Chuyện Của Chúng Ta - Lqm
-
C14: Chap 13
Bạn gái...
Akashi đứng chôn chân tại chỗ, trái tim như bị ai đó bóp nghẹn, ánh mắt ngỡ ngàng nhìn Oppa ân cần, dịu dàng vuốt tóc người con gái ấy
Đây thật sự là một cô gái xinh đẹp với mái tóc dài đen truyền thống, gương mặt thon gọn cùng nụ cười xinh xẻo kia nữa
Dù không muốn nhưng cậu buộc phải thừa nhận hai người này đứng bên cạnh nhau trông...đẹp đôi đến kì lạ
Ba người kia cũng sững sờ không kém
Không ngờ...một lời chia tay khiến cả hai rời xa nhau mãi mãi
Cậu siết chặt tay, cố gắng ngăn dòng cảm xúc trực trào trong tâm bùng phát, đôi môi vẽ lên một nụ cười gượng gạo
-Đây...Đây là người mà anh đã nói với em sao, xinh thật đấy
Dường như trong một khắc nào đó, đáy mắt của Oppa xuất hiện tia thất vọng nhưng nó chỉ thoáng qua như một cơn gió mà thôi
Anh gật đầu
-Sau này cô ấy sẽ đến đây thường xuyên, mong mọi người giúp đỡ thêm
Đừng...
-Ah...haha, dĩ...dĩ nhiên rồi
Đừng nói nữa...
-Cô ấy còn tình nguyện nấu ăn cho chúng ta lúc rãnh rỗi nữa, tài nấu ăn của cô ấy được anh duyệt qua rồi
Xin anh...
-Là...Là vậy sao
Đừng nói nữa...làm ơn...
-Ừm...em...em có việc nên đi trước đây, g-gặp hai người sau
Akashi cảm nhận được bản thân sắp không kìm nén được nữa, trái tim càng lưc càng đau đến mức không thể thở nổi, bèn bịa đại một cái cớ để rời khỏi đây càng sớm càng tốt
Nhưng đến cả đôi chân cũng phản bội, khi cậu vừa quay lưng cất bước rời đi thì cả cơ thể đột ngột đổ sụp xuống nền đất lạnh lẽo
-Akashi!
Ba người kia vôi vàng chạy đến bên cậu, anh cũng giật mình, vươn tay muốn đỡ cậu dậy nhưng...bắt gặp khóe mắt đỏ và ánh mắt vụn vỡ của cậu khiến anh khựng lại
Anh đã giải thoát cho em nhưng cớ sao trông em lại đau đớn như vậy...
-Akashi, anh không sao chứ?
-Ah...k-không sao, tự nhiên chân anh...không...không cử động được
Henry mím môi nhìn nụ cười vặn vẹo của Akashi, bàn tay run rẩy níu lấy cánh tay cậu như phao cứu sinh thì đau lòng thay
-PsMan, anh giúp Akashi lên phòng đi, em sẽ mang chút gì đó cho anh ấy ăn lót dạ
-Ừ
PsMan lập tức làm theo lời Henry, anh cẩn thận xốc Akashi lên lưng rồi quay bước về phòng. Đi được vài bước thì anh cảm nhận lưng mình có cảm giác nóng hổi và ẩm ướt
Anh buông một tiếng thở dài
Tình cảm sâu đậm như thế mà chính bản thân còn không nhìn ra được, có cơ hội thì nên bày tỏ ngay nếu không thì sẽ lỡ nhau cả đời
Ara nhìn Oppa với đôi mắt tràn đầy phẫn nộ, em không ngờ người anh mà em cho rằng chín chắn và trưởng thành nhất lại đối xử với người anh thân thiết của em như thế
-Oppa! Tại sao anh lại làm vậy?
-Anh...
Đối mặt với sự giận dữ và chất vấn của người em út, Oppa không thể nói gì thêm, bàn tay đang nắm lấy tay cô người yêu tự động buông lỏng
-Đừng nói nữa, Ara
-Nhưng...
Henry đặt tay lên vai em lắc đầu rồi lia ánh mắt sang nhìn anh và người con gái ấy
-Nếu đây là sự lựa chọn của anh, em vẫn sẽ chúc mừng nhưng em mong anh không hối hận với quyết định của mình
Chất giọng đều đều nhưng anh biết ẩn bên trong tâm của cậu em trầm tính này cũng đang rất giận nhưng cậu vì nghĩ cho anh và cho cả cô gái bị kéo vào chuyện này nên mới không tỏ thái độ ra mặt
-Anh...tàn nhẫn thật đấy
Ara buông một lời thẳng thừng rồi chạy theo Henry vào căn bếp, từ đầu đến cuối anh chẳng lộ ra cảm xúc thật trong lòng mình, cứ mặc cho mọi người mắng chửi, mặc cho giác tội lỗi nhấn chìm cả linh hồn
-Mọi người sao vậy anh? Họ không thích em sao?
Anh lắc đầu, vỗ nhẹ vào đầu người con gái đứng bên cạnh
-Không đâu, đừng nghĩ như vậy, anh đưa em đi ăn nhé
Cô liền mỉm cười, ánh mắt tràn ngập hạnh phúc
-Vâng
Trong đầu Oppa bất giác hiện lên gương mặt của Akashi lúc cả hai còn quen nhau, mỗi khi anh đề nghị dẫn cậu đi chơi, không cần biết là đi đâu nhưng miễn là anh mở lời, cậu đều đáp lại với một cái gật đầu kèm theo là một nụ cười tươi
Anh chỉ muốn giải thoát cho cậu khỏi xiềng xích của quá khứ để cậu có thể tiếp tục bước đi nhưng anh nào biết rằng, chính anh cũng là người đã vô tình giết chết nụ cười của người anh thương
Tại sao em lại đau lòng khi anh đã trả sự tự do cho em?
...
Két
-Akashi...
Ara thập thò ở cửa phòng, mắt dáo dắc nhìn xung quanh
-Tránh ra Ara, đổ cháo là mày chịu hết đấy
Henry nhăn mặt, giơ chân đá nhẹ vào mông Ara, bảo em tránh đường, cậu cẩn thận đặt tô cháo xuống tủ đầu giường
Akashi có vẻ vừa mới khóc một chập, đôi mắt sưng đỏ, mũi sụt sịt, thêm nữa là vai và lưng áo của người đội trưởng ướt đẫm
-Cảm ơn anh nhé, anh về thay áo đi, để bọn em chăm Akashi
-Ừa
PsMan theo thói quen xoa đầu Henry một cái rồi rời đi, có lẽ anh sẽ thử nói chuyện với Oppa, biết đâu có ẩn tình gì đó. Anh không tin người đồng đội của mình là một người tuyệt tình như vậy
-Akashi...anh à...
Ara trèo lên giường, vươn tay gạt đi giọt nước mắt đang chực chờ rơi xuống trên gò má Akashi
-Ah...anh ổn, chỉ là...anh thấy hơi buồn một chút nhưng anh biết sớm muộn gì việc đó cũng sẽ xảy ra thôi
-Anh nói dối
Akashi lắc đầu
-Anh nói thật...nhưng chuyện đó đến nhanh hơn anh tưởng...
-Vậy...từ giờ anh định sẽ làm gì?
-Ừm...chắc là cố gắng tập làm quen với điều đó mà sống tiếp thôi, anh đến muộn nên anh buộc phải chấp nhận điều đó, với lại...
-Với lại?
-Anh tính chuyển phòng, dẫu sao Oppa cũng có bạn gái, lỡ cô ấy muốn ngủ lại thì còn có chỗ, anh không muốn làm kì đà cản mũi đâu
Akashi nở một nụ cười nhạt, giọng điệu có vẻ như là đang mua vui nhưng hai đứa em của cậu đều hiểu cậu đang đau lòng đến mức nào
Henry vỗ vai cậu
-Vậy anh chuyển sang phòng em đi, từ khi Ara rời đi, em ở có một mình à. Nếu anh không ngại thì dọn đồ qua phòng em
-Hmm...có ổn không? Anh ngủ ở đâu?
Ara phẩy tay, vỗ ngực như thể em vừa làm một việc gì đó cao cả lắm
-Ầy, anh chớ lo, em cho anh mượn giường, miễn là anh cảm thấy thoải mái
Akashi khẽ cười, ngay những lúc cậu đau khổ nhất, vẫn là hai người em thân thiết luôn ở bên cạnh động viên cậu
Cậu vỗ vai cả hai
-Cảm ơn hai đứa nhiều lắm
Cho em buồn chút thôi rồi em sẽ học cách quên mối tình của quá khứ này
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook