Chủ Tử
-
Quyển 2 - Chương 16
Ngày tiếp theo, chim chóc trong ngự hoa viên hót vô cùng sớm, vô cùng êm tai.
Có lẽ là do quá mức nhạy cảm, Hoàng đế chỉ nghe một hai tiếng chim hót đã mở mắt. Lúc này, y mới phát hiện bầu trời bên ngoài vẫn còn màu xám tro.
Khi y tỉnh lại, sau lưng trống trơn.
Y quay đầu, bên giường có một vết lún sâu, sờ lên vẫn còn chút hơi ấm. Lại nhớ tới tên hỗn trướng cả gan làm loạn tội đáng muôn chết, thần sắc không mấy tốt đẹp, y hô lên một tiếng, “Thương Nặc?”
Căn phòng yên tĩnh, thanh âm của chính mình truyền vào trong tai lại có vài phần xa lạ.
Hoàng đế xoay người ngồi xuống, phát giác tiết khố đã được thay mới, tựa hồ đã có ai giúp y lau qua người. Y bước chân xuống giường, thân mình bị chà đạp một đêm khiến y đau đến nhíu mày. Nhìn quanh khắp phòng, y không thấy bóng dáng Thương Nặc.
“Thương…” Tim Hoàng đế đập mạnh, gian phòng trống rỗng làm người ta chẳng hiểu sao lại thấy bất an, “Thương Nặc?”
Y loạng choạng đứng lên, cúi người liếc mắt xuống đáy giường.
Trống không.
Sau một hồi sợ run, cảm giác mất mát chua xót khôn cùng ập tới.
Thương Nặc đi rồi.
Giống như một giấc mộng sớm phải tỉnh, thế nhưng cảm giác khó chịu nửa tỉnh nửa mê lại không chịu lùi bước. Hoàng đế thất vọng, sau một hồi lâu, mới phát hiện mình vẫn đang ngồi trên mặt đất, nhìn vào đáy giường trống rỗng nơi Thương Nặc thường ngày vẫn ẩn thân. Y chậm rãi đứng lên rồi ngồi lại bên giường.
Man tộc kia phạm phải tội đại nghịch bất đạo, vậy mà lại lẳng lặng rời đi.
Hoàng đế muốn tức giận lại không cách nào tức giận, chỉ cảm thấy vừa nặng nề vừa rầu rĩ. Y giống như người say tự châm cho mình một nhát thật mạnh, thế nhưng đau không thấy đâu, chỉ có một trận bi ai chết lặng.
“Hoàng Thượng…” Không biết qua bao lâu, một âm thanh truyền đến, “Chủ tử, nên dậy thôi, hôm nay phải lâm triều mà.” Tiểu Phúc Tử đứng sau cửa cẩn thận hô lên.
Đêm hôm qua, khi nghe thấy thanh âm của Hoàng đế dồn dập tràn đầy sợ hãi, hắn biết chủ tử lại gặp phải ác mộng.
Mỗi lần như thế, Hoàng đế thường một đêm không ngủ. Cho dù có chợp mắt cũng sẽ ngủ không an ổn, cứ lăn qua lộn lại mãi, có khi lại rời giường sai giờ.
Hắn chăm chú lắng nghe động tĩnh bên trong, hồi lâu, một tiếng thở dài dường như trả lời mới truyền tới.
“Trẫm biết rồi.”
Nô tài bên người hầu hạ cẩn thận chu đáo, không ai phát hiện ra tâm tình Hoàng đế không bình thường.
Tâm tư của thiên tử, có ai dám đoán mò.
Khi lâm triều, Hoàng đế trước sau như một thong dong trầm tĩnh, đại thần thỉnh thoảng nhìn thoáng qua có thể thấy rõ y có chút lạnh lùng.
Sáng suốt, bình tĩnh, trấn định.
Cẩn thận tỉ mỉ.
Hoàng đế như vậy thực khiến người an tâm.
Sau khi lâm triều, Hoàng đế thuận miệng gọi Lễ bộ Thượng thư lại, không chút để ý hỏi, “Khiết Đan vương tử chưa trở về sao?”
“Dạ… Việc này…”
Bộ dạng thần tử ấp a ấp úng thế kia, Hoàng đế vừa nhìn đã hiểu. Cũng không trách cứ, y chỉ thản nhiên hạ lệnh, “Đi thăm dò đi, có tin tức gì báo lại cho trẫm. Về sau làm việc nhớ phải tận tâm, đừng để đến lúc hỏi lại chẳng biết gì.”
Lễ bộ Thượng thư sợ hãi ra một đầu mồ hôi lạnh khúm núm lui ra, nhưng chỉ nửa canh giờ sau, hắn đã có tin tức hồi báo: Thương Nặc không xuất hiện tại hành quán, người Khiết Đan an phận thủ thường.
Hoàng đế lẳng lặng nghe xong, không hề hỏi lại.
Cứ như vậy vài ngày trôi qua, hết thảy giống như đã trở về quĩ đạo.
Chỉ là, Bàn Long Điện thiếu đi một người, luôn cảm thấy thật vắng vẻ.
Đại hắc khuyển mỗi ngày đều ngủ tại đây, được ăn ngon ngủ ngon, đã béo hơn trước kia nhiều. Không có Thương Nặc, buổi tối nó thường ngồi ở trước cửa bảo hộ Hoàng đế, đôi mắt to ướt át hướng về phía Hoàng đế, làm Hoàng đế nhịn không được học theo bộ dáng Thương Nặc, đi qua ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng vuốt ve lông mao xinh đẹp ở đầu nó. Có đôi khi, y còn nhỏ giọng thì thào, “Hôm qua, trẫm lại gặp ác mộng, khi tỉnh lại… cảm thấy lạnh lắm…”
Tiểu Phúc Tử thấy rằng, trừ bỏ thỉnh thoảng có vẻ cô đơn, tình trạng Hoàng đế dù không tốt lắm nhưng cũng không còn vô duyên vô cớ mà giận dữ. Về phần cô đơn, đó chính là tật xấu từ trước của chủ tử.
Lễ bộ Thượng thư nhờ có trận răn dạy trước nên lúc nào cũng nghiêm mật giám thị hành quán Khiết Đan. Một khi có được tin tức của Thương Nặc, hắn lập tức báo lên cho Hoàng đế, “Khiết Đan vương tử đã trở lại quán trọ.”
Hoàng đế ngẩn ra một lúc, nói ba chữ, “Trẫm biết rồi.” liền không hỏi tiếp nữa.
Không ai có thể biết được, khi Hoàng đế nghe thấy hành tung của Thương Nặc, nỗi lòng trong nháy mắt bộc phát như sóng trào. Ngay cả bản thân Hoàng đế cũng không thể hiểu được tại sao.
Vì sao khi biết tung tích của hắn, khi biết Khiết Đan vương tử đáng giận chết tiệt kia đang ở phương nào, lại cảm động đến mức muốn rơi lệ?
Thương Nặc đi rồi.
Ở nơi không ai thấy, Hoàng đế nắm chặt năm ngón tay lại thật nhanh.
Y cảm thấy như có một vật gì rất trân quý, theo khe hở nơi bàn tay, dần dần vuột mất.
Y nhớ rõ mình đã gọi Thương Nặc là nô tài.
Y nhớ Thương Nặc giận dữ cho mình một cái bạt tai. Cái tát kia kỳ thật cũng không mạnh, sáng ngày thứ hai, dấu tay trên mặt liền tiêu thất.
Nhớ tới ngày hôm đó, y lại thật đau lòng.
Thời gian trôi nhanh như gió, Hoàng đế vẫn là ngôi Cửu ngũ lâm triều đều đặn, chăm lo quốc sự, bãi triều lại hay tới thỉnh an Thái hậu.
Tất cả mọi sự đều trở về nguyên dạng. Sau nửa tháng, phượng thể của Hoàng hậu vì bệnh nhẹ cũng đã khỏe hơn.
Thái hậu vô cùng vui mừng, ban hạ ý chỉ, “Cuối thu thời tiết trong lành, hạ nhân chuẩn bị trà quả điểm tâm, luộc mấy con cua béo bày thành mấy mâm, mệnh cho hậu cung phi tần buổi trưa đến đây, cũng mời luôn Hoàng đế, Hoàng hậu. Thứ nhất là mừng Hoàng hậu lành bệnh. Thứ hai, Hoàng đế xử lý chính sự vất vả, muốn để Hoàng đế được nửa ngày thư thái, chung vui với tất cả mọi người.”
Hậu cung khi nhận được tin tức này, nhất thời mỗi người xoa tay, liều mạng sắm sửa xiêm y, trang điểm đẹp đẽ.
Hoàng đế thấy sao cũng được. Y nghe lờiThái hậu, sau khi lâm triều lập tức tới ngay.
Trái cây đủ màu sắc đỏ, vàng, trắng, tím thật đẹp mắt đều được mang tới. Thái hậu ngồi ở phía trên, Hoàng đế và Hoàng hậu ngồi ở hai chiếc ghế tựa lớn, phi tần được ban thưởng chỗ ngồi phía dưới. Nữ nhân hậu cung một đám cười duyên, vừa như xấu hổ vừa như sợ hãi liếc nhìn Hoàng đế một hai cái rồi lại lặng lẽ đưa mắt đi nơi khác.
Vạn tuế gia đã lâu lắm rồi không lại chỗ thần thiếp.
Thời gian dài như vậy, tại sao đều một mình ở tại Bàn Long Điện?
“Hoàng Thượng,” Thái hậu khẽ mỉm cười, “Sao ngươi lại không ăn gì cả?”
“Vâng.”
Ai cũng cao hứng phấn chấn, chỉ có Hoàng đế là diễn viên chính có chút rã rời.
Các loại son phấn nồng đậm hỗn tạp cùng một chỗ, Thái hậu còn đốt thêm huân hương giúp an thần tĩnh tâm, y cơ hồ thở không nổi.
Cầm chén rượu, y chậm rãi nhấm nháp, bất tri bất giác nhớ không rõ mình đã uống bao nhiêu.
“Hoàng Thượng,” Hoàng hậu vẫn ở bên cạnh quan sát nhịn không được thấp giọng nói, “Hoàng Thượng không thể uống nữa.”
Đã sớm biết điều Hoàng hậu muốn nói, nghe thấy thanh âm, ánh mắt Hoàng đế lại thoáng nhìn qua khuôn mặt nàng. Hoàng hậu bị bệnh mà y lại không đến thăm, hôm nay gặp mặt, cư nhiên nàng cũng không tỏ vẻ buồn bã một chút nào. Nàng vẫn là cái bộ dáng hiền thục kia.
“Trẫm… Vì sao không thể uống nữa?”
Hoàng hậu đơn giản đáp lại bốn chữ, rõ ràng dễ hiểu, “Long thể quan trọng.”
“Thân thể trẫm rất tốt, người bị bệnh cũng là Hoàng hậu, không phải trẫm.” Hoàng đế khẽ giương lên đôi môi duyên dáng, phiếm ra một nụ cười thâm ý mà chỉ có bậc quân vương mới hiểu, “Hôm nay không phải là chúc mừng ngươi lành bệnh sao? Trẫm uống nhiều thêm hai chén cũng coi như cầu thêm phúc cho ngươi.”
“Nô tì… Không dám nhận loại phúc này.” Hoàng hậu nhẹ nhàng nói.
“Ngươi nói cái gì?” Y vừa hỏi lại, tiếng động ồn ào chung quanh đều biến mất. Mọi người nhất thời trở nên an tĩnh. Chậm rãi quét mắt một vòng, Hoàng đế mỉm cười, không chút để ý phẩy phẩy tay, “Được, cứ cho là chuyện này không liên quan đến phúc của ngươi. Trong lòng trẫm… phiền muộn, trẫm uống chút rượu sẽ thấy dễ chịu hơn.”
Y vươn tay lấy chén rượu để ở trên bàn, một bàn tay tuyết trắng mảnh khảnh lại đè xuống.
Đúng là của Hoàng hậu.
Chẳng những đè chén rượu xuống, nàng còn đứng lên rồi quỳ xuống trước mặt Hoàng đế.
“Hoàng Thượng,” Thanh âm vẫn nhẹ nhàng, Hoàng hậu không hề cúi đầu, ánh mắt nhìn thẳng vào Hoàng đế, “Hoàng Thượng phiền lòng, nô tì hẳn sẽ vì Hoàng Thượng giải sầu. Xin Hoàng Thượng đừng uống nữa.”
Quốc mẫu đã quỳ xuống, tất cả phi tử liền kinh hoàng. Bọn họ bất an đứng lên khỏi ghế rồi yên lặng quỳ xuống.
Thái hậu vốn đang nằm trên đệm cũng lập tức ngồi thẳng dậy.
Hoàng đế cúi đầu, nhìn chằm chằm Hoàng hậu, “Ngươi không giải được phiền muộn của trẫm.”
Hoàng hậu chậm rãi nói, “Nếu không thể vì Hoàng Thượng phân ưu, hậu cung còn tác dụng gì nữa? Quản lí hậu cung không tốt là lỗi của nô tì, xin Hoàng Thượng giáng tội.”
Ánh mắt Hoàng đế sáng ngời dừng lại trên mặt nàng. Y khinh miệt dò xét người thê tử kết tóc nói lời nào lời nấy đều chí lý không tìm ra sai sót, ánh mắt lại nhìn về nơi đại môn ở xa xa.
“Hậu cung có lợi ích gì? Một là sinh ra long tử, hai là hầu hạ đế vương.” Hoàng đế cười lạnh hỏi, “Làm tốt là công lao, làm không tốt là mang tội, đúng không?”
Hoàng hậu không mở mồm, thế nhưng nhìn vẻ mặt của nàng, ai cũng biết đáp án.
“Trong lòng ngươi, thiên tử chỉ là kẻ… ban thưởng hoặc giáng tội, phải không?”
Hoàng hậu thẳng lưng, chậm rãi cúi người xuống, “Hoàng Thượng là thiên tử, quân ân sâu nặng, ban thưởng hay giáng tội đều phải chờ vào hồng phúc của nô tì.”
“Ha ha ha…” Hoàng đế đột nhiên cười to.
Gương mặt tuấn tú vì rượu mà ửng đỏ, thế nhưng con ngươi lại không có men say.
Cười dài vài tiếng rồi ngưng lại, ánh mắt y trở nên u ám, “Hoàng hậu, ngươi là mộc đầu nhân, không, là thạch đầu.” Y bình tĩnh nói xong, duỗi tay ra chỉ vào tường, “Ngươi có thể được khắc trên tường, vẽ trong tranh, cung phụng trong từ đường. Thế nhưng, ngươi lại không thể giải sầu cho trẫm.”
“Hoàng Thượng, ngươi say rồi.” Thanh âm Thái hậu trầm ổn, rất có sức nặng truyền đến từ phía sau.
“Trẫm rất tỉnh táo.” Giọng nói của Hoàng đế lạnh như băng, “Mỗi người đều muốn ta làm một vị Hoàng đế tốt. Hoàng đế tốt là dạng người gì? Chính là một tên đầu gỗ, không biết ấm lạnh, hỉ nộ, vui buồn; làm việc đều phải hữu lý, phải hữu lễ, phải tuân theo lễ nghi, là phụ mẫu của thiên hạ.”
Thái hậu đã đứng lên, trầm giọng hỏi, “Hoàng Thượng, ngươi vừa nói ra những thứ gì? Hữu lý, hữu lễ, tuân theo lễ nghi, là cha mẹ của dân, chẳng lẽ sai sao? Ngươi say rồi. Người đâu, dâng canh giải rượu cho Hoàng Thượng.”
“Đúng vậy, chuyện này không ai có thể làm được. Cái loại chuyện vừa không tình cảm vừa thiếu nhân khí này.” Hoàng đế ngạo mạn nhìn Thái hậu, “Chỉ cần là người sống, không ai có thể làm được.”
Thái hậu nhìn vào ánh mắt Hoàng đế, giật mình khi thấy con ngươi sâu xa quyết đoán của y.
Hoàng đế không để ý tới vẻ ngạc nhiên của Thái hậu đang vỗ vỗ ngực tựa như sắp sửa ngất đi kia, y quay đầu, chỉ tay về phía Hoàng hậu.
“Hoàng hậu, có Thái hậu ở đây, ngươi nghe thật kĩ cho trẫm,” Âm thanh trong trẻo trầm xuống, giọng nói hết sức đanh thép, “Nếu khiến Hoàng đế không thoải mái, ngươi ngay cả tư cách làm hiền thê cũng không có chứ đừng nói đến tư cách làm Hoàng hậu. Trẫm hôm nay khuyên ngươi một câu, ngươi không nên dội nước lạnh vào trẫm nữa. Bằng không, người thứ nhất trong Thiên triều phế hậu, nói không chừng lại chính là trẫm.”
Lời vừa nói ra, những người quỳ ở phía dưới, chẳng những Hoàng hậu mà ngay cả các phi tử cũng đều cứng cả người lại.
Thiên uy quả nhiên khó dò. Ai cũng cảm thấy mình như đang rơi vào khe vực.
“Nghe kỹ đây, trẫm không cần các ngươi quan tâm, cũng không cần các ngươi phải giải sầu gì hết. Trong lòng các ngươi, trẫm chiếm vị trí như thế nào, các ngươi đều biết rõ. Ban thưởng, thăng vị, cha mẹ huynh đệ ở nhà thăng quan, đều là cầu xin với trẫm. Các ngươi cẩn thận ngẫm xem, nếu trẫm không phải là Hoàng đế, các ngươi cũng không phải phi tử, tất cả chỉ là phu thê bình thường, liệu các ngươi có còn đối xử với trẫm như thế này?”
Hoàng đế lanh lảnh nói một phen, nở một nụ cười khinh thường, “Nhưng nếu các ngươi gọi như thế này là thực tâm, trẫm cũng không ham thích.”
Nhờ men say mà có thể nói ra hết những lời trong lòng, Hoàng đế cảm thấy có phần vui sướng.
Quay đầu lại nhìn một cái, Thái hậu do phải đứng thẳng, tựa hồ đã tức đến nói không ra lời, lại cũng giống như không thể tin nổi những điều mắt vừa thấy, tai vừa nghe.
Hoàng đế cười nói, “Đa tạ ngạch nương đã giúp nhi thần thiết yến giải sầu, quả nhiên là hữu dụng. Làm phiền ngạch nương cùng Hoàng hậu và phi tử tiếp tục ở lại, nhi thần có việc cần xử trí, xin cáo từ trước.” Y hành lễ xong, không quay đầu, hăng hái trở về Bàn Long Điện.
Dọc theo đường đi gió lạnh thổi thật thoải mái, đến cửa phòng, y không cẩn thận lảo đảo, thiếu chút nữa đứng không vững. Thế mới biết, mình thực sự là rất say rồi.
Đồ vật trước mắt đều chao đảo không ngừng, Hoàng đế vuốt theo cạnh thư trác, miễn cưỡng chống đỡ thân thể.
Y thở dốc một hồi, nhưng lập tức, thở dốc liền biến thành tiếng kêu sợ hãi, “A…”
Miệng lập tức bị một bàn tay to lớn che lại, hương vị độc đáo lại quen thuộc của nam nhân bay vào chóp mũi.
Ở phía sau y xuất hiện một người cố ý kéo y sát vào lồng ngực.
“Nhớ ta không?” Tiếng cười của Thương Nặc tiến vào trong tai, lâu lắm không nghe thấy, dễ nghe như ở trong mộng. Trên thực tế, Hoàng đế hẳn là cảm thấy thanh âm này chưa bao giờ dễ nghe. Thương Nặc lại than thở, “Ta biết, ngươi sẽ không nhớ ta đâu.”
Người nọ vẫn to gan lớn mật như cũ. Hắn lại ở trong tẩm cung làm càn hôn lên phía sau cổ y.
Tiếng hút dâm mĩ vang lên, còn có thanh âm nóng bỏng trầm thấp, “Ngày đó ta không nên rời đi, thế nhưng không đi, ngươi tỉnh lại sẽ phát hỏa. Nghĩ tới nghĩ lui, đã nhiều ngày, ta cảm thấy hẳn là nên vào thăm ngươi một lúc. Tranh Nhi, để ta kiểm tra xem trên người ngươi còn giấu đao hay không.”
Vừa nói, hắn vừa vói tay vào bên trong y phục của Hoàng đế.
Bị hắn tham lam vội vàng sờ soạng, Hoàng đế cảm thấy cả người mềm nhũn, đứng cũng đứng không thẳng. Giãy giụa một hồi, y như cũ bất đắc dĩ nằm trong lồng ngực hắn, mặc hắn tùy ý.
Sau lưng quả thực rất ấm, y sẽ tan chảy mất.
Y vùi mình bên trong, có muốn cũng không thể thoát ra được.
Thương Nặc.
Thương Nặc đã trở lại.
Tên chết tiệt này đã trở lại, Hoàng đế nghiến răng nghiến lợi nghĩ.
Ta muốn lột da hắn, rút gân hắn, đánh gãy chân của hắn…
“Vừa thấy ta, ngươi lại mất hứng.” Thương Nặc lầm bầm, hưng trí bừng bừng ôm Hoàng đế, “Thế nhưng ta nhìn thấy ngươi lại vô cùng vui vẻ, vô cùng cao hứng. Ngươi nếu đâm ta thêm hai đao mới thấy vui, vậy cũng được, chỉ cần không giết chết ta, ngươi đánh cũng được đâm cũng được… Hửm?”
Hắn bỗng nhiên dừng lại. Tựa hồ phát hiện cái gì, hắn vén cổ áo Hoàng đế lên ngửi ngửi, hoài nghi hỏi, “Trên người ngươi có mùi gì vậy?”
Thấy vẻ mặt của hắn, trong lòng Hoàng đế không hiểu vì sao lại rất thích thú.
Tên man tộc đi mà không từ giã này!
Hoàng đế gạt mạnh hắn ra, thong dong cười rộ lên, “Đây là mùi son phấn.”
“Mùi son phấn?”
“Ngươi không có hậu cung, tất nhiên sẽ không rõ việc này.” Sắc mặt Thương Nặc càng khó coi, thần thái Hoàng đế càng bình tĩnh, “Ba nghìn người đẹp ngắm nhìn không hết, đôi khi còn tuyển thêm tú nữ…” Vừa nói, y một bên quay đầu đánh giá phản ứng của Thương Nặc.
Man tộc này quả nhiên tức giận.
Đôi mắt anh khí trở nên rắn tựa như đá, lông mày như đao khắc ra hai đường nhăn nhó. Các nữ nhân hậu cung nếu ghen cũng chỉ là âm thầm oán giận, chưa bao giờ bọn họ dám bày ra vẻ mặt này. Hoàng đế quan sát, không khỏi thấy có chút mới mẻ. Sắc mặt Thương Nặc vừa là khổ sở vừa là đau đớn, gương mặt góc cạnh rõ ràng cau lại. Hắn như vừa mới đánh mất vật gì trân ái nhất.
“Lòng ngươi, không nhớ ta một chút nào sao?” Thương Nặc trầm giọng hỏi.
Dường như để trả thù, Hoàng đế cố gắng cười thành tiếng, “Vì sao phải nhớ tới ngươi? Hậu cung nhiều nữ nhân như vậy, ai không vắt óc tìm niềm vui cho trẫm…”
Lời còn chưa nói xong, phía sau đã không còn, không còn lồng ngực ấm nóng nữa.
Thương Nặc buông y ra, xoay người y lại, bắt y đối mặt với mình.
Đụng phải ánh mắt thâm thúy kia, Hoàng đế giật mình, men say như bừng tỉnh phân nửa. Trực giác khiến y cảm thấy lần này cũng giống như lần Thương Nặc tức giận tát y một cái.
Còn dám như thế, ta sẽ lăng trì hắn!
Hoàng đế hung bạo nghĩ trong lòng, đồng thời hung dữ đối diện cùng Thương Nặc.
Thương Nặc vậy mà không hề động thủ, hai bàn tay nắm chặt vai Hoàng đế cũng dần buông lỏng.
“Tốt,” Ngữ khí cùng biểu cảm của Thương Nặc đều che giấu một loại bình tĩnh đến lãnh liệt, “Tốt, tốt lắm.”
Hoàng đế còn không biết rõ tốt ra làm sao, trước mắt nhoáng lên một cái, bóng dáng của Thương Nặc đã không thấy đâu nữa.
Cửa phòng không động, cửa sổ lại mở ra.
Y hốt hoảng nhìn. Trong phòng, trống rỗng.
Thương Nặc đi rồi.
Vui sướng trong lòng nháy mắt biến mất vô tung vô ảnh, cảm giác nặng nề lại cứ thế chiếm cứ.
Hoàng đế bất lực nhìn xung quanh, lại bắt đầu siết chặt nắm tay.
Mất tích đã trở lại.
Trở lại rồi, lại chuồn đi.
Y như đang chơi một trò chơi rất buồn cười. Một trò chơi buồn cười như vậy, thế nhưng, kết quả lại làm đau lòng người.
Vì sao phải nhắc đến hậu cung?
Hoàng đế suy sụp ngồi xuống giường, nằm vật ra phía sau, lấy tay vuốt ve cái trán đang dần nóng lên.
Nhiệt độ trong lồng ngực kia ấm áp như thế, thật làm người an tâm. Y vốn tính sẽ thoải mái dựa vào một lúc, ngủ một giấc ngon lành. Nửa tháng qua, y còn chưa ngủ ngon một giấc nào.
Tại sao muốn đuổi hắn đi?
Hoặc là, y trước tiên mệnh thị vệ đánh gãy chân hắn, như vậy hắn sẽ không thể bước đi được nữa…
Hoàng đế miên man suy nghĩ về Thương Nặc, thật lâu sau mới mở giọng, “Tiểu Phúc Tử! Tiểu Phúc Tử!”
Tiểu Phúc Tử chạy chậm lại, quỳ gối ở trước cửa nghe chỉ, “Chủ tử?”
“Đi báo với Lễ bộ, bảo họ truyền cho trẫm tất cả hành tung của Khiết Đan vương tử, nhất cử nhất động đều phải cẩn thận báo về đây.”
Tiểu Phúc Tử lĩnh mệnh, vội vã tự mình chạy đi truyền chỉ.
Hoàng đế vẫn nằm ngửa trên giường, kinh ngạc nhìn trướng đỉnh. Gió lạnh buốt thổi vào song cửa nơi Thương Nặc đã rời đi.
Y tùy tay vén một góc chăn đắp lên người nhưng lại vẫn thấy lạnh. Hoàng đế cau mày, tùy hứng đá chăn đi.
Lễ bộ lập tức căng thẳng.
Mỗi nửa canh giờ sẽ có tin tức đưa vào cung. Tiểu Phúc Tử cũng trở nên vội vã, bôn ba giữa cửa cung và Bàn Long Điện mệt muốn chết, lần lượt cách cửa phòng cung cấp tin tức cho Hoàng đế.
“Chủ tử, Khiết Đan vương tử Thương Nặc ra ngoài, tạm thời không biết tin tức.”
“Chủ tử, Khiết Đan vương tử Thương Nặc còn chưa trở về.”
“…”
“Chủ tử, Khiết Đan vương tử đã trở lại rồi lại nhanh chóng đi ra ngoài. Lễ bộ đã phái người lão luyện đi theo.”
“Chủ tử, Khiết Đan vương tử Thương Nặc tới Lễ bộ.”
“Hắn nói với quan viên Lễ bộ, muốn thưởng thức phồn hoa kinh thành một chút, mở mang kiến thức về chuyện mỹ nữ Thiên triều kiều diễm đa tình.”
“Chủ tử, Khiết Đan vương tử Thương Nặc nói muốn đi tới chốn thanh lâu. Quan viên Lễ bộ sắp xếp cho hắn xem ca múa, hắn nói đã xem nhiều lắm rồi, không muốn nữa, không chịu xem.”
“Chủ tử, Khiết Đan vương tử Thương Nặc hiện tại đã tới thanh lâu, vào Thiên Hương lâu tìm một cô nương.”
Hoàng đế trước giờ vẫn không lên tiếng ngồi dậy, “Thiên Hương lâu là cái gì?”
“Chủ tử…” Tiểu Phúc Tử ở ngoài cửa xấu hổ giải thích, “Đó là kỹ viện lớn nhất chốn thanh lâu…”
“Dâm loạn không chịu nổi!!” Bên trong bỗng nhiên truyền đến thanh âm tràn ngập tức giận, “Niêm phong Thiên Hương lâu!”
Tiểu Phúc Tử còn chưa hiểu gì, Hoàng đế lại bỏ thêm một câu nữa, “Niêm phong tất cả những thanh lâu đó cho trẫm!”
Tiểu Phúc Tử giờ mới hiểu im lặng nửa tháng trời của Hoàng đế đã chính thức chấm dứt, chuỗi ngày âm tình bất định lại đã bắt đầu. Hắn làm sao còn dám lắm miệng, thành thành thật thật đáp, “Vâng, nô tài tuân chỉ.”
Hắn đứng lên còn chưa đi được đến hai bước, phía sau bỗng nhiên lại truyền đến thanh âm, “Chậm đã.”
Lại có phân phó gì?
Tiểu Phúc Tử vội vàng đứng lại.
Trong phòng cực kỳ yên tĩnh, không nghe thấy đến một âm thanh, Tiểu Phúc Tử khoanh tay đứng đợi cả buổi, chỉ nghe thấy “Cạch” một tiếng, cửa phòng đã mở ra.
Hoàng đế từ bên trong bước ra. Trải qua một hồi như vậy, tức giận sôi trào vừa rồi đã nén lại, ánh mắt trở nên tỉnh táo, trong trẻo đến khiếp người. Y không chút để ý nói, “Cũng không phải chuyện gì to tát, cứ tùy ý bọn họ đi. Phân phó cho Lễ bộ, ngày sau còn gặp sự việc này, khuyên nhủ một chút là được. Nếu sứ giả ngoại quốc xảy ra chuyện gì ở kinh thành, Thiên triều chúng ta cũng sẽ mất hết thể diện.”
Tiểu Phúc Tử cúi đầu đáp ứng.
Hoàng đế ngửa mặt lên trời trầm ngâm một hồi, “Mấy ngày không thấy Cửu đệ, thật có chút nhớ hắn. Đi, chúng ta tới thăm Cửu vương phủ.”
“Vâng, nô tài lập tức chuẩn bị kiệu rồng.”
“Chuẩn bị cái đó làm gì? Không cần, tìm hai bộ y phục tầm thường tới đây, yên lặng mà đi thôi.”
“Việc này… Vâng, chủ tử.”
Có lẽ là do quá mức nhạy cảm, Hoàng đế chỉ nghe một hai tiếng chim hót đã mở mắt. Lúc này, y mới phát hiện bầu trời bên ngoài vẫn còn màu xám tro.
Khi y tỉnh lại, sau lưng trống trơn.
Y quay đầu, bên giường có một vết lún sâu, sờ lên vẫn còn chút hơi ấm. Lại nhớ tới tên hỗn trướng cả gan làm loạn tội đáng muôn chết, thần sắc không mấy tốt đẹp, y hô lên một tiếng, “Thương Nặc?”
Căn phòng yên tĩnh, thanh âm của chính mình truyền vào trong tai lại có vài phần xa lạ.
Hoàng đế xoay người ngồi xuống, phát giác tiết khố đã được thay mới, tựa hồ đã có ai giúp y lau qua người. Y bước chân xuống giường, thân mình bị chà đạp một đêm khiến y đau đến nhíu mày. Nhìn quanh khắp phòng, y không thấy bóng dáng Thương Nặc.
“Thương…” Tim Hoàng đế đập mạnh, gian phòng trống rỗng làm người ta chẳng hiểu sao lại thấy bất an, “Thương Nặc?”
Y loạng choạng đứng lên, cúi người liếc mắt xuống đáy giường.
Trống không.
Sau một hồi sợ run, cảm giác mất mát chua xót khôn cùng ập tới.
Thương Nặc đi rồi.
Giống như một giấc mộng sớm phải tỉnh, thế nhưng cảm giác khó chịu nửa tỉnh nửa mê lại không chịu lùi bước. Hoàng đế thất vọng, sau một hồi lâu, mới phát hiện mình vẫn đang ngồi trên mặt đất, nhìn vào đáy giường trống rỗng nơi Thương Nặc thường ngày vẫn ẩn thân. Y chậm rãi đứng lên rồi ngồi lại bên giường.
Man tộc kia phạm phải tội đại nghịch bất đạo, vậy mà lại lẳng lặng rời đi.
Hoàng đế muốn tức giận lại không cách nào tức giận, chỉ cảm thấy vừa nặng nề vừa rầu rĩ. Y giống như người say tự châm cho mình một nhát thật mạnh, thế nhưng đau không thấy đâu, chỉ có một trận bi ai chết lặng.
“Hoàng Thượng…” Không biết qua bao lâu, một âm thanh truyền đến, “Chủ tử, nên dậy thôi, hôm nay phải lâm triều mà.” Tiểu Phúc Tử đứng sau cửa cẩn thận hô lên.
Đêm hôm qua, khi nghe thấy thanh âm của Hoàng đế dồn dập tràn đầy sợ hãi, hắn biết chủ tử lại gặp phải ác mộng.
Mỗi lần như thế, Hoàng đế thường một đêm không ngủ. Cho dù có chợp mắt cũng sẽ ngủ không an ổn, cứ lăn qua lộn lại mãi, có khi lại rời giường sai giờ.
Hắn chăm chú lắng nghe động tĩnh bên trong, hồi lâu, một tiếng thở dài dường như trả lời mới truyền tới.
“Trẫm biết rồi.”
Nô tài bên người hầu hạ cẩn thận chu đáo, không ai phát hiện ra tâm tình Hoàng đế không bình thường.
Tâm tư của thiên tử, có ai dám đoán mò.
Khi lâm triều, Hoàng đế trước sau như một thong dong trầm tĩnh, đại thần thỉnh thoảng nhìn thoáng qua có thể thấy rõ y có chút lạnh lùng.
Sáng suốt, bình tĩnh, trấn định.
Cẩn thận tỉ mỉ.
Hoàng đế như vậy thực khiến người an tâm.
Sau khi lâm triều, Hoàng đế thuận miệng gọi Lễ bộ Thượng thư lại, không chút để ý hỏi, “Khiết Đan vương tử chưa trở về sao?”
“Dạ… Việc này…”
Bộ dạng thần tử ấp a ấp úng thế kia, Hoàng đế vừa nhìn đã hiểu. Cũng không trách cứ, y chỉ thản nhiên hạ lệnh, “Đi thăm dò đi, có tin tức gì báo lại cho trẫm. Về sau làm việc nhớ phải tận tâm, đừng để đến lúc hỏi lại chẳng biết gì.”
Lễ bộ Thượng thư sợ hãi ra một đầu mồ hôi lạnh khúm núm lui ra, nhưng chỉ nửa canh giờ sau, hắn đã có tin tức hồi báo: Thương Nặc không xuất hiện tại hành quán, người Khiết Đan an phận thủ thường.
Hoàng đế lẳng lặng nghe xong, không hề hỏi lại.
Cứ như vậy vài ngày trôi qua, hết thảy giống như đã trở về quĩ đạo.
Chỉ là, Bàn Long Điện thiếu đi một người, luôn cảm thấy thật vắng vẻ.
Đại hắc khuyển mỗi ngày đều ngủ tại đây, được ăn ngon ngủ ngon, đã béo hơn trước kia nhiều. Không có Thương Nặc, buổi tối nó thường ngồi ở trước cửa bảo hộ Hoàng đế, đôi mắt to ướt át hướng về phía Hoàng đế, làm Hoàng đế nhịn không được học theo bộ dáng Thương Nặc, đi qua ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng vuốt ve lông mao xinh đẹp ở đầu nó. Có đôi khi, y còn nhỏ giọng thì thào, “Hôm qua, trẫm lại gặp ác mộng, khi tỉnh lại… cảm thấy lạnh lắm…”
Tiểu Phúc Tử thấy rằng, trừ bỏ thỉnh thoảng có vẻ cô đơn, tình trạng Hoàng đế dù không tốt lắm nhưng cũng không còn vô duyên vô cớ mà giận dữ. Về phần cô đơn, đó chính là tật xấu từ trước của chủ tử.
Lễ bộ Thượng thư nhờ có trận răn dạy trước nên lúc nào cũng nghiêm mật giám thị hành quán Khiết Đan. Một khi có được tin tức của Thương Nặc, hắn lập tức báo lên cho Hoàng đế, “Khiết Đan vương tử đã trở lại quán trọ.”
Hoàng đế ngẩn ra một lúc, nói ba chữ, “Trẫm biết rồi.” liền không hỏi tiếp nữa.
Không ai có thể biết được, khi Hoàng đế nghe thấy hành tung của Thương Nặc, nỗi lòng trong nháy mắt bộc phát như sóng trào. Ngay cả bản thân Hoàng đế cũng không thể hiểu được tại sao.
Vì sao khi biết tung tích của hắn, khi biết Khiết Đan vương tử đáng giận chết tiệt kia đang ở phương nào, lại cảm động đến mức muốn rơi lệ?
Thương Nặc đi rồi.
Ở nơi không ai thấy, Hoàng đế nắm chặt năm ngón tay lại thật nhanh.
Y cảm thấy như có một vật gì rất trân quý, theo khe hở nơi bàn tay, dần dần vuột mất.
Y nhớ rõ mình đã gọi Thương Nặc là nô tài.
Y nhớ Thương Nặc giận dữ cho mình một cái bạt tai. Cái tát kia kỳ thật cũng không mạnh, sáng ngày thứ hai, dấu tay trên mặt liền tiêu thất.
Nhớ tới ngày hôm đó, y lại thật đau lòng.
Thời gian trôi nhanh như gió, Hoàng đế vẫn là ngôi Cửu ngũ lâm triều đều đặn, chăm lo quốc sự, bãi triều lại hay tới thỉnh an Thái hậu.
Tất cả mọi sự đều trở về nguyên dạng. Sau nửa tháng, phượng thể của Hoàng hậu vì bệnh nhẹ cũng đã khỏe hơn.
Thái hậu vô cùng vui mừng, ban hạ ý chỉ, “Cuối thu thời tiết trong lành, hạ nhân chuẩn bị trà quả điểm tâm, luộc mấy con cua béo bày thành mấy mâm, mệnh cho hậu cung phi tần buổi trưa đến đây, cũng mời luôn Hoàng đế, Hoàng hậu. Thứ nhất là mừng Hoàng hậu lành bệnh. Thứ hai, Hoàng đế xử lý chính sự vất vả, muốn để Hoàng đế được nửa ngày thư thái, chung vui với tất cả mọi người.”
Hậu cung khi nhận được tin tức này, nhất thời mỗi người xoa tay, liều mạng sắm sửa xiêm y, trang điểm đẹp đẽ.
Hoàng đế thấy sao cũng được. Y nghe lờiThái hậu, sau khi lâm triều lập tức tới ngay.
Trái cây đủ màu sắc đỏ, vàng, trắng, tím thật đẹp mắt đều được mang tới. Thái hậu ngồi ở phía trên, Hoàng đế và Hoàng hậu ngồi ở hai chiếc ghế tựa lớn, phi tần được ban thưởng chỗ ngồi phía dưới. Nữ nhân hậu cung một đám cười duyên, vừa như xấu hổ vừa như sợ hãi liếc nhìn Hoàng đế một hai cái rồi lại lặng lẽ đưa mắt đi nơi khác.
Vạn tuế gia đã lâu lắm rồi không lại chỗ thần thiếp.
Thời gian dài như vậy, tại sao đều một mình ở tại Bàn Long Điện?
“Hoàng Thượng,” Thái hậu khẽ mỉm cười, “Sao ngươi lại không ăn gì cả?”
“Vâng.”
Ai cũng cao hứng phấn chấn, chỉ có Hoàng đế là diễn viên chính có chút rã rời.
Các loại son phấn nồng đậm hỗn tạp cùng một chỗ, Thái hậu còn đốt thêm huân hương giúp an thần tĩnh tâm, y cơ hồ thở không nổi.
Cầm chén rượu, y chậm rãi nhấm nháp, bất tri bất giác nhớ không rõ mình đã uống bao nhiêu.
“Hoàng Thượng,” Hoàng hậu vẫn ở bên cạnh quan sát nhịn không được thấp giọng nói, “Hoàng Thượng không thể uống nữa.”
Đã sớm biết điều Hoàng hậu muốn nói, nghe thấy thanh âm, ánh mắt Hoàng đế lại thoáng nhìn qua khuôn mặt nàng. Hoàng hậu bị bệnh mà y lại không đến thăm, hôm nay gặp mặt, cư nhiên nàng cũng không tỏ vẻ buồn bã một chút nào. Nàng vẫn là cái bộ dáng hiền thục kia.
“Trẫm… Vì sao không thể uống nữa?”
Hoàng hậu đơn giản đáp lại bốn chữ, rõ ràng dễ hiểu, “Long thể quan trọng.”
“Thân thể trẫm rất tốt, người bị bệnh cũng là Hoàng hậu, không phải trẫm.” Hoàng đế khẽ giương lên đôi môi duyên dáng, phiếm ra một nụ cười thâm ý mà chỉ có bậc quân vương mới hiểu, “Hôm nay không phải là chúc mừng ngươi lành bệnh sao? Trẫm uống nhiều thêm hai chén cũng coi như cầu thêm phúc cho ngươi.”
“Nô tì… Không dám nhận loại phúc này.” Hoàng hậu nhẹ nhàng nói.
“Ngươi nói cái gì?” Y vừa hỏi lại, tiếng động ồn ào chung quanh đều biến mất. Mọi người nhất thời trở nên an tĩnh. Chậm rãi quét mắt một vòng, Hoàng đế mỉm cười, không chút để ý phẩy phẩy tay, “Được, cứ cho là chuyện này không liên quan đến phúc của ngươi. Trong lòng trẫm… phiền muộn, trẫm uống chút rượu sẽ thấy dễ chịu hơn.”
Y vươn tay lấy chén rượu để ở trên bàn, một bàn tay tuyết trắng mảnh khảnh lại đè xuống.
Đúng là của Hoàng hậu.
Chẳng những đè chén rượu xuống, nàng còn đứng lên rồi quỳ xuống trước mặt Hoàng đế.
“Hoàng Thượng,” Thanh âm vẫn nhẹ nhàng, Hoàng hậu không hề cúi đầu, ánh mắt nhìn thẳng vào Hoàng đế, “Hoàng Thượng phiền lòng, nô tì hẳn sẽ vì Hoàng Thượng giải sầu. Xin Hoàng Thượng đừng uống nữa.”
Quốc mẫu đã quỳ xuống, tất cả phi tử liền kinh hoàng. Bọn họ bất an đứng lên khỏi ghế rồi yên lặng quỳ xuống.
Thái hậu vốn đang nằm trên đệm cũng lập tức ngồi thẳng dậy.
Hoàng đế cúi đầu, nhìn chằm chằm Hoàng hậu, “Ngươi không giải được phiền muộn của trẫm.”
Hoàng hậu chậm rãi nói, “Nếu không thể vì Hoàng Thượng phân ưu, hậu cung còn tác dụng gì nữa? Quản lí hậu cung không tốt là lỗi của nô tì, xin Hoàng Thượng giáng tội.”
Ánh mắt Hoàng đế sáng ngời dừng lại trên mặt nàng. Y khinh miệt dò xét người thê tử kết tóc nói lời nào lời nấy đều chí lý không tìm ra sai sót, ánh mắt lại nhìn về nơi đại môn ở xa xa.
“Hậu cung có lợi ích gì? Một là sinh ra long tử, hai là hầu hạ đế vương.” Hoàng đế cười lạnh hỏi, “Làm tốt là công lao, làm không tốt là mang tội, đúng không?”
Hoàng hậu không mở mồm, thế nhưng nhìn vẻ mặt của nàng, ai cũng biết đáp án.
“Trong lòng ngươi, thiên tử chỉ là kẻ… ban thưởng hoặc giáng tội, phải không?”
Hoàng hậu thẳng lưng, chậm rãi cúi người xuống, “Hoàng Thượng là thiên tử, quân ân sâu nặng, ban thưởng hay giáng tội đều phải chờ vào hồng phúc của nô tì.”
“Ha ha ha…” Hoàng đế đột nhiên cười to.
Gương mặt tuấn tú vì rượu mà ửng đỏ, thế nhưng con ngươi lại không có men say.
Cười dài vài tiếng rồi ngưng lại, ánh mắt y trở nên u ám, “Hoàng hậu, ngươi là mộc đầu nhân, không, là thạch đầu.” Y bình tĩnh nói xong, duỗi tay ra chỉ vào tường, “Ngươi có thể được khắc trên tường, vẽ trong tranh, cung phụng trong từ đường. Thế nhưng, ngươi lại không thể giải sầu cho trẫm.”
“Hoàng Thượng, ngươi say rồi.” Thanh âm Thái hậu trầm ổn, rất có sức nặng truyền đến từ phía sau.
“Trẫm rất tỉnh táo.” Giọng nói của Hoàng đế lạnh như băng, “Mỗi người đều muốn ta làm một vị Hoàng đế tốt. Hoàng đế tốt là dạng người gì? Chính là một tên đầu gỗ, không biết ấm lạnh, hỉ nộ, vui buồn; làm việc đều phải hữu lý, phải hữu lễ, phải tuân theo lễ nghi, là phụ mẫu của thiên hạ.”
Thái hậu đã đứng lên, trầm giọng hỏi, “Hoàng Thượng, ngươi vừa nói ra những thứ gì? Hữu lý, hữu lễ, tuân theo lễ nghi, là cha mẹ của dân, chẳng lẽ sai sao? Ngươi say rồi. Người đâu, dâng canh giải rượu cho Hoàng Thượng.”
“Đúng vậy, chuyện này không ai có thể làm được. Cái loại chuyện vừa không tình cảm vừa thiếu nhân khí này.” Hoàng đế ngạo mạn nhìn Thái hậu, “Chỉ cần là người sống, không ai có thể làm được.”
Thái hậu nhìn vào ánh mắt Hoàng đế, giật mình khi thấy con ngươi sâu xa quyết đoán của y.
Hoàng đế không để ý tới vẻ ngạc nhiên của Thái hậu đang vỗ vỗ ngực tựa như sắp sửa ngất đi kia, y quay đầu, chỉ tay về phía Hoàng hậu.
“Hoàng hậu, có Thái hậu ở đây, ngươi nghe thật kĩ cho trẫm,” Âm thanh trong trẻo trầm xuống, giọng nói hết sức đanh thép, “Nếu khiến Hoàng đế không thoải mái, ngươi ngay cả tư cách làm hiền thê cũng không có chứ đừng nói đến tư cách làm Hoàng hậu. Trẫm hôm nay khuyên ngươi một câu, ngươi không nên dội nước lạnh vào trẫm nữa. Bằng không, người thứ nhất trong Thiên triều phế hậu, nói không chừng lại chính là trẫm.”
Lời vừa nói ra, những người quỳ ở phía dưới, chẳng những Hoàng hậu mà ngay cả các phi tử cũng đều cứng cả người lại.
Thiên uy quả nhiên khó dò. Ai cũng cảm thấy mình như đang rơi vào khe vực.
“Nghe kỹ đây, trẫm không cần các ngươi quan tâm, cũng không cần các ngươi phải giải sầu gì hết. Trong lòng các ngươi, trẫm chiếm vị trí như thế nào, các ngươi đều biết rõ. Ban thưởng, thăng vị, cha mẹ huynh đệ ở nhà thăng quan, đều là cầu xin với trẫm. Các ngươi cẩn thận ngẫm xem, nếu trẫm không phải là Hoàng đế, các ngươi cũng không phải phi tử, tất cả chỉ là phu thê bình thường, liệu các ngươi có còn đối xử với trẫm như thế này?”
Hoàng đế lanh lảnh nói một phen, nở một nụ cười khinh thường, “Nhưng nếu các ngươi gọi như thế này là thực tâm, trẫm cũng không ham thích.”
Nhờ men say mà có thể nói ra hết những lời trong lòng, Hoàng đế cảm thấy có phần vui sướng.
Quay đầu lại nhìn một cái, Thái hậu do phải đứng thẳng, tựa hồ đã tức đến nói không ra lời, lại cũng giống như không thể tin nổi những điều mắt vừa thấy, tai vừa nghe.
Hoàng đế cười nói, “Đa tạ ngạch nương đã giúp nhi thần thiết yến giải sầu, quả nhiên là hữu dụng. Làm phiền ngạch nương cùng Hoàng hậu và phi tử tiếp tục ở lại, nhi thần có việc cần xử trí, xin cáo từ trước.” Y hành lễ xong, không quay đầu, hăng hái trở về Bàn Long Điện.
Dọc theo đường đi gió lạnh thổi thật thoải mái, đến cửa phòng, y không cẩn thận lảo đảo, thiếu chút nữa đứng không vững. Thế mới biết, mình thực sự là rất say rồi.
Đồ vật trước mắt đều chao đảo không ngừng, Hoàng đế vuốt theo cạnh thư trác, miễn cưỡng chống đỡ thân thể.
Y thở dốc một hồi, nhưng lập tức, thở dốc liền biến thành tiếng kêu sợ hãi, “A…”
Miệng lập tức bị một bàn tay to lớn che lại, hương vị độc đáo lại quen thuộc của nam nhân bay vào chóp mũi.
Ở phía sau y xuất hiện một người cố ý kéo y sát vào lồng ngực.
“Nhớ ta không?” Tiếng cười của Thương Nặc tiến vào trong tai, lâu lắm không nghe thấy, dễ nghe như ở trong mộng. Trên thực tế, Hoàng đế hẳn là cảm thấy thanh âm này chưa bao giờ dễ nghe. Thương Nặc lại than thở, “Ta biết, ngươi sẽ không nhớ ta đâu.”
Người nọ vẫn to gan lớn mật như cũ. Hắn lại ở trong tẩm cung làm càn hôn lên phía sau cổ y.
Tiếng hút dâm mĩ vang lên, còn có thanh âm nóng bỏng trầm thấp, “Ngày đó ta không nên rời đi, thế nhưng không đi, ngươi tỉnh lại sẽ phát hỏa. Nghĩ tới nghĩ lui, đã nhiều ngày, ta cảm thấy hẳn là nên vào thăm ngươi một lúc. Tranh Nhi, để ta kiểm tra xem trên người ngươi còn giấu đao hay không.”
Vừa nói, hắn vừa vói tay vào bên trong y phục của Hoàng đế.
Bị hắn tham lam vội vàng sờ soạng, Hoàng đế cảm thấy cả người mềm nhũn, đứng cũng đứng không thẳng. Giãy giụa một hồi, y như cũ bất đắc dĩ nằm trong lồng ngực hắn, mặc hắn tùy ý.
Sau lưng quả thực rất ấm, y sẽ tan chảy mất.
Y vùi mình bên trong, có muốn cũng không thể thoát ra được.
Thương Nặc.
Thương Nặc đã trở lại.
Tên chết tiệt này đã trở lại, Hoàng đế nghiến răng nghiến lợi nghĩ.
Ta muốn lột da hắn, rút gân hắn, đánh gãy chân của hắn…
“Vừa thấy ta, ngươi lại mất hứng.” Thương Nặc lầm bầm, hưng trí bừng bừng ôm Hoàng đế, “Thế nhưng ta nhìn thấy ngươi lại vô cùng vui vẻ, vô cùng cao hứng. Ngươi nếu đâm ta thêm hai đao mới thấy vui, vậy cũng được, chỉ cần không giết chết ta, ngươi đánh cũng được đâm cũng được… Hửm?”
Hắn bỗng nhiên dừng lại. Tựa hồ phát hiện cái gì, hắn vén cổ áo Hoàng đế lên ngửi ngửi, hoài nghi hỏi, “Trên người ngươi có mùi gì vậy?”
Thấy vẻ mặt của hắn, trong lòng Hoàng đế không hiểu vì sao lại rất thích thú.
Tên man tộc đi mà không từ giã này!
Hoàng đế gạt mạnh hắn ra, thong dong cười rộ lên, “Đây là mùi son phấn.”
“Mùi son phấn?”
“Ngươi không có hậu cung, tất nhiên sẽ không rõ việc này.” Sắc mặt Thương Nặc càng khó coi, thần thái Hoàng đế càng bình tĩnh, “Ba nghìn người đẹp ngắm nhìn không hết, đôi khi còn tuyển thêm tú nữ…” Vừa nói, y một bên quay đầu đánh giá phản ứng của Thương Nặc.
Man tộc này quả nhiên tức giận.
Đôi mắt anh khí trở nên rắn tựa như đá, lông mày như đao khắc ra hai đường nhăn nhó. Các nữ nhân hậu cung nếu ghen cũng chỉ là âm thầm oán giận, chưa bao giờ bọn họ dám bày ra vẻ mặt này. Hoàng đế quan sát, không khỏi thấy có chút mới mẻ. Sắc mặt Thương Nặc vừa là khổ sở vừa là đau đớn, gương mặt góc cạnh rõ ràng cau lại. Hắn như vừa mới đánh mất vật gì trân ái nhất.
“Lòng ngươi, không nhớ ta một chút nào sao?” Thương Nặc trầm giọng hỏi.
Dường như để trả thù, Hoàng đế cố gắng cười thành tiếng, “Vì sao phải nhớ tới ngươi? Hậu cung nhiều nữ nhân như vậy, ai không vắt óc tìm niềm vui cho trẫm…”
Lời còn chưa nói xong, phía sau đã không còn, không còn lồng ngực ấm nóng nữa.
Thương Nặc buông y ra, xoay người y lại, bắt y đối mặt với mình.
Đụng phải ánh mắt thâm thúy kia, Hoàng đế giật mình, men say như bừng tỉnh phân nửa. Trực giác khiến y cảm thấy lần này cũng giống như lần Thương Nặc tức giận tát y một cái.
Còn dám như thế, ta sẽ lăng trì hắn!
Hoàng đế hung bạo nghĩ trong lòng, đồng thời hung dữ đối diện cùng Thương Nặc.
Thương Nặc vậy mà không hề động thủ, hai bàn tay nắm chặt vai Hoàng đế cũng dần buông lỏng.
“Tốt,” Ngữ khí cùng biểu cảm của Thương Nặc đều che giấu một loại bình tĩnh đến lãnh liệt, “Tốt, tốt lắm.”
Hoàng đế còn không biết rõ tốt ra làm sao, trước mắt nhoáng lên một cái, bóng dáng của Thương Nặc đã không thấy đâu nữa.
Cửa phòng không động, cửa sổ lại mở ra.
Y hốt hoảng nhìn. Trong phòng, trống rỗng.
Thương Nặc đi rồi.
Vui sướng trong lòng nháy mắt biến mất vô tung vô ảnh, cảm giác nặng nề lại cứ thế chiếm cứ.
Hoàng đế bất lực nhìn xung quanh, lại bắt đầu siết chặt nắm tay.
Mất tích đã trở lại.
Trở lại rồi, lại chuồn đi.
Y như đang chơi một trò chơi rất buồn cười. Một trò chơi buồn cười như vậy, thế nhưng, kết quả lại làm đau lòng người.
Vì sao phải nhắc đến hậu cung?
Hoàng đế suy sụp ngồi xuống giường, nằm vật ra phía sau, lấy tay vuốt ve cái trán đang dần nóng lên.
Nhiệt độ trong lồng ngực kia ấm áp như thế, thật làm người an tâm. Y vốn tính sẽ thoải mái dựa vào một lúc, ngủ một giấc ngon lành. Nửa tháng qua, y còn chưa ngủ ngon một giấc nào.
Tại sao muốn đuổi hắn đi?
Hoặc là, y trước tiên mệnh thị vệ đánh gãy chân hắn, như vậy hắn sẽ không thể bước đi được nữa…
Hoàng đế miên man suy nghĩ về Thương Nặc, thật lâu sau mới mở giọng, “Tiểu Phúc Tử! Tiểu Phúc Tử!”
Tiểu Phúc Tử chạy chậm lại, quỳ gối ở trước cửa nghe chỉ, “Chủ tử?”
“Đi báo với Lễ bộ, bảo họ truyền cho trẫm tất cả hành tung của Khiết Đan vương tử, nhất cử nhất động đều phải cẩn thận báo về đây.”
Tiểu Phúc Tử lĩnh mệnh, vội vã tự mình chạy đi truyền chỉ.
Hoàng đế vẫn nằm ngửa trên giường, kinh ngạc nhìn trướng đỉnh. Gió lạnh buốt thổi vào song cửa nơi Thương Nặc đã rời đi.
Y tùy tay vén một góc chăn đắp lên người nhưng lại vẫn thấy lạnh. Hoàng đế cau mày, tùy hứng đá chăn đi.
Lễ bộ lập tức căng thẳng.
Mỗi nửa canh giờ sẽ có tin tức đưa vào cung. Tiểu Phúc Tử cũng trở nên vội vã, bôn ba giữa cửa cung và Bàn Long Điện mệt muốn chết, lần lượt cách cửa phòng cung cấp tin tức cho Hoàng đế.
“Chủ tử, Khiết Đan vương tử Thương Nặc ra ngoài, tạm thời không biết tin tức.”
“Chủ tử, Khiết Đan vương tử Thương Nặc còn chưa trở về.”
“…”
“Chủ tử, Khiết Đan vương tử đã trở lại rồi lại nhanh chóng đi ra ngoài. Lễ bộ đã phái người lão luyện đi theo.”
“Chủ tử, Khiết Đan vương tử Thương Nặc tới Lễ bộ.”
“Hắn nói với quan viên Lễ bộ, muốn thưởng thức phồn hoa kinh thành một chút, mở mang kiến thức về chuyện mỹ nữ Thiên triều kiều diễm đa tình.”
“Chủ tử, Khiết Đan vương tử Thương Nặc nói muốn đi tới chốn thanh lâu. Quan viên Lễ bộ sắp xếp cho hắn xem ca múa, hắn nói đã xem nhiều lắm rồi, không muốn nữa, không chịu xem.”
“Chủ tử, Khiết Đan vương tử Thương Nặc hiện tại đã tới thanh lâu, vào Thiên Hương lâu tìm một cô nương.”
Hoàng đế trước giờ vẫn không lên tiếng ngồi dậy, “Thiên Hương lâu là cái gì?”
“Chủ tử…” Tiểu Phúc Tử ở ngoài cửa xấu hổ giải thích, “Đó là kỹ viện lớn nhất chốn thanh lâu…”
“Dâm loạn không chịu nổi!!” Bên trong bỗng nhiên truyền đến thanh âm tràn ngập tức giận, “Niêm phong Thiên Hương lâu!”
Tiểu Phúc Tử còn chưa hiểu gì, Hoàng đế lại bỏ thêm một câu nữa, “Niêm phong tất cả những thanh lâu đó cho trẫm!”
Tiểu Phúc Tử giờ mới hiểu im lặng nửa tháng trời của Hoàng đế đã chính thức chấm dứt, chuỗi ngày âm tình bất định lại đã bắt đầu. Hắn làm sao còn dám lắm miệng, thành thành thật thật đáp, “Vâng, nô tài tuân chỉ.”
Hắn đứng lên còn chưa đi được đến hai bước, phía sau bỗng nhiên lại truyền đến thanh âm, “Chậm đã.”
Lại có phân phó gì?
Tiểu Phúc Tử vội vàng đứng lại.
Trong phòng cực kỳ yên tĩnh, không nghe thấy đến một âm thanh, Tiểu Phúc Tử khoanh tay đứng đợi cả buổi, chỉ nghe thấy “Cạch” một tiếng, cửa phòng đã mở ra.
Hoàng đế từ bên trong bước ra. Trải qua một hồi như vậy, tức giận sôi trào vừa rồi đã nén lại, ánh mắt trở nên tỉnh táo, trong trẻo đến khiếp người. Y không chút để ý nói, “Cũng không phải chuyện gì to tát, cứ tùy ý bọn họ đi. Phân phó cho Lễ bộ, ngày sau còn gặp sự việc này, khuyên nhủ một chút là được. Nếu sứ giả ngoại quốc xảy ra chuyện gì ở kinh thành, Thiên triều chúng ta cũng sẽ mất hết thể diện.”
Tiểu Phúc Tử cúi đầu đáp ứng.
Hoàng đế ngửa mặt lên trời trầm ngâm một hồi, “Mấy ngày không thấy Cửu đệ, thật có chút nhớ hắn. Đi, chúng ta tới thăm Cửu vương phủ.”
“Vâng, nô tài lập tức chuẩn bị kiệu rồng.”
“Chuẩn bị cái đó làm gì? Không cần, tìm hai bộ y phục tầm thường tới đây, yên lặng mà đi thôi.”
“Việc này… Vâng, chủ tử.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook