Chú Ái Tinh Không
-
Chương 24
Editor: Nguyệt
“Số sáu? Tại sao?” Hạng Phi giương mắt lên nhìn, số sáu là một huấn luyện viên phi thường cao lớn. Người này mày rậm mắt to, màu da ngăm đen, dọc từ mi tâm đến má có một vết sẹo dài, mặt không chút biểu tình đứng đó, khiến người ta có cảm giác người này thật hung dữ. Có thể nói, trong mười huấn luyện viên, người này trông đáng sợ nhất, cao gần hai mét, cứ như một con gấu chó to đùng đứng ở đó.
Gerald cũng ghé vào, nhỏ giọng hỏi: “Vì sao không chọn huấn luyện viên số chín? Trông anh ta có vẻ dễ gần.”
Huấn luyện viên số chín có một gương mặt thanh tú trắng nõn, mắt to, lông mi rất dài, mặc dù mặt không biểu tình nhưng lại cho người ta cảm giác có vẻ hơi ngượng ngùng. Đối diện với ánh mắt của nhiều học viên như vậy, anh ta dường như đang xấu hổ, trên mặt không khống chế được hiện lên hai mảng đỏ hồng. Một người như vậy không giống chiến sĩ cơ giáp, ngược lại càng giống văn chức hơn. Huấn luyện viên này chắc là dễ gần đây.
Gần như tất cả các học viên đều nghĩ vậy, trừ một người – Chung Thịnh.
Nhìn đến huấn luyện viên số chín Gerald nhắc tới, Chung Thịnh không nhịn được giật giật khóe mắt.
Nói đến cũng trùng hợp, trong mười huấn luyện viên ở đây có đến hai người là anh quen biết đời trước. Một người là huấn luyện viên số sáu Ryan Phisto, thoạt nhìn tưởng hung ác tàn bạo, nhưng thực ra lại là người hiền lành, rất quan tâm cấp dưới. Người còn lại chính là huấn luyện số chín Tần Hi Nhiên, tên này hung tàn, tính cách hoàn toàn tương phản với Ryan. Đừng nhìn anh ta bề ngoài trông như thiếu niên ngây ngô, trên thực tế, tính cách tên này không phải táo bạo bình thường. Đắc tội Ryan, cùng lắm chỉ bị phạt huấn luyện gấp đôi. Đắc tội Tần Hi Nhiên, anh ta sẽ lừa bạn đến sân huấn luyện kỹ thuật chiến đấu, sau đó tận tình “sửa trị” một phen. Khủng bố nhất là kỹ thuật chiến đấu của tên này hoàn toàn trái ngược với vẻ gà què bên ngoài. Nếu hắn ra tay thật, ngay cả Chung Thịnh cũng không phải đối thủ.
Đời trước, Tần Hi Nhiên là một trong số các cấp dưới của ngài Ariel, mà đồng đội của hắn gọi hắn bằng một cái tên thân mật: cơ giáp hình người. Như thế đủ thấy được sức chiến đấu của hắn.
Hơn nữa, ngoài kỹ thuật chiến đấu xuất chúng, ở phương diện chiến lược chiến thuật hắn cũng rất có thiên phú. Không ít cấp dưới sau khi được hắn dạy dỗ đã đảm nhiệm chức vụ trong bộ tham mưu, mà Hạng Phi là một trong số đó.
Những chuyện này đều là Hạng Phi kể khổ với Chung Thịnh sau một lần bị Tần Hi Nhiên “huấn luyện”. Chẳng ngờ, hôm nay lại gặp hắn ở đây.
“Ừm, nếu A Thịnh chọn số sáu thì tớ cũng chọn số sáu.” Hạng Phi hoàn toàn không biết gì về mười huấn luyện viên đứng phía trước, cho nên không suy nghĩ nhiều nữa, trực tiếp chọn như Chung Thịnh.
“Huấn luyện viên số sáu không thích hợp với cậu.” Chung Thịnh lắc đầu. Ryan quả thật là người hiền lành, nhưng không phù hợp với Hạng Phi.
Hơn nữa, đời trước, Hạng Phi sau khi được Tần Hi Nhiên huấn luyện mới bắt đầu bộc lộ tài năng ở bộ tham mưu. Nếu đời này cơ hội đã đến trước, Chung Thịnh đương nhiên không thể để Hạng Phi bỏ qua sự “huấn luyện” của Tần Hi Nhiên.
“Cậu chọn số chín đi.”
“Hả? Tại sao?” Hạng Phi khó hiểu.
“Tớ cảm thấy số chín hợp với cậu.” – Chung Thịnh nói với vẻ thần bí – “Cậu nghĩ xem, huấn luyện viên này tuy nhìn bề ngoài có vẻ không mạnh, nhưng đã trở thành một trong mười huấn luyện viên thì sao có thể không có bản lĩnh. Có khi anh ta chỉ đang ngụy trang để đánh lứa cái đám nhìn mặt bắt hình dong thôi.”
Hạng Phi cái hiểu cái không, gật đầu: “Vậy được rồi.”
Gerald nghe Chung Thịnh phân tích xong, hai mắt sáng lên, vội ghé lại hỏi: “Chung Thịnh, cậu cảm thấy tớ hợp với huấn luyện viên số mấy?”
“Cái này … rất khó nói.” Chung Thịnh lắc đầu. Anh có thể giúp Hạng Phi chọn huấn luyện viên là vì anh đã biết phương hướng phát triển của Hạng Phi. Nhưng Gerald thì khác, anh không thể tùy tiện lựa chọn thay người khác, trách nhiệm anh không gánh nổi.
“Chậc, tớ cũng không biết chọn số mấy.” Gerald buồn bực nhìn các huấn luyện viên, lại nhìn Chung Thịnh và Hạng Phi. “Thôi quên đi, tớ chọn cùng huấn luyện viên với Hạng Phi vậy. Chung Thịnh à, người cậu chọn vừa nhìn đã thấy tàn bạo, qua tay hắn có khi cậu sống không bằng chết đâu. Cậu không định chọn lại sao?” Nói đến cuối, rõ ràng là cậu có ý khuyên Chung Thịnh.
“À …” Chung Thịnh không nói gì nhìn trời. Nhớ năm đó, bao nhiêu người bị vẻ bề ngoài của Ryan lừa gạt, hoàn toàn không phát hiện bản chất hiền lành bên trong của hắn. Hiện giờ xem ra Gerald cũng giống vậy.
“Không được, tớ vẫn muốn chọn huấn luyện viên số sáu.” Chung Thịnh không có cách nào giải thích với Gerald lý do mình chọn số sáu, đành phải tiếp tục kiên trì.
“Được rồi.” Gerald dẩu môi, dường như rất tiếc vì Chung Thịnh không ở cùng nhóm với cậu và Hạng Phi.
Mắt thấy năm phút sắp hết, cửa đại lễ đường lại đột nhiên xuất hiện một người.
Người tới cũng mặc quân trang. Hắn chạy chậm tới trước mặt thượng úy Ngô Bác Phương, nhỏ giọng nói gì đó. Thượng úy Ngô Bác Phương vẻ mặt rất kinh ngạc, do dự một chút, cuối cùng vẫn gật đầu.
Quân nhân mới tới quay đầu, cười cười với các học viên dự bị, lộ ra hàm răng trắng bóc …
Chung Thịnh bỗng rùng mình, vừa ngẩng đầu lên thì thấy viên thiếu úy trên đài diện mạo anh tuấn nhưng trông rất vô lại đang cười nhe răng với mình.
Không ổn!!
Cái chuông cảnh báo trong đầu rung lên mãnh liệt. Nhưng trước mặt bao người, anh chẳng có chỗ nào để mà trốn, chỉ đành kiên trì đứng đó, nhìn thiếu úy Từ Vệ Quốc tự nhiên hào phóng đi tới bên Ryan, ghé tai nói gì đó. Ryan gật gật đầu, xoay người rời khỏi lễ đường, mà Từ Vệ Quốc thì đứng vào vị trí của huấn luyện viên số sáu.
Chung Thịnh nhất thời đổ mồ hôi lạnh. Tên này có chuyện gì vậy? Ở trên phi thuyền tra tấn mình còn chưa đủ sao? Chẳng lẽ hắn định tiếp tục tra tấn mình?
Gerald cũng chú ý tới Từ Vệ Quốc xuất hiện, kinh ngạc hỏi: “Hở? Đây không phải là thiếu úy Từ sao?”
“Ừ, đúng là anh ta.” Giọng nói của Chung Thịnh rất trầm trọng.
“À … Cậu rất quen thuộc với anh ta mà? Vậy lựa chọn anh ta chẳng phải rất tốt?” Gerald không hiểu sao giọng điệu của Chung Thịnh lại trầm trọng như vậy.
Chung Thịnh bi thương nhìn cậu. Quen? Đương nhiên là quen. Cho dù là ai, liên tục bảy ngày bị cùng một người dùng cơ giáp đánh đập thì tất nhiên sẽ rất quen kẻ đó. Kể cả đối phương lấy danh nghĩa là chỉ dạy anh, thực tế rõ ràng là lấy anh ra để luyện tập.
“Tớ thấy ấn tượng của anh ấy về cậu tốt lắm. Nếu anh ấy trở thành huấn luyện viên của cậu, chắc là sẽ rất chiếu cố cậu đấy.” Hạng Phi cũng ghé lại nói nhỏ.
Chiếu cố?
Đương nhiên sẽ chiếu cố!
Chung Thịnh vô cùng bi phẫn. Tên khốn nạn này rõ ràng là nhắm vào mình. Không hiểu mình có gì mà khiến hắn chú ý, tra tấn trên phi thuyền bảy ngày còn chưa đã nghiện, lại định tiếp tục tra tấn mình nữa.
Đáng buồn hơn là, hiện giờ Chung Thịnh chẳng qua chỉ là một học viên dự bị nho nhỏ, còn chưa được tính là bộ đội chính quy. Đối mặt với một trưởng quan quân hàm thiếu úy, anh không có quyền lợi cự tuyệt.
Lại nói, anh ta tươi cười thế kia, ánh mắt rõ ràng đang viết: cậu dám không chọn tôi thử xem???
“Đã đến giờ.” – Thượng úy Ngô Bác Phương nói.
Nhất thời, phía sau thượng úy hiện lên quầng sáng thật lớn, trên đó là số thứ tự ứng với mười huấn luyện viên. Trong vòng vài giây sau đó, con số không ngừng tăng lên, nhanh nhất thế mà lại là Tần Hi Nhiên vẻ mặt tươi cười ngượng ngùng trông như thiếu niên nhà bên.
Yên lặng nhỏ vài giọt lệ thương cảm cho những học viên lựa chọn vị huấn luyện viên gương mặt thiên sứ, bản chất ác ma, Chung Thịnh lại không thấy áy náy gì với Hạng Phi. Đằng nào cũng bị hắn dạy dỗ, không sớm thì muộn …
Có chút vui sướng khi người gặp họa, nhìn thoáng qua Hạng Phi còn mờ mịt không biết gì, Chung Thịnh mang tâm tình khoái trá có hố cùng nhau nhảy, nhấn nút chọn huấn luyện viên số sáu.
“Số sáu? Tại sao?” Hạng Phi giương mắt lên nhìn, số sáu là một huấn luyện viên phi thường cao lớn. Người này mày rậm mắt to, màu da ngăm đen, dọc từ mi tâm đến má có một vết sẹo dài, mặt không chút biểu tình đứng đó, khiến người ta có cảm giác người này thật hung dữ. Có thể nói, trong mười huấn luyện viên, người này trông đáng sợ nhất, cao gần hai mét, cứ như một con gấu chó to đùng đứng ở đó.
Gerald cũng ghé vào, nhỏ giọng hỏi: “Vì sao không chọn huấn luyện viên số chín? Trông anh ta có vẻ dễ gần.”
Huấn luyện viên số chín có một gương mặt thanh tú trắng nõn, mắt to, lông mi rất dài, mặc dù mặt không biểu tình nhưng lại cho người ta cảm giác có vẻ hơi ngượng ngùng. Đối diện với ánh mắt của nhiều học viên như vậy, anh ta dường như đang xấu hổ, trên mặt không khống chế được hiện lên hai mảng đỏ hồng. Một người như vậy không giống chiến sĩ cơ giáp, ngược lại càng giống văn chức hơn. Huấn luyện viên này chắc là dễ gần đây.
Gần như tất cả các học viên đều nghĩ vậy, trừ một người – Chung Thịnh.
Nhìn đến huấn luyện viên số chín Gerald nhắc tới, Chung Thịnh không nhịn được giật giật khóe mắt.
Nói đến cũng trùng hợp, trong mười huấn luyện viên ở đây có đến hai người là anh quen biết đời trước. Một người là huấn luyện viên số sáu Ryan Phisto, thoạt nhìn tưởng hung ác tàn bạo, nhưng thực ra lại là người hiền lành, rất quan tâm cấp dưới. Người còn lại chính là huấn luyện số chín Tần Hi Nhiên, tên này hung tàn, tính cách hoàn toàn tương phản với Ryan. Đừng nhìn anh ta bề ngoài trông như thiếu niên ngây ngô, trên thực tế, tính cách tên này không phải táo bạo bình thường. Đắc tội Ryan, cùng lắm chỉ bị phạt huấn luyện gấp đôi. Đắc tội Tần Hi Nhiên, anh ta sẽ lừa bạn đến sân huấn luyện kỹ thuật chiến đấu, sau đó tận tình “sửa trị” một phen. Khủng bố nhất là kỹ thuật chiến đấu của tên này hoàn toàn trái ngược với vẻ gà què bên ngoài. Nếu hắn ra tay thật, ngay cả Chung Thịnh cũng không phải đối thủ.
Đời trước, Tần Hi Nhiên là một trong số các cấp dưới của ngài Ariel, mà đồng đội của hắn gọi hắn bằng một cái tên thân mật: cơ giáp hình người. Như thế đủ thấy được sức chiến đấu của hắn.
Hơn nữa, ngoài kỹ thuật chiến đấu xuất chúng, ở phương diện chiến lược chiến thuật hắn cũng rất có thiên phú. Không ít cấp dưới sau khi được hắn dạy dỗ đã đảm nhiệm chức vụ trong bộ tham mưu, mà Hạng Phi là một trong số đó.
Những chuyện này đều là Hạng Phi kể khổ với Chung Thịnh sau một lần bị Tần Hi Nhiên “huấn luyện”. Chẳng ngờ, hôm nay lại gặp hắn ở đây.
“Ừm, nếu A Thịnh chọn số sáu thì tớ cũng chọn số sáu.” Hạng Phi hoàn toàn không biết gì về mười huấn luyện viên đứng phía trước, cho nên không suy nghĩ nhiều nữa, trực tiếp chọn như Chung Thịnh.
“Huấn luyện viên số sáu không thích hợp với cậu.” Chung Thịnh lắc đầu. Ryan quả thật là người hiền lành, nhưng không phù hợp với Hạng Phi.
Hơn nữa, đời trước, Hạng Phi sau khi được Tần Hi Nhiên huấn luyện mới bắt đầu bộc lộ tài năng ở bộ tham mưu. Nếu đời này cơ hội đã đến trước, Chung Thịnh đương nhiên không thể để Hạng Phi bỏ qua sự “huấn luyện” của Tần Hi Nhiên.
“Cậu chọn số chín đi.”
“Hả? Tại sao?” Hạng Phi khó hiểu.
“Tớ cảm thấy số chín hợp với cậu.” – Chung Thịnh nói với vẻ thần bí – “Cậu nghĩ xem, huấn luyện viên này tuy nhìn bề ngoài có vẻ không mạnh, nhưng đã trở thành một trong mười huấn luyện viên thì sao có thể không có bản lĩnh. Có khi anh ta chỉ đang ngụy trang để đánh lứa cái đám nhìn mặt bắt hình dong thôi.”
Hạng Phi cái hiểu cái không, gật đầu: “Vậy được rồi.”
Gerald nghe Chung Thịnh phân tích xong, hai mắt sáng lên, vội ghé lại hỏi: “Chung Thịnh, cậu cảm thấy tớ hợp với huấn luyện viên số mấy?”
“Cái này … rất khó nói.” Chung Thịnh lắc đầu. Anh có thể giúp Hạng Phi chọn huấn luyện viên là vì anh đã biết phương hướng phát triển của Hạng Phi. Nhưng Gerald thì khác, anh không thể tùy tiện lựa chọn thay người khác, trách nhiệm anh không gánh nổi.
“Chậc, tớ cũng không biết chọn số mấy.” Gerald buồn bực nhìn các huấn luyện viên, lại nhìn Chung Thịnh và Hạng Phi. “Thôi quên đi, tớ chọn cùng huấn luyện viên với Hạng Phi vậy. Chung Thịnh à, người cậu chọn vừa nhìn đã thấy tàn bạo, qua tay hắn có khi cậu sống không bằng chết đâu. Cậu không định chọn lại sao?” Nói đến cuối, rõ ràng là cậu có ý khuyên Chung Thịnh.
“À …” Chung Thịnh không nói gì nhìn trời. Nhớ năm đó, bao nhiêu người bị vẻ bề ngoài của Ryan lừa gạt, hoàn toàn không phát hiện bản chất hiền lành bên trong của hắn. Hiện giờ xem ra Gerald cũng giống vậy.
“Không được, tớ vẫn muốn chọn huấn luyện viên số sáu.” Chung Thịnh không có cách nào giải thích với Gerald lý do mình chọn số sáu, đành phải tiếp tục kiên trì.
“Được rồi.” Gerald dẩu môi, dường như rất tiếc vì Chung Thịnh không ở cùng nhóm với cậu và Hạng Phi.
Mắt thấy năm phút sắp hết, cửa đại lễ đường lại đột nhiên xuất hiện một người.
Người tới cũng mặc quân trang. Hắn chạy chậm tới trước mặt thượng úy Ngô Bác Phương, nhỏ giọng nói gì đó. Thượng úy Ngô Bác Phương vẻ mặt rất kinh ngạc, do dự một chút, cuối cùng vẫn gật đầu.
Quân nhân mới tới quay đầu, cười cười với các học viên dự bị, lộ ra hàm răng trắng bóc …
Chung Thịnh bỗng rùng mình, vừa ngẩng đầu lên thì thấy viên thiếu úy trên đài diện mạo anh tuấn nhưng trông rất vô lại đang cười nhe răng với mình.
Không ổn!!
Cái chuông cảnh báo trong đầu rung lên mãnh liệt. Nhưng trước mặt bao người, anh chẳng có chỗ nào để mà trốn, chỉ đành kiên trì đứng đó, nhìn thiếu úy Từ Vệ Quốc tự nhiên hào phóng đi tới bên Ryan, ghé tai nói gì đó. Ryan gật gật đầu, xoay người rời khỏi lễ đường, mà Từ Vệ Quốc thì đứng vào vị trí của huấn luyện viên số sáu.
Chung Thịnh nhất thời đổ mồ hôi lạnh. Tên này có chuyện gì vậy? Ở trên phi thuyền tra tấn mình còn chưa đủ sao? Chẳng lẽ hắn định tiếp tục tra tấn mình?
Gerald cũng chú ý tới Từ Vệ Quốc xuất hiện, kinh ngạc hỏi: “Hở? Đây không phải là thiếu úy Từ sao?”
“Ừ, đúng là anh ta.” Giọng nói của Chung Thịnh rất trầm trọng.
“À … Cậu rất quen thuộc với anh ta mà? Vậy lựa chọn anh ta chẳng phải rất tốt?” Gerald không hiểu sao giọng điệu của Chung Thịnh lại trầm trọng như vậy.
Chung Thịnh bi thương nhìn cậu. Quen? Đương nhiên là quen. Cho dù là ai, liên tục bảy ngày bị cùng một người dùng cơ giáp đánh đập thì tất nhiên sẽ rất quen kẻ đó. Kể cả đối phương lấy danh nghĩa là chỉ dạy anh, thực tế rõ ràng là lấy anh ra để luyện tập.
“Tớ thấy ấn tượng của anh ấy về cậu tốt lắm. Nếu anh ấy trở thành huấn luyện viên của cậu, chắc là sẽ rất chiếu cố cậu đấy.” Hạng Phi cũng ghé lại nói nhỏ.
Chiếu cố?
Đương nhiên sẽ chiếu cố!
Chung Thịnh vô cùng bi phẫn. Tên khốn nạn này rõ ràng là nhắm vào mình. Không hiểu mình có gì mà khiến hắn chú ý, tra tấn trên phi thuyền bảy ngày còn chưa đã nghiện, lại định tiếp tục tra tấn mình nữa.
Đáng buồn hơn là, hiện giờ Chung Thịnh chẳng qua chỉ là một học viên dự bị nho nhỏ, còn chưa được tính là bộ đội chính quy. Đối mặt với một trưởng quan quân hàm thiếu úy, anh không có quyền lợi cự tuyệt.
Lại nói, anh ta tươi cười thế kia, ánh mắt rõ ràng đang viết: cậu dám không chọn tôi thử xem???
“Đã đến giờ.” – Thượng úy Ngô Bác Phương nói.
Nhất thời, phía sau thượng úy hiện lên quầng sáng thật lớn, trên đó là số thứ tự ứng với mười huấn luyện viên. Trong vòng vài giây sau đó, con số không ngừng tăng lên, nhanh nhất thế mà lại là Tần Hi Nhiên vẻ mặt tươi cười ngượng ngùng trông như thiếu niên nhà bên.
Yên lặng nhỏ vài giọt lệ thương cảm cho những học viên lựa chọn vị huấn luyện viên gương mặt thiên sứ, bản chất ác ma, Chung Thịnh lại không thấy áy náy gì với Hạng Phi. Đằng nào cũng bị hắn dạy dỗ, không sớm thì muộn …
Có chút vui sướng khi người gặp họa, nhìn thoáng qua Hạng Phi còn mờ mịt không biết gì, Chung Thịnh mang tâm tình khoái trá có hố cùng nhau nhảy, nhấn nút chọn huấn luyện viên số sáu.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook