Cô Ấy Và Vị Trí Đứng Đầu Tôi Đều Muốn
Chương 18: Luận trên dưới + Phú Quý và Tiểu Thuý

Nam sinh cầm phiếu điểm vẻ mặt cười tủm tỉm, Cố Dật Nhĩ bị cậu ta nhìn có chút phát cáu.

Tuy rằng kì thi này xác thật chỉ là ôn tập, nhưng cô rất tự tin về bài thi của mình.

Nhưng lần trước điểm thi của Tư Dật và cô chỉ chênh lệch chút xíu, nếu sơ ý sẽ bị Tư Dật vượt qua.

Mọi người vây lại xem thành tích ngày càng nhiều, có người bởi vì tăng lên vài hạng mà hoan hô, có người là bởi vì tụt hạng mà kêu rên.

Cố Dật Nhĩ nhìn Lâm Vĩ Nguyệt đứng trước nam sinh kia đưa ánh mắt, ý bảo Lâm Vĩ Nguyệt nói cho mình biết kết quả.

Ai dè Lâm Vĩ Nguyệt cũng làm một bộ dáng thần thần bí bí, dùng khẩu hình miệng kêu cô đoán thử xem.

“Các cậu vây quanh ở nơi này làm gì?” Một tiếng nói lảnh lót ở sau lưng mọi người vang lên.

“Thành tích có rồi.”

Lục Gia run lên một chút: “Nhanh như vậy, mau đưa cho tớ nhìn xem.”

Vóc người cậu ta cao lớn, sức lực cũng lớn, một chút liền đem phiếu điểm đoạt lấy, nheo lại đôi mắt cẩn thận xem.

“Tớ rớt xuống hạng 27, các cậu tranh đua học tập quyết liệt như vậy sao?” Lục Gia bĩu môi đối với thành tích của mình lần này hơi có chút bất mãn, tiếp theo liền hướng phía trên đầu phiếu điểm: “Top 4 vẫn đứng vững như núi a.”

Cố Dật Nhĩ cùng Tư Dật đồng thời hỏi: “Tớ đứng thứ mấy?”

Lục Gia chớp chớp mắt, cười: “Các cậu thi ổn định như vậy còn để ý thứ hạng làm gì?”

Tư Dật có chút không kiên nhẫn: “Nói nhiều như vậy làm gì? Nhanh nói cho tớ biết.”

“Tớ không phải nói vững như núi sao, vậy mà cũng không hiểu?” Lục Gia nhún vai: “Dật ca ngữ văn của cậu không tốt lắm a.”

Cậu ta thốt ra lời này, Cố Dật Nhĩ nháy mắt hiểu ý, hướng Tư Dật ngửa đầu, bày ra bộ dáng bất đắc dĩ: “Đa tạ đa tạ.”

Tư Dật tựa hồ có chút không tin, trực tiếp đem phiếu điểm đoạt lấy, chỉ thấy tờ giấy A4 hàng đầu tiên viết tên Cố Dật Nhĩ.

Cố Dật Nhĩ, 128, 138, 145, 87, 92, 97, 91, 90, 89, tổng điểm 957, xếp hạng nhất của lớp và giữ luôn vị trí nhất toàn khối.

Những người khác cũng đi lên xem, một loạt con số bắt mắt làm người ta không cầm lòng hít sâu một hơi.

“Mẹ nó là người bình thường có thể thi được thành tích như này sao?”

“Quá khủng khiếp, bái phục.”

Thuận tiện quét mắt đến thứ tự kế tiếp.

Tư Dật, tổng điểm 955, xếp hạng 2 của lớp, xếp hạng 2 toàn khối.

Lâm Vĩ Nguyệt, tổng điểm 942, xếp hạng 3 của lớp, xếp hạng 3 toàn khối.

Phó Thanh Từ, tổng điểm 940, xếp hạng 4 của lớp, xếp hạng 4 toàn khối.

Điểm số của 4 người này rất gần nhau, đến vị trí thứ năm Vương Tư Miểu thì điểm mới bắt đầu có chênh lệch khá lớn, biểu hiện ra trình độ của người bình thường.

“Muốn quỳ trước 4 người này, chín môn thi vậy mà đạt điểm gần như tối đa.”

Tư Dật bày ra vẻ mặt như bị táo bón, Cố Dật Nhĩ cố làm ra vẻ an ủi cậu: “Không sao cả, tuy rằng lần này ba ba trên con một bậc, nhưng lần sau ba ba tin tưởng con có thể vượt qua ba ba nha.”

Lục Gia cũng an ủi Tư Dật: “Dật ca, đã biết điểm rồi, bị một nữ sinh đè ở phía dưới không có gì là mất mặt quá đâu.”

Nằm trên... nằm trên... nghe phiền chết được.

Tư Dật lạnh mặt trừng mắt nhìn hai người kia một cái: “Câm miệng.”

Lục Gia cùng Cố Dật Nhĩ đồng thời câm miệng.

Tiếng chuông vào học vang lên, các bạn học trở lại chỗ ngồi của mình ngoan ngoãn chờ thầy cô đến.

Tiết đầu là toán học, thầy Mộ cầm bài thi đi vào.

Đôi mắt các bạn học đều dính trên xấp bài thi kia.

Thầy Mộ nhìn Lâm Vĩ Nguyệt vẫy vẫy tay: “Đại biểu môn học, lên đây phát bài thi.”

Lâm Vĩ Nguyệt chạy chậm đi lên bục giảng tiếp nhận bài thi, sau đó dựa theo trình tự phát bài thi cho cả lớp.

“Lần này thi giữa kì trường học chiếu cố lòng tự trọng của các em, trừ học sinh cá biệt sẽ thấy có vài câu khó, còn lại sẽ không quá khó đối với đại đa số khối mình, cho nên kết quả thi cũng còn tính không tồi, lớp chúng ta có vài em giữ vững thành tích, vì lớp Một tranh quang, nhưng cũng có bạn học cá biệt lùi bước khá lớn, phát bài thi xuống dưới rồi tự xem xem chính mình làm sai ở chỗ nào, tranh thủ kỳ thi trung khảo lấy lại phong độ, đừng chỉ ở lớp Một ngây người như vậy một lát rồi lại phải rời đi.”

Thầy Mộ ở trên bục phát biểu tổng kết kỳ thi.

Các bạn học cũng không thể nghiêm túc nghe, ai đã được phát bài thi đều đang xem bài thi, chưa được phát thì mắt nhìn chằm chằm Lâm Vĩ Nguyệt.

Thầy Mộ lại tiếp tục nói: “Mặt khác, đề bài toán học kỳ này các thầy cô bộ môn họp lại đều bảo có vẻ hơi khó nhưng điểm trung bình vẫn có thể lấy được, nhưng lớp chúng ta điểm 140 trở lên có bốn người, đạt điểm tối đa có Tư Dật và Lâm Vĩ Nguyệt.”

Các bạn học một trận kinh hô:

“Mẹ ơi!!!”

“Quả thật là trâu bò mà.”

“Các cậu là người sao?”

Bài thi vừa vặn phát đến Cố Dật Nhĩ, cô nhận bài thi của mình nhìn kỹ, sai một câu nếu không thì cũng đạt điểm tối đa rồi.

Cố Dật Nhĩ tâm tình phức tạp chép miệng.

Lúc này Tư Dật từ phía sau dùng bút chọc chọc vai cô, Cố Dật Nhĩ không quay đầu lại, ương ngạnh hỏi: “Chuyện gì?”

“Còn nhớ rõ việc đánh cuộc của chúng ta lúc thi xong không?”

Cố Dật Nhĩ giả chết: “Không biết, không nhớ rõ, không nhớ cái gì hết.”

Tư Dật dở khóc dở cười, vừa mới chỉ lo xem tổng điểm, lại quên xem điểm từng môn.

Cậu cùng Cố Dật Nhĩ lấy thân phận ba con đánh cuộc không phải ai xếp hạng cao hơn, mà là đánh cuộc xem điểm toán học ai cao hơn.

“Nhĩ Đóa.” Tư Dật ho một tiếng: “Gọi tớ đi.”

“Tư Dật?”

Tư Dật vươn ngón trỏ lắc lư trái phải một chút, biểu tình thập phần bất mãn: “Là ba ba.”

“......”

Cái gì gọi là tiểu nhân đắc chí, cái gì gọi là ngói phủ tiếng sấm, xem bộ đáng Tư Dật lúc này sẽ biết.

Bài thi đã phát xong rồi, Thầy Mộ vỗ vỗ bàn ý bảo mọi người an tĩnh: “Nếu không có vấn đề gì thì bắt đầu giảng bài thi, có làm sai thì phải triệt để lắng tai nghe, lần sau gặp lại dạng như vậy thì sẽ không sai nữa.”

Cố Dật Nhĩ vẫn không thể chấp nhận mình làm sai, cô tỉ mỉ nghiên cứu bài thi đạt điểm tối đa của Lâm Vĩ Nguyệt, nghĩ mãi vẫn cảm thấy các bước làm bài của mình không sai.

“Nhưng vì sao đáp án không đúng.”

Lâm Vĩ Nguyệt không nói chuyện, quay đầu đi xem Phó Thanh Từ, cậu ta quả nhiên cũng đang nhăn mày nhìn câu hỏi cuối cùng, cùng một bộ dáng với Cố Dật Nhĩ.

“Cậu bao nhiêu điểm?” Lâm Vĩ Nguyệt dựa vào bàn học bên cạnh, nhỏ giọng hỏi.

Phó Thanh Từ nhìn cô một cái, trả lời: “144.”

“Cho nên cậu cũng chỉ sai mỗi câu cuối?”

“Đúng vậy.”

Lâm Vĩ Nguyệt đem ánh mắt đặt ở trên bài thi của cậu ta, quả nhiên chỉ sai một câu kia.

“Các bước giải giống của Dật Nhĩ như đúc.”

Phó Thanh Từ khẽ nhíu mày: “Làm như vậy sao lại sai chứ?”

Lâm Vĩ Nguyệt lắc đầu: “Tớ cũng không biết, nhìn không ra bước nào không đúng, ban đầu tớ cũng tính làm như các cậu, nhưng là cảm thấy các bước tính toán không được chi tiết, liền thay đổi phương pháp khác.”

Phó Thanh Từ nhấp môi, nói: “Cho tớ mượn xem bài của cậu một chút.”

Lâm Vĩ Nguyệt không nói hai lời liền đem bài thi đưa cho cậu.

Cậu cùng Tư Dật đều xem những bước có thể đơn giản hoá liền đơn giản hoá nó, chỉ để lại các bước mấu chốt để lấy điểm, khi thấy bài thi phân tích kỹ các bước của Lâm Vĩ Nguyệt, Phó Thanh Từ lập tức có chút nhập thần.

Thực sự cách trình bày bài thi giống y con người của Vĩ Nguyệt, quả thực không tồi.

Bởi vì bước đi thực kỹ càng tỉ mỉ, Phó Thanh Từ nhìn ra sự khác nhau ngay.

Đây là do cậu cùng Tư Dật đã xem nhẹ một chi tiết, làm cho đáp án lệch khỏi quỹ đạo.

“Tớ đã hiểu.” Phó Thanh Từ đem bài thi trả lại cho Lâm Vĩ Nguyệt.

Lâm Vĩ Nguyệt chớp chớp mắt: “Thật sao? Cậu biết sai cái gì rồi à?”

Phó Thanh Từ gật đầu: “Uhm, một chi tiết nhỏ.”

“Nếu là lát nữa thầy không nói, cậu giảng cho tớ nghe được không?”

Phó Thanh Từ khẽ gật đầu.

“Cảm ơn cậu.” Lâm Vĩ Nguyệt tươi sáng cười, quay đầu tiếp tục nghe giảng bài.

Nên cảm ơn là cậu mới đúng.

Phó Thanh Từ nhìn chằm chằm tóc đuôi ngựa của cô một lát, rồi thu hồi ánh mắt.

***

Thời điểm nghỉ trưa, Tư Dật không ở trong phòng học ngủ trưa, mà kêu một đám đàn em của mình ra hành lang nói chuyện phiếm.

Tâm tình của cậu nhìn qua đặc biệt tốt.

Những người khác đều có chút lo lắng, không phải Dật ca bị điên chứ.

Trước khi thi thì học thêm giờ, kết quả vẫn là đứng hạng hai, đả kích quá lớn, chắc là vì vậy mà điên rồi.

Nhị Tử lo lắng cho tình huống của Tư Dật, vẻ mặt đau lòng: “Anh Dật, cậu cũng đừng quá để ý, nam tử hán đại trượng phu, bị nữ sinh thắng một lần cũng không có gì!”

Có người bổ đao: “Là hai lần.”

Lại có người bổ sung: “Tổng cộng là hai lần, đều thua, nếu là sơ trung Cố Dật Nhĩ cũng ở cùng trường, không chừng bị treo lên đánh nhiều lần rồi...”

“Câm miệng!” Nhị Tử trừng mắt nhìn hai người kia liếc mắt một cái, quay đầu tiếp tục trấn an Tư Dật: “Anh Dật, tớ tin tưởng cậu kỳ trung khảo sau khẳng định có thể giành hạng nhất.”

Tư Dật liếc mắt nhìn cậu ta: “Tớ nhìn qua giống người ham danh đệ nhất vậy sao?”

Giống, rất giống.

Nhị Tử xấu hổ cười cười: “Đúng vậy, anh Dật chưa bao giờ để ý chút hư danh đó hết.”

“Tớ là một người nam nhân, cùng nha đầu kia so đo chút danh đó làm gì.” Tư Dật dựa vào lan can, nhàn nhã mà nhìn vào khoảng không phía trước: “Hạng hai cũng khá tốt.”

Mọi người hai mặt nhìn nhau, khả năng anh Dật chịu đả kích là rất lớn, đã bắt đầu tự mình an ủi rồi kìa.

“Đúng đúng đúng, hạng hai cũng khá tốt.”

Một đám người thổi cầu vồng thổi trúng hứng thú bừng bừng, Tư Dật rũ mắt không biết suy nghĩ cái gì, khóe miệng vẫn luôn dương lên, cười có chút ngọt ngào.

“Ai, anh Dật, Cố Dật Nhĩ ra tới.” Có người hô.

Tư Dật nhìn qua đi, quả nhiên phát hiện Cố Dật Nhĩ xoa đôi mắt từ trong phòng học đi ra, cậu đứng dậy, lập tức hướng cô đi đến.

“Nhĩ Đóa.” cậu gọi cô.

Một đám người cảm thấy có chút kỳ quái, không phải nói hai người quan hệ không ra sao sao, như thế nào còn gọi tên cún cơm thân mật.

Cố Dật Nhĩ liếc cậu một cái, không để ý đến cậu, trực tiếp hướng phía trước mà đi.

Tư Dật lại kêu cô: “Cố Nhĩ Đóa, gọi cậu đó.” Ngữ khí một chút cũng không tức giận, ngược lại mang theo điểm trêu đùa.

Lúc gọi cái tên Nhĩ Đóa, ngữ khí thoáng nâng cao lên, âm thanh nhẹ nhàng, đầu lưỡi chống hàm răng, mang theo ý vị mềm mại như bông.

Gọi như vậy lại có một chút đáng yêu.

Nhị Tử thay Tư Dật giải thích: “Khẳng định là chiến thuật, mê hoặc thuật.”

Một đám người tiếp tục xem diễn, liền thấy Tư Dật ngăn ở trước mặt Cố Dật Nhĩ, không cho cô đi qua.

Cố Dật Nhĩ đưa lưng về phía bọn họ, thấy không rõ biểu tình, nhưng Tư Dật có thể nhìn thấy biểu tình bọn họ tựa hồ có chút... Nhộn nhạo?

Tư Dật cong lưng, đặt tay lên vai ghé vào tai Cố Dật Nhĩ thì thầm.

Chỉ thấy Cố Dật Nhĩ nháy mắt liền nóng lên, cầm ngón tay cậu hung hăng rống lên câu: “Sao tính như vậy được chứ, tớ còn là ở trên cậu đấy!”

Tư Dật phụt một tiếng bật cười, trong ánh mắt toàn là ý cười: “Được được được, cậu ở trên.”

Cố Dật Nhĩ sửng sốt một chút, thả tay Tư Dật ra.

Tư Dật không những không trốn, ngược lại còn tiến sát vào vài bước.

Một quyền không đánh tiếp, Cố Dật Nhĩ bướng bỉnh lắc đầu: “Tớ cái gì cũng không nhớ rõ, tớ không gọi.”

Tư Dật cũng không tức giận, than một tiếng: “Cậu như này là quỷ vô lại đấy nhé.”

“Tùy cậu nói như thế nào.”

“Được, không gọi liền không gọi.” Tư Dật cũng không để ý: “Về sau gọi tớ là cái khác được rồi.”

“Trừ bỏ con trai không có khả năng có cái xưng hô thứ hai.”

“Tiểu Nhĩ Đóa, đừng vì quá nóng nảy mà nói bừa.” Tư Dật hơi hơi mỉm cười: “Sau này tự vả mặt đấy nhé.”

Một phen đối thoại này, bị một đám người ở lan can nghe rõ ràng.

Còn Nhị Tử là một bộ dáng suy tư.

Trước đó một lần, cũng là ở lan can này, cũng là anh Dật cùng Cố Dật Nhĩ.

Nhìn như là khi dễ Cố Dật Nhĩ, nhưng trên thực tế, trong lời nói cùng trong ánh mắt, tất cả đều là sự bất đắc dĩ cùng sủng nịnh. Đó rõ ràng chính là một bộ dáng lấy lòng và tùy ý cô.

Là lần đầu, Dật ca nhìn một nữ sinh như vậy, trên mặt không hề là ý cười xa cách, mà là thiệt tình thực lòng, bởi vì trước mặt người này, làm cậu toàn thân tràn ngập một cổ hơi thở ấm áp.

Lúc này trên hành lang truyền đến một trận dồn dập tiếng bước chân, Cố Dật Nhĩ cùng Tư Dật đồng thời ngẩng đầu nhìn lại, là phó lớp trưởng Lục Gia hướng bên này chạy tới, vóc dáng cậu ta cao, lúc chạy bộ làm hành lang giống như đều rung rinh một chút, mà lớp trưởng Vương Tư Miểu còn lại chậm rì rì đi ở phía sau cậu ta.

Hai người giữa trưa bị kéo đi họp.

“Làm sao vậy? Chạy như giặc đuổi.” Tư Dật hỏi cậu ta.

Lục Gia đỡ đầu gối thở dốc, nửa phút sau mới ngẩng đầu lên, mặt ủ mày ê nói: “Chúng ta... lên cái kia...kịch bản, duyệt.”

Tư Dật ước chừng hai giây sau mới tiêu hóa được những lời này.

Cậu kéo kéo khóe miệng: “ Câu chuyện tình yêu Công tử phú quý Tư Mã cùng cô gái nông thôn Vương Tiểu Thúy đã được duyệt?”

“Uhm, chủ nhiệm nói chúng ta nhanh tập luyện.”

“......”

---------------------------------------

“Biết gì chưa? Tiết mục biểu diễn của học sinh trong ngày kỷ niệm thành lập trường được quyết định rồi.” 

“Hả? Mau nói cho tớ biết lớp nào mà xui xẻo như vậy!”

“Lớp 1.”

“Thật trâu bò, ba mươi lớp lại chọn trúng lớp 1, các thầy cô nhìn thành tích mà chọn à?”

“Không phải, tớ nghe nói là tiết mục của các lớp khác đều na ná nhau, hiệu trưởng xem phát chán. Sau đó thấy lớp 1 có ý tưởng mới, hiệu trưởng trực tiếp gật đầu luôn.”

“Cũng không biết nên nói là lớp 1 xui xẻo hay là quá xui xẻo đây…”

Mà giờ này khắc này tất cả các bạn học lớp 1 ngồi trong phòng học, vẻ mặt câm nín nhìn bảng đen.

Trên bảng viết mấy cái chữ to tướng “Tuyển chọn nhân vật cho vở kịch《 Phú Quý và Tiểu Thúy 》”.

Một tiếng trước, sau khi lớp trưởng Vương Tư Miểu ở trên bục giảng tuyên bố, tiết mục của lớp 1 bị chọn, phản ứng đầu tiên của các bạn học chính là, đến lớp trưởng cũng biết nói giỡn rồi.

“Trời hạ hồng vũ*, mẹ đi lấy chồng, đến lớp trưởng cũng bắt đầu kể chuyện cười rồi.”

(Trời hạ hồng vũ, mẹ đi lấy chồng: những việc xảy ra mà mình không thể ngờ được nhưng cũng không thể ngăn cản được)

“Ôi mẹ ơi cười chết tớ, kịch bản ngớ ngẩn như vậy cũng qua, tớ nghi ngờ đầu óc của lãnh đạo có tỉnh táo không đấy.”

“Ông đây còn lâu mới tin.”

“Tôi mà tin tôi là con chó.”

Sau đó Lục Gia đau đớn kịch liệt bổ sung: “Các bạn học, là thật đấy.” Biểu tình như mới vừa trải qua thiên tai nhân họa, không hề có chút sinh khí nào.

“……”

“Lục Gia cậu xuống dưới cho tôi! Ai cho phép cậu đánh rắm!”

“Sớm biết cậu không đáng tin như vậy, lúc trước thà chết cũng không chọn cậu làm lớp phó!”

“Lớp trưởng điên rồi, lớp phó cũng ngốc theo.”

Sau đó thầy Mộ không biết đã xuất hiện từ khi nào, lười biếng dựa vào cửa, dáng vẻ tươi cười thân thiết khiến người xem dựng hết cả tóc gáy.

Các bạn học tự nhiên có dự cảm không tốt.

“Thầy phụ trách nói chiều nay lớp chúng ta không cần lên lớp.” Thầy Mộ đứng ở cửa, thần sắc thảnh thơi, “Chuyên tâm tập luyện.”

Học sinh lớp 1: “????”

Ngưng kết tinh túy của năm mươi bộ não dở hơi, chỉ trong nửa tiếng đã nhào nặn ra nhân vật, nội dung và kết cục của 《 Phú Quý và Tiểu Thúy 》, vậy mà lại có thể đại biểu cho toàn bộ học sinh khối lớp 10 biểu diễn trong ngày kỷ niệm thành lập trường trước toàn bộ các thầy cô giáo, các vị lãnh đạo thành phố, các cựu học sinh, và toàn bộ học sinh trong trường.

“Các em không có cảm tưởng gì à?” Thầy Mộ nhướng mày hỏi.

Cảm tưởng chính là, bọn họ hoài nghi lãnh đạo duyệt qua cái kịch bản này đầu óc có hố.

Thật sự không phải là không tôn trọng lãnh đạo mà là chân tình thật sự cảm thấy đầu óc lãnh đạo có hố.

Thầy Mộ ý bảo lớp trưởng và lớp phó trở lại chỗ ngồi, tiếp theo thầy đứng lên bục giảng, dáng vẻ rất mừng cho cả lớp: “Hiệu trưởng nói lớp chúng ta không chỉ thành tích học tập tốt, mà các phương diện khác cũng là nhân tài phát triển toàn diện. Vừa đúng tròn 40 năm cải cách mở cửa, lấy bối cảnh những năm 80 của thế kỷ 20 có thể phản ánh thực chất sự nghiệp giải phóng và phát triển lực lượng sản xuất xã hội của nước ta, vừa mang lại sức mạnh toàn diện cho dân tộc, giải phóng dân trí và xây dựng chủ nghĩa xã hội mang đặc sắc của Trung Quốc, rất đáng để cổ vũ.”

“……” Có phải bọn họ chọn cái niên đại này vì kỷ niệm cải cách mở cửa đâu.

Lão đảng viên căn chính miêu hồng*, sao hiểu được ý tưởng của đám học trò này.

(* Căn chính miêu hồng: những người có lý lịch, xuất thân tốt, liên quan đến cách mạng)

“Được rồi, các em nhanh phục hồi tinh thần đi, ngày kỷ niệm thành lập trường sắp tới rồi, không còn bao nhiêu thời gian đâu, nhanh định ra nhân vật, đợi lát nữa dọn dẹp bàn ghế lại một chút rồi chúng ta bắt đầu diễn tập.”

Thầy Mộ vẫn luôn duy trì tươi cười hòa ái dễ gần, nhưng các bạn học luôn cảm thấy thật ra là thầy đang vui sướng khi người gặp họa.

Các bạn học còn không muốn tiếp thu sự thật này, ngồi lỳ ở trên ghế mặc niệm đây nhất định chỉ là giấc mộng.

Sau đó thầy Mộ ở trên bảng đen viết mấy chữ to tướng “Tuyển chọn nhân vật cho vở kịch《 Phú Quý và Tiểu Thúy 》, mạnh mẽ hữu lực, tràn đầy khí thế.

Thật là cay đôi mắt, khiến người ta không dám nhìn lần thứ hai.

Còn dùng được chữ tuyển chọn sao? Cái này sợ là quỳ xuống trước mặt người ta họ cũng không dám diễn.

Thầy Mộ lại tiếp tục làm như lần tranh cử cán bộ trong lớp, ở dưới mấy chữ to viết tên các nhân vật theo thứ tự từ chính đến phụ.

Rõ ràng chỉ xem kịch bản có một lần lại có thể nhớ được toàn bộ như vậy, các bạn học bắt đầu cảm nhận được nội tâm xấu xa của vị chủ nhiệm trẻ tuổi này.

Nhìn một đống tên trên bảng, thật là mỗi cái tên đều khiến cay đôi mắt, không cái nào bình thường.

Cái nào cũng không muốn diễn.

“OK, có ai xung phong nhận việc không?”

Các bạn học duy trì ăn ý kinh người, nhất trí trầm mặc.

Rốt cuộc thầy Mộ không nhịn được, quay đầu, bả vai dùng sức run run hai cái.

Xem đi, quả nhiên là thầy ấy đang vui sướng khi người gặp họa.

Nửa phút sau, thầy Mộ xoay người lại, bạn học thị lực tốt còn thấy được ở khóe mắt thầy có vệt nước trong suốt.

“Khụ, không ai nguyện ý diễn Tư Mã Phú Quý à?”

“……”

“Thế Vương Tiểu Thúy thì sao?”

“……”

Thầy Mộ buông tiếng thở dài: “Thôi được rồi, rút thăm, rút được cái gì thì diễn cái đó, chơi xấu thì không đỗ đại học.”

Úi đệch đây là lời nguyền rủa ác độc mà một thầy chủ nhiệm nên nói sao! Phi!

“Các em chờ đó, Vương Tư Miểu với Lâm Vĩ Nguyệt cùng thầy đến văn phòng làm thẻ.”

Lâm Vĩ Nguyệt đứng dậy, Cố Dật Nhĩ vội từ dưới bàn học khẽ meo meo kéo kéo tay áo cô ấy.

Lâm Vĩ Nguyệt nghi hoặc nhìn cô, Cố Dật Nhĩ thần bí cười cười, ý bảo cô ấy cúi đầu.

Sau đó ghé vào tai cậu ấy nói thầm vài câu.

“…” Biểu tình của Lâm Vĩ Nguyệt một lời khó nói hết, “Cậu muốn làm cái gì?”

“Tớ có tính toán rồi.” Cố Dật Nhĩ mặt không đỏ tim không đập dụ dỗ cô ấy, “Bánh kem mới ra của cửa hàng Tây Lâm, tớ mời cậu ăn nhé?”

Lâm Vĩ Nguyệt nuốt nước miếng: “Thành giao, nhưng cậu không thể làm chuyện xấu.”

“Yên tâm đi, tớ chính trực như vậy mà.”

Được Cố Dật Nhĩ bảo đảm, Lâm Vĩ Nguyệt nghĩ đến bánh kem đi theo thầy Mộ ra ngoài.

Thầy Mộ vừa đi học sinh đã loạn cả lên.

Trong lớp có năm mươi người, nhưng nhân vật chỉ có từng đấy, nhất định sẽ có người may mắn bắt được phiếu không cần diễn, mọi người chắp tay trước ngực thành kính cầu nguyện chính mình nhất định phải rút được cái đó.

“Tớ phải lên Weibo đăng hình cá Koi cầu may mới được.”

“Nếu tớ bắt trúng nhất định sẽ chuyển lớp không thèm ngoảnh đầu lại.”

“Chỉ cần đừng bắt trúng nam nữ chính phụ, chỉ diễn người qua đường thôi thì tớ còn tiếp nhận được.”

Rất nhanh đã làm xong phiếu rồi, một tờ giấy cắt nhỏ rồi viết tên nhân vật lên là được, trong lúc mọi người đang thảo luận hăng say thì thầy Mộ đã mang một đống phiếu quay lại.

“Ở đây có 50 cái, trong đó có phiếu trắng, ai rút trúng thì làm hậu cần.”

Để toàn bộ lên trên bàn, thầy Mộ đứng sang một bên, nói: “Lên lấy đi.”

Các bạn học lại lần nữa phát huy ăn ý kinh người, trở nên cực kỳ khiêm tốn.

Cố Dật Nhĩ đứng lên: “Để tớ lên trước.”

Tiếng vỗ tay nổi lên bốn phía, các bạn học cảm kích tinh thần cống hiến ‘xuất sư vi tiệp thân tiên tử’ của đồng chí Cố Dật Nhĩ.

(Một câu trong bài Thục Tướng của Đỗ Phủ, ý nói đem quân đi đánh giặc mà chưa kịp thắng trận đã hy sinh)

Lúc này có người hỏi: “Thầy ơi, nếu bốc trúng nhân vật không cùng giới tính với mình thì sao ạ?”

Thầy Mộ cười tủm tỉm: “Có thể đổi, nếu như có người nguyện ý.”

“……” Diễn cái nào cũng mất mặt như nhau, thay đổi cũng không có ý nghĩa gì.

Cố Dật Nhĩ cầm một tờ giấy, không mở ra đã quay về chỗ ngồi.

Những người khác cổ đã duỗi đến sắp đứt rồi, muốn nhìn xem đệ nhất toàn khóa rút trúng nhân vật gì, Cố Dật Nhĩ thần bí không mở ra.

Thầy Mộ thúc giục các bạn học nhanh lên lấy phiếu của mình.

Tiếp theo Vương Tư Miểu đứng lên, bạn cùng bàn ngăn cản cô ấy: “Đợi lát nữa đi, lỡ đâu bắt trúng nhân vật không tốt…”

“Dù sao cũng phải chết, nếu ông trời thật muốn cậu chết, cậu còn có thể trốn đến nơi nào.” Vương Tư Miểu ngữ khí bình tĩnh, đi lên rút thăm.

Không hổ là lớp trưởng! Nhìn đời quá thấu triệt! Nếu ông trời muốn cậu diễn tên ngốc thì cho dù là người bốc thăm cuối cùng vẫn bốc trúng được tên ngốc.

Nếu là ông trời làm muốn cậu làm người châu Phi thì dù cậu có đánh phấn đến trắng bệch, vẫn là người châu Phi.

(Từ gốc là Phi tù: nghĩa đen là tù trưởng của bộ lạc Châu Phi, thường bị cư dân mạng dùng để chế giễu, mặt mũi đen nhẻm nên nghĩa là người đen đủi nhất)

Một đám người đi lên rút thăm.

Phó Thanh Từ cũng đứng lên, Tư Dật gọi cậu lại: “Cậu giúp tớ lấy một cái đi.”

“Không cần.” Cố Dật Nhĩ bỗng nhiên quay người lại, “Tớ giúp cậu lấy rồi.”

Sau đó cô từ trong túi rút ra một tờ giấy.

Tư Dật không cầm, ánh mắt cảnh giác: “Tớ không cần.”

Cố Dật Nhĩ chu miệng: “Tớ cũng không biết là cái gì, cậu lấy cái nào mà chả được, có thế mà cũng không tin tớ à.”

Dáng vẻ ủy khuất muốn chết, nếu là trước kia có lẽ Tư Dật sẽ tin, nhưng cậu đã ăn qua mấy lần đau khổ rồi, cô càng đáng yêu thì càng nguy hiểm.

Tuyệt đối không được chạm vào.

Tư Dật vẫn không nhận, lúc này Phó Thanh Từ đã xuống dưới, Tư Dật vội hỏi cậu ta: “Có lấy giúp tớ không?”

“Không có, hết rồi.” Phó Thanh Từ chỉ chỉ lên bục giảng.

Đám rùa đen này động tác thật sự quá nhanh, lúc bắt đầu thì không ai muốn lấy, hiện tại toàn bộ nhào lên như trông thấy vàng, đoạt tới cướp đi, sợ chính mình rút trúng phải cái gì đặc sắc.

Chưa có ai dám mở ra, hầu hết mọi người còn đang nắm chặt trong tay kêu thiên linh linh địa linh linh.

Cố Dật Nhĩ đúng lúc mà ném tờ giấy ra: “Cho cậu.”

Tờ giấy kia nằm lăn lóc trên bàn học, Tư Dật không tiếp.

Lúc này đã có người hoan hô: “Yeah! Trắng!”

“Tớ cũng trắng!”

“Ha ha ha ha ha không cần diễn, sướng quá!”

Càng nhiều người bắt được giấy trắng, những người còn lại càng khẩn trương.

Cố Dật Nhĩ đối mặt với Tư Dật mở ra tờ giấy của mình, nhướng mày cười cười.

Tư Dật nhanh hỏi: “Cậu rút được cái gì?”

Cố Dật Nhĩ đem tờ giấy giấu ở sau lưng: “Tớ không nói, trừ phi cậu nói cho tớ cậu rút được cái gì.”

Tư Dật lại nhìn Phó Thanh Từ, cũng không biết có phải do cậu bị ảo giác hay không, sắc mặt của Phó Thanh Từ hình như trắng hơn lúc nãy rất nhiều.

“Cậu rút trúng cái gì?” Cậu hỏi một câu.

Làn da Phó Thanh Từ vốn đã rất trắng, lúc này lại giống như búp bê sứ, con ngươi sau mắt kính tối đen lại, môi mỏng hơi nhấp.

Lâm Vĩ Nguyệt ngồi phía trước hoan hô một tiếng: “Yeah, không phải nhân vật quan trọng gì!”

Tư Dật nhanh thò lại gần xem, trên tờ giấy viết ba chữ “Lý Cẩu Đản”.

Là tên bị thần kinh ở cạnh nhà nam nữ chính, cả ngày nhìn phân gà ổ gà nhà mình chảy nước miếng.

Học sinh tiểu học quả nhiên là học sinh tiểu học, cái nhân vật như thế này mà còn không hiểu cậu ta thấy vui ở chỗ nào.

Tư Dật cầm lấy tờ giấy trên bàn, nắm chặt trong lòng bàn tay, trong lòng niệm một câu a di đà phật.

Sau đó mở ra.

“Vương Tiểu Thúy”.

Đúng vậy, ông trời thật sự muốn cậu chết.

Cậu lập tức sửng sốt, phản ứng đầu tiên chính là Cố Dật Nhĩ lại hãm hại cậu.

Cố Dật Nhĩ cũng không giả vờ nữa, trực tiếp nói: “Không cần cảm tạ tớ đâu.”

Tư Dật nghẹn một ngụm ác khí, trầm giọng hỏi cô: “Cậu rút được cái gì?”

Cố Dật Nhĩ mở tờ giấy ra cho cậu xem, phía trên thình lình ba chữ to “Vương Thiết Căn”.

Đây là nhân vật gì?

Dường như Cố Dật Nhĩ biết cậu không nhớ rõ, nhoẻn miệng cười, nghịch ngợm lại đáng yêu: “Ba ba của Vương Tiểu Thúy.”

“……”

Cố Dật Nhĩ còn ngại sắc mặt cậu chưa đủ xanh mét, lại bổ sung một câu: “Con gái à, ba yêu con.”

**********

Chú thích:

1, Trời hạ hồng vũ, mẹ đi lấy chồng: Câu này giống với câu ‘Trời đã đổ mưa, mẹ phải lấy chồng’, và điển tích này khá dài.

2, Bài thơ Thục Tướng của Đỗ Phủ

Thục tướng

Thục tướng từ đường hà xứ tầm?
Cẩm Quan thành ngoại bách sâm sâm.
Ánh giai bích thảo tự xuân sắc,
Cách diệp hoàng ly không hảo âm.
Tam cố tần phiền thiên hạ kế,
Lưỡng triều khai tế lão thần tâm.
Xuất sư vi tiệp thân tiên tử,
Trường sử anh hùng lệ mãn khâm.

 Dịch nghĩa

Tìm ở nơi nào thấy đền thờ của thừa tướng?
Chính là ở ngoài thành Cẩm Quan, nơi có hàng cây bách um tùm.
Soi sáng thềm, cỏ xanh vẫn có màu vẻ xuân,
Bên kia lá cây, chim oanh vàng vẫn cất tiếng hót hay.
Ba lần đến thăm làm cho ngài phải bận tâm với kế sách bình định thiên hạ,
Ngài đã có công mở nước và giúp rập hai triều, hết lòng bậc lão thần.
Ngài đem quân đi đánh Nguỵ chưa thắng trận mà thân đã thác,
Việc này mãi mãi khiến cho các bậc anh hùng lệ rơi đầy vạt áo.

*****

Thục tướng chỉ Gia Cát Lượng (Khổng Minh), thừa tướng nước Thục thời Tam Quốc. Gia Cát Lượng là một thư sinh ở Long Trung, phía tây thành Tương Dương, tỉnh Hồ Bắc, được Lưu Bị là tôn thất nhà Hán ba lần đến thảo lư mời ra giúp việc. Cảm ơn tri ngộ ấy, Khổng Minh ra giúp Lưu Bị lập nên nước Thục. Khi Thục tiên chúa mất, ông lại hết lòng phò tá Hậu chúa cho đến khi tạ thế. Đền thờ ông ở phía tây miếu Chiêu Liệt (thờ Lưu Bị).

Nguồn: thivien. net

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương