Chuyện Của Chúng Ta - Lqm
-
C13: Chap 12
Một lúc sau, PsMan bê một tô cháo còn nóng hôi hổi ra, đặt lên bàn trước mặt Henry
-Ăn hết đi rồi lát uống thêm một ly trà giải rượu, em sẽ thấy ổn hơn
Anh đặt tay lên trán em để chắc chắn rằng em không bị ốm, hành động ân cần đó làm tâm em một lần nữa rung động, tựa hồ có thể nghe tiếng tim em đập rất mạnh
Quả nhiên, người này, trước sau gì em vẫn không thể buông bỏ được
-Ngây người ra đó làm gì, mau ăn đi kẻo nguội
-Vâng, cảm...cảm ơn anh
Anh kéo ghế ngồi xuống đối diện, chống cằm nhìn em cặm cụi ăn từng thìa cháo, ánh mắt chứa đựng sự ôn nhu hiếm thấy dành cho người con trai trước mặt
Kì lạ...
Ở gần nhau thế này nhưng khoảng cách của cả hai vẫn có cảm giác xa vời vợi
Muốn chạm vào nhau nhưng bị mối quan hệ anh em, bạn bè kìm hãm lại
PsMan tự hỏi nếu như bây giờ anh nói ra tình cảm của mình thì liệu...em có cho anh cơ hội không?
Có nên thử không nhỉ?
Anh khẽ nuốt nước bọt, môi run run mấp máy
-Hen...
King kong
Lời nói dở dang bị PsMan nuốt ngược vào lòng khi tiếng chuông cửa vang lên, em liền ngoái đầu ra đằng sau
-Ai mới sáng sớm ghé đây thế nhỉ?
-Em cứ ngồi ăn đi, để anh ra mở cửa
Sẵn tiện anh muốn xem tên chết tiệt nào phá ngang ngay lúc quan trọng như vậy
Cạch
-Hellu
Vừa mở cửa ra, một gương mặt quen thuộc cộng với nụ cười toe toét hiện ra khiến anh có hơi giật mình
-Ara? Làm gì mới sáng sớm chạy sang đây vậy?
-Anh mời em vào nhà đi đã chứ rồi em kể, anh để khách đứng ngoài nh...
-Ấy ấy, anh bình tĩnh, em đùa mà, đừng đối xử với em như thế chứ
Ara vội đưa chân chặn cánh cửa đang chuẩn bị đóng lại, em luồn lách qua tự mình vào bên trong trước khi PsMan nổi cáu lên và cho em ở ngoài luôn
-Hửm? Ara?
-Henry à
Ara chạy đến chỗ người anh của mình và tặng cho Henry một cái ôm chặt, cậu thì quá quen với sự đụng chạm thân mật của đứa em nên chỉ dùng ngón tay đẩy cái đầu đang làm loạn trong lòng mình ra
-Gì đây, mới sáng sớm mò qua đây làm gì?
-Anh nói như kiểu anh không chào đón em vậy, dỗi hết sức
-Ờ, dỗi đi
-Henry!
-Chung một lò ngủ nướng với Akashi thì việc chú mày dậy sớm như thế này khiến anh bị sốc
-Cũng tại mấy ông anh bên FTV tự nhiên nổi hứng dậy sớm, kéo nhau đi ăn sáng, em cũng bị kéo đi luôn
-Hể~ Giá như ngày nào họ cũng nổi hứng thì sẽ tập cho mày thói quen dậy sớm
-Henry!!!
-Anh chưa chết, không cần phải réo gọi tên anh như thế
PsMan đứng nhìn hai người trò chuyện với nhau, kèm theo là những cử chỉ mật thiết khiến anh vô cùng khó chịu
Nhìn cái cách Ara ôm Henry xem, hai người họ cũng chỉ là anh em nhưng dựa vào đâu mà thằng nhóc út có thể làm vậy còn anh thì không?
Và rồi...một câu hỏi chợt lóe lên trong đầu anh
Có thật hai người đó chỉ đơn thuần là anh em?
Cách đối xử của cậu đối với anh và Ara có sự khác biệt rõ rệt, nhất là sau khi Ara và ADC chia tay, cậu luôn thoải mái với những cái đụng chạm của Ara nhưng với anh, cậu lại tỏ ra có phần xa cách và dè dặt hơn
Ánh mắt anh càng trở nên u ám, dán chặt lên hai người đang vô tư, rối rít trò chuyện với nhau
-Hai người, cùng nhau dùng bữa sáng, xung quanh không một bóng người, uầy, nghe lãng mạn phết anh nhờ
Ara hạ thấp giọng kèm theo một nụ cười thiếu đạo đức
Henry nhíu mày, nhéo mạnh vào eo cậu út một phát làm em la oai oái lên vì đau
-Cẩn thận cái mồm vào, lãng mạn đâu ra
-Chỉ tại tối hôm qua đú đởn uống cùng ông Akashi, giờ đau đầu muốn chết đây
-Đã thích rồi còn ngại ngùng chi, thế bao giờ anh mới chịu tỏ tình đây?
Ara cười tủm tỉm, chống cằm nhìn cậu
-T-Tỏ tình gì chứ, đừng có nói bậy
-Henry à, anh cũng biết thời gian có thể khiến mọi thứ thay đổi, nếu anh không nhanh chân giành hạnh phúc cho bản thân, sau này anh sẽ phải hối hận đấy
-Coi chừng hạnh phúc nó mọc chân chạy mất đấy
Henry im lặng, lén ngước lên nhìn PsMan thì bắt gặp ánh mắt của anh đang nhìn mình, cậu có hơi chột dạ, vội quay mặt đi để che giấu gò má đỏ bừng của mình
Mỗi lần người nhìn em, cõi lòng em lại càng thêm rộn ràng
...
Tầm khoảng 2-3 tiếng sau thì Akashi xuất hiện ở chân cầu thang, ánh mắt láo liên như đang tìm kiếm gì đó
-Chào buổi sáng Akashi, anh ngủ ngon chứ?
Ara đang nằm dài trên ghế sopha, thoải mái gối đầu lên đùi Henry, em vẫy tay với Akashi, kèm theo là một nụ cười tươi
-Ara? Đến hồi nào vậy?
-Lâu rồi
Henry thuận tay xoa xoa mái tóc mềm mại của Ara
-Mà anh đang tìm gì vậy?
-À, sáng giờ mọi người có nhìn thấy Oppa không?
-Ơ không, từ sáng sớm em chẳng thấy tăm hơi Oppa đâu hết
Akashi chuyển sang nhìn người đội trưởng
-Anh dậy sớm nhất, anh có nhìn thấy Oppa không?"
PsMan không đáp lại, chỉ lắc đầu rồi lại cắm mặt vào điện thoại, kì lạ...hình như tâm trạng của anh không tốt lắm, trông có vẻ như đang bực bội chuyện gì đó
Akashi lại liếc sang Henry vẫn đang mải mê đùa giỡn với Ara
À...có mùi giấm chua
Hình như cậu đã hiểu lý do tại sao PsMan lại tỏ thái độ như vậy rồi, hoá ra là vậy
-Henry, anh nói thật, ngoài mặt chú mày nhìn rất chín chắn và trưởng thành nhưng đầu óc đôi lúc không khác Ara là bao nhiêu
-Ơ?? Ý anh là gì
-Tự nhiên lôi em vào?
Henry và Ara đồng thời ngơ ngác nhìn mà không hiểu tại sao mình lại bị gọi hồn
-Hiểu được thì hiểu, không thì ráng mà hiểu đây, anh đi tìm Oppa đây
-Có chuyện gì mà anh phải vội vã tìm Oppa vậy
Akashi khựng lại
Tại sao phải vội vã ư?
Vì...nếu cậu không kịp nói ra, cậu sẽ mất anh...mãi mãi
-Chuyện gấp thôi
Akashi trả lời cho qua loa rồi mở cửa tính rời khỏi nhà, vừa chạm vào tay nắm thì cánh cửa bật mở
Thân ảnh người cậu đang tìm kiếm xuất hiện, ánh mắt cậu nhìn anh đong đầy sự vui mừng khôn xiết
-Oppa, anh đây rồi, anh đi đâu từ sáng giờ vậy?
-À mà em có chuyện cần nói với anh, em...
Đang nói giữa chừng thì cậu ngừng lại, đôi đồng tử giãn ra khi thấy...bàn tay của anh đang nắm tay của người khác
Một người con gái từ đằng sau lưng anh bước lên, cô gái ấy nở nụ cười, cúi nhẹ người tỏ ý chào
Chưa để mọi người hết ngạc nhiên, Oppa đã lên tiếng khiến cõi lòng cậu tan vỡ, niềm hy vọng mong manh cũng bị dập tắt ngay lập tức
-Giới thiệu với mọi người, đây là An, bạn gái của anh
Em đến muộn rồi sao...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook