Chín Cây Số Tình Nhân
-
Chương 73: Phiên ngoại 2: đầm lầy. [ông hiểu thần x lê hân]
Biên tập: Lam Ying
Yêu quá sâu quá chân thành, sẽ dễ dàng khiến mình phải hi sinh.
Cứ nghĩ rằng mình có thể nắm chắc trò chơi này trong tay, nhưng không ngờ tốc độ rơi vào trong đầm lầy nhanh đến chỉ ở trong nháy mắt. Giờ đây Lê Hân vẫn nhớ kỹ như ma xui quỷ khiến, một tháng sau khi Ông Hiểu Thần đi mình đã vật vờ sống lây lất qua ngày như thế nào.
Cậu luôn nhớ đến một buổi tối thật lâu thật lâu trước đây, cậu uống rất nhiều, đầu óc mơ hồ chuếnh choáng. Khi đó, cậu dựa vào một bờ vai, sau đó cảm thấy người kia ôm cậu vào trong lòng, cậu rất luyến tiếc cái ôm ấy, cho nên vươn tay ra ôm người nọ thật chặt. Sự an ủi trong nháy mắt này, ngắn ngủi giống như ảo ảnh, nhưng cậu lại không thể nào quên.
Lúc ấy, cậu mới gặt hái được chút thành tựu ở BLEIB, trong tay còn cầm tiền lương tháng thứ hai, gặp được Ông Hiểu Thần đang cúi đầu châm thuốc ở cửa quán bar.
Hình như đó là một mùa đông. Trời có gió, tay trái của hắn vòng quanh bật lửa, cuối cùng cũng châm được thuốc trong trong ánh lửa chập chờn. Ngày ấy bọn họ không nói chuyện, nhưng mà lại có một loại hấp dẫn vô thanh vô tức, thậm chí ngay cả một lời giải thích hợp lý cũng là dư thừa.
Hôm ấy, ở nơi ấy, người kia, chỉ nhìn một cái liền không thể quên được, hết thảy đều như là đã được sắp xếp từ trước.
Ngày hôm sau, cậu biểu diễn ở BLEIB, trong lúc chơi nhạc, thấy người kia ngồi một mình trong góc, nhìn cậu.
Thời gian ấy Lê Hân là DJ cố định của BLEIB, mà Ông Hiểu Thần vẫn là tiểu phi của KLM. Lần đầu tiên Lê Hân gặp người như vậy, ngốc ngốc đi hỏi hắn tiểu phi là làm cái gì? Ông Hiểu Thần hút một hơi thuốc trả lời, chính là phi công vẫn còn đang tích lũy kinh nghiệm bay, chẳng qua, tôi sắp chuyển thành cơ phó rồi. Sau đó, hai người vừa uống rượu, vừa xem chỉ tay đoán về tuổi tác và cầm tinh con gì của nhau, giống hệt như hai tên ngốc.
Bọn họ hiểu về nhau chỉ có như vậy, nhưng lại bắt đầu quá sớm.
Mù quáng tin tưởng vào trực giác và sự nóng lòng theo đuổi kích thích hai người, trong khoảnh khắc gặp gỡ ấy, ăn nhịp với nhau.
Ông Hiểu Thần trước đây không có kinh nghiệm cùng với con trai, đây cũng không phải điều có thể ăn nói bừa bãi, nhưng mà tại phương diện này lại như có thiên phú đặc biệt khiến hắn nếm đủ ngon ngọt. Chơi bời mấy năm nay, miễn là đủ kích thích, hắn không cảm thấy đàn ông và phụ nữ có gì khác biệt. Trời sinh có một ngoại hình đẹp, giúp cho hắn có ưu thế trong mọi việc, bởi vậy rất nhiều người không hề có sức chống cự với những lời ngon tiếng ngọt trôi chảy của hắn. Ông Hiểu Thần không thể phủ nhận, Lê Hân đối với hắn mà nói cũng có lực hấp dẫn đặc biệt, bất kể là khi cậu làm việc nghiêm túc trong quán bar, hay là lúc trên giường. Mọi việc nếu có lần đầu tiên, sẽ có lần thứ hai lần thứ ba… Tất cả đều tựa như thuận lý thành chương. ()
() thuận lý thành chương: hợp lô-gích hợp lẽ, như một lẽ đương nhiên
Bọn họ từ ngay từ đầu đã biết rằng, đây chẳng qua chỉ là một mối quan hệ phù dung sớm nở tối tàn (ngắn ngủn, không chắc chắn), có cầu tất cung, thêm chút gia vị vào cuộc sống vốn hư không của nhau mà thôi. Nhưng mà, bọn họ lại không biết rằng rốt cục bắt đầu từ lúc nào, cả hai đều dần quên đi dự tính lúc ban đầu này.
Nếu như tình cảm đều không cần tính đến hiện thực, như vậy trên đời này sẽ không có nhiều đôi tình nhân đau khổ như vậy.
Kết quả, một người đợi cả đêm ở S-MITH, say túy lúy người còn lại ngồi một đêm ở quảng trường trước cao ốc Đế Đô, cơn mưa to bống trút xuống cũng không chút nhúc nhích.
Một câu “chỗ cũ”, hai bên cũng hiểu làm vuột mất nhau lâu như vậy.
“Anh xin lỗi.”
Ông Hiểu Thần rầu rĩ, ghé vào bên tai cậu nói như vậy. Nhiều năm qua, chung quy vẫn nợ một câu này.
Mà sau khi đã xa cách lâu như vậy, lại một lần nữa được nằm trong vòng ôm ấm áp này, Lê Hân đột nhiên cảm thấy chua xót.
Người này cậu đã hiểu lầm rằng hắn đi về là để kết hôn, giờ đây đứng ở trước mặt mình, khi cậu nhận ra tất cả đều không có gì thay đổi, suy nghĩ đầu tiên trong đầu vậy mà lại không phải vui mừng cũng không phải hối hận, mà là không cam lòng. Không cam lòng khi mình biết hắn gặp nguy nan thì lo lắng không cam lòng nỗi sợ hãi nhất ngữ thành sấm của mình không cam lòng đã nhiều năm như vậy mình vẫn không sức chống cự rơi vào trong đầm lầy của hắn, vừa yêu lại vừa hận.
Khi hai người ai cũng không thể ngăn cản cơn điên cuồng chiếm hữu lần nhau, thân thể không cảm thấy đau, nhưng tuyến lệ lại tràn đầy như không bị khống chế, luôn có thứ ấm áp không ngừng chảy ra theo khóe mắt, lại được ngón tay của hắn cẩn thận lau hết.
Xong chuyện, Ông Hiểu Thần ôm cậu nói về quá khứ, Lê Hân chống người dậy cắn một nhát rõ đau không chút lưu tình trên xương quai xanh người nọ.
Sao lại có tên hỗn đản thế này, trước kia ném lại một câu ác đến vậy —— bên kia còn có một người con gái đang chờ tôi về kết hôn với cô ấy, 8h tối nay tôi chờ em ở chỗ cũ, bằng không chúng ta cũng không cần ‘hẹn gặp lại’ nữa.
Người bị cậu cắn kêu rên ra tiếng cau mày nhe răng trợn mắt giả bộ đáng thương, “… Đau, em cầm tinh con gì vậy?”
Nhìn xương quai xanh đột nhiên xuất hiện một vòng dấu răng bắt mắt, Lê Hân vẫn chưa hết giận hỏi: “Sao, anh oan ức lắm à?”
Hắn tự biết đuối lý, dỗ dành người đang nằm trong lòng mình, “Không oan không oan, anh biết sai rồi…”
Năm ấy, Ông Hiểu Thần bay gấp về Am-xtéc-đam vừa xuống máy bay liền muốn gọi điện thoại cho Lê Hân, nhưng không ngờ rằng mười mấy tiếng đồng hồ trước, cái tên nóng nảy này đã sớm ném vỡ điện thoại sau nhiều lần cố gắng liên lạc thất bại. Sau đó, dứt khoát thay đổi tất cả phương thức liên hệ, khiến Ông Hiểu Thần sau khi trở lại Hà Lan cũng không tìm được cậu.
Giống như chỉ cần như vậy, thứ tình cảm nghiêm túc đến nực cười kia, mới có thể bị mình chậm rãi lãng quên, tựa như quên đi người kia.
“Khi đó tất cả các cách có thể tìm em anh đều thử hết, em cũng giỏi thật, sống chết cũng không chịu liên lạc với anh.”
Lê Hân nằm trước ngực hắn nghe tiếng hô hấp lên xuống của hắn, trong lòng cười khổ, cái gì mà giỏi với không giỏi?
Nói không muốn tìm hắn là giả, muốn đến mức trong mơ cũng chỉ có người kia. Thế nhưng những níu kéo không được lòng tự tôn cho phép và những thương tổn không thể xóa nhòa, sau khi tỉnh lại không biết phải làm thế nào. Cứ nghĩ rằng mình có thể cười trừ cho qua chuyện, nhưng lại thế nào cũng không thể quên được.
Trái tim của một người lớn như vậy, bỏ vào quá nhiều, lúc lấy ra sẽ rất khó, tự trách mình sao còn không biết khôn ra một chút?
Sau đó em mới hiểu, mỗi lần nhớ đến anh em lại tự tát mình một cái, lâu dần sẽ tạo thành phản xạ có điều kiện, vừa nhớ đến liền đau. Ông Hiểu Thần, trừ cái đó ra, anh nói khi đó em còn có thể ra sao?
Cậu từng vì sự ngạo mạn của hắn mà oán giận, chất vấn hắn rốt cuộc dựa vào cái gì nói kết thúc là kết thúc, nói bắt đầu là bắt đầu lại? Nhưng thật ra trong lòng hiểu rất rõ, dựa vào cái gì? —— dựa vào mình còn yêu anh, như vậy là đủ rồi.
Cậu cũng muốn phóng khoáng, thế nhưng, điều kiện tiên quyết là cho bản thân một lối thoát.
Tất cả, khi Ông Hiểu Thần nói mình nằm trên giường bệnh không động đậy được nhưng vẫn luôn muốn đi tìm cậu khi Ông Hiểu Thần Ôm chặt lấy cậu, nói hai miếng hình ghép tương tự, phải nghiêm túc thử một lần đặ cạnh nhau mới biết có hợp hay không khi Ông Hiểu Thần viết trên CD mà cả hai thích nhất: Anh đã sai rất nhiều, nhưng lại không biết phải nhận lỗi ra sao, cho đến khi anh biết mình yêu em, thật lòng thật dạ. Nếu như em đồng ý tin tưởng anh thêm một lần, anh muốn được lần nữa ở bên em… tất cả những điều này, đều trở thành lý do cậu chấp nhận chịu thua lần thứ hai.
Cần gì phải hỏi lại dựa vào cái gì.
Bị nói yêu đuối cũng được, không khí phách cũng được, cậu không muốn tự gây khó dễ cho mình nữa. Nếu như dằn vặt cả hai mà có thể khiến mình vui vẻ, vậy thì không còn gì để nói nhưng nếu mình cũng bởi vì không thể ở bên nhau mà khổ sở, vậy thì còn muốn tra tấn nhau làm chi?
Tên này không phải đã nói rồi sao: Đời người ngắn ngủi, những thứ quan trọng với tôi, tôi sẽ ra sức giữ lấy, bảo vệ nó.
….
Không lâu sau đó, Lê Hân bất ngờ nhận được một gói hàng. Trên mặt viết thứ ngôn ngữ cậu không hiểu, có lẽ là tiếng Hà Lan, bởi vì cậu đọc được tên người kia, phần ký tên người gửi có viết Darren.
Từ khi sau khi hai người nối lại tình xưa, cho dù là nói chuyện qua điện thoại hay internet, đều không nghe thấy Ông Hiểu Thần đề cập muốn gửi đồ qua.
Cậu mở ra, tò mò không biết trong cái đĩa trông cũng không có gì đặc biệt này chứa nội dung gì, cho đến khi trên màn hình TV màu đen xuất hiện hình ảnh lễ tuyên dương ngày ấy của KLM. Ông Hiểu Thần mặc bộ đồng phục có bốn sọc, giữa cánh tay kẹp theo mũ phi công đang lên sân khấu phát biểu. Lê Hân rốt cục nhận ra, trong những ngày tháng này, giọng nói dáng điệu nụ cười tủm tỉm trước sau như một của hắn, đã thay đổi như thế nào.
DVD được dày công chế tác, người ấy để lại những dòng chữ này cho cậu:
Em đã từng nghe qua câu nói này chưa? Đây cũng là điều anh muốn nói nhất “Sau khi anh và em xa nhau anh mới hiểu ra rằng, hóa ra toàn bộ quá trình anh yêu em đều hoàn thành trong khoảng thời gian chia xa ấy.”
Khi biết không lâu sau đó, sẽ là chuyến bay đầu tiên của Ông Hiểu Thần với vai trò là cơ trưởng, Lê Hân trong điện thoại đường dài nói: ” Đặt giúp em một vé máy bay cùng chuyến bay về với anh.”
“…”
Không để ý hắn không có phản ứng, cậu hỏi tiếp: “Chuyện của mẹ anh… vì sao không nói cho m biết? “
Chuyện mẹ qua đời, vì không muốn mang đến cho cậu thêm phiền não không cần thiết, Ông Hiểu Thần vẫn không nói cho cậu.
” Ông Hiểu Thần, anh không tin em?”.
“Không phải! Anh chỉ là…”.
“Như thế là đủ rồi.”
“Em chỉ cần một chỗ để ở, tiền thuê nhà em tự lo liệu…”.
Ông Hiểu Thần nắm chặt điện thoại di động dán sát đến bên tai, cuối cùng nghe thấy quyết định này.
“Em không ký hợp đồng với công ty nào cả, đến nơi nào cũng có thể chơi nhạc, cùng lắm thì đến tiệm nhạc cụ hoặc tiệm CD, em chỉ có một mình, nuôi sống bản thân vẫn dư sức, cũng không có gì để mất thêm nữa.”
Nói xong lời này, không hiểu sao viền mắt cậu lại cay cay, cậu vội vàng đoạt lời trước khi Ông Hiểu Thần nói: “Anh cũng không cần quá cảm động!… Dù sao thì cũng là em tự làm tự chịu.”
Không ngờ rằng ở Am-xtéc-đam xa xôi tên kia lúc này đã kích động như thằng nhóc, không biết nên nói gì mới được, chỉ cảm thấy những thứ mình đã bỏ qua thật khốn nạn quá, nhưng cũng may là đã tìm lại được người kia.
Trầm mặc nghẹn ngào hồi lâu, cuối cùng cong miệng cười: “Em yêu, chờ anh tới đón em.”
Đôi lời tác giả:
Tuy rằng ta luôn tỏ ý mình thiên vị bên công quân hơn, nhưng không gạt mọi người, trong couple này ta vẫn thương đứa con Lê Hân này hơn a.
Yêu quá sâu quá chân thành, sẽ dễ dàng khiến mình phải hi sinh.
Cứ nghĩ rằng mình có thể nắm chắc trò chơi này trong tay, nhưng không ngờ tốc độ rơi vào trong đầm lầy nhanh đến chỉ ở trong nháy mắt. Giờ đây Lê Hân vẫn nhớ kỹ như ma xui quỷ khiến, một tháng sau khi Ông Hiểu Thần đi mình đã vật vờ sống lây lất qua ngày như thế nào.
Cậu luôn nhớ đến một buổi tối thật lâu thật lâu trước đây, cậu uống rất nhiều, đầu óc mơ hồ chuếnh choáng. Khi đó, cậu dựa vào một bờ vai, sau đó cảm thấy người kia ôm cậu vào trong lòng, cậu rất luyến tiếc cái ôm ấy, cho nên vươn tay ra ôm người nọ thật chặt. Sự an ủi trong nháy mắt này, ngắn ngủi giống như ảo ảnh, nhưng cậu lại không thể nào quên.
Lúc ấy, cậu mới gặt hái được chút thành tựu ở BLEIB, trong tay còn cầm tiền lương tháng thứ hai, gặp được Ông Hiểu Thần đang cúi đầu châm thuốc ở cửa quán bar.
Hình như đó là một mùa đông. Trời có gió, tay trái của hắn vòng quanh bật lửa, cuối cùng cũng châm được thuốc trong trong ánh lửa chập chờn. Ngày ấy bọn họ không nói chuyện, nhưng mà lại có một loại hấp dẫn vô thanh vô tức, thậm chí ngay cả một lời giải thích hợp lý cũng là dư thừa.
Hôm ấy, ở nơi ấy, người kia, chỉ nhìn một cái liền không thể quên được, hết thảy đều như là đã được sắp xếp từ trước.
Ngày hôm sau, cậu biểu diễn ở BLEIB, trong lúc chơi nhạc, thấy người kia ngồi một mình trong góc, nhìn cậu.
Thời gian ấy Lê Hân là DJ cố định của BLEIB, mà Ông Hiểu Thần vẫn là tiểu phi của KLM. Lần đầu tiên Lê Hân gặp người như vậy, ngốc ngốc đi hỏi hắn tiểu phi là làm cái gì? Ông Hiểu Thần hút một hơi thuốc trả lời, chính là phi công vẫn còn đang tích lũy kinh nghiệm bay, chẳng qua, tôi sắp chuyển thành cơ phó rồi. Sau đó, hai người vừa uống rượu, vừa xem chỉ tay đoán về tuổi tác và cầm tinh con gì của nhau, giống hệt như hai tên ngốc.
Bọn họ hiểu về nhau chỉ có như vậy, nhưng lại bắt đầu quá sớm.
Mù quáng tin tưởng vào trực giác và sự nóng lòng theo đuổi kích thích hai người, trong khoảnh khắc gặp gỡ ấy, ăn nhịp với nhau.
Ông Hiểu Thần trước đây không có kinh nghiệm cùng với con trai, đây cũng không phải điều có thể ăn nói bừa bãi, nhưng mà tại phương diện này lại như có thiên phú đặc biệt khiến hắn nếm đủ ngon ngọt. Chơi bời mấy năm nay, miễn là đủ kích thích, hắn không cảm thấy đàn ông và phụ nữ có gì khác biệt. Trời sinh có một ngoại hình đẹp, giúp cho hắn có ưu thế trong mọi việc, bởi vậy rất nhiều người không hề có sức chống cự với những lời ngon tiếng ngọt trôi chảy của hắn. Ông Hiểu Thần không thể phủ nhận, Lê Hân đối với hắn mà nói cũng có lực hấp dẫn đặc biệt, bất kể là khi cậu làm việc nghiêm túc trong quán bar, hay là lúc trên giường. Mọi việc nếu có lần đầu tiên, sẽ có lần thứ hai lần thứ ba… Tất cả đều tựa như thuận lý thành chương. ()
() thuận lý thành chương: hợp lô-gích hợp lẽ, như một lẽ đương nhiên
Bọn họ từ ngay từ đầu đã biết rằng, đây chẳng qua chỉ là một mối quan hệ phù dung sớm nở tối tàn (ngắn ngủn, không chắc chắn), có cầu tất cung, thêm chút gia vị vào cuộc sống vốn hư không của nhau mà thôi. Nhưng mà, bọn họ lại không biết rằng rốt cục bắt đầu từ lúc nào, cả hai đều dần quên đi dự tính lúc ban đầu này.
Nếu như tình cảm đều không cần tính đến hiện thực, như vậy trên đời này sẽ không có nhiều đôi tình nhân đau khổ như vậy.
Kết quả, một người đợi cả đêm ở S-MITH, say túy lúy người còn lại ngồi một đêm ở quảng trường trước cao ốc Đế Đô, cơn mưa to bống trút xuống cũng không chút nhúc nhích.
Một câu “chỗ cũ”, hai bên cũng hiểu làm vuột mất nhau lâu như vậy.
“Anh xin lỗi.”
Ông Hiểu Thần rầu rĩ, ghé vào bên tai cậu nói như vậy. Nhiều năm qua, chung quy vẫn nợ một câu này.
Mà sau khi đã xa cách lâu như vậy, lại một lần nữa được nằm trong vòng ôm ấm áp này, Lê Hân đột nhiên cảm thấy chua xót.
Người này cậu đã hiểu lầm rằng hắn đi về là để kết hôn, giờ đây đứng ở trước mặt mình, khi cậu nhận ra tất cả đều không có gì thay đổi, suy nghĩ đầu tiên trong đầu vậy mà lại không phải vui mừng cũng không phải hối hận, mà là không cam lòng. Không cam lòng khi mình biết hắn gặp nguy nan thì lo lắng không cam lòng nỗi sợ hãi nhất ngữ thành sấm của mình không cam lòng đã nhiều năm như vậy mình vẫn không sức chống cự rơi vào trong đầm lầy của hắn, vừa yêu lại vừa hận.
Khi hai người ai cũng không thể ngăn cản cơn điên cuồng chiếm hữu lần nhau, thân thể không cảm thấy đau, nhưng tuyến lệ lại tràn đầy như không bị khống chế, luôn có thứ ấm áp không ngừng chảy ra theo khóe mắt, lại được ngón tay của hắn cẩn thận lau hết.
Xong chuyện, Ông Hiểu Thần ôm cậu nói về quá khứ, Lê Hân chống người dậy cắn một nhát rõ đau không chút lưu tình trên xương quai xanh người nọ.
Sao lại có tên hỗn đản thế này, trước kia ném lại một câu ác đến vậy —— bên kia còn có một người con gái đang chờ tôi về kết hôn với cô ấy, 8h tối nay tôi chờ em ở chỗ cũ, bằng không chúng ta cũng không cần ‘hẹn gặp lại’ nữa.
Người bị cậu cắn kêu rên ra tiếng cau mày nhe răng trợn mắt giả bộ đáng thương, “… Đau, em cầm tinh con gì vậy?”
Nhìn xương quai xanh đột nhiên xuất hiện một vòng dấu răng bắt mắt, Lê Hân vẫn chưa hết giận hỏi: “Sao, anh oan ức lắm à?”
Hắn tự biết đuối lý, dỗ dành người đang nằm trong lòng mình, “Không oan không oan, anh biết sai rồi…”
Năm ấy, Ông Hiểu Thần bay gấp về Am-xtéc-đam vừa xuống máy bay liền muốn gọi điện thoại cho Lê Hân, nhưng không ngờ rằng mười mấy tiếng đồng hồ trước, cái tên nóng nảy này đã sớm ném vỡ điện thoại sau nhiều lần cố gắng liên lạc thất bại. Sau đó, dứt khoát thay đổi tất cả phương thức liên hệ, khiến Ông Hiểu Thần sau khi trở lại Hà Lan cũng không tìm được cậu.
Giống như chỉ cần như vậy, thứ tình cảm nghiêm túc đến nực cười kia, mới có thể bị mình chậm rãi lãng quên, tựa như quên đi người kia.
“Khi đó tất cả các cách có thể tìm em anh đều thử hết, em cũng giỏi thật, sống chết cũng không chịu liên lạc với anh.”
Lê Hân nằm trước ngực hắn nghe tiếng hô hấp lên xuống của hắn, trong lòng cười khổ, cái gì mà giỏi với không giỏi?
Nói không muốn tìm hắn là giả, muốn đến mức trong mơ cũng chỉ có người kia. Thế nhưng những níu kéo không được lòng tự tôn cho phép và những thương tổn không thể xóa nhòa, sau khi tỉnh lại không biết phải làm thế nào. Cứ nghĩ rằng mình có thể cười trừ cho qua chuyện, nhưng lại thế nào cũng không thể quên được.
Trái tim của một người lớn như vậy, bỏ vào quá nhiều, lúc lấy ra sẽ rất khó, tự trách mình sao còn không biết khôn ra một chút?
Sau đó em mới hiểu, mỗi lần nhớ đến anh em lại tự tát mình một cái, lâu dần sẽ tạo thành phản xạ có điều kiện, vừa nhớ đến liền đau. Ông Hiểu Thần, trừ cái đó ra, anh nói khi đó em còn có thể ra sao?
Cậu từng vì sự ngạo mạn của hắn mà oán giận, chất vấn hắn rốt cuộc dựa vào cái gì nói kết thúc là kết thúc, nói bắt đầu là bắt đầu lại? Nhưng thật ra trong lòng hiểu rất rõ, dựa vào cái gì? —— dựa vào mình còn yêu anh, như vậy là đủ rồi.
Cậu cũng muốn phóng khoáng, thế nhưng, điều kiện tiên quyết là cho bản thân một lối thoát.
Tất cả, khi Ông Hiểu Thần nói mình nằm trên giường bệnh không động đậy được nhưng vẫn luôn muốn đi tìm cậu khi Ông Hiểu Thần Ôm chặt lấy cậu, nói hai miếng hình ghép tương tự, phải nghiêm túc thử một lần đặ cạnh nhau mới biết có hợp hay không khi Ông Hiểu Thần viết trên CD mà cả hai thích nhất: Anh đã sai rất nhiều, nhưng lại không biết phải nhận lỗi ra sao, cho đến khi anh biết mình yêu em, thật lòng thật dạ. Nếu như em đồng ý tin tưởng anh thêm một lần, anh muốn được lần nữa ở bên em… tất cả những điều này, đều trở thành lý do cậu chấp nhận chịu thua lần thứ hai.
Cần gì phải hỏi lại dựa vào cái gì.
Bị nói yêu đuối cũng được, không khí phách cũng được, cậu không muốn tự gây khó dễ cho mình nữa. Nếu như dằn vặt cả hai mà có thể khiến mình vui vẻ, vậy thì không còn gì để nói nhưng nếu mình cũng bởi vì không thể ở bên nhau mà khổ sở, vậy thì còn muốn tra tấn nhau làm chi?
Tên này không phải đã nói rồi sao: Đời người ngắn ngủi, những thứ quan trọng với tôi, tôi sẽ ra sức giữ lấy, bảo vệ nó.
….
Không lâu sau đó, Lê Hân bất ngờ nhận được một gói hàng. Trên mặt viết thứ ngôn ngữ cậu không hiểu, có lẽ là tiếng Hà Lan, bởi vì cậu đọc được tên người kia, phần ký tên người gửi có viết Darren.
Từ khi sau khi hai người nối lại tình xưa, cho dù là nói chuyện qua điện thoại hay internet, đều không nghe thấy Ông Hiểu Thần đề cập muốn gửi đồ qua.
Cậu mở ra, tò mò không biết trong cái đĩa trông cũng không có gì đặc biệt này chứa nội dung gì, cho đến khi trên màn hình TV màu đen xuất hiện hình ảnh lễ tuyên dương ngày ấy của KLM. Ông Hiểu Thần mặc bộ đồng phục có bốn sọc, giữa cánh tay kẹp theo mũ phi công đang lên sân khấu phát biểu. Lê Hân rốt cục nhận ra, trong những ngày tháng này, giọng nói dáng điệu nụ cười tủm tỉm trước sau như một của hắn, đã thay đổi như thế nào.
DVD được dày công chế tác, người ấy để lại những dòng chữ này cho cậu:
Em đã từng nghe qua câu nói này chưa? Đây cũng là điều anh muốn nói nhất “Sau khi anh và em xa nhau anh mới hiểu ra rằng, hóa ra toàn bộ quá trình anh yêu em đều hoàn thành trong khoảng thời gian chia xa ấy.”
Khi biết không lâu sau đó, sẽ là chuyến bay đầu tiên của Ông Hiểu Thần với vai trò là cơ trưởng, Lê Hân trong điện thoại đường dài nói: ” Đặt giúp em một vé máy bay cùng chuyến bay về với anh.”
“…”
Không để ý hắn không có phản ứng, cậu hỏi tiếp: “Chuyện của mẹ anh… vì sao không nói cho m biết? “
Chuyện mẹ qua đời, vì không muốn mang đến cho cậu thêm phiền não không cần thiết, Ông Hiểu Thần vẫn không nói cho cậu.
” Ông Hiểu Thần, anh không tin em?”.
“Không phải! Anh chỉ là…”.
“Như thế là đủ rồi.”
“Em chỉ cần một chỗ để ở, tiền thuê nhà em tự lo liệu…”.
Ông Hiểu Thần nắm chặt điện thoại di động dán sát đến bên tai, cuối cùng nghe thấy quyết định này.
“Em không ký hợp đồng với công ty nào cả, đến nơi nào cũng có thể chơi nhạc, cùng lắm thì đến tiệm nhạc cụ hoặc tiệm CD, em chỉ có một mình, nuôi sống bản thân vẫn dư sức, cũng không có gì để mất thêm nữa.”
Nói xong lời này, không hiểu sao viền mắt cậu lại cay cay, cậu vội vàng đoạt lời trước khi Ông Hiểu Thần nói: “Anh cũng không cần quá cảm động!… Dù sao thì cũng là em tự làm tự chịu.”
Không ngờ rằng ở Am-xtéc-đam xa xôi tên kia lúc này đã kích động như thằng nhóc, không biết nên nói gì mới được, chỉ cảm thấy những thứ mình đã bỏ qua thật khốn nạn quá, nhưng cũng may là đã tìm lại được người kia.
Trầm mặc nghẹn ngào hồi lâu, cuối cùng cong miệng cười: “Em yêu, chờ anh tới đón em.”
Đôi lời tác giả:
Tuy rằng ta luôn tỏ ý mình thiên vị bên công quân hơn, nhưng không gạt mọi người, trong couple này ta vẫn thương đứa con Lê Hân này hơn a.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook