Chọc Nhầm Sếp Lớn
-
Chương 110
Thời tiết đầu mùa xuân không còn lạnh lẽo như mùa đông, trong không khí tỏa ra sức sống tràn đầy.
Lương Bảo Nhi ở trong lòng thầm cười nhạo Khả Lan, nhà họ Cố sẽ không cho Khả Lan một hôn lễ chính thức; nhưng câu trả lời của Khả Lan lại khiến sắc mặt cô ta chìm xuống.
Kế hoạch quá nhiều, chưa hoàn thành được?
Khả Lan nói rất dễ nghe, nhà họ Cố nguyện ý vì cô, tại sao lại vẫn kéo dài tới bây giờ không có động tĩnh gì?
“Vậy......Chị, khi nào tổ chức hôn lễ?” Lương Bảo Nhi nghe Khả Lan nói lại hỏi lại.
Khả Lan đã nói như vậy cô ta cũng muốn biết, Lâm Khả Lan có thể nói chính xác thời gian được hay không, không chừng là vì muốn cô ta khó chịu nên mới nói qua loa như vậy.
Khả Lan cũng chỉ là con chim sẻ, bây giờ chỉ tạm hài lòng mà thôi.
Khả Lan nghe Lương Bảo Nhi hỏi, vẻ mặt hơi dừng lại, ngước mắt nhìn Lương Bảo Nhi rồi nói: “Cô rất quan tâm?”
Cô không trả lời câu hỏi của Lương Bảo Nhi mà hỏi ngược lại.
Câu nói của Lương Bảo Nhi có hàm ý khác, chính là muốn chế nhạo cô.
Lương Bảo Nhi nghe Khả Lan hỏi ngược lại, vẻ mặt hơi trầm xuống, há miệng còn muốn nói gì đó nhưng thấy vẻ mặt lạnh nhạt của Khả Lan cô ta lại im lặng.
Cô ta chán ghét nhất là bộ dáng nhẹ nhàng của Khả Lan.
Mỗi lần thấy bộ dáng này của Khả Lan cô ta cực kỳ chán ghét.
“Chị là chị gái em đương nhiên em phải quan tâm.”
Mặc dù Lương Bảo Nhi chán ghét Khả Lan nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười như cũ, dịu dàng nói với Khả Lan, cô ta chỉ quan tâm mà thôi.
Khả Lan nghe Lương Bảo Nhi nói khóe miệng khẽ nở nụ cười châm biếm, Lương Bảo Nhi vẫn như vậy, rõ ràng không giả bộ được còn cố gắng giả bộ.
Nghĩ đến đây Khả Lan đưa tay cầm ly nước trên bàn, nhìn dòng nước trong ly, lạnh lùng nói: “Có gì cứ nói thẳng.”. Cô không muốn quan co lòng vòng với Lương Bảo Nhi.
Lương Bảo Nhi hẹn cô ra ngoài, tất nhiên có lời muốn nói, cô cũng muốn nghe một chút Lương Bảo Nhi sẽ nói gì với cô.
“Em chỉ muốn nói chuyện với chị một chút.”
Lương Bảo Nhi nghe Khả Lan hỏi khẽ cười trả lời; dứt lời con ngươi cô ta đảo lòng vòng, ánh mắt dừng trên người Khả Lan.
Cô ta có tính toán nên mới gọi Khả Lan ra, sao cô ta có thể nói với Khả Lan chứ.
Câu trả lời của Lương Bảo Nhi khiến sắc mặt Khả Lan đột nhiên trầm xuống, cô không trả lời Lương Bảo Nhi mà nhìn Lương Bảo Nhi, khóe miệng nở nụ cười lạnh lẽo, sau một lúc im lặng cô đột nhiên đứng dậy.
Lương Bảo Nhi không chịu nói, trả lời lập lờ nước đôi, cô cũng không cần thiết phải ở đây nữa.
Khả Lan đột nhiên đứng dậy khiến Lương Bảo Nhi lộ vẻ nôn nóng, cũng đứng lên theo.
Hai người mặt đối mặt, Lương Bảo Nhi vội vàng nói: “Chị, chị muốn đi sao? Không thể ngồi thêm chút nữa sao?”
Lương Bảo Nhi không đạt được ý muốn tại sao có thể để Khả Lan đi như vậy.
Khả Lan bị Lương Bảo Nhi giữ lại vẻ mặt lạnh lùng, thở dài, quay đầu nhìn Lương Bảo Nhi nói: “Tôi còn có việc.” Dứt lời Khả Lan muốn bỏ đi.
Lương Bảo Nhi đột nhiên giơ tay nắm cánh tay Khả Lan nói: “Chị là chủ tịch, có chuyện gì cứ nói một tiếng liền có người làm, chẳng lẽ chị không thể ăn với em một bữa cơm sao?” Dứt lời, Lương Bảo Nhi càng siết chặt tay hơn.
Lâm Khả Lan cũng chỉ dựa vào đàn ông mới có địa vị như ngày hôm nay, nếu Cố Thành Viêm không xem trọng cô nữa thì cô sẽ không còn gì.
Khả Lan muốn bỏ đi, lúc này nghe Lương Bảo Nhi nói ngược lại càng kiên định muốn rời khỏi đây.
Cô đưa tay kéo tay Lương Bảo Nhi ra, thở dài, lạnh lùng nói: “Xác thực không muốn.”
Lời nói của Khả Lan khiến sắc mặt của Lương Bảo Nhi càng thêm khó chịu, đôi tay nắm chặt thành quyền, tức giận.
“Chị......” Lương Bảo Nhi vung tay lên muốn giáo huấn Khả Lan một chút.
Nhưng......Khả Lan lại nắm tay Lương Bảo Nhi.
Bị Khả Lan nắm tay Lương Bảo Nhi ngây ngẩn cả người.
Bốn mắt nhìn nhau, hình như đang tiến hành cuộc chiến không khói thuốc.
Lương Bảo Nhi giãy giụa muốn Khả Lan buông tay ra nhưng Khả Lan dần dần dùng sức, không buông tay.
Lát sau.
Khả Lan không buông tay Lương Bảo Nhi, Lương Bảo Nhi liền không dùng sức nữa.
Giùng giằng, Khả Lan dần buông lỏng, Lương Bảo Nhi lảo đảo lui về phía sau hai bước suýt nữa ngã xuống.
Khả Lan thấy Lương Bảo Nhi lui về sau hai bước, quay đầu muốn bỏ đi, Lương Bảo Nhi nhìn đồng hồ đột nhiên cất giọng nói: “Tôi đón mẹ chị về nước, lâu như vậy, chị cũng không muốn thăm bà ấy sao?”
Một câu nói khiến Khả Lan dừng bước, quay đầu nhìn về phía Lương Bảo Nhi, ánh mắt tràn đầy kinh ngạc.
Lương Bảo Nhi thấy Khả Lan dừng bước, khuôn mặt dần dần vui vẻ, đi về phía Khả Lan, đưa tay kéo tay Khả Lan tiếp tục nói: “Thật ra thì tôi vẫn luôn quan tâm dì Tố Phương, nói thế nào bà ấy cũng từng là mẹ tôi.” Dứt lời Lương Bảo Nhi buông tay Khả Lan đi về phía trước.
Khả Lan thấy Lương Bảo Nhi đi liền đi theo.
Hai người lên xe, Lương Bảo Nhi đưa Khả Lan tới bệnh viện, dọc đường đi hai người đều im lặng.
Cho đến khi Khả Lan nhìn thấy bóng dáng quen thuộc trong phòng bệnh thì liền giật mình.
Nhưng lúc này thần thái của bà không giống như trong trí nhớ của Khả Lan, ngu ngốc thậm chí hơi điên.
Thấy tình huống trong phòng bệnh, Khả Lan vội vàng muốn đi vào xem một chút, Lương Bảo Nhi đột nhiên đưa tay ngăn Khả Lan lại.
“Thật ra thì mẹ chị bị sợ hãi, tôi cũng rất khổ sở, đã tìm bác sĩ giỏi nhất nhưng làm thế nào cũng không tốt lên được.” Lương Bảo Nhi nói xong ánh mắt lại hướng về trong phòng.
Lúc này Dương Tố Phương ngoại trừ ngu si còn có di chứng của chữa bệnh bằng hóa chất nên tóc rụng sạch, sắc mặt vàng đậm khó coi, bộ dáng kia thật là sống không bằng chết.
Khả Lan nghe thấy Lương Bảo Nhi nói trong lòng hơi trầm xuống, đẩy Lương Bảo Nhi ra, hừ lạnh một tiếng nói “Cô đừng ở đây giả mù mưa sa, nếu như không phải do mẹ cô, mẹ tôi sẽ biến thành như vậy sao?” Dứt lời Khả Lan mở cửa đi vào phòng.
Cô bước nhanh tới trước mặt Dương Tố Phương, nhưng Dương Tố Phương lại không cho Khả Lan tới gần.
Vẫy tay, ôm gối, lui về phía sau.
Thấy tình huống như thế, khuôn mặt vốn dĩ bình tĩnh của Khả Lan từ từ trở nên khó chịu, há miệng muốn nói chuyện, hốc mắt đã ửng đỏ, nghẹn ngào không thành tiếng.
Lương Bảo Nhi thấy bộ dáng của Khả Lan cũng đi theo vào, đứng bên cạnh nói: “Nói cho cùng, dì Dương Tố Phương cũng chỉ là một quân cờ trong tay người quyền thế, bị người ta chơi đùa, mới có thể trở thành như ngày hôm nay.”
Dứt lời, Lương Bảo Nhi lại gần hai bước, quay đầu, đôi mắt xinh đẹp nhìn về phía Khả Lan.
Ý muốn nói với Khả Lan Dương Tố Phương trở nên như vậy tất cả đều bởi vì Cố Thành Viêm.
Khả Lan nghe Lương Bảo Nhi nói liền giật mình, hít một hơi, không lên tiếng, chỉ muốn dựa gần vào mẹ mình.
Vậy mà.....Dương Tố Phương không cho ai tới gần.
Khả Lan ở bệnh viện ngây người hồi lâu, lúc rời đi trời đã tối.
Khả Lan rời khỏi bệnh viện liền nhận được điện thoại của Cố Thành Viêm.
“Ở đâu?” Trong lời nói của anh dường như có chút không vui, hỏi Khả Lan đang ở đâu.
Khả Lan nghe anh hỏi, khuôn mặt vốn dĩ bình tĩnh liền trở nên âm trầm, cuối cùng nói: “Ở cửa bệnh viện.” Giọng nói Khả Lan trầm thấp, không định giấu giếm anh.
Nhưng đầu dây bên kia Cố Thành Viêm nghe Khả Lan nói sắc mặt liền thay đổi, đã đoán được Khả Lan ở đâu.
Mười phút sau.
Cố Thành Viêm xuất hiện trước mặt Khả Lan.
Anh xuống xe, muốn kéo Khả Lan lên xe.
Khả Lan đột nhiên lui về phía sau trốn tránh động tác của anh.
Bàn tay rơi vào khoảng không khiến Cố Thành Viêm không nói lên cảm giác trong lòng, Khả Lan đã biết, anh có dấu cũng không được.
Anh chợt thấy nhức đầu, khẽ nhắm mắt, dưới chân đột nhiên thấy không ổn.
Khả Lan nhìn thấy bộ dáng của anh liền giật mình vội vàng đi tới đỡ anh.
“Lên xe trước đã.” Khả Lan đề nghị, kéo anh lên xe.
Anh gật đầu, nhấc chân ngồi lên xe.
Không khí trong xe rất đè nén, Cố Thành Viêm đưa tay xao chân mày, chớp mắt lại mở ra, mở ra lại khép lại, dường như cực kỳ mệt mỏi, vẫn còn cố gắng chống đỡ.
Khả Lan thấy động tác của anh, chần chừ nhưng vẫn dứt khoát mở miệng: “Nói cho cùng chúng ta không cùng một thế giới.” Giọng nói Khả Lan chầm chậm nói rõ ràng từng chữ.
Trải qua nhiều chuyện như vậy Khả Lan cũng thấy rõ, căn bản cô và Cố Thành Viêm không thuộc về một thế giới.
Cô luôn luôn muốn tự mình xử lý chuyện của mình nhưng mỗi lần như vậy Cố Thành Viêm đều đem tới phiền toái.
Ở Hàng Châu, ở nhà họ Cố thậm chí ở bên cạnh anh, cô giống như bộ quần áo của Cố Thành Viêm, đồng thời phải chăm sóc công việc của Cố Thành Viêm, còn phải luôn luôn suy tính cảm nhận của mình.
Cô từng nghĩ làm một người vợ hiền nhưng những chuyện cô làm lại hại anh khiến anh nhức đầu.
Cố Thành Viêm nghe Khả Lan nói, vốn dĩ đầu óc hỗn loạn liền tỉnh táo, quay đầu nhìn Khả Lan, ánh mắt lạnh lùng sắc bén, kinh ngạc.
“Sự tồn tại của em luôn mang đến phiền phức cho anh, em ích kỷ lại tùy hứng, khiến kế hoạch của anh rối loạn, anh phải khắc phục hậu quả vì em, cuối cùng lại không như ý muốn.” Giọng nói của Khả Lan nhẹ nhàng chậm chạp, dường như bình tĩnh kể đã không còn quan trọng nữa.
Anh nghe Khả Lan nói như vậy, đưa tay nắm vai cô, nghĩ muốn nói với Khả Lan đừng nghĩ lung tung.
Khả Lan lại mở miệng trước.
“Không phải em nhất thời kích động, em nghiêm túc, muốn tìm một người thích hợp với mình, so với người trong lòng quan trọng hơn nhiều.” Khả Lan nói tới đây, đưa tay đẩy Cố Thành Viêm ra, ngồi thẳng nhìn anh.
Cố Thành Viêm lại đưa tay, ôm cô vào lòng, giọng nói đậm đà vang trên đỉnh đầu cô.
“Anh không cho phép em nói những lời như vậy lần nữa.” Qua nhiều năm như vậy, anh đều đợi cô, đến khi chờ được cô lại muốn bỏ đi, làm sao anh có thể buông tay.
Khả Lan dựa vào ngực anh, không giãy giụa, đôi tay ôm eo anh.
Nước mắt đã sớm tràn ra.
Biết nói tiếp anh cũng sẽ không đồng ý, điều cô có thể làm chỉ là lấy hành động chứng minh.
Họ ở chung một chỗ, cả hai đều mệt mỏi, gia đình, công việc, thậm chí cách sống đều không giống vợ chồng bình thường.
Cuối cùng cô suy đoán ý tưởng của anh, Cố Thành Viêm mệt mỏi, Cố Thành Viêm hao tổn tinh thần là vì cái gì; cô chịu nhịn những việc anh đã làm, cho dù hại cô hại người cô cũng làm như không có gì.
Không phải cô không thích Cố Thành Viêm, chỉ là bọn họ ở chung một chỗ, cả hai đều rất mệt mỏi.
Lương Bảo Nhi ở trong lòng thầm cười nhạo Khả Lan, nhà họ Cố sẽ không cho Khả Lan một hôn lễ chính thức; nhưng câu trả lời của Khả Lan lại khiến sắc mặt cô ta chìm xuống.
Kế hoạch quá nhiều, chưa hoàn thành được?
Khả Lan nói rất dễ nghe, nhà họ Cố nguyện ý vì cô, tại sao lại vẫn kéo dài tới bây giờ không có động tĩnh gì?
“Vậy......Chị, khi nào tổ chức hôn lễ?” Lương Bảo Nhi nghe Khả Lan nói lại hỏi lại.
Khả Lan đã nói như vậy cô ta cũng muốn biết, Lâm Khả Lan có thể nói chính xác thời gian được hay không, không chừng là vì muốn cô ta khó chịu nên mới nói qua loa như vậy.
Khả Lan cũng chỉ là con chim sẻ, bây giờ chỉ tạm hài lòng mà thôi.
Khả Lan nghe Lương Bảo Nhi hỏi, vẻ mặt hơi dừng lại, ngước mắt nhìn Lương Bảo Nhi rồi nói: “Cô rất quan tâm?”
Cô không trả lời câu hỏi của Lương Bảo Nhi mà hỏi ngược lại.
Câu nói của Lương Bảo Nhi có hàm ý khác, chính là muốn chế nhạo cô.
Lương Bảo Nhi nghe Khả Lan hỏi ngược lại, vẻ mặt hơi trầm xuống, há miệng còn muốn nói gì đó nhưng thấy vẻ mặt lạnh nhạt của Khả Lan cô ta lại im lặng.
Cô ta chán ghét nhất là bộ dáng nhẹ nhàng của Khả Lan.
Mỗi lần thấy bộ dáng này của Khả Lan cô ta cực kỳ chán ghét.
“Chị là chị gái em đương nhiên em phải quan tâm.”
Mặc dù Lương Bảo Nhi chán ghét Khả Lan nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười như cũ, dịu dàng nói với Khả Lan, cô ta chỉ quan tâm mà thôi.
Khả Lan nghe Lương Bảo Nhi nói khóe miệng khẽ nở nụ cười châm biếm, Lương Bảo Nhi vẫn như vậy, rõ ràng không giả bộ được còn cố gắng giả bộ.
Nghĩ đến đây Khả Lan đưa tay cầm ly nước trên bàn, nhìn dòng nước trong ly, lạnh lùng nói: “Có gì cứ nói thẳng.”. Cô không muốn quan co lòng vòng với Lương Bảo Nhi.
Lương Bảo Nhi hẹn cô ra ngoài, tất nhiên có lời muốn nói, cô cũng muốn nghe một chút Lương Bảo Nhi sẽ nói gì với cô.
“Em chỉ muốn nói chuyện với chị một chút.”
Lương Bảo Nhi nghe Khả Lan hỏi khẽ cười trả lời; dứt lời con ngươi cô ta đảo lòng vòng, ánh mắt dừng trên người Khả Lan.
Cô ta có tính toán nên mới gọi Khả Lan ra, sao cô ta có thể nói với Khả Lan chứ.
Câu trả lời của Lương Bảo Nhi khiến sắc mặt Khả Lan đột nhiên trầm xuống, cô không trả lời Lương Bảo Nhi mà nhìn Lương Bảo Nhi, khóe miệng nở nụ cười lạnh lẽo, sau một lúc im lặng cô đột nhiên đứng dậy.
Lương Bảo Nhi không chịu nói, trả lời lập lờ nước đôi, cô cũng không cần thiết phải ở đây nữa.
Khả Lan đột nhiên đứng dậy khiến Lương Bảo Nhi lộ vẻ nôn nóng, cũng đứng lên theo.
Hai người mặt đối mặt, Lương Bảo Nhi vội vàng nói: “Chị, chị muốn đi sao? Không thể ngồi thêm chút nữa sao?”
Lương Bảo Nhi không đạt được ý muốn tại sao có thể để Khả Lan đi như vậy.
Khả Lan bị Lương Bảo Nhi giữ lại vẻ mặt lạnh lùng, thở dài, quay đầu nhìn Lương Bảo Nhi nói: “Tôi còn có việc.” Dứt lời Khả Lan muốn bỏ đi.
Lương Bảo Nhi đột nhiên giơ tay nắm cánh tay Khả Lan nói: “Chị là chủ tịch, có chuyện gì cứ nói một tiếng liền có người làm, chẳng lẽ chị không thể ăn với em một bữa cơm sao?” Dứt lời, Lương Bảo Nhi càng siết chặt tay hơn.
Lâm Khả Lan cũng chỉ dựa vào đàn ông mới có địa vị như ngày hôm nay, nếu Cố Thành Viêm không xem trọng cô nữa thì cô sẽ không còn gì.
Khả Lan muốn bỏ đi, lúc này nghe Lương Bảo Nhi nói ngược lại càng kiên định muốn rời khỏi đây.
Cô đưa tay kéo tay Lương Bảo Nhi ra, thở dài, lạnh lùng nói: “Xác thực không muốn.”
Lời nói của Khả Lan khiến sắc mặt của Lương Bảo Nhi càng thêm khó chịu, đôi tay nắm chặt thành quyền, tức giận.
“Chị......” Lương Bảo Nhi vung tay lên muốn giáo huấn Khả Lan một chút.
Nhưng......Khả Lan lại nắm tay Lương Bảo Nhi.
Bị Khả Lan nắm tay Lương Bảo Nhi ngây ngẩn cả người.
Bốn mắt nhìn nhau, hình như đang tiến hành cuộc chiến không khói thuốc.
Lương Bảo Nhi giãy giụa muốn Khả Lan buông tay ra nhưng Khả Lan dần dần dùng sức, không buông tay.
Lát sau.
Khả Lan không buông tay Lương Bảo Nhi, Lương Bảo Nhi liền không dùng sức nữa.
Giùng giằng, Khả Lan dần buông lỏng, Lương Bảo Nhi lảo đảo lui về phía sau hai bước suýt nữa ngã xuống.
Khả Lan thấy Lương Bảo Nhi lui về sau hai bước, quay đầu muốn bỏ đi, Lương Bảo Nhi nhìn đồng hồ đột nhiên cất giọng nói: “Tôi đón mẹ chị về nước, lâu như vậy, chị cũng không muốn thăm bà ấy sao?”
Một câu nói khiến Khả Lan dừng bước, quay đầu nhìn về phía Lương Bảo Nhi, ánh mắt tràn đầy kinh ngạc.
Lương Bảo Nhi thấy Khả Lan dừng bước, khuôn mặt dần dần vui vẻ, đi về phía Khả Lan, đưa tay kéo tay Khả Lan tiếp tục nói: “Thật ra thì tôi vẫn luôn quan tâm dì Tố Phương, nói thế nào bà ấy cũng từng là mẹ tôi.” Dứt lời Lương Bảo Nhi buông tay Khả Lan đi về phía trước.
Khả Lan thấy Lương Bảo Nhi đi liền đi theo.
Hai người lên xe, Lương Bảo Nhi đưa Khả Lan tới bệnh viện, dọc đường đi hai người đều im lặng.
Cho đến khi Khả Lan nhìn thấy bóng dáng quen thuộc trong phòng bệnh thì liền giật mình.
Nhưng lúc này thần thái của bà không giống như trong trí nhớ của Khả Lan, ngu ngốc thậm chí hơi điên.
Thấy tình huống trong phòng bệnh, Khả Lan vội vàng muốn đi vào xem một chút, Lương Bảo Nhi đột nhiên đưa tay ngăn Khả Lan lại.
“Thật ra thì mẹ chị bị sợ hãi, tôi cũng rất khổ sở, đã tìm bác sĩ giỏi nhất nhưng làm thế nào cũng không tốt lên được.” Lương Bảo Nhi nói xong ánh mắt lại hướng về trong phòng.
Lúc này Dương Tố Phương ngoại trừ ngu si còn có di chứng của chữa bệnh bằng hóa chất nên tóc rụng sạch, sắc mặt vàng đậm khó coi, bộ dáng kia thật là sống không bằng chết.
Khả Lan nghe thấy Lương Bảo Nhi nói trong lòng hơi trầm xuống, đẩy Lương Bảo Nhi ra, hừ lạnh một tiếng nói “Cô đừng ở đây giả mù mưa sa, nếu như không phải do mẹ cô, mẹ tôi sẽ biến thành như vậy sao?” Dứt lời Khả Lan mở cửa đi vào phòng.
Cô bước nhanh tới trước mặt Dương Tố Phương, nhưng Dương Tố Phương lại không cho Khả Lan tới gần.
Vẫy tay, ôm gối, lui về phía sau.
Thấy tình huống như thế, khuôn mặt vốn dĩ bình tĩnh của Khả Lan từ từ trở nên khó chịu, há miệng muốn nói chuyện, hốc mắt đã ửng đỏ, nghẹn ngào không thành tiếng.
Lương Bảo Nhi thấy bộ dáng của Khả Lan cũng đi theo vào, đứng bên cạnh nói: “Nói cho cùng, dì Dương Tố Phương cũng chỉ là một quân cờ trong tay người quyền thế, bị người ta chơi đùa, mới có thể trở thành như ngày hôm nay.”
Dứt lời, Lương Bảo Nhi lại gần hai bước, quay đầu, đôi mắt xinh đẹp nhìn về phía Khả Lan.
Ý muốn nói với Khả Lan Dương Tố Phương trở nên như vậy tất cả đều bởi vì Cố Thành Viêm.
Khả Lan nghe Lương Bảo Nhi nói liền giật mình, hít một hơi, không lên tiếng, chỉ muốn dựa gần vào mẹ mình.
Vậy mà.....Dương Tố Phương không cho ai tới gần.
Khả Lan ở bệnh viện ngây người hồi lâu, lúc rời đi trời đã tối.
Khả Lan rời khỏi bệnh viện liền nhận được điện thoại của Cố Thành Viêm.
“Ở đâu?” Trong lời nói của anh dường như có chút không vui, hỏi Khả Lan đang ở đâu.
Khả Lan nghe anh hỏi, khuôn mặt vốn dĩ bình tĩnh liền trở nên âm trầm, cuối cùng nói: “Ở cửa bệnh viện.” Giọng nói Khả Lan trầm thấp, không định giấu giếm anh.
Nhưng đầu dây bên kia Cố Thành Viêm nghe Khả Lan nói sắc mặt liền thay đổi, đã đoán được Khả Lan ở đâu.
Mười phút sau.
Cố Thành Viêm xuất hiện trước mặt Khả Lan.
Anh xuống xe, muốn kéo Khả Lan lên xe.
Khả Lan đột nhiên lui về phía sau trốn tránh động tác của anh.
Bàn tay rơi vào khoảng không khiến Cố Thành Viêm không nói lên cảm giác trong lòng, Khả Lan đã biết, anh có dấu cũng không được.
Anh chợt thấy nhức đầu, khẽ nhắm mắt, dưới chân đột nhiên thấy không ổn.
Khả Lan nhìn thấy bộ dáng của anh liền giật mình vội vàng đi tới đỡ anh.
“Lên xe trước đã.” Khả Lan đề nghị, kéo anh lên xe.
Anh gật đầu, nhấc chân ngồi lên xe.
Không khí trong xe rất đè nén, Cố Thành Viêm đưa tay xao chân mày, chớp mắt lại mở ra, mở ra lại khép lại, dường như cực kỳ mệt mỏi, vẫn còn cố gắng chống đỡ.
Khả Lan thấy động tác của anh, chần chừ nhưng vẫn dứt khoát mở miệng: “Nói cho cùng chúng ta không cùng một thế giới.” Giọng nói Khả Lan chầm chậm nói rõ ràng từng chữ.
Trải qua nhiều chuyện như vậy Khả Lan cũng thấy rõ, căn bản cô và Cố Thành Viêm không thuộc về một thế giới.
Cô luôn luôn muốn tự mình xử lý chuyện của mình nhưng mỗi lần như vậy Cố Thành Viêm đều đem tới phiền toái.
Ở Hàng Châu, ở nhà họ Cố thậm chí ở bên cạnh anh, cô giống như bộ quần áo của Cố Thành Viêm, đồng thời phải chăm sóc công việc của Cố Thành Viêm, còn phải luôn luôn suy tính cảm nhận của mình.
Cô từng nghĩ làm một người vợ hiền nhưng những chuyện cô làm lại hại anh khiến anh nhức đầu.
Cố Thành Viêm nghe Khả Lan nói, vốn dĩ đầu óc hỗn loạn liền tỉnh táo, quay đầu nhìn Khả Lan, ánh mắt lạnh lùng sắc bén, kinh ngạc.
“Sự tồn tại của em luôn mang đến phiền phức cho anh, em ích kỷ lại tùy hứng, khiến kế hoạch của anh rối loạn, anh phải khắc phục hậu quả vì em, cuối cùng lại không như ý muốn.” Giọng nói của Khả Lan nhẹ nhàng chậm chạp, dường như bình tĩnh kể đã không còn quan trọng nữa.
Anh nghe Khả Lan nói như vậy, đưa tay nắm vai cô, nghĩ muốn nói với Khả Lan đừng nghĩ lung tung.
Khả Lan lại mở miệng trước.
“Không phải em nhất thời kích động, em nghiêm túc, muốn tìm một người thích hợp với mình, so với người trong lòng quan trọng hơn nhiều.” Khả Lan nói tới đây, đưa tay đẩy Cố Thành Viêm ra, ngồi thẳng nhìn anh.
Cố Thành Viêm lại đưa tay, ôm cô vào lòng, giọng nói đậm đà vang trên đỉnh đầu cô.
“Anh không cho phép em nói những lời như vậy lần nữa.” Qua nhiều năm như vậy, anh đều đợi cô, đến khi chờ được cô lại muốn bỏ đi, làm sao anh có thể buông tay.
Khả Lan dựa vào ngực anh, không giãy giụa, đôi tay ôm eo anh.
Nước mắt đã sớm tràn ra.
Biết nói tiếp anh cũng sẽ không đồng ý, điều cô có thể làm chỉ là lấy hành động chứng minh.
Họ ở chung một chỗ, cả hai đều mệt mỏi, gia đình, công việc, thậm chí cách sống đều không giống vợ chồng bình thường.
Cuối cùng cô suy đoán ý tưởng của anh, Cố Thành Viêm mệt mỏi, Cố Thành Viêm hao tổn tinh thần là vì cái gì; cô chịu nhịn những việc anh đã làm, cho dù hại cô hại người cô cũng làm như không có gì.
Không phải cô không thích Cố Thành Viêm, chỉ là bọn họ ở chung một chỗ, cả hai đều rất mệt mỏi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook