Chọc Nhầm Sếp Lớn
-
Chương 111: Xoay người bỏ đi
“Rốt cuộc người anh yêu là ai?”
Khả Lan chưa bao giờ dừng hoài nghi vấn đề này.
Nhưng cô không tìm ra nguyên nhân anh thích, cũng không biết anh thích người trong quá khứ hay người ở hiện tại.
Hoặc là nói anh cũng chỉ tìm kiếm hình bóng “cô ấy” trên người cô.
Mặc kệ thế nào những thứ này đều không quan trọng, hiện tại Khả Lan hiểu rõ bản thân muốn làm gì, phải đối mặt thế nào, buông tay không phải vì không yêu mà là yêu quá sâu, sâu đến nỗi quá mệt mỏi.
Cố Thành Viêm nghe thấy Khả Lan nói, cơ thể cương cứng, đôi tay khẽ run.
“Là anh.”
Câu trả lời của anh vẫn kiên định như cũ.
Nhiều năm như vậy người trong lòng anh chỉ có cô, chẳng lẽ cô không biết?
Hoặc là noi cô đã từng bỏ ra quá nhiều, anh bỏ ra quá ít khiến cho cô cảm thấy không an toàn?
Thật không ngờ.
Anh sẽ đem hết tất cả tinh lực đặt lên người cô, chỉ xin cô không bỏ đi nữa.
Khả Lan nghe anh trả lời đột nhiên khẽ cười, đưa tay đẩy Cố Thành Viêm ra, ngồi thẳng dậy.
“Là em? Vậy thì trong trí nhớ của anh là “cô ấy”?” Khả Lan nhíu mày nhìn thẳng khuôn mặt cương nghị của anh.
Rõ ràng gần ngay trước mắt, lại làm cho cô cảm thấy xa đến nỗi không thể chạm tới.
Cố Thành Viêm nghe Khả Lan nói, liền giật mình, đầu ngón tay khẽ run, dần dần nắm chặt thành quyền.
Khả Lan khẽ cười cúi đầu không lên tiếng nữa.
Thế nhưng đã quyết định, đã cảm thấy không quan trọng, cô không nên không bỏ được.
Cố Thành Viêm không trả lời đã cho Khả Lan câu trả lời tốt nhất, giữa bọn họ chỉ là một đoạn nhân duyên lúc trước, nếu như không có thì giữa bọn họ không còn gì nữa.
Không khí trong xe đột nhiên trở nên kỳ quái.
Khả Lan và Cố Thành Viêm không lên tiếng.
Câu trả lời của Cố Thành Viêm không phải không xác định, chỉ là phụ nữ đã nghi ngờ một lần khiến cho anh bắt đầu cảm thấy hai người bọn họ không phù hợp.
Im lặng hồi lâu.
“Em muốn làm thế nào?” Cố Thành Viêm trầm giọng nói, hỏi ý Khả Lan.
Khả Lan nghe Cố Thành Viêm nói trong lòng bỗng nhiên trống rỗng, lời nói của anh đối với cô mà nói không bằng không nói thì hơn.
Nghĩ đến đây ánh mắt Khả Lan chần chừ hồi lâu nói: “Ly hôn thôi.” Dứt lời trái tim Khả Lan liền nhói đau.
Thế nhưng đã nói đến mức này Khả Lan chỉ có thể nói tiếp, có bỏ được hay không chỉ là tạm thời.
Cố Thành Viêm nghe Khả Lan nói, ánh mắt âm trầm, thay đổi mấy lần liền khôi phục lại vẻ bình tĩnh.
“Được.”
Giọng đàn ông chầm chậm, ánh mắt không biểu hiện điều gì nhưng sắc mặt bình tĩnh tự nhiên.
Khả Lan nghe Cố Thành Viêm nói, sắc mặt đột nhiên trầm xuống, bàn tay khẽ run sau đó lại khôi phục lại vẻ bình tĩnh.
Cô cúi đầu trong lòng dâng lên cảm giác khó chịu.
Đoán ý trong lòng anh.
Có lẽ Cố Thành Viêm cũng phát hiện anh chỉ yêu “cô ấy” trong trí nhớ, anh đang đứng ở bờ vực nên không xem cô là “cô ấy”.
Nhưng không phải Cố Thành Viêm nói cô chính là “cô ấy” sao?
Tại sao......
Nghĩ đến đây Khả Lan thầm cười nhạo bản thân, rõ ràng quyết định buông tay tại sao trong lòng lại khẩn trương không bỏ được, càng loạn hơn, càng làm cô không thông?
Trong lòng Cố Thành Viêm đang suy nghĩ gì? Có quan tâm tới cô chút nào không?
Khả Lan đột nhiên cảm thấy nóng nảy, muốn hỏi rõ đáp án của anh.
Nhưng......
Cô quay đầu, lúc nhìn thấy sắc mặt bình tĩnh của anh thì cô lại e sợ, thấp thỏm trong lòng không dám nói.
Xe yên tĩnh chạy trên đường, không ai lên tiếng.
Trở lại nhà họ Cố, sau khi Cố Thành Viêm xuống xe, nhấc chân đi vào trong nhà.
Sau đó Khả Lan bước nhanh muốn theo sau rồi lại dừng bước.
Đợi anh đi xa lúc này Khả Lan mới nhấc chân.
Hai người một trước một sau đi vào trong nhà, Cố Thành Viêm không dừng lại đi thẳng lên phòng làm việc trên lầu.
Sau khi Khả Lan đi theo anh tới phòng làm việc, đứng trước cửa phòng dừng một chút sau đó về phòng.
Người nhà họ Cố đều đã đi Tây Nam, ở nhà chỉ còn lại Khả Lan và Cố Thành Viêm, bình thường trừ người giúp việc tòa nhà trở nên yên tình khác thường.
Ngoài cửa sổ trời mưa lất phất, ngọn cây đâm chồi tạo nên tinh thần phấn chấn.
Khả Lan ở trong phòng bước hai bước, chần chừ rồi gọi điện thoại cho Diệp Huệ nhờ cô soạn đơn ly hôn cho mình.
Điện thoại thông Khả Lan đang muốn nói chuyện, cửa phòng đột nhiên bị mở ra.
Cố Thành Viêm mở cửa phòng, vừa đúng lúc nhìn thấy Khả Lan gọi điện thoại, trong lòng dâng lên cảm giác nóng nảy, không lên tiếng.
Khả Lan thây Cố Thành Viêm đột nhiên đi vào phòng, trong lòng run lên, lời muốn nói nghẹn ở cổ họng.
“Khả Lan? Khả Lan?.....” Đầu dây bên kia Diệp Huệ vẫn kêu tên Khả Lan.
Khả Lan bỗng nhiên hoàn hồn, cúi đầu trả lời: “Tôi đây, bây giờ cô có rảnh không?” Giọng nói Khả Lan mềm mại.
Cố Thành Viêm thấy động tác của Khả Lan, vẻ mặt hơi dừng lại sau đó nhấc chân đi tới sau lưng Khả Lan.
“Rảnh, có chuyện gì sao?”
“Giúp tôi tìm luật sư thảo một bản thỏa thuận ly hôn.” Khả Lan cố gắng hạ thấp giọng, hy vọng Cố Thành Viêm đừng để ý tới lời cô nói.
Nhưng Cố Thành Viêm đã đứng ở sau lưng cô.
Sau khi anh nghe Khả Lan nói trái tim nhói đau, đưa tay đoạt lấy điện thoại trong tay Khả Lan đặt bên tai nói: “Không cần làm, tôi sẽ giải quyết.” Dứt lời Cố Thành Viêm cúp máy.
Hành động của anh khiến Khả Lan bối rối.
Cô vội vàng quay đầu nhìn về phía Cố Thành Viêm, há miệng muốn nói chuyện nhưng lúc thấy sắc mặt âm trầm của anh cô lại im lặng.
Hai người đứng đối mặt, Khả Lan vẫn cúi đầu, trong lòng đột nhiên thấy sợ hãi, cô sợ mình không chịu được.
Nhưng cô phải chịu được.
Cố Thành Viêm cúi đầu nhìn người trước mặt, trong lòng càng phiền hơn, bàn tay cầm điện thoại siết chặt.
Khoảng khắc.
“Anh sẽ chuẩn bị, em không cần phải tìm người chuẩn bị.” Giọng anh chầm chậm, làm cho người ta không dám hoài nghi.
Khả Lan nghe Cố Thành Viêm nói, vẻ mặt hơi trầm xuống, gật đầu, không lên tiếng nữa.
Cố Thành Viêm thấy Khả Lan gật đầu, không nói chuyện nữa, thở dài, xoay người vào phòng tắm.
Khả Lan thấy Cố Thành Viêm đi vào phòng tắm, đột nhiên cảm thấy không khí hoàn hoãn một chút, nhưng cô đứng trong phòng lại cảm thấy kỳ quái.
Chần chừ hồi lâu, Khả Lan lấy hai bộ quần áo trong tủ, rời phòng, cô nhẹ nhàng khép cửa quyết định rời khỏi nhà họ Cố.
Lúc Khả Lan đi Cố Thành Viêm vẫn đang tắm.
Cô nói với dì Lưu liền lập tức rời đi.
Cố Thành Viêm đứng trên lầu nhìn bóng dáng cô bỏ đi, sắc mặt lạnh lùng.
Bóng đêm dần dần dày.
Khả Lan rời khỏi nhà họ Cố, vốn dĩ muốn quay về căn nhà ngày xưa.
Nhưng lại nghĩ tới là căn phòng Cố Thành Viêm cho, trong lòng giống như bị thứ gì đó chặn lại, tức giận không muốn ở.
Nhưng đối mặt với tình hình của mẹ lúc này cuối cùng Khả Lan vẫn đi về.
Lúc đầu căn phòng này là phần thưởng cho cô, kiểu cách không ở chỉ sẽ tự làm khổ mình.
Phòng mấy tháng không có người ở vẫn như lúc ban đầu khi Khả Lan dọn đi.
Dương Tố Phương điên, tốt hơn so với lúc trước Khả Lan nhìn thấy.
Ngồi trên ghế sa lon ở trong phòng chơi hộp điều khiển ti vi.
Khả Lan dọn dẹp căn phòng, nấu cơm tối, gọi Dương Tố Phương ăn cơm, Dương Tố Phương nghe thấy ăn cơm, đột nhiên giống như bị cái gì kích thích, cả người nằm sấp trên ghế sa lon, dùng gối che đầu.
Thấy hành động của Dương Tố Phương, trái tim Khả Lan đột nhiên trầm xuống, vội vàng để bát đũa trong tay xuống, đi tới trước mặt Dương Tố Phương đang muốn an ủi.
Dương Tố Phương lại giống như bị kích thích đưa tay đẩy Khả Lan ra.
Khả Lan bị đẩy, cơ thể đập vào bàn trà, bụng quặn đau.
Nhưng Dương Tố Phương vẫn chạy quanh nhà, Khả Lan chỉ có thể vội vàng bò dậy đuổi theo Dương Tố Phương, hy vọng bà có thể bình tĩnh lại.
Nhưng......
Cô không thể đuổi theo Dương Tố Phương, bởi vì bụng của mình quặn đau, ngã xuống đất ngất xỉu.
Dương Tố Phương chạy một hồi, đột nhiên ngừng lại, quay đầu nhìn thấy bộ dáng Khả Lan, trong đầu dường như nhớ tới điều gì, đột nhiên cảm thấy nóng nảy.
Xoay người vội vàng gọi điện thoại, gọi xe cấp cứu.
Lúc Khả Lan tỉnh lại thì đang ở bệnh viện, Dương Tố Phương yên tĩnh ngồi bên cạnh cô, bộ dáng không thay đổi, dương như bình tĩnh hơn nhiều.
Khả Lan giùng giằng muốn ngồi dậy, Dương Tố Phương lại đưa tay ấn cô nằm xuống.
“Không.....Không thể......” Giọng Dương Tố Phương hơi cà lăm, bà đưa tay sờ bụng Khả Lan, trong ánh mắt tràn đầy ánh sáng của tình mẹ.
Khả Lan nhìn thấy hành động của Dương Tố Phương liền giật mình, cúi đầu nhìn xuống bụng, trái tim dường như bị thứ gì đó đánh vào.
Mang thai?
Thật không đúng lúc!
Nghĩ đến đây bàn tay Khả Lan dần dần siết chặt, bối rối giữa giữ hay không giữ.
Đột nhiên tiếng Kim Hạo vang lên bên trong phòng bệnh.
“Giọt máu của mình, không để ý tới, không sinh cũng được.”
Bởi vì nhà họ Kim có chuyện nên Kim Hạo tới xử lý, trùng hợp lại nghe thấy tin Khả Lan mang thai nên tới xem một chút.
Sau khi thấy bộ dáng của Khả Lan, trong lòng anh ta trở nên phiền não.
Anh ta mặc kệ giữa Khả Lan và Cố Thành Viêm phát sinh vấn đề gì, nhưng tình huống trước mắt khiến anh ta khó chịu.
Nếu như Cố Thành Viêm không muốn anh ta không ngại nhận lấy.
Khả Lan đột nhiên nghe thấy giọng của Kim Hạo hơi ngừng lại, ngẩng đầu nhìn Kim Hạo.
“Tin tức của tổng giám đốc Kim thật nhanh nhạy.” Khả Lan trả lời Kim Hạo sau đó nhếch miệng nở nụ cười yếu ớt.
Kim Hạo thấy Khả Lan nở nụ cười đột nhiên cảm thấy không vui.
“Lúc này cô còn có thể cười được?” Kim Hạo đi tới trước mặt Khả Lan, ngồi xuống, trong tròng mắt tối tăm nổi lên lửa giận.
Lương Bảo Nhi và Lâm Khải Nghiệp lén lút vận chuyển tài sản đi, Lương Thị sắp bị lấy hết, bây giờ Lâm Khả Lan vẫn còn rối rắm trên tình trường.
Quả nhiên, phụ nữ đều không thể dùng được.
Kim Hạo hỏi ngược lại khiến Khả Lan giật mình, cúi đầu chần chừ một lát lại ngẩng đầu nhìn về phía Kim Hạo nói “Chẳng lẽ tôi phải khóc?” Khả Lan không cảm thấy đây là vấn đề khó có thể giải quyết.
Bên này cô khuôn muốn dây dưa với Cố Thành Viêm, bên kia Lương Thị vẫn chưa chấm dứt.
Lúc trước Lương Bảo Nhi đưa cô đi gặp mẹ cũng chỉ vì muốn đả kích cô, khiến cô không thể rảnh rỗi quan tâm tới Lương Thị.
Nhưng Lương Bảo Nhi tính sai một cá nhân, đó chính là Kim Hạo.
Kim Hạo luôn luôn nhìn chằm chằm vào Lương Thị, mục tiêu của anh ta chính là nuốt trọn Lương Thị.
Mặc dù Khả Lan không biết rõ, bây giờ Lương Tú Ly đã chết, tại sao bây giờ Kim Hạo vẫn nhìn chằm chằm Lương Thị không tha.
Nhưng trong này tất nhiên có liên quan đến ích lợi khiến mấy thương nhân này đấu tranh đến chết.
“Tôi không ngại nhìn thấy cô khóc.” Kim Hạo nghe Khả Lan hỏi ngược lại, khóe miệng nở nụ cười châm biếm, lúc này Khả Lan nên khóc mới đúng.
Cãi nhau với Cố thủ trưởng, Lương Thị bị Lâm Khải Nghiệp lấy hết, cô không khóc vậy thì đầu óc có vấn đề.
Khả Lan nghe Kim Hạo nói, ánh mắt chần chừ sau đó ngẩng đầu nhìn Kim Hạo nói: “Nếu như tôi muốn anh toàn lực giúp Lương Bảo Nhi làm chủ tịch Lương Thị, anh có đồng ý hay không?”
Chuyện Lâm Khải Nghiệp không phải Khả Lan không tính trước, cô không muốn dính vào, chỉ có thể tìm cách thối lui.
Kim Hạo nghe Khả Lan nói liền giật mình, hai mắt tối tăm nhìn Khả Lan, sau một hồi suy nghĩ cảm thấy biện pháp của cô cũng được.
Lương Thị do một tay Lương Tú Ly thành lập, trong Lương Thị có rất nhiều người ủng hộ Lương Bảo Nhi.
Mặc dù thời gian Lâm Khải Nghiệp dạo chơi ở Lương Thị không ngắn nhưng thật sự không có bao nhiêu quyền lực, nếu không phải có kinh nghiệp ở Lương Thị thì làm sao có thể tranh giành chức chủ tịch.
Ở giữa hai cá nhân có kẹp Lâm Khả Lan quan hệ mới hòa hoãn, nếu như Lâm Khả Lan đột nhiên rút lui, tất nhiên quan hệ của hai người sẽ nổ tung.
Chẳng lẽ đây chính là nguyên nhân Khả Lan muốn trở mặt với Cố thủ trưởng.
Giấu đầu hở đuôi, ngồi xem hổ đấu?
Không không không......Lâm Khả Lan nên biết, trở mặt với Cố thủ trưởng cô sẽ không có chuyện tốt.
Cho dù có thể để Lương Bảo Nhi với Lâm Khải Nghiệp đấu nhau nhưng không có Cố thủ trưởng ủng hộ, Lâm Khả Lan sẽ không tạo được danh tiếng.
Cho nên bọn họ thật sự cãi nhau?
Vì chuyện gì?
“Dĩ nhiên đồng ý.” Mặc dù trong lòng có nhiều nghi vấn nhưng Kim Hạo cũng không hỏi Khả Lan.
Anh ta mặc kệ Lâm Khả Lan có thật sự trở mặt hay không, cái anh ta muốn chính là đẩy Lương thị xuống.
“Tổng giám đốc Kim đã nói vậy tôi cần phải khóc sao?” Khả Lan nghe Kim Hạo nói khẽ trả lời lại một câu.
Cô cũng chỉ là không muốn dính vào chuyện này nữa.
Càng dính vào càng bi thương, giống như lúc đầu, nếu như cô chỉ tìm một người đàn ông bình thường có một triệu.
Mẹ cô nhất định sẽ không chịu đau nhiều, nhưng đáng tiếc chính là cô đụng phải Cố Thành Viêm.
Kim Hạo nghe Khả Lan trả lời khẽ cười.
Trong lòng không thể nói là bội phục dũng khí của Khả lan mà còn thưởng thức tính quả cảm của cô.
Nhưng Sự tồn tại của Lâm Khả Lan đã giúp anh ta một tay.
“Nói đúng lắm, cô nên vui vẻ cười to.” Kim Hạo khẽ cười trả lời Khả Lan.
Chuyện này Khả Lan chỉ cần có tính toán trước, còn lại mọi chuyện sẽ do anh ta làm.
Khả Lan nghe Kim Hạo nói khẽ cười, không đến nỗi vui vẻ cười to, nhưng mà nhìn Lương Bảo Nhi và Lâm Khải Nghiệp càng đấu càng bị thương, còn có sự can thiệp của Kim Hạo cô cảm thấy thật đặc sắc.
Nghĩ đến đây trái tim Khả Lan bỗng nhiên trầm xuống, nghiêng đầu, ánh mắt dừng trên người Dương Tố Phương.
Lâm Khải Nghiệp phụ mẹ cô nhiều năm như vậy, cô nhất định phải làm cho Lâm Khải Nghiệp thân bại danh liệt phải rời khỏi thành phố.
Sau đó tìm một nơi yên tĩnh.....Sinh con, sống quan ngày.
Kim Hạo nhìn thấy vẻ mặt Khả Lan thay đổi mấy lần, trong lòng có cảm giác phiền não, ngẩng đầu muốn vỗ vỗ bả vai cô an ủi.
Nhưng lại bị người khác cướp mất.
Cố Thành Viêm đưa tay vỗ nhẹ bả vai Khả Lan, không che giấu vẻ bất đắc dĩ và quan tâm.
Vốn dĩ anh nghe Khả Lan nói muốn ly hôn liền đồng ý là vì tức giận cách làm của cô, anh là đàn ông cũng có lòng tự tôn của mình.
Anh đứng trước mặt cô, bỏ hết tất cả tự tôn của mình, nhưng vẫn không thể có được sự tin tưởng của cô.
Cho nên anh không do dự đồng ý ly hôn.
Nhưng bây giờ anh nghe thấy tin cô mang thai liền không để ý gì nữa, đến đây thăm cô.
Đột nhiên bị người ta vỗ bả vai Khả Lan ngẩn người, cảm giác quen thuộc khiến cô cứng ngắc không dám quay đầu lại.
Cô cho rằng Cô Thành Viêm nhận rõ bản thân thích ai nên sẽ không quay lại tìm cô nữa.
Mà bây giờ anh xuất hiện khiến cô không biết phải đối mặt thế nào.
Tiếp tục yêu hay là làm tổn thương nhau?
Khả Lan không quay đầu lại, Cố Thành Viêm lại đưa tay kéo mặt cô lại, hai mắt tối tăm chăm chú nhìn khuôn mặt gầy gò của cô.
“Không phải anh không cho em đáp án, mà là em hiểu lầm, khiến cho anh sợ câu trả lời quá nhẹ.” Giọng Cố Thành Viêm không lớn lại lộ ra vẻ không kiềm nén được.
Khả Lan nghe Cố Thành Viêm nói liền giật mình, một dòng nước ấm xông lên đầu, không ngờ, anh lại nói như vậy.
Kim Hạo vẫn đứng ở bên cạnh, sau khi nghe Cố Thành Viêm nói, nhếch miệng nở nụ cười đưa Dương Tố Phương ra ngoài.
Sau khi hai người đi, trong phòng bệnh trở nên cực kỳ yên tĩnh.
Khả Lan ngước mắt, hai mắt tối tăm chăm chú nhìn khuôn mặt anh tuấn của anh.
“Là bởi vì em mang thai anh mới tới sao?” Thành phố là địa bàn của Cố Thành Viêm.
Kim Hạo cũng biết tin cô mang thai, Cố Thành Viêm không thể nào không biết.
Cố Thành Viêm nghe thấy Khả Lan hỏi, vẻ mặt hơi dừng lại, sau đó gật đầu bày tỏ quả thật như vậy.
Nếu như không phải bởi vì cô mang thai, anh sẽ tiếp tục khiến cô thấy rõ ràng, anh mới là bến đậu tốt nhất của cô.
Khả Lan thấy Cố Thành Viêm gật đầu, trong lòng bỗng nhiên trầm xuống, cúi đầu, trong lòng rất là không vui.
“Em sẽ không giữ lại.” Khả Lan cúi đầu nói, tức giận nói với Cố Thành Viêm cô sẽ không giữ lại đứa bé này.
Mà Cố Thành Viêm sau khi nghe cô nói, bàn tay dần siết chặt, đưa tay nắm cằm cô, hai người bốn mắt nhìn nhau.
Khả Lan bị buộc phải ngẩng đầu, thấy lửa giận trong mắt anh, trong lòng cô đột nhiên ngẩn ra, cắn môi không nói.
Cố Thành Viêm lại mở miệng trước.
“Anh có nghìn cách để em giữ lại nhưng cái anh muốn chính là trái tim của em.”
“Trải qua thời gian dài, thật sự bởi vì anh biết em chính là “cô ấy” nên mới quan tâm để ý tới em.”
“Nhưng em có nghĩ tới hay không, nếu như anh chỉ muốn tìm một cái bóng, Lương Bảo Nhi và Lâm Bảo Nhi còn giống hơn em nhiều.”
Giọng nói của Cố Thành Viêm không nhanh không chậm, trong lời nói đã giải thích rõ ràng.
Không phải anh không quan tâm cô mà là cô tự làm mình đau.
Lúc này anh cũng không biết tong lòng cô có anh hay không, giữa bọn họ giống như có một màng tơ nhẹ; rõ ràng gần trong gang tấc lại không có cách nào thản nhiên chống đỡ.
Khả Lan nghe Cố Thành Viêm nói, vẻ mặt hơi đọng lại, con ngươi chăm chú nhìn khuôn mặt lạnh lùng của anh nhất thời không nói nên lời.
Mặc dù lời nói của anh đơn giản nhưng lại nói rất rõ ràng.
Nhưng.....Anh nói rõ ràng như vậy, trong lòng cô vẫn có cảm giác nghi ngờ.
Cô vẫn không nhớ rõ được, chỉ nhớ rõ mình là Lâm Khả Lan.
Cô sợ sau này sẽ xuất hiện một người phụ nữ khác chen vào giữa cô và Cố Thành Viêm.
Nếu như không phải cô, Cố Thành Viêm có thể còn đối xử với cô giống như bây giờ hay không?
Khả Lan đối với Cố Thành Viêm không phải là không yêu mà là yêu quá sâu khiến cô sợ mất đi.
Giữa bọn họ chung quy là không đúng nhà, không làm cửa.
“Em có hiểu hay không?” Cố Thành Viêm thấy Khả Lan thật lâu không trả lời, trầm giọng hỏi lại.
Lời cũng đã nói rõ như vậy làm sao Khả Lan có thể không hiểu.
Khả Lan nghe thấy Cố Thành Viêm nhắc nhở, trong lòng hơi run, cô hiểu nhưng mà cô sợ.
Lát sau.
Khả Lan vẫn như cũ không trả lời Cố Thành Viêm.
Khiến trong lòng Cố Thành Viêm càng thêm phiền não, sắc lực trong tay anh dần dần siết chặt, đối với sự hoài nghi và không tin tưởng của cô khiến anh cảm thấy vô lực.
Anh đã cố gắng hết sức nhưng đáng tiếc trong lòng Khả Lan vĩnh viễn tồn tại tầng chắn kia.
Không khí trong phòng bệnh nhất thời trở nên đè nén, bàn tay Cố Thành Viêm đang nắm Khả Lan dần dần buông ra.
Khả Lan đột nhiên nóng nảy, vội vàng đưa tay nắm tay anh.
“Em hiểu nhưng anh không hiểu em.” Khả Lan vội vàng nói với Cố Thành Viêm, sau đó buông tay anh.
Cô không bỏ Cố Thành Viêm, nhưng không phải sẽ không rời khỏi anh.
Hai người bọn họ không hợp, không phải là hiểu lầm mà là vốn dĩ hai người không phải là bạn đường.
Cố Thành Viêm nghe Khả Lan nói, trong lòng ngạc nhiên, đưa tay vội vàng nắm bả vai cô, sắc mặt trở nên lạnh lùng kiên quyết.
Khả Lan nhìn thấy sắc mặt anh, trong lòng khẽ run.
Nhưng cô cũng cực kỳ lạnh lùng kiên quyết.
“Chúng ta......cứ như vậy đi.” Lời Khả Lan nói không phải là nhất thời xúc động mà là đã suy nghĩ kỹ.
Hai người ở chung một chỗ không phải chỉ là chuyện của hai người mà là chuyện của hai nhà.
Cô không muốn Cố Thành Viêm chịu quá nhiều áp lực, cô cũng không muốn nhìn thấy cảnh người bị thương và những âm mưu tính toán nữa.
Cho nên cô thấy rõ ràng căn bản hai người không có cách nào ở chung một chỗ.
Cố Thành Viêm nghe Khả Lan nói, trong lòng bỗng nhiên trầm xuống, đưa tay nắm chặt bả vai cô.
Nhưng bốn mắt nhìn nhau không nói nên lời.
Im lặng hồi lâu.
“A.” Cố Thành Viêm đột nhiên cười, buông Khả Lan ra, đứng thẳng người.
Bóng dáng anh cao ráo thẳng tắp, âm trầm đứng trước mặt cô.
Khả Lan thấy anh đứng thẳng người, cúi đầu không dám nhìn về phía anh.
Cố Thành Viêm thấy hành động của Khả Lan, chân mày nhíu chặt, hai mắt tối tăm chăm chú nhìn khuôn mặt Khả Lan nói “Anh đối với em một tấm chân tình, lại không nghĩ rằng.......” Dứt lời Cố Thành Viêm đưa tay xoa chân mày.
Mấy ngày nay, nội bộ chính trị có chút vấn đề, Cố Thành Viêm suốt ngày ở phòng chỉ huy, ngay cả thời gian ngủ cũng không có.
Bây giờ tìm được không gian rảnh đến thăm Lâm Khả Lan, lại không nghĩ rằng nhận được tin tức cô muốn rời khỏi anh.
Anh từ nhận thức đã tận lực, nhưng lúc nghe thấy cô kiên định muốn rời đi, anh mới phát hiện mọi cố gắng của anh đều phí công.
Khả Lan chưa bao giờ dừng hoài nghi vấn đề này.
Nhưng cô không tìm ra nguyên nhân anh thích, cũng không biết anh thích người trong quá khứ hay người ở hiện tại.
Hoặc là nói anh cũng chỉ tìm kiếm hình bóng “cô ấy” trên người cô.
Mặc kệ thế nào những thứ này đều không quan trọng, hiện tại Khả Lan hiểu rõ bản thân muốn làm gì, phải đối mặt thế nào, buông tay không phải vì không yêu mà là yêu quá sâu, sâu đến nỗi quá mệt mỏi.
Cố Thành Viêm nghe thấy Khả Lan nói, cơ thể cương cứng, đôi tay khẽ run.
“Là anh.”
Câu trả lời của anh vẫn kiên định như cũ.
Nhiều năm như vậy người trong lòng anh chỉ có cô, chẳng lẽ cô không biết?
Hoặc là noi cô đã từng bỏ ra quá nhiều, anh bỏ ra quá ít khiến cho cô cảm thấy không an toàn?
Thật không ngờ.
Anh sẽ đem hết tất cả tinh lực đặt lên người cô, chỉ xin cô không bỏ đi nữa.
Khả Lan nghe anh trả lời đột nhiên khẽ cười, đưa tay đẩy Cố Thành Viêm ra, ngồi thẳng dậy.
“Là em? Vậy thì trong trí nhớ của anh là “cô ấy”?” Khả Lan nhíu mày nhìn thẳng khuôn mặt cương nghị của anh.
Rõ ràng gần ngay trước mắt, lại làm cho cô cảm thấy xa đến nỗi không thể chạm tới.
Cố Thành Viêm nghe Khả Lan nói, liền giật mình, đầu ngón tay khẽ run, dần dần nắm chặt thành quyền.
Khả Lan khẽ cười cúi đầu không lên tiếng nữa.
Thế nhưng đã quyết định, đã cảm thấy không quan trọng, cô không nên không bỏ được.
Cố Thành Viêm không trả lời đã cho Khả Lan câu trả lời tốt nhất, giữa bọn họ chỉ là một đoạn nhân duyên lúc trước, nếu như không có thì giữa bọn họ không còn gì nữa.
Không khí trong xe đột nhiên trở nên kỳ quái.
Khả Lan và Cố Thành Viêm không lên tiếng.
Câu trả lời của Cố Thành Viêm không phải không xác định, chỉ là phụ nữ đã nghi ngờ một lần khiến cho anh bắt đầu cảm thấy hai người bọn họ không phù hợp.
Im lặng hồi lâu.
“Em muốn làm thế nào?” Cố Thành Viêm trầm giọng nói, hỏi ý Khả Lan.
Khả Lan nghe Cố Thành Viêm nói trong lòng bỗng nhiên trống rỗng, lời nói của anh đối với cô mà nói không bằng không nói thì hơn.
Nghĩ đến đây ánh mắt Khả Lan chần chừ hồi lâu nói: “Ly hôn thôi.” Dứt lời trái tim Khả Lan liền nhói đau.
Thế nhưng đã nói đến mức này Khả Lan chỉ có thể nói tiếp, có bỏ được hay không chỉ là tạm thời.
Cố Thành Viêm nghe Khả Lan nói, ánh mắt âm trầm, thay đổi mấy lần liền khôi phục lại vẻ bình tĩnh.
“Được.”
Giọng đàn ông chầm chậm, ánh mắt không biểu hiện điều gì nhưng sắc mặt bình tĩnh tự nhiên.
Khả Lan nghe Cố Thành Viêm nói, sắc mặt đột nhiên trầm xuống, bàn tay khẽ run sau đó lại khôi phục lại vẻ bình tĩnh.
Cô cúi đầu trong lòng dâng lên cảm giác khó chịu.
Đoán ý trong lòng anh.
Có lẽ Cố Thành Viêm cũng phát hiện anh chỉ yêu “cô ấy” trong trí nhớ, anh đang đứng ở bờ vực nên không xem cô là “cô ấy”.
Nhưng không phải Cố Thành Viêm nói cô chính là “cô ấy” sao?
Tại sao......
Nghĩ đến đây Khả Lan thầm cười nhạo bản thân, rõ ràng quyết định buông tay tại sao trong lòng lại khẩn trương không bỏ được, càng loạn hơn, càng làm cô không thông?
Trong lòng Cố Thành Viêm đang suy nghĩ gì? Có quan tâm tới cô chút nào không?
Khả Lan đột nhiên cảm thấy nóng nảy, muốn hỏi rõ đáp án của anh.
Nhưng......
Cô quay đầu, lúc nhìn thấy sắc mặt bình tĩnh của anh thì cô lại e sợ, thấp thỏm trong lòng không dám nói.
Xe yên tĩnh chạy trên đường, không ai lên tiếng.
Trở lại nhà họ Cố, sau khi Cố Thành Viêm xuống xe, nhấc chân đi vào trong nhà.
Sau đó Khả Lan bước nhanh muốn theo sau rồi lại dừng bước.
Đợi anh đi xa lúc này Khả Lan mới nhấc chân.
Hai người một trước một sau đi vào trong nhà, Cố Thành Viêm không dừng lại đi thẳng lên phòng làm việc trên lầu.
Sau khi Khả Lan đi theo anh tới phòng làm việc, đứng trước cửa phòng dừng một chút sau đó về phòng.
Người nhà họ Cố đều đã đi Tây Nam, ở nhà chỉ còn lại Khả Lan và Cố Thành Viêm, bình thường trừ người giúp việc tòa nhà trở nên yên tình khác thường.
Ngoài cửa sổ trời mưa lất phất, ngọn cây đâm chồi tạo nên tinh thần phấn chấn.
Khả Lan ở trong phòng bước hai bước, chần chừ rồi gọi điện thoại cho Diệp Huệ nhờ cô soạn đơn ly hôn cho mình.
Điện thoại thông Khả Lan đang muốn nói chuyện, cửa phòng đột nhiên bị mở ra.
Cố Thành Viêm mở cửa phòng, vừa đúng lúc nhìn thấy Khả Lan gọi điện thoại, trong lòng dâng lên cảm giác nóng nảy, không lên tiếng.
Khả Lan thây Cố Thành Viêm đột nhiên đi vào phòng, trong lòng run lên, lời muốn nói nghẹn ở cổ họng.
“Khả Lan? Khả Lan?.....” Đầu dây bên kia Diệp Huệ vẫn kêu tên Khả Lan.
Khả Lan bỗng nhiên hoàn hồn, cúi đầu trả lời: “Tôi đây, bây giờ cô có rảnh không?” Giọng nói Khả Lan mềm mại.
Cố Thành Viêm thấy động tác của Khả Lan, vẻ mặt hơi dừng lại sau đó nhấc chân đi tới sau lưng Khả Lan.
“Rảnh, có chuyện gì sao?”
“Giúp tôi tìm luật sư thảo một bản thỏa thuận ly hôn.” Khả Lan cố gắng hạ thấp giọng, hy vọng Cố Thành Viêm đừng để ý tới lời cô nói.
Nhưng Cố Thành Viêm đã đứng ở sau lưng cô.
Sau khi anh nghe Khả Lan nói trái tim nhói đau, đưa tay đoạt lấy điện thoại trong tay Khả Lan đặt bên tai nói: “Không cần làm, tôi sẽ giải quyết.” Dứt lời Cố Thành Viêm cúp máy.
Hành động của anh khiến Khả Lan bối rối.
Cô vội vàng quay đầu nhìn về phía Cố Thành Viêm, há miệng muốn nói chuyện nhưng lúc thấy sắc mặt âm trầm của anh cô lại im lặng.
Hai người đứng đối mặt, Khả Lan vẫn cúi đầu, trong lòng đột nhiên thấy sợ hãi, cô sợ mình không chịu được.
Nhưng cô phải chịu được.
Cố Thành Viêm cúi đầu nhìn người trước mặt, trong lòng càng phiền hơn, bàn tay cầm điện thoại siết chặt.
Khoảng khắc.
“Anh sẽ chuẩn bị, em không cần phải tìm người chuẩn bị.” Giọng anh chầm chậm, làm cho người ta không dám hoài nghi.
Khả Lan nghe Cố Thành Viêm nói, vẻ mặt hơi trầm xuống, gật đầu, không lên tiếng nữa.
Cố Thành Viêm thấy Khả Lan gật đầu, không nói chuyện nữa, thở dài, xoay người vào phòng tắm.
Khả Lan thấy Cố Thành Viêm đi vào phòng tắm, đột nhiên cảm thấy không khí hoàn hoãn một chút, nhưng cô đứng trong phòng lại cảm thấy kỳ quái.
Chần chừ hồi lâu, Khả Lan lấy hai bộ quần áo trong tủ, rời phòng, cô nhẹ nhàng khép cửa quyết định rời khỏi nhà họ Cố.
Lúc Khả Lan đi Cố Thành Viêm vẫn đang tắm.
Cô nói với dì Lưu liền lập tức rời đi.
Cố Thành Viêm đứng trên lầu nhìn bóng dáng cô bỏ đi, sắc mặt lạnh lùng.
Bóng đêm dần dần dày.
Khả Lan rời khỏi nhà họ Cố, vốn dĩ muốn quay về căn nhà ngày xưa.
Nhưng lại nghĩ tới là căn phòng Cố Thành Viêm cho, trong lòng giống như bị thứ gì đó chặn lại, tức giận không muốn ở.
Nhưng đối mặt với tình hình của mẹ lúc này cuối cùng Khả Lan vẫn đi về.
Lúc đầu căn phòng này là phần thưởng cho cô, kiểu cách không ở chỉ sẽ tự làm khổ mình.
Phòng mấy tháng không có người ở vẫn như lúc ban đầu khi Khả Lan dọn đi.
Dương Tố Phương điên, tốt hơn so với lúc trước Khả Lan nhìn thấy.
Ngồi trên ghế sa lon ở trong phòng chơi hộp điều khiển ti vi.
Khả Lan dọn dẹp căn phòng, nấu cơm tối, gọi Dương Tố Phương ăn cơm, Dương Tố Phương nghe thấy ăn cơm, đột nhiên giống như bị cái gì kích thích, cả người nằm sấp trên ghế sa lon, dùng gối che đầu.
Thấy hành động của Dương Tố Phương, trái tim Khả Lan đột nhiên trầm xuống, vội vàng để bát đũa trong tay xuống, đi tới trước mặt Dương Tố Phương đang muốn an ủi.
Dương Tố Phương lại giống như bị kích thích đưa tay đẩy Khả Lan ra.
Khả Lan bị đẩy, cơ thể đập vào bàn trà, bụng quặn đau.
Nhưng Dương Tố Phương vẫn chạy quanh nhà, Khả Lan chỉ có thể vội vàng bò dậy đuổi theo Dương Tố Phương, hy vọng bà có thể bình tĩnh lại.
Nhưng......
Cô không thể đuổi theo Dương Tố Phương, bởi vì bụng của mình quặn đau, ngã xuống đất ngất xỉu.
Dương Tố Phương chạy một hồi, đột nhiên ngừng lại, quay đầu nhìn thấy bộ dáng Khả Lan, trong đầu dường như nhớ tới điều gì, đột nhiên cảm thấy nóng nảy.
Xoay người vội vàng gọi điện thoại, gọi xe cấp cứu.
Lúc Khả Lan tỉnh lại thì đang ở bệnh viện, Dương Tố Phương yên tĩnh ngồi bên cạnh cô, bộ dáng không thay đổi, dương như bình tĩnh hơn nhiều.
Khả Lan giùng giằng muốn ngồi dậy, Dương Tố Phương lại đưa tay ấn cô nằm xuống.
“Không.....Không thể......” Giọng Dương Tố Phương hơi cà lăm, bà đưa tay sờ bụng Khả Lan, trong ánh mắt tràn đầy ánh sáng của tình mẹ.
Khả Lan nhìn thấy hành động của Dương Tố Phương liền giật mình, cúi đầu nhìn xuống bụng, trái tim dường như bị thứ gì đó đánh vào.
Mang thai?
Thật không đúng lúc!
Nghĩ đến đây bàn tay Khả Lan dần dần siết chặt, bối rối giữa giữ hay không giữ.
Đột nhiên tiếng Kim Hạo vang lên bên trong phòng bệnh.
“Giọt máu của mình, không để ý tới, không sinh cũng được.”
Bởi vì nhà họ Kim có chuyện nên Kim Hạo tới xử lý, trùng hợp lại nghe thấy tin Khả Lan mang thai nên tới xem một chút.
Sau khi thấy bộ dáng của Khả Lan, trong lòng anh ta trở nên phiền não.
Anh ta mặc kệ giữa Khả Lan và Cố Thành Viêm phát sinh vấn đề gì, nhưng tình huống trước mắt khiến anh ta khó chịu.
Nếu như Cố Thành Viêm không muốn anh ta không ngại nhận lấy.
Khả Lan đột nhiên nghe thấy giọng của Kim Hạo hơi ngừng lại, ngẩng đầu nhìn Kim Hạo.
“Tin tức của tổng giám đốc Kim thật nhanh nhạy.” Khả Lan trả lời Kim Hạo sau đó nhếch miệng nở nụ cười yếu ớt.
Kim Hạo thấy Khả Lan nở nụ cười đột nhiên cảm thấy không vui.
“Lúc này cô còn có thể cười được?” Kim Hạo đi tới trước mặt Khả Lan, ngồi xuống, trong tròng mắt tối tăm nổi lên lửa giận.
Lương Bảo Nhi và Lâm Khải Nghiệp lén lút vận chuyển tài sản đi, Lương Thị sắp bị lấy hết, bây giờ Lâm Khả Lan vẫn còn rối rắm trên tình trường.
Quả nhiên, phụ nữ đều không thể dùng được.
Kim Hạo hỏi ngược lại khiến Khả Lan giật mình, cúi đầu chần chừ một lát lại ngẩng đầu nhìn về phía Kim Hạo nói “Chẳng lẽ tôi phải khóc?” Khả Lan không cảm thấy đây là vấn đề khó có thể giải quyết.
Bên này cô khuôn muốn dây dưa với Cố Thành Viêm, bên kia Lương Thị vẫn chưa chấm dứt.
Lúc trước Lương Bảo Nhi đưa cô đi gặp mẹ cũng chỉ vì muốn đả kích cô, khiến cô không thể rảnh rỗi quan tâm tới Lương Thị.
Nhưng Lương Bảo Nhi tính sai một cá nhân, đó chính là Kim Hạo.
Kim Hạo luôn luôn nhìn chằm chằm vào Lương Thị, mục tiêu của anh ta chính là nuốt trọn Lương Thị.
Mặc dù Khả Lan không biết rõ, bây giờ Lương Tú Ly đã chết, tại sao bây giờ Kim Hạo vẫn nhìn chằm chằm Lương Thị không tha.
Nhưng trong này tất nhiên có liên quan đến ích lợi khiến mấy thương nhân này đấu tranh đến chết.
“Tôi không ngại nhìn thấy cô khóc.” Kim Hạo nghe Khả Lan hỏi ngược lại, khóe miệng nở nụ cười châm biếm, lúc này Khả Lan nên khóc mới đúng.
Cãi nhau với Cố thủ trưởng, Lương Thị bị Lâm Khải Nghiệp lấy hết, cô không khóc vậy thì đầu óc có vấn đề.
Khả Lan nghe Kim Hạo nói, ánh mắt chần chừ sau đó ngẩng đầu nhìn Kim Hạo nói: “Nếu như tôi muốn anh toàn lực giúp Lương Bảo Nhi làm chủ tịch Lương Thị, anh có đồng ý hay không?”
Chuyện Lâm Khải Nghiệp không phải Khả Lan không tính trước, cô không muốn dính vào, chỉ có thể tìm cách thối lui.
Kim Hạo nghe Khả Lan nói liền giật mình, hai mắt tối tăm nhìn Khả Lan, sau một hồi suy nghĩ cảm thấy biện pháp của cô cũng được.
Lương Thị do một tay Lương Tú Ly thành lập, trong Lương Thị có rất nhiều người ủng hộ Lương Bảo Nhi.
Mặc dù thời gian Lâm Khải Nghiệp dạo chơi ở Lương Thị không ngắn nhưng thật sự không có bao nhiêu quyền lực, nếu không phải có kinh nghiệp ở Lương Thị thì làm sao có thể tranh giành chức chủ tịch.
Ở giữa hai cá nhân có kẹp Lâm Khả Lan quan hệ mới hòa hoãn, nếu như Lâm Khả Lan đột nhiên rút lui, tất nhiên quan hệ của hai người sẽ nổ tung.
Chẳng lẽ đây chính là nguyên nhân Khả Lan muốn trở mặt với Cố thủ trưởng.
Giấu đầu hở đuôi, ngồi xem hổ đấu?
Không không không......Lâm Khả Lan nên biết, trở mặt với Cố thủ trưởng cô sẽ không có chuyện tốt.
Cho dù có thể để Lương Bảo Nhi với Lâm Khải Nghiệp đấu nhau nhưng không có Cố thủ trưởng ủng hộ, Lâm Khả Lan sẽ không tạo được danh tiếng.
Cho nên bọn họ thật sự cãi nhau?
Vì chuyện gì?
“Dĩ nhiên đồng ý.” Mặc dù trong lòng có nhiều nghi vấn nhưng Kim Hạo cũng không hỏi Khả Lan.
Anh ta mặc kệ Lâm Khả Lan có thật sự trở mặt hay không, cái anh ta muốn chính là đẩy Lương thị xuống.
“Tổng giám đốc Kim đã nói vậy tôi cần phải khóc sao?” Khả Lan nghe Kim Hạo nói khẽ trả lời lại một câu.
Cô cũng chỉ là không muốn dính vào chuyện này nữa.
Càng dính vào càng bi thương, giống như lúc đầu, nếu như cô chỉ tìm một người đàn ông bình thường có một triệu.
Mẹ cô nhất định sẽ không chịu đau nhiều, nhưng đáng tiếc chính là cô đụng phải Cố Thành Viêm.
Kim Hạo nghe Khả Lan trả lời khẽ cười.
Trong lòng không thể nói là bội phục dũng khí của Khả lan mà còn thưởng thức tính quả cảm của cô.
Nhưng Sự tồn tại của Lâm Khả Lan đã giúp anh ta một tay.
“Nói đúng lắm, cô nên vui vẻ cười to.” Kim Hạo khẽ cười trả lời Khả Lan.
Chuyện này Khả Lan chỉ cần có tính toán trước, còn lại mọi chuyện sẽ do anh ta làm.
Khả Lan nghe Kim Hạo nói khẽ cười, không đến nỗi vui vẻ cười to, nhưng mà nhìn Lương Bảo Nhi và Lâm Khải Nghiệp càng đấu càng bị thương, còn có sự can thiệp của Kim Hạo cô cảm thấy thật đặc sắc.
Nghĩ đến đây trái tim Khả Lan bỗng nhiên trầm xuống, nghiêng đầu, ánh mắt dừng trên người Dương Tố Phương.
Lâm Khải Nghiệp phụ mẹ cô nhiều năm như vậy, cô nhất định phải làm cho Lâm Khải Nghiệp thân bại danh liệt phải rời khỏi thành phố.
Sau đó tìm một nơi yên tĩnh.....Sinh con, sống quan ngày.
Kim Hạo nhìn thấy vẻ mặt Khả Lan thay đổi mấy lần, trong lòng có cảm giác phiền não, ngẩng đầu muốn vỗ vỗ bả vai cô an ủi.
Nhưng lại bị người khác cướp mất.
Cố Thành Viêm đưa tay vỗ nhẹ bả vai Khả Lan, không che giấu vẻ bất đắc dĩ và quan tâm.
Vốn dĩ anh nghe Khả Lan nói muốn ly hôn liền đồng ý là vì tức giận cách làm của cô, anh là đàn ông cũng có lòng tự tôn của mình.
Anh đứng trước mặt cô, bỏ hết tất cả tự tôn của mình, nhưng vẫn không thể có được sự tin tưởng của cô.
Cho nên anh không do dự đồng ý ly hôn.
Nhưng bây giờ anh nghe thấy tin cô mang thai liền không để ý gì nữa, đến đây thăm cô.
Đột nhiên bị người ta vỗ bả vai Khả Lan ngẩn người, cảm giác quen thuộc khiến cô cứng ngắc không dám quay đầu lại.
Cô cho rằng Cô Thành Viêm nhận rõ bản thân thích ai nên sẽ không quay lại tìm cô nữa.
Mà bây giờ anh xuất hiện khiến cô không biết phải đối mặt thế nào.
Tiếp tục yêu hay là làm tổn thương nhau?
Khả Lan không quay đầu lại, Cố Thành Viêm lại đưa tay kéo mặt cô lại, hai mắt tối tăm chăm chú nhìn khuôn mặt gầy gò của cô.
“Không phải anh không cho em đáp án, mà là em hiểu lầm, khiến cho anh sợ câu trả lời quá nhẹ.” Giọng Cố Thành Viêm không lớn lại lộ ra vẻ không kiềm nén được.
Khả Lan nghe Cố Thành Viêm nói liền giật mình, một dòng nước ấm xông lên đầu, không ngờ, anh lại nói như vậy.
Kim Hạo vẫn đứng ở bên cạnh, sau khi nghe Cố Thành Viêm nói, nhếch miệng nở nụ cười đưa Dương Tố Phương ra ngoài.
Sau khi hai người đi, trong phòng bệnh trở nên cực kỳ yên tĩnh.
Khả Lan ngước mắt, hai mắt tối tăm chăm chú nhìn khuôn mặt anh tuấn của anh.
“Là bởi vì em mang thai anh mới tới sao?” Thành phố là địa bàn của Cố Thành Viêm.
Kim Hạo cũng biết tin cô mang thai, Cố Thành Viêm không thể nào không biết.
Cố Thành Viêm nghe thấy Khả Lan hỏi, vẻ mặt hơi dừng lại, sau đó gật đầu bày tỏ quả thật như vậy.
Nếu như không phải bởi vì cô mang thai, anh sẽ tiếp tục khiến cô thấy rõ ràng, anh mới là bến đậu tốt nhất của cô.
Khả Lan thấy Cố Thành Viêm gật đầu, trong lòng bỗng nhiên trầm xuống, cúi đầu, trong lòng rất là không vui.
“Em sẽ không giữ lại.” Khả Lan cúi đầu nói, tức giận nói với Cố Thành Viêm cô sẽ không giữ lại đứa bé này.
Mà Cố Thành Viêm sau khi nghe cô nói, bàn tay dần siết chặt, đưa tay nắm cằm cô, hai người bốn mắt nhìn nhau.
Khả Lan bị buộc phải ngẩng đầu, thấy lửa giận trong mắt anh, trong lòng cô đột nhiên ngẩn ra, cắn môi không nói.
Cố Thành Viêm lại mở miệng trước.
“Anh có nghìn cách để em giữ lại nhưng cái anh muốn chính là trái tim của em.”
“Trải qua thời gian dài, thật sự bởi vì anh biết em chính là “cô ấy” nên mới quan tâm để ý tới em.”
“Nhưng em có nghĩ tới hay không, nếu như anh chỉ muốn tìm một cái bóng, Lương Bảo Nhi và Lâm Bảo Nhi còn giống hơn em nhiều.”
Giọng nói của Cố Thành Viêm không nhanh không chậm, trong lời nói đã giải thích rõ ràng.
Không phải anh không quan tâm cô mà là cô tự làm mình đau.
Lúc này anh cũng không biết tong lòng cô có anh hay không, giữa bọn họ giống như có một màng tơ nhẹ; rõ ràng gần trong gang tấc lại không có cách nào thản nhiên chống đỡ.
Khả Lan nghe Cố Thành Viêm nói, vẻ mặt hơi đọng lại, con ngươi chăm chú nhìn khuôn mặt lạnh lùng của anh nhất thời không nói nên lời.
Mặc dù lời nói của anh đơn giản nhưng lại nói rất rõ ràng.
Nhưng.....Anh nói rõ ràng như vậy, trong lòng cô vẫn có cảm giác nghi ngờ.
Cô vẫn không nhớ rõ được, chỉ nhớ rõ mình là Lâm Khả Lan.
Cô sợ sau này sẽ xuất hiện một người phụ nữ khác chen vào giữa cô và Cố Thành Viêm.
Nếu như không phải cô, Cố Thành Viêm có thể còn đối xử với cô giống như bây giờ hay không?
Khả Lan đối với Cố Thành Viêm không phải là không yêu mà là yêu quá sâu khiến cô sợ mất đi.
Giữa bọn họ chung quy là không đúng nhà, không làm cửa.
“Em có hiểu hay không?” Cố Thành Viêm thấy Khả Lan thật lâu không trả lời, trầm giọng hỏi lại.
Lời cũng đã nói rõ như vậy làm sao Khả Lan có thể không hiểu.
Khả Lan nghe thấy Cố Thành Viêm nhắc nhở, trong lòng hơi run, cô hiểu nhưng mà cô sợ.
Lát sau.
Khả Lan vẫn như cũ không trả lời Cố Thành Viêm.
Khiến trong lòng Cố Thành Viêm càng thêm phiền não, sắc lực trong tay anh dần dần siết chặt, đối với sự hoài nghi và không tin tưởng của cô khiến anh cảm thấy vô lực.
Anh đã cố gắng hết sức nhưng đáng tiếc trong lòng Khả Lan vĩnh viễn tồn tại tầng chắn kia.
Không khí trong phòng bệnh nhất thời trở nên đè nén, bàn tay Cố Thành Viêm đang nắm Khả Lan dần dần buông ra.
Khả Lan đột nhiên nóng nảy, vội vàng đưa tay nắm tay anh.
“Em hiểu nhưng anh không hiểu em.” Khả Lan vội vàng nói với Cố Thành Viêm, sau đó buông tay anh.
Cô không bỏ Cố Thành Viêm, nhưng không phải sẽ không rời khỏi anh.
Hai người bọn họ không hợp, không phải là hiểu lầm mà là vốn dĩ hai người không phải là bạn đường.
Cố Thành Viêm nghe Khả Lan nói, trong lòng ngạc nhiên, đưa tay vội vàng nắm bả vai cô, sắc mặt trở nên lạnh lùng kiên quyết.
Khả Lan nhìn thấy sắc mặt anh, trong lòng khẽ run.
Nhưng cô cũng cực kỳ lạnh lùng kiên quyết.
“Chúng ta......cứ như vậy đi.” Lời Khả Lan nói không phải là nhất thời xúc động mà là đã suy nghĩ kỹ.
Hai người ở chung một chỗ không phải chỉ là chuyện của hai người mà là chuyện của hai nhà.
Cô không muốn Cố Thành Viêm chịu quá nhiều áp lực, cô cũng không muốn nhìn thấy cảnh người bị thương và những âm mưu tính toán nữa.
Cho nên cô thấy rõ ràng căn bản hai người không có cách nào ở chung một chỗ.
Cố Thành Viêm nghe Khả Lan nói, trong lòng bỗng nhiên trầm xuống, đưa tay nắm chặt bả vai cô.
Nhưng bốn mắt nhìn nhau không nói nên lời.
Im lặng hồi lâu.
“A.” Cố Thành Viêm đột nhiên cười, buông Khả Lan ra, đứng thẳng người.
Bóng dáng anh cao ráo thẳng tắp, âm trầm đứng trước mặt cô.
Khả Lan thấy anh đứng thẳng người, cúi đầu không dám nhìn về phía anh.
Cố Thành Viêm thấy hành động của Khả Lan, chân mày nhíu chặt, hai mắt tối tăm chăm chú nhìn khuôn mặt Khả Lan nói “Anh đối với em một tấm chân tình, lại không nghĩ rằng.......” Dứt lời Cố Thành Viêm đưa tay xoa chân mày.
Mấy ngày nay, nội bộ chính trị có chút vấn đề, Cố Thành Viêm suốt ngày ở phòng chỉ huy, ngay cả thời gian ngủ cũng không có.
Bây giờ tìm được không gian rảnh đến thăm Lâm Khả Lan, lại không nghĩ rằng nhận được tin tức cô muốn rời khỏi anh.
Anh từ nhận thức đã tận lực, nhưng lúc nghe thấy cô kiên định muốn rời đi, anh mới phát hiện mọi cố gắng của anh đều phí công.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook