*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Tối hôm đó, Trình Cẩn ngủ không ngon giấc, tờ mờ sáng, hắn đã thức dậy. Sau khi đánh răng, rửa mặt, Trình Cẩn nhẹ nhàng bước vào phòng. Hà Nhất Phàm vẫn nằm im trên giường bệnh, dưới chân của cậu, cục bông nhỏ đang cuộn tròn thân thể.

Trình Cẩn nhíu mày, nhìn sang vị đạo sĩ đang nằm trên chiếc giường đối diện. Lưu Hiểu bảo rằng ông ấy rất lợi hại, không những vậy, khi vừa nhìn thấy cục bông nhỏ, vị đạo sĩ kia đã nhận ra nó không phải là một con thỏ bình thường, hi vọng rằng ông ấy sẽ không khiến hắn thất vọng. Trình Cẩn gỡ lá bùa, nhẹ nhàng đặt lên trán của Hà Nhất Phàm một nụ hôn rồi xoay người, rời khỏi căn phòng.

“Tỉnh lại, mau tỉnh lại đi” – Trong lúc mơ mơ màng màng, Hà Nhất Phàm nhận ra rằng có một kẻ nào đó cứ liên tục hét vào bên tai khiến cậu không thể yên giấc. Nhưng khi Hà Nhất Phàm vừa định ấn vào hai huyệt thái dương thì lại nhận ra rằng dường như đôi tay đã không còn chút sức lực nào cả, vì vậy, cậu chỉ còn biết cố gắng khống chế sự tức giận: “Trình Cẩn chết tiệt, anh không thể để cho tôi ngủ một giấc thật ngon lành sao?”.

“Tỉnh dậy rồi thì mau trả tiền đi” – Vị đạo sĩ kia vò đầu, tức giận nói: “Không khí trong bệnh viện khiến tôi không thể nào ngủ ngon giấc”.

Hà Nhất Phàm cố gắng mở mắt, đột nhiên, cậu nhận ra rằng thị lực của bản thân đã tiến bộ đến mức có thể nhìn thấy được lông mi của chính mình. Cuối cùng cũng biến thành người rồi, tôi nhất định phải thông báo tin tức này cho Trình Cẩn.

“Đừng có cười nữa, trông cậu bây giờ chẳng khác gì một thằng đần cả” – Ông già kia lên tiếng: “Mau trả tiền đi, tôi còn phải về nhà ngủ bù”.

Bây giờ, Hà Nhất Phàm mới nhận ra rằng: bên trong căn phòng, ngoại trừ vị đạo sĩ kia thì không còn bóng dáng của bất kì người nào khác, phát hiện này khiến Hà Nhất Phàm cảm thấy vô cùng thất vọng, cậu ngập ngừng: “Ông có biết Trình Cẩn đã đi đâu không?”.

“Có quỷ mới biết hắn đang ở đâu” – Ông già kia bất mãn: “Mới sáng tinh mơ đã biến mất rồi”.

Lúc này, gương mặt của Hà Nhất Phàm đã đỏ bừng cả lên, vừa mới tỉnh dậy, cậu đã bị người ta tìm đến tận giường đòi nợ, cuộc sống này quả thật là vô cùng khó khăn mà, đột nhiên, cánh cửa phòng khách bật mở.

Hà Nhất Phàm cảm thấy vô cùng hồi hộp, tựa như người hầu lần đầu tiên gặp gỡ ông chủ vậy.

Trình Cẩn vội vàng đặt thức ăn lên bàn rồi bước vào phòng bệnh, hắn hết nhìn Hà Nhất Phàm rồi lại nhìn sang vị đạo sĩ kia: “Ngài Trương, mời ngài dùng bữa sáng”.

Ông già kia ngáp một cái rồi bước ra phòng khách.

Trình Cẩn ngồi xuống bên cạnh chiếc giường, nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt đỏ bừng của “cục bông lớn”: “Tỉnh dậy rồi à? Cậu có điều gì muốn tâm sự với tôi không?”.

Bây giờ, Hà Nhất Phàm chỉ muốn gỡ bàn tay đang bám dính trên mặt ra rồi nhanh chóng vùi đầu vào trong chăn.

Trình Cẩn tiếp tục vuốt ve gương mặt của Hà Nhất Phàm: “Tại sao cậu lại im lặng như vậy? Chẳng lẽ cậu đang ngượng ngùng sao?”.

“Nếu đã biết rồi thì thôi đi, tại sao anh cứ phải nói thẳng ra như vậy chứ?” – Hà Nhất Phàm tức giận, tại sao thằng cha này lại đê tiện đến mức như vậy? Chẳng lẽ giữ chút thể diện cho tôi sẽ khiến anh chết hay sao?

Trình Cẩn bật cười, lúc này, Hà Nhất Phàm đã tức giận đến mức gương mặt đỏ bừng.

“Cười cái gì mà cười, không được cười”.

Trong lúc Hà Nhất Phàm vẫn còn chưa nói hết câu, Trình Cẩn đã đặt lên môi của cậu một nụ hôn.

Do vị đạo sĩ kia vẫn còn đang ngồi trong phòng khách nên Trình Cẩn chỉ dám hôn cục bông lớn một cái.

“Tại sao lại ngẩn người như vậy?” – Trình Cẩn nhẹ nhàng lau đi giọt nước đang đọng lại trên khóe môi của Hà Nhất Phàm.

Hà Nhất Phàm nhìn Trình Cẩn bằng một ánh mắt mang đầy vẻ ngạc nhiên: “Lâu lắm rồi tôi không có đánh răng đấy, không ngờ rằng anh lại dám hôn tôi”.

Trình Cẩn: “…”.

Đột nhiên, Trình Cẩn nhìn về phía con thỏ đang nằm ở mép giường rồi cất tiếng gọi: “Thù Thù”.

Hà Nhất Phàm nhanh chóng “Ừ” một tiếng, sau đó, hắn vội vàng che miệng lại, bản thân đã không còn là một con thỏ, ừ cái gì mà ừ chứ.

Tận mắt chứng kiến vẻ mặt ngượng ngùng của Hà Nhất Phàm, Trình Cẩn cố gắng nhịn cười: “Dường như nó đã trở thành một con thỏ bình thường rồi”.

Trong khi Hà Nhất Phàm vẫn còn chưa kịp lên tiếng thì cánh cửa phòng bệnh lại bật mở.

“Người đã tỉnh dậy, cơm đã ăn xong, bây giờ, chẳng phải đã đến lúc cậu nên trả tiền cho tôi rồi sao?” – Vị đạo sĩ kia tựa người vào cánh cửa, vừa xỉa răng vừa nói.

Trình Cẩn đứng dậy, rút tập chi phiếu ra, viết một vài dòng, kí tên rồi đưa cho vị đạo sĩ kia: “Ngài Trương, cảm ơn ngài đã giúp đỡ Tiểu Phàm, đây là chút thành ý của tôi”.

Vị đạo sĩ kia khẽ liếc tấm chi phiếu rồi bật cười: “Thằng nhóc này thật biết cách cư xử”.

Trình Cẩn mỉm cười: “Vài hôm nữa, tôi sẽ biếu cho ngài một vò rượu thượng hạng”.

“Được, được” – Vị đạo sĩ kia nhìn về phía Hà Nhất Phàm: “Xem như cậu có duyên với con thỏ này, hay là từ nay về sau, cậu nuôi dưỡng nó đi”.

Hà Nhất Phàm gật đầu.

Trong lúc Trình Cẩn tiễn vị đạo sĩ kia ra cửa, con thỏ đã bò đến bên cạnh Hà Nhất Phàm.

Một lát sau, Trình Cẩn quay lại phòng bệnh, vừa nhìn thấy hắn, Hà Nhất Phàm đã vội vàng lên tiếng: “Trình Cẩn, anh mau bế con thỏ lên đi, từ nãy đến giờ, nó cứ cọ cọ vào thân thể của tôi, ngứa chết đi được”.

Trình Cẩn đặt con thỏ sang chiếc giường đối diện, sau đó, hắn nhìn Hà Nhất Phàm rồi nở một nụ cười như không cười: “Chẳng phải đã đến lúc bàn đến chuyện giữa hai chúng ta rồi sao?”.

“Hả?” – Hà Nhất Phàm ngỡ ngàng.

“Hợp đồng bán thân của cậu đấy” – Trình Cẩn lên tiếng.

Hà Nhất Phàm thấp giọng: “Bản hợp đồng ấy là do tôi bị ép buộc phải kí”.

“Sao cơ?” – Trình Cẩn nhíu mày.

“Bây giờ tôi đã trở lại thành người rồi, về phần bản hợp đồng đó, chúng ta… chúng ta hãy quên nó đi, có được không?” – Hà Nhất Phàm mơ mơ màng màng: “Còn nữa, anh làm ơn cho tôi thiếu nợ tiền viện phí, sau này, tôi sẽ cố gắng kiếm tiền, dần dần trả lại cho anh”.

Trước đây, khi vẫn còn là một con thỏ, Hà Nhất Phàm mắt nhắm mắt mở kí tên vào những bản hợp đồng do Trình Cẩn đưa ra nhằm mục đích đảm bảo nơi ở và nguồn thức ăn ổn định, bây giờ, tuy rằng cậu không có đủ tiền để trả dứt khoản nợ kia nhưng dù sao đi chăng nữa, Hà Nhất Phàm đã trở lại thành người, cậu có thể đi tìm việc làm, tuy rằng không biết đến bao giờ, Hà Nhất Phàm mới có thể trả hết nợ nhưng cậu nhất định sẽ thanh toán khoản tiền viện phí cho Trình Cẩn.

“Tôi vẫn còn nhớ rất rõ trong hợp đồng, có một điều khoản là khi cậu biến thành người, tất cả các điều khoản trong hợp đồng vẫn không thay đổi” – Trình Cẩn nhắc nhở.

“Nhưng bụng của tôi không có lông” – Gương mặt của Hà Nhất Phàm đỏ bừng: “Tôi nhất định sẽ trả lại tiền viện phí lại cho anh”.

Trình Cẩn nở một nụ cười như không cười: “Tôi mặc kệ, dù sao thì bây giờ, cậu vẫn là của tôi”.

Hà Nhất Phàm thầm mắng: cầm thú, anh là đồ bỉ ổi, khốn nạn, vô nhân đạo, mất nhân tính.

Trình Cẩn lên tiếng, lúc này, trong giọng nói của hắn không giấu được vẻ chán nản: “Thôi được rồi, cho dù chiếc bụng không có lông nhưng tại sao thân thể của cậu cũng không có thịt vậy? Xem ra cậu cần phải bồi bổ rất nhiều, được rồi, nếu số phận của cậu đã đáng thương như vậy, tôi sẽ cố gắng nuôi dưỡng cậu thêm một thời gian nữa”. Vừa nói dứt lời, Trình Cẩn khẽ sờ lên bụng của Hà Nhất Phàm.

Tuy rằng đã phần nào hiểu được tính cách của Trình Cẩn nhưng việc hắn miệng thì nói chán ghét nhưng tay lại sờ mó lung tung khiến Hà Nhất Phàm cảm thấy vô cùng hoảng sợ.

“Nếu anh không thích tôi, tôi sẽ không làm phiền anh nữa. Dù sao thì anh cũng là ân nhân cứu mạng của tôi, tôi sẽ không lấy oán trả ơn đâu” – Hà Nhất Phàm vừa nói vừa cố gắng đẩy cánh tay của Trình Cẩn ra.

“Nếu cậu đã nghĩ như vậy, tôi cảm thấy rất vui” – Trình Cẩn mỉm cười: “Tuy nhiên, lúc nãy, tôi nói thật đó”.

“Tại sao anh cứ luôn bắt nạt tôi như vậy chứ?” – Hà Nhất Phàm tức giận, trơ mắt nhìn Trình Cẩn vuốt ve chiếc bụng của mình.

Đột nhiên, Trình Cẩn bóp một cái thật mạnh vào cậu em đang đứng bật dậy của Hà Nhất Phàm. Trước khi Hà Nhất Phàm kịp nổi giận, Trình Cẩn đã vội vàng lên tiếng: “Tiểu Phàm à, cậu vừa mới tỉnh dậy, đừng suy nghĩ nhiều nữa”. Vừa nói dứt lời, Trình Cẩn đã ấn vào chiếc nút báo động nằm ở đầu giường.

Quả thật là một kẻ đê tiện, lúc này, Hà Nhất Phàm đã tức giận đến mức sắp phát điên nhưng cậu chỉ có thể âm thầm giơ ngón tay giữa về phía Trình Cẩn. Quân tử báo thù mười năm chưa muộn, cầm thú, mày chờ đấy cho ông.

Một lát sau, bác sĩ và y tá vội vàng tiến vào phòng bệnh, việc Hà Nhất Phàm tỉnh lại khiến bác sĩ cảm thấy vô cùng vui vẻ. Sau khi kiểm tra tổng quát, bác sĩ bảo rằng cậu phải nằm lại, theo dõi tại bệnh viện trong vòng một tuần, sau đó có thể xuất viện, về nhà nghỉ ngơi, tuy nhiên, Hà Nhất Phàm vẫn phải thường xuyên đến bệnh viện tái khám cho đến khi hoàn toàn bình phục. Về phía Trình Cẩn, lúc này, hắn đang cố gắng ghi chép lại những lời dặn dò của bác sĩ.

Thái độ chăm chú của Trình Cẩn khiến bác sĩ rất hài lòng, trước khi rời đi, bác sĩ liếc con thỏ đang nằm trên chiếc giường đối diện một cái rồi nhíu mày: “Cậu đừng để cho con thỏ này chạy lung tung, nếu các bác sĩ khác nhìn thấy thì không hay đâu”.

Trình Cẩn gật đầu, sau đó, hắn bước ra tận cửa, tiễn bác sĩ.

Hà Nhất Phàm trầm ngâm, cậu đã nhận ra hàm ý ẩn trong từng câu nói của Trình Cẩn, tuy rằng tên cầm thú này có rất nhiều tật xấu nhưng hắn lại đối xử với Hà Nhất Phàm rất tốt. Hà Nhất Phàm nhìn người đàn ông đang bước về phía phòng bệnh, xem ra đây là một đối tượng không tồi.

“Tại sao cậu lại chăm chú nhìn tôi như vậy?” – Trình Cẩn đặt thức ăn lên bàn nhỏ nằm bên cạnh chiếc giường, sau đó, hắn nâng giường lên rồi bước vào nhà vệ sinh, lấy một cái khăn ướt, lau mặt cho Hà Nhất Phàm.

Sau khi quyết định, Hà Nhất Phàm rất bình tĩnh, dù sao thì trước đây, khi vẫn còn là một con thỏ, Trình Cẩn thường xuyên lau sạch thân thể cho cậu, bây giờ, hắn chỉ lau mặt nên Hà Nhất Phàm cũng không hề cảm thấy xấu hổ.

“Chẳng lẽ cổ của cậu căng cứng như vậy mà cậu không hề cảm thấy khó chịu sao? Mau thả lỏng đi” – Trình Cẩn vỗ nhẹ vào chiếc cổ của Hà Nhất Phàm.

“Tôi căng thẳng khi nào chứ? Từ nãy đến giờ, tôi vẫn đang thả lỏng mà” – Hà Nhất Phàm nhất quyết không chịu thừa nhận.

Trình Cẩn không muốn cãi nhau với cục bông lớn, hắn nhanh chóng thỏa hiệp: “Được được được, cậu không căng thẳng”.

“Vốn dĩ là tôi không hề căng thẳng”.

“Đúng vậy, Thù Thù nhà chúng ta không hề căng thẳng, do tôi nhìn lầm thôi mà” – Sau khi lau mặt, Trình Cẩn bước vào nhà vệ sinh, lấy bàn chải đánh răng, một cái thau nhỏ và một ly nước ấm mang đến tận giường: “Cậu mau đánh răng đi”.

Hành động của Trình Cẩn khiến Hà Nhất Phàm cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, chẳng lẽ tên cầm thú này bị trúng gió rồi sao? Tại sao đột nhiên, hắn lại dịu dàng như vậy?

“Đồ ngốc, mau đánh răng đi” – Trình Cẩn nhéo một cái vào gò má của Hà Nhất Phàm.

Hà Nhất Phàm vừa đánh răng vừa thầm nhủ: thôi xong, tôi đã biến thành một kẻ máu M mất rồi.

Theo lời dặn dò của bác sĩ, sau khi Hà Nhất Phàm ăn nửa bát cơm, Trình Cẩn vội vàng dọn dẹp.

Tận mắt chứng kiến cảnh tượng Trình Cẩn chạy tới chạy lui chăm sóc cho mình, Hà Nhất Phàm hít một hơi thật sâu rồi lên tiếng: “Trình Cẩn, anh… anh có thích tôi không?”.

Trình Cẩn xoay người lại: “Cậu nghĩ như thế nào?”.

“Tôi không biết” – Dù khoảng thời gian hai người sống chung không quá dài nhưng đến giờ phút này, Hà Nhất Phàm phải thừa nhận rằng bản thân rất thích hưởng thụ sự yêu thương, săn sóc của Trình Cẩn.

“Không biết à?” – Trình Cẩn cúi người, hôn lên đôi môi của Hà Nhất Phàm một cái.

“Bây giờ thì cậu đã biết chưa?”.

Lúc này, gương mặt của Hà Nhất Phàm đã đỏ bừng, cậu lưỡng lự: “Nhưng… nhưng anh có thật lòng yêu tôi không? Ý của tôi là… là… từ nay về sau, anh chỉ yêu một mình tôi thôi, không được tìm người khác”.

Thế giới này rất phức tạp, khó khăn lắm mới có thể tìm được một người chấp nhận ở bên cạnh mình cả đời, tuy rằng tính cách của Hà Nhất Phàm khá yếu đuối nhưng trong chuyện tình cảm, chẳng phải bản thân cũng nên chủ động một chút sao? Huống hồ chi, cậu thật sự muốn xây dựng mối quan hệ nghiêm túc với người đàn ông kia.

Trình Cẩn bất mãn: “Chẳng lẽ trông tôi giống với một kẻ thích ‘bắt cá hai tay’ lắm sao?”.

Hà Nhất Phàm thấp giọng: “Cũng không hẳn”. Tuy rằng trả lời như vậy nhưng trong lòng Hà Nhất Phàm lại thầm nhủ: từ trước đến nay, chẳng phải anh rất thích đùa giỡn với người khác sao? Cuối cùng, Hà Nhất Phàm quyết định đem những suy nghĩ ấy chôn chặt vào sâu trong tận đáy lòng, bởi vì cậu không hề muốn rằng vừa mới tỉnh dậy đã bị người ta đánh cho một trận.

Trình Cẩn thở dài, tên ngốc này, tại sao lại luôn tạo điều kiện cho người khác bắt nạt như vậy chứ? Hắn giả vờ tức giận: “Chẳng lẽ cho đến tận bây giờ, cậu vẫn không hiểu rõ tính cách của tôi sao? Chẳng lẽ cậu nghĩ rằng tôi vốn là một tên sở khanh à?”.

Hà Nhất Phàm vội vàng lắc đầu: “Không… không phải… nhưng mà…”.

“Nhưng mà cái gì?” – Trình Cẩn nở một nụ cười như không cười.

Hà Nhất Phàm vốn là một nam tử hán đại trượng phu, co được thì giãn được: “Không có gì… Tôi chỉ muốn nói là tôi tin tưởng anh”.

“Được rồi” – Trình Cẩn vuốt ve mái tóc của Hà Nhất Phàm: “Trong tình cảm, không phải cứ đồng ý là sẽ ở bên cạnh nhau cả đời, nhưng nếu cậu chấp nhận, từ nay về sau, mỗi buổi sáng thức dậy, người đầu tiên mà cậu nhìn thấy sẽ là tôi”.

Câu nói này khiến Hà Nhất Phàm cảm thấy vô cùng vui vẻ, không ngờ rằng tên cầm thú lại có thể nói ra được những lời tình cảm đến mức như vậy, tôi phải ghi nhận lại.

“Đồ ngốc” – Trình Cẩn nhìn Hà Nhất Phàm bằng ánh mắt mang đầy vẻ chán nản nhưng lúc này, đôi tai của hắn lại đỏ bừng cả lên.

“Trình Cẩn”.

“Hả?”.

“Tôi cũng yêu anh”.

“Ừ…” – Trình Cẩn nghiêng đầu, nhìn người đang nằm trên giường bệnh kia.

“Trình Cẩn”.

“Hả?”.

“Anh đang xấu hổ, có đúng không?”.

“Đừng nói lung tung nữa, mau nghỉ ngơi đi”.

“Hai tai của anh đã đỏ bừng cả lên rồi kìa” – Hà Nhất Phàm vui vẻ tựa như vừa tìm ra được một châu lục mới.

“Không được cười”.

“Được rồi, tôi không cười nữa” – Ai kia đã cười nhiều đến mức nước mắt cũng chảy ra rồi.

“Cậu nằm im đi, chẳng lẽ cậu cười nhiều như vậy mà không hề lo lắng rằng chiếc cổ sẽ bị vẹo sao?”.

“Bây giờ, tôi đã là người yêu của anh rồi, từ nay về sau, anh có thể nói chuyện khách sáo một chút không?” – Hà Nhất Phàm bất mãn.

“Haha…”.

Hà Nhất Phàm: “…”. Tại sao diễn biến câu chuyện lại không hề giống với tình tiết của những bộ phim tình cảm vẫn thường được phát trên ti vi vậy?

Trình Cẩn bật cười, bắt lấy ngón tay trỏ đang dựng đứng lên của Hà Nhất Phàm, nhét vào trong chăn, sau đó, hắn tiến đến bên cạnh chiếc bàn nhỏ, bắt đầu làm việc.

Hà Nhất Phàm nhìn gương mặt chăm chú đọc tài liệu của Trình Cẩn. Đột nhiên, cậu mỉm cười, nhớ đến cảnh tượng lần đầu tiên khi hai người gặp gỡ. Câu chuyện tình yêu của bọn họ không hề sôi nổi, cũng không có những khoảnh khắc khắc cốt ghi tâm mà đơn giản chỉ là quá trình hai người gặp gỡ, tìm hiểu, dần nảy sinh tình cảm rồi học cách yêu thương nhau…

“Cậu đừng nhìn tôi một cách chăm chú như vậy nữa, có được không?” – Cho đến tận bây giờ, Trình Cẩn vẫn không thể thích ứng được với việc bị cục bông lớn theo dõi công khai.

“Anh đã là người đàn ông của tôi rồi, tôi muốn nhìn như thế nào thì mặc kệ tôi” – Khó khăn lắm, Hà Nhất Phàm mới tìm được cơ hội để trêu chọc Trình Cẩn, nhất định phải cố gắng nắm bắt.

Trình Cẩn vui vẻ: “Ngoan nào, bây giờ, thân thể của cậu vẫn còn yếu lắm, đợi đến khi cậu hoàn toàn khỏe mạnh, chúng ta sẽ cùng nhau giải quyết việc đó, có được không?”.

Lời nói này khiến Hà Nhất Phàm chỉ còn biết nghẹn ngào, quay mặt sang nơi khác.

Cầm thú, tôi không hề nghĩ đến việc ấy… Nhưng tôi cũng rất mong chờ khoảnh khắc bản thân hoàn toàn bình phục.

Trình Cẩn tiếp tục vùi đầu vào mớ tài liệu.

Ánh sáng nhẹ nhàng chíu vào bên trong phòng bệnh, thời gian không bao giờ dừng lại, năm tháng lặng lẽ trôi đi.

Hoàn

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương