Edit: Bút Chì 0804

Beta: Bỉ Ngạn Hoa

Liên Thanh rất ít khi gặp loại chuyện thế này nên trong lòng rất hoảng sợ, ở trong phòng ngủ đi tới đi lui một hồi. Cậu nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi đó từng đạo sấm sét giăng kín, lúc này đã có vẻ bình thường trở lại.

Bên ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, mẹ cậu bưng trái cây đứng bên ngoài, gõ vài tiếng có lệ rồi trực tiếp đẩy cửa vào. Mẹ cậu cười đi đến bên cạnh cậu: "Vừa nghe nói con đã về, làm gì mà thần thần bí bí thế, đến ăn trái cây đi."

Lúc này Liên Thanh mới tạm gác lo lắng sang một bên, hơi cứng ngắc ngồi xuống, mà trong đầu toàn là bóng dáng Tạ Đình Ca. Cậu thoáng lo lắng nhưng không biết là tại sao.

Ngay cả tâm trạng của mẹ cậu cũng thấp thỏm, thở dài, vỗ vai cậu, ôn nhu hỏi: "Khó khăn lắm con mới trở về một lần, lại đột ngột như thế, mẹ cũng chưa nói với con. Lúc đầu còn lo lắng không biết lời đại sư kia nói có đúng không, nhưng nhìn con tốt như thế, chắc không thành vấn đề, chỉ là cái đứa nhỏ này sao lại thay đổi thành trầm mặc ít nói thế này."

Để đồ trong tay xuống, Liên Thanh cầm lấy tay mẹ. Đôi bàn tay thon dài, lại còn thường xuyên dùng mỹ phẩm bảo dưỡng nhưng cũng không che giấu được dấu vết của năm tháng. "Con cũng lớn thế này rồi, con tự biết lo cho bản thân, mẹ không cần mọi chuyện đều lo cho con. Đợi khi cha rảnh, hai người cũng nên đi du lịch, kiếm nhiều tiền như thế có tác dụng gì đâu, như thế cũng đủ dùng rồi."

Mẹ cậu nghe cậu nói mà sửng sốt, sắc mặt cũng yên tâm hơn, có chút buồn cười nói: "Tất nhiên là để giữ lại cho con cưới vợ. Đứa nhỏ này, cả đời của chúng ta cũng không phải vì lo cho con sao."

"Đừng lo cho con như thế nữa." Liên Thanh ôm mẹ, hít hương thơm trên người mẹ, cảm giác an ổn có thể làm cho cậu có thể lập tức ngủ mất. Cậu khẽ thở dài: "Con không phải là đứa trẻ ngoan, con..."

Cậu mím môi, từ đầu đến cuối không cách nào nói được sự thật là cậu sắp phải đi cho mẹ biết, dù sao thì đến lúc đó thi thể của cậu cũng sẽ được người nhà tìm thấy, cậu cũng không muốn nhìn thấy cha mẹ khổ sở, xin hãy tha thứ cho sự ích kỷ của cậu.

Hai mẹ con ôm nhau, nhỏ giọng nói chuyện, thỉnh thoảng còn nghe thấy mẹ cậu cười giòn giã, là vui vẻ từ trong tâm.

Thời gian trôi qua rất nhanh, cậu đưa mẹ ra ngoài ăn cơm, trong phòng lại còn lại một mình. Đã đến tám giờ tối, cậu nhìn ra cửa sổ, tất cả đều yên lặng, khi cậu xoay người lại, phát hiện trên giường có một cái rương.

Liên Thanh sửng sốt, vội đi đến, ngón tay sờ lên, mở nấp ra. Đập vào mắt cậu là bộ quần áo được thêu vô cùng tuyệt đẹp, cậu kinh ngạc lấy quần áo ra.

Đó là một bộ đồ dài đỏ thẫm, đường viền kim tuyến, mỗi một đường may đều vô cùng cẩn thận tỉ mỉ hoa lệ. Trên bộ đồ dài còn thêu một con phượng hoàng, đôi mắt híp lại, vẻ mặt thoải mái, cứ như đang sống. Viền cổ áo là lông cáo, hai sợi tơ hồng treo trước áo.

Liên Thanh bị bộ đồ cưới này làm cho sợ ngây người. Bộ đồ này thật rườm rà, tay nghề tinh xảo, căn bản là một tác phẩm nghệ thuật. Cậu như không đợi kịp, vội vàng cởi đồ ra để thay bộ đồ này vào. Bên trong còn có một bộ đồ lót và quần, tất cả đều màu đỏ, không cần nghĩ cũng biết là Tạ Đình Ca đưa đến.

Chờ cậu thay xong quần áo, đứng trước gương, chỉ thấy hình phản chiếu trong gương là bộ đồ dài đỏ thẫm, mắt như sao sáng, nở nụ cười, hào hứng, không khí có vẻ rất tốt.

Trong phút chốc, Liên Thanh nghi ngờ không biết người trong gương có phải là cậu không. Cậu vuốt ve bộ lông cáo xinh đẹp, mơ hồ nghe được âm thanh kèn trống ngoài cửa sổ. Cậu đi ra ngoài, cửa sổ tự động mở ra, một luồng gió lạnh thổi qua.

Chẳng biết từ lúc nào, từ cửa sổ trải dài xuống đất đã tạo ra một con đường, trải thảm đỏ thẫm, hướng ra ngoài. Liên Thanh thăm dò đạp nhẹ chân lên tấm thảm, thấy chắc chắn cậu mới yên tâm bước lên.

Tiếng kèn trống dần dần đến gần, càng lúc càng lớn, càng ngày càng vang dội, vui mừng hớn hở vô cùng. Cậu đứng tại chỗ đợi, nhìn vào màn sương mù, thấy xuất hiện một đội ngũ rước dâu. Có trẻ con đi đầu rải hoa, nét mặt xinh đẹp thẹn thùng, ban nhạc đi theo sau. Tiếng kèn đến gần, tám người khiêng một cỗ kiệu lớn trên vai, dưới chân như có gió, không có áp lực, nhảy trên không.

Đội ngũ rước dâu nhanh chóng đến trước mặt Liên Thanh, trong lòng cậu biết là Tạ Đình Ca đến đón cậu nhưng vẫn không tránh khỏi sự khẩn trương, tay siết lấy bộ đồ dài. Cậu ngẩng đầu lên, đội ngũ dừng lại trước mặt cậu. Chỉ thấy một người đi xuống từ cỗ kiệu, mái tóc đen dài buộc lên, đầu đội kim quan, gương mặt góc cạnh rõ ràng, đôi mắt nhỏ dài chăm chú nhìn cậu, trên người mặc trường bào giống Liên Thanh, khóe miệng nhếch lên thành nụ cười.

Hắn đứng trước mặt Liên Thanh, đưa tay ra với cậu: "Theo anh đi thôi."

Liên Thanh nhìn hắn, mím môi, dứt khoát cầm tay hắn, đi đến bên cạnh hắn. Hai người đi vào cỗ kiệu, mắt Liên Thanh nhìn thẳng, chỉ nhỏ giọng nói: "Em vứt bỏ tất cả đi theo anh, anh sẽ không phụ em chứ."

Hai người ngồi trên cỗ kiệu, tám quỷ tướng nâng cỗ kiệu lên, lại không có bất kỳ cảm giác lắc lư nào. Tạ Đình Ca nắm tay Liên Thanh, ôm cậu, chợt hôn lên. Hai người môi chạm môi, giống như lửa cháy không thể dập tắt.

Môi răng ngẫu nhiên cắn xé, chơi đùa liếm láp, dường như muốn ăn tươi đối phương, đôi tay ôm thật chặt, không có chỗ hở. Liên Thanh chưa bao giờ càn rỡ như hiện tại, cũng không biểu hiện rõ ràng như thế, cậu cần Tạ Đình Ca, cậu yêu người này!

Tạ Đình Ca hôn cổ cậu, cắn mạnh lên. Liên Thanh nắm chặt trường bào của hắn: "A..."

"Anh sẽ không phụ em." Tạ Đình Ca liếm liếm vết thương nơi bị cắn, ghé vào tai cậu thấp giọng nói.

Cỗ kiệu rất nhanh ẩn vào bóng đêm, tiếng chuông lúc có lúc không, đêm nay đặc biệt an tĩnh, trên đường không một bóng người. Liên Thanh dựa vào người Tạ Đình Ca, tâm trạng đã bình phục lại.

"Ầm!!" Một tiếng sấm vang dội làm Liên Thanh giật mình, cậu ngồi dậy nhìn lên trời, chỉ thấy một tia chớp chợp lóe trên không. Bỗng cậu nhớ đến tiếng sấm vào buổi chiều, lẩm bẩm nói: "Hôm nay làm sao thế này? Làm gì mà có nhiều sấm như thế?"

Ánh mắt Tạ Đình Ca âm trầm, nhíu mày, hừ lạnh một tiếng: "Hừ!"

Liên Thanh nắm chặt tay hắn, không hiểu hỏi: "Dường như hôm nay còn có chuyện gì phải không?"

Tạ Đình Ca ôm cậu trấn an, để cậu dựa vào người: "Qua hôm nay thì không sao, không cần lo lắng."

Trong lời nói này rõ ràng có còn ý khác. Liên Thanh nhìn Tạ Đình Ca: "Anh có chuyện gì giấu em phải không?"

"Suỵt!" Ngón tay Tạ Đình Ca đặt giữa môi cậu: "Đừng nói chuyện khác, hôm nay là ngày vui của chúng ta, không nên để những chuyện nhỏ nhặt này làm ảnh hưởng."

Liên Thanh nghe hắn nói cũng thoáng đỏ mặt, không hỏi nữa, an tĩnh dựa vào ngực hắn. Tiếng sấm cứ liên tiếp hết tiếng này đến tiếng khác, mặc dù không có liên quan đến cậu nhưng cậu có cảm giác tiếng sấm kia đang đuổi theo cậu, phiền não trong lòng càng tăng lên.

Rất nhanh, khác thường xuất hiện. Xa xa nơi chân trời dần dần có một luồng nước xoáy, dường như gió và nước đang tập trung lại, mắt thường cũng có thể nhìn thấy ánh sáng chợt lóe lên.

Liên Thanh nhìn rất rõ ràng! Loại chuyện này cậu đã sống hai mươi năm nay cũng chưa từng thấy bao giờ. Cậu vội vàng kéo tay Tạ Đình Ca, chỉ cơn lốc xoáy vừa xuất hiện hỏi: "Anh thấy không? Đó là gì?"

Tạ Đình Ca nhíu chặt mày, ánh mắt đầy dục vọng: "Hôm nay dù có chuyện gì xảy ra,chúng ta cũng không cần để ý!"

Âm thanh hắn mang theo sự tức giận, tay đang nắm Liên Thanh cũng dùng sức. Liên Thanh nhìn hắn, kinh ngạc: "Rốt cuộc là sao? Rốt cuộc anh giấu em chuyện gì?"

Tạ Đình Ca trợn mắt nhìn cậu nhưng không nói gì. Thái độ này nói rõ hắn đúng là đang có chuyện giấu Liên Thanh! Hơn nữa chuyện này cũng không nhỏ! Liên Thanh nhìn thẳng mặt hắn: "Rốt cuộc là chuyện gì? Ngay từ đầu anh đã có chuyện giấu em, hiện tại anh vẫn không thể nói cho em biết sao? Chúng ta đã ở cùng nhau rồi mà!"

Liên Thanh hỏi Tạ Đình Ca, trong lòng thất vọng, cậu không ngờ đến lúc này Tạ Đình Ca vẫn còn giấu cậu! Chẳng lẽ giữa bọn họ ngay cả lòng tin tối thiểu cũng không có?!

Trong lúc hai người giằng co nhau, trong không trung vang lên tiếng quỷ khóc âm ỉ. Đây không chỉ là âm thanh của một hai con quỷ mà là tiếng khóc bi thương là của ít nhất mấy ngàn con quỷ! Thậm chí lên đến chục ngàn!

Liên Thanh đứng lên, nhìn bốn phía. Cỗ kiệu bắt đầu lung lay, đoàn rước dâu cũng bị ảnh hưởng bởi oán khí! Nhạc vui thay đổi thành nhạc buồn, hay nói đơn giản là nhạc cho đám ma!

"Liên Thanh!" Một tiếng thét chói tai vang lên, Trình Văn Xuyên đứng cách đó không xa, trên người đeo cái ba lô, ở bên cạnh là Chu Lễ. Trình Văn Xuyên không thể tin nhìn cỗ kiệu, chờ khi Liên Thanh quay đầu nhìn cậu ta, cậu ta mới khẳng định đây đúng là Liên Thanh!

"Anh đừng sợ, tôi đến cứu anh đây!" Trình Văn Xuyên thấy xung quang toàn quỷ, nghĩ là Liên Thanh bị bắt cóc, không quan tâm đến nguy hiểm, cứ thế xông lên.

Liên Thanh vội vàng đưa tay ngăn cậu ta lại: "Tôi không sao, vừa rồi tôi thấy trên trời xuất hiện một cơn lốc xoáy, còn có tiếng quỷ khóc không ngừng, rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì vậy?"

Lúc này Trình Văn Xuyên mới nhớ  đến nhiệm vụ khiến cậu ta phải đến đây, nói với Liên Thanh: "Hôm nay chính là ngày đường âm dương mở! Không ngờ chúng ta tính sai thời gian, nó mở sớm hơn dự kiến! Anh mau đi với tôi để giết mấy con quỷ này, nếu đi trễ sợ sẽ có nhiều quỷ thoát ra ngoài hơn."

Hóa ra luồng sáng vừa rồi là do đường âm dương mở! Hèn gì lại có tiếng vạn quỷ gào khóc như thế! Chân Liên Thanh vừa di chuyển, lập tức tay bị kéo lại, tim cậu đập chậm nửa nhịp, cứng ngắc xoay đầu nhìn sang, chỉ thấy Tạ Đình Ca đang kéo tay cậu.

"Em đừng quên hôm nay là ngày gì, em không thể đi cùng bọn họ được!"

Liên Thanh nắm tay Tạ Đình Ca, cắn môi, hồi lâu mới nói: "Chuyện anh giấu em không chỉ có việc này, nếu như anh không nói hết sự thật cho em biết, em sẽ không đi theo anh."

"Em không thể!" Tạ Đình Ca nghiêm nghị, ánh mắt lóe lên: "Em không thể đi cùng bọn họ!"

"Còn gì khác không?" Trong lòng Liên Thanh lạnh lẽo, đau buồn nhìn Tạ Đình Ca.

Thấy Tạ Đình Ca không mở miệng, cậu hất tay hắn ra, nhảy xuống cỗ kiệu, đi về phía Trình Văn Xuyên, bộ trường bào màu đỏ cậu mặc hiện tại chỉ thấy mỉa mai vô cùng.

Trình Văn Xuyên nhìn quần áo của Liên Thanh cũng hoảng sợ, hồi lâu mới nói được: "Anh! Không phải anh kết hôn chứ? Sao lại mặc đồ cưới như thế?!"

Liên Thanh không có tâm trạng nói với cậu ta những thứ này, chỉ nói: "Thời gian không còn nhiều, chúng ta đi nhanh lên đi."

"Thật tốt." Trình Văn Xuyên lẩm bẩm, kéo Chu Lễ đi theo sau Liên Thanh, ánh mắt nghi ngờ nhìn cỗ kiệu. Chỉ thấy Tạ Đình Ca mặc trường bào đứng đó, hai tay siết chặt thành đấm, sắc mặt tối tăm vô cùng, nhìn chằm chằm bóng lưng của Liên Thanh.

Trình Văn Xuyên vội vàng quay đầu, nghĩ tại sao hai người bọn họ có thể kết hôn vào lúc này được nhỉ? Không nói đến thân phận của Tạ Đình Ca, với trạng thái hiện tại của hắn.... Dường như Trình Văn Xuyên biết được thứ gì đó, không thể tin nổi, lần nữa nhìn lại Tạ Đình Ca ở phía sau.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương