Chúng Ta Khác Loài Thì Làm Sao Yêu Nhau
-
Chương 17
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trình Cẩn vui vẻ bế cục bông nhỏ lên xe, hôn nhẹ lên đầu nó một cái: “Vậy là tốt rồi”.
Dĩ nhiên là con thỏ cũng rất phấn kích, nó đáp trả lại bằng một nụ hôn lên má của Trình Cẩn.
Trình Cẩn mỉm cười, thầm nhủ: thói quen này rất tốt, từ nay về sau, cậu phải cố gắng duy trì đấy nhé, sau đó, hắn đặt con thỏ lên ghế rồi vội vàng lái xe đến bệnh viện.
Căn phòng VIP nơi Hà Nhất Phàm đang nằm điều trị, ngoài giường bệnh còn có một chiếc giường dành cho người nhà của bệnh nhân, một phòng khách nhỏ và nhà vệ sinh. Từ trước đến nay, Trình Cẩn chỉ sống một mình nên vào những ngày cuối tuần, hắn quyết định ngủ lại tại bệnh viện để chăm sóc Hà Nhất Phàm, về phía Thù Thù, xin lỗi, gió lớn quá nên tôi không nghe được ý kiến của cậu.
Khi hai người đến bệnh viện, chiếc kim đồng hồ đã chỉ đến con số chín, Trình Cẩn đỗ xe vào bãi, sau đó, hắn đặt Thù Thù vào bên trong áo khoác rồi bước vào bệnh viện.
Lúc này, em trai ngốc đã rời đi, Trình Cẩn nghỉ ngơi một lát rồi vội vàng vào nhà vệ sinh, chuẩn bị nước ấm để lau sạch thân thể cho Hà Nhất Phàm.
Con thỏ ngồi trên giường bệnh, hít lấy hít để thân thể của Hà Nhất Phàm, rõ ràng là không hề có mùi mà, tại sao lại phải lau chứ? Phiền chết đi được. Trong lúc cục bông nhỏ vẫn còn đang tức giận, Trình Cẩn đã bưng một thau nước ấm đến.
Để đề phòng Thù Thù giở trò, Trình Cẩn cẩn thận lau sạch bốn chân rồi đặt nó sang chiếc giường đối diện.
Vì vậy, một lần nữa, cục bông nhỏ đành phải trơ mắt nhìn Trình Cẩn tăng nhiệt độ của máy điều hòa lên mức cao nhất, sau đó lột sạch quần áo của Hà Nhất Phàm, cảnh tượng đang diễn ra trước mắt khiến cõi lòng của Thù Thù tan nát.
Sau khi lau sạch thân thể, mặc quần áo, đắp chăn cho Hà Nhất Phàm và giảm nhiệt độ của máy điều hòa, Trình Cẩn bắt đầu dỗ dành cục bông nhỏ, cả hai cùng nhau đùa giỡn, cùng nhau chơi trò chơi trên ipad, một ngày nữa lại trôi qua.
Sáng sớm hôm sau, khi tiếng chuông báo thức vừa vang lên, Trình Cẩn đã ngồi bật dậy. Về phía cục bông nhỏ, nó vùi đầu vào trong chăn, tiếp tục ngủ, bởi vì một lát nữa, nhất định sẽ có người gọi nó dậy, cuộc sống của một con thỏ được chủ nhân yêu thương hạnh phúc như vậy đó.
Sau khi đánh răng, rửa mặt, Trình Cẩn bắt đầu chải lông cho con thú cưng vẫn còn đang mê ngủ, không những vậy, hắn còn cẩn thận lau sạch đầu và miệng cho Thù Thù, phải tắm rửa sạch sẽ thì mới được hôn.
Một lát sau, y tá tiến vào phòng bệnh, đo các chỉ số và tiếp tục truyền nước biển cho Hà Nhất Phàm, trong lúc bọn họ không chú ý, Trình Cẩn vội vàng nhét con thỏ vào bên trong áo khoác.
Sau khi y tá rời đi, Trình Cẩn bế cục bông nhỏ ra ngoài, dùng bữa sáng, sau đó, hắn quay về phòng bệnh, bật laptop, bắt đầu làm việc. Cục bông nhỏ ngồi bên cạnh, vui vẻ chơi trò chơi trên ipad.
Thời gian thấm thoắt trôi qua, buổi tối, Trình Cẩn hồi hộp, bế Thù Thù đến quán rượu, đón vị đạo sĩ kia.
Hôm nay là một ngày rất may mắn nên đường phố không hề bị kẹt xe, trong chốc lát, hai người và một thú cưng đã đến bệnh viện. Mùi rượu nồng nặc tỏa ra từ người của vị đạo sĩ kia khiến tất cả mọi người cảm thấy vô cùng khó chịu, tuy nhiên, do đã quen thuộc với vẻ ngoài đạo mạo của Trình Cẩn, các y tá chỉ khẽ liếc hai người một cái rồi vội vàng rời đi.
Vừa bước vào phòng bệnh, ông già kia đã leo lên chiếc giường đối diện: “Một lát nữa, khi kim đồng hồ chỉ đúng mười một giờ, cậu nhớ gọi tôi dậy đấy”.
Cục bông nhỏ thầm nhủ: thôi xong rồi, Trình Cẩn nhất định sẽ rất tức giận nhưng khi ngẩng đầu lên, nó lại bắt gặp gương mặt tươi cười của Trình Cẩn.
Khi Trình Cẩn ngồi xuống chiếc ghế sô pha nằm bên trong phòng khách, cục bông nhỏ thì thầm: “Lúc nãy, anh khó chịu lắm, có đúng không?”.
Trình Cẩn nhíu mày: “Dĩ nhiên là đúng rồi”.
“Vậy tại sao anh còn…” – Vừa nói đến đây, Trình Cẩn đã lên tiếng, cắt ngang câu hỏi của Thù Thù: “Còn cười được, có đúng không?”.
Cục bông nhỏ gật đầu.
Trình Cẩn cọ cọ mũi vào bộ lông của con thỏ, sau đó, hắn nói tiếp: “Bây giờ, chúng ta đang nhờ vả ông ấy nên cho dù không vui, chúng ta cũng phải nhẫn nhịn, cậu đừng quên rằng việc cậu có trở lại thành người hay không vẫn còn phụ thuộc vào ông ấy”.
Đôi tai của con thỏ khẽ động đậy.
Trình Cẩn hôn nhẹ lên đầu của cục bông nhỏ một cái.
Một người một thỏ vui vẻ chơi đùa, một lát sau, kim đồng hồ đã chỉ đến con số mười giờ ba mươi phút, Trình Cẩn bế con thỏ vào bên trong phòng bệnh, đánh thức vị đạo sĩ vẫn còn đang ngáy ầm ĩ trên giường.
Ông già kia ngáp một cái rồi lấy từ trong túi ra hai lá bùa và một chiếc bình nhỏ, ông mở nắp, đổ một ít nước trong bình lên hai lá bùa rồi nhìn về phía Trình Cẩn: “Mau bế con thỏ đến đây”.
Lúc này, thân thể của cục bông nhỏ đã cứng đờ, Trình Cẩn khẽ vỗ về rồi bế nó đến trước mặt ông già kia.
Ông già liếc con thỏ một cái rồi lên tiếng: “Nằm im, không được cử động”. Vừa nói dứt lời, ông đã ấn một lá bùa lên đầu con thỏ, sau đó, ông dán lá bùa còn lại lên trán của Hà Nhất Phàm.
Ông già kia nhìn đồng hồ rồi bảo Trình Cẩn đóng cửa, tắt đèn.
Một lát sau, ông lấy ra một cây nến, đốt nó lên rồi đưa cho Trình Cẩn. Dưới ánh nến mờ ảo, ông già vừa rung chuông vừa thì thầm, đọc thần chú.
Trình Cẩn lặng lẽ theo dõi toàn bộ quá trình, tuy rằng hắn cảm thấy phương pháp này rất kì lạ nhưng trong lòng Trình Cẩn vẫn ôm một tia hi vọng nhỏ nhoi, dù sao thì vị đạo sĩ này vừa nhìn thấy đã nhận ra rằng Thù Thù không phải là một con thỏ bình thường.
Một lát sau, ông già kia mệt mỏi, lên tiếng: “Được rồi, cậu đến phòng khách ngủ đi”.
Trình Cẩn lưỡng lự: “Vậy còn con thỏ của tôi thì sao?”.
Lúc này, dường như ông già kia đã bắt đầu mất kiên nhẫn: “Đêm nay, cậu cứ để cho hai đứa nó ở lại đây, tôi đảm bảo với cậu, sáng hôm sau, người đang nằm trên chiếc giường kia sẽ tỉnh lại, được rồi, cậu ra ngoài đi, tôi buồn ngủ lắm rồi”.
Trình Cẩn hết nhìn Hà Nhất Phàm rồi lại nhìn sang con thỏ, sau đó, hắn xoay người, rời khỏi căn phòng.
Trình Cẩn vui vẻ bế cục bông nhỏ lên xe, hôn nhẹ lên đầu nó một cái: “Vậy là tốt rồi”.
Dĩ nhiên là con thỏ cũng rất phấn kích, nó đáp trả lại bằng một nụ hôn lên má của Trình Cẩn.
Trình Cẩn mỉm cười, thầm nhủ: thói quen này rất tốt, từ nay về sau, cậu phải cố gắng duy trì đấy nhé, sau đó, hắn đặt con thỏ lên ghế rồi vội vàng lái xe đến bệnh viện.
Căn phòng VIP nơi Hà Nhất Phàm đang nằm điều trị, ngoài giường bệnh còn có một chiếc giường dành cho người nhà của bệnh nhân, một phòng khách nhỏ và nhà vệ sinh. Từ trước đến nay, Trình Cẩn chỉ sống một mình nên vào những ngày cuối tuần, hắn quyết định ngủ lại tại bệnh viện để chăm sóc Hà Nhất Phàm, về phía Thù Thù, xin lỗi, gió lớn quá nên tôi không nghe được ý kiến của cậu.
Khi hai người đến bệnh viện, chiếc kim đồng hồ đã chỉ đến con số chín, Trình Cẩn đỗ xe vào bãi, sau đó, hắn đặt Thù Thù vào bên trong áo khoác rồi bước vào bệnh viện.
Lúc này, em trai ngốc đã rời đi, Trình Cẩn nghỉ ngơi một lát rồi vội vàng vào nhà vệ sinh, chuẩn bị nước ấm để lau sạch thân thể cho Hà Nhất Phàm.
Con thỏ ngồi trên giường bệnh, hít lấy hít để thân thể của Hà Nhất Phàm, rõ ràng là không hề có mùi mà, tại sao lại phải lau chứ? Phiền chết đi được. Trong lúc cục bông nhỏ vẫn còn đang tức giận, Trình Cẩn đã bưng một thau nước ấm đến.
Để đề phòng Thù Thù giở trò, Trình Cẩn cẩn thận lau sạch bốn chân rồi đặt nó sang chiếc giường đối diện.
Vì vậy, một lần nữa, cục bông nhỏ đành phải trơ mắt nhìn Trình Cẩn tăng nhiệt độ của máy điều hòa lên mức cao nhất, sau đó lột sạch quần áo của Hà Nhất Phàm, cảnh tượng đang diễn ra trước mắt khiến cõi lòng của Thù Thù tan nát.
Sau khi lau sạch thân thể, mặc quần áo, đắp chăn cho Hà Nhất Phàm và giảm nhiệt độ của máy điều hòa, Trình Cẩn bắt đầu dỗ dành cục bông nhỏ, cả hai cùng nhau đùa giỡn, cùng nhau chơi trò chơi trên ipad, một ngày nữa lại trôi qua.
Sáng sớm hôm sau, khi tiếng chuông báo thức vừa vang lên, Trình Cẩn đã ngồi bật dậy. Về phía cục bông nhỏ, nó vùi đầu vào trong chăn, tiếp tục ngủ, bởi vì một lát nữa, nhất định sẽ có người gọi nó dậy, cuộc sống của một con thỏ được chủ nhân yêu thương hạnh phúc như vậy đó.
Sau khi đánh răng, rửa mặt, Trình Cẩn bắt đầu chải lông cho con thú cưng vẫn còn đang mê ngủ, không những vậy, hắn còn cẩn thận lau sạch đầu và miệng cho Thù Thù, phải tắm rửa sạch sẽ thì mới được hôn.
Một lát sau, y tá tiến vào phòng bệnh, đo các chỉ số và tiếp tục truyền nước biển cho Hà Nhất Phàm, trong lúc bọn họ không chú ý, Trình Cẩn vội vàng nhét con thỏ vào bên trong áo khoác.
Sau khi y tá rời đi, Trình Cẩn bế cục bông nhỏ ra ngoài, dùng bữa sáng, sau đó, hắn quay về phòng bệnh, bật laptop, bắt đầu làm việc. Cục bông nhỏ ngồi bên cạnh, vui vẻ chơi trò chơi trên ipad.
Thời gian thấm thoắt trôi qua, buổi tối, Trình Cẩn hồi hộp, bế Thù Thù đến quán rượu, đón vị đạo sĩ kia.
Hôm nay là một ngày rất may mắn nên đường phố không hề bị kẹt xe, trong chốc lát, hai người và một thú cưng đã đến bệnh viện. Mùi rượu nồng nặc tỏa ra từ người của vị đạo sĩ kia khiến tất cả mọi người cảm thấy vô cùng khó chịu, tuy nhiên, do đã quen thuộc với vẻ ngoài đạo mạo của Trình Cẩn, các y tá chỉ khẽ liếc hai người một cái rồi vội vàng rời đi.
Vừa bước vào phòng bệnh, ông già kia đã leo lên chiếc giường đối diện: “Một lát nữa, khi kim đồng hồ chỉ đúng mười một giờ, cậu nhớ gọi tôi dậy đấy”.
Cục bông nhỏ thầm nhủ: thôi xong rồi, Trình Cẩn nhất định sẽ rất tức giận nhưng khi ngẩng đầu lên, nó lại bắt gặp gương mặt tươi cười của Trình Cẩn.
Khi Trình Cẩn ngồi xuống chiếc ghế sô pha nằm bên trong phòng khách, cục bông nhỏ thì thầm: “Lúc nãy, anh khó chịu lắm, có đúng không?”.
Trình Cẩn nhíu mày: “Dĩ nhiên là đúng rồi”.
“Vậy tại sao anh còn…” – Vừa nói đến đây, Trình Cẩn đã lên tiếng, cắt ngang câu hỏi của Thù Thù: “Còn cười được, có đúng không?”.
Cục bông nhỏ gật đầu.
Trình Cẩn cọ cọ mũi vào bộ lông của con thỏ, sau đó, hắn nói tiếp: “Bây giờ, chúng ta đang nhờ vả ông ấy nên cho dù không vui, chúng ta cũng phải nhẫn nhịn, cậu đừng quên rằng việc cậu có trở lại thành người hay không vẫn còn phụ thuộc vào ông ấy”.
Đôi tai của con thỏ khẽ động đậy.
Trình Cẩn hôn nhẹ lên đầu của cục bông nhỏ một cái.
Một người một thỏ vui vẻ chơi đùa, một lát sau, kim đồng hồ đã chỉ đến con số mười giờ ba mươi phút, Trình Cẩn bế con thỏ vào bên trong phòng bệnh, đánh thức vị đạo sĩ vẫn còn đang ngáy ầm ĩ trên giường.
Ông già kia ngáp một cái rồi lấy từ trong túi ra hai lá bùa và một chiếc bình nhỏ, ông mở nắp, đổ một ít nước trong bình lên hai lá bùa rồi nhìn về phía Trình Cẩn: “Mau bế con thỏ đến đây”.
Lúc này, thân thể của cục bông nhỏ đã cứng đờ, Trình Cẩn khẽ vỗ về rồi bế nó đến trước mặt ông già kia.
Ông già liếc con thỏ một cái rồi lên tiếng: “Nằm im, không được cử động”. Vừa nói dứt lời, ông đã ấn một lá bùa lên đầu con thỏ, sau đó, ông dán lá bùa còn lại lên trán của Hà Nhất Phàm.
Ông già kia nhìn đồng hồ rồi bảo Trình Cẩn đóng cửa, tắt đèn.
Một lát sau, ông lấy ra một cây nến, đốt nó lên rồi đưa cho Trình Cẩn. Dưới ánh nến mờ ảo, ông già vừa rung chuông vừa thì thầm, đọc thần chú.
Trình Cẩn lặng lẽ theo dõi toàn bộ quá trình, tuy rằng hắn cảm thấy phương pháp này rất kì lạ nhưng trong lòng Trình Cẩn vẫn ôm một tia hi vọng nhỏ nhoi, dù sao thì vị đạo sĩ này vừa nhìn thấy đã nhận ra rằng Thù Thù không phải là một con thỏ bình thường.
Một lát sau, ông già kia mệt mỏi, lên tiếng: “Được rồi, cậu đến phòng khách ngủ đi”.
Trình Cẩn lưỡng lự: “Vậy còn con thỏ của tôi thì sao?”.
Lúc này, dường như ông già kia đã bắt đầu mất kiên nhẫn: “Đêm nay, cậu cứ để cho hai đứa nó ở lại đây, tôi đảm bảo với cậu, sáng hôm sau, người đang nằm trên chiếc giường kia sẽ tỉnh lại, được rồi, cậu ra ngoài đi, tôi buồn ngủ lắm rồi”.
Trình Cẩn hết nhìn Hà Nhất Phàm rồi lại nhìn sang con thỏ, sau đó, hắn xoay người, rời khỏi căn phòng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook