Chú Rồng Nhỏ Ăn Ma Pháp Sư
-
Chương 9: Lần Thứ Hai Ăn Thịt Thỏ
Áo ngủ trên người Simon chưa mặc được bao lâu lại bị Herbert nhanh chóng cởi ra, bọn họ cả người trần trụi mặt đối mặt. Vì quyến luyến của Herbert đối với Simon quá lớn, nên dù không làm y cũng phải ôm hắn một cái hôn hắn một cái mới chịu, thân thể quấn quýt không rời.
Nhờ vậy mà Simon phát hiện trên cơ thể Herbert có không ít những vết thương đã lành miệng. Hắn vuốt khẽ lên những dấu vết gai mắt ấy, ánh mắt tràn đầy nghi vấn.
"Những thứ này... Đều do tộc trưởng của chúng ta dùng lửa gây nên để huấn luyện ta khả năng kháng cự. Tộc trưởng... Ngươi cũng đã gặp rồi, chính là vị tóc bạc lần trước, hắn đặc biệt không thích ta, lúc nào cũng dữ dằn với ta, mắng ta nhu nhược quá mức, còn muốn thiêu ta nữa. Vì ức chế quá nên lần kia ta đã liều mạng cắn đuôi hắn một phát!" Sau đó bị hộ vệ của hắn trực tiếp đánh bay ra ngoài. Herbert yên lặng bổ sung.
Simon trầm mặc vuốt ve vết thương, không nhịn được hỏi hắn, "Ngươi có trách ta không?"
"Sao có thể? Ta biết Simon là vì muốn tốt cho ta nên mới làm như vậy. Có điều, khi bị ngươi bàn giao lại cho tộc, ta cảm thấy có chút tổn thương đó..." Herbert tóm lấy tay Simon đặt lên lồng ngực mình, để hắn cảm nhận được nhịp đập mạnh mẽ bên dưới lớp da sáng bóng.
Simon vốn đang có ý muốn an ủi Herbert, ai ngờ y đột nhiên cầm hắn tay trượt thẳng xuống tận thứ đã rục rà rục rịch ngẩng đầu giữa hai chân y.
"Simon tự mình ngồi lên động có được không?"
Không cho Simon cơ hội cự tuyệt, Herbert đã kéo Simon, để Ma Pháp Sư cưỡi ở trên người y. Y còn mạnh mẽ đè chân hắn lại, không cho hắn leo xuống.
"Herbert!"
Giọng Simon mang theo giận dữ cùng xấu hổ kêu to, vào tai Herbert lại biến thành âm thanh cổ vũ. Tính khí đã đứng thẳng của y kề sát mông Simon, trượt qua trượt lại trong kẽ mông hắn.
"Không sao mà... Simon... An ủi ta đi..."
Cái tên biến thái này lúc trước vẫn là con ấu long Pháo Pháo vừa nghịch ngợm vừa đáng yêu mà? Tại sao mới mười năm đã trở nên như... như vậy...
Herbert lại nắm lấy tay Simon, hướng dẫn hắn nắm chặt nghiệt căn của mình, sau đó đặt ở cửa huyệt, chậm rãi nhét vào.
"Ưm..."
Simon khẽ rên rĩ một tiếng, Herbert động một cái, liền toàn bộ đi vào, đem u huyệt ẩm ướt nóng bỏng nhét đến tràn đầy. Y đong đưa eo, khiến Simon ở trên người y lắc lư lắc lư, tính khí đâm vào càng sâu.
"Simon, động đi, ta muốn ngươi..."
Herbert vừa hai tay không ngoan ngoãn sờ tới sờ lui trên đùi Simon, vừa bày ra bộ mặt "làm nũng", Simon đúng là không có biện pháp nào đỡ được cái chiêu này của y, đành chấp nhận đầu hàng. Hai tay hắn chống trên lồng ngực Herbert, chỉ là mới nhúc nhích cái mông vài cái, vật cứng kia ma sát bên trong khiến hắn cả người run rẩy không chịu nổi.
"A..."
"Simon... Động..."
Herbert khẩn trương cùng Simon mười ngón tay đan cài, như muốn tiếp thêm sức lực cho hắn. Simon cắn chặt môi dưới, cố gắng nhổm lên ngồi xuống mấy lần, toàn thân hắn đều đang run kịch liệt, vách thịt bên trong càng co rút, tốc độ dưới thân cực kỳ chậm. Herbert trái lại rất hưởng thụ, tính khí của y chôn sau trong cơ thể Simon, ngẩng mặt thu hết cảnh đẹp của đối phương vào mắt, thỉnh thoảng còn không an phận đỉnh hắn mấy lần, khiến hắn thở dốc không ngừng, sau đó chắc chắn sẽ liếc y một cái bén ngót.Herbert bị ánh mắt của hắn liếc đến độ sắp say rồi.
"Bại hoại... Cái tên này... Bại hoại..."
Simon lại bị Herbert đỉnh mấy lần, không nhịn được vừa thở dốc vừa mắng người. Herbert một tay bắt lấy cái mông hắn, vô tâm trả lời, "Cái này là do năm đó ngươi đem ta về, nên giờ ngươi phải có trách nhiệm."
Ngón tay Herbert mân mê chỗ xương cùng và mông của Simon, hết xoa nắn lại xoay tròn, khiến bên trong hắn đem y cắn càng chặt. Cuối cùng hắn không nhịn được nữa, đuôi cùng tai thỏ đều hiện ra.
Điều này làm cho Herbert càng thêm hưng phấn, hắn bắt lấy cái đuôi xù lông, nhẹ nhàng lôi kéo rồi xoa bóp. Simon chưa từng bị ai đùa bỡn như vậy, nhất thời bật ra tiếng rên rỉ không ngớt. Herbert lúc này lại bắt đầu tiến công, hướng lên trên không ngừng đỉnh.
"A... Không muốn... Chạm... Ân..."
Herbert đương nhiên bỏ ngoài tai tất cả, y một tay chơi đuôi, một tay xoa xoa mặt hắn, thân dưới không ngừng luật động, đem tính khí của mình kéo ra đâm vào trong cơ thể Simon.
Hai vị trí trọng yếu đều nằm trong tay đối phương, bên trong còn bị đồ vật của y làm phiền không ngớt, đầu ngón chân Simon đều cuộn hết cả lại, toàn thân ửng đỏ, mồ tinh mịn phủ khắp người, khiến hắn thoạt nhìn càng thêm ngon mắt. Herbert hơi cong người thưởng thức mỹ vị, phát hiện mồ hôi của hắn ngọt ngọt, dễ chịu vô cùng, làm cho hắn càng ngày càng mất khống chế.
Simon bắn trước, thân thể mềm nhũn ngã xuống ngực Herbert. Hắn thở hổn hển, trong đầu là một mảnh hỗn độn, tiếng tim đập mạnh mẽ của y chấn động đến mức khiến hắn càng muốn hôn mê.
Không để hắn kịp nghỉ ngơi, thứ chôn sâu trong cơ thể hắn đột nhiên bị rút ra, đồng thời Herbert trở mình, đem hắn đè xuống dưới thân, tính khí nóng bỏng đặt ở miệng huyệt.
"Herbert..."
"Simon, vẫn chưa đủ."
Nói xong liền đâm mạnh vào.
Nhờ vậy mà Simon phát hiện trên cơ thể Herbert có không ít những vết thương đã lành miệng. Hắn vuốt khẽ lên những dấu vết gai mắt ấy, ánh mắt tràn đầy nghi vấn.
"Những thứ này... Đều do tộc trưởng của chúng ta dùng lửa gây nên để huấn luyện ta khả năng kháng cự. Tộc trưởng... Ngươi cũng đã gặp rồi, chính là vị tóc bạc lần trước, hắn đặc biệt không thích ta, lúc nào cũng dữ dằn với ta, mắng ta nhu nhược quá mức, còn muốn thiêu ta nữa. Vì ức chế quá nên lần kia ta đã liều mạng cắn đuôi hắn một phát!" Sau đó bị hộ vệ của hắn trực tiếp đánh bay ra ngoài. Herbert yên lặng bổ sung.
Simon trầm mặc vuốt ve vết thương, không nhịn được hỏi hắn, "Ngươi có trách ta không?"
"Sao có thể? Ta biết Simon là vì muốn tốt cho ta nên mới làm như vậy. Có điều, khi bị ngươi bàn giao lại cho tộc, ta cảm thấy có chút tổn thương đó..." Herbert tóm lấy tay Simon đặt lên lồng ngực mình, để hắn cảm nhận được nhịp đập mạnh mẽ bên dưới lớp da sáng bóng.
Simon vốn đang có ý muốn an ủi Herbert, ai ngờ y đột nhiên cầm hắn tay trượt thẳng xuống tận thứ đã rục rà rục rịch ngẩng đầu giữa hai chân y.
"Simon tự mình ngồi lên động có được không?"
Không cho Simon cơ hội cự tuyệt, Herbert đã kéo Simon, để Ma Pháp Sư cưỡi ở trên người y. Y còn mạnh mẽ đè chân hắn lại, không cho hắn leo xuống.
"Herbert!"
Giọng Simon mang theo giận dữ cùng xấu hổ kêu to, vào tai Herbert lại biến thành âm thanh cổ vũ. Tính khí đã đứng thẳng của y kề sát mông Simon, trượt qua trượt lại trong kẽ mông hắn.
"Không sao mà... Simon... An ủi ta đi..."
Cái tên biến thái này lúc trước vẫn là con ấu long Pháo Pháo vừa nghịch ngợm vừa đáng yêu mà? Tại sao mới mười năm đã trở nên như... như vậy...
Herbert lại nắm lấy tay Simon, hướng dẫn hắn nắm chặt nghiệt căn của mình, sau đó đặt ở cửa huyệt, chậm rãi nhét vào.
"Ưm..."
Simon khẽ rên rĩ một tiếng, Herbert động một cái, liền toàn bộ đi vào, đem u huyệt ẩm ướt nóng bỏng nhét đến tràn đầy. Y đong đưa eo, khiến Simon ở trên người y lắc lư lắc lư, tính khí đâm vào càng sâu.
"Simon, động đi, ta muốn ngươi..."
Herbert vừa hai tay không ngoan ngoãn sờ tới sờ lui trên đùi Simon, vừa bày ra bộ mặt "làm nũng", Simon đúng là không có biện pháp nào đỡ được cái chiêu này của y, đành chấp nhận đầu hàng. Hai tay hắn chống trên lồng ngực Herbert, chỉ là mới nhúc nhích cái mông vài cái, vật cứng kia ma sát bên trong khiến hắn cả người run rẩy không chịu nổi.
"A..."
"Simon... Động..."
Herbert khẩn trương cùng Simon mười ngón tay đan cài, như muốn tiếp thêm sức lực cho hắn. Simon cắn chặt môi dưới, cố gắng nhổm lên ngồi xuống mấy lần, toàn thân hắn đều đang run kịch liệt, vách thịt bên trong càng co rút, tốc độ dưới thân cực kỳ chậm. Herbert trái lại rất hưởng thụ, tính khí của y chôn sau trong cơ thể Simon, ngẩng mặt thu hết cảnh đẹp của đối phương vào mắt, thỉnh thoảng còn không an phận đỉnh hắn mấy lần, khiến hắn thở dốc không ngừng, sau đó chắc chắn sẽ liếc y một cái bén ngót.Herbert bị ánh mắt của hắn liếc đến độ sắp say rồi.
"Bại hoại... Cái tên này... Bại hoại..."
Simon lại bị Herbert đỉnh mấy lần, không nhịn được vừa thở dốc vừa mắng người. Herbert một tay bắt lấy cái mông hắn, vô tâm trả lời, "Cái này là do năm đó ngươi đem ta về, nên giờ ngươi phải có trách nhiệm."
Ngón tay Herbert mân mê chỗ xương cùng và mông của Simon, hết xoa nắn lại xoay tròn, khiến bên trong hắn đem y cắn càng chặt. Cuối cùng hắn không nhịn được nữa, đuôi cùng tai thỏ đều hiện ra.
Điều này làm cho Herbert càng thêm hưng phấn, hắn bắt lấy cái đuôi xù lông, nhẹ nhàng lôi kéo rồi xoa bóp. Simon chưa từng bị ai đùa bỡn như vậy, nhất thời bật ra tiếng rên rỉ không ngớt. Herbert lúc này lại bắt đầu tiến công, hướng lên trên không ngừng đỉnh.
"A... Không muốn... Chạm... Ân..."
Herbert đương nhiên bỏ ngoài tai tất cả, y một tay chơi đuôi, một tay xoa xoa mặt hắn, thân dưới không ngừng luật động, đem tính khí của mình kéo ra đâm vào trong cơ thể Simon.
Hai vị trí trọng yếu đều nằm trong tay đối phương, bên trong còn bị đồ vật của y làm phiền không ngớt, đầu ngón chân Simon đều cuộn hết cả lại, toàn thân ửng đỏ, mồ tinh mịn phủ khắp người, khiến hắn thoạt nhìn càng thêm ngon mắt. Herbert hơi cong người thưởng thức mỹ vị, phát hiện mồ hôi của hắn ngọt ngọt, dễ chịu vô cùng, làm cho hắn càng ngày càng mất khống chế.
Simon bắn trước, thân thể mềm nhũn ngã xuống ngực Herbert. Hắn thở hổn hển, trong đầu là một mảnh hỗn độn, tiếng tim đập mạnh mẽ của y chấn động đến mức khiến hắn càng muốn hôn mê.
Không để hắn kịp nghỉ ngơi, thứ chôn sâu trong cơ thể hắn đột nhiên bị rút ra, đồng thời Herbert trở mình, đem hắn đè xuống dưới thân, tính khí nóng bỏng đặt ở miệng huyệt.
"Herbert..."
"Simon, vẫn chưa đủ."
Nói xong liền đâm mạnh vào.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook