Chương 16
Đứng lặng người một lúc, cô ngó quanh thấy có ghế đá, đi chậm tới đó ngồi xuống.
Hiện tại đã tám giờ tối nên khá vắng, thư viện lại cách xa nơi này nên chẳng thấy bóng dáng sinh viên nào.
Thấp thoáng còn vài phòng đèn vẫn sáng, cô đoán chắc là phòng thí nghiệm hoặc phòng thực hành.
Phía trước có một hồ nước nhân tạo, quanh hồ là cây xanh nên ngồi ở đây khá dễ chịu.
Thư giãn khoảng mười lăm phút, nước táo cũng đã cạn, Hàm Hi Họa định tìm đường trở về ký túc thì toàn bộ không gian bỗng biến thành màu đen.
Cô hoảng hốt hét lên, khi định thần lại đã rõ chuyện gì đang xảy ra. Chẳng có nguyệt thực lãng mạn gì đó vì lấy đâu ra trăng tròn. Chỉ còn một nguyên do là cúp điện mà tình trạng này quả thật kỳ lạ. Cô nhớ ĐH A chưa từng xảy ra trường hợp này nhưng cũng không nghĩ quá nhiều, chỉ cho rằng có thể hôm nay ĐH A dùng quá tải năng lượng điện.
Không chắc bao giờ mới có điện trở lại, Hàm Hi Họa bật đèn điện thoại lên mò đường về thì bị cơn gió thổi qua mang theo không khí lạnh khiến cả người cô rùng mình.
Lúc này mới nhận thức được nơi khỉ ho gà gáy này có mỗi mình cô. Cô nuốt một ngụm nước bọt, hít thở sâu để tránh tự dọa mình, rồi soi rọi pin điện thoại xung quanh nhưng không thấy biển chỉ đường đâu, hết cách đành đi theo cảm giác. Dù sao cũng tốt hơn đứng yên ở đây.
Trước đó còn có chút ánh sáng mơ hồ đâu đó, càng đi lại càng tối đen. Trái tim Hàm Hi Họa khẩn trương tăng tốc, thậm chí cô còn nghe cả tiếng nó không ngừng đập thình thịch, thình thịch. Trong không gian im ắng không có lấy tiếng động nào thì âm thanh này cũng phần nào giúp cô bình tĩnh hơn một chút. Ít ra nó còn đập.
Cô không phải người tin ma quỷ, tâm linh gì đó nhưng vẫn không ngăn nổi nỗi sợ đang dâng lên trong người.
Mẹ nó tự nhiên muốn đi dạo thì thôi đi, còn đi dạo đến lạc đường. Giờ hối hận vì trước không chịu đi thăm quan trường cũng không còn kịp.
Bóng đèn điện thoại rà tới một tấm bảng màu xanh đề “Khu vực phòng thực hành”. Không biết thực hành cái gì, tự nhiên nhớ đến đây là khoa Y, vậy là thực hành giải phẩu sao.
Càng nghĩ càng choáng váng.
Rõ ràng không phải bệnh viện hay nhà sát vẫn khiến Hàm Hi Họa lạnh sống lưng. Lúc này cô chỉ ước mong nhanh tìm ra cái biển chỉ đường qua các khoa khác hoặc đơn giản là có người khác xuất hiện. Đương nhiên là con người. Kể mà có cái gì đó kỳ lạ bay ra chắc chắn cái mạng nhỏ của cô sẽ không giữ được, vì trái tim đã ngừng đập.
Nghĩ gì thì thấy đó, trong hành lang tối đen của phòng thực hành bất ngờ xuất hiện một bóng hình màu trắng, đó… đó như là một cô gái trẻ với mái tóc đen dài phủ hết khuôn mặt.
Hàm Hi Họa chỉ hai giây lướt qua đã sợ đến run rẩy tay chân, cô hét lên một tiếng vang dội rồi bỏ chạy, đến lúc này còn xem đường nào với đường nào nữa. Cứ chạy trước rồi tính sau.
“Á.” Thân thể vì chạy quá nhanh, lại chẳng thấy nỗi vật cản gì trên đường liền va vào cái gì đó. Cái gì đó không cứng rắn quá, cũng không mềm mại. Còn âm ấm, Hàm Hi Họa xác thực là con người, vì ma quỷ nào có thân xác ấm như vậy.
Người nọ bị tấn công đột ngột không đứng vững lùi hai bước rồi theo phản xạ đỡ lấy tay Hàm Hi Họa.
“Không sao chứ?” Giọng nói ôn hòa, mang chút quan tâm vang lên trên đỉnh đầu.
Hàm Hi Họa cuối cùng cũng đỡ sợ hơn, cô rời khỏi lồng ngực người nọ đứng thẳng dậy. “Tôi… xin lỗi.”
“Có chuyện gì sao?” Vì quá tối nên chẳng thể nhìn rõ khuôn mặt đối phương.
Đèn điện thoại của Hàm Hi Họa cũng chẳng biết đã tắt từ lúc nào. Chắc là hết pin rồi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook