Chú Rồng Nhỏ Ăn Ma Pháp Sư
Chương 8: Ăn thịt thỏ

Simon hiện tại cả người mẫn cảm vô cùng, chỉ mới bị Herbert ôm vào ngực gặm lỗ tai vài cái, thân thể liền không chịu được mà run rẩy không ngớt. Herbert áp trán y trán lên trán hắn, nhẹ nhàng cọ cọ hai gò má của hắn, sau đó vừa tỉ mỉ ở trên mặt hắn hôn thật khẽ, vừa trầm thấp hỏi:

"Simon, cho ta được không? Cho ta..."

Hơi thở nóng rực theo lời nói của y quanh quẩn quanh xoang mũi Simon. Ma Pháp Sư không biết là bởi vì hơi thở của y, hay là bởi vì tiếng nói của y mà cảm thấy say mê. Cuối cùng, hắn có chút bất đắc dĩ gật đầu, lại chủ động đem môi dâng đến tận miệng Herbert.

Hắc Long hưng phấn không thôi, được nước làm tới. Y mạnh mẽ chiếm lấy mỹ vị, mút lấy đầu lưỡi cùng bờ môi của Simon, cảm giác ngọt như nuốt mật, khiến y dù có "ăn" bao nhiêu cũng cảm thấy không đủ.

"A..."

Mãi đến tận khi Simon bị y ép đến không thở nổi, Herbert mới luyến tiếc buông tha cho hai cánh môi bị cắn đến sưng đỏ kia. Y nóng lòng vươn tay cởi quần áo Simon, hạ vô số nụ hôn xuống yết hầu, xương quai xanh cùng lồng ngực hắn.

Những địa phương bị Hắc Long lướt qua đều nổi lên từng trận từng trận tê dại. Simon khẽ rên rĩ, vị ngọt mê người quanh thân ngày càng đậm. Tiếng rên như có như không đánh thẳng vào đại não của Herbert, gần như chỉ trong nháy mắt đã phá sập lý trí của y. Y dừng lại trước ngực Simon, mạnh bạo liếm cắn một bên nhũ thủ của hắn.

"Ha a... A..."

Thân thể Simon vì động tác của Herbert mà run rẩy càng thêm kịch liệt, hạ thân bắn ra, khiến quần hắn trở nên ướt đẫm một mảnh. Herbert nhìn hắn vội vàng giơ tay che đi cái mặt đỏ bừng, liền đem cái quần dính đầy chất lỏng trắng đục kia dứt khoát lột ra luôn. Không có gì che chắn, toàn thân Simon đều bại lộ ở trước mắt y.

"Simon thật đẹp..."

Sau đó Herbert ở Simon trên người hết liếm lại gặm. Từng cái chạm khẽ của y đều khiến hắn tê dại không ngớt, lại thêm nhiệt độ ẩm ướt trên đầu lưỡi y cứ trượt qua trượt lại trên người hắn, khiến cho toàn thân hắn đều mềm nhũn cả ra. Rất nhanh cả người Simon đều ướt đẫm mồ hôi cùng nước bọt, rất giống con cá mới vớt ra từ nước. Hai vành mắt của hắn càng lúc càng đỏ, toàn thân đều run rẩy.

"Không cần... Không cần liếm... A..."

Herbert lúc này mới tách hai chân Simon ra, đem ngón tay mình liếm ướt, chậm rãi đẩy vào trong u huyệt chật chội của người kia, tận lực nới lỏng một hồi lâu, mãi đến khi Simon nhịn không nổi nữa y mới chịu rút ngón tay ra.

Khi tính khí to nóng của Herbert chen vào trong cơ thể, lý trí Simon hoàn toàn tan vỡ, nhịn không được lại bắn ra.

"Simon thích không?"

Herbert nở nụ cười dương dương tự đắc, cúi đầu liếm chóp mũi cùng môi Simon, thân dưới không nhanh không chậm đỉnh vào.

"A... A..."

Simon không cách nào trả lời y, đầu óc hắn trống rỗng, khoái cảm lạ lẫm theo từng động tác của Herbert ùn ùn bao vây lấy hắn, giờ khắc này ngoài thứ bên trong cơ thể mình, hắn không thể nghĩ gì hơn. Herbert hai tay chống trên giường, vây Simon dưới thân mình, y một bên hôn môi, một bên cố gắng khống chế dục vọng bản thân. Chỉ có trời mới biết y phải nhẫn nhịn đến mức nào, nếu không y đã xông tới đem Simon chén sạch từ lâu rồi.

Simon hai tay đặt lên lồng ngực vững chắc của Herbert, cơ thể theo động tác sát nhập của y mà lắc lư không ngớt. Khí tức nóng bỏng của y lởn vởn xung quanh hắn, như một tấm chăn ngọt ngào và không kém phần ôn nhu, đem hắn bao bọc kỹ càng, khiến hắn không có chỗ nào để trốn, toàn thân trên dưới đều bại lộ ra trước mắt người kia.

"Simon... Simon..."

Herbert chậm rãi tăng tốc, tiếng rên rỉ của Simon vì thế mà biến cao thêm, càng trở nên quyến rũ.

"A... Herbert... Ân... Herbert... Ta... Ta không xong rồi... Ô..."

Đây là lần đầu của Simon, mãnh liệt như thế hắn có chút ăn không tiêu, có cảm giác như hắn sắp bị sóng tình dìm chết, cả lý trí lẫn cơ thể đều vỡ vụn.

Herbert tóm chặt eo Simon, điên cuồng rút ra đâm vào, rồi lại rút ra, Simon cao giọng hét chói tai, bên trong nóng như lửa đốt, lại càng lúc càng nóng, hắn sắp chịu không thấu rồi.

Khi Herbert cuối cùng cũng bắn, Simon không nhịn được tiết lần cuối nữa, rốt cục không chịu nổi mà ngất đi.

Thời điểm Simon tỉnh lại, cơ thể hắn đã được vệ sinh sạch sẽ, trên người còn khoát thêm áo ngủ mềm mại. Herbert đem hắn hoàn toàn ôm vào lồng ngực, thấy hắn mở mắt lập tức đem mặt dính qua, trưng ra biểu tình vừa hoang mang vừa mắc cỡ.

"Simon... Không sao chứ?"

"Không sao... Ta chỉ là... Chỉ là thoải mái quá nên ngất đi thôi..."

Simon nói xong mới cảm thấy câu vừa rồi thật kỳ cục, mặt thoáng chốc đỏ lên. Herbert thấy thế tự dưng muốn trêu người này, y liền cầm tay hắn đưa đến bên miệng, hôn xuống, hồn nhiên hỏi:

"Simon thích không? Ta làm ngươi thích không?"

Ma Pháp Sư từ chối trả lời, nhưng sắc đỏ trên mặt đã tố cáo tất cả.

Hừ, dùng vẻ mặt đó đi hỏi mấy chuyện... Mấy chuyện kia... Hài tử xấu!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương