Chín Cây Số Tình Nhân
-
Chương 74: Phiên ngoại 3: Bốn mùa
• Hạ •
Cho dù nhiệt độ bên ngoài cao đến thế nào, thì điều hòa tổng ở sân bay Schiphol luôn được điều chỉnh đến nhiệt độ vô cùng dễ chịu. Ngồi trước quầy bar thật dài, giải quyết xong phần mỳ Ý trước mặt mỗi người, vừa lòng thỏa ý uống một ngụm nước sô-đa lạnh, sảng khoái tràn trề.
“Từ bao giờ mà mùa hè ở đây cũng nóng đến vậy?” Sơmi trắng không nhiễm một hạt bụi, quân hàm bốn sọc, hắn vừa thoát ra khỏi lịch bay dày đặc, buồn chán đến nỗi đi điều tra thời tiết ba ngày gần đây.
“Toàn cầu đều đang nóng lên a, cậu chưa từng nghe à? Bắc cực còn bắt đầu bị tan chảy, huống chi nơi này?”.
Nhìn người ngồi bên cạnh, nụ cười luôn thường trực cứ như vĩnh viễn không bao giờ mất đi vậy.
“Thần kinh, ” Ông Hiểu Thần liếc nhìn gương mặt tươi cười kia, thế là cũng cười theo, “Cậu sười suốt cả một đường rồi đấy, không mệt à?”
Nhâm Viễn vẫn ôn hòa trước sau như một, lúc này cũng đùa giỡn: “Bất đắc dĩ vẫn phải nhờ vào trương mặt cười này kiếm cơm, khổ lắm a.”
Từ sau khi cùng chuyến bay cứ đáp xuống đến đây ăn mỳ Ý đã là thói quen sớm hình thành của hai người.
Khi đó, theo sau Ông Hiểu Thần luôn có một đống “phiền phức”, mỗi lần đều phải có Nhâm Viễn giả vờ mặt đen thay hắn thu thập phiền phức, sau đó lại không ngừng mời Nhâm Viễn đến nơi này ăn mỳ Ý để trả nợ ân huệ, còn có mấy lần định giới thiệu bớt cho Nhâm Viễn một nửa. Chẳng qua là, mấy thứ này, đã cách cuộc sống hiện tại của hai người rất xa rồi.
“Nghe nói lần này cậu muốn cùng bọn Van đi Adelaide ()?”
() Adelaide là thủ đô và thành phố lớn nhất bang Nam Úc, và là thành phố lớn thứ 5 ở Úc
Ông Hiểu Thần nhún vai, giọng nói có chút không cam nguyện: “Phía trên yêu cầu xuống, muốn tôi dẫn dắt người mới, không được lựa chọn a.”
“Ba năm liên tục làm ngôi sao của KLM, còn vừa mới thăng lên làm cơ trưởng, chọn cậu là quá chuẩn còn gì.”
Không cần nghĩ cũng biết hắn vì sao không cam nguyện.
Khóa huấn luyện phi công mới trúng tuyển bao năm qua vẫn như vậy, do phi công của công ty có kinh nghiệm bay phong phú, trình độ kỹ thuật vững vàng và người huấn luyện chuyên nghiệp dẫn dắt, bay đến trường huấn luyện phi hành Adelaide để đào tạo. Mà từ những khóa đào tạo mấy năm qua, thì hành trình ở Australia cũng phải kéo dài mười tháng.
“Cậu phải hướng dẫn cả khóa à?”
“Ba tháng, ” Ông Hiểu Thần như được mở ra máy hát, bắt đầu bắn liên hồi: “Ra vẻ ‘đây không phải là để bàn bạc mà là thông báo’, lại mắt đi mày lại nói cái gì nhỉ, ‘tôi biết là có rất nhiều thứ cần phải suy nghĩ kĩ càng, như nguyên nhân gia đình, hay không thể xa bạn trai bạn gái vân vân…, cho nên muốn để anh phụ trách nội dung khóa huấn luyện ba tháng trước… Tôi cũng không còn cách nào a’, thì còn có thể nói như thế nào đây? —— cảm ơn công ty đã quan tâm à?”.
Nhâm Viễn cắn lát chanh trong ly, chế nhạo hắn đầy thâm ý: “Ba tháng thì có gì không được? Anh có tiền đồ không vậy cơ trưởng đại nhân. ”
Ông Hiểu Thần cong mắt cười đầy yêu nghiệt, “Người mà mới có ba tuần đã phải bay trở về thì không có quyền lên tiếng đi.”
Mồm miệng chua lòm.
Tên kia đã nán lại Luân Đôn mấy ngày rồi.
Dù sao hôm nay đã kết thúc chuyến bay chặng dài duy nhất trong tháng này rồi, sau khi nghỉ ngơi một tuần, thì chính là những chặng bay ngắn.
Hành trình ba tháng tới, đã sớm lên kế hoạch ổn thỏa cả rồi, chỉ chờ người nọ đến. Từ Am-xtéc-đam đi Copenhagen, y sẽ cùng ngồi trên một chuyến bay, cùng bay.
Nhâm Viễn cúi đầu, cười bâng qươ, kết thúc những mẩu đối thoại không có dinh dưỡng với Ông Hiểu Thần.
“Thôi tôi đi trước đây, ” Ông Hiểu Thần vớ lấy cái mũ phi công đang đặt trên quầy bar, chỉ vào đồng hồ đeo tay, “Không còn sớm nữa.”
Nhâm Viễn lau miệng, “Cậu đi chỗ nào? Nếu tiện đường đưa tôi một đoạn.”
“Đến chỗ cậu ấy.” Lê Hân hiện nay đang ở cách nhà Nhâm Viễn chỉ có mấy giao lộ.
Sau khi lên xe, cũng tránh không được quan tâm vài câu: “Cậu ấy gần đây thế nào, chuyển lời hỏi thăm của tôi tới cậu ấy nhé.”
“Ngoại trừ vẫn không chịu dọn đến ở cùng, thì những cái khác đều rất tốt.”
Nhâm Viễn thấy mặt Ông Hiểu Thần lúc này đen như oán phụ, nhất thời cảm thấy có chút buồn cười, “Cậu vẫn chưa từ bỏ đại nghiệp thuyết phục của mình à?”
“Tôi cũng không biết làm sao với cậu ấy a, ” Ông Hiểu Thần chạy trên con đường ít người, vẻ mặt như trái khổ qua đầy bất đắc dĩ: “Tôi cũng biết cậu ấy không muốn dựa vào người khác, cũng biết hai người yêu nhau không cần phải mỗi giây mỗi phút đều dính bên nhau, càng biết rõ giữ lại không gian sinh hoạt của bản thân là rất cần thiết, tôi cũng rất muốn tôn trọng suy nghĩ của cậu ấy, kiên quyết bắt cậu ấy đến ở chỗ tôi là sẽ làm tổn thương lòng tự trọng của cậu ấy, thế nhưng mỗi lần xuống máy bay vừa về đến nhà không nhìn thấy cậu ấy…!”… chỉ muốn phát điên! Đúng, chính là loại cảm giác này.
Ông Hiểu Thần ngoài miệng chưa nói, thế nhưng Nhâm Viễn ngồi trên ghế phó lái cũng rất hiểu, không nhịn được cười.
Tên này năm nay đúng ba mươi mốt tuổi, là cơ trưởng trẻ tuổi nhất của KLM. Nhưng lúc này nhìn không có một chút hình tượng chói lọi của cơ trưởng, mà càng giống một tên ngốc đang yêu hơn.
“Vậy thì đến chỗ người ta mà gặp người ta, có sao đâu.”
“Đành vậy thôi, coi như có nhiều nơi ở a.”
Thấy sắp sắp đến chỗ Lê Hân, Nhâm Viễn tháo dây an toàn, “Này, dừng phía trước được rồi.”
“Đưa cậu về trước đi?”
“Không cần giả bộ khách khí với tôi, aiz đỗ bên kia đi.”
Ông Hiểu Thần dừng lại ven đường, “Được rồi, đêm nay TRIVLIT, có hứng thú không?” Một trong những quán bar được yêu thích nhất ở Am-xtéc-đam, “11 giờ, cậu ấy diễn.”
“OK.”
“Vậy đến lúc đó gặp.”
Từ đây đi về nhà thực sự rất gần, còn chưa đến mười phút, lái xe chắc chắn càng nhanh hơn, thằng cha kia vẫn chờ không nổi vài phút này.
Lễ hội uất kim hương quốc tế sớm đã sớm qua rồi, nhưng vẫn có thể nhìn thấy từng khóm hoa ven đường. Nhớ lại cuộc đối thoại vừa nãy, Nhâm Viễn mới phát hiện, hóa ra “cậu ấy” là một từ rất vi diệu.
Mà trong lòng mỗi người, lại đều có một đại từ nhân xưng thuộc về riêng mình.
———-
• Thu •
Phong cảnh ở Bắc Âu gần như đã nhìn thấy hết rồi, còn tưởng tiết trời hè thu của Bắc Âu không có gì đặc biệt, thật không ngờ bỏ đi màu trắng của những núi băng, màu xanh của Bắc Âu cũng đẹp theo một cách rất riêng.
Đúng với thời gian dự kiến trở lại Am-xtéc-đam, có cơ hội lại được ăn món cá hồi nướng sở trường của Wart. Vốn vốn tưởng rằng Lạc Kiều Xuyên đã quen với mùi vị của cá hồi, nên lúc du lịch bên Thuỵ Điển đã gọi cá hồi vào bữa trưa, nhưng không ngờ vẫn gần như lãng phí cả một bàn đồ ăn. Sau khi quay về lại nếm thử tay nghề của Wart, vậy mà ăn như chưa bao giờ được ăn. Nhâm Viễn cười y, “Thật không biết nên nói tay nghề của ba anh tốt, hay là khẩu vị của em đã bị chiều chuộng đến mức thay đổi rồi?”
Mấy nghìn tấm ảnh chụp trên đường đi đều không thể mô tả lại cảm giác như người lạc vào cảnh giới thần kỳ lúc đó.
Đêm đó trở về, Lạc Kiều Xuyên ở trong phòng sắp xếp lại ảnh chụp. Nhâm Viễn tắm xong đã thay sang bộ quần áo thoải mái ở nhà, áo dài tay đơn giản ngăn lại chút lành lạnh của buổi tối cuối thu.
Bưng một chén trà nóng đến trước bàn máy vi tính, một tay anh nâng ly Mark (tên một thương hiệu các đồ sứ cao cấp như ly, cốc…) uống ngụm trà, một tay ôm lấy bờ vai người kia.
“Này là cái gì a!?” Không ngờ trong đống ảnh chụp phong cảnh lại thấy có cả mình liên tiếp xuất hiện trong đó, Lạc Kiều Xuyên liếc Nhâm Viễn chất vấn.
“Cái gì là cái gì, là em chứ sao.” Thoải mái nhàn hạ uống trà, bàn tay đặt trên cổ người ta vuốt ve qua lại như có như không cũng đến là thoải mái, “Khó lắm mới chụp được mấy tấm đẹp như vậy, ai ya em không cảm thấy thế sao?”.
“Đẹp cái lông nhà anh!”… Mấy tuổi rồi a, còn chơi chụp trộm. Vô vị… Lạc Kiều Xuyên khó chịu nói thầm, chuột vi tính còn chưa di đến cuối thư mục, lại nghe thấy Nhâm Viễn bình tĩnh mở miệng: “Này, có sao lưu rồi a.”.
… Đờ mờ.
“Anh cảm thấy Höganäs (1) cũng được lắm, ” sau khi mở xem hết từng tấm ảnh, Nhâm Viễn nghiêm túc nghĩ lại từng nơi đã đi qua, “Tuy rằng hơi nhỏ, nhưng lại là nơi mộc mạc giản dị hiếm gặp.”
Tỉnh Skane ở cực Nam Thụy Điển tiếp giáp với eo biển Oresund (2) , đối diện với biển chính là Đan Mạch, là một nơi rất đáng để đến, cho dù là Höganäs, Helsingborg(3) , hay là Malmo (4) , Lund (5) , đều đẹp đến mức khiến lòng người lưu luyến quên về.
() Các địa điểm ở đây đều là các thành phố, đô thị lớn thuộc địa phận hạt (đơn vị hành chính tương đương với tỉnh) Skåne của Thụy Điển. Xem chú thích chi tiết cuối bài.
“Helsingborg cũng được, so với những thành phố khác, em vẫn thích khu tự nhiên ở bên đó hơn.” Lạc Kiều Xuyên bưng ly trà uống hai ngụm, đầu ngửa lên lựa vào tay vịn ghế không cao, nhìn đỉnh đầu Nhâm Viễn, “… Còn tưởng rằng mùa đông đi Bắc Âu mới là lúc đẹp nhất, không ngờ mùa hè cũng đẹp đến vậy.”.
“Ừ anh đã nói rồi mà, Châu Âu nên ngày hè đi, trừ phi đi Áo trượt tuyết, đi Phần Lan nhìn cực quang. Còn những nơi khác, mùa đông đi sẽ không có cảnh đẹp như vậy đâu.”
Lạc Kiều Xuyên nhìn hướng đẫn viên du lịch miễn phí trước mắt nói, “Này mùa đông Thuỵ Điển như thế nào?”.
“Ngoại trừ tuyết, cũng chẳng có gì, cũng không thể nhìn mặt trời mọc lúc sáng sớm, bởi vì tám giờ sáng, trời vẫn chưa sáng hẳn, huống hồ cả mùa đông đều có tuyết đọng, cắm trại dã ngoại thế nào được?”
… Cái lần cắm trại dã ngoài ở Helsingborg.
Nhâm Viễn thấy người trước mặt không nói nữa, cong khóe miệng cười buồn một cái, đời người khó có được vài lần phóng túng —— nghĩ đến mảnh rừng xanh tươi vùng duyên hải và độ ấm trong lều trại hình vòm màu xanh chỉ thắp một ngọn đèn đêm hôm đó, trong hoàn cảnh xa lạ không ai xung quanh, chỉ còn lại sự tiếp xúc thân mật tự nhiên nhất. Trong hoàn cảnh lộ thiên mang theo căng thẳng và phóng túng đan xen làm một lần, lại kéo người kia vào trong lều tiếp tục… vừa nghĩ đến Lạc Kiều Xuyên cuối cùng không kìm lòng nổi ôm lấy eo mình, Nhâm Viễn liền cảm thấy bụng dưới rục rịch.
Thần trí vừa kéo trở về, liền thấy Lạc Kiều Xuyên sượt qua đứng dậy, “Em đi tắm!”.
“… A được, ” Nhâm Viễn tránh người, lại cẩn thận bổ sung một câu, “Khăn tắm mới anh vừa lấy ra rồi đấy, đặt ở ngăn trên cùng.”
Cùng lúc tiếng nước vang lên, trong phòng tắm lại không thấy ngọn đèn sưởi màu cam sáng lên như dự đoán.
Am-xtéc-đam sau khi nhập thu, ngày đêm chênh lệch nhiệt độ quá lớn, Nhâm Viễn gõ cửa, “Không bật lò sưởi sao?”.
“Lão tử không lạnh, không cần lò sưởi!”.
Nhâm Viễn đứng ở ngoài cửa nghe thấy, nhịn không được thở dài, “Lạc Kiều Xuyên, anh vào xem.” Vừa định mở miệng bảo y đừng xem nhẹ nhiệt độ buổi tối ở nơi này, nhưng vừa bước vào phòng tắm mới nhận ra, tên kia không chỉ không bật đèn sưởi, căn bản là đang tắm nước lạnh!
“Này, ai cho anh vào đây a hỗn đản!”.
Vừa định hỏi, nhưng qua động tác che che lấp lấp và khuôn mặt đỏ bừng của tên kia liền hiểu rõ nguyên nhân.
Sau khi bật đèn sưởi, tia sáng màu cam rất nhanh làm ấm cả phòng tắm lạnh lẽo.
Chen vào phòng tắm cũng không rộng lắm, dù đã tắm rồi nhưng vẫn mặc kệ dòng nước xả cho ướt nhẹp, vươn tay ôm lấy thân thể Lạc Kiều Xuyên, ghé vào bên tai y nói: “Nghĩ muốn cái gì thì cứ nói cho anh biết a, nếu không em coi anh là người chết sao?” Tuy rằng lời nói nửa giận nửa đùa, nhưng cũng không biết vì sao vẫn có thể nghe ra dịu dàng vô cùng.
Thật là kỳ quái… Thời gian cắm đầu làm việc mỗi ngày chỉ ăn mì ăn liền, nghĩ lúc nào anh mới có thể đến ăn với mình một bữa đây, hay cùng ăn mì ăn liền cũng được đến khi anh thực sự vượt qua nghìn dặm bay đến, lại bắt đầu huyễn tưởng hay là lịch làm việc tháng bảy cũng xếp kín đi, để anh không đi được nữa thì tốt rồi lúc cùng nhau du lịch vui vẻ quên đi hết thảy, chỉ sợ thời gian cứ trôi qua như vậy, mỗi ngày đều trải qua trong tâm trạng vừa chờ mong lại vừa không muốn ngày tiếp theo đến mà khi những chuyện tình tình ái ái bình thường nhất ở trên đời bị nhắc đến, thân thể lại dùng tốc độ nhanh như nhịp đập con tim nhớ lại tất cả …
Có phải là bởi vì đôi bên luôn phải xa nhau rồi lại gặp lại, cho nên mỗi lần vừa gặp nhau là ngay lập tức nóng lòng khuynh tẫn (bất chấp) tất cả hay không? Y có chút không tiền đồ nghĩ, mình hình như mới thật sự là người không thể rời xa được anh.
Nhưng mà, khi đôi tay ấm áp mà quen thuộc kia nắm chặt lấy mình, trong nụ hôn Nhâm Viễn dùng cách của anh dán môi bên tai, chút bất an ít ỏi lập tức bị quét sạch sẽ không dư thừa một giọt.
Sao lại có những suy nghĩ ẻo lả yếu đuối như thế?
Lạc Kiều Xuyên thầm chửi một tiếng ĐM, lại vừa bất đắc dĩ nhận ra, mình hình như cũng biến thành một tên ngốc khi yêu chỉ số thông minh liền bằng không rồi.
Y đột nhiên nhớ tới, một ngày nào đó ở Ô-xlô (), ngắm nhìn bầu trời lúc mười giờ đêm vẫn còn sáng trưng, Nhâm Viễn nói: “Thật ra như thế cũng không có gì là không tốt. Bởi vì cho dù xa cách nhau một ngày hay là một tháng, mỗi một lần gặp lại, đều là một Lạc Kiều Xuyên mới toanh.”
Khi đó, y cảm thấy tất cả đều giống như bầu trời Phần Lan, sáng rực rỡ.
() Oslo (thủ đô Na-uy, từ năm 1624 đến năm 1925 gọi là Christiania)
Hết phiên ngoại 3 – phần 1.
Cho dù nhiệt độ bên ngoài cao đến thế nào, thì điều hòa tổng ở sân bay Schiphol luôn được điều chỉnh đến nhiệt độ vô cùng dễ chịu. Ngồi trước quầy bar thật dài, giải quyết xong phần mỳ Ý trước mặt mỗi người, vừa lòng thỏa ý uống một ngụm nước sô-đa lạnh, sảng khoái tràn trề.
“Từ bao giờ mà mùa hè ở đây cũng nóng đến vậy?” Sơmi trắng không nhiễm một hạt bụi, quân hàm bốn sọc, hắn vừa thoát ra khỏi lịch bay dày đặc, buồn chán đến nỗi đi điều tra thời tiết ba ngày gần đây.
“Toàn cầu đều đang nóng lên a, cậu chưa từng nghe à? Bắc cực còn bắt đầu bị tan chảy, huống chi nơi này?”.
Nhìn người ngồi bên cạnh, nụ cười luôn thường trực cứ như vĩnh viễn không bao giờ mất đi vậy.
“Thần kinh, ” Ông Hiểu Thần liếc nhìn gương mặt tươi cười kia, thế là cũng cười theo, “Cậu sười suốt cả một đường rồi đấy, không mệt à?”
Nhâm Viễn vẫn ôn hòa trước sau như một, lúc này cũng đùa giỡn: “Bất đắc dĩ vẫn phải nhờ vào trương mặt cười này kiếm cơm, khổ lắm a.”
Từ sau khi cùng chuyến bay cứ đáp xuống đến đây ăn mỳ Ý đã là thói quen sớm hình thành của hai người.
Khi đó, theo sau Ông Hiểu Thần luôn có một đống “phiền phức”, mỗi lần đều phải có Nhâm Viễn giả vờ mặt đen thay hắn thu thập phiền phức, sau đó lại không ngừng mời Nhâm Viễn đến nơi này ăn mỳ Ý để trả nợ ân huệ, còn có mấy lần định giới thiệu bớt cho Nhâm Viễn một nửa. Chẳng qua là, mấy thứ này, đã cách cuộc sống hiện tại của hai người rất xa rồi.
“Nghe nói lần này cậu muốn cùng bọn Van đi Adelaide ()?”
() Adelaide là thủ đô và thành phố lớn nhất bang Nam Úc, và là thành phố lớn thứ 5 ở Úc
Ông Hiểu Thần nhún vai, giọng nói có chút không cam nguyện: “Phía trên yêu cầu xuống, muốn tôi dẫn dắt người mới, không được lựa chọn a.”
“Ba năm liên tục làm ngôi sao của KLM, còn vừa mới thăng lên làm cơ trưởng, chọn cậu là quá chuẩn còn gì.”
Không cần nghĩ cũng biết hắn vì sao không cam nguyện.
Khóa huấn luyện phi công mới trúng tuyển bao năm qua vẫn như vậy, do phi công của công ty có kinh nghiệm bay phong phú, trình độ kỹ thuật vững vàng và người huấn luyện chuyên nghiệp dẫn dắt, bay đến trường huấn luyện phi hành Adelaide để đào tạo. Mà từ những khóa đào tạo mấy năm qua, thì hành trình ở Australia cũng phải kéo dài mười tháng.
“Cậu phải hướng dẫn cả khóa à?”
“Ba tháng, ” Ông Hiểu Thần như được mở ra máy hát, bắt đầu bắn liên hồi: “Ra vẻ ‘đây không phải là để bàn bạc mà là thông báo’, lại mắt đi mày lại nói cái gì nhỉ, ‘tôi biết là có rất nhiều thứ cần phải suy nghĩ kĩ càng, như nguyên nhân gia đình, hay không thể xa bạn trai bạn gái vân vân…, cho nên muốn để anh phụ trách nội dung khóa huấn luyện ba tháng trước… Tôi cũng không còn cách nào a’, thì còn có thể nói như thế nào đây? —— cảm ơn công ty đã quan tâm à?”.
Nhâm Viễn cắn lát chanh trong ly, chế nhạo hắn đầy thâm ý: “Ba tháng thì có gì không được? Anh có tiền đồ không vậy cơ trưởng đại nhân. ”
Ông Hiểu Thần cong mắt cười đầy yêu nghiệt, “Người mà mới có ba tuần đã phải bay trở về thì không có quyền lên tiếng đi.”
Mồm miệng chua lòm.
Tên kia đã nán lại Luân Đôn mấy ngày rồi.
Dù sao hôm nay đã kết thúc chuyến bay chặng dài duy nhất trong tháng này rồi, sau khi nghỉ ngơi một tuần, thì chính là những chặng bay ngắn.
Hành trình ba tháng tới, đã sớm lên kế hoạch ổn thỏa cả rồi, chỉ chờ người nọ đến. Từ Am-xtéc-đam đi Copenhagen, y sẽ cùng ngồi trên một chuyến bay, cùng bay.
Nhâm Viễn cúi đầu, cười bâng qươ, kết thúc những mẩu đối thoại không có dinh dưỡng với Ông Hiểu Thần.
“Thôi tôi đi trước đây, ” Ông Hiểu Thần vớ lấy cái mũ phi công đang đặt trên quầy bar, chỉ vào đồng hồ đeo tay, “Không còn sớm nữa.”
Nhâm Viễn lau miệng, “Cậu đi chỗ nào? Nếu tiện đường đưa tôi một đoạn.”
“Đến chỗ cậu ấy.” Lê Hân hiện nay đang ở cách nhà Nhâm Viễn chỉ có mấy giao lộ.
Sau khi lên xe, cũng tránh không được quan tâm vài câu: “Cậu ấy gần đây thế nào, chuyển lời hỏi thăm của tôi tới cậu ấy nhé.”
“Ngoại trừ vẫn không chịu dọn đến ở cùng, thì những cái khác đều rất tốt.”
Nhâm Viễn thấy mặt Ông Hiểu Thần lúc này đen như oán phụ, nhất thời cảm thấy có chút buồn cười, “Cậu vẫn chưa từ bỏ đại nghiệp thuyết phục của mình à?”
“Tôi cũng không biết làm sao với cậu ấy a, ” Ông Hiểu Thần chạy trên con đường ít người, vẻ mặt như trái khổ qua đầy bất đắc dĩ: “Tôi cũng biết cậu ấy không muốn dựa vào người khác, cũng biết hai người yêu nhau không cần phải mỗi giây mỗi phút đều dính bên nhau, càng biết rõ giữ lại không gian sinh hoạt của bản thân là rất cần thiết, tôi cũng rất muốn tôn trọng suy nghĩ của cậu ấy, kiên quyết bắt cậu ấy đến ở chỗ tôi là sẽ làm tổn thương lòng tự trọng của cậu ấy, thế nhưng mỗi lần xuống máy bay vừa về đến nhà không nhìn thấy cậu ấy…!”… chỉ muốn phát điên! Đúng, chính là loại cảm giác này.
Ông Hiểu Thần ngoài miệng chưa nói, thế nhưng Nhâm Viễn ngồi trên ghế phó lái cũng rất hiểu, không nhịn được cười.
Tên này năm nay đúng ba mươi mốt tuổi, là cơ trưởng trẻ tuổi nhất của KLM. Nhưng lúc này nhìn không có một chút hình tượng chói lọi của cơ trưởng, mà càng giống một tên ngốc đang yêu hơn.
“Vậy thì đến chỗ người ta mà gặp người ta, có sao đâu.”
“Đành vậy thôi, coi như có nhiều nơi ở a.”
Thấy sắp sắp đến chỗ Lê Hân, Nhâm Viễn tháo dây an toàn, “Này, dừng phía trước được rồi.”
“Đưa cậu về trước đi?”
“Không cần giả bộ khách khí với tôi, aiz đỗ bên kia đi.”
Ông Hiểu Thần dừng lại ven đường, “Được rồi, đêm nay TRIVLIT, có hứng thú không?” Một trong những quán bar được yêu thích nhất ở Am-xtéc-đam, “11 giờ, cậu ấy diễn.”
“OK.”
“Vậy đến lúc đó gặp.”
Từ đây đi về nhà thực sự rất gần, còn chưa đến mười phút, lái xe chắc chắn càng nhanh hơn, thằng cha kia vẫn chờ không nổi vài phút này.
Lễ hội uất kim hương quốc tế sớm đã sớm qua rồi, nhưng vẫn có thể nhìn thấy từng khóm hoa ven đường. Nhớ lại cuộc đối thoại vừa nãy, Nhâm Viễn mới phát hiện, hóa ra “cậu ấy” là một từ rất vi diệu.
Mà trong lòng mỗi người, lại đều có một đại từ nhân xưng thuộc về riêng mình.
———-
• Thu •
Phong cảnh ở Bắc Âu gần như đã nhìn thấy hết rồi, còn tưởng tiết trời hè thu của Bắc Âu không có gì đặc biệt, thật không ngờ bỏ đi màu trắng của những núi băng, màu xanh của Bắc Âu cũng đẹp theo một cách rất riêng.
Đúng với thời gian dự kiến trở lại Am-xtéc-đam, có cơ hội lại được ăn món cá hồi nướng sở trường của Wart. Vốn vốn tưởng rằng Lạc Kiều Xuyên đã quen với mùi vị của cá hồi, nên lúc du lịch bên Thuỵ Điển đã gọi cá hồi vào bữa trưa, nhưng không ngờ vẫn gần như lãng phí cả một bàn đồ ăn. Sau khi quay về lại nếm thử tay nghề của Wart, vậy mà ăn như chưa bao giờ được ăn. Nhâm Viễn cười y, “Thật không biết nên nói tay nghề của ba anh tốt, hay là khẩu vị của em đã bị chiều chuộng đến mức thay đổi rồi?”
Mấy nghìn tấm ảnh chụp trên đường đi đều không thể mô tả lại cảm giác như người lạc vào cảnh giới thần kỳ lúc đó.
Đêm đó trở về, Lạc Kiều Xuyên ở trong phòng sắp xếp lại ảnh chụp. Nhâm Viễn tắm xong đã thay sang bộ quần áo thoải mái ở nhà, áo dài tay đơn giản ngăn lại chút lành lạnh của buổi tối cuối thu.
Bưng một chén trà nóng đến trước bàn máy vi tính, một tay anh nâng ly Mark (tên một thương hiệu các đồ sứ cao cấp như ly, cốc…) uống ngụm trà, một tay ôm lấy bờ vai người kia.
“Này là cái gì a!?” Không ngờ trong đống ảnh chụp phong cảnh lại thấy có cả mình liên tiếp xuất hiện trong đó, Lạc Kiều Xuyên liếc Nhâm Viễn chất vấn.
“Cái gì là cái gì, là em chứ sao.” Thoải mái nhàn hạ uống trà, bàn tay đặt trên cổ người ta vuốt ve qua lại như có như không cũng đến là thoải mái, “Khó lắm mới chụp được mấy tấm đẹp như vậy, ai ya em không cảm thấy thế sao?”.
“Đẹp cái lông nhà anh!”… Mấy tuổi rồi a, còn chơi chụp trộm. Vô vị… Lạc Kiều Xuyên khó chịu nói thầm, chuột vi tính còn chưa di đến cuối thư mục, lại nghe thấy Nhâm Viễn bình tĩnh mở miệng: “Này, có sao lưu rồi a.”.
… Đờ mờ.
“Anh cảm thấy Höganäs (1) cũng được lắm, ” sau khi mở xem hết từng tấm ảnh, Nhâm Viễn nghiêm túc nghĩ lại từng nơi đã đi qua, “Tuy rằng hơi nhỏ, nhưng lại là nơi mộc mạc giản dị hiếm gặp.”
Tỉnh Skane ở cực Nam Thụy Điển tiếp giáp với eo biển Oresund (2) , đối diện với biển chính là Đan Mạch, là một nơi rất đáng để đến, cho dù là Höganäs, Helsingborg(3) , hay là Malmo (4) , Lund (5) , đều đẹp đến mức khiến lòng người lưu luyến quên về.
() Các địa điểm ở đây đều là các thành phố, đô thị lớn thuộc địa phận hạt (đơn vị hành chính tương đương với tỉnh) Skåne của Thụy Điển. Xem chú thích chi tiết cuối bài.
“Helsingborg cũng được, so với những thành phố khác, em vẫn thích khu tự nhiên ở bên đó hơn.” Lạc Kiều Xuyên bưng ly trà uống hai ngụm, đầu ngửa lên lựa vào tay vịn ghế không cao, nhìn đỉnh đầu Nhâm Viễn, “… Còn tưởng rằng mùa đông đi Bắc Âu mới là lúc đẹp nhất, không ngờ mùa hè cũng đẹp đến vậy.”.
“Ừ anh đã nói rồi mà, Châu Âu nên ngày hè đi, trừ phi đi Áo trượt tuyết, đi Phần Lan nhìn cực quang. Còn những nơi khác, mùa đông đi sẽ không có cảnh đẹp như vậy đâu.”
Lạc Kiều Xuyên nhìn hướng đẫn viên du lịch miễn phí trước mắt nói, “Này mùa đông Thuỵ Điển như thế nào?”.
“Ngoại trừ tuyết, cũng chẳng có gì, cũng không thể nhìn mặt trời mọc lúc sáng sớm, bởi vì tám giờ sáng, trời vẫn chưa sáng hẳn, huống hồ cả mùa đông đều có tuyết đọng, cắm trại dã ngoại thế nào được?”
… Cái lần cắm trại dã ngoài ở Helsingborg.
Nhâm Viễn thấy người trước mặt không nói nữa, cong khóe miệng cười buồn một cái, đời người khó có được vài lần phóng túng —— nghĩ đến mảnh rừng xanh tươi vùng duyên hải và độ ấm trong lều trại hình vòm màu xanh chỉ thắp một ngọn đèn đêm hôm đó, trong hoàn cảnh xa lạ không ai xung quanh, chỉ còn lại sự tiếp xúc thân mật tự nhiên nhất. Trong hoàn cảnh lộ thiên mang theo căng thẳng và phóng túng đan xen làm một lần, lại kéo người kia vào trong lều tiếp tục… vừa nghĩ đến Lạc Kiều Xuyên cuối cùng không kìm lòng nổi ôm lấy eo mình, Nhâm Viễn liền cảm thấy bụng dưới rục rịch.
Thần trí vừa kéo trở về, liền thấy Lạc Kiều Xuyên sượt qua đứng dậy, “Em đi tắm!”.
“… A được, ” Nhâm Viễn tránh người, lại cẩn thận bổ sung một câu, “Khăn tắm mới anh vừa lấy ra rồi đấy, đặt ở ngăn trên cùng.”
Cùng lúc tiếng nước vang lên, trong phòng tắm lại không thấy ngọn đèn sưởi màu cam sáng lên như dự đoán.
Am-xtéc-đam sau khi nhập thu, ngày đêm chênh lệch nhiệt độ quá lớn, Nhâm Viễn gõ cửa, “Không bật lò sưởi sao?”.
“Lão tử không lạnh, không cần lò sưởi!”.
Nhâm Viễn đứng ở ngoài cửa nghe thấy, nhịn không được thở dài, “Lạc Kiều Xuyên, anh vào xem.” Vừa định mở miệng bảo y đừng xem nhẹ nhiệt độ buổi tối ở nơi này, nhưng vừa bước vào phòng tắm mới nhận ra, tên kia không chỉ không bật đèn sưởi, căn bản là đang tắm nước lạnh!
“Này, ai cho anh vào đây a hỗn đản!”.
Vừa định hỏi, nhưng qua động tác che che lấp lấp và khuôn mặt đỏ bừng của tên kia liền hiểu rõ nguyên nhân.
Sau khi bật đèn sưởi, tia sáng màu cam rất nhanh làm ấm cả phòng tắm lạnh lẽo.
Chen vào phòng tắm cũng không rộng lắm, dù đã tắm rồi nhưng vẫn mặc kệ dòng nước xả cho ướt nhẹp, vươn tay ôm lấy thân thể Lạc Kiều Xuyên, ghé vào bên tai y nói: “Nghĩ muốn cái gì thì cứ nói cho anh biết a, nếu không em coi anh là người chết sao?” Tuy rằng lời nói nửa giận nửa đùa, nhưng cũng không biết vì sao vẫn có thể nghe ra dịu dàng vô cùng.
Thật là kỳ quái… Thời gian cắm đầu làm việc mỗi ngày chỉ ăn mì ăn liền, nghĩ lúc nào anh mới có thể đến ăn với mình một bữa đây, hay cùng ăn mì ăn liền cũng được đến khi anh thực sự vượt qua nghìn dặm bay đến, lại bắt đầu huyễn tưởng hay là lịch làm việc tháng bảy cũng xếp kín đi, để anh không đi được nữa thì tốt rồi lúc cùng nhau du lịch vui vẻ quên đi hết thảy, chỉ sợ thời gian cứ trôi qua như vậy, mỗi ngày đều trải qua trong tâm trạng vừa chờ mong lại vừa không muốn ngày tiếp theo đến mà khi những chuyện tình tình ái ái bình thường nhất ở trên đời bị nhắc đến, thân thể lại dùng tốc độ nhanh như nhịp đập con tim nhớ lại tất cả …
Có phải là bởi vì đôi bên luôn phải xa nhau rồi lại gặp lại, cho nên mỗi lần vừa gặp nhau là ngay lập tức nóng lòng khuynh tẫn (bất chấp) tất cả hay không? Y có chút không tiền đồ nghĩ, mình hình như mới thật sự là người không thể rời xa được anh.
Nhưng mà, khi đôi tay ấm áp mà quen thuộc kia nắm chặt lấy mình, trong nụ hôn Nhâm Viễn dùng cách của anh dán môi bên tai, chút bất an ít ỏi lập tức bị quét sạch sẽ không dư thừa một giọt.
Sao lại có những suy nghĩ ẻo lả yếu đuối như thế?
Lạc Kiều Xuyên thầm chửi một tiếng ĐM, lại vừa bất đắc dĩ nhận ra, mình hình như cũng biến thành một tên ngốc khi yêu chỉ số thông minh liền bằng không rồi.
Y đột nhiên nhớ tới, một ngày nào đó ở Ô-xlô (), ngắm nhìn bầu trời lúc mười giờ đêm vẫn còn sáng trưng, Nhâm Viễn nói: “Thật ra như thế cũng không có gì là không tốt. Bởi vì cho dù xa cách nhau một ngày hay là một tháng, mỗi một lần gặp lại, đều là một Lạc Kiều Xuyên mới toanh.”
Khi đó, y cảm thấy tất cả đều giống như bầu trời Phần Lan, sáng rực rỡ.
() Oslo (thủ đô Na-uy, từ năm 1624 đến năm 1925 gọi là Christiania)
Hết phiên ngoại 3 – phần 1.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook