Chinh Phục Băng Phu: Nghịch Thiên Sủng Thê
-
Chương 12
Buổi đấu giá vẫn diễn ra rất tốt đẹp cho đến khi...
“Như các vị đã biết Hồng Anh bảo thạch có công dụng hỗ trợ tu luyện giả hấp thụ Linh khí và đẩy nhanh tốc độ tu luyện nhưng để có được nó đó là một chuyện không dễ dàng. Và hôm nay vật phẩm đấu giá thứ tám của chúng tôi là khỏa hồng anh bảo thạch giá khởi điểm một ngàn tử tệ, mỗi lần ra giá không dưới một Vạn tinh tuệ, mời các vị ra giá”
Theo lời lão giả trên đài cao trên chiếc mâm trãi lụa đó có một viên bảo thạch to cỡ ngón tay cái óng ánh sắc đỏ như máu viên bảo thạch không ngừng tỏa ra năng lực kì vĩ của nó Lam Nguyệt liếc nhìn một cái tự nhưng hai mắt nàng sáng như sao.
“Lam tiểu thư có hứng thú với vật kia sao?” Lâm Thiên Lăng kinh ngạc khi thấy Lam Nguyệt phản ứng như thế từ nảy giờ vật phẩm tốt rất nhiều nhưng không thấy nàng có hứng thú chỉ trừ tiểu hồ ly trong lòng nàng ra.
“Ta muốn biết vì sao bảo thạch đó lại có giá cao như thế?” Lam Nguyệt hai mắt nhìn vào bảo thạch đầy khó hiểu trong khi giá của bảo thạch càng lúc càng nâng lên trên trời.
Nàng nhớ không lầm thì trong Nghịch Thiên thần chỉ có ba ngọn núi một màu đỏ như bảo thạch đó, một màu lam, ngọn còn lại màu tím tiểu Cổ nói những thứ đó rất tốt nên nàng ngày nào cũng đều xem nó như kẹo mà cho bọn tiểu Thần ăn, tuy ăn cũng ngon lắm nhưng nàng cũng chán cái vị không giống kẹo chút nào của nó nên lâu lâu mới ăn nhưng nhìn bọn họ ra giá nàng cũng hứng trí ghê luôn.
Nếu họ biết suy nghĩ của nàng lúc này thì chắc sẽ bảo nàng phá gia chi tử người ta muốn có một khỏa bảo thạch để dùng còn không có nàng lại xem chúng như kẹo thì thôi lại còn chê bai lâu lâu mới ăn một ít lại còn đem cho linh thú ăn nửa.
“Một vạn tử tệ lần thứ nhất,” “hai vạn tử tệ” Lam Nguyệt nói lên cái giá kia khiến cho không khí đình truệ hàng loạt ánh mắt nhìn về phía nàng như xem nàng thành người ngoài hành tinh.
“Hai vạn một trăm tử tệ” Lầu hai phòng chữ thiên số ba nam tử bạch y liếc nhìn về phía này tới mấy lần y không ngờ người kia thế nhưng ra giá đã phá giá lên cao như thế.
“Ba vạn tử tuệ” tiếng nói phát ra từ phòng chữ thiên số bốn hướng đông.
“tê” một trận khí lạnh khiến người ta hít thuở không thông đây mới thật sự là phá giá.
Lam Nguyệt thấy chơi không vui nên ngồi lại ghế nghịch tiểu hồ ly nảy giờ hứng trí của nàng là điếm đuôi của nó nhưng sao có một cái đuôi thôi thế, tiểu Cổ bảo con hồ ly này có chín đuôi mà?
Tiểu Hồ ly híp mắt cực hưởng thụ cảm giác được chủ nhân vút ve bộ lông, chỉ là có hai người tâm tình cực kì không được tốt.
Thần Long: tiểu tử vừa xuất hiện đã dám mê hoặc chủ nhân
Nếu ánh mắt có khả năng giết người tin rằng tiểu hồ ly đã không còn sống sót khi hai cái ánh mắt giá lạnh đầy sát khí liên tục bắn lên người khiến nó một chút cũng không cảm thấy an toàn.
Tiểu hồ ly: Vương a thật oan ức người xem Phong nhi sức cùng lực kiệt không thể tự chủ được đây này.
Hổ Vương ánh mắt khinh thường: Không tự chủ được ta khinh, Kỳ Phong ngươi là loại người ý nhầm loại thú gì ta còn không hiểu sao ở đây còn giả oan với chả ức.
“Liếc mắt có vẻ vui nhỉ?” Lam Nguyệt nói bâng vơ nhưng Thần Long, Hổ Vương cũng biết ý nàng đang cảnh cáo họ.
Kim xà thật sự không thể nhịn thêm giây phút nào nó thật chịu hết nổi rồi.
“ô ô ô chủ nhân ha ha chết cười mất thôi, cho tiểu Giao vào giới chỉ tiểu Giao nhịn không nổi a thật nhịn hết nổi rồi”
Lam Nguyệt đầu xẹt xuống ba vạch hắc tuyến đây là cái tình hình gì đám thú của nàng sao lại thích làm loạn thế không biết.
“Tiểu thư hai vạn tinh tệ, a hai vạn tinh tệ người người sao ra giá hai vạn tinh tệ, họ lấy tiền chưa chúng ta phải đi ngay người người....”
Tiểu Liên vừa tỉnh đã thao thao bất tuyệt không để nàng kịp mở miệng nói một lời.
“Im miệng”
Hiệu quả cũng khá tốt Thần Long liếc mắt một cái tiểu Liên hai chân mềm nhũn đứng không vững thân thể không tự chủ mà run lợi hại. Không chỉ tiểu Liên không khí xung quanh mật đạo cũng không khá tuy họ không biết chuyện gì xảy ra nhưng bá khí này uy áp này thật sự quá khủng họ không tự chủ được bản thân mà muốn khuất phục.
Nạp Lan Thành, Lâm Y Y không thể tin được mà nhìn về phía Thần Long lại nhìn tiểu Liên, ngay cả họ cũng ảnh hưởng họ cảm thấy muốn khuất phục quỳ xuống trước mặt bạch y nữ tử này.
Lâm Thiên Lăng, Cung Vấn Thiên thì nhíu mày không biết đang nghĩ gì nhưng trong lòng họ lại có dự cảm thiếu nữ bạch y tuyệt không phải người đơn giản.
Thần Long có vẻ nhận ra y hơi lỗ mãng đã phóng thích uy áp đế vương ra nên mới gây ra tình huống khó xử này chỉ tại tiểu Liên kia làm chủ nhân không vui nên y mới... nhìn xem việc tốt y làm khiến chủ nhân khó xử nửa rồi.
“khụ khụ tiểu Liên muội đừng lo tiền ta đã thanh toán, tất cả cứ tính lên người tiểu Thần muội muội là được muội ấy không thiếu nhất chính là tiền nên muội đừng lo”
Củ khoai nóng thế là thành công rơi lên người Thần Long, y nghe chủ nhân nói vậy thì không thể phản bác nhưng mà từ khi nào y lại không thiếu tiền? Linh thú cần sai tiền sao y không biết nhỉ?
“tiểu thư nhưng...” “tiểu Thần muội nói có phải không?”
Lam Nguyệt ném ánh mắt cảnh cáo cho Thần Long khiến hắn hoang mang nhưng vẫn gật đầu tỏ vẻ lời nói Lam Nguyệt là đúng.
Lại thêm nhiều nghi vấn khiến đám người Lâm Y Y thêm khó hiểu họ nhìn Thần Long thì không giống nói dối nhưng mà sao họ thấy có gì đó không ổn lắm nhưng tại sao họ không thể tìm lời giải thích nào thích hợp hết.
Mãi lo sự việc này mà cuối cùng khỏa hồng anh bảo thạch rơi vào tay của nhân vật thần bí ở phòng chữ thiên số bốn, nhưng không sao còn một món vật phẩm cuối cùng nếu tốt thì nàng sẽ mua.
“vật phẩm đấu giá cuối cùng của hôm nay là Tiên phẩm đan dược có công dụng tăng phẩm cấp cho tu luyện giả từ Linh Sư có thể lên một bậc là Đại Linh Sư, ... chỉ là nó không dùng được cho Linh Hoàng thăng lên một bậc mà chỉ hổ trợ tu luyện cho Linh Hoàng, giá khởi điểm một vạn tử tệ, mỗi lần ra giá không dưới một ngàn tử tệ, mời các vị ra giá”
“tê” Lão Giả vừa nói xong không khí trở nên căng thẳng, những người tham gia không khỏi hít vào một ngụm lãnh khí vật phẩm này cũng quá mức cường hãn rồi thăng cấp cứ như ăn kẹo là sao? Vật phẩm này họ muốn ai ai cũng muốn mạnh hơn tất nhiên vật phẩm này sẽ không dễ gì có người từ bỏ.
“hai vạn tử tệ”
“tê” vừa ra giá đã cao như thế thật là làm người ta lóa mắt mà.
“ba vạn tử tệ” nam tử bạch y tiếp tục kéo giá, vật phẩm này y muốn
“mười vạn tử tệ” phòng chữ thiên số một im hơi lặng tiếng suốt buổi đấu giá từ lúc bạch y thiếu nữ thua đến bây giờ cũng có người mở miệng kêu giá.
“Hai mươi vạn tử tệ”
“hí” đồng loạt ai ai trong buổi đấu giá cũng hít vào một ngũm khí lạnh quá mức phá sản rồi, cái này có còn là đấu giá nửa không chứ?
“ba mươi vạn tử tệ”
Lại nữa có người thật không chịu nổi đã kích đã xỉu và được mang đi ra ngoài. Lam Nguyệt thật sự muốn biết ai đang kéo giá lên cao thế rốt cuộc người ở phòng chữ thiên số bốn vì sao muốn đối đầu với người ở phòng chữ thiên số một.
“Bốn mươi vạn tử tệ” Lại nữa rõ ràng người ở phòng chữ thiên số bốn không có hứng thú với đan dược này mà? Nhưng sao hắn lại ra giá để làm gì thật sự là quá khó hiểu.
“”!#$#$#$!%” hai bên giằng co không ai nhượng bộ ai không khí trở nên thật sự quá bức bối khiến người xem liên tục đổ mồ hôi.
“Năm mươi vạn tử tệ” tiếng nói như nghiến răng nghiến lợi phát ra từ phòng chữ thiên số một.
Chỉ là lúc này không còn ai kéo giá nữa thật làm người ta khó mà hiểu được mà.
“Năm mươi vạn tử tệ lần thứ nhất, Năm mươi vạn tử tệ lần thứ hai, Năm mươi vạn tử tệ lần thứ ba, thành giá đan dược này sẽ thuộc về vị công tử ở phòng chữ thiên số một.”
“Buổi lễ đấu giá đến đây là kết thúc hẹn gặp các vị vào lần sao ở Thịnh kinh”
Lão giả kết lời rồi biến mất, ai cũng lo việc nấy lũ lượt ra về phần còn lại thuộc về ai thì người đó giải quyết Lam Nguyệt định bế tiểu hồ ly thì bị Thần Long cướp mất nàng cũng lười so đo với Thần Long lại không muốn hắn mất hứng nên để mặc hắn thích ôm thì ôm.
Tiểu Liên khép nép theo sát Lam Nguyệt tuy nàng có rất nhiều chuyện muốn hỏi tiểu thư nhưng bây giờ chưa phải lúc nàng biết tiểu thư có bí mật nhưng sư phụ từng nói tiểu thư là người của định số mọi chuyện rồi sẽ có an bài.
Phòng chữ thiên số bốn tình hình có vẻ hơi trầm tĩnh và u ám.
“Thiên a, người kia có thù với ngươi sao mà ngươi kéo giá như vậy?” Lãnh Như Phong nhìn cái kẻ ngang nhiên chạy vào phòng đấu giá của bọn họ mà than ngắn thở dài.
“ta không tìm được tướng công của ta hiaz, nên chán quá ra giá kêu cho vui thôi chứ ta cần gì mà mua đan dược đó?” Hàn Thiên lười biến một tay chống má mắt nhìn dòng người cứ nối đuôi nhau rời khỏi mật đạo ra về.
Lãnh Như Phong hai mắt mở to khóe miệng co rút nhìn kẻ lười biến kia mà đầu y đầy mây đen.
“Ngươi nói cái gì? Ta nghe không rõ hình như ta nghe ngươi tìm tướng công. Thiên nói ai, kẻ nào tốt số vậy ta dù sao cũng phải gặp kẻ đó mà học hỏi a, khắp học viện bao nam thanh nữ tú ngày đêm mong tưởng một cái liếc mắt của ngươi nhưng không thể, hôm nay đùn một cái ngươi có tướng công chuyện này là chuyện kinh thiên động địa nhất năm mà ta nghe nói. Kẻ đó ra sao? Có tuấn tú hơn ta không có phong độ hơn ta không có tài hoa như ta không?...”
Lãnh Như Phong vừa nghe xong đã bay tới nắm áo hồng y nam tử xách lên liên tục lắc mà hỏi. Đúng thật là một chút phong vị của vương gia cũng không có hại hai tùy tùng của hắn cúi đầu điếm kiến, người thì ngắm phong cảnh tỏ vẻ ta không có vị chủ tử này.
“Phong”
Giọng nói lạnh băng không còn tý hơi ấm khiến Lãnh Như Phong sợ hãi thối lui, y tự chửi bản thân sao mà hấp tấp quên mất kẻ này là một Ma Vương tâm ngoan thủ lạc, còn mắc bệnh khiến phích yêu thích sạch sẽ tuyệt không cho bất kì ai đụng chạm hắn tiêu rồi lần này y có khi nào phải nằm trên giường cả tháng khi hắn đánh một chưởng không, còn nhớ lần trước y chỉ vô tình đụng hắn thôi đã là nằm trên giường bệnh dưỡng thương suốt ba tháng.
“Thiên đừng nóng a, ta ta chỉ là hấp tấp quá mà quên ngươi thích sạch sẽ, chỉ là ta tò mò a, tò mò tướng công của ngươi là ai?” Lãnh Như Phong vẻ mặt chân chó nịnh nọt Hàn Thiên, Hàn Thiên cũng không so đo với hắn làm gì phất áo rời đi chỉ để lại một câu.
“Tướng công của bổn vương ngươi không cần biết”
“Ách, ngươi ngươi tên hỗn đoạn khi dễ ta” Lãnh Như Phong bậm môi dậm chân rời đi hai hộ vệ đầu đầy hắc tuyến trong lòng than “trời!!! Vương gia thật quá mất mặt mà!”
“Như các vị đã biết Hồng Anh bảo thạch có công dụng hỗ trợ tu luyện giả hấp thụ Linh khí và đẩy nhanh tốc độ tu luyện nhưng để có được nó đó là một chuyện không dễ dàng. Và hôm nay vật phẩm đấu giá thứ tám của chúng tôi là khỏa hồng anh bảo thạch giá khởi điểm một ngàn tử tệ, mỗi lần ra giá không dưới một Vạn tinh tuệ, mời các vị ra giá”
Theo lời lão giả trên đài cao trên chiếc mâm trãi lụa đó có một viên bảo thạch to cỡ ngón tay cái óng ánh sắc đỏ như máu viên bảo thạch không ngừng tỏa ra năng lực kì vĩ của nó Lam Nguyệt liếc nhìn một cái tự nhưng hai mắt nàng sáng như sao.
“Lam tiểu thư có hứng thú với vật kia sao?” Lâm Thiên Lăng kinh ngạc khi thấy Lam Nguyệt phản ứng như thế từ nảy giờ vật phẩm tốt rất nhiều nhưng không thấy nàng có hứng thú chỉ trừ tiểu hồ ly trong lòng nàng ra.
“Ta muốn biết vì sao bảo thạch đó lại có giá cao như thế?” Lam Nguyệt hai mắt nhìn vào bảo thạch đầy khó hiểu trong khi giá của bảo thạch càng lúc càng nâng lên trên trời.
Nàng nhớ không lầm thì trong Nghịch Thiên thần chỉ có ba ngọn núi một màu đỏ như bảo thạch đó, một màu lam, ngọn còn lại màu tím tiểu Cổ nói những thứ đó rất tốt nên nàng ngày nào cũng đều xem nó như kẹo mà cho bọn tiểu Thần ăn, tuy ăn cũng ngon lắm nhưng nàng cũng chán cái vị không giống kẹo chút nào của nó nên lâu lâu mới ăn nhưng nhìn bọn họ ra giá nàng cũng hứng trí ghê luôn.
Nếu họ biết suy nghĩ của nàng lúc này thì chắc sẽ bảo nàng phá gia chi tử người ta muốn có một khỏa bảo thạch để dùng còn không có nàng lại xem chúng như kẹo thì thôi lại còn chê bai lâu lâu mới ăn một ít lại còn đem cho linh thú ăn nửa.
“Một vạn tử tệ lần thứ nhất,” “hai vạn tử tệ” Lam Nguyệt nói lên cái giá kia khiến cho không khí đình truệ hàng loạt ánh mắt nhìn về phía nàng như xem nàng thành người ngoài hành tinh.
“Hai vạn một trăm tử tệ” Lầu hai phòng chữ thiên số ba nam tử bạch y liếc nhìn về phía này tới mấy lần y không ngờ người kia thế nhưng ra giá đã phá giá lên cao như thế.
“Ba vạn tử tuệ” tiếng nói phát ra từ phòng chữ thiên số bốn hướng đông.
“tê” một trận khí lạnh khiến người ta hít thuở không thông đây mới thật sự là phá giá.
Lam Nguyệt thấy chơi không vui nên ngồi lại ghế nghịch tiểu hồ ly nảy giờ hứng trí của nàng là điếm đuôi của nó nhưng sao có một cái đuôi thôi thế, tiểu Cổ bảo con hồ ly này có chín đuôi mà?
Tiểu Hồ ly híp mắt cực hưởng thụ cảm giác được chủ nhân vút ve bộ lông, chỉ là có hai người tâm tình cực kì không được tốt.
Thần Long: tiểu tử vừa xuất hiện đã dám mê hoặc chủ nhân
Nếu ánh mắt có khả năng giết người tin rằng tiểu hồ ly đã không còn sống sót khi hai cái ánh mắt giá lạnh đầy sát khí liên tục bắn lên người khiến nó một chút cũng không cảm thấy an toàn.
Tiểu hồ ly: Vương a thật oan ức người xem Phong nhi sức cùng lực kiệt không thể tự chủ được đây này.
Hổ Vương ánh mắt khinh thường: Không tự chủ được ta khinh, Kỳ Phong ngươi là loại người ý nhầm loại thú gì ta còn không hiểu sao ở đây còn giả oan với chả ức.
“Liếc mắt có vẻ vui nhỉ?” Lam Nguyệt nói bâng vơ nhưng Thần Long, Hổ Vương cũng biết ý nàng đang cảnh cáo họ.
Kim xà thật sự không thể nhịn thêm giây phút nào nó thật chịu hết nổi rồi.
“ô ô ô chủ nhân ha ha chết cười mất thôi, cho tiểu Giao vào giới chỉ tiểu Giao nhịn không nổi a thật nhịn hết nổi rồi”
Lam Nguyệt đầu xẹt xuống ba vạch hắc tuyến đây là cái tình hình gì đám thú của nàng sao lại thích làm loạn thế không biết.
“Tiểu thư hai vạn tinh tệ, a hai vạn tinh tệ người người sao ra giá hai vạn tinh tệ, họ lấy tiền chưa chúng ta phải đi ngay người người....”
Tiểu Liên vừa tỉnh đã thao thao bất tuyệt không để nàng kịp mở miệng nói một lời.
“Im miệng”
Hiệu quả cũng khá tốt Thần Long liếc mắt một cái tiểu Liên hai chân mềm nhũn đứng không vững thân thể không tự chủ mà run lợi hại. Không chỉ tiểu Liên không khí xung quanh mật đạo cũng không khá tuy họ không biết chuyện gì xảy ra nhưng bá khí này uy áp này thật sự quá khủng họ không tự chủ được bản thân mà muốn khuất phục.
Nạp Lan Thành, Lâm Y Y không thể tin được mà nhìn về phía Thần Long lại nhìn tiểu Liên, ngay cả họ cũng ảnh hưởng họ cảm thấy muốn khuất phục quỳ xuống trước mặt bạch y nữ tử này.
Lâm Thiên Lăng, Cung Vấn Thiên thì nhíu mày không biết đang nghĩ gì nhưng trong lòng họ lại có dự cảm thiếu nữ bạch y tuyệt không phải người đơn giản.
Thần Long có vẻ nhận ra y hơi lỗ mãng đã phóng thích uy áp đế vương ra nên mới gây ra tình huống khó xử này chỉ tại tiểu Liên kia làm chủ nhân không vui nên y mới... nhìn xem việc tốt y làm khiến chủ nhân khó xử nửa rồi.
“khụ khụ tiểu Liên muội đừng lo tiền ta đã thanh toán, tất cả cứ tính lên người tiểu Thần muội muội là được muội ấy không thiếu nhất chính là tiền nên muội đừng lo”
Củ khoai nóng thế là thành công rơi lên người Thần Long, y nghe chủ nhân nói vậy thì không thể phản bác nhưng mà từ khi nào y lại không thiếu tiền? Linh thú cần sai tiền sao y không biết nhỉ?
“tiểu thư nhưng...” “tiểu Thần muội nói có phải không?”
Lam Nguyệt ném ánh mắt cảnh cáo cho Thần Long khiến hắn hoang mang nhưng vẫn gật đầu tỏ vẻ lời nói Lam Nguyệt là đúng.
Lại thêm nhiều nghi vấn khiến đám người Lâm Y Y thêm khó hiểu họ nhìn Thần Long thì không giống nói dối nhưng mà sao họ thấy có gì đó không ổn lắm nhưng tại sao họ không thể tìm lời giải thích nào thích hợp hết.
Mãi lo sự việc này mà cuối cùng khỏa hồng anh bảo thạch rơi vào tay của nhân vật thần bí ở phòng chữ thiên số bốn, nhưng không sao còn một món vật phẩm cuối cùng nếu tốt thì nàng sẽ mua.
“vật phẩm đấu giá cuối cùng của hôm nay là Tiên phẩm đan dược có công dụng tăng phẩm cấp cho tu luyện giả từ Linh Sư có thể lên một bậc là Đại Linh Sư, ... chỉ là nó không dùng được cho Linh Hoàng thăng lên một bậc mà chỉ hổ trợ tu luyện cho Linh Hoàng, giá khởi điểm một vạn tử tệ, mỗi lần ra giá không dưới một ngàn tử tệ, mời các vị ra giá”
“tê” Lão Giả vừa nói xong không khí trở nên căng thẳng, những người tham gia không khỏi hít vào một ngụm lãnh khí vật phẩm này cũng quá mức cường hãn rồi thăng cấp cứ như ăn kẹo là sao? Vật phẩm này họ muốn ai ai cũng muốn mạnh hơn tất nhiên vật phẩm này sẽ không dễ gì có người từ bỏ.
“hai vạn tử tệ”
“tê” vừa ra giá đã cao như thế thật là làm người ta lóa mắt mà.
“ba vạn tử tệ” nam tử bạch y tiếp tục kéo giá, vật phẩm này y muốn
“mười vạn tử tệ” phòng chữ thiên số một im hơi lặng tiếng suốt buổi đấu giá từ lúc bạch y thiếu nữ thua đến bây giờ cũng có người mở miệng kêu giá.
“Hai mươi vạn tử tệ”
“hí” đồng loạt ai ai trong buổi đấu giá cũng hít vào một ngũm khí lạnh quá mức phá sản rồi, cái này có còn là đấu giá nửa không chứ?
“ba mươi vạn tử tệ”
Lại nữa có người thật không chịu nổi đã kích đã xỉu và được mang đi ra ngoài. Lam Nguyệt thật sự muốn biết ai đang kéo giá lên cao thế rốt cuộc người ở phòng chữ thiên số bốn vì sao muốn đối đầu với người ở phòng chữ thiên số một.
“Bốn mươi vạn tử tệ” Lại nữa rõ ràng người ở phòng chữ thiên số bốn không có hứng thú với đan dược này mà? Nhưng sao hắn lại ra giá để làm gì thật sự là quá khó hiểu.
“”!#$#$#$!%” hai bên giằng co không ai nhượng bộ ai không khí trở nên thật sự quá bức bối khiến người xem liên tục đổ mồ hôi.
“Năm mươi vạn tử tệ” tiếng nói như nghiến răng nghiến lợi phát ra từ phòng chữ thiên số một.
Chỉ là lúc này không còn ai kéo giá nữa thật làm người ta khó mà hiểu được mà.
“Năm mươi vạn tử tệ lần thứ nhất, Năm mươi vạn tử tệ lần thứ hai, Năm mươi vạn tử tệ lần thứ ba, thành giá đan dược này sẽ thuộc về vị công tử ở phòng chữ thiên số một.”
“Buổi lễ đấu giá đến đây là kết thúc hẹn gặp các vị vào lần sao ở Thịnh kinh”
Lão giả kết lời rồi biến mất, ai cũng lo việc nấy lũ lượt ra về phần còn lại thuộc về ai thì người đó giải quyết Lam Nguyệt định bế tiểu hồ ly thì bị Thần Long cướp mất nàng cũng lười so đo với Thần Long lại không muốn hắn mất hứng nên để mặc hắn thích ôm thì ôm.
Tiểu Liên khép nép theo sát Lam Nguyệt tuy nàng có rất nhiều chuyện muốn hỏi tiểu thư nhưng bây giờ chưa phải lúc nàng biết tiểu thư có bí mật nhưng sư phụ từng nói tiểu thư là người của định số mọi chuyện rồi sẽ có an bài.
Phòng chữ thiên số bốn tình hình có vẻ hơi trầm tĩnh và u ám.
“Thiên a, người kia có thù với ngươi sao mà ngươi kéo giá như vậy?” Lãnh Như Phong nhìn cái kẻ ngang nhiên chạy vào phòng đấu giá của bọn họ mà than ngắn thở dài.
“ta không tìm được tướng công của ta hiaz, nên chán quá ra giá kêu cho vui thôi chứ ta cần gì mà mua đan dược đó?” Hàn Thiên lười biến một tay chống má mắt nhìn dòng người cứ nối đuôi nhau rời khỏi mật đạo ra về.
Lãnh Như Phong hai mắt mở to khóe miệng co rút nhìn kẻ lười biến kia mà đầu y đầy mây đen.
“Ngươi nói cái gì? Ta nghe không rõ hình như ta nghe ngươi tìm tướng công. Thiên nói ai, kẻ nào tốt số vậy ta dù sao cũng phải gặp kẻ đó mà học hỏi a, khắp học viện bao nam thanh nữ tú ngày đêm mong tưởng một cái liếc mắt của ngươi nhưng không thể, hôm nay đùn một cái ngươi có tướng công chuyện này là chuyện kinh thiên động địa nhất năm mà ta nghe nói. Kẻ đó ra sao? Có tuấn tú hơn ta không có phong độ hơn ta không có tài hoa như ta không?...”
Lãnh Như Phong vừa nghe xong đã bay tới nắm áo hồng y nam tử xách lên liên tục lắc mà hỏi. Đúng thật là một chút phong vị của vương gia cũng không có hại hai tùy tùng của hắn cúi đầu điếm kiến, người thì ngắm phong cảnh tỏ vẻ ta không có vị chủ tử này.
“Phong”
Giọng nói lạnh băng không còn tý hơi ấm khiến Lãnh Như Phong sợ hãi thối lui, y tự chửi bản thân sao mà hấp tấp quên mất kẻ này là một Ma Vương tâm ngoan thủ lạc, còn mắc bệnh khiến phích yêu thích sạch sẽ tuyệt không cho bất kì ai đụng chạm hắn tiêu rồi lần này y có khi nào phải nằm trên giường cả tháng khi hắn đánh một chưởng không, còn nhớ lần trước y chỉ vô tình đụng hắn thôi đã là nằm trên giường bệnh dưỡng thương suốt ba tháng.
“Thiên đừng nóng a, ta ta chỉ là hấp tấp quá mà quên ngươi thích sạch sẽ, chỉ là ta tò mò a, tò mò tướng công của ngươi là ai?” Lãnh Như Phong vẻ mặt chân chó nịnh nọt Hàn Thiên, Hàn Thiên cũng không so đo với hắn làm gì phất áo rời đi chỉ để lại một câu.
“Tướng công của bổn vương ngươi không cần biết”
“Ách, ngươi ngươi tên hỗn đoạn khi dễ ta” Lãnh Như Phong bậm môi dậm chân rời đi hai hộ vệ đầu đầy hắc tuyến trong lòng than “trời!!! Vương gia thật quá mất mặt mà!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook