Chú Ái Tinh Không
-
Chương 23
Editor: Nguyệt
Sau khi giải quyết chuyện xấu hổ vừa rồi, ba người lại bắt đầu hào hứng thảo luận về các phương tiện trường quân đội Đệ Nhất cung cấp cho họ. Nhất là đản thương trong phòng ngủ. Với Gerald có lẽ không đáng ngạc nhiên, nhưng với Hạng Phi và Chung Thịnh thì lại vô cùng hấp dẫn.
Ngày đầu tiên đến trường quân đội, tâm tình của cả ba không khỏi kích động.
Gerald và Hạng Phi thì khỏi phải nói, dù sao vẫn chỉ là hai thằng choai choai. Còn với Chung Thịnh, nơi đây mang một ý nghĩa khác, chưa kể đời này anh lại trở thành bạn cùng phòng với ngài Ariel. Tuy không thể đem bí mật trong lòng nói cho Hạng Phi biết, anh vẫn thấy rất phấn chấn.
Ba người tán gẫu rất lâu. Chờ khi Chung Thịnh trở lại phòng, Ariel đã không còn ở phòng khách.
Trong lòng dù hơi tiếc nuối vì không nhìn đến ngài Ariel, nhưng nghĩ lại, ba tháng tới có thể sớm chiều ở chung, Chung Thịnh không khỏi cong miệng mỉm cười.
Nghĩ tới ngày mai lại nhìn thấy ngài Ariel, tâm trạng Chung Thịnh tốt hẳn. Anh vội vàng tắm rửa rồi lên giường nằm, chìm vào giấc ngủ.
Một đêm không mộng mị.
Sáng ngày thứ hai, Chung Thịnh tỉnh lại, phát hiện ngài Ariel chưa nói câu nào đã rời khỏi.
Trong lòng có hơi thất vọng, nhưng anh biết điều này khó tránh. Dù sao hiện tại anh không phải phó quan được tín nhiệm, mà chỉ là một bạn học ngài Ariel vừa mới quen biết. Ngày hôm qua y tiếp nhận ý tốt của mình, uống hết chén trà bưởi đã là chuyện hiếm có rồi. Sự tín nhiệm không phải là thứ một sớm một chiều có thể đạt được.
Mặc kệ thế nào, có thể nhìn đến ngài Ariel sống sót đã đủ làm anh phấn chấn không thôi. Còn để khôi phục lại quan hệ tín nhiệm tuyệt đối như đời trước, chỉ có thể từ từ. Cũng may Chung Thịnh rất có kinh nghiệm ở phương diện này. Dù gì đời trước anh đã trải qua một lần, lặp lại lần nữa hẳn là đơn giản … chắc vậy?
Chung Thịnh dùng năm phút để đánh răng rửa mặt, thay bộ quân phục màu lam nhạt thống nhất của quân đội, đi giày, buộc chặt đai lưng, nhìn vào gương chỉnh lại vành mũ. Tấm gương phản chiếu hình ảnh một quân nhân lạnh lùng, uy nghiêm, ý chí sắt đá.
Nhìn mình trong gương, Chung Thịnh kinh ngạc. Ngoại trừ khuôn mặt có hơi trẻ, anh như thấy được mình của mười năm sau.
Thầm hoảng hốt một phen, anh thu lại cái cảm giác trang nghiêm túc mục. Xem ra ngày hôm qua gặp được ngài Ariel đã ảnh hưởng quá lớn đến anh, bất tri bất giác, anh đã khôi phục lại hình tượng phó quan trầm ổn nội liễm đời trước.
Hình ảnh trong gương vừa rồi dọa anh nhảy dựng. Hiện tại anh mới chỉ là tân binh vừa bước vào trường quân đội, nếu lộ ra dáng vẻ như vậy sẽ có chuyện gì? Dùng sức lau mặt, Chung Thịnh tươi cười ngây ngô với gương, lòng thầm nói: như thế mới đúng.
Chỉnh trang xong, Chung Thịnh dựa theo thời gian ước định gặp Hạng Phi với Gerald dưới lầu ký túc xá, sau đó lần theo chỉ dẫn của bản đồ đi đến đại lễ đường.
Khi bọn họ đến, đại lễ đường đã đứng đầy người. Tuy mọi người không quen biết nhau, nhưng đây rốt cuộc là trường quân đội, ai đến sau đều tự giác đứng vào hàng. Bọn Chung Thịnh cũng không ngoại lệ, tìm một đội ngũ rồi xếp vào. Bởi vì chưa đến thời gian tập hợp, mọi người nhỏ giọng bàn tán với nhau, toàn lễ đường tràn ngập tiếng rì rầm.
Đến tám giờ, cả lễ đường an tĩnh lại. Tất cả mọi người cùng đưa mắt nhìn về phía cửa đại lễ đường, cùng chờ đợi các giáo quan.
Không làm họ thất vọng, gần như ngay khi tiếng chuông vang lên, một loạt thiếu úy mặc quân trang thẳng thớm dưới sự dẫn dắt của một vị thượng úy đi vào lễ đường.
Vị thượng úy đi đằng trước nhìn đến các học viên dự bị, nở một nụ cười vô cùng hòa ái. Các thiếu úy theo sau mặt không chút thay đổi, sau khi tiến vào lễ đường, chỉnh tề xếp thành một hàng, đứng trước mặt các học viên.
“Tôi tên là Ngô Bác Phương, là người phụ trách quản lý tân sinh của trường quân đội Đệ Nhất. Đầu tiên, tôi muốn thay mặt cho trường quân đội Đệ Nhất hoan nghênh các bạn đã đến đây.” Vị thượng úy tuổi chừng ba mươi, diện mạo bình phàm nhưng rất có lực ảnh hưởng. Đơn giản mà nói, nó làm người ta cảm nhận được thành ý trong lời nói của anh.
Anh cười khẽ: “Tôi nghĩ các bạn nên biết điều này. Bây giờ các bạn chưa được tính là học viên chính thức của trường quân đội Đệ Nhất. Chỉ khi trải qua kỳ khảo hạch ba tháng, những người ở lại mới có tư cách đó.”
“Vì thế, thời gian ba tháng tới là vô cùng quan trọng.” Anh dừng lại một chút, chỉ vào các huấn luyện viên đứng trước mặt học viên: “Bọn họ chính là huấn luyện viên tương lai của các bạn trong ba tháng tới. Nói cách khác, các bạn sẽ phải vượt qua kỳ khảo hạch ba tháng dưới sự chỉ dạy của họ.”
Tất cả học viên đều vểnh tai nghe vị thượng úy này giới thiệu. Đây là chuyện liên quan đến khả năng được ở lại trường quân đội Đệ Nhất của họ, không ai sẽ thất thần trong lúc này.
Nhìn mọi người đều tập trung sự chú ý vào mình, Ngô Bác Phương híp mắt lại: “Nhưng, mỗi huấn luyện viên có tính cách khác nhau. Cho nên, một số người có thể sẽ không thích ứng được với huấn luyện viên của mình, do đó thành tích không tốt. Vì để phòng ngừa tình trạng như vậy xảy ra, trường quân đội Đệ Nhất sẽ để học viên dự bị tự lựa chọn huấn luyện viên cho mình.”
Ánh mắt anh đảo qua các học viên một lượt, thấy họ tuy kinh ngạc nhưng không có ai thì thào bàn tán, vừa lòng gật đầu, tiếp tục nói: “Vì vậy, việc các bạn cần làm bây giờ là lựa chọn một huấn luyện viên cho mình trong ba tháng tới. Ở đây có tất cả mười huấn luyện viên, mỗi người sẽ chỉ dạy năm mươi học viên. Như vậy, nếu huấn luyện viên mà các bạn chọn đã có đủ học viên, các bạn chỉ có thể lựa chọn một người khác.”
“Nói cách khác … nhanh tay thì còn, chậm thì hết.” Ngô Bác Phương mỉm cười gian xảo. “Các bạn có năm phút để quan sát các huấn luyện viên. Sau năm phút, trên quang não của các bạn sẽ xuất hiện bảng lựa chọn. Đừng bảo tôi không nhắc các bạn, mỗi huấn luyện viên ở đây am hiểu những lĩnh vực khác nhau, nếu lựa chọn sai lầm sẽ thành bi kịch đấy.”
Lời còn chưa dứt, các học viên phía dưới đã bắt đầu thảo luận.
Mười huấn luyện viên mặt không chút thay đổi đứng đó, tùy ý các học viên nhỏ giọng nói thầm, thảo luận tính cách và năng lực của họ.
Cùng lúc đó, trong ký túc xá của các học viên năm trên …
“Chậc, số sáu là ít người chọn nhất. Xem cái thân hình như gấu của anh ta kìa.”
“Tôi thấy số một không tồi. Tôi cá là nhiều học viên chọn số một nhất, năm trăm điểm.”
“Quỷ keo kiệt, có mỗi năm trăm điểm. Ừm, tôi cá số chín, một ngàn điểm.”
“Chết tiệt! Thằng khốn Pierre kia, tiền lương tháng này của mày còn bao nhiêu? Cá cá cái con khỉ.”
“Fuck! Barka, đừng có cản tôi. Cút ngay!”
Thế là, vì bất hòa chuyện tiền đặt cược, hai thiếu úy trẻ tuổi đánh nhau trong ký túc xá …
Đương nhiên, các học viên đang có mặt trong đại lễ đường hoàn toàn không biết chuyện này. Bây giờ bọn họ đang vắt hết óc suy nghĩ để tìm ra huấn luyện viên thích hợp cho mình trong vòng năm phút.
Năm phút ngắn ngủi, muốn từ một loạt người mặt không thay đổi này tìm ra huấn luyện viên phù hợp với mình quả là nhiệm vụ bất khả thi. Đại bộ phận mọi người chỉ có thể lựa chọn người mình thấy thuận mắt nhất.
Hạng Phi đứng sau Chung Thịnh, nhỏ giọng hỏi: “A Thịnh, cậu chọn huấn luyện viên số mấy?”
Chung Thịnh bình tĩnh đáp: “Số sáu.”
Sau khi giải quyết chuyện xấu hổ vừa rồi, ba người lại bắt đầu hào hứng thảo luận về các phương tiện trường quân đội Đệ Nhất cung cấp cho họ. Nhất là đản thương trong phòng ngủ. Với Gerald có lẽ không đáng ngạc nhiên, nhưng với Hạng Phi và Chung Thịnh thì lại vô cùng hấp dẫn.
Ngày đầu tiên đến trường quân đội, tâm tình của cả ba không khỏi kích động.
Gerald và Hạng Phi thì khỏi phải nói, dù sao vẫn chỉ là hai thằng choai choai. Còn với Chung Thịnh, nơi đây mang một ý nghĩa khác, chưa kể đời này anh lại trở thành bạn cùng phòng với ngài Ariel. Tuy không thể đem bí mật trong lòng nói cho Hạng Phi biết, anh vẫn thấy rất phấn chấn.
Ba người tán gẫu rất lâu. Chờ khi Chung Thịnh trở lại phòng, Ariel đã không còn ở phòng khách.
Trong lòng dù hơi tiếc nuối vì không nhìn đến ngài Ariel, nhưng nghĩ lại, ba tháng tới có thể sớm chiều ở chung, Chung Thịnh không khỏi cong miệng mỉm cười.
Nghĩ tới ngày mai lại nhìn thấy ngài Ariel, tâm trạng Chung Thịnh tốt hẳn. Anh vội vàng tắm rửa rồi lên giường nằm, chìm vào giấc ngủ.
Một đêm không mộng mị.
Sáng ngày thứ hai, Chung Thịnh tỉnh lại, phát hiện ngài Ariel chưa nói câu nào đã rời khỏi.
Trong lòng có hơi thất vọng, nhưng anh biết điều này khó tránh. Dù sao hiện tại anh không phải phó quan được tín nhiệm, mà chỉ là một bạn học ngài Ariel vừa mới quen biết. Ngày hôm qua y tiếp nhận ý tốt của mình, uống hết chén trà bưởi đã là chuyện hiếm có rồi. Sự tín nhiệm không phải là thứ một sớm một chiều có thể đạt được.
Mặc kệ thế nào, có thể nhìn đến ngài Ariel sống sót đã đủ làm anh phấn chấn không thôi. Còn để khôi phục lại quan hệ tín nhiệm tuyệt đối như đời trước, chỉ có thể từ từ. Cũng may Chung Thịnh rất có kinh nghiệm ở phương diện này. Dù gì đời trước anh đã trải qua một lần, lặp lại lần nữa hẳn là đơn giản … chắc vậy?
Chung Thịnh dùng năm phút để đánh răng rửa mặt, thay bộ quân phục màu lam nhạt thống nhất của quân đội, đi giày, buộc chặt đai lưng, nhìn vào gương chỉnh lại vành mũ. Tấm gương phản chiếu hình ảnh một quân nhân lạnh lùng, uy nghiêm, ý chí sắt đá.
Nhìn mình trong gương, Chung Thịnh kinh ngạc. Ngoại trừ khuôn mặt có hơi trẻ, anh như thấy được mình của mười năm sau.
Thầm hoảng hốt một phen, anh thu lại cái cảm giác trang nghiêm túc mục. Xem ra ngày hôm qua gặp được ngài Ariel đã ảnh hưởng quá lớn đến anh, bất tri bất giác, anh đã khôi phục lại hình tượng phó quan trầm ổn nội liễm đời trước.
Hình ảnh trong gương vừa rồi dọa anh nhảy dựng. Hiện tại anh mới chỉ là tân binh vừa bước vào trường quân đội, nếu lộ ra dáng vẻ như vậy sẽ có chuyện gì? Dùng sức lau mặt, Chung Thịnh tươi cười ngây ngô với gương, lòng thầm nói: như thế mới đúng.
Chỉnh trang xong, Chung Thịnh dựa theo thời gian ước định gặp Hạng Phi với Gerald dưới lầu ký túc xá, sau đó lần theo chỉ dẫn của bản đồ đi đến đại lễ đường.
Khi bọn họ đến, đại lễ đường đã đứng đầy người. Tuy mọi người không quen biết nhau, nhưng đây rốt cuộc là trường quân đội, ai đến sau đều tự giác đứng vào hàng. Bọn Chung Thịnh cũng không ngoại lệ, tìm một đội ngũ rồi xếp vào. Bởi vì chưa đến thời gian tập hợp, mọi người nhỏ giọng bàn tán với nhau, toàn lễ đường tràn ngập tiếng rì rầm.
Đến tám giờ, cả lễ đường an tĩnh lại. Tất cả mọi người cùng đưa mắt nhìn về phía cửa đại lễ đường, cùng chờ đợi các giáo quan.
Không làm họ thất vọng, gần như ngay khi tiếng chuông vang lên, một loạt thiếu úy mặc quân trang thẳng thớm dưới sự dẫn dắt của một vị thượng úy đi vào lễ đường.
Vị thượng úy đi đằng trước nhìn đến các học viên dự bị, nở một nụ cười vô cùng hòa ái. Các thiếu úy theo sau mặt không chút thay đổi, sau khi tiến vào lễ đường, chỉnh tề xếp thành một hàng, đứng trước mặt các học viên.
“Tôi tên là Ngô Bác Phương, là người phụ trách quản lý tân sinh của trường quân đội Đệ Nhất. Đầu tiên, tôi muốn thay mặt cho trường quân đội Đệ Nhất hoan nghênh các bạn đã đến đây.” Vị thượng úy tuổi chừng ba mươi, diện mạo bình phàm nhưng rất có lực ảnh hưởng. Đơn giản mà nói, nó làm người ta cảm nhận được thành ý trong lời nói của anh.
Anh cười khẽ: “Tôi nghĩ các bạn nên biết điều này. Bây giờ các bạn chưa được tính là học viên chính thức của trường quân đội Đệ Nhất. Chỉ khi trải qua kỳ khảo hạch ba tháng, những người ở lại mới có tư cách đó.”
“Vì thế, thời gian ba tháng tới là vô cùng quan trọng.” Anh dừng lại một chút, chỉ vào các huấn luyện viên đứng trước mặt học viên: “Bọn họ chính là huấn luyện viên tương lai của các bạn trong ba tháng tới. Nói cách khác, các bạn sẽ phải vượt qua kỳ khảo hạch ba tháng dưới sự chỉ dạy của họ.”
Tất cả học viên đều vểnh tai nghe vị thượng úy này giới thiệu. Đây là chuyện liên quan đến khả năng được ở lại trường quân đội Đệ Nhất của họ, không ai sẽ thất thần trong lúc này.
Nhìn mọi người đều tập trung sự chú ý vào mình, Ngô Bác Phương híp mắt lại: “Nhưng, mỗi huấn luyện viên có tính cách khác nhau. Cho nên, một số người có thể sẽ không thích ứng được với huấn luyện viên của mình, do đó thành tích không tốt. Vì để phòng ngừa tình trạng như vậy xảy ra, trường quân đội Đệ Nhất sẽ để học viên dự bị tự lựa chọn huấn luyện viên cho mình.”
Ánh mắt anh đảo qua các học viên một lượt, thấy họ tuy kinh ngạc nhưng không có ai thì thào bàn tán, vừa lòng gật đầu, tiếp tục nói: “Vì vậy, việc các bạn cần làm bây giờ là lựa chọn một huấn luyện viên cho mình trong ba tháng tới. Ở đây có tất cả mười huấn luyện viên, mỗi người sẽ chỉ dạy năm mươi học viên. Như vậy, nếu huấn luyện viên mà các bạn chọn đã có đủ học viên, các bạn chỉ có thể lựa chọn một người khác.”
“Nói cách khác … nhanh tay thì còn, chậm thì hết.” Ngô Bác Phương mỉm cười gian xảo. “Các bạn có năm phút để quan sát các huấn luyện viên. Sau năm phút, trên quang não của các bạn sẽ xuất hiện bảng lựa chọn. Đừng bảo tôi không nhắc các bạn, mỗi huấn luyện viên ở đây am hiểu những lĩnh vực khác nhau, nếu lựa chọn sai lầm sẽ thành bi kịch đấy.”
Lời còn chưa dứt, các học viên phía dưới đã bắt đầu thảo luận.
Mười huấn luyện viên mặt không chút thay đổi đứng đó, tùy ý các học viên nhỏ giọng nói thầm, thảo luận tính cách và năng lực của họ.
Cùng lúc đó, trong ký túc xá của các học viên năm trên …
“Chậc, số sáu là ít người chọn nhất. Xem cái thân hình như gấu của anh ta kìa.”
“Tôi thấy số một không tồi. Tôi cá là nhiều học viên chọn số một nhất, năm trăm điểm.”
“Quỷ keo kiệt, có mỗi năm trăm điểm. Ừm, tôi cá số chín, một ngàn điểm.”
“Chết tiệt! Thằng khốn Pierre kia, tiền lương tháng này của mày còn bao nhiêu? Cá cá cái con khỉ.”
“Fuck! Barka, đừng có cản tôi. Cút ngay!”
Thế là, vì bất hòa chuyện tiền đặt cược, hai thiếu úy trẻ tuổi đánh nhau trong ký túc xá …
Đương nhiên, các học viên đang có mặt trong đại lễ đường hoàn toàn không biết chuyện này. Bây giờ bọn họ đang vắt hết óc suy nghĩ để tìm ra huấn luyện viên thích hợp cho mình trong vòng năm phút.
Năm phút ngắn ngủi, muốn từ một loạt người mặt không thay đổi này tìm ra huấn luyện viên phù hợp với mình quả là nhiệm vụ bất khả thi. Đại bộ phận mọi người chỉ có thể lựa chọn người mình thấy thuận mắt nhất.
Hạng Phi đứng sau Chung Thịnh, nhỏ giọng hỏi: “A Thịnh, cậu chọn huấn luyện viên số mấy?”
Chung Thịnh bình tĩnh đáp: “Số sáu.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook