Edit: Bút Chì 0804

Beta: Bỉ Ngạn Hoa

Dường như không khí đông lại, Liên Thanh nhìn mảnh vụn trên mặt đất, lập tức bình tĩnh, vội vàng khom người xuống nhặt, nhưng không ngăn được trái tim đập loạn.

Lâu rồi cậu không nghĩ đến vấn đề này, lúc này Tạ Đình Ca nhắc đến, nhất thời tay chân luống cuống. Trong đầu xuất hiện rất nhiều thứ, quan trọng nhất là cha mẹ cậu, cậu không có cách nào nói cho cha mẹ biết chuyện này.

Tạ Đình Ca đi đến sau lưng cậu, tay đặt ở một nơi, sắc mặt nặng nề, đôi mắt hẹp dài nheo lại, dường như đang quyết định cái gì đó. Liên Thanh lại không biết gì cả, hai người chỉ đứng im như vậy, không ai nhúc nhích.

Ban đêm, Liên Thanh đưa lưng về phía Tạ Đình Ca, từ đầu đến cuối mắt không hề chớp. Cậu không thể rời xa cha mẹ, nhưng cũng không muốn mất đi Tạ Đình Ca. Trong mấy ngày sống chung, cậu lệ thuộc vào Tạ Đình Ca nhiều hơn cậu tưởng. Nghĩ hơn một tiếng cũng nghĩ không ra, cậu lo lắng, căn bản không thấy buồn ngủ.

Hồi lâu sau, rốt cuộc cậu ngồi dậy: "Chúng ta ở đây không tốt sao? Tại sao nhất định phải đi? Có thể..."

"Anh không thể ở dương gian trong thời gian dài, đã trì hoãn rất lâu rồi."

Lời nói của Tạ Đình Ca hoàn toàn cắt đứt ảo tưởng của Liên Thanh. Cậu dựa vào ngực Tạ Đình Ca, xung quanh ngập đầy mùi hương của hắn, mí mắt ngày càng nặng, cậu vùi vào giấc ngủ.

Một đêm không mộng mị, khi cậu thức dậy đã là buổi trưa ngày hôm sau. Thi xong trường cũng cho nghỉ đông, Liên Thanh rời giường rửa mặt, vành mắt đen thui, uể oải lau mặt rồi cầm bàn chải đánh răng cho vào miệng, đột nhiên thấy Tạ Đình Ca xuất hiện bên cạnh.

Đang đánh răng thì dừng lại, Liên Thanh hít sâu một hơi, sau đó nhanh chóng đánh răng cho xong, lấy một bàn chải khác trong ly ra, bỏ kem đánh răng lên, nhìn Tạ Đình Ca, há miệng nói: "A~~"

Tạ Đình Ca mím môi, không tình nguyện há miệng. Liên Thanh cầm bàn chảy nhét vào miệng hắn, một tay nắm cằm hắn, cẩn thận giúp hắn đánh răng. Mặc dù lúc trước đã nói sẽ không giúp hắn đánh răng, nhưng sự thật chứng minh, có lần đầu sẽ có lần thứ hai, lần ba, và sẽ nhiều lần nữa....

Phục vụ Tạ Đình Ca rửa mặt đánh răng xong, lại mua bữa sáng cho hắn, bận rộn cả bữa sáng, Liên Thanh cũng không cảm thấy mệt mỏi mà chỉ có cảm giác ngọt như ăn mật.

Hai người ăn xong, Liên Thanh suy nghĩ, nói với Tạ Đình Ca: "Em sang chỗ Ninh Viễn xem cậu ta đỡ chưa."

Tạ Đình Ca giương mắt nhìn cậu, gật đầu: "Em đi đi."

Dường như hai người đã thương lượng xong, không nói gì nữa. Liên Thanh thu dọn chút đồ rồi ra ngoài. Cậu chỉ có một ngày, ngắn đến nỗi khiến cậu làm gì cũng không kịp. Mua thật nhiều đồ ở cửa hàng tổng hợp, có quần áo, có thực phẩm chức năng, dụng cụ tập thể dục, rất nhiều rất nhiều, căn bản là hai tay cầm không nổi, một vài món đồ cồng kềnh thì bảo cửa hàng chuyển trực tiếp đến nhà.

Cậu đón xe về nhà, là nhà của cậu. Bà vú nhìn thấy cậu thì giật mình, vội vàng thân thiết kéo tay cậu, giống như khi cậu còn nhỏ: "Sao giờ cậu chủ mới về, mẹ cậu nhớ cậu muốn chết. Đứa nhỏ này, đi ra ngoài rồi không còn biết nhớ nhà nha."

Mặc dù là trách cứ nhưng có thể nghe ra sự thân thiết trong đó. Trong lòng Liên Thanh chua xót, nghĩ sau này có lẽ cũng không thể trở về được nữa, khóe mắt bất giác ươn ướt, gật đầu liên tục.

Sắc mặt mẹ cậu hơi hốc hác, thấy Liên Thanh cũng sững sờ, sung sướng đi đến mấy bước, nắm tay cậu quan sát: "Con về rồi à? Về nhà là tốt rồi."

Liên Thanh cũng không nhịn được ôm chặt mẹ, mũi chua xót, trong lòng đặc biệt khó chịu. Cậu nghĩ cha mẹ nghĩ cậu lớn tuổi như thế, nếu như biết có kết cục thế này, có thất vọng khi sinh ra cậu không....

"Đứa nhỏ này, sao càng lớn lại càng thích làm nũng thế? Nào nào, để mẹ xem con có gầy không nào." Mẹ cậu kéo cậu ngồi xuống, căn dặn bà vú tối làm thêm hai món. Bà vú lập tức đi chuẩn bị.

Ngôi nhà tạo cho Liên Thanh cảm giác vô cùng ấm áp, nhìn mỗi một nơi ở đây đều có trong ký ức cậu, làm cậu vô cùng luyến tiếc.

Cậu cũng như những đứa con luôn nghe lời cha mẹ, lúc nào cũng muốn quấn quýt bên cạnh, chưa từng thấy cậu nghiêm túc như hôm nay, sau đó mẹ cậu gọi điện cho cha cậu, cha cậu về nhà rất nhanh, ba người cùng ăn cơm tối.

Liên Thanh gắp thức ăn cho cha mẹ, vô cùng hiếu thuận, cảm giác ấm áp làm cậu không muốn rời đi. Trời dần dần tối, bóng đêm bao phủ, sau khi ăn cơm tối xong, Liên Thanh đứng trước cửa nhìn bên ngoài, do dự không biết có nên về không.

Mẹ cậu bưng trái cây đến: "Đến đây ăn chút trái cây rồi nghỉ ngơi, tối nay con ở đây đi, không phải đã nghỉ đông sao? Hẳn là không có chuyện gì đâu."

Liên Thanh quay đầu: "Dạ nhà trường đã cho nghỉ đông rồi."

Cắn miếng trái cây, trong lòng Liên Thanh tính toán. Cậu muốn ở cùng cha mẹ một đêm, không biết có được không. Do dự một hồi, cậu lên lầu, vào phòng ngủ, lấy điện thoại chuẩn bị gọi hỏi Tạ Đình Ca.

Điện thoại vang lên vài tiếng, Liên Thanh nhìn thấy trong vườn hoa nhà cậu xuất hiện bóng người, toàn thân đen nhánh không dễ thấy, duy chỉ có đôi mắt kia là đen bóng vô cùng. Hắn ngẩng đầu nhìn vào phòng của Liên Thanh.

Tay Liên Thanh từ từ buông xuống, vội vàng tắt điện thoại, chạy vội ra khỏi nhà. Cậu thở hổn hển đứng trước mặt Tạ Đình Ca, nhìn chằm chằm hắn, hai người đối mặt.

"Sao anh lại đến đây?" Liên Thanh hỏi.

Tạ Đình Ca đưa tay sờ đầu cậu: "Anh sợ không tìm được em."

Mũi Liên Thanh chua xót, dùng sức ôm Tạ Đình Ca, mím môi nói: "Đừng như thế, em đã rất cố gắng."

"Anh biết, tối nay em cứ ở lại đây ngủ, tối mai anh đến đón em." Tạ Đình Ca vừa nói vừa dùng sức hôn mấy cái vào trán cậu, ôm cậu thật chặt.

Hai người chỉ như thế ôm nhau một hồi, Tạ Đình Ca mới nói: "Anh còn muốn về chuẩn bị, em lên đi."

Liên Thanh gật gật đầu, cẩn thận đi lên lầu. Đến khi cậu đứng ở trong phòng nhìn xuống vườn hoa thì đã không còn thấy Tạ Đình Ca đâu nữa, chỗ kia vẫn tối om như cũ. Liên Thanh nằm trên giường, nghĩ đến cha mẹ, nghĩ đến Tạ Đình Ca, nhưng cuối cùng cậu vẫn chọn Tạ Đình Ca. Cậu không biết những người khác sẽ lựa chọn như thế nào, nhưng cậu không nỡ để Tạ Đình Ca cô đơn một mình, ít nhất cha mẹ cậu còn có thể nương tựa vào nhau.

Mang nỗi áy náy với cha mẹ, Liên Thanh rơi vào giấc ngủ. Một đêm này có vô số giấc mộng khác nhau, mỗi một giấc mơ đều làm cậu hoảng sợ. Hôm sau bị đánh thức, tòan thân cậu ướt đẫm mồ hôi, cậu cầm khăn vào phòng tắm, cả người mới tỉnh.

Điểm tâm sáng ăn ở nhà. Tạ Đình Ca nói tối nay sẽ đến đón cậu, cậu còn có một ngày. Nghĩ mình cũng nên đi thăm Ninh Viễn và Trình Văn Xuyên, bạn cậu chỉ đếm được trên đầu ngón tay, hiện tại cậu chỉ có thể nghĩ đến bọn họ.

Vốn cậu định đến nhà Trình Văn Xuyên trước, lại phát hiện không ai ở nhà, nghĩ chắc là cậu ta đi tìm Chu Lễ rồi. Dù sao lúc trước Chu Lễ đã bị thương nặng như thế cơ mà. Nghĩ nghĩ, cậu đổi hướng đi tìm Ninh Viễn.

Ninh Viễn và Trình Văn Xuyên không giống nhau, cậu ta vẫn ở nhà cùng với cha mẹ. Liên Thanh cũng lâu rồi không đến nhà Ninh Viễn làm khách, nghĩ đến Linh Hoa, làm sao hắn ta ẩn núp tốt như thế nhỉ?

Mua chút trái cây đến nhà Ninh Viễn, cha mẹ cậu ta đã đi làm, cậu ta chỉ ở nhà một mình. Ninh Viễn thấy Liên Thanh thì mắt sáng lên, kích động kéo tay cậu: "Cuối cùng cũng có chút lương tâm biết đến tìm tôi."

Liên Thanh cầm trái cây để lên bàn. Nhà của Ninh Viễn sơn trắng, rất mộc mạc, ánh sáng khắp nơi. Chờ Ninh Viễn ngồi xuống, cậu mới hỏi: "Thương thế của cậu sao rồi?"

Ninh Viễn đấm đấm lồng ngực, vui vẻ nói: "Không thành vấn đề, chỉ là chuyện nhỏ, bị thương ngoài da thôi."

"Vậy thì tốt, sau này những việc như thế phải cẩn thận, nếu như tôi biết nguy hiểm như thế, tôi..."

"Thôi đi." Ninh Viễn cắt đứt lời cậu, dựa vào ghế sô pha thở dài: "Nếu như lúc ấy không phải tôi thì cũng sẽ có người khác, cậu sao có thể không đi chứ? Với tính cách này của cậu, trước khi khuyên tôi thì tự xem lại mình đi."

Liên Thanh bị cậu ta chặn lời, nghĩ nghĩ thấy cũng đúng. Với tính cách của cậu đúng là không được, không để ý thì tốt, một khi đã để ý thì không dừng lại được.

Nghĩ lại thì chính cậu cũng không khỏi buồn cười. Ninh Viễn cũng nhìn cậu cười, nói: "Nếu như không phải trải qua chuyện thế này thì tốt biết bao, chúng ta vẫn là anh em tốt nhất, ngày ngày đi học, mãi mãi ở cùng nhau."

"Hiện tại chúng ta cũng là anh em tốt nhất." Liên Thanh kiên quyết trả lời, vỗ mạnh vào vai cậu ta.

Bất kể trong khoảng thời gian này có xảy ra chuyện gì, cậu và Ninh Viễn sẽ mãi là bạn thân, là anh em, hai mươi năm tình cảm không thể dễ dàng mất đi được. Ninh Viễn nghe thế cũng gật đầu.

Sau đó Liên Thanh bỗng thấy tò mò về Linh Hoa nên hỏi hắn ta đang làm gì. Ninh Viễn tức giận chỉ lên trên nóc nhà. Liên Thanh buồn bực không hiểu. Ninh Viễn dẫn cậu lên lầu. Nhà cậu ta là một biệt thự nhỏ độc lập, nóc nhà như cái chòi nghỉ mát, Linh Hoa đang nằm ở bên trong, một bên cửa sổ đã mở, ánh sáng mặt trời bên ngoài trực tiếp chiếu vào người hắn.

Ninh Viễn dựa vào tường: "Mỗi ngày đều hấp thu cái gì mà tinh hoa nhật nguyệt, thành tiên rồi mà vẫn còn hấp thu."

Liên Thanh bị cậu ta chọc cười, quả thật đây là sở thích duy nhất của thần tiên Linh Hoa, cả người hắn ta vô cùng lạnh lùng xa cách.

Sắc trời dần tối, Liên Thanh liếc ra bên ngoài, đứng lên chào tạm biệt Ninh Viễn. Từ nhà cậu ta đi ra, đi trên đường, từng luồng gió lạnh thổi qua, tay cậu cầm ba lô, bình tĩnh nhìn đường dưới chân.

Lúc này, đột nhiên giữa không trung vang lên một tiếng sấm. Liên Thanh bị dọa sợ, dừng lại, vội vàng nhìn lên trời. Ánh sáng chợt lóe, cậu kinh ngạc đứng tại chỗ, bên tai đầy tiếng ông ông. Tiếng sét kia không bình thường, không giống như sét đánh lúc trời mưa, sét bình thường chỉ đánh trên không trung, còn tiếng sét này cứ như đánh vào người, giống như tiếng sét của người đàn ông ngày đó đánh Tạ Đình Ca nhưng mạnh hơn gấp trăm lần!

Cậu không dám ở bên ngoài nữa, vội vàng chạy về nhà. Tiếng sét lại cứ vang vọng, cho đến khi cậu chạy về nhà mới dần dần lắng xuống. Đứng trong phòng ngủ, Liên Thanh bất an nhìn bên ngoài, tâm loạn như ma.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương