_” Anh không sao chủ yếu là An An nhanh tỉnh lại.Anh không cảm thấy vất vả chút nào.Ở lại bệnh viện sẽ tốt cho con bé,nếu nó tỉnh lại hay có việc gì không tốt sẽ có bác sĩ kịp thề cứu chửa.Vì thế anh không muốn nghe thấy 2 chữ về nhà của em nữa. ” _Trần Viễn nghiêm giọng nói.

_” Được,nếu anh nghĩ vậy em không cần miễn cưỡng anh nữa.Nhưng có một chuyện này em muốn nói với anh…. ” _Lan Nhi khẽ nói,có phần không thổi mái với ý định của Trần Viễn.

_” Có gì em cứ nói đừng úp mở như thế. ” _Trần Viễn hê khó chịu,con ngươi đen không hề liếc mắt nhìn người sau lưng dù chỉ là một cái liếc.Anh cứ nhìn lên khuôn mặt yên bình của An An.

_” Việc đính hôn của em và anh thì sao???tại sao anh cứ kéo dài như thế đã nửa tháng rồi.Mọi người như muốn cười vào mặt của em vậy ” _Lời nói của Lan Nhi đang rất chịu đựng nhìêu sỉ nhục của mọi người.

_” Em nghĩ anh có tâm trạng mà cùng em kết hôn sao???Em thấy An An nằm bắt tỉnh ở đây như thế không,anh có thể vui vẻ mà đính hôn với em sao??? ” _Trần Viễn thấy dù gì mình cũng hê có lỗi với Lan Nhi nên nhẹ nhàng nói khẽ,anh không hề tỏa ra tức giận.

_” Mà việc An An nằm bắt tỉnh đâu phải tại em và tại anh.Nên việc đính hôn tại sao chúng ta cần thiết phải quản lại làm gì.Cứ tiếp tục đính hôn là được rồi.Đính hôn sẽ không bị báo chí hay người ngoài gièm pha. ” _Lan Nhi như cầu xin Trần Viễn,cô biết Trần Viễn là người có trách nhiệm.Mặc dù bên ngoài anh có phần lạnh lùng nhưng bên trong anh là một người sống rất trách nhiệm.Nếu lúc này có thể đính hôn ngay là lúc thích hợp nhất.Vì không còn sự cản trở nào nữa.Như thế Trần Viễn sẽ không bao giờ bỏ cô.

_” Em nói làm sao không liên quan đến anh chứ.Nếu em muốn đính hôn vào lúc này tự em đi đính hôn mình đi.Anh sẽ không đi ”,_Đôi chân mày của Trần Viễn khẽ cong lại.

_” Anh cũng phải nghĩ cho em dù chỉ một chút chứ anh Viễn.Anh không bao giờ biết cảm nhận của em.Lúc nào anh cũng nghĩ cho con bé đó hết ”,_Lan Nhi hê khó chịu nói,nước mắt như sẵn sàng chảy ra bắt cứ lúc nào.Bây giờ đã chảy dài trên khuôn mặt mìn mại của cô.

_” Em bao giờ lại mang tính cách đi so sánh với một đứa bé như An An vậy hả Lan Nhi??? ”,_Trần Viễn nói giọng hê lớn một chút.Anh cảm thấy hôm nay không được thoải mái tí nào.

_” Trong mắt anh lúc nào nó cũng bé nhỏ thế sao.???Anh biết không,anh biết nó đã 19 tuổi rồi.Không còn bé như trong mắt anh thấy đâu ”,_Giọng nói Lan Nhi như rất uất ức vậy.

_” Em muốn nói gì thì em cứ nói.Nhưng trong mắt anh An An vẫn là người thân duy nhất của anh với anh thế và với nó cũng thế.Nên dù nó đã lớn hay vẫn còn bé anh vẫn cứ quan tâm và chăm sóc An An như thường ”,_Trần Viễn lạnh lùng nói.

_” hahaha ” Lan Nhi cười lớn lên,rồi lại tiếp tục nói,_” Anh nói nghe hay lắm.Em biết chứ anh đừng viện cớ nữa.Thức chất anh không muốn kết hôn với em chứ gì ”,_Lan Nhi nói trong nước mắt.

_” Tại sao em nói thế??? ”,_Trần Viễn lãnh đạm nói.

Trong phòng bệnh có 3 người,nhưng chỉ có mỗi người mới biết được tâm trạng của chính mình,hay đúng hơn họ cũng không biết mình muốn gì.Nhưng An An thì vẫn im lặng không một chút ý thức tỉnh lại.

_”Tại sao trong lòng anh đã hiểu rõ rồi.Em biết anh không muốn kết hồn vì thật sự anh chưa bao giờ muốn kết hôn với em.Vì trong lòng anh đã có người con gái khác rồi”,_Bàn tay Lan Nhi nhẹ lau đi nước mắt ình.

_”Em nói quá rồi đó” _Trần Viễn tỏa ra không hài lòng.

_”Em không nói quá,em biết trong lòng anh đã có một người con gái.Mà người đó chính là cháu gái của anh An An.Anh yêu con bé nên anh không muốn tình yêu đó mãi lớn lên dần dần theo năm tháng.Nên anh muốn em làm một bức tường chấn lại để ngân cảng tình yêu đó đến với nhau và phát triển…..”,_Lan Nhi dự định nói gì thì bị Trần Viễn cắt ngang lời nói.

_”Em im ngay không được nói nữa” Trần Viễn nói lớn giọng.

_”Không em không im,em muốn nói tiếp.Anh yêu con bé tại anh không dám nhận.Nên anh mới tỏa ra mình chỉ quan tâm con bé thôi,nhưng trong tâm anh lúc nào cũng mang theo hình bóng của con bé trong trái tim mình.Anh lại đi phũ phàng những ý nghĩ trong tim mình “ Lan Nhi đều đều nói.

_” Em điên rồi Lan Nhi à!!! ”,_ Trần Viễn như muốn hét lên.Anh không biết tại sao Lan Nhi lại nói những lời như thế,rốt cuộc cô muốn gì,mà nói như vậy.Anh không phải là yêu An An anh chỉ quan tâm yêu thương An An như một người con gái thôi.

_” Em không điên,anh mới là người điên.Điên khi yêu đứa cháu ruột của mình,vì vậy anh muốn em là một tấm bia chắn để anh muốn An An bỏ anh và ngừng yêu anh,để anh có thế giữ mãi cái tình yêu chỉ dành riêng cho con bé.Vì thế anh mới đính hôn với em chứ gì,chứ chưa bao giờ anh cho hay bố thí cho em một chút tình cảm nào ”,_Lan Nhi chỉ mong nói ra những lời như thế,cho Trần Viễn cảm thấy có lỗi với cô.

_” Em muốn gì nói đi.Cứ nói thẳng ra,nói những lời như thế em chỉ muốn với mục tiêu gì??? ”,_Trần Viễn đã bắt đầu không kiềm chế được nổi tức giận trong lòng..Anh không ngờ Lan nhi luôn tỏa ra bình tĩnh lúc này lại quá kích động.Dám nói với anh như vậy,anh không biết người con gái sau lưng mình muốn cái gì đây.

_”Em muốn anh thẳng với lòng mình.Đừng sống như một kẻ dối gian”,_Lan Nhi nói nhỏ,cô không biết sự việc có trái với những đều cô nghĩ không???Mong trời phù hộ cho Trần Viễn hiểu rõ ra.

_” Anh chưa bao giờ dối gian với lòng mình ”,_Trần Viễn bình tĩnh nói.

_” Nhưng em hiểu anh chứ.Bên ngoài anh xua đuổi An An.Ngăn cảng con bé có tình cảm và không cho nó đến gần anh thêm.Vì em biết anh sợ anh lại yêu con bé nhiều hơn.Nên anh chỉ muốn tốt cho con bé và muốn kết hôn với em chỉ vì An An.Nếu anh không phát hiện con bé yêu anh,,chắc chắn rằng anh sẽ không bao giờ để ý đến em hay là kết hôn với em đâu.Vì anh chỉ muốn suốt đời chăm sóc cho An An.Mặc dù,bên ngoài anh có rất nhiều tình nhân.Nhưng anh chỉ thỏa mãng như cầu của mình.Còn yêu hay nghĩ đến kết hôn với một ai đó trong số tình nhân của anh,thì em chắc rằng anh chưa nghĩ đến.Chỉ vì anh đã thật sự yêu con bé từ lâu rồi nên anh không biết thôi ”,_Lan Nhi như muốn thốt ra tất cả những gì ấp ủ trong lòng bấy lâu nay.



Trần Viễn im lặng không nói lời nào.Anh không biết tại sao khi nghe thấy Lan Nhi nói những lời này trái tim anh trở đập liên hồi.Con người anh trở nên u ám hơn.

_” Trần Viễn này em biết rằng anh khó xử lắm.Như vậy cũng không phải là cách tốt đẹp.Anh hãy cố gắng xóa hình bóng của An An đi ra khỏi mình đi.Đừng bao giờ nếu kéo nó lại,và thời gian anh ở bên An An lúc này cũng chính là anh đã cố tình vung đắp thêm cho tình yêu của hai người.Mà tình yêu này không được ai chấp nhận đâu anh biết không hả Viễn??? ”_Lan Nhi khẽ nói cố gắng hạ thấp lời nói hơn nhiều,

_” Em đi ra ngoài đi,anh cần yên tĩnh ở trong đây một chút ” _Trần Viễn nhẹ giọng nói đầu ngục xuống dưới giường.

_” Em chỉ khuyên anh nên mở chân ra sớm,đừng để lúng quá sâu vào một vũng bùng lầy đen tối.Đến đó thì anh sẽ không bao giờ mở chân ra được. ”_Lan nhi tiếp tục nói.

_” Anh biết rồi ”_Trần Viễn nói nhỏ giọng nói yếu ớt.

_” Em mong anh suy nghĩ lại Viễn à!!!Hai người không bao giờ có thể.Vì thế em mong anh nên tránh xa An An càng sớm càng tốt. “_Lan nhi tiếp tục nói,nếu sự việc đổ dỡ thì mọi công sức của cô đều là con số 0 rồi còn gì.Vì thế cô sẽ bắt chấp mọi thứ để có được điều mình muốn.

_” Em cứ về trước đi.Mọi việc hãy để anh nghĩ lại “_Trần Viễn nói nhỏ.

_”Được em đi về “

Lan Nhi xoay người,cô quay mặt lại nhìn khuôn mặt nhỏ bé của An An khẽ mỉm cười.Nếu như mọi việc thuận theo ý cô thì công sức cô bỏ ra đều là có ích.Cô xoay trái nắm cửa bước ra khỏi phòng.

Trần Viễn nghe được tiếng cửa đống lại.Anh đã biết sự yên lặng bắt đầu quay lại,yên lặng đến đáng sợ.Làm cho chúng ta sống dưới anh đèn mà phải run mình vì sợ hãi bóng đêm.Anh không biết bây giơ mình phải làm gì.Tình yêu là gì sao ta phải suy nghĩ phải đau thương chứ.Không phải có được tình yêu là mình phải được hạnh phúc vui vẻ bên người mình yêu sao???Nhưng sao anh yêu lại ngang trái như thế.Cuộc tình đến với anh vì hai chữ “chú cháu” thì phải đã chấm hết.Khi tình yêu đến với anh lại là tình yêu đầu đời,mà còn lại là tình yêu với đứa cháu gái anh yêu thương nhất.Bây giờ anh phải làm sao có ai cho anh cách giải quyết.Làm sao anh có thể nghe lời Lan Nhi mà bỏ rơi An An không chăm sóc nó được.Một ngày con bé không tỉnh lại như hàng nghìn giây phút anh sống trong nổi đau khổ và buồn bã.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương