Chú Ơi! Em Yêu Anh.... Anh Có Yêu Em Không?
-
Chương 30
Ngồi trên chiếc ghê bên giường An An,mắt Trần Viễn không khi nào rời khỏi khuôn mặt nhỏ nhắn của An An.Bàn tay to rắn chắc của anh nhẹ nhàn rờ lên khuông mặt xanh của An An,bàn tay đi hết từ má trai sang má phải rồi xuống cầm,lên trán rồi lại xuống mí mắt nhắm nghiền lại,và xuống chiếc mũi nhỏ nhắn và lại xuống bờ môi mới được thoa son lên,vẫn còn ướt ướt son,bàn tay rắn chắc sờ nhẹ mà có phần run sợ,từng cái sờ như từng cái lạnh đau đến tận sương tủy.Những ngày này mưa vẫn như thế không khi nào ngừng rơi,bầu trời âm u không có ánh sáng,gió thổi làm tâm hồn người ta cảm thấy cô đơn và buồn,bây giờ như là những ngày sống trong địa ngục của Trần Viễn.Đúng là địa ngục lúc nào cũng tâm tối không có ánh sáng,địa ngục của anh là những ngày phải nhìn thấy thân ảnh bé nhỏ cứ nằm bắt động như thế.Anh đau xót cầm lấy bàn tay của An An.
_” Cháu tại sao không tỉnh lại chứ An An???Cháu hãy nhanh tỉnh lại đi,đừng nằm như vậy nữa,chú thấy mình có lỗi lắm An An à!!!”_ Trần Viễn nói giọng đều đều có phần thương tổn.
Hai bàn tay anh nắm chặt bàn tay bé nhỏ của An An ở trên giường,khẽ đưa ban tay cô lên miệng và hích lấy mùi hương còn xót lại trên bàn tay bé nhỏ đó.Nhưng đâu còn mùi hương chỉ còn lại muồi tanh của thuốc ở trong phòng bệnh.Bàn tay cô bé cũng đầy mùi thuốc.Trần Viễn đau xót để bàn tay cô bé lên mặt mình.Nhưng bàn tay vẫn nắm chặt lại không hề hé mở ra.
Nữa tháng sau.
Ái Nha nhẹ xô cửa bước vào,cô cũng không ngờ cô bé An An nhỏ nhắn này lại vì tình yêu mà hy sinh tánh mạng của mình như thế,tự hành hạ thể sát của mình.Cô biết mùi vị của tình yêu mà không đáp trả như thế nào,nó đau đớn lắm đau hơn cả bị rỉ máu vậy.Nhưng cô lại không can đảm như An An hy sinh cả tính mạng của mình.Lúc đầu Ái Nha cứ nghĩ rằng An An sẽ bỏ cuộc rồi cô cũng dự định bỏ đi,vì trong công ty của Trần Viễn chỉ mang lại nỗi đau cho cô,nếu ở lại cứ nhìn thấy hay người họ vui vẻ hạnh phúc,và kề bên nhau như thế,làm sao cô có thể chịu đựng được và làm sao cô có thể sống tiếp nổi.Nên ngày Trần Viễn đính hôn cũng là ngày cô dự định bỏ ra nước ngoài sinh sống.Mà lại không ngờ cô lại nhận được một cuộc gọi của trợ lý mình rằng Trần Viễn bỏ lễ đính hôn mà đi,cô cũng không tin được đều mình nghe là thật,vì với tác phong của Trần Viễn không bao giờ anh làm đều đó.Rồi cô điện thoại về nhà anh mới rõ nguyên nhân tại sao Trần Viễn lại rời đi buổi đính hôn mà không nói lời nào.Cuối cùng cô cũng biết An An có một sức mạnh mãnh liệt như thế nào trong lòng Trần Viễn.Cô biết trong tình yêu không nên có sự đố kị và tranh giành vì thế bản thân cô sẽ tình nguyện ra đi.Ra đi không phải vì cô hèn nhát ra đi vì cô muốn giữ lấy một cái gì đó ấn tượng trong tâm trí người cô yêu.Cô hiểu chứ cho dù có nếu kéo như thế nào vẫn là con số không,vì Trần Viễn đã có người trong lòng rồi,nhưng thật tội cho hai người họ chú cháu ruột làm sao có thể đến với nhau được.Ái Nha xót xa nhìn Trần Viễn tiền tụy mà không có cách nào giúp đỡ.Cô chỉ mong ông trời phù hộ cho họ có một kết cuộc tốt đẹp.
_Ái Nha nhẹ nhàng bước lại gần Trần Viễn,cô đứng sát bên anh và lấy tay vỗ nhẹ lên vai anh vài cái,như lời An An và động viên “ Anh cố gắng lên sống cho thật tốt,giữ lấy sức khỏe của mình thật tốt nữa,nhìn anh ngày càng trở nên già rồi đó “,_Lời nói phần sao có một chút đùa giỡn nhưng mang phần thương cảm cho chính người cô yêu.Không một lần nào cô lại thấy anh vì cô màng khẳng trương mà đau xót như thế,chỉ có đối với An An anh mới trở nên không kiểm xót được hành động của mình.
_Trần Viễn im lặng nhìn An An một lúc,anh xót xa nói “ Làm sao anh có thể sống tốt,khi con bé nằm bắt động ở đây chứ”
_:”hey……..” Ái Nha thở dài.rồi chậm chậm nói “Vậy anh nên giữ lấy sức khỏe của mình đi,còn chăm sóc cho An An nữa.Nếu anh ngã bệnh thì ai sẽ chăm sóc cho con bé đây” Đã là cấp dưới của anh cũng gần như một tình nhân của anh bao nhiêu năm nay rồi.Làm sao cô không biết anh sẽ có thể không ăn uống để chăm sóc cho An An.
_”Vậy cảm ơn em đã quan tâm anh” Trần Viễn lạnh lùng nói.
_”Khách sáo làm chi,em cũng mong con bé nhanh tỉnh lại để còn đấu khẩu với nó nữa chứ” Ái Nha cố tạo cho không khí bớt cân thẩn hơn,đối diện với người đàn ông này tâm trí cô không khỏi thôi thúc muốn ôm chầm lấy anh mà nói.Nói rằng cô chịu đựng không nổi nữa rồi,cô muốn khóc khóc vì đau khổ,khóc vì không muốn thấy anh buồn bã.
_”Mà anh nghe nói em dự định đi nước ngoài mấy ngày trước rồi,tại sao bây giờ còn ở đây” Trần Viễn nói khẽ.
_”Thì em nghe nói con bé nằm viện nên em nén lại vài ngày rồi mới đi.Anh không muốn em ở lại sao???muốn đuổi em đi sớm sao???” Ái Nha giọng nói ra vẻ như bị tổn thương.
_Trần Viễn không bao giờ thấy Ái Nha lại tỏa thái độ như thế,tính cách cũng muốn giống trẻ con,môi anh khẽ nhếch lên đường cong nhỏ “Anh không có ý đó,chỉ là quan tâm em hỏi thôi.Mà em định xuất ngoại ở nước nào,em đi anh cảm thấy hối tiếc à nha!!!”
_”Em định qua Ý bên đó dù gì cũng còn có cha mẹ em bên đó.Sao anh hối tiếc,em thấy mình bắt tài nên phải đi sớm,để cho anh nuôi lấy một người bắt tài như em em thật hổ thẹn với lòng” Ái Nha cảm thấy vui vẻ,vì chưa bao giờ họ đùa vui như vậy.
_”Anh chưa bao giờ có ý nói em bắt tài,chỉ do chính em nói bản thân mình thôi.Thật lòng anh thấy tiếc một nhân tài như em đó.Anh sợ sau này em lại về đây cạnh tranh với anh thì anh sợ không đấu lại em quá” Trần Viễn ra vẻ như anh bắt lực.
_”Thôi anh lại đề cao em..em không dám nhận đâu,em làm thế nào đấu lại anh chứ.Mà có thì nhanh nhất là em cũng 40 tuổi mới có cơ hội đó.Chứ bây giờ em không đấu lại một người vừa già thương trường và tình trường như anh đâu” Ái Nha tươi cười nói.
Trần Viễn khuôn mặt tối đen lại,vì tình trường của anh mà An An mới nằm ở đây không muốn tỉnh lại.Nhưng mọi việc xảy ra lúc này trong lòng anh chưa bao giờ muốn thấy nó xảy ra một chút nào.
Lan Nhi từ ngoài khẽ bước vào,nảy giờ mọi việc ở bên trong này cô ta điều nghe thấy hết.Cảm thấy bây giờ mới là cơ hội cho cô bước vào.
_”Thật xin lỗi,đã phá vở không khí nói chuyện vui vẻ của anh và Ái Nha rồi.Em tưởng là ở đây sẽ không có người nào đến ngoài anh ra.Nên em bước vào không có ngõ cửa trước” Lan Nhi nói giọng như hối hận.
_”Không sao đâu..Mà Ái Nha nảy giờ em đã đứng lâu rồi ngồi xuống ghế sô pha phía đó đi.” Trần Viễn chậm chậm nói và anh nhìn Lan Nhi khẽ nói “ Em cũng ngồi xuống luôn đi”
_”Vâng” Lan Nhi nhẹ trả lời.
_”Thôi em về trước đây” Ái Nha nhỏ giọng nói.
_”Sao chưa gì đã đi rồi, em không nén lại chút nữa rồi đi.Dù gì cũng mới đến mà” Trần Viễn lãnh đạm nói.
_”Đúng rồi đó Ái Nha cô ở lại đi” Dù trong lòng không muốn Ái Nha ở lại chút nào.Nhưng Lan Nhi cũng ra vẻ hối tiếc.
_”Thôi em về còn chuẩn bị giấy tờ nữa.Khi nào rãnh thì em sẽ quay lại” Nói dứt lên Ái Nha xoay người bước đi.
_”Vậy tạm biệt em” Trần Viễn nói khi Ái Nha bước ra gần đến cửa.
Sau khi Ái Nha đi,không khí ở trong phòng trở lại không khí ban đầu.Mọi thứ đều trở nên im lặng đến lạnh người.
_Lan Nhi phá tan bầu không khí ảm đạm nói “ An An không có một tiến triển nào sao anh???.Nó không có một chút động tỉnh lại sao anh???” giọng tỏa ra đầy quan tâm.
_”Ừ,,,” Trần Viễn lạnh lùng nói.
_”Không lẽ anh cứ cho con bé nằm bắt tỉnh ở trong viện như thế này mãi sao???” Lan Nhi khẽ nói,khuôn mặt cô hê bất mãng.
_”Không lẽ em muốn cho cô bé chết sao” Trần Viễn hê tức giận nói.
_Lan Nhi khẽ lắc đầu “Không ý em không phải vậy.Ý em là,sao mình không cho con bé ở nhà tiện chăm sóc,cứ đi đi lại lại vậy bắt tiện lắm.Với lại không lẽ anh bỏ phế công việc trong công ty như thế này mãi sao???”
_”Không lẽ em xem công ty còn quan trọng hơn An An sao???” Trần Viễn lạnh lùng nói.
_”Tức nhiên là không phải như thế.Dù gì công ty cũng là sự nghiệp của gia tộc bấy lâu nay.Anh đem An An về nhà có gì mình gọi bác sĩ riêng đến chăm sóc cho con bé.Vì em lo cho sức khỏe của anh,chỉ nữa tháng nay thôi anh đã gầy đi nhiều rồi.Nếu con bé về nhà anh sẽ đỡ vất vã hơn.Nghe em đưa con bé về nhà đi anh” Lan Nhi nhỏ nhẹ như năn nỉ Trần Viễn vậy.
_”Anh không sao chủ yếu là An An nhanh tỉnh lại.Anh không cảm thấy vất vã chút nào.Ở lại bệnh viện sẽ tốt cho con bé,nếu nó tỉnh lại hay có việc gì không tốt sẽ có bác sĩ kịp thề cứu chửa.Vì thế anh không muốn nghe thấy 2 chữ về nhà của em nữa.” Trần Viễn nghiêm giọng nói.
_” Cháu tại sao không tỉnh lại chứ An An???Cháu hãy nhanh tỉnh lại đi,đừng nằm như vậy nữa,chú thấy mình có lỗi lắm An An à!!!”_ Trần Viễn nói giọng đều đều có phần thương tổn.
Hai bàn tay anh nắm chặt bàn tay bé nhỏ của An An ở trên giường,khẽ đưa ban tay cô lên miệng và hích lấy mùi hương còn xót lại trên bàn tay bé nhỏ đó.Nhưng đâu còn mùi hương chỉ còn lại muồi tanh của thuốc ở trong phòng bệnh.Bàn tay cô bé cũng đầy mùi thuốc.Trần Viễn đau xót để bàn tay cô bé lên mặt mình.Nhưng bàn tay vẫn nắm chặt lại không hề hé mở ra.
Nữa tháng sau.
Ái Nha nhẹ xô cửa bước vào,cô cũng không ngờ cô bé An An nhỏ nhắn này lại vì tình yêu mà hy sinh tánh mạng của mình như thế,tự hành hạ thể sát của mình.Cô biết mùi vị của tình yêu mà không đáp trả như thế nào,nó đau đớn lắm đau hơn cả bị rỉ máu vậy.Nhưng cô lại không can đảm như An An hy sinh cả tính mạng của mình.Lúc đầu Ái Nha cứ nghĩ rằng An An sẽ bỏ cuộc rồi cô cũng dự định bỏ đi,vì trong công ty của Trần Viễn chỉ mang lại nỗi đau cho cô,nếu ở lại cứ nhìn thấy hay người họ vui vẻ hạnh phúc,và kề bên nhau như thế,làm sao cô có thể chịu đựng được và làm sao cô có thể sống tiếp nổi.Nên ngày Trần Viễn đính hôn cũng là ngày cô dự định bỏ ra nước ngoài sinh sống.Mà lại không ngờ cô lại nhận được một cuộc gọi của trợ lý mình rằng Trần Viễn bỏ lễ đính hôn mà đi,cô cũng không tin được đều mình nghe là thật,vì với tác phong của Trần Viễn không bao giờ anh làm đều đó.Rồi cô điện thoại về nhà anh mới rõ nguyên nhân tại sao Trần Viễn lại rời đi buổi đính hôn mà không nói lời nào.Cuối cùng cô cũng biết An An có một sức mạnh mãnh liệt như thế nào trong lòng Trần Viễn.Cô biết trong tình yêu không nên có sự đố kị và tranh giành vì thế bản thân cô sẽ tình nguyện ra đi.Ra đi không phải vì cô hèn nhát ra đi vì cô muốn giữ lấy một cái gì đó ấn tượng trong tâm trí người cô yêu.Cô hiểu chứ cho dù có nếu kéo như thế nào vẫn là con số không,vì Trần Viễn đã có người trong lòng rồi,nhưng thật tội cho hai người họ chú cháu ruột làm sao có thể đến với nhau được.Ái Nha xót xa nhìn Trần Viễn tiền tụy mà không có cách nào giúp đỡ.Cô chỉ mong ông trời phù hộ cho họ có một kết cuộc tốt đẹp.
_Ái Nha nhẹ nhàng bước lại gần Trần Viễn,cô đứng sát bên anh và lấy tay vỗ nhẹ lên vai anh vài cái,như lời An An và động viên “ Anh cố gắng lên sống cho thật tốt,giữ lấy sức khỏe của mình thật tốt nữa,nhìn anh ngày càng trở nên già rồi đó “,_Lời nói phần sao có một chút đùa giỡn nhưng mang phần thương cảm cho chính người cô yêu.Không một lần nào cô lại thấy anh vì cô màng khẳng trương mà đau xót như thế,chỉ có đối với An An anh mới trở nên không kiểm xót được hành động của mình.
_Trần Viễn im lặng nhìn An An một lúc,anh xót xa nói “ Làm sao anh có thể sống tốt,khi con bé nằm bắt động ở đây chứ”
_:”hey……..” Ái Nha thở dài.rồi chậm chậm nói “Vậy anh nên giữ lấy sức khỏe của mình đi,còn chăm sóc cho An An nữa.Nếu anh ngã bệnh thì ai sẽ chăm sóc cho con bé đây” Đã là cấp dưới của anh cũng gần như một tình nhân của anh bao nhiêu năm nay rồi.Làm sao cô không biết anh sẽ có thể không ăn uống để chăm sóc cho An An.
_”Vậy cảm ơn em đã quan tâm anh” Trần Viễn lạnh lùng nói.
_”Khách sáo làm chi,em cũng mong con bé nhanh tỉnh lại để còn đấu khẩu với nó nữa chứ” Ái Nha cố tạo cho không khí bớt cân thẩn hơn,đối diện với người đàn ông này tâm trí cô không khỏi thôi thúc muốn ôm chầm lấy anh mà nói.Nói rằng cô chịu đựng không nổi nữa rồi,cô muốn khóc khóc vì đau khổ,khóc vì không muốn thấy anh buồn bã.
_”Mà anh nghe nói em dự định đi nước ngoài mấy ngày trước rồi,tại sao bây giờ còn ở đây” Trần Viễn nói khẽ.
_”Thì em nghe nói con bé nằm viện nên em nén lại vài ngày rồi mới đi.Anh không muốn em ở lại sao???muốn đuổi em đi sớm sao???” Ái Nha giọng nói ra vẻ như bị tổn thương.
_Trần Viễn không bao giờ thấy Ái Nha lại tỏa thái độ như thế,tính cách cũng muốn giống trẻ con,môi anh khẽ nhếch lên đường cong nhỏ “Anh không có ý đó,chỉ là quan tâm em hỏi thôi.Mà em định xuất ngoại ở nước nào,em đi anh cảm thấy hối tiếc à nha!!!”
_”Em định qua Ý bên đó dù gì cũng còn có cha mẹ em bên đó.Sao anh hối tiếc,em thấy mình bắt tài nên phải đi sớm,để cho anh nuôi lấy một người bắt tài như em em thật hổ thẹn với lòng” Ái Nha cảm thấy vui vẻ,vì chưa bao giờ họ đùa vui như vậy.
_”Anh chưa bao giờ có ý nói em bắt tài,chỉ do chính em nói bản thân mình thôi.Thật lòng anh thấy tiếc một nhân tài như em đó.Anh sợ sau này em lại về đây cạnh tranh với anh thì anh sợ không đấu lại em quá” Trần Viễn ra vẻ như anh bắt lực.
_”Thôi anh lại đề cao em..em không dám nhận đâu,em làm thế nào đấu lại anh chứ.Mà có thì nhanh nhất là em cũng 40 tuổi mới có cơ hội đó.Chứ bây giờ em không đấu lại một người vừa già thương trường và tình trường như anh đâu” Ái Nha tươi cười nói.
Trần Viễn khuôn mặt tối đen lại,vì tình trường của anh mà An An mới nằm ở đây không muốn tỉnh lại.Nhưng mọi việc xảy ra lúc này trong lòng anh chưa bao giờ muốn thấy nó xảy ra một chút nào.
Lan Nhi từ ngoài khẽ bước vào,nảy giờ mọi việc ở bên trong này cô ta điều nghe thấy hết.Cảm thấy bây giờ mới là cơ hội cho cô bước vào.
_”Thật xin lỗi,đã phá vở không khí nói chuyện vui vẻ của anh và Ái Nha rồi.Em tưởng là ở đây sẽ không có người nào đến ngoài anh ra.Nên em bước vào không có ngõ cửa trước” Lan Nhi nói giọng như hối hận.
_”Không sao đâu..Mà Ái Nha nảy giờ em đã đứng lâu rồi ngồi xuống ghế sô pha phía đó đi.” Trần Viễn chậm chậm nói và anh nhìn Lan Nhi khẽ nói “ Em cũng ngồi xuống luôn đi”
_”Vâng” Lan Nhi nhẹ trả lời.
_”Thôi em về trước đây” Ái Nha nhỏ giọng nói.
_”Sao chưa gì đã đi rồi, em không nén lại chút nữa rồi đi.Dù gì cũng mới đến mà” Trần Viễn lãnh đạm nói.
_”Đúng rồi đó Ái Nha cô ở lại đi” Dù trong lòng không muốn Ái Nha ở lại chút nào.Nhưng Lan Nhi cũng ra vẻ hối tiếc.
_”Thôi em về còn chuẩn bị giấy tờ nữa.Khi nào rãnh thì em sẽ quay lại” Nói dứt lên Ái Nha xoay người bước đi.
_”Vậy tạm biệt em” Trần Viễn nói khi Ái Nha bước ra gần đến cửa.
Sau khi Ái Nha đi,không khí ở trong phòng trở lại không khí ban đầu.Mọi thứ đều trở nên im lặng đến lạnh người.
_Lan Nhi phá tan bầu không khí ảm đạm nói “ An An không có một tiến triển nào sao anh???.Nó không có một chút động tỉnh lại sao anh???” giọng tỏa ra đầy quan tâm.
_”Ừ,,,” Trần Viễn lạnh lùng nói.
_”Không lẽ anh cứ cho con bé nằm bắt tỉnh ở trong viện như thế này mãi sao???” Lan Nhi khẽ nói,khuôn mặt cô hê bất mãng.
_”Không lẽ em muốn cho cô bé chết sao” Trần Viễn hê tức giận nói.
_Lan Nhi khẽ lắc đầu “Không ý em không phải vậy.Ý em là,sao mình không cho con bé ở nhà tiện chăm sóc,cứ đi đi lại lại vậy bắt tiện lắm.Với lại không lẽ anh bỏ phế công việc trong công ty như thế này mãi sao???”
_”Không lẽ em xem công ty còn quan trọng hơn An An sao???” Trần Viễn lạnh lùng nói.
_”Tức nhiên là không phải như thế.Dù gì công ty cũng là sự nghiệp của gia tộc bấy lâu nay.Anh đem An An về nhà có gì mình gọi bác sĩ riêng đến chăm sóc cho con bé.Vì em lo cho sức khỏe của anh,chỉ nữa tháng nay thôi anh đã gầy đi nhiều rồi.Nếu con bé về nhà anh sẽ đỡ vất vã hơn.Nghe em đưa con bé về nhà đi anh” Lan Nhi nhỏ nhẹ như năn nỉ Trần Viễn vậy.
_”Anh không sao chủ yếu là An An nhanh tỉnh lại.Anh không cảm thấy vất vã chút nào.Ở lại bệnh viện sẽ tốt cho con bé,nếu nó tỉnh lại hay có việc gì không tốt sẽ có bác sĩ kịp thề cứu chửa.Vì thế anh không muốn nghe thấy 2 chữ về nhà của em nữa.” Trần Viễn nghiêm giọng nói.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook