Cho Đến Cuối Thế Giới
-
Chương 4: Tôi muốn đi khắp nơi gặp nhiều mỹ nam để quên anh
Bạn gái nhỏ của anh quá liều lĩnh, ở đại hội thể dục thể thao lúc cô ấy đứng ở khu chỗ ngồi trước lớp tôi còn nhảy cổ động giúp anh hăng hái hơn, bạn tốt của tôi ngồi ở hàng thứ nhất, bị giày da của cô nàng cứng rắn đạp vài phát. Đây là một cô gái vô cùng ôn hòa, không ầm ĩ không làm khó sẽ thu xếp ổn thỏa, tôi mới sẽ không nuông chiều người kia, vịn chặt chân quần, xông tới bảo cô ta nhận lỗi. Cô ấy như thế nào lại nghe tôi? Cái loại bộ dạng nhu nhược như chim nhỏ nép vào người chẳng qua là chỉ ở trước mặt anh, ở trước mặt tôi cô nàng chợt gây sự. Đừng quên tuổi thơ tôi đuổi theo gà trống, tôi so với anh còn dũng cảm hưng phấn hơn, đối phó với mộ cô gái cậy mạnh như vậy tôi cũng không cần nói đạo lý, lúc cô ta muốn xô tôi, trong tay tôi cầm một chai Red Bull hất vào người cô ta. Thật lòng đau, chai đó lúc ý tám đồng a!
Anh ra khỏi cuộc đua để làm hòa, cô ta cầm lấy tay anh tới đánh tôi, tôi đưa tay ngăn lại. Anh cau mày, vung cánh tay, thoát khỏi hai chúng tôi. Tôi mới không cần ở bạn học cả lớp trước mặt mất thể diện, bọn họ đều đứng về phía tôi, tôi chỉ cao hứng ngồi ở hàng nhất sân vận động, nhìn cô ta ở dưới cùng anh vừa khóc lại náo.
Mấy ngày sau anh liền chia tay cô ta. Chưa được bao lâu, lại đổi một người bạn gái mới.
Tôi bắt đầu tin tưởng phán đoán suy luận ba mẹ về anh, anh ở cùng vũng bùn thì cát trắng cũng đen, mà không phải hoa sen.
Tôi đối với anh còn chưa thể nói là phẫn hận, tuổi thơ tôi làm sao sẽ cùng anh như vậy thay đổi lòng dạ lại không hề ánh mắt người của làm bạn? Xem xem anh tìm mấy cô gái a, trừ tục tằng tôi cũng không tìm được từ nào khác để diễn tả. Anh cũng thế, nhìn thâm thúy kì thực cố làm ra vẻ, lên mặt giả trang tang thương mà thôi. Sau khi sáng tỏ thông suốt tôi chuyên tâm đi học, suốt 24h đều châu đầu vào việc học, tôi muốn được một lần làm lãng tử đi du lịch khắp các địa phương, mỗi người cũng tình cảm sâu đậm cao thượng toàn diện phát triển, trở thành thanh niên trí thức.
Thi tốt nghiệp trung học hai ngày sau trường học đã có đáp án, ngày đó sắc trời hơi mù, chỉ có mấy người đi. Anh không phải học sinh nơi này, cư nhiên cũng tới, mượn sách đáp án của nam sinh cùng lớp ngoài cổng chính photo. Đáp án của tôi so với tập giấy anh đang cầm đi vào đúng hoàn toàn. Trời bắt đầu mưa, đỉnh đầu anh nước chảy xuống, giống như mười năm trước bị tôi phun nước, ánh mắt cùng nước một dạng trong suốt. Tôi bỗng nhiên cảm thấy một năm này tôi cùng anh khi dễ cùng xa cách có chút quá đáng, ở nơi này gần hai mươi năm, chúng tôi có một thời dính chặt không rời, không phải sao?
Vì vậy tôi ngồi xuống chờ anh so hết đáp án, giúp anh phân tích các bước, khách sáo quan tâm thi tốt nghiệp trung học của anh. Một dạng giả dối, giống như lãnh đạo đọc diễn văn, dối trá cực kỳ. Các bạn học lục tục đi, người cuối cùng rời đi, nữ sinh thấy tôi không có mang dù, hảo tâm hỏi thăm có muốn hay không đưa tôi đến trạm xe đi. Tôi hướng anh tạm biệt, cùng cô ấy đi xuống cầu thang, từng bước từng bước đi xa anh. Ra cửa xuyên qua cành cây hòe tôi nhìn thấy phòng học đèn sáng, tôi cho là anh sẽ đứng ở cửa sổ liếc lấy tôi một cái, vậy mà anh không có. Đây có lẽ là lần cuối chúng ta gặp mặt trong năm, anh cư nhiên không có đứng ở bên cửa sổ!
Trong giây lát, tôi từ trong nỗi buồn ly biệt ly hóa thành ngập trời tức giận, lấy cớ rơi xuống đồ khiến cô gái kia đi trước, nhấc chân ba chân bốn cẳng xông về phòng học. Tôi đẩy cửa, anh tựa hồ sợ hết hồn, lập tức dùng bàn tay lau chữ viết trên bảng.
Tay của anh rất lớn, lực đạo rất đủ, vậy mà không còn kịp rồi.
Tôi rời đi trong vài phút, anh ở đây trên nửa mặt bảng viết đầy nhủ danh của tôi.
Mạc Mạc, Mạc Mạc, Mạc Mạc...
Anh ra khỏi cuộc đua để làm hòa, cô ta cầm lấy tay anh tới đánh tôi, tôi đưa tay ngăn lại. Anh cau mày, vung cánh tay, thoát khỏi hai chúng tôi. Tôi mới không cần ở bạn học cả lớp trước mặt mất thể diện, bọn họ đều đứng về phía tôi, tôi chỉ cao hứng ngồi ở hàng nhất sân vận động, nhìn cô ta ở dưới cùng anh vừa khóc lại náo.
Mấy ngày sau anh liền chia tay cô ta. Chưa được bao lâu, lại đổi một người bạn gái mới.
Tôi bắt đầu tin tưởng phán đoán suy luận ba mẹ về anh, anh ở cùng vũng bùn thì cát trắng cũng đen, mà không phải hoa sen.
Tôi đối với anh còn chưa thể nói là phẫn hận, tuổi thơ tôi làm sao sẽ cùng anh như vậy thay đổi lòng dạ lại không hề ánh mắt người của làm bạn? Xem xem anh tìm mấy cô gái a, trừ tục tằng tôi cũng không tìm được từ nào khác để diễn tả. Anh cũng thế, nhìn thâm thúy kì thực cố làm ra vẻ, lên mặt giả trang tang thương mà thôi. Sau khi sáng tỏ thông suốt tôi chuyên tâm đi học, suốt 24h đều châu đầu vào việc học, tôi muốn được một lần làm lãng tử đi du lịch khắp các địa phương, mỗi người cũng tình cảm sâu đậm cao thượng toàn diện phát triển, trở thành thanh niên trí thức.
Thi tốt nghiệp trung học hai ngày sau trường học đã có đáp án, ngày đó sắc trời hơi mù, chỉ có mấy người đi. Anh không phải học sinh nơi này, cư nhiên cũng tới, mượn sách đáp án của nam sinh cùng lớp ngoài cổng chính photo. Đáp án của tôi so với tập giấy anh đang cầm đi vào đúng hoàn toàn. Trời bắt đầu mưa, đỉnh đầu anh nước chảy xuống, giống như mười năm trước bị tôi phun nước, ánh mắt cùng nước một dạng trong suốt. Tôi bỗng nhiên cảm thấy một năm này tôi cùng anh khi dễ cùng xa cách có chút quá đáng, ở nơi này gần hai mươi năm, chúng tôi có một thời dính chặt không rời, không phải sao?
Vì vậy tôi ngồi xuống chờ anh so hết đáp án, giúp anh phân tích các bước, khách sáo quan tâm thi tốt nghiệp trung học của anh. Một dạng giả dối, giống như lãnh đạo đọc diễn văn, dối trá cực kỳ. Các bạn học lục tục đi, người cuối cùng rời đi, nữ sinh thấy tôi không có mang dù, hảo tâm hỏi thăm có muốn hay không đưa tôi đến trạm xe đi. Tôi hướng anh tạm biệt, cùng cô ấy đi xuống cầu thang, từng bước từng bước đi xa anh. Ra cửa xuyên qua cành cây hòe tôi nhìn thấy phòng học đèn sáng, tôi cho là anh sẽ đứng ở cửa sổ liếc lấy tôi một cái, vậy mà anh không có. Đây có lẽ là lần cuối chúng ta gặp mặt trong năm, anh cư nhiên không có đứng ở bên cửa sổ!
Trong giây lát, tôi từ trong nỗi buồn ly biệt ly hóa thành ngập trời tức giận, lấy cớ rơi xuống đồ khiến cô gái kia đi trước, nhấc chân ba chân bốn cẳng xông về phòng học. Tôi đẩy cửa, anh tựa hồ sợ hết hồn, lập tức dùng bàn tay lau chữ viết trên bảng.
Tay của anh rất lớn, lực đạo rất đủ, vậy mà không còn kịp rồi.
Tôi rời đi trong vài phút, anh ở đây trên nửa mặt bảng viết đầy nhủ danh của tôi.
Mạc Mạc, Mạc Mạc, Mạc Mạc...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook