Chú Ái Tinh Không
-
Chương 50
Editor: Nguyệt
“Bán mình đây! Bán mình làm nhiệm vụ đây! Giá cả thương lượng!”
Mới vừa ra khỏi phòng trả nhiệm vụ, hai người bắt gặp một người chơi mang quân hàm thiếu úy ngồi xổm trước cửa, giơ cái bảng to lớn tiếng chào mời.
Chung Thịnh chẳng lạ lẫm gì với chuyện một vài người lợi dụng kỹ thuật của bản thân trợ giúp người mới làm nhiệm vụ, bởi đời trước chính anh cũng từng làm vậy. Chẳng qua, lấy bản lĩnh của anh đời này, anh hoàn toàn không cần dùng phương pháp đó để kiếm tiền. Thế nên, khi thấy người nọ chào mời, anh bỗng nhớ lại chuyện của mình đời trước, trên mặt hiện lên nụ cười mỉm.
“Bán mình làm nhiệm vụ là thế nào?” Ariel chưa từng gặp chuyện này bao giờ, nhưng nhìn vẻ mặt Chung Thịnh thì hẳn là cậu ta biết.
“Những người chơi này lợi dụng kỹ thuật của mình để trợ giúp các tân binh làm nhiệm vụ.” – Chung Thịnh giải thích với Ariel – “Họ giúp tân binh làm nhiệm vụ, còn tân binh trả tiền cho họ bằng điểm tín dụng.”
Ariel hơi nhướn mày: “Mấy nhiệm vụ đơn giản thế này mà cần thuê người trợ giúp sao?”
Chung Thịnh yên lặng xoay mặt đi, không phải ai cũng dễ dàng lên được quân hàm thiếu úy như ngài đâu. Nếu không sống lại lần nữa, chỉ sợ anh không thể đạt quân hàm cao trong thời gian ngắn như thế.
Nói đi cũng phải nói lại, ngài Ariel quả nhiên là tài năng trời phú, anh có được kinh nghiệm đời trước vậy mà khó khăn lắm mới đạt tiêu chuẩn ngang hàng với ngài Ariel. Không biết gia tộc Clifford huấn luyện người thừa kế thế nào nữa, trình độ của ngài Ariel bây giờ chẳng kém đời trước mười năm sau là bao.
Chung Thịnh thầm phỉ báng trong lòng, ngoài mặt lại chẳng biểu lộ gì. Anh thản nhiên nói: “Có lẽ mấy người đó trình độ đặc biệt kém.”
[Gerald và Hạng Phi ‘trình độ đặc biệt kém’ rơi lệ đầy mặt: Hai người các cậu hoàn toàn không phải người bình thường!!!!]
Ariel gật đầu, nhìn cậu thiếu úy còn đang ‘bán mình’ kia, hắn lại đột nhiên nhớ tới một nhiệm vụ từng làm đời trước. Nhiệm vụ vừa rồi căn bản không làm khó được Chung Thịnh, xét theo phương diện nào đó, ngài Ariel chưa hài lòng lắm. Hắn chưa quên chuyện Chung Thịnh vậy mà lại ngẩn người trước mặt hắn tới ba lần, hành vi này nhất định phải bị trừng phạt, tránh để cậu ta tái phạm.
Ừm … nhìn từ góc độ nào cũng thấy thật ra ngài Ariel là một người lòng dạ hẹp hòi lại dễ ghi thù.
Hắn hơi nhếch môi, đi về phía cậu thiếu úy đang bán mình. Chung Thịnh sửng sốt, vội vàng đi theo.
[Hệ thống thông báo: Tinh Không Giảo Lang vào phòng chat của bạn.]
[Hệ thống thông báo: Tinh Không Huyết Lang vào phòng chat của bạn.]
Tinh Không Giảo Lang: Cậu có thể làm nhiệm vụ cấp mấy?
Feliz hơi sửng sốt. Tên này là ai? Nói chuyện phách lối thật. Hắn ta không thấy mình đạt quân hàm thiếu úy sao? Nhưng khi thấy đối phương cũng có quân hàm thiếu úy như mình, cậu thu lại nét mặt.
“Tôi là chiến sĩ cơ giáp cấp thiếu úy. Anh muốn làm nhiệm vụ cấp mấy?”
Tinh Không Giảo Lang: “Cậu có thể đối phó cùng một lúc bao nhiêu chiếc cơ giáp chế thức của quân phản loạn?”
Giáp Trùng Chi Thần: “… ‘Đối phó’ mà anh nói là đối kháng chính diện hả?”
Tinh Không Giảo Lang: “Đương nhiên.”
Feliz tính toán trình độ của mình một chút.
“Miễn cưỡng gánh được năm chiếc.”
Tinh Không Giảo Lang: “Chỉ năm chiếc?”
Feliz nhất thời bất mãn: “Năm đã là không ít rồi! Tôi nói là đối kháng chính diện đó! Nếu không phải Kim Giáp Trùng của tôi có khả năng phòng ngự siêu cường, cơ bản không gánh nổi nhiều công kích như thế!”
Chung Thịnh và Ariel liếc nhìn nhau, đồng thời có cảm giác nhặt được bảo bối.
Cái gọi là ‘đối kháng chính diện’ mà bọn họ nói trên thực tế chỉ là lợi dụng năng lực của bản thân để xử lý đối phương mà Giáp Trùng Chi Thần chỉ dựa vào lớp bọc thép để kháng công kích của đối thủ. Cho dù là cơ giáp chế thức, súng laser của nó cũng không phải để làm cảnh. Có thể đồng thời kháng lại sự công kích của năm chiếc cơ giáp thì khả năng phòng ngự của cơ giáp của Giáp Trùng Chi Thần đúng là siêu quần. Ít nhất, trong số tất cả các hệ cơ giáp, Chung Thịnh chưa từng nghe có loại nào có khả năng phòng ngự mạnh như thế, kể cả là cơ giáp hệ Trọng Thuẫn cũng không được vậy.
Tinh Không Huyết Lang: “Cơ giáp của cậu có thể chịu được sự công kích của năm chiếc cơ giáp?”
Feliz trừng mắt nhìn bọn họ: “Đương nhiên rồi. Năm chiếc đã là gì, nếu không … thôi quên đi, hai người mau nói nội dung nhiệm vụ đi.”
Chung Thịnh tất nhiên là lập tức quay sang nhìn Ariel. Anh không biết Ariel muốn làm nhiệm vụ gì.
Ariel cười khẽ: “Nhiệm vụ tấn công doanh trại của quân phản loạn. Chúng ta phải đối mặt với khoảng ba mươi chiếc cơ giáp vây đánh, nhưng đa phần là cơ giáp chế thức, chỉ có hai chiếc cấp bậc cao hơn một chút thôi. Tuy nhiên, trong nhiệm vụ có một giao lộ, việc cậu phải làm là chặn công kích của kẻ địch tại giao lộ đó, tranh thủ thời gian cho bọn tôi phá hủy doanh trại.”
Feliz nhanh chóng tính toán một phen: “Được, một nghìn điểm tín dụng, chắc giá. Còn nữa, các anh phải trả phí duy tu cơ giáp.”
Chung Thịnh hơi nhướn mày, giá này đúng là … rẻ.
Tuy đời này không cần phải giúp người mới làm nhiệm vụ để kiếm tiền, nhưng kết hợp với kinh nghiệm đời trước của mình, anh cảm thấy đối phó ba mươi chiếc cơ giáp mà chỉ lấy có một nghìn điểm tín dụng thì đúng là quá ít. Trước mắt chỉ xem như hòa vốn thôi, cậu ta có lý nào lại làm một vụ mua bán lỗ?
Ariel không biết giá cả thế này có vấn đề gì, chỉ cảm thấy nó hợp lý, dứt khoát gật đầu đồng ý.
“Nếu đã đồng ý, vậy chúng ta ký hợp đồng đi.” Feliz lập tức xin hệ thống cấp công chứng.
Theo nội dung hợp đồng, hai bền đạt thành hiệp nghị: Feliz phải giúp bọn họ hoàn thành nhiệm vụ này, còn nhóm Chung Thịnh phải trả cậu ta một nghìn điểm tín dụng, đồng thời chi trả tiền duy tu cơ giáp Nếu bội ước, bên bội ước phải bồi thường cho bên kia ba nghìn điểm tín dụng. Đương nhiên, nếu nhiệm vụ thất bại, Chung Thịnh không cần trả đồng nào cho Feliz.
Có công chứng của hệ thống, bản hợp đồng lập tức có hiệu lực pháp lý. Mắt thấy Ariel đã ký tên lên bản hợp đồng, bấy giờ Feliz mới thở phào một hơi, nở nụ cười.
“Được, trước khi làm nhiệm vụ, chúng ta đi duy tu cơ giáp đã.”
Ariel nhíu mày: “Duy tu? Chúng ta còn chưa làm nhiệm vụ mà?”
Feliz hơi đỏ mặt: “Khụ khụ … à … cơ giáp của tôi bị tổn hại nghiêm trọng, cho nên phải tu sửa thì mới dùng được.”
Chung Thịnh sầm mặt: mẹ kiếp, bị lừa rồi, trong hợp đồng chỉ quy định bọn họ phải chi trả phí duy tu cơ giáp, không nói là trước hay sau khi làm nhiệm vụ.
Ariel chậm rãi nói: “Như vậy không hợp lý lắm.”
Feliz xoa xoa hai tay vẻ bất an: “Cái đó … Thật ra tôi chỉ muốn giúp người mới làm nhiệm vụ để kiếm tiền tu sửa cơ giáp thôi. Nhưng nhiệm vụ của các anh rất khó, cho nên trước hết phải sửa cơ giáp của tôi thì mới làm được.”
“Nói vậy nghĩa là cậu lừa chúng tôi?” Ariel nói, mặt không biến sắc.
Chung Thịnh đứng bên cạnh bỗng rùng mình, giọng điệu này … giọng điệu này … giống hệt như khi ngài Ariel giao nhiệm vụ cho Tần Hi Nhiên đời trước!!!!
Mặt Feliz càng đỏ hơn: “Không phải … Tôi không lừa các anh … cái này … chỉ cần sửa xong cơ giáp, tôi cam đoan có thể giúp các anh hoàn thành nhiệm vụ. Chỉ cần được duy tu, Kim Giáp Trùng của tôi hoàn toàn có khả năng đối kháng với mười chiếc cơ giáp.”
Ariel từ chối cho ý kiến, lạnh lùng nhìn Feliz.
Feliz bị nhìn đến độ khiếp hãi trong lòng. Chuyện này vốn là cậu không đúng, nhưng thật sự là không còn cách nào khác. Tất cả tiền bạc của cậu đều dùng để cải tạo Kim Giáp Trùng rồi, ai ngờ nhiệm vụ kia lại biến thái như thế, làm Kim Giáp Trùng của cậu thiếu chút nữa thì hỏng hẳn, mà tiền tiêu vặt tháng này cậu tiêu hết mất rồi. Nếu không, cậu tuyệt đối không đi lừa gạt người khác thế này.
Feliz xoa xoa tay, lắp bắp: “Không thì … hay là … tôi … tôi giúp các anh cải tạo cơ giáp?”
“Cải tạo cơ giáp?” Ariel ngẩng đầu liếc nhìn cậu, giọng điệu bình tĩnh, nhưng vẫn nghe ra ý nghi ngờ. Ngay sau đó là ba chữ làm cho Feliz lập tức xù lông: “Cậu được không?”
Cậu được không?
Cậu được không?
Không một thằng đàn ông nào có thể bình tĩnh khi nghe người khác dùng giọng điệu như thế để hỏi một câu không thể trả lời như thế, Feliz đương nhiên cũng không ngoại lệ.
“Tôi đương nhiên làm được!!” Mặt cậu đỏ phừng phừng, gào lên: “Tôi là kỹ sư cải tạo cơ giáp cao cấp đấy!”
“Ồ …?” Vẻ mặt Ariel vẫn bình tĩnh như trước, nhưng cái kiểu kéo dài giọng này lại làm Feliz sôi máu.
“Sao? Anh không tin? Lấy cơ giáp của anh ra đây. Chỉ cần được tôi cải tạo, cơ giáp của anh ít nhất có thể đề cao tính năng lên ba mươi phần trăm.” Lúc này, Feliz sớm đã quên sạch mấy lời dặn dò của chị mình rằng không được bộc lộ thân phận kỹ sư cải tạo cơ giáp trên mạng chiến đấu. Chuyện liên quan đến danh dự của bản thân, thế nào cậu cũng phải giữ vững tôn nghiêm!
“Thôi đi …” Ariel thản nhiên nói, giọng điệu rõ ràng là không tin Feliz.
Feliz phẫn nộ quát lên: “Chết tiệt! Anh cứ thử lấy cơ giáp ra đây để tôi sửa xem nào!”
“Tôi dùng cơ giáp chế thức, tùy tiện đổi một cái động cơ là có thể đề cao tính năng rồi.” Ariel vẫn không hề lay chuyển.
“Anh … anh …” Feliz tức hộc máu.
“Bán mình đây! Bán mình làm nhiệm vụ đây! Giá cả thương lượng!”
Mới vừa ra khỏi phòng trả nhiệm vụ, hai người bắt gặp một người chơi mang quân hàm thiếu úy ngồi xổm trước cửa, giơ cái bảng to lớn tiếng chào mời.
Chung Thịnh chẳng lạ lẫm gì với chuyện một vài người lợi dụng kỹ thuật của bản thân trợ giúp người mới làm nhiệm vụ, bởi đời trước chính anh cũng từng làm vậy. Chẳng qua, lấy bản lĩnh của anh đời này, anh hoàn toàn không cần dùng phương pháp đó để kiếm tiền. Thế nên, khi thấy người nọ chào mời, anh bỗng nhớ lại chuyện của mình đời trước, trên mặt hiện lên nụ cười mỉm.
“Bán mình làm nhiệm vụ là thế nào?” Ariel chưa từng gặp chuyện này bao giờ, nhưng nhìn vẻ mặt Chung Thịnh thì hẳn là cậu ta biết.
“Những người chơi này lợi dụng kỹ thuật của mình để trợ giúp các tân binh làm nhiệm vụ.” – Chung Thịnh giải thích với Ariel – “Họ giúp tân binh làm nhiệm vụ, còn tân binh trả tiền cho họ bằng điểm tín dụng.”
Ariel hơi nhướn mày: “Mấy nhiệm vụ đơn giản thế này mà cần thuê người trợ giúp sao?”
Chung Thịnh yên lặng xoay mặt đi, không phải ai cũng dễ dàng lên được quân hàm thiếu úy như ngài đâu. Nếu không sống lại lần nữa, chỉ sợ anh không thể đạt quân hàm cao trong thời gian ngắn như thế.
Nói đi cũng phải nói lại, ngài Ariel quả nhiên là tài năng trời phú, anh có được kinh nghiệm đời trước vậy mà khó khăn lắm mới đạt tiêu chuẩn ngang hàng với ngài Ariel. Không biết gia tộc Clifford huấn luyện người thừa kế thế nào nữa, trình độ của ngài Ariel bây giờ chẳng kém đời trước mười năm sau là bao.
Chung Thịnh thầm phỉ báng trong lòng, ngoài mặt lại chẳng biểu lộ gì. Anh thản nhiên nói: “Có lẽ mấy người đó trình độ đặc biệt kém.”
[Gerald và Hạng Phi ‘trình độ đặc biệt kém’ rơi lệ đầy mặt: Hai người các cậu hoàn toàn không phải người bình thường!!!!]
Ariel gật đầu, nhìn cậu thiếu úy còn đang ‘bán mình’ kia, hắn lại đột nhiên nhớ tới một nhiệm vụ từng làm đời trước. Nhiệm vụ vừa rồi căn bản không làm khó được Chung Thịnh, xét theo phương diện nào đó, ngài Ariel chưa hài lòng lắm. Hắn chưa quên chuyện Chung Thịnh vậy mà lại ngẩn người trước mặt hắn tới ba lần, hành vi này nhất định phải bị trừng phạt, tránh để cậu ta tái phạm.
Ừm … nhìn từ góc độ nào cũng thấy thật ra ngài Ariel là một người lòng dạ hẹp hòi lại dễ ghi thù.
Hắn hơi nhếch môi, đi về phía cậu thiếu úy đang bán mình. Chung Thịnh sửng sốt, vội vàng đi theo.
[Hệ thống thông báo: Tinh Không Giảo Lang vào phòng chat của bạn.]
[Hệ thống thông báo: Tinh Không Huyết Lang vào phòng chat của bạn.]
Tinh Không Giảo Lang: Cậu có thể làm nhiệm vụ cấp mấy?
Feliz hơi sửng sốt. Tên này là ai? Nói chuyện phách lối thật. Hắn ta không thấy mình đạt quân hàm thiếu úy sao? Nhưng khi thấy đối phương cũng có quân hàm thiếu úy như mình, cậu thu lại nét mặt.
“Tôi là chiến sĩ cơ giáp cấp thiếu úy. Anh muốn làm nhiệm vụ cấp mấy?”
Tinh Không Giảo Lang: “Cậu có thể đối phó cùng một lúc bao nhiêu chiếc cơ giáp chế thức của quân phản loạn?”
Giáp Trùng Chi Thần: “… ‘Đối phó’ mà anh nói là đối kháng chính diện hả?”
Tinh Không Giảo Lang: “Đương nhiên.”
Feliz tính toán trình độ của mình một chút.
“Miễn cưỡng gánh được năm chiếc.”
Tinh Không Giảo Lang: “Chỉ năm chiếc?”
Feliz nhất thời bất mãn: “Năm đã là không ít rồi! Tôi nói là đối kháng chính diện đó! Nếu không phải Kim Giáp Trùng của tôi có khả năng phòng ngự siêu cường, cơ bản không gánh nổi nhiều công kích như thế!”
Chung Thịnh và Ariel liếc nhìn nhau, đồng thời có cảm giác nhặt được bảo bối.
Cái gọi là ‘đối kháng chính diện’ mà bọn họ nói trên thực tế chỉ là lợi dụng năng lực của bản thân để xử lý đối phương mà Giáp Trùng Chi Thần chỉ dựa vào lớp bọc thép để kháng công kích của đối thủ. Cho dù là cơ giáp chế thức, súng laser của nó cũng không phải để làm cảnh. Có thể đồng thời kháng lại sự công kích của năm chiếc cơ giáp thì khả năng phòng ngự của cơ giáp của Giáp Trùng Chi Thần đúng là siêu quần. Ít nhất, trong số tất cả các hệ cơ giáp, Chung Thịnh chưa từng nghe có loại nào có khả năng phòng ngự mạnh như thế, kể cả là cơ giáp hệ Trọng Thuẫn cũng không được vậy.
Tinh Không Huyết Lang: “Cơ giáp của cậu có thể chịu được sự công kích của năm chiếc cơ giáp?”
Feliz trừng mắt nhìn bọn họ: “Đương nhiên rồi. Năm chiếc đã là gì, nếu không … thôi quên đi, hai người mau nói nội dung nhiệm vụ đi.”
Chung Thịnh tất nhiên là lập tức quay sang nhìn Ariel. Anh không biết Ariel muốn làm nhiệm vụ gì.
Ariel cười khẽ: “Nhiệm vụ tấn công doanh trại của quân phản loạn. Chúng ta phải đối mặt với khoảng ba mươi chiếc cơ giáp vây đánh, nhưng đa phần là cơ giáp chế thức, chỉ có hai chiếc cấp bậc cao hơn một chút thôi. Tuy nhiên, trong nhiệm vụ có một giao lộ, việc cậu phải làm là chặn công kích của kẻ địch tại giao lộ đó, tranh thủ thời gian cho bọn tôi phá hủy doanh trại.”
Feliz nhanh chóng tính toán một phen: “Được, một nghìn điểm tín dụng, chắc giá. Còn nữa, các anh phải trả phí duy tu cơ giáp.”
Chung Thịnh hơi nhướn mày, giá này đúng là … rẻ.
Tuy đời này không cần phải giúp người mới làm nhiệm vụ để kiếm tiền, nhưng kết hợp với kinh nghiệm đời trước của mình, anh cảm thấy đối phó ba mươi chiếc cơ giáp mà chỉ lấy có một nghìn điểm tín dụng thì đúng là quá ít. Trước mắt chỉ xem như hòa vốn thôi, cậu ta có lý nào lại làm một vụ mua bán lỗ?
Ariel không biết giá cả thế này có vấn đề gì, chỉ cảm thấy nó hợp lý, dứt khoát gật đầu đồng ý.
“Nếu đã đồng ý, vậy chúng ta ký hợp đồng đi.” Feliz lập tức xin hệ thống cấp công chứng.
Theo nội dung hợp đồng, hai bền đạt thành hiệp nghị: Feliz phải giúp bọn họ hoàn thành nhiệm vụ này, còn nhóm Chung Thịnh phải trả cậu ta một nghìn điểm tín dụng, đồng thời chi trả tiền duy tu cơ giáp Nếu bội ước, bên bội ước phải bồi thường cho bên kia ba nghìn điểm tín dụng. Đương nhiên, nếu nhiệm vụ thất bại, Chung Thịnh không cần trả đồng nào cho Feliz.
Có công chứng của hệ thống, bản hợp đồng lập tức có hiệu lực pháp lý. Mắt thấy Ariel đã ký tên lên bản hợp đồng, bấy giờ Feliz mới thở phào một hơi, nở nụ cười.
“Được, trước khi làm nhiệm vụ, chúng ta đi duy tu cơ giáp đã.”
Ariel nhíu mày: “Duy tu? Chúng ta còn chưa làm nhiệm vụ mà?”
Feliz hơi đỏ mặt: “Khụ khụ … à … cơ giáp của tôi bị tổn hại nghiêm trọng, cho nên phải tu sửa thì mới dùng được.”
Chung Thịnh sầm mặt: mẹ kiếp, bị lừa rồi, trong hợp đồng chỉ quy định bọn họ phải chi trả phí duy tu cơ giáp, không nói là trước hay sau khi làm nhiệm vụ.
Ariel chậm rãi nói: “Như vậy không hợp lý lắm.”
Feliz xoa xoa hai tay vẻ bất an: “Cái đó … Thật ra tôi chỉ muốn giúp người mới làm nhiệm vụ để kiếm tiền tu sửa cơ giáp thôi. Nhưng nhiệm vụ của các anh rất khó, cho nên trước hết phải sửa cơ giáp của tôi thì mới làm được.”
“Nói vậy nghĩa là cậu lừa chúng tôi?” Ariel nói, mặt không biến sắc.
Chung Thịnh đứng bên cạnh bỗng rùng mình, giọng điệu này … giọng điệu này … giống hệt như khi ngài Ariel giao nhiệm vụ cho Tần Hi Nhiên đời trước!!!!
Mặt Feliz càng đỏ hơn: “Không phải … Tôi không lừa các anh … cái này … chỉ cần sửa xong cơ giáp, tôi cam đoan có thể giúp các anh hoàn thành nhiệm vụ. Chỉ cần được duy tu, Kim Giáp Trùng của tôi hoàn toàn có khả năng đối kháng với mười chiếc cơ giáp.”
Ariel từ chối cho ý kiến, lạnh lùng nhìn Feliz.
Feliz bị nhìn đến độ khiếp hãi trong lòng. Chuyện này vốn là cậu không đúng, nhưng thật sự là không còn cách nào khác. Tất cả tiền bạc của cậu đều dùng để cải tạo Kim Giáp Trùng rồi, ai ngờ nhiệm vụ kia lại biến thái như thế, làm Kim Giáp Trùng của cậu thiếu chút nữa thì hỏng hẳn, mà tiền tiêu vặt tháng này cậu tiêu hết mất rồi. Nếu không, cậu tuyệt đối không đi lừa gạt người khác thế này.
Feliz xoa xoa tay, lắp bắp: “Không thì … hay là … tôi … tôi giúp các anh cải tạo cơ giáp?”
“Cải tạo cơ giáp?” Ariel ngẩng đầu liếc nhìn cậu, giọng điệu bình tĩnh, nhưng vẫn nghe ra ý nghi ngờ. Ngay sau đó là ba chữ làm cho Feliz lập tức xù lông: “Cậu được không?”
Cậu được không?
Cậu được không?
Không một thằng đàn ông nào có thể bình tĩnh khi nghe người khác dùng giọng điệu như thế để hỏi một câu không thể trả lời như thế, Feliz đương nhiên cũng không ngoại lệ.
“Tôi đương nhiên làm được!!” Mặt cậu đỏ phừng phừng, gào lên: “Tôi là kỹ sư cải tạo cơ giáp cao cấp đấy!”
“Ồ …?” Vẻ mặt Ariel vẫn bình tĩnh như trước, nhưng cái kiểu kéo dài giọng này lại làm Feliz sôi máu.
“Sao? Anh không tin? Lấy cơ giáp của anh ra đây. Chỉ cần được tôi cải tạo, cơ giáp của anh ít nhất có thể đề cao tính năng lên ba mươi phần trăm.” Lúc này, Feliz sớm đã quên sạch mấy lời dặn dò của chị mình rằng không được bộc lộ thân phận kỹ sư cải tạo cơ giáp trên mạng chiến đấu. Chuyện liên quan đến danh dự của bản thân, thế nào cậu cũng phải giữ vững tôn nghiêm!
“Thôi đi …” Ariel thản nhiên nói, giọng điệu rõ ràng là không tin Feliz.
Feliz phẫn nộ quát lên: “Chết tiệt! Anh cứ thử lấy cơ giáp ra đây để tôi sửa xem nào!”
“Tôi dùng cơ giáp chế thức, tùy tiện đổi một cái động cơ là có thể đề cao tính năng rồi.” Ariel vẫn không hề lay chuyển.
“Anh … anh …” Feliz tức hộc máu.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook