Chủ Tử
Quyển 2 - Chương 15

Thương Nặc rất muốn biết chuyện gì đã xảy ra ở tẩm cung Hoàng hậu sáng hôm nay.

Nhất định là có chuyện gì rồi.

Bởi vì Hoàng đế da mặt kỳ thật mỏng tới cực điểm, tính cách thất thường tới cực điểm, sau khi trở về lại không mở miệng hỏi hắn, “Chừng nào thì ngươi cút đi cho trẫm?”

Trên thực tế, y trở lại đã được một lúc, con mắt cũng không buồn liếc Thương Nặc tới một cái.

Hoàng đế ngồi trước thư trác, cầm tấu chương bọc màu minh hoàng trong tay, xem cẩn thận từng phần một. Vẻ mặt y lúc này thật bình tĩnh, thỉnh thoảng ngẩng đầu, liếc nhìn Thương Nặc đang nghiền ngẫm quan sát mình cũng không tỏ vẻ buồn bực.

“Châm trà.” Trong gian phòng bày trí trang nhã, sau giờ ngọ, thanh âm Hoàng đế rốt cục vang lên.

Thương Nặc đang ngắm y tới xuất thần bỗng giật mình bừng tỉnh, “Hả?”

“Châm trà.” Hoàng đế cầm tấu chương không chút để ý đến người kia, ánh mắt cũng không thèm liếc, tùy tay chỉ chỉ nơi đặt chén nước.

Thương Nặc đi tới, lấy tay sờ sờ, “Lạnh quá.”

“Uống lạnh đi, trà nóng khó uống.”

Hắn rót một chén rồi đưa cho Hoàng đế.

Hoàng đế tựa hồ bị tấu chương thu hút, không đón lấy mà tùy tay gõ một tiếng lên thư trác. Thương Nặc đặt chén trà bên cạnh tay y.

Dù sao Hoàng đế ở Bàn Long Điện nhiều ngày luôn được người xúm quanh hầu hạ, một ngày không có cung nữ thái giám cũng không tiện lắm. Giờ Thương Nặc nghe sai phái, sau một buổi trưa, Hoàng đế quen rất nhanh.

Hoàng đế xử lý tấu chương xong, ngày đã tối ba phần. Y gọi Tiểu Phúc Tử tới, mệnh hắn giao tấu chương đã phê duyệt cho hai vị Thừa tướng. Đồ ăn đặt tất cả ở ngoài cửa, như lệnh đã truyền.

Nhìn bên ngoài không có ai, Thương Nặc mở cửa, nhanh nhẹn bưng đồ vào bên trong. Hắn tay chân lanh lẹ, chỉ chốc lát, đồ ăn đã được bày biện rõ ràng. Làm xong, hắn nói với Hoàng đế, “Tranh nhi, lại đây dùng bữa đi.”

Hoàng đế nhìn lướt qua, thầm khen hắn thông minh thức thời. Không biết tại sao, trong lòng y âm thầm có vài phần cao hứng. Khi y ở cùng các nữ nhân hậu cung, thoải mái nhất cũng chỉ được như thế này. Y buông bút son, ngồi xuống cạnh bàn cơm.

Thương Nặc đứng bên cạnh y đương nhiên cũng đã ngồi. Hoàng đế tựa hồ không quen, liếc mắt nhìn hắn, trầm ngâm một lúc, rốt cục lại không nói gì.

“Vết thương có khá hơn chút nào không?” Vừa gắp thức ăn, Hoàng đế vừa hỏi.

“Cũng tốt hơn rồi.”

“Ngày mai trẫm sẽ triệu Cửu đệ tới. Nếu không đủ thuốc, trẫm sẽ yêu cầu hắn lấy thêm cho ngươi.”

“Được.”

“Không cần tạ ơn.”

Thương Nặc đang cầm bát cơm chợt ngạc nhiên, hắn giương mắt nhìn vị Hoàng đế đang chậm rãi thưởng thức đồ ăn.

Một câu cuối cùng này, nghe kiểu gì cũng thấy kì quặc.

Hoàng đế lại cứ như không phát hiện. Y trầm mặc ăn xong cơm nước, sau nửa canh giờ, mệnh Tiểu Phúc Tử chuẩn bị nước ấm tắm rửa. Bọn thái giám được tuyển chọn hầu hạ ở bên người Hoàng đế đều là ngàn dặm mới tìm được một, ai cũng vô cùng lanh lợi. Bọn họ không cần phân phó nhiều đã chuẩn bị chu đáo một thùng nước ấm và bố khăn sạch sẽ. Xong việc, bọn họ lập tức im hơi lặng tiếng lui ra không còn một mống.

Khi đã ăn no, hai người mở cánh cửa thông với phòng bên cạnh, đi tới gần đại mộc dũng. Nhìn hơi nước lượn lờ, cả hai đều có cảm giác phóng túng mà cuốn hút.

Hoàng đế mới giơ tay chạm vào vạt áo, Thương Nặc đã thấp giọng nói, “Để ta làm.”

Hắn đã tới gần phía sau Hoàng đế, hai tay vươn về phía trước giải trừ y phục cho y.

Hắn vừa mới chạm vào, thân hình trong lồng ngực đã hơi hơi chấn động.

Hoàng đế bất mãn nhíu mày, “Sao lại có cách hầu hạ thay y phục như vậy? Đứng lên phía trước đi.” Y vừa nói xong, hơi ấm bao bọc từ phía sau liền biến mất.

Thương Nặc cười cười, quả nhiên bước lên phía trước, mặt đối mặt cởi nút áo cho y.

Nhưng đứng đối diện thế này càng làm cho người ta khó có thể xem thường.

Chân mày Hoàng đế càng nhíu chặt hơn.

Không nên như thế.

Hoàng đế từ nhỏ đã được người hầu hạ thay y phục, tắm rửa, thế nhưng từ cung nữ, thái giám cho tới các phi tử, chưa ai có thể khiến y chột dạ, sợ hãi như vậy.

Thương Nặc này chỉ cao hơn y một cái đầu, trừ việc là man tộc, là một nam nhân bề ngoài lỗ mãng thiếu lễ nghi ra, hắn còn có điểm nào khác người thường?

Tối hôm qua được hắn hầu hạ mặc y phục là đang lúc nửa mê nửa tỉnh, hôm nay thanh tỉnh, Hoàng đế càng nhận ra đối mặt với Thương Nặc có chút mất tự nhiên. Đến khi cởi áo trong, Hoàng đế cảm thấy trong lòng như thể có thiên quân vạn mã đang truy đuổi. E sợ nếu cứ như vậy thì lồng ngực sẽ bị buồn bực phá tung ra mất, y nâng cằm Thương Nặc, “Hầu hạ trẫm như vậy, ngươi phục sao?”

Ý cười ở trong mắt Thương Nặc chợt lóe lên.

“Trẫm đang hỏi ngươi đó.”

Thương Nặc toàn tâm toàn ý giúp y cởi y phục. Hắn nhìn vào vòm ngực gần như trong suốt lộ ra trước mắt, cố gắng đè nén ý muốn dùng tay chạm vào đó.

“Có gì mà không phục?” Thương Nặc đẩy Hoàng đế ngồi xuống, giúp y cởi quần.

Hoàng đế cứng người một lúc. Dù đã tự dặn mình Thương Nặc cũng chỉ là người hầu giống như Tiểu Phúc Tử, rốt cuộc y vẫn nhẹ nhàng đẩy cánh tay Thương Nặc ra, tự mình cởi đồ rồi ngồi vào dục dũng.

Thương Nặc cũng không để ý, đứng ở phía sau y, chủ động giúp y xoa bóp vai.

Lực đạo của nam nhân và cảm giác từ bàn tay thô ráp khác hẳn sự hầu hạ của nữ nhân, thái giám. Hoàng Thượng vừa lòng hít một tiếng, chiếc cổ nhỏ đặc biệt trắng ngả về phía sau.

“Ở lại bên người trẫm, ngươi sẽ hiểu thế nào là tôn ti cao thấp.” Hoàng Thượng hạ giọng nói tiếp, ngữ khí giống như đang tâm sự.

Thương Nặc cúi đầu nhìn xuống, gương mặt thanh tú tuấn mỹ trong sương mù mông mông lung lung.

Hắn vừa thấy buồn cười lại vừa thấy bi ai. Người này thật quật cường, từ nhỏ đã được dạy dỗ phải nhận thức địa vị chí cao vô thượng, bất luận là sự việc gì, đều phải hướng theo đó mà làm. Nếu không làm theo hướng đi đó, y sẽ không biết phải làm sao.

Bàn tay Thương Nặc chậm rãi xoa lên bờ vai bóng loáng, hắn hỏi, “Tôn ti cao thấp là cái gì?”

“Trẫm là bề trên, ngươi là người dưới, trẫm là tôn, ngươi là ti.” Hoàng đế chắc chắn trả lời. Y đã nghĩ Thương Nặc sẽ phản ứng lại, không ngờ hắn lại chỉ bâng quơ “À” một tiếng.

Cách một hồi, Thương Nặc lại hỏi, “Ta hầu hạ ngươi như vậy, ngươi có thích không?”

“Ưm.” Hoàng đế nghĩ nghĩ, lại thở dài, “Ngay từ đầu cứ như vậy có phải là tốt không? Có quy củ, chuyện gì cũng trở nên dễ dàng, ngươi cũng cần gì phải trúng một đao?”

Thương Nặc bỗng nhiên ngừng tay.

Một hồi lâu, hắn cười nói, “Ngươi có thật nhiều quy tắc.” Tuy rằng hắn đang cười, ngữ điệu lại lạnh lùng. Hoàng đế ngửa đầu ra sau quan sát sắc mặt của hắn. Cách lớp sương mù, y thấy biểu cảm trên mặt hắn vẫn chẳng hề thay đổi.

“Đứng lên đi, nước lạnh rồi.” Thương Nặc nói, thanh âm lại một lần nữa nhu hòa trở lại.

Hoàng đế mẫn cảm phát hiện bầu không khí có chút thay đổi.

Đứng lên khỏi mặt nước, một nỗi lo lắng khác lại xuất hiện trong lòng. Lần này, y không để Thương Nặc giúp mình mặc y phục nữa. Phẫn nộ tùy tiện mặc xiêm y, chính bản thân y cũng không giả thích nổi tại sao bản thân khó chịu.

Nếu thật sự hỏi lòng, y cũng có chút thích cảm giác có man tộc này ở cạnh bên.

Phương diện này hẳn ít nhiều cũng là do tính “có mới nới cũ”. Dù sao người nọ cũng là vương tử, lại là người ngoại tộc, cho dù không hiểu lễ nghi thì cũng vẫn có điểm mới mẻ.

Y là bậc thiên tử cao quý, không việc gì phải từ bỏ một thứ nhạc thú như vậy cả.

Y vẫn nhớ như in lời răn dạy của Thái hậu. Thiên hạ to lớn như vậy, y muốn gì có đó, chỉ cần nhớ rõ địa vị của mình, đừng để kẻ nào lớn mạnh hơn là được. Kỳ thật, hủy hoại hay nâng niu một người, để một người đụng đụng chạm chạm cũng không có gì sai trái.

Đây là… ân sủng của quân vương.

Giữ Thương Nặc lại hầu hạ vài ngày, khi nhàn hạ thì thiên nam địa bắc tán gẫu đôi lời, chờ khi cảm giác mới mẻ qua đi thì đuổi hắn, cùng lắm là ban thưởng cho hắn vài thứ.

Khi y đã nghĩ thông suốt, mâu thuẫn muốn đuổi Thương Nặc đi hay giữ hắn ở lại bỗng hóa thành hư ảo, thái độ với Thương Nặc hiển nhiên sẽ tốt hơn.

Nhưng bây giờ… dù mới chỉ nói có một hai câu, cảm giác không thoải mái chẳng hiểu sao lại lập tức tràn đến.

Hoàng đế mặc y phục xong nhanh chóng trở lại tẩm phòng. Phía sau vang lên thanh âm, Thương Nặc theo vào cùng y, tùy tay đóng cửa lại.

Hoàng đế ngồi trên long sàng, nhét hai bên đùi vì ngâm nước nóng quá lâu mà phiếm hồng vào trong chăn.

“Trẫm muốn ngủ.” Y gượng gạo nói một câu.

Thương Nặc không nói một lời thổi tắt mấy ngọn nến lớn. Căn phòng nhất thời tối đen như mực.

Căn phòng im ắng đến mức Hoàng đế thấy khó chịu.

“Mở cửa sổ ra.” Hoàng đế ra lệnh.

Y cũng biết tối nay mình khó chiều chẳng khác nào một nữ nhân càn quấy, nhưng phiền táo trong lòng lại không cách nào kìm nén.

Thương Nặc mở cửa sổ ra một nửa. Gió thu từ bên ngoài thổi vào hất tung liêm trướng. Hoàng đế thấy hơi lạnh, nhưng cái lạnh đó lại làm y thư thái hơn một chút.

Ngoài trướng không có tiếng động, Thương Nặc tựa hồ đứng tại chỗ không nhúc nhích.

Hoàng đế vừa mới định sẽ nhanh chóng đi ngủ, lúc này lại vô cùng tỉnh táo. Người kia ở ngay ngoài trướng, dù không lên tiếng nhưng sự tồn tại của hắn lại rõ rệt đến kinh người. Y không kìm nổi lòng hô hấp thật nhẹ, y muốn nghe rõ ràng tất cả tiếng động Thương Nặc gây ra.

Một hồi lâu sau, Hoàng đế mới hiểu được tại sao mình khó ngủ.

Y có chút nhớ nhung cảm giác được Thương Nặc ôm từ phía sau.

Cũng không có gì, cảm giác đó cũng giống như đôi khi muốn ôm phi tử thôi. Hoàng đế do dự nửa ngày lại không thể nói ra được lời sai khiến đơn giản kia.

Ngươi lại đây ôm trẫm ngủ.

Nói như vậy, nghe kiểu gì cũng không giống lời của một vị Hoàng đế uy nghiêm, lễ độ.

Biết mình muốn cái gì lại không thể nói ra miệng khiến Hoàng đế càng trở nên nôn nóng. Y trở mình trên sàng đan vài lần, màn trướng bỗng nhiên bị xốc lên, bóng đen của một người cao lớn xuất hiện trên đầu.

“Ngươi làm gì thế?” Hoàng đế hoảng sợ ngồi dậy.

Thương Nặc không nói một lời nào. Ánh mắt hắn trong bóng đêm sáng bừng, là ánh mắt tràn ngập anh khí điển hình mà người Thiên triều thường ca ngợi. Lúc này, ánh mắt ấy lại tràn đầy vẻ dịu dàng khiến người mơ mộng.

Hoàng đế bị hắn nhìn chăm chú dần dần bình tĩnh trở lại, tùy ý để hắn bước lên long sàng, chui vào long bị. Giống như đã biết rõ tâm tư Hoàng đế, cánh tay mạnh mẽ hữu lực ôm lấy từ phía sau, hắn ghé vào lỗ tai y trầm giọng nói, “Ngủ đi.”

Trong thoáng chốc, hốc mắt của Hoàng đế đỏ lên.

Y cảm thấy bản thân không phải là Thiên tử.

Y trở thành một kẻ có thể để người khác yêu thương.

Thở phào một hơi nhẹ nhõm thật dài, Hoàng đế thả lỏng cơ thể, tựa vào lòng Thương Nặc, ngửa đầu nhìn đỉnh trướng thêu ngũ trảo kim long.

“Không có ý chỉ của trẫm, ngươi không được tự tiện tới gần trẫm.”

“Yên tâm.” Thương Nặc nhẹ giọng cười, “Lúc nào cần tuân chỉ, ta nhất định sẽ tuân chỉ.”

Hoàng đế còn muốn răn dạy một vài câu, nhưng song chưởng đang ôm lấy thân mình lại hơi hơi siết lại, khiến y và Thương Nặc dựa càng gần nhau. Mật ý nồng đậm bao trùm khắp không gian, phòng ngủ lại tối như vậy, những lời tẻ nhạt cũng bị lặng lẽ nuốt vào trong.

Hoàng đế hít một hơi, không nói gì thêm nữa.

Y nhắm mắt lại, hô hấp dần dần đều đều.

Ngủ thật say, một đêm đã trôi qua rất nhanh. Lúc mở to mắt, y hoảng sợ phát hiện trời đã sáng.

“Tiểu Phúc Tử!” Hoàng đế xoay người ngồi xuống, gọi Tiểu Phúc Tử tới, “Ngày đã sáng rồi, tại sao không gọi trẫm? Lâm triều xong xem trẫm phạt ngươi ra sao!”

Tiểu Phúc Tử tủm tỉm nói, “Hoàng Thượng, hôm nay không cần phải lâm triều.”

“Ngươi nói bậy, sao lại không phải lâm triều?” Hoàng đế một bên răn dạy, một bên lại không thể tìm thấy long bào. Y đành phải mặc một bộ y phục màu thanh thiên lên người.

Tiểu Phúc Tử vẫn cười cười, “Hoàng Thượng đã quên rồi sao, hôm qua, tiên đế trở lại tiếp tục giữ vương vị. Về sau, Người không cần phải chịu khổ nhiều như vậy nữa.”

Hoàng đế mơ hồ nhớ lại, hình như đúng là đã có chuyện như thế xảy ra. Y bỗng nhiên cảm thấy có gì không ổn, cúi đầu nhìn thì thấy hạ thân đứng thẳng, dục vọng vô duyên vô cơ sôi trào. Định tìm người phát tiết dục hỏa, y liền hỏi, “Hoàng hậu đâu?”

Tiểu Phúc Tử đáp, “Ngươi đã không phải Hoàng Thượng thì làm sao còn có Hoàng hậu?”

“Vậy các phi tử đâu?”

“Không phải Hoàng Thượng, hậu cung phi tử làm sao mà có được?” Tiểu Phúc Tử lại đáp, “Ngay cả Thái hậu, nếu không có Hoàng Thượng, bà cũng không phải là Thái hậu.”

Hoàng đế vô cùng vui sướng. Y một phen kéo Tiểu Phúc Tử nói, “Vậy ngươi nhanh tìm kẻ nào thích hợp lại đây hầu hạ ta.”

Tiểu Phúc Tử lại lắc đầu, “Không có ai cả.”

“Sao lại không có? Các cung nữ đâu? Nhiều tú nữ như vậy cơ mà? Những người ta đã chọn từ khi còn ở vương phủ đâu?”

“Bọn họ đều hầu hạ tân hoàng cả rồi.”

Hoàng đế sững sờ một lúc. Vật ở dưới nóng cháy giống như có ai đốt lửa bên trong. Vừa nôn nóng lại vừa khó chịu, vì thế y nói, “Vậy ngươi lập tức truyền cái người mọi khi vẫn luôn gọi ta là Tranh Nhi tới.”

Tiểu Phúc Tử vẫn lắc đầu, “Tranh Nhi là ai? Ta chưa từng nghe thấy cái tên này.”

Hoàng đế càng gấp gáp. Trong đầu, gương mặt kia vẫn khắc ghi rõ ràng rành mạch nhưng y lại không cách nào nhớ ra được tên người đó.

Dục vọng nơi hạ thể lại càng dựng thẳng, thân thể có cảm giác như bị vô số con kiến di chuyển cắn xé. Y rơi vào đường cùng, đành phải mơ mơ màng màng nói với Tiểu Phúc Tử, “Vậy ngươi đến đi.”

Không ngờ Tiểu Phúc Tử đột nhiên thay đổi sắc mặt, “Ai muốn hầu hạ ngươi? Ta cũng muốn hầu hạ tân hoàng mới lên.” Rồi hắn xoay người bước đi.

“Ngươi trở lại cho ta!” Hoàng đế gầm lên với cái bóng lưng kia, nhưng Tiểu Phúc Tử càng đi càng xa, chỉ chốc lát ngay cả bóng dáng cũng không còn thấy nữa.

Hoàng đế khóc không ra nước mắt, cúi đầu nhìn hạ thân, y run rẩy tự mình chạm vào.

Y chỉ vừa mới nhẹ nhàng chạm vào, dịch thể màu trắng đã nhanh chóng bắn ra dính đầy trên tay. Nhưng khi nhìn kỹ, dịch thể kia hóa ra không phải là màu trắng mà là màu máu đỏ sẫm.

“A!” Hoàng đế vừa thẹn vừa sợ, nhịn không được thét to, mở mắt.

Cả căn phòng chìm trong bóng đêm yên tĩnh. Đệm êm, chăn ấm, Bàn Long Điện quen thuộc kéo y trở về thực tại.

“Tranh Nhi, Tranh Nhi…” Thương Nặc ôm y từ phía sau, dùng môi chạm vào sau cổ, “Ngươi gặp ác mộng sao?”

Nghe thấy thanh âm của hắn, Hoàng đế đang hồn xiêu phách lạc dần dần bình tĩnh lại.

Y dùng tay bàn lạnh băng chạm vào cánh tay Thương Nặc đang ôm thắt lưng của mình, tóm lấy cổ tay Thương Nặc.

Hạ thân ẩm ướt, khó chịu.

Hoàng đế vừa cử động, Thương Nặc tựa hồ đã phát hiện. Hắn lấy tay dò dẫm, hơi thở nóng rực ghé vào lỗ tai y, “Ngươi đã mơ thấy gì?”

Hoàng đế xấu hổ tới mức suýt ngất xỉu, toàn bộ thân mình khua khoắng loạn xạ.

Thượng Nặc hình như biết y xấu hổ, hắn vừa cười vừa thấp giọng nói, “Là do hôm qua ngươi uống thuốc có tác dụng quá mạnh, dược tính còn chưa tan hết.” Bàn tay to lớn chạm vào bắp đùi mềm mại của Hoàng đế, hắn lại nói, “Làm một lần nữa là dược tính sẽ tan hết. Không nên cố chịu đựng, ta giúp ngươi, được không?”

Hơn nửa ngày không lên tiếng, cuối cùng, Hoàng đế đẩy tay Thương Nặc ra, xoay người ngồi dậy. Trong bóng đêm, y cởi quần đã dính dịch ra.

“Ngươi nằm xuống.” Y nói với Thương Nặc.

Thương Nặc nằm xuống, Hoàng đế mượn vài phần buồn ngủ còn sót lại tiến tới gần.

Ánh trăng mông lung tiến vào song cửa sổ, chiếu qua tấm mành. Y chỉ lờ mờ nhìn thấy một lồng ngực rắn chắc, đường cong không thấy rõ như ẩn như hiện, tựa hồ thực cân xứng. Không giống như trong tưởng tượng người man tộc dữ tợn, hắn có một thân hình không tồi.

Y sờ sờ chân Thương Nặc.

Người này chắc chắn đã cưỡi ngựa lớn lên ở đại mạc. Hai chân hắn cường kiện hữu lực, không gầy không mập mà rất vừa phải, trông không to nhưng y lại không thể nhấc lên được.

Y cố sức chịu đựng.

“Lên đây đi.” Hoàng đế phân phó.

Thương Nặc nằm sau trướng nở nụ cười, “Ngươi hôn khẽ ta một cái, nói không chừng chúng ta sẽ làm ngay.” Hắn cười nói với Hoàng đế.

“Tới đây đi.” Hoàng đế nói, “Trẫm lâm hạnh ngươi, chớ nên chọc giận trẫm.”

“Không cần ta tạ ơn sao?”

Cảm thấy Thương Nặc dường như đang chế nhạo mình, giọng điệu của Hoàng đế càng lạnh lùng hơn, “Nếu không tuân chỉ, ngươi lập tức cút khỏi Bàn Long Điện cho trẫm.”

“Ôm ngươi cũng không thành vấn đề.” Thương Nặc thích thú nằm ngửa trên giường, lười biếng hỏi, “Ngươi nói cho rõ ràng trước, trong lòng ngươi, ta là gì?”

“Nô tài.”

Bốp!

Lời còn chưa dứt, Hoàng đế đã trúng một cái bạt tai.

Cửu ngũ chí tôn từ trước tới nay chưa từng phải nhận loại “lễ ngộ” này, bên tai ong ong, nhất thời bối rối. Khi phục hồi tinh thần, y phát hiện mình đã bị Thương Nặc đè trên giường.

“Lớn mật! Ngươi… Ngươi muốn làm gì?”

Thương Nặc không trả lời, trực tiếp tách hai bên đùi tôn quý ra rồi sáp tới.

Hoàng đế hít một hơi khí lạnh. Nhớ lại chuyện trải qua từ mấy hôm trước, y rùng mình, hạ giọng cảnh cáo, “Ngươi dám? Trẫm giết ngươi!”

Trong bóng đêm, ánh mắt Thương Nặc lạnh băng khiến người sợ hãi.

“Giết ta đi.” Thương Nặc lạnh lùng nói, “Ta không phải nô tài của ngươi.”

Khí quan nóng rực để ở cửa động thẹn thùng, Hoàng đế chấn kinh lui về phía sau.

Thương Nặc không quan tâm tiến thẳng vào trong.

Sự đau đớn như xé rách cơ thể làm Hoàng đế há to miệng liều mạng ngửa ra sau. Tay Thương Nặc lại tàn nhẫn bịt kín miệng y.

Hoàng đế oán hận nhìn hắn.

“Cứ việc hận ta, làm cừu nhân còn dễ chịu hơn là làm nô tài.” Thương Nặc nói xong lại nâng thẳng thắt lưng.

Hoàng đế bị che miệng phát ra tiếng rên rỉ trầm thấp, liều mạng giãy giụa dưới thân Thương Nặc.

Một người luyện võ muốn chế trụ Hoàng đế ăn sung mặc sướng chẳng khó khăn gì.

Đi cùng cảm giác dũng đạo đã bị khuếch trương đến vỡ ra là khoái cảm loáng thoáng dâng lên trong cơ thể. Khoái cảm càng ngày càng mãnh liệt khiến Hoàng đế vừa khó cưỡng lại vừa phẫn nộ.

Con ngươi xinh đẹp tràn ngập hận ý khôn cùng nhìn chằm chằm Thương Nặc.

Khó khăn lắm mới có thể nảy sinh được chút hảo cảm, vừa mới ảo tưởng được ở bên nhau vài ngày lại bị động tác thô bạo của nam nhân đánh tan tác.

“Ta cho dù có là người xấu, ít nhất cũng vẫn là một người còn sống.”

Động tác sáp nhập mạnh đến mức Hoàng đế vừa đau lại vừa kích thích, không biết làm sao cho phải.

Thương Nặc tức giận vô cùng, không thèm khống chế sức lực, “Ta tiến cung là vì ngươi; bị chém một đao cũng là ta cam tâm tình nguyện.”

Hoàng đế nhíu mày tiếp tục chịu đựng cơn giận dữ của hắn.

Niêm mạc nơi lối vào mẫn cảm chịu tra tấn tiến tiến nhập nhập truyền đến đau đớn và khoái cảm.

“Ta chỉ rất muốn, rất muốn ở cùng với ngươi.”

Một hạt đậu lớn, là thứ chất lỏng thật nóng rơi xuống mặt Hoàng đế.

Hoàng đế còn đang bị dị vật tra tấn đến mức thần trí lơ mơ cũng không khỏi ngẩn người.

Mồ hôi sao?

Người ở phía trên vẫn luật động thô bạo như dã thú, trong đêm đen lại như một bóng ma vô cùng to lớn bao phủ lấy y.

Cá tính ngang ngược, dũng mãnh hơn y – một thiên tử gấp trăm lần.

Không nên rơi lệ.

“Ngươi không giống người sống, Tranh Nhi.”

Một lần đĩnh nhập thật sâu nữa lại đến. Hoàng đế hít mạnh, bất lực vặn vẹo thân mình. Niêm mạc mở rộng tới cực điểm như kêu gào cầu xin sự tha thứ, cảm giác bị chiếm cứ ấy vậy mà lại khiến người an tâm.

Thanh âm Thương Nặc ngay ở bên tai, y có thể nhận ra hơi thở đặc biệt của hắn. Hoàng đế nghe thấy hắn thì thào, “Ngươi như vậy, thật khiến người khác đau lòng…”

Đầu ngón tay hắn ma sát gương mặt Hoàng đế.

Không nhẹ nhàng mà là cường ngạnh, hắn như muốn lột xuống chiếc mặt nạ mà Hoàng đế đã mang từ lâu lắm.

“Lòng ta đau quá…” Thương Nặc áp mặt vào gò má Hoàng đế.

“Khóc đi…” Thương Nặc khẽ khàng mà nói, “Khóc đi.”

Hắn nhẹ nhàng hôn lên khóe môi của Hoàng đế. Hoàng đế biết là mình không nên khóc.

Y hẳn là phải phẫn nộ, cao giọng gọi thị vệ, hạ chỉ trừng trị hắn.

Thế nhưng, nước mắt không nghe lời cứ trượt xuống khỏi hốc mắt.

Lồng ngực y như bị cái gì bồi đắp, không hề đau đớn, cũng không cảm thấy chua xót, khó chịu nữa.

Khi cánh tay vẫn đang giữ chặt y buông ra, y lại không tự chủ được ôm lấy thân ảnh của hắn.

Thật vô lý…

Y không có thời gian suy nghĩ lý do, cũng không rảnh phân tích hành động của mình là đúng hay sai nữa.

Y chỉ bướng bỉnh ôm chặt lấy nam nhân đã tra tấn y, làm cho y cả người đau đớn, đau đến cơ hồ phát khóc.

“Trẫm…” Y nhấp môi, nặn ra một chữ.

Đầu ngón tay Thương Nặc chặn môi y, “Không được nói trẫm. Ta, nói là ta.”

Hoàng đế khẽ cắn đầu ngón tay hắn.

“Ta…” Hoàng đế hỏi, “Tên ta là Tranh Nhi sao?”

“Phải.”

“Làm sao ngươi biết?”

“Ta khi nghe thấy.” Thương Nặc thấp giọng nói, “Liền ghi tạc ở trong lòng.”

Trong cơ thể vẫn còn dị vật, vừa đau lại vừa thẹn, hoặc là vì một điều gì đó khác, Hoàng đế nhịn không được muốn khóc lên.

Ghi tạc trong lòng.

Hoàng đế thở dài, dường như muốn đẩy hết nỗi buồn chết người vẫn nghẹn ở phế quản ra ngoài.

Trong tâm khảm.

Y bị một man tộc, ghi tạc trong lòng.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương