Cho Đến Cuối Thế Giới
-
Chương 3: Manga Shoujo đều là gạt người
Theo lời mọi người ba ba anh là người giàu mới nổi, ông có tiền cho anh vào học bất cứ trường trung học nào. Vì vậy xa cách sáu năm, anh lại thành bạn học cùng lớp của tôi. Bất quá anh cùng các bạn học khác không giống nhau,anh ngồi phía cuối lớp học. Nhà các ngươi đều nói "Phí xây trường" thật dùng để xây trường rồi, trường học có thêm một cái nhà mới thí nghiệm, những thứ này cùng thầy giáo chủ nhiệm khóa không liên quan, thành tích của các ngươi cũng không liên quan đến lớp, cho nên chỉ cần không nhiễu loạn lớp trật tự, các ngươi chính là bị lãng quên.
Anh hay đến lớp trễ lại ra về sớm. Trong giờ học anh hay gục xuống bàn ngủ, hoặc là ngồi ở cửa sổ nhìn trời, sáng sớm tới chép bài tập của tôi. Mọi người luôn là đem sách bài tập đặt ở tiểu tổ phía trước nhất, anh luôn là đi tới tổ ta, không nói một lời nhảy ra ta. Cũng không còn người nào hỏi nhiều, thành tích của tôi là số một số hai, bài tập luôn là đúng nhất. Còn có người khác cũng muốn chép, bất quá bọn họ sợ anh. Nhìn anh đầu tóc dài che mắt, sáo sơ mi luôn mở hai cúc, người như vậy giống nhân vật hung ác trong giang hồ.
Tôi không sợ anh, cuối cùng là tôi dở khóc dở cười. Anh sẽ theo tôi giải đề, trước tìm ra những điểm mấu chốt nhất, gạch ngang phía dưới. Anh luôn nói tôi nói nhảm nói quá nhiều, anh tổng nói khoác mình không phải là không hiểu chỉ là lười phải đi suy nghĩ chi tiết, anh nói như vậy là tiện nhất.
Ba ba anh thấy vui lòng khi thấy anh thân thiết với tôi, nhưng cha mẹ của tôi lại không nghĩ như vậy. Trong mắt họ anh đã không phải là đứa trẻ bướng bỉnh nhưng thông minh ở nhà bên cạnh, cũng không phải là đứa trẻ mà họ hay nói đùa muốn gả tôi cho. Bọn họ cho là cát trắng đã biến đen, ở xã hội cái này nhiều năm anh theo ba ba đã thay đổi hoàn toàn, anh không có hoàn chỉnh gia đình, anh cà lơ phất phơ, anh đã không thể làm bạn thân của tôi.
Một lần lúc anh cùng baba anh tới nhà tôi ăn cơm, ba mẹ hỏi thăm quá mức tầm thường, về sau anh không tới nữa. Tôi cũng vậy không muốn chơi cùng anh, bởi vì anh có bạn gái. Cô ấy ngày ngày cùng anh ở chung một chỗ. Tôi nhìn mà cảm thấy tức giận.
Đó là cô gái học chung với chúng tôi lớp một, ở trường học tôi thấy được anh cùng cô ấy nằm song song trên sân thượng nói chuyện phiếm, cô ấy cười cười phải dựa vào vai anh. Chẳng lẽ không sợ thầy chủ nhiệm sao? Mặc dù thành tích của các ngươi không ghi chép trong danh sách, nhưng chẳng phải cũng cần luôn duy trì tác phong và kỷ luật. Các ngươi như vậy không sợ sẽ bị cảm mạo hay chính là thầy chủ nhiệm bắt gặp? Ở trong trường anh bớt phóng túng, nhưng chủ nhật tôi lại thấy được cô ấy xuất hiện ở cửa hàng nhà anh, mang giày cao cùng quần jean bó chân, giống như bà chủ nhỏ giúp anh hét lớn. Tôi đang kẹp sách manga vội vã đi qua.
Tên của anh thậm chí xuất hiện trong lời đồn đại của các bạn học, có người nói nhìn thấy các ngươi ở trong tiệm hôn nhau. Có thật không, dưới cái nhìn soi mói của mọi người lớn nhỏ trong tiệm, Nhiều đôi mắt to nhìn vào như thế, các ngươi không cảm thấy xấu hổ sao?
Chợt tôi cảm thấy được shoujo manga đều là gạt người, trong manga, thanh mai trúc mã gặp lại nhau không phải luôn xảy ra chuyện cảm động sao?
Mà anh vội vã tiến vào thế giới người lớn, tôi còn đang nhìn tiểu học thời liền bắt đầu đọc "Ranma" cùng "Người con gái sông Nile".
Tôi chán ghét anh chép bài tập của tôi, tôi càng ghét hơn khi anh để lại vét mực trên vở sạch của tôi. Mặc dù là dùng bút máy, nhẹ nhàng thiển thiển, mặc dù chưa từng ảnh hưởng đến việc tôi lấy 99 hoặc là một trăm điểm.
Về sau tôi nghĩ lại, anh chỉ là muốn lưu lại ấn ký trên cuốn vở của tôi, mọi lúc nhắc nhở tôi sự tồn tại của anh?
Anh thật làm được, dấu vết của anh không chỉ là vẽ trên cuốn vở của tôi.
Tôi ghét trật tự mình lập ra bị anh làm rối loạn. Anh là một đồ quỷ sứ chán ghét, từ nhỏ đúng là vẫn như thế.
Anh hay đến lớp trễ lại ra về sớm. Trong giờ học anh hay gục xuống bàn ngủ, hoặc là ngồi ở cửa sổ nhìn trời, sáng sớm tới chép bài tập của tôi. Mọi người luôn là đem sách bài tập đặt ở tiểu tổ phía trước nhất, anh luôn là đi tới tổ ta, không nói một lời nhảy ra ta. Cũng không còn người nào hỏi nhiều, thành tích của tôi là số một số hai, bài tập luôn là đúng nhất. Còn có người khác cũng muốn chép, bất quá bọn họ sợ anh. Nhìn anh đầu tóc dài che mắt, sáo sơ mi luôn mở hai cúc, người như vậy giống nhân vật hung ác trong giang hồ.
Tôi không sợ anh, cuối cùng là tôi dở khóc dở cười. Anh sẽ theo tôi giải đề, trước tìm ra những điểm mấu chốt nhất, gạch ngang phía dưới. Anh luôn nói tôi nói nhảm nói quá nhiều, anh tổng nói khoác mình không phải là không hiểu chỉ là lười phải đi suy nghĩ chi tiết, anh nói như vậy là tiện nhất.
Ba ba anh thấy vui lòng khi thấy anh thân thiết với tôi, nhưng cha mẹ của tôi lại không nghĩ như vậy. Trong mắt họ anh đã không phải là đứa trẻ bướng bỉnh nhưng thông minh ở nhà bên cạnh, cũng không phải là đứa trẻ mà họ hay nói đùa muốn gả tôi cho. Bọn họ cho là cát trắng đã biến đen, ở xã hội cái này nhiều năm anh theo ba ba đã thay đổi hoàn toàn, anh không có hoàn chỉnh gia đình, anh cà lơ phất phơ, anh đã không thể làm bạn thân của tôi.
Một lần lúc anh cùng baba anh tới nhà tôi ăn cơm, ba mẹ hỏi thăm quá mức tầm thường, về sau anh không tới nữa. Tôi cũng vậy không muốn chơi cùng anh, bởi vì anh có bạn gái. Cô ấy ngày ngày cùng anh ở chung một chỗ. Tôi nhìn mà cảm thấy tức giận.
Đó là cô gái học chung với chúng tôi lớp một, ở trường học tôi thấy được anh cùng cô ấy nằm song song trên sân thượng nói chuyện phiếm, cô ấy cười cười phải dựa vào vai anh. Chẳng lẽ không sợ thầy chủ nhiệm sao? Mặc dù thành tích của các ngươi không ghi chép trong danh sách, nhưng chẳng phải cũng cần luôn duy trì tác phong và kỷ luật. Các ngươi như vậy không sợ sẽ bị cảm mạo hay chính là thầy chủ nhiệm bắt gặp? Ở trong trường anh bớt phóng túng, nhưng chủ nhật tôi lại thấy được cô ấy xuất hiện ở cửa hàng nhà anh, mang giày cao cùng quần jean bó chân, giống như bà chủ nhỏ giúp anh hét lớn. Tôi đang kẹp sách manga vội vã đi qua.
Tên của anh thậm chí xuất hiện trong lời đồn đại của các bạn học, có người nói nhìn thấy các ngươi ở trong tiệm hôn nhau. Có thật không, dưới cái nhìn soi mói của mọi người lớn nhỏ trong tiệm, Nhiều đôi mắt to nhìn vào như thế, các ngươi không cảm thấy xấu hổ sao?
Chợt tôi cảm thấy được shoujo manga đều là gạt người, trong manga, thanh mai trúc mã gặp lại nhau không phải luôn xảy ra chuyện cảm động sao?
Mà anh vội vã tiến vào thế giới người lớn, tôi còn đang nhìn tiểu học thời liền bắt đầu đọc "Ranma" cùng "Người con gái sông Nile".
Tôi chán ghét anh chép bài tập của tôi, tôi càng ghét hơn khi anh để lại vét mực trên vở sạch của tôi. Mặc dù là dùng bút máy, nhẹ nhàng thiển thiển, mặc dù chưa từng ảnh hưởng đến việc tôi lấy 99 hoặc là một trăm điểm.
Về sau tôi nghĩ lại, anh chỉ là muốn lưu lại ấn ký trên cuốn vở của tôi, mọi lúc nhắc nhở tôi sự tồn tại của anh?
Anh thật làm được, dấu vết của anh không chỉ là vẽ trên cuốn vở của tôi.
Tôi ghét trật tự mình lập ra bị anh làm rối loạn. Anh là một đồ quỷ sứ chán ghét, từ nhỏ đúng là vẫn như thế.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook