Chìm Trong Cuộc Yêu
-
Chương 168: Thoát khỏi căn cứ
Mạch Sanh Tiêu nghe được tiếng khẽ nguyền rủa.
Khăn bàn bị người đàn ông vung tay một cái, phần vải của khăn bàn tạo thành gió thổi nhào vào mặt Sanh Tiêu, cô nín thở ngưng thần, nghe được tiếng bước chân dường như đang bước ra xa.
"Chuyện gì xảy ra?”
Dạ Thần đứng ở cửa lớn tiếng hô lên.
Không có người nào đáp lại.
Sanh Tiêu nghe được tiếng cửa dè dặt đóng lại.
Cứ như vậy, cô cũng chỉ biết co lại dưới đáy bàn không dám bước ra, cô buông ra bàn tay đang che miệng Bôn Bôn: "Bôn Bôn ngoan nào, đừng lên tiếng.”
Tiếng súng bên ngoài càng ngày càng dày đặc, không đến phút cuối thì không thể biết được tình hình chiến đấu như thế nào, cũng không thể biết ai thắng ai thua.
Mười phút sau, thời gian giống như là đã sắp đặt tất cả, đêm tối ở trong phòng vừa nãy đã khôi phục lại ánh sáng như ban ngày.
Mạch Sanh Tiêu giữ chặt người, không dám rời đi một bước.
Dạ Thần trở lại tầng trệt, thấy trong đại sảnh có mấy thi thể nằm dài, là bị người ta đánh lén trong bóng tối, đều bị cắt cổ.
"Dạ Thần. . . . . . .” Hai gã thanh niên từ trong địa lao vội vàng chạy tới: "Duật Tôn đã chạy thoát.”
Dạ Thần cũng không biểu lộ quá ngạc nhiên, hắn mơ hồ đã có thể đoán được ngọn nguồn mọi chuyện, ánh mắt đen tối không một tia sáng khẽ nheo lại, xem ra. . . . . . .
Trong lòng hắn đầu tiên là nhẹ nhõm, về sau, lại phảng phất cơn nóng giận mãnh liệt.
Mạch Sanh Tiêu hẳn là được an toàn, hơn nữa, trước đó cô ấy biết rõ đêm nay sẽ phát sinh chuyện này, nên mới có thể mang theo Bôn Bôn trốn đi. Dạ Thần nắm chặt súng trong tay, hết lần này đến lần khác, cô ấy còn mang vẻ mặt chân thành để nói cùng hắn, ngày mai, tôi tự mình xuống bếp.
Dạ Thần nhớ tới ánh mắt lúc đó của Mạch Sanh Tiêu, chẳng lẽ cô che giấu quá sâu cho nên hắn cái gì cũng nhìn không thấu sao?
Hay là, hắn thật sự bị che tim, che mắt?
"Dạ Thần, chúng ta bây giờ nên làm gì?”
"Nơi này là địa bàn của chúng ta, cho dù đối phương có chuẩn bị mà đến, cùng lắm thì liều một mất một còn! "
Trong căn cứ đã lâm vào một màn chém giết đẫm máu, bên ngoài biệt thự thương vong vô số, hai phe thế lực ngang nhau. Nam Dạ Tước dẫn theo không ít người, đại đa số đều là những thân tín được Duật Tôn bồi dưỡng ra, vào sinh ra tử cũng không hai lòng.
Mạch Sanh Tiêu che lỗ tai của Bôn Bôn lại, cô chợt nghe tiếng gõ cửa vang lên một hồi lầu.
"Cốc cốc. . . cạch cạch cạch. . .” Rất có tính quy luật.
Mạch Sanh Tiêu nín thở, không dám động đậy.
"Sanh Tiêu?” Giọng nói của người đàn ông rất nhẹ truyền vào, là Duật Tôn. Mạch Sanh Tiêu vội nâng Bôn Bôn lên, cố hết sức chui ra khỏi chiếc bàn, cô đi đến cửa, mở ra một khe hở rất nhỏ, mắt thấy Duật Tôn ẩn hiện ngoài cửa, cô vội vàng gọi anh bước vào.
"Bên ngoài sao rồi?”
"Em và Bôn Bôn ở lại chỗ này, đừng đi đâu cả.” Mắt Duật Tôn nhìn ra phía cửa, xác định vợ con đều ở trong phòng này, anh liền yên tâm: "Sau khi dẹp loạn xong, anh sẽ đến đón em và con.”
"Anh không sao chứ?”
Bàn tay Duật Tôn khẽ vuốt lên mặt cô: "Đừng sợ"
"Tôn, rốt cuộc em vẫn cảm thấy chuyện không đơn giản như vậy.” Cái trụ sở tội ác xa xôi này, nếu muốn diệt trừ lại dễ như vậy sao.
"Dù biết là rất khó nhưng nếu không liều mạng thì chúng ta chỉ có thể bỏ xác ở nơi này.”
Môi trái tim Mạch Sanh Tiêu khẽ mấp máy, cô gật đầu, trong mắt dấy lên kiên định. Thay vì sống ở nơi không có thiên lý, chi bằng giang tay đánh cược một lần.
"Đóng cửa chặt lại, đừng để bất cứ kẻ nào tiến vào.” Trong lúc nguy cấp này, chỉ có nơi đây mới an toàn nhất, gian phòng này ngoại trừ Dạ Thần không ai dám bước vào. Anh lúc rời đi hình như có lo lắng mà nhìn vào mắt Sanh Tiêu, lúc này anh vẫn không thể mang theo cô và con trai đi cùng, đi ra ngoài chính là chịu chết. Anh chỉ có thể hy vọng sự chú ý của Dạ Thần hoàn toàn đặt vào tình hình chiến đấu ở bên ngoài, ngàn vạn lần đừng bước vào gian phòng này.
Sanh Tiêu mắt thấy anh rời đi, cô ôm Bôn Bôn ngồi trên mặt đất, cô đã sức cùng lực kiệt, đã không còn sức lực để ôm con nữa.
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Người của căn cứ đang toàn lực chống đỡ kẻ địch, Dạ Thần ngồi ở trước bàn làm việc, tay phải của hắn chống lên trán, khuôn mặt lạnh lùng lâm vào trầm tư.
Mạch Sanh Tiêu và Duật Tôn chắc chắn đều ở bên trong căn cứ, trong thời gian ngắn như vậy không thể nào thoát ra được. Những người chịu trách nhiệm canh giữ ở các cổng cũng đã nói không thấy Sanh Tiêu đi ra ngoài, vậy giải thích duy nhất là cô vô cùng có khả năng vẫn còn ở ngay trước mắt hắn.
Dạ Thần cầm lấy khẩu súng ngắn trong tay, hắn cầm lấy viên đạn, màu bạc sáng bóng ở trong đôi mắt băng lạnh màu lam của hắn giống như ma quỷ âm trầm nghiêm nghị.
Hắn đẩy ghế ra đứng dậy.
Đôi chân tráng kiện hữu lực bước ra khỏi phòng, hắn đi một vòng hành lang, lại nhớ tới điểm khởi đầu, ánh mắt liếc về hướng lầu ba.
.
.
.
Tiếng bước chân của Dạ Thần từng đợt tiến tới gần.
Thân thể Mạch Sanh Tiêu dựa vào cánh cửa đột nhiên cứng đờ, cô tập trung lắng nghe. Duật Tôn mới đi được không bao lâu, hơn nữa tiếng súng bên ngoài vẫn vang lên hồi lâu không nghỉ, anh không nên trở lại đón cô và Bôn Bôn vào lúc này. Sanh Tiêu ôm lấy con trai, vội chui xuống gầm bàn làm việc trong phòng.
Dạ Thần mở cửa.
Cánh cửa vẫn phát ra tiếng kẽo kẹt chói tai.
Bàn tay hắn dùng sức đóng cửa lại: "Sanh Tiêu, cô đi ra đi.”
Tiếng nói người đàn ông rõ ràng, Mạch Sanh Tiêu cả kinh thếu chút nữa tim nhảy ra khỏi ngực, chẳng lẽ hắn đã phát hiện ra cô rồi? Sanh Tiêu không muốn tự chui đầu vào lưới, mặt cô dán chặt vào đầu Bôn Bôn. Đứa bé trong ngực lúc này cũng không cho cô cảm thấy an toàn bao nhiêu.
"Ta biết rõ là cô ở đây.” Đôi mắt sắc bén của Dạ Thần giữ vững vào phía bàn làm việc.
Bôn Bôn còn không biết sợ hãi là gì, bé con cầm lấy một lọn tóc của Mạch Sanh Tiêu để nghịch.
Bước chân của Dạ Thần tiến đến rất chậm, chân hắn đạp xuống sàn nhà đi tới, bởi vì gian phòng này được bảo trì nguyên trạng, đã nhiều năm không tân trang nên sàn nhà một khi bị rung động sẽ phát ra tiếng gỗ kẽo kẹt rất nhỏ. Mạch Sanh Tiêu núp ở góc bàn, hai chân cố hết sức co lên.
Người đàn ông đi tới, khẩu súng mang ở thắt lưng. Hắn cũng không lập tức đi đến trước bàn vạch trần, mà lại đem từng hũ tro cốt ở ngăn tủ đặt lên trên bàn.
Dạ Thần kéo ghế ra ngồi xuống.
Hai chân thon dài đưa đến dưới gầm bàn, thiếu chút nữa thì đụng phải chân của Mạch Sanh Tiêu.
Sanh Tiêu không muốn làm cho Bôn Bôn khó chịu, chỉ có thể làm hết sức đem chính mình co cuộn lại, cô cảm giác được lục phủ ngũ tạng đều bị đè ép lên nhau.
Dạ Thần cầm lấy hũ tro cốt của cha hắn, nhẹ nhàng lau sạch: "Sanh Tiêu, ta đáp ứng cô, nếu như cô chịu ra ngoài thì ta sẽ xem như chuyện gì cũng chưa từng phát sinh, ta đã đáp ứng cô thì cũng sẽ không thay đổi.”
Hắn nói xong một câu, lại đổi lấy một hồi lâu trầm mặc.
Động tác trong tay của Dạ Thần ngừng lại: "Sanh Tiêu, hắn có thể cho cô, ta cũng có thể cho. Chẳng lẽ. . . . . . cũng bởi vì cô thương hắn, cho nên cô mới có thể tàn nhẫn đối với ta như vậy sao? Ta đối tốt với cô, cô làm như không thấy. Tối hôm qua ở trước địa lao, cô bắt lấy tay ta mà nói, cô đáp ứng ta, cô muốn ở lại bên cạnh ta. Cô khả năng sẽ không tưởng tượng nổi, ta lúc ấy trong lòng có thật nhiều vui vẻ. Hôm nay nghĩ lại, ta đã ngu xuẩn cỡ nào, cô đột nhiên thay đổi thái độ như thế, làm sao có thể bởi vì ta?”
Mạch Sanh Tiêu đôi mắt nhìn chằm chằm vào chân của Dạ Thần, từ đầu đến cuối không có mở miệng.
"Cô hỏi ta, ta đã từng yêu ai chưa? Trước khi gặp được cô, thật sự không có, ta cũng không biết là từ khi nào thì bắt đầu không từ bỏ được cô. Nguyên nhân bắt đầu tiếp cận cô thì cô cũng đã biết. Sau đó có một lần ta nhìn thấy cô cho mẹ ta uống nước, cô múc từng muỗng từng muỗng, động tác rất cẩn thận, ta thậm chí còn có thể cảm giác được sự chuyên chú của cô. Ta nhớ rõ ngày đó, ánh mặt trời sáng sủa chiếu vào khuôn mặt của cô, ta kỳ thật đang đứng ở cách đó không xa. Đó là lần đầu tiên ta nhìn một người, ngắm nhìn đến nhập thần.”
Một cánh cửa thật bình thường, lại như đã ngăn cách hai thế giới.
Tiếng huyên náo ở bên ngoài, Dạ Thần không mảy may chú ý.
Hắn còn nhớ rõ mẹ đã nói qua, ngày này sớm muộn gì cũng sẽ đến, bởi vì căn cứ là một nơi đầy tội ác, những đứa trẻ bên trong cần được cứu giúp.
Dạ Thần đã một lần cho rằng, Mạch Sanh Tiêu sẽ là cứu tinh của hắn.
"Cho đến ngày đó, mẹ của ta có phản ứng, ta nghe được cô cao hứng gọi tên ta, nói bà ấy có khả năng tỉnh lại, lúc ta sải bước chạy ra ngoài thì gặp khuôn mặt của cô cười vui vẻ, cô đúng là thật lòng muốn tốt cho mẹ ta. Ta không nói hai lời đập phá điện thoại của cô, lúc đó cô đã rất tức giận mà nói với ta rằng cô chụp hình chỉ là muốn cho ta xem, nói bà ấy mới vừa nghe đến tiếng đàn là nở nụ cười, sợ ta bỏ lỡ khoảnh khắc ấy. Ta khi đó rất áy náy nhưng tìm không được lý do gì để giữ cô lại. Kỳ thật, bất luận có đổi lại là ai đi nữa, chỉ cần người đó không phải là cô, thì ta nhất định sẽ tiêu hủy ngay điện thoại của người đó. Ta không chấp nhận có một chút tin tức nào uy hiếp đến bà ấy bị tiết lộ ra ngoài.”
Mà người ấy hết lần này đến lần khác lại là Mạch Sanh Tiêu.
Sanh Tiêu không nói gì, chỉ trùng họp như vậy. Động tác lơ đãng lúc ấy đã thật sự đem ảnh chụp mẹ của hắn lưu vào thẻ nhớ điện thoại
Động tác lau hũ tro cốt của Dạ Thần kỹ lưỡng đâu vào đấy.
"Sau khi mẹ của ta chết, ta cũng muốn hành hạ cô, muốn cho cô và Duật Tôn đều sống không bằng chết. Ta bắt con của cô đi, hôm đó cô đến căn cứ, ta đã sớm đứng ở phía trước cửa sổ, nghĩ tới một ngàn, một vạn phương pháp hành hạ cô. A. . . . . .” Ngữ điệu bi thương của Dạ Thần bị trận cười yếu ớt này ngắt quãng ra: "Nhưng ta thật sự là không dùng đến, một lần nữa nhìn lại lần đầu tiên, ta cũng biết là, ta xong rồi, ta vẫn còn đối với cô xuống tay hung ác không được.”
"Hũ tro cốt của hai người này, hiện tại là bảo bối mà ta trân quý nhất.”
Mạch Sanh Tiêu ngẩn ra, nghĩ đến hũ tro cốt chỉ cách lưng của cô một mặt bàn, cô lập tức toàn thân run rẩy, cái vẻ lạnh lẽo làm người ta cảm thấy sợ hãi.
"Sanh Tiêu, cô thật sự là không được sao?”
"Mạch Sanh Tiêu, cô đối với ta thật sự là nửa điểm tình ý hoàn toàn không có! "
Dạ Thần đ
ẩy hũ tro cốt trong tay ra, hắn bỗng nhiên đứng dậy, Sanh Tiêu thấy hắn lui về phía sau hai bước, một bên gối độ nhiên hạ thấp xuống.
Xong rồi, hắn không phải là đang lừa gạt, hắn quả nhiên biết rõ là cô trốn ở đây.
Mạch Sanh Tiêu kiềm chế không được run rẩy, cô nhìn thấy tay của người đàn ông đang lật khăn bàn lên, cô không thể hy vọng xa vời, chuyện ngoài ý muốn làm sao mỗi lần đều xuất hiện đúng lúc được.
Anh mắt băng lạnh màu lam của Dạ Thần bất thình lình nhìn thẳng vào đôi mắt của Sanh Tiêu.
Cô ôm chặt bé con ở trong tay, Duật Tôn đã đoán sai Dạ Thần, anh cho rằng Dạ Thần giờ đây sẽ để tâm ở bên ngoài trận chiến. Anh cho rằng, Mạch Sanh Tiêu ở trong lòng của Dạ Thần cũng không thể sâu nặng đến mức so với căn cứ của mình còn quan trọng hơn.
"Trốn đủ chưa?”
Sanh Tiêu bị bại lộ, dứt khoát không hề sợ hãi, cô duỗi thẳng hai chân, ôm Bôn Bôn từ dưới gầm bàn chui ra.
Dạ Thần vừa rồi nói rất nhiều, bây giờ nhìn thấy cô lại không nói thêm một tiếng nào.
"Thả cho tôi một cửa rời đi đi.”
Đôi mắt của Dạ Thần nheo lại.
"Ân Lưu Khâm, anh đừng lún sâu thêm nữa. . . . .” Trong tay Mạch Sanh Tiêu đột nhiên nhẹ hẫng, cô thần sắc kinh hãi: "Anh làm gì vậy?”
Dạ Thần đoạt lấy đứa bé, đã sải bước đi ra ngoài.
Sanh Tiêu vội vàng muốn đổi theo nhưng vừa rồi trốn ở dưới bàn quá lâu, bây giờ đôi chân đã tê rần không thể nhúc nhích được. Cô chống tay ở mép bàn, ngón tay chạm được một trong hai hũ tro cốt đó: "Đứng lại, đem con trả lại cho tôi, nếu không. . . . . .” Mạch Sanh Tiêu bất chấp sợ hãi, nâng hũ tro cốt kia qua đỉnh đầu.
Dạ Thần dừng bước lại: "Tùy cô, đây là Duật Tôn mang đến, ta còn không biết rốt cuộc có đúng là mẹ của ta hay không.”
"Anh. . . . .”
Mạch Sanh Tiêu nhìn bóng lưng của hắn sải bước rời đi, cô cố nén khó chịu, chỉ có thể chạy theo phía sau.
Người ở bên ngoài hiển nhiên còn chưa xông vào được, lúc này cô cũng không liên lạc được với Duật Tôn.
Không biết Dạ Thần ôm Bôn Bôn muốn đi đâu, Sanh Tiêu vịn ở vách tường, thật vất vả cảm giác tê rần kia mới từ từ tản đi.
"Ô ô. . . . . . Oa oa oa. . . . . . .”
Mạch Sanh Tiêu không muốn nghe tiếng khóc của côn, Bôn Bôn mỗi lần khóc, cả trái tim cô đều co thắt lại.
Sanh Tiêu chạy theo ở phía sau, cô vội lao đến phía trước, nhón chân lên dùng sức cắn vào bả vai của Dạ Thần, người đàn ông bị đau nhíu mi lại. Tay trái của Mạch Sanh Tiêu với lấy bên eo của Bôn Bôn, đoạt lại vào trong ngực. Thừa dịp Dạ Thần còn đưa tay đỡ lấy bả vai, Sanh Tiêu ôm Bôn Bôn sải bước chạy về phía trước.
Người đàn ông không nhanh không chậm đi tới, Mạch Sanh Tiêu đối với nơi này không quen, chỉ có thể ở trước mắt hắn mà chạy tán loạn.
"Bôn Bôn, đừng khóc, có mẹ ở đây.” Sanh Tiêu đau lòng khó nhịn, không muốn bé con mới lớn như vậy mà lại phải chịu sợ hãi như thế này.
Cô chạy qua hành lang, tiếng bước chân đồn dập nương theo hơi thở, rối loạn mà nóng ran.
Cô cũng không biết đã chạy bao lâu, chỉ thấy ở phía trước có một cánh cửa, cô bất chấp nó sẽ dẫn đến đâu, đẩy cửa xông tới.
Lúc này đã là rạng sáng.
Bước chân của Mạch Sanh Tiêu chững lại, cô ôm chặt lấy Bôn Bôn, đôi mắt sợ hãi nhìn xung quanh.
Ở trong căn phòng, có rất nhiều những đứa trẻ nhỏ nằm ngủ. Không có giường, chỉ là tốp năm, tốp ba nằm sát lấy nhau, bị nhốt ở trong từng dãy song sắt hàn lại mà thành. Mấy đứa trẻ ngủ ở ngay song sắt nghe được âm thanh, vội đứng lên.
Bọn trẻ thật sự là còn rất nhỏ.
Mạch Sanh Tiêu kiềm lòng không được mà bước tới.
Một bé trai trong đó đưa hai hay giữ lấy song sắt lạnh như băng, quần áo của nó rách nát, bộ dáng chật vậy nhưng da dẻ trắng như ngọc, vừa nhìn cũng biết trước đây nhất định đã sống trong giàu sang phú quý.
Bé trai khiếp sợ nhìn Sanh Tiêu một cái, nó dè dặt mở miệng: "Dì ơi, dì dẫn con về nhà được không? Con nhớ cha mẹ. . . . . .”
Mạch Sanh Tiêu nghe được câu này, nước mắt lúc ấy liền nặng nề rơi xuống.
Mấy đứa trẻ bên cạnh cũng bắt đầu cầu khẩn: "Dì ơi, chúng con muốn về nhà, dì ơi, cứu cứu chúng con. . . . .”
Càng lúc càng nhiều đứa trẻ nghe được động tĩnh, toàn bộ lao qua, đưa tay ra khỏi song sắt. Mạch Sanh Tiêu tối mắt lại, chừng mấy chục đứa trẻ: "Dì ơi, chú cảnh sát sẽ đến cứu chúng con phải không? Dì ơi, con là bảo bối của cha mẹ, dì trả con cho bọn họ, cha mẹ con sẽ cho con trai của dì rất nhiều đồ ăn ngon. . . . . .”
Lòng Sanh Tiêu chua xót khó nhịn, nước mắt hoàn toàn làm nhòa đi tầm mắt của cô.
"Dì ơi. . . . .”
Mạch sanh Tiêu cuống họng nghẹn ngào, trong lòng dâng lên buồn bực khó có thể thổ lộ.
Cô nghe được tiếng bước chân đang tới.
Sanh Tiêu ôm chặt lấy Bôn Bôn, xoay người lại, những chất chứa ủ dột hóa thành oán hận chất vấn: "Các người là người sao? Cha mẹ ngươi sau khi chết, ngươi biết báo thù còn những đứa trẻ này tương lai sẽ đi tìm ai đã giết cha mẹ ruột của chúng? Bọn trẻ còn nhỏ như vậy, vốn phải được trải qua một cuộc sống vui vẻ, dựa vào cái gì mà các người tước đoạt đi, các người có quyền gì?”
Dạ Thần đi đến bên cạnh cô, Mạch Sanh Tiêu không kịp tránh né nên ôm Bôn Bôn đứng ở trước mắt hắn: "Thứ anh gọi là thích, gọi là quan tâm, người phụ nữ nào có thể chịu đựng nổi? Anh muốn giữ tôi ở lại đây cùng anh mà trơ mắt nhìn những đứa trẻ này chịu đựng tất cả hành hạ phải không? Anh đừng quên, tôi cũng là một người mẹ.”
"Dì ơi, dẫn con về nhà. . . . . .”
"Hu hu hu. . . . . . Con nhớ cha. . . . . .”
"Mẹ ơi, mẹ ở đâu, mau dẫn bé về nhà. . . . . .”
. . .
"Nhưng ít ra, ta không làm cho Bôn Bôn bị khổ như thế.”
"Anh còn mặt mũi để nói thế sao?” Ánh mắt đen láy của Mạch Sanh Tiêu trực bức Dạ Thần, ấm áp trong mắt cô giờ đây đã bị nơi u ám không có ánh sáng này che lấp hầu như không còn, Sanh Tiêu thật sự cảm thấy ở một nơi thế này thì sống không bằng chết: "Bôn Bôn là con của tôi, chẳng lẽ những đứa trẻ kia không có cha mẹ của mình sao?” Ngón tay Mạch Sanh Tiêu hướng vào trong phòng.
"Cô không biết là ta cũng không muốn như vậy. . . . . . .”
"Vậy anh vì sao không dừng tay?”
"Dễ dàng như vậy sao, cái chỗ này, một hai câu của ta là có thể giải tán đi?”
"Ân Lưu Khâm.” Giọng điệu của Mạch Sanh Tiêu đã hạ thấp mềm mỏng, vì bế con đã lâu, thể lực của cô chống đỡ hết nổi: "Tôi hỏi anh, anh có từng nghĩ tới một ngày nào đó, anh cũng sẽ có con.”
"Ta. . . . . . có nghĩ tới.” Ánh mắt của hắn nhìn vào Sanh Tiêu.
"Anh sẽ đối với con của mình như thế nào?”
"Ta sẽ cho nó toàn bộ yêu thương, sẽ dạy nó đánh đàn, dạy nó cưỡi ngựa, lái xe. . . . . . .”
Mạch Sanh Tiêu cắt đứt lời của hắn: "Không, anh cần phải nghĩ là, con của anh cũng bị người ta ném vào nơi luyện ngục. Nó giãy giụa kêu khóc, mong anh đi cứu nó nhưng nó bị đồng bạn bắt nạt, bị đánh thương tích đầy mình. Khi đó, lòng của anh có phải cũng giống như nhưng bậc cha mẹ kia, đau giống như bị người ta xé toạc ra?”
"Cô đừng nói nữa! " Dạ Thần quát lên, lại phát hiện đôi môi của mình đang run rẩy.
"Vì sao không thể nói?” Sanh Tiêu từng bước áp sát: "Mỗi một đứa trẻ đều là thiên sứ của cha mẹ chúng, đúng, con của tôi bị bệnh tự kỷ, nhưng mặc kệ là như thế, tôi và Duật Tôn đều xem nó như bảo vật vô giá mà yêu thương, chẳng lẽ những đứa trẻ kia, bọn chúng không phải vậy sao? Ân Lưu Khâm, anh thật ích kỷ! "
Dạ Thần rũ mắt xuống, không nói câu nào.
"Con của chính anh là người, vậy người khác chẳng lẽ chỉ là chuyện vặt, và rẻ tiền sao?”
Ở bên ngoài hành lang trống trải truyền đến dồn dập tiếng bước chân.
"Dạ Thần, không xong rồi.”
Ánh mắt Dạ Thần định vào một chỗ, giống như xuất thần.
"Dạ Thần?”
"Làm sao vậy?”
"Bọn chúng đã xông vào, người phân bố ở bên ngoài nhất thời không về kịp, chúng ta phải từ mật thất rút lui đi.”
"Ngươi mang theo bọn họ rời đi.” Dạ Thần cũng không quay đầu lại: "Đừng đi cửa số M, đi ở đường S02"
Mật thất kia, là sau khi Duật Tôn thoát khỏi căn cứ mới xây dựng.
"Dạ Thần, ngài không đi sao?”
"Các ngươi rút lui trước đi.”
"Vâng.”
Mạch Sanh Tiêu ôm Bôn Bôn, có chút khom lưng vì mệt, nhưng cô không thể để Bôn Bôn xuống được.
"Sanh Tiêu, đi cùng ta.”
Hai mắt Sanh Tiêu trừng nhìn hắn.
"Chúng ta rời khỏi chỗ này, ta bảo đảm, từ nay về sau chuyện căn cứ ta sẽ không quan tâm nữa, nơi này hãy để cho nó cùng cha mẹ ta mai táng đi. Những đứa trẻ ở đây cũng sẽ được cứu ra, trở về bên cạnh cha mẹ bọn chúng.”
"Tôi không thể nào đi theo anh.” Mạch Sanh Tiêu quả quyết cự tuyệt: "Nhà của tôi không có ở đây.”
"Có phải dù cho ta vì cô thay đổi nhiều hơn nữa, cô cũng sẽ không đối với ta có bất kỳ nhân nhượng nào?”
"Ân Lưu Khâm, tình yêu không dựa vào nhân nhượng.” Lưng Mạch Sanh Tiêu dựa vào vách tường, kiễng một chân lên, làm cho Bôn Bôn ngồi trong vòng tay một chút: "Anh đi nhanh đi, rời khỏi nơi này, đem mọi chuyện quên đi, tôi tin tưởng anh sẽ có hạnh phúc thuộc về mình.”
Ít nhất, Dạ Thần cảm thấy một tia ấm áp dù ánh mặt trời không thể xuyên qua khe hở để chiếu vào. Hắn cho rằng Mạch Sanh Tiêu đã hận không thể giết hắn đi, bây giờ thật tốt. . . . . . .
Cô nói, để cho hắn đi.
Hắn chưa từng động lòng, nhưng không nghĩ đến sẽ có một ngày chuyện này lại ràng buộc hắn như thế.
"Ta thật sự có thể có hạnh phúc sao?”
Mạch Sanh Tiêu nhìn vào đôi mắt của Dạ Thần, cô nhìn thấy ánh mắt băng lạnh màu làm dâng lên mê man khó tả, Sanh Tiêu gật gật đầu: "Hãy tin tôi.”
Dạ Thần bỗng nhiên giường cao khoe miệng, cười thản nhiên mà thoải mái, hắn đưa mắt nhìn một vòng nơi hắc ám này, lập tức cảm thấy nhẹ nhàng không ít.
Hắn tiếp nhận căn cứ, toàn tâm toàn ý muốn báo thù cho cha mẹ. Nhưng hắn bây giờ, thật sự là mệt mỏi đến cực hạn.
"Anh đi đi.” Mạch Sanh Tiêu một lần nữa thúc giục.
Hắn xoay người, còn chưa kịp nhấc chân bước ra.
"Đoànggg! "
Một tiếng nổ vang lên, Bôn Bôn bị hù dọa giật mình, bọn trẻ trong phòng cũng sợ hãi.
Mạch Sanh Tiêu phản xạ ôm sát con vào trong ngực, cô nhìn thấy tay phải của Dạ Thần đè tại bụng, tay kia vịn lấy vách tường, một chân đã chống đỡ không nổi mà khuỵu xuống.
Alice cầm súng đang ép sát đến.
"Ailce?”
Cô ta dò xét Mạch Sanh Tiêu ở bên cạnh, tầm mắt rất nhanh hướng về phía Dạ Thần: "Lấy thuốc giải cho ta.”
Máu ở bụng người đàn ông đổ ra không ngừng, vạt áo sơ mi dĩ nhiên thấm đẫm màu máu.
"Lấy thuốc giải Tử Thần cho ta! "
"Hừ.” Dạ Thần cố nén cơn đau đớn kịch liệt: "Ta nói rồi, không có thuốc giải.”
"Không thể nào, không thể
nào! " Alice hầu như phát điên: "Nhất định là có, ta nói lần cuối, lấy thuốc giải cho ta, nếu không ta giết chết ngươi! "
"Như thế nào, sợ phải không?” Dạ Thần khẽ cười: "Sợ bị hành hạ đến chết sao?”
"Ta van cầu ngươi. . . . . .”
Dạ Thần chán nản ngã xuống đất, lưng dựa vào vách tường, bàn tay đầy là máu: "Đây là thái độ cầu xin đấy hả?”
"Tóm lại, ta nếu không lấy được thuốc giải, ta sẽ lôi kéo ngươi cùng xuống địa ngục! "
"Tốt.” Tiếng của Dạ Thần suy yếu, ánh mắt xuyên qua ánh đèn sáng chói giữa hành lang nhìn về phía Sanh Tiêu: "Nhìn thấy không? Thượng Đế sẽ không cho ta có quyền được hạnh phúc.”
"Alice. . . . . . . .” Mạch Sanh Tiêu ôm Bôn Bôn đến cạnh bên cô ấy.
"Ta muốn thuốc giải, ta chỉ muốn có thuốc giải.” Bàn tay của Alce run rẩy cầm vũ khí, họng súng hướng về phía Dạ Thần không ngừng khoa chân múa tay: "Tôi không cầu xin gì khác, tôi cũng muốn có một cuộc sống bình thường. Sanh Tiêu, cô giúp tôi van cầu hắn, để hắn lấy thuốc giải cho tôi đi, tôi ở lại đây cũng không còn gì nữa, Sanh Tiêu. . . . . . . .”
Mạch Sanh Tiêu bây giờ không thể mở miệng, cô biết rõ sự thật này đối với Alice mà nói thì chẳng khác nào một phán quyết tử hình.
Duật Tôn trở lại căn phòng ở lầu ba không tìm được Mạch Sanh Tiêu và con trai, anh vội vàng tìm kiếm, bỗng nghe được tiếng súng liền sải bước chạy đến.
. . . . . . . . . . . . . . . . . .
"Sanh Tiêu, sao em lại ở đây?” Duật Tôn tiến đến, tiếp nhận bé con từ trong ngực cô.
"Em bị hắn phát hiện ra.”
"Tôn, anh hãy giúp tôi. . . . .” Alice như nhìn thấy cứu tinh, vội bắt lấy cánh tay của Duật tôn: "Anh giúp tôi đi tìm thuốc giải Tử Thần được không?”
"Alice. . . . . .”
"Anh cũng muốn gạt tôi sao? Không thể nào không có thuốc giải, tôi không tin.”
"Alice.” Duật Tôn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tái nhợt không có chút máu nào của cô ta: "Cùng tôi trở về Bạch Sa đi, tôi sẽ tìm người cứu cô, tôi sẽ giúp cô.”
"Thật không?” Alice nghẹn ngào: "Anh không hận tôi sao?”
"Tôi biết là chuyện này không liên quan đến cô, cô cần phải nhớ rõ, khi còn bé, chúng ta là đồng đội tốt nhất.”
"Vậy nơi của anh, một chỗ như vậy, có thể trở thành nhà của tôi không?”
"Có thể.” Duật Tôn gật đầu: "Chỉ cần cô không làm tổn thương đến Sanh Tiêu và Bôn Bôn.”
Alice giơ tay lên gạt lệ: "Anh đừng gạt tôi, Tử Thần là không có thuốc giải.”
"Tôi sẽ tìm người, nhất định có thể nghiên cứu chế tạo ra.”
Alice có chút động lòng.
Duật Tôn ôm con đi về hướng Dạ Thần, người đàn ông mất máu quá nhiều đã lâm vào hôn mê.
Duật Tôn giơ chân lên đá nhẹ xuống.
Mạch Sanh Tiêu vừa muốn bước đến thì cô lại cảm giác được ở trên cổ mình trong nháy mắt bị một lực đạo vô cùng mạnh mẽ ghìm chặt. Đối phương có hơi lỏng tay ra lui người về phía sau vài bước, Sanh Tiêu lảo đảo, không khỏi thở dốc: "Aaa. . .”
Súng trong tay Duật Tôn nhanh chóng giơ lên.
"Không được nhúc nhích! " Mạch Sanh Tiêu ở bên tai nghe thấy tiếng quát âm lãnh truyền đến: "Duật Tôn, ta biết rõ phản xạ của ngươi mau lẹ, cho nên ta không muốn cùng ngươi so tài. Nhưng mà, ngươi có biết thứ gì đang ở trong tay ta không?”
"Đừng động đậy! " Trận kinh hô này, là Duật Tôn phát ra.
Mạch Sanh Tiêu quả nhiên không dám lộn xộn, cô nhìn không thấy tên này đến tột cùng là dùng thứ gì uy hiếp cô.
"Đó là cái gì?” Duật Tôn hỏi.
Trong tay người đàn ông cầm một ống chích, kim tiêm hầu như sắp đâm vào động mạch cổ của Mạch Sanh Tiêu, nụ cười của hắn rét lạnh, giọng điệu như biến thái nói ra: "Đây là độc bệnh AIDS, nhìn thấy bên trong huyết dịch đỏ thẫm không? Thật là mới mẻ, thật là ấm áp. . . . . . . .”
Trước mắt Sanh Tiêu đột nhiên tối sầm, cô không còn khống chế được hai chân của mình nữa.
"Sanh Tiêu, đừng động đậy! " Cô nghe được Duật Tôn vội vàng kinh hô.
Sanh Tiêu thậm chí có thể cảm giác được cái mũi tiêm lanh lảnh kia sẽ ngay lập tức đâm vào cổ mình, cô cố gắng tự trấn định, ổn định tinh thần, mồ hôi toát ra lướt qua thái dương, cả thân thể không kiềm chế được run rẩy.
"Ngươi muốn cái gì?”
"Ta muốn mang Dạ Thần đi! "
Duật Tôn nhìn vào người đàn ông đã lâm vào hôn mê ở bên cạnh: "Được, ngươi dẫn hắn đi, thả cô ấy ra.”
Người đàn ông cũng chú ý thấy Dạ Thần bây giờ không thể tự đi được, Alice mở mắt to, tầm mắt cùng hắn chạm nhau: "Vương Ninh, ngươi đem người phụ nữ này giao cho ta, ngươi đi đỡ Dạ Thần dậy.”
"Con mẹ nó ở đây là một đám, tên nào còn không biết ngươi và Duật Tôn là một phe?”
"Ngu xuẩn.” Alice tính tình nóng nảy: "Chuyện ta bị tiêm vào Tử Thần ngươi cũng biết, thuốc đó chỉ Dạ Thần mới có, ta không đi theo hắn chẳng lẽ lại để cho mình chờ chết sao?”
Vương Ninh trên mặt lộ ra do dự, giống như đang cân nhắc.
"Nhanh lên đi, chậm thêm chút nữa thì người ở phía ngoài sẽ xông đến.”
"Alice, ta không ngờ cô là loại người này! "
"Anh cũng đừng trách tôi.” Alice giương cao tầm mắt quét về phía Duật Tôn: "Anh nói sẽ cho người giúp tôi nghiên cứu chế tạo trước giải, anh muốn tôi làm sao mà tin được? Đến lúc đó, các người một nhà ba người trải qua một cuộc sống hạnh phúc mỹ mãn, còn tôi không phải là chết sao?”
"Vương Ninh, nhanh lên! "
Ống tiêm trong tay người đàn ông vẫn hướng về phía Mạch Sanh Tiêu không buông lỏng: "Cô đi đỡ Dạ Thần.”
"Được! " Alice không nói hai lời, đi đến trước mặt Dạ Thần.
Duật Tôn ôm Bôn Bôn, chỉ có thể thoái lui.
Mạch Sanh Tiêu muốn ngoái nhìn.
"Đừng cử động! " Vương Ninh dữ tợn cười lạnh: "Muốn nếm thử mùi vị bệnh AIDS sao? Ta cho cô biết, trên đầu mũi kim này đều mang theo máu, ta chỉ cần nhẹ nhàng nhấn xuống. . . . . .”
Sanh Tiêu cắn chặt môi, nhắm mắt lại.
Alice dắt díu Dạ Thần đứng lên, cô ta cố hết sức bước về phía trước, Vương Ninh nắm lấy cổ áo của Mạch Sanh Tiêu hướng ra cửa: "Cô đưa Dạ Thần đi ra ngoài trước đi.”
Alice bước qua sát bên người Vương Ninh.
Hắn nắm chặt ống tiêm, mơ hồ có thể thấy chất lỏng màu đỏ sậm ở bên trong. Alice biết rõ Vương Ninh không phải là đang hù dọa người khác, nhìn thứ máu kia, là rút ra từ trong chính cơ thể của hắn.
Cô ta nhìn sang Dạ Thần đang được mình dắt díu, bất luận thế nào cô ấy cũng sẽ không để cho hắn đào thoát, đời này của cô ta đều bị hủy trong tay của Dạ Thần. Alice cúi người xuống, ống tiêm của Vương Ninh hầu như sắp đâm vào động mạch của Sanh Tiêu, nếu muốn cứng rắn đoạt lại sẽ rất nguy hiểm.
Dù sao đây cũng là một mũi kim nhỏ, dù là bị chạm vào một chút cũng sẽ nguy hiểm chí mạng.
Alice mang theo Dạ Thần hướng ra ngoài.
"Đừng tới đây, nếu không. . . . .” Vương Ninh chú ý động tác quan trọng trong tay, cho nên bất chấp ở sau lưng, hắn vừa đi lùi vừa uy hiếp nói: "Yên tâm, chờ sau khi ta đưa Dạ Thần an toàn rời khỏi đây, sẽ đem cô ta trả lại cho ngươi.”
Alice đưa mắt nhìn Duật Tôn ở phía sau.
Anh hiểu ý tứ trong mắt của cô ta, một khi Mạch Sanh Tiêu bị cưỡng ép rời đi, sợ là. . . anh vĩnh viễn cũng sẽ mất đi cô ấy.
Dạ Thần sao lại chịu buông tay dễ dàng được?
. . . . . . . . . . . . . . . .
Mấy người lần lượt thoái lui đến cửa.
Dạ Thần chống đỡ vào vách tường, tay phải ý thức đè lại miệng vết thương, Alice không nghĩ tới là hắn đột nhiên tỉnh lại.
Dạ Thần suy yếu cố gắng đứng thẳng: "Vương Ninh, ngươi đang làm cái gì ở đây?”
"Dạ Thần, ngài tỉnh rồi?”
"Ta hỏi ngươi, đang làm cái gì?”
"Dạ Thần, vì tôi cứu ngài đi ra ngoài.”
Dạ Thần vươn tay đẩy Alice ra, hắn nhân thể dựa vào vách tường sau lưng: "Buông cô ấy ra.”
"Không được, không có cô ta, chúng ta chỉ còn đường chết.”
Dạ Thần vô lực, thật lâu sau mới có thể nói ra một câu đầy đủ: "Buông cô ấy ra, ta ra lệnh cho ngươi.”
Vương Ninh một hồi lâu cũng chưa mở miệng, sau một lát mới âm lãnh nói ra: "Ngươi nghĩ rằng ta thật sự muốn cứu ngươi sao? Tất cả tài liệu căn cứ ở nhà trên đều nằm trong tay ngươi, kể cả chỉ thị hiệu triệu để thống lĩnh tất cả, nếu ngươi chết thật thì chúng ta sau này làm sao có thể phát tài?”
"Hừ. . . . . . . Ngươi muốn đạo ngược làm phản.”
"Dạ Thần, ta vẫn không quên được ngươi nhiều năm bồi dưỡng ta như vậy.”
Bàn tay của Dạ Thần dùng sức đè tại bụng: "Xem ra, ta không đi thì không được phải không?”
"Điều này rất rõ ràng, thuộc hạ đối với ngài cũng đủ trung thành.”
Dạ Thần khóe miệng câu dẫn ra ý mỉa mai, hướng đến đẩy Alice ở bên cạnh ra: "Cút ngay cho ta! "
"Dạ Thần, ngài như vậy sẽ không tự đi được đâu.” Vương Ninh nói ra.
"Thương thế của ta chính là bị Alice gây ra, mang theo cô ta, không phải là muốn chết sao?”
Vương Ninh trừng mắt nhìn Alice: "Mẹ, lời nói của phụ nữ quả nhiên tin không được.”
"Ta còn có thể chống đỡ rời đi được.” Dạ Thần buông lỏng người, hai chân nặng nề đến gần bên cạnh Vương Ninh, bàn tay của hắn đặt lên bờ vai của Vương Ninh: "Cho ta mượn vài phần lực, đi thôi.”
"Duật Tôn, ngươi cho người chuẩn bị một chiếc phi cơ trực thăng. . . . .” Vương Ninh bắt đầu ra điều kiện để trốn đi.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Mạch Sanh Tiêu trắng bệch, chỉ có thể đi theo Vương Ninh lùi về phía sau.
Dạ Thần đưa ra tay trái, từ từ đến gần phía bên cô.
Lực đạo của Vương Ninh bị chi phối, không thể toàn tâm toàn ý ghìm chặt Mạch Sanh Tiêu.
Dạ Thần chờ đúng thời cơ, một phát dùng sức đẩy Sanh Tiêu ra, Vương Ninh trong nháy mắt kịp phản ứng, cầm lấy ống tiêm đâm tới. Dạ Thần thấy thế, tay trái không chút nghĩ ngợi đưa ra đỡ lấy mũi kim, tay phải hắn nhanh chóng rút súng, bắn ngay vào não bộ Vương Ninh.
Sanh Tiêu bị ngã xuống đất.
Vương Ninh cầm ống tiêm, ngón cái gắt gao theo động tác ấn xuống.
Dạ Thầm cảm thấy nhói đau, hắn run rẩy mở lòng bàn tay trái ra, chứng kiến trong lòng bàn tay bị kéo lê thành vết thương dài chừng 5cm, máu chảy ra, cùng với chất lỏng trong ống tiêm kia.
Mọi người đều giật mình, tình huống này chuẩn bị không kịp.
Ngay cả Mạch Sanh Tiêu cũng không hề nghĩ đến.
Cô cho rằng, Dạ Thần sẽ theo Vương Ninh rời đi, như vậy, hắn vừa có thể tái khởi Đông Sơn, vừa có thể mang cô đi, thế thì không phải là đúng theo ý nguyện của hắn sao?
Alice nhìn về phía bàn tay của Dạ Thần, cô đứng ở gần đó có thể rõ ràng thấy được Vương Ninh đã tiêm vào theo động tác bị ngã xuống, bước chân Alice không khỏi lùi lại về phía sau.
Mạch Sanh Tiêu sờ vào cổ.
Cô không hề bị thương.
"Ân Lưu Khâm?”
Cô đứng lên, muốn xông tới.
Duật Tôn bước nhanh về phía trước, c
ánh tay thon dài hữu lực vòng lại eo của Mạch Sanh Tiêu: "Đừng đi đến, nguy hiểm! "
Nửa người trên của Sanh Tiêu như bị nâng lên ở trước mặt Duật Tôn: "Ân Lưu Khâm. . . . . . .”
Dạ Thần nắm chặt bàn tay bị thương, tay phải chống ở vách tường, thân thể từ từ trượt xuống, trên vách tường ban bác hiện ra dấu tay đều là máu đỏ tươi.
"Đi thôi. . . . . . . tất cả đi thôi.”
Mạch Sanh Tiêu cũng cho rằng chính mình vững tâm, nhưng trong thời khắc này, cô ít nhất là động lòng. Alice vốn là hận không thể giết chết hắn, nhưng giờ phút này, súng trong tay cũng không khỏi thu về.
"Sanh Tiêu, chúng ta đi.”
Mạch Sanh Tiêu đứng yên bất động tại chỗ.
.
.
.
"Đi. . . . .” Ánh mắt của Dạ Thần dừng trên gương mặt của Sanh Tiêu: "Những đứa trẻ kia, cũng mang đi, trở về bên cạnh ba mẹ của bọn chúng.”
"Đây là anh làm chuyện ác, chính anh cần phải đi chuộc tội! "
"Nhưng có thể ta không còn sức lực. . . . . . . .”
Duật Tôn giữ lấy Mạch Sanh Tiêu, không để cho cô đến gần Dạ Thần: "Sanh Tiêu, chúng ta đi.”
Anh nửa kéo, nửa ôm Mạch Sanh Tiêu rời đi, Alice đi sát phía sau, lúc bước qua Dạ Thần đã nhìn hắn một cái.
"Còn không đi đi? Ta nói rồi. . . . . . . Tử thần không có thuốc giải.”
Trong lòng Alice lại dâng lên nỗi hận mà sải bước rời đi.
Dạ Thần dựa vào tường, trong mắt thấy thân ảnh Mạch Sanh Tiêu lảo đảo bước đi đang dần xa. . . cô đã nói qua, người như bọn họ sẽ có báo ứng.
Cô nói không sai, một người quả nhiên không thể làm quá nhiều chuyện ác.
Dạ Thần chứng kiến Mạch Sanh Tiêu rời đi, hắn cắn môi, bàn tay đau đớn không tính là gì. Nhưng hắn lại luôn cảm thấy toàn thân của mình giống như đang bị một thứ gì đó gặm nuốt.
Ánh mắt của hắn nhìn về phía trước, như chứng kiến một đôi mắt nhìn chằm chằm vào trên người hắn.
Ánh mắt của bọn nhỏ, là tinh khiết nhất.
Hắn đã từng nói, nếu như hắn có con thì sẽ đem tất cả tình yêu cho đứa nhỏ, hắn nghĩ, tất cả cha mẹ ở trên đời này cũng đều nghĩ như vậy sao?
. . . . . . . . . . . . . . . .
Mạch Sanh Tiêu được Duật Tôn đưa ra khỏi biệt thự, cô khom lưng dùng sức thở dốc.
Duật Tôn thấy Nam Dạ Tước đang bước tới, anh mặc một bộ đồ bằng nhung, tóc màu rượu đỏ hơi rối nhưng không thể che hết vẻ đường hoàng, tầm mắt của Duật Tôn dừng ở cánh tay của Nam Dạ Tước: "Không sao chứ?”
"Không có việc gì, một vết thương nhỏ thôi.”
"Trong trụ sở còn đang nhốt không ít trẻ con, chúng ta không nên ở lâu, cho người gọi điện thoại báo cảnh sát, bọn họ giỏi nhất xử lý những chuyện này.”
"Yên tâm đi.” Nam Dạ Tước bước đến bên cạnh anh: "Cùng về nhà đi.”
"Ừ.”
Duật Tôn đi tới ôm lấy vai Mạch Sanh Tiêu: "Dạ Thần mặc dù trúng thương nhưng không chết được đâu. Lập tức sẽ có người báo cảnh sát, chuyện này về sau giao cho họ xử lý.”
"Anh nói. . . . . . thứ kia có thật sự là độc bệnh AIDS không?”
Sanh Tiêu chợt cảm thấy không rét mà run.
"Đừng suy nghĩ, xem như là một cơn ác mộng, đợi chút nữa ở trên máy bay em ngủ một giấc, khi tỉnh lại thì chúng ta có thể đã về Ngự Cảnh Viên rồi.”
Bàn tay của Mạch Sanh Tiêu nắm chặt vạt áo của Duật Tôn: "Thật vậy chăng?”
Duật Tôn giơ tay lên, che đi tầm mắt của Sanh Tiêu: "Thật sự.”
Anh cảm giác được trong lòng bàn tay đã ướt át: "Tôn, nếu như trên đời này, căn cứ chưa bao giờ tồn tại thì thật tốt biết bao.”
"Anh cũng hy vọng như vậy.” Duật Tôn ôm chặt Sanh Tiêu, tầm mắt của anh hướng về nơi đó nhìn lại một lần cuối. Bây giờ, anh cuối cùng cũng có thể hoàn toàn thoát khỏi cơn ác mộng đã bám theo mình suốt hai mươi mấy năm đằng đẵng.
--
Khăn bàn bị người đàn ông vung tay một cái, phần vải của khăn bàn tạo thành gió thổi nhào vào mặt Sanh Tiêu, cô nín thở ngưng thần, nghe được tiếng bước chân dường như đang bước ra xa.
"Chuyện gì xảy ra?”
Dạ Thần đứng ở cửa lớn tiếng hô lên.
Không có người nào đáp lại.
Sanh Tiêu nghe được tiếng cửa dè dặt đóng lại.
Cứ như vậy, cô cũng chỉ biết co lại dưới đáy bàn không dám bước ra, cô buông ra bàn tay đang che miệng Bôn Bôn: "Bôn Bôn ngoan nào, đừng lên tiếng.”
Tiếng súng bên ngoài càng ngày càng dày đặc, không đến phút cuối thì không thể biết được tình hình chiến đấu như thế nào, cũng không thể biết ai thắng ai thua.
Mười phút sau, thời gian giống như là đã sắp đặt tất cả, đêm tối ở trong phòng vừa nãy đã khôi phục lại ánh sáng như ban ngày.
Mạch Sanh Tiêu giữ chặt người, không dám rời đi một bước.
Dạ Thần trở lại tầng trệt, thấy trong đại sảnh có mấy thi thể nằm dài, là bị người ta đánh lén trong bóng tối, đều bị cắt cổ.
"Dạ Thần. . . . . . .” Hai gã thanh niên từ trong địa lao vội vàng chạy tới: "Duật Tôn đã chạy thoát.”
Dạ Thần cũng không biểu lộ quá ngạc nhiên, hắn mơ hồ đã có thể đoán được ngọn nguồn mọi chuyện, ánh mắt đen tối không một tia sáng khẽ nheo lại, xem ra. . . . . . .
Trong lòng hắn đầu tiên là nhẹ nhõm, về sau, lại phảng phất cơn nóng giận mãnh liệt.
Mạch Sanh Tiêu hẳn là được an toàn, hơn nữa, trước đó cô ấy biết rõ đêm nay sẽ phát sinh chuyện này, nên mới có thể mang theo Bôn Bôn trốn đi. Dạ Thần nắm chặt súng trong tay, hết lần này đến lần khác, cô ấy còn mang vẻ mặt chân thành để nói cùng hắn, ngày mai, tôi tự mình xuống bếp.
Dạ Thần nhớ tới ánh mắt lúc đó của Mạch Sanh Tiêu, chẳng lẽ cô che giấu quá sâu cho nên hắn cái gì cũng nhìn không thấu sao?
Hay là, hắn thật sự bị che tim, che mắt?
"Dạ Thần, chúng ta bây giờ nên làm gì?”
"Nơi này là địa bàn của chúng ta, cho dù đối phương có chuẩn bị mà đến, cùng lắm thì liều một mất một còn! "
Trong căn cứ đã lâm vào một màn chém giết đẫm máu, bên ngoài biệt thự thương vong vô số, hai phe thế lực ngang nhau. Nam Dạ Tước dẫn theo không ít người, đại đa số đều là những thân tín được Duật Tôn bồi dưỡng ra, vào sinh ra tử cũng không hai lòng.
Mạch Sanh Tiêu che lỗ tai của Bôn Bôn lại, cô chợt nghe tiếng gõ cửa vang lên một hồi lầu.
"Cốc cốc. . . cạch cạch cạch. . .” Rất có tính quy luật.
Mạch Sanh Tiêu nín thở, không dám động đậy.
"Sanh Tiêu?” Giọng nói của người đàn ông rất nhẹ truyền vào, là Duật Tôn. Mạch Sanh Tiêu vội nâng Bôn Bôn lên, cố hết sức chui ra khỏi chiếc bàn, cô đi đến cửa, mở ra một khe hở rất nhỏ, mắt thấy Duật Tôn ẩn hiện ngoài cửa, cô vội vàng gọi anh bước vào.
"Bên ngoài sao rồi?”
"Em và Bôn Bôn ở lại chỗ này, đừng đi đâu cả.” Mắt Duật Tôn nhìn ra phía cửa, xác định vợ con đều ở trong phòng này, anh liền yên tâm: "Sau khi dẹp loạn xong, anh sẽ đến đón em và con.”
"Anh không sao chứ?”
Bàn tay Duật Tôn khẽ vuốt lên mặt cô: "Đừng sợ"
"Tôn, rốt cuộc em vẫn cảm thấy chuyện không đơn giản như vậy.” Cái trụ sở tội ác xa xôi này, nếu muốn diệt trừ lại dễ như vậy sao.
"Dù biết là rất khó nhưng nếu không liều mạng thì chúng ta chỉ có thể bỏ xác ở nơi này.”
Môi trái tim Mạch Sanh Tiêu khẽ mấp máy, cô gật đầu, trong mắt dấy lên kiên định. Thay vì sống ở nơi không có thiên lý, chi bằng giang tay đánh cược một lần.
"Đóng cửa chặt lại, đừng để bất cứ kẻ nào tiến vào.” Trong lúc nguy cấp này, chỉ có nơi đây mới an toàn nhất, gian phòng này ngoại trừ Dạ Thần không ai dám bước vào. Anh lúc rời đi hình như có lo lắng mà nhìn vào mắt Sanh Tiêu, lúc này anh vẫn không thể mang theo cô và con trai đi cùng, đi ra ngoài chính là chịu chết. Anh chỉ có thể hy vọng sự chú ý của Dạ Thần hoàn toàn đặt vào tình hình chiến đấu ở bên ngoài, ngàn vạn lần đừng bước vào gian phòng này.
Sanh Tiêu mắt thấy anh rời đi, cô ôm Bôn Bôn ngồi trên mặt đất, cô đã sức cùng lực kiệt, đã không còn sức lực để ôm con nữa.
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Người của căn cứ đang toàn lực chống đỡ kẻ địch, Dạ Thần ngồi ở trước bàn làm việc, tay phải của hắn chống lên trán, khuôn mặt lạnh lùng lâm vào trầm tư.
Mạch Sanh Tiêu và Duật Tôn chắc chắn đều ở bên trong căn cứ, trong thời gian ngắn như vậy không thể nào thoát ra được. Những người chịu trách nhiệm canh giữ ở các cổng cũng đã nói không thấy Sanh Tiêu đi ra ngoài, vậy giải thích duy nhất là cô vô cùng có khả năng vẫn còn ở ngay trước mắt hắn.
Dạ Thần cầm lấy khẩu súng ngắn trong tay, hắn cầm lấy viên đạn, màu bạc sáng bóng ở trong đôi mắt băng lạnh màu lam của hắn giống như ma quỷ âm trầm nghiêm nghị.
Hắn đẩy ghế ra đứng dậy.
Đôi chân tráng kiện hữu lực bước ra khỏi phòng, hắn đi một vòng hành lang, lại nhớ tới điểm khởi đầu, ánh mắt liếc về hướng lầu ba.
.
.
.
Tiếng bước chân của Dạ Thần từng đợt tiến tới gần.
Thân thể Mạch Sanh Tiêu dựa vào cánh cửa đột nhiên cứng đờ, cô tập trung lắng nghe. Duật Tôn mới đi được không bao lâu, hơn nữa tiếng súng bên ngoài vẫn vang lên hồi lâu không nghỉ, anh không nên trở lại đón cô và Bôn Bôn vào lúc này. Sanh Tiêu ôm lấy con trai, vội chui xuống gầm bàn làm việc trong phòng.
Dạ Thần mở cửa.
Cánh cửa vẫn phát ra tiếng kẽo kẹt chói tai.
Bàn tay hắn dùng sức đóng cửa lại: "Sanh Tiêu, cô đi ra đi.”
Tiếng nói người đàn ông rõ ràng, Mạch Sanh Tiêu cả kinh thếu chút nữa tim nhảy ra khỏi ngực, chẳng lẽ hắn đã phát hiện ra cô rồi? Sanh Tiêu không muốn tự chui đầu vào lưới, mặt cô dán chặt vào đầu Bôn Bôn. Đứa bé trong ngực lúc này cũng không cho cô cảm thấy an toàn bao nhiêu.
"Ta biết rõ là cô ở đây.” Đôi mắt sắc bén của Dạ Thần giữ vững vào phía bàn làm việc.
Bôn Bôn còn không biết sợ hãi là gì, bé con cầm lấy một lọn tóc của Mạch Sanh Tiêu để nghịch.
Bước chân của Dạ Thần tiến đến rất chậm, chân hắn đạp xuống sàn nhà đi tới, bởi vì gian phòng này được bảo trì nguyên trạng, đã nhiều năm không tân trang nên sàn nhà một khi bị rung động sẽ phát ra tiếng gỗ kẽo kẹt rất nhỏ. Mạch Sanh Tiêu núp ở góc bàn, hai chân cố hết sức co lên.
Người đàn ông đi tới, khẩu súng mang ở thắt lưng. Hắn cũng không lập tức đi đến trước bàn vạch trần, mà lại đem từng hũ tro cốt ở ngăn tủ đặt lên trên bàn.
Dạ Thần kéo ghế ra ngồi xuống.
Hai chân thon dài đưa đến dưới gầm bàn, thiếu chút nữa thì đụng phải chân của Mạch Sanh Tiêu.
Sanh Tiêu không muốn làm cho Bôn Bôn khó chịu, chỉ có thể làm hết sức đem chính mình co cuộn lại, cô cảm giác được lục phủ ngũ tạng đều bị đè ép lên nhau.
Dạ Thần cầm lấy hũ tro cốt của cha hắn, nhẹ nhàng lau sạch: "Sanh Tiêu, ta đáp ứng cô, nếu như cô chịu ra ngoài thì ta sẽ xem như chuyện gì cũng chưa từng phát sinh, ta đã đáp ứng cô thì cũng sẽ không thay đổi.”
Hắn nói xong một câu, lại đổi lấy một hồi lâu trầm mặc.
Động tác trong tay của Dạ Thần ngừng lại: "Sanh Tiêu, hắn có thể cho cô, ta cũng có thể cho. Chẳng lẽ. . . . . . cũng bởi vì cô thương hắn, cho nên cô mới có thể tàn nhẫn đối với ta như vậy sao? Ta đối tốt với cô, cô làm như không thấy. Tối hôm qua ở trước địa lao, cô bắt lấy tay ta mà nói, cô đáp ứng ta, cô muốn ở lại bên cạnh ta. Cô khả năng sẽ không tưởng tượng nổi, ta lúc ấy trong lòng có thật nhiều vui vẻ. Hôm nay nghĩ lại, ta đã ngu xuẩn cỡ nào, cô đột nhiên thay đổi thái độ như thế, làm sao có thể bởi vì ta?”
Mạch Sanh Tiêu đôi mắt nhìn chằm chằm vào chân của Dạ Thần, từ đầu đến cuối không có mở miệng.
"Cô hỏi ta, ta đã từng yêu ai chưa? Trước khi gặp được cô, thật sự không có, ta cũng không biết là từ khi nào thì bắt đầu không từ bỏ được cô. Nguyên nhân bắt đầu tiếp cận cô thì cô cũng đã biết. Sau đó có một lần ta nhìn thấy cô cho mẹ ta uống nước, cô múc từng muỗng từng muỗng, động tác rất cẩn thận, ta thậm chí còn có thể cảm giác được sự chuyên chú của cô. Ta nhớ rõ ngày đó, ánh mặt trời sáng sủa chiếu vào khuôn mặt của cô, ta kỳ thật đang đứng ở cách đó không xa. Đó là lần đầu tiên ta nhìn một người, ngắm nhìn đến nhập thần.”
Một cánh cửa thật bình thường, lại như đã ngăn cách hai thế giới.
Tiếng huyên náo ở bên ngoài, Dạ Thần không mảy may chú ý.
Hắn còn nhớ rõ mẹ đã nói qua, ngày này sớm muộn gì cũng sẽ đến, bởi vì căn cứ là một nơi đầy tội ác, những đứa trẻ bên trong cần được cứu giúp.
Dạ Thần đã một lần cho rằng, Mạch Sanh Tiêu sẽ là cứu tinh của hắn.
"Cho đến ngày đó, mẹ của ta có phản ứng, ta nghe được cô cao hứng gọi tên ta, nói bà ấy có khả năng tỉnh lại, lúc ta sải bước chạy ra ngoài thì gặp khuôn mặt của cô cười vui vẻ, cô đúng là thật lòng muốn tốt cho mẹ ta. Ta không nói hai lời đập phá điện thoại của cô, lúc đó cô đã rất tức giận mà nói với ta rằng cô chụp hình chỉ là muốn cho ta xem, nói bà ấy mới vừa nghe đến tiếng đàn là nở nụ cười, sợ ta bỏ lỡ khoảnh khắc ấy. Ta khi đó rất áy náy nhưng tìm không được lý do gì để giữ cô lại. Kỳ thật, bất luận có đổi lại là ai đi nữa, chỉ cần người đó không phải là cô, thì ta nhất định sẽ tiêu hủy ngay điện thoại của người đó. Ta không chấp nhận có một chút tin tức nào uy hiếp đến bà ấy bị tiết lộ ra ngoài.”
Mà người ấy hết lần này đến lần khác lại là Mạch Sanh Tiêu.
Sanh Tiêu không nói gì, chỉ trùng họp như vậy. Động tác lơ đãng lúc ấy đã thật sự đem ảnh chụp mẹ của hắn lưu vào thẻ nhớ điện thoại
Động tác lau hũ tro cốt của Dạ Thần kỹ lưỡng đâu vào đấy.
"Sau khi mẹ của ta chết, ta cũng muốn hành hạ cô, muốn cho cô và Duật Tôn đều sống không bằng chết. Ta bắt con của cô đi, hôm đó cô đến căn cứ, ta đã sớm đứng ở phía trước cửa sổ, nghĩ tới một ngàn, một vạn phương pháp hành hạ cô. A. . . . . .” Ngữ điệu bi thương của Dạ Thần bị trận cười yếu ớt này ngắt quãng ra: "Nhưng ta thật sự là không dùng đến, một lần nữa nhìn lại lần đầu tiên, ta cũng biết là, ta xong rồi, ta vẫn còn đối với cô xuống tay hung ác không được.”
"Hũ tro cốt của hai người này, hiện tại là bảo bối mà ta trân quý nhất.”
Mạch Sanh Tiêu ngẩn ra, nghĩ đến hũ tro cốt chỉ cách lưng của cô một mặt bàn, cô lập tức toàn thân run rẩy, cái vẻ lạnh lẽo làm người ta cảm thấy sợ hãi.
"Sanh Tiêu, cô thật sự là không được sao?”
"Mạch Sanh Tiêu, cô đối với ta thật sự là nửa điểm tình ý hoàn toàn không có! "
Dạ Thần đ
ẩy hũ tro cốt trong tay ra, hắn bỗng nhiên đứng dậy, Sanh Tiêu thấy hắn lui về phía sau hai bước, một bên gối độ nhiên hạ thấp xuống.
Xong rồi, hắn không phải là đang lừa gạt, hắn quả nhiên biết rõ là cô trốn ở đây.
Mạch Sanh Tiêu kiềm chế không được run rẩy, cô nhìn thấy tay của người đàn ông đang lật khăn bàn lên, cô không thể hy vọng xa vời, chuyện ngoài ý muốn làm sao mỗi lần đều xuất hiện đúng lúc được.
Anh mắt băng lạnh màu lam của Dạ Thần bất thình lình nhìn thẳng vào đôi mắt của Sanh Tiêu.
Cô ôm chặt bé con ở trong tay, Duật Tôn đã đoán sai Dạ Thần, anh cho rằng Dạ Thần giờ đây sẽ để tâm ở bên ngoài trận chiến. Anh cho rằng, Mạch Sanh Tiêu ở trong lòng của Dạ Thần cũng không thể sâu nặng đến mức so với căn cứ của mình còn quan trọng hơn.
"Trốn đủ chưa?”
Sanh Tiêu bị bại lộ, dứt khoát không hề sợ hãi, cô duỗi thẳng hai chân, ôm Bôn Bôn từ dưới gầm bàn chui ra.
Dạ Thần vừa rồi nói rất nhiều, bây giờ nhìn thấy cô lại không nói thêm một tiếng nào.
"Thả cho tôi một cửa rời đi đi.”
Đôi mắt của Dạ Thần nheo lại.
"Ân Lưu Khâm, anh đừng lún sâu thêm nữa. . . . .” Trong tay Mạch Sanh Tiêu đột nhiên nhẹ hẫng, cô thần sắc kinh hãi: "Anh làm gì vậy?”
Dạ Thần đoạt lấy đứa bé, đã sải bước đi ra ngoài.
Sanh Tiêu vội vàng muốn đổi theo nhưng vừa rồi trốn ở dưới bàn quá lâu, bây giờ đôi chân đã tê rần không thể nhúc nhích được. Cô chống tay ở mép bàn, ngón tay chạm được một trong hai hũ tro cốt đó: "Đứng lại, đem con trả lại cho tôi, nếu không. . . . . .” Mạch Sanh Tiêu bất chấp sợ hãi, nâng hũ tro cốt kia qua đỉnh đầu.
Dạ Thần dừng bước lại: "Tùy cô, đây là Duật Tôn mang đến, ta còn không biết rốt cuộc có đúng là mẹ của ta hay không.”
"Anh. . . . .”
Mạch Sanh Tiêu nhìn bóng lưng của hắn sải bước rời đi, cô cố nén khó chịu, chỉ có thể chạy theo phía sau.
Người ở bên ngoài hiển nhiên còn chưa xông vào được, lúc này cô cũng không liên lạc được với Duật Tôn.
Không biết Dạ Thần ôm Bôn Bôn muốn đi đâu, Sanh Tiêu vịn ở vách tường, thật vất vả cảm giác tê rần kia mới từ từ tản đi.
"Ô ô. . . . . . Oa oa oa. . . . . . .”
Mạch Sanh Tiêu không muốn nghe tiếng khóc của côn, Bôn Bôn mỗi lần khóc, cả trái tim cô đều co thắt lại.
Sanh Tiêu chạy theo ở phía sau, cô vội lao đến phía trước, nhón chân lên dùng sức cắn vào bả vai của Dạ Thần, người đàn ông bị đau nhíu mi lại. Tay trái của Mạch Sanh Tiêu với lấy bên eo của Bôn Bôn, đoạt lại vào trong ngực. Thừa dịp Dạ Thần còn đưa tay đỡ lấy bả vai, Sanh Tiêu ôm Bôn Bôn sải bước chạy về phía trước.
Người đàn ông không nhanh không chậm đi tới, Mạch Sanh Tiêu đối với nơi này không quen, chỉ có thể ở trước mắt hắn mà chạy tán loạn.
"Bôn Bôn, đừng khóc, có mẹ ở đây.” Sanh Tiêu đau lòng khó nhịn, không muốn bé con mới lớn như vậy mà lại phải chịu sợ hãi như thế này.
Cô chạy qua hành lang, tiếng bước chân đồn dập nương theo hơi thở, rối loạn mà nóng ran.
Cô cũng không biết đã chạy bao lâu, chỉ thấy ở phía trước có một cánh cửa, cô bất chấp nó sẽ dẫn đến đâu, đẩy cửa xông tới.
Lúc này đã là rạng sáng.
Bước chân của Mạch Sanh Tiêu chững lại, cô ôm chặt lấy Bôn Bôn, đôi mắt sợ hãi nhìn xung quanh.
Ở trong căn phòng, có rất nhiều những đứa trẻ nhỏ nằm ngủ. Không có giường, chỉ là tốp năm, tốp ba nằm sát lấy nhau, bị nhốt ở trong từng dãy song sắt hàn lại mà thành. Mấy đứa trẻ ngủ ở ngay song sắt nghe được âm thanh, vội đứng lên.
Bọn trẻ thật sự là còn rất nhỏ.
Mạch Sanh Tiêu kiềm lòng không được mà bước tới.
Một bé trai trong đó đưa hai hay giữ lấy song sắt lạnh như băng, quần áo của nó rách nát, bộ dáng chật vậy nhưng da dẻ trắng như ngọc, vừa nhìn cũng biết trước đây nhất định đã sống trong giàu sang phú quý.
Bé trai khiếp sợ nhìn Sanh Tiêu một cái, nó dè dặt mở miệng: "Dì ơi, dì dẫn con về nhà được không? Con nhớ cha mẹ. . . . . .”
Mạch Sanh Tiêu nghe được câu này, nước mắt lúc ấy liền nặng nề rơi xuống.
Mấy đứa trẻ bên cạnh cũng bắt đầu cầu khẩn: "Dì ơi, chúng con muốn về nhà, dì ơi, cứu cứu chúng con. . . . .”
Càng lúc càng nhiều đứa trẻ nghe được động tĩnh, toàn bộ lao qua, đưa tay ra khỏi song sắt. Mạch Sanh Tiêu tối mắt lại, chừng mấy chục đứa trẻ: "Dì ơi, chú cảnh sát sẽ đến cứu chúng con phải không? Dì ơi, con là bảo bối của cha mẹ, dì trả con cho bọn họ, cha mẹ con sẽ cho con trai của dì rất nhiều đồ ăn ngon. . . . . .”
Lòng Sanh Tiêu chua xót khó nhịn, nước mắt hoàn toàn làm nhòa đi tầm mắt của cô.
"Dì ơi. . . . .”
Mạch sanh Tiêu cuống họng nghẹn ngào, trong lòng dâng lên buồn bực khó có thể thổ lộ.
Cô nghe được tiếng bước chân đang tới.
Sanh Tiêu ôm chặt lấy Bôn Bôn, xoay người lại, những chất chứa ủ dột hóa thành oán hận chất vấn: "Các người là người sao? Cha mẹ ngươi sau khi chết, ngươi biết báo thù còn những đứa trẻ này tương lai sẽ đi tìm ai đã giết cha mẹ ruột của chúng? Bọn trẻ còn nhỏ như vậy, vốn phải được trải qua một cuộc sống vui vẻ, dựa vào cái gì mà các người tước đoạt đi, các người có quyền gì?”
Dạ Thần đi đến bên cạnh cô, Mạch Sanh Tiêu không kịp tránh né nên ôm Bôn Bôn đứng ở trước mắt hắn: "Thứ anh gọi là thích, gọi là quan tâm, người phụ nữ nào có thể chịu đựng nổi? Anh muốn giữ tôi ở lại đây cùng anh mà trơ mắt nhìn những đứa trẻ này chịu đựng tất cả hành hạ phải không? Anh đừng quên, tôi cũng là một người mẹ.”
"Dì ơi, dẫn con về nhà. . . . . .”
"Hu hu hu. . . . . . Con nhớ cha. . . . . .”
"Mẹ ơi, mẹ ở đâu, mau dẫn bé về nhà. . . . . .”
. . .
"Nhưng ít ra, ta không làm cho Bôn Bôn bị khổ như thế.”
"Anh còn mặt mũi để nói thế sao?” Ánh mắt đen láy của Mạch Sanh Tiêu trực bức Dạ Thần, ấm áp trong mắt cô giờ đây đã bị nơi u ám không có ánh sáng này che lấp hầu như không còn, Sanh Tiêu thật sự cảm thấy ở một nơi thế này thì sống không bằng chết: "Bôn Bôn là con của tôi, chẳng lẽ những đứa trẻ kia không có cha mẹ của mình sao?” Ngón tay Mạch Sanh Tiêu hướng vào trong phòng.
"Cô không biết là ta cũng không muốn như vậy. . . . . . .”
"Vậy anh vì sao không dừng tay?”
"Dễ dàng như vậy sao, cái chỗ này, một hai câu của ta là có thể giải tán đi?”
"Ân Lưu Khâm.” Giọng điệu của Mạch Sanh Tiêu đã hạ thấp mềm mỏng, vì bế con đã lâu, thể lực của cô chống đỡ hết nổi: "Tôi hỏi anh, anh có từng nghĩ tới một ngày nào đó, anh cũng sẽ có con.”
"Ta. . . . . . có nghĩ tới.” Ánh mắt của hắn nhìn vào Sanh Tiêu.
"Anh sẽ đối với con của mình như thế nào?”
"Ta sẽ cho nó toàn bộ yêu thương, sẽ dạy nó đánh đàn, dạy nó cưỡi ngựa, lái xe. . . . . . .”
Mạch Sanh Tiêu cắt đứt lời của hắn: "Không, anh cần phải nghĩ là, con của anh cũng bị người ta ném vào nơi luyện ngục. Nó giãy giụa kêu khóc, mong anh đi cứu nó nhưng nó bị đồng bạn bắt nạt, bị đánh thương tích đầy mình. Khi đó, lòng của anh có phải cũng giống như nhưng bậc cha mẹ kia, đau giống như bị người ta xé toạc ra?”
"Cô đừng nói nữa! " Dạ Thần quát lên, lại phát hiện đôi môi của mình đang run rẩy.
"Vì sao không thể nói?” Sanh Tiêu từng bước áp sát: "Mỗi một đứa trẻ đều là thiên sứ của cha mẹ chúng, đúng, con của tôi bị bệnh tự kỷ, nhưng mặc kệ là như thế, tôi và Duật Tôn đều xem nó như bảo vật vô giá mà yêu thương, chẳng lẽ những đứa trẻ kia, bọn chúng không phải vậy sao? Ân Lưu Khâm, anh thật ích kỷ! "
Dạ Thần rũ mắt xuống, không nói câu nào.
"Con của chính anh là người, vậy người khác chẳng lẽ chỉ là chuyện vặt, và rẻ tiền sao?”
Ở bên ngoài hành lang trống trải truyền đến dồn dập tiếng bước chân.
"Dạ Thần, không xong rồi.”
Ánh mắt Dạ Thần định vào một chỗ, giống như xuất thần.
"Dạ Thần?”
"Làm sao vậy?”
"Bọn chúng đã xông vào, người phân bố ở bên ngoài nhất thời không về kịp, chúng ta phải từ mật thất rút lui đi.”
"Ngươi mang theo bọn họ rời đi.” Dạ Thần cũng không quay đầu lại: "Đừng đi cửa số M, đi ở đường S02"
Mật thất kia, là sau khi Duật Tôn thoát khỏi căn cứ mới xây dựng.
"Dạ Thần, ngài không đi sao?”
"Các ngươi rút lui trước đi.”
"Vâng.”
Mạch Sanh Tiêu ôm Bôn Bôn, có chút khom lưng vì mệt, nhưng cô không thể để Bôn Bôn xuống được.
"Sanh Tiêu, đi cùng ta.”
Hai mắt Sanh Tiêu trừng nhìn hắn.
"Chúng ta rời khỏi chỗ này, ta bảo đảm, từ nay về sau chuyện căn cứ ta sẽ không quan tâm nữa, nơi này hãy để cho nó cùng cha mẹ ta mai táng đi. Những đứa trẻ ở đây cũng sẽ được cứu ra, trở về bên cạnh cha mẹ bọn chúng.”
"Tôi không thể nào đi theo anh.” Mạch Sanh Tiêu quả quyết cự tuyệt: "Nhà của tôi không có ở đây.”
"Có phải dù cho ta vì cô thay đổi nhiều hơn nữa, cô cũng sẽ không đối với ta có bất kỳ nhân nhượng nào?”
"Ân Lưu Khâm, tình yêu không dựa vào nhân nhượng.” Lưng Mạch Sanh Tiêu dựa vào vách tường, kiễng một chân lên, làm cho Bôn Bôn ngồi trong vòng tay một chút: "Anh đi nhanh đi, rời khỏi nơi này, đem mọi chuyện quên đi, tôi tin tưởng anh sẽ có hạnh phúc thuộc về mình.”
Ít nhất, Dạ Thần cảm thấy một tia ấm áp dù ánh mặt trời không thể xuyên qua khe hở để chiếu vào. Hắn cho rằng Mạch Sanh Tiêu đã hận không thể giết hắn đi, bây giờ thật tốt. . . . . . .
Cô nói, để cho hắn đi.
Hắn chưa từng động lòng, nhưng không nghĩ đến sẽ có một ngày chuyện này lại ràng buộc hắn như thế.
"Ta thật sự có thể có hạnh phúc sao?”
Mạch Sanh Tiêu nhìn vào đôi mắt của Dạ Thần, cô nhìn thấy ánh mắt băng lạnh màu làm dâng lên mê man khó tả, Sanh Tiêu gật gật đầu: "Hãy tin tôi.”
Dạ Thần bỗng nhiên giường cao khoe miệng, cười thản nhiên mà thoải mái, hắn đưa mắt nhìn một vòng nơi hắc ám này, lập tức cảm thấy nhẹ nhàng không ít.
Hắn tiếp nhận căn cứ, toàn tâm toàn ý muốn báo thù cho cha mẹ. Nhưng hắn bây giờ, thật sự là mệt mỏi đến cực hạn.
"Anh đi đi.” Mạch Sanh Tiêu một lần nữa thúc giục.
Hắn xoay người, còn chưa kịp nhấc chân bước ra.
"Đoànggg! "
Một tiếng nổ vang lên, Bôn Bôn bị hù dọa giật mình, bọn trẻ trong phòng cũng sợ hãi.
Mạch Sanh Tiêu phản xạ ôm sát con vào trong ngực, cô nhìn thấy tay phải của Dạ Thần đè tại bụng, tay kia vịn lấy vách tường, một chân đã chống đỡ không nổi mà khuỵu xuống.
Alice cầm súng đang ép sát đến.
"Ailce?”
Cô ta dò xét Mạch Sanh Tiêu ở bên cạnh, tầm mắt rất nhanh hướng về phía Dạ Thần: "Lấy thuốc giải cho ta.”
Máu ở bụng người đàn ông đổ ra không ngừng, vạt áo sơ mi dĩ nhiên thấm đẫm màu máu.
"Lấy thuốc giải Tử Thần cho ta! "
"Hừ.” Dạ Thần cố nén cơn đau đớn kịch liệt: "Ta nói rồi, không có thuốc giải.”
"Không thể nào, không thể
nào! " Alice hầu như phát điên: "Nhất định là có, ta nói lần cuối, lấy thuốc giải cho ta, nếu không ta giết chết ngươi! "
"Như thế nào, sợ phải không?” Dạ Thần khẽ cười: "Sợ bị hành hạ đến chết sao?”
"Ta van cầu ngươi. . . . . .”
Dạ Thần chán nản ngã xuống đất, lưng dựa vào vách tường, bàn tay đầy là máu: "Đây là thái độ cầu xin đấy hả?”
"Tóm lại, ta nếu không lấy được thuốc giải, ta sẽ lôi kéo ngươi cùng xuống địa ngục! "
"Tốt.” Tiếng của Dạ Thần suy yếu, ánh mắt xuyên qua ánh đèn sáng chói giữa hành lang nhìn về phía Sanh Tiêu: "Nhìn thấy không? Thượng Đế sẽ không cho ta có quyền được hạnh phúc.”
"Alice. . . . . . . .” Mạch Sanh Tiêu ôm Bôn Bôn đến cạnh bên cô ấy.
"Ta muốn thuốc giải, ta chỉ muốn có thuốc giải.” Bàn tay của Alce run rẩy cầm vũ khí, họng súng hướng về phía Dạ Thần không ngừng khoa chân múa tay: "Tôi không cầu xin gì khác, tôi cũng muốn có một cuộc sống bình thường. Sanh Tiêu, cô giúp tôi van cầu hắn, để hắn lấy thuốc giải cho tôi đi, tôi ở lại đây cũng không còn gì nữa, Sanh Tiêu. . . . . . . .”
Mạch Sanh Tiêu bây giờ không thể mở miệng, cô biết rõ sự thật này đối với Alice mà nói thì chẳng khác nào một phán quyết tử hình.
Duật Tôn trở lại căn phòng ở lầu ba không tìm được Mạch Sanh Tiêu và con trai, anh vội vàng tìm kiếm, bỗng nghe được tiếng súng liền sải bước chạy đến.
. . . . . . . . . . . . . . . . . .
"Sanh Tiêu, sao em lại ở đây?” Duật Tôn tiến đến, tiếp nhận bé con từ trong ngực cô.
"Em bị hắn phát hiện ra.”
"Tôn, anh hãy giúp tôi. . . . .” Alice như nhìn thấy cứu tinh, vội bắt lấy cánh tay của Duật tôn: "Anh giúp tôi đi tìm thuốc giải Tử Thần được không?”
"Alice. . . . . .”
"Anh cũng muốn gạt tôi sao? Không thể nào không có thuốc giải, tôi không tin.”
"Alice.” Duật Tôn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tái nhợt không có chút máu nào của cô ta: "Cùng tôi trở về Bạch Sa đi, tôi sẽ tìm người cứu cô, tôi sẽ giúp cô.”
"Thật không?” Alice nghẹn ngào: "Anh không hận tôi sao?”
"Tôi biết là chuyện này không liên quan đến cô, cô cần phải nhớ rõ, khi còn bé, chúng ta là đồng đội tốt nhất.”
"Vậy nơi của anh, một chỗ như vậy, có thể trở thành nhà của tôi không?”
"Có thể.” Duật Tôn gật đầu: "Chỉ cần cô không làm tổn thương đến Sanh Tiêu và Bôn Bôn.”
Alice giơ tay lên gạt lệ: "Anh đừng gạt tôi, Tử Thần là không có thuốc giải.”
"Tôi sẽ tìm người, nhất định có thể nghiên cứu chế tạo ra.”
Alice có chút động lòng.
Duật Tôn ôm con đi về hướng Dạ Thần, người đàn ông mất máu quá nhiều đã lâm vào hôn mê.
Duật Tôn giơ chân lên đá nhẹ xuống.
Mạch Sanh Tiêu vừa muốn bước đến thì cô lại cảm giác được ở trên cổ mình trong nháy mắt bị một lực đạo vô cùng mạnh mẽ ghìm chặt. Đối phương có hơi lỏng tay ra lui người về phía sau vài bước, Sanh Tiêu lảo đảo, không khỏi thở dốc: "Aaa. . .”
Súng trong tay Duật Tôn nhanh chóng giơ lên.
"Không được nhúc nhích! " Mạch Sanh Tiêu ở bên tai nghe thấy tiếng quát âm lãnh truyền đến: "Duật Tôn, ta biết rõ phản xạ của ngươi mau lẹ, cho nên ta không muốn cùng ngươi so tài. Nhưng mà, ngươi có biết thứ gì đang ở trong tay ta không?”
"Đừng động đậy! " Trận kinh hô này, là Duật Tôn phát ra.
Mạch Sanh Tiêu quả nhiên không dám lộn xộn, cô nhìn không thấy tên này đến tột cùng là dùng thứ gì uy hiếp cô.
"Đó là cái gì?” Duật Tôn hỏi.
Trong tay người đàn ông cầm một ống chích, kim tiêm hầu như sắp đâm vào động mạch cổ của Mạch Sanh Tiêu, nụ cười của hắn rét lạnh, giọng điệu như biến thái nói ra: "Đây là độc bệnh AIDS, nhìn thấy bên trong huyết dịch đỏ thẫm không? Thật là mới mẻ, thật là ấm áp. . . . . . . .”
Trước mắt Sanh Tiêu đột nhiên tối sầm, cô không còn khống chế được hai chân của mình nữa.
"Sanh Tiêu, đừng động đậy! " Cô nghe được Duật Tôn vội vàng kinh hô.
Sanh Tiêu thậm chí có thể cảm giác được cái mũi tiêm lanh lảnh kia sẽ ngay lập tức đâm vào cổ mình, cô cố gắng tự trấn định, ổn định tinh thần, mồ hôi toát ra lướt qua thái dương, cả thân thể không kiềm chế được run rẩy.
"Ngươi muốn cái gì?”
"Ta muốn mang Dạ Thần đi! "
Duật Tôn nhìn vào người đàn ông đã lâm vào hôn mê ở bên cạnh: "Được, ngươi dẫn hắn đi, thả cô ấy ra.”
Người đàn ông cũng chú ý thấy Dạ Thần bây giờ không thể tự đi được, Alice mở mắt to, tầm mắt cùng hắn chạm nhau: "Vương Ninh, ngươi đem người phụ nữ này giao cho ta, ngươi đi đỡ Dạ Thần dậy.”
"Con mẹ nó ở đây là một đám, tên nào còn không biết ngươi và Duật Tôn là một phe?”
"Ngu xuẩn.” Alice tính tình nóng nảy: "Chuyện ta bị tiêm vào Tử Thần ngươi cũng biết, thuốc đó chỉ Dạ Thần mới có, ta không đi theo hắn chẳng lẽ lại để cho mình chờ chết sao?”
Vương Ninh trên mặt lộ ra do dự, giống như đang cân nhắc.
"Nhanh lên đi, chậm thêm chút nữa thì người ở phía ngoài sẽ xông đến.”
"Alice, ta không ngờ cô là loại người này! "
"Anh cũng đừng trách tôi.” Alice giương cao tầm mắt quét về phía Duật Tôn: "Anh nói sẽ cho người giúp tôi nghiên cứu chế tạo trước giải, anh muốn tôi làm sao mà tin được? Đến lúc đó, các người một nhà ba người trải qua một cuộc sống hạnh phúc mỹ mãn, còn tôi không phải là chết sao?”
"Vương Ninh, nhanh lên! "
Ống tiêm trong tay người đàn ông vẫn hướng về phía Mạch Sanh Tiêu không buông lỏng: "Cô đi đỡ Dạ Thần.”
"Được! " Alice không nói hai lời, đi đến trước mặt Dạ Thần.
Duật Tôn ôm Bôn Bôn, chỉ có thể thoái lui.
Mạch Sanh Tiêu muốn ngoái nhìn.
"Đừng cử động! " Vương Ninh dữ tợn cười lạnh: "Muốn nếm thử mùi vị bệnh AIDS sao? Ta cho cô biết, trên đầu mũi kim này đều mang theo máu, ta chỉ cần nhẹ nhàng nhấn xuống. . . . . .”
Sanh Tiêu cắn chặt môi, nhắm mắt lại.
Alice dắt díu Dạ Thần đứng lên, cô ta cố hết sức bước về phía trước, Vương Ninh nắm lấy cổ áo của Mạch Sanh Tiêu hướng ra cửa: "Cô đưa Dạ Thần đi ra ngoài trước đi.”
Alice bước qua sát bên người Vương Ninh.
Hắn nắm chặt ống tiêm, mơ hồ có thể thấy chất lỏng màu đỏ sậm ở bên trong. Alice biết rõ Vương Ninh không phải là đang hù dọa người khác, nhìn thứ máu kia, là rút ra từ trong chính cơ thể của hắn.
Cô ta nhìn sang Dạ Thần đang được mình dắt díu, bất luận thế nào cô ấy cũng sẽ không để cho hắn đào thoát, đời này của cô ta đều bị hủy trong tay của Dạ Thần. Alice cúi người xuống, ống tiêm của Vương Ninh hầu như sắp đâm vào động mạch của Sanh Tiêu, nếu muốn cứng rắn đoạt lại sẽ rất nguy hiểm.
Dù sao đây cũng là một mũi kim nhỏ, dù là bị chạm vào một chút cũng sẽ nguy hiểm chí mạng.
Alice mang theo Dạ Thần hướng ra ngoài.
"Đừng tới đây, nếu không. . . . .” Vương Ninh chú ý động tác quan trọng trong tay, cho nên bất chấp ở sau lưng, hắn vừa đi lùi vừa uy hiếp nói: "Yên tâm, chờ sau khi ta đưa Dạ Thần an toàn rời khỏi đây, sẽ đem cô ta trả lại cho ngươi.”
Alice đưa mắt nhìn Duật Tôn ở phía sau.
Anh hiểu ý tứ trong mắt của cô ta, một khi Mạch Sanh Tiêu bị cưỡng ép rời đi, sợ là. . . anh vĩnh viễn cũng sẽ mất đi cô ấy.
Dạ Thần sao lại chịu buông tay dễ dàng được?
. . . . . . . . . . . . . . . .
Mấy người lần lượt thoái lui đến cửa.
Dạ Thần chống đỡ vào vách tường, tay phải ý thức đè lại miệng vết thương, Alice không nghĩ tới là hắn đột nhiên tỉnh lại.
Dạ Thần suy yếu cố gắng đứng thẳng: "Vương Ninh, ngươi đang làm cái gì ở đây?”
"Dạ Thần, ngài tỉnh rồi?”
"Ta hỏi ngươi, đang làm cái gì?”
"Dạ Thần, vì tôi cứu ngài đi ra ngoài.”
Dạ Thần vươn tay đẩy Alice ra, hắn nhân thể dựa vào vách tường sau lưng: "Buông cô ấy ra.”
"Không được, không có cô ta, chúng ta chỉ còn đường chết.”
Dạ Thần vô lực, thật lâu sau mới có thể nói ra một câu đầy đủ: "Buông cô ấy ra, ta ra lệnh cho ngươi.”
Vương Ninh một hồi lâu cũng chưa mở miệng, sau một lát mới âm lãnh nói ra: "Ngươi nghĩ rằng ta thật sự muốn cứu ngươi sao? Tất cả tài liệu căn cứ ở nhà trên đều nằm trong tay ngươi, kể cả chỉ thị hiệu triệu để thống lĩnh tất cả, nếu ngươi chết thật thì chúng ta sau này làm sao có thể phát tài?”
"Hừ. . . . . . . Ngươi muốn đạo ngược làm phản.”
"Dạ Thần, ta vẫn không quên được ngươi nhiều năm bồi dưỡng ta như vậy.”
Bàn tay của Dạ Thần dùng sức đè tại bụng: "Xem ra, ta không đi thì không được phải không?”
"Điều này rất rõ ràng, thuộc hạ đối với ngài cũng đủ trung thành.”
Dạ Thần khóe miệng câu dẫn ra ý mỉa mai, hướng đến đẩy Alice ở bên cạnh ra: "Cút ngay cho ta! "
"Dạ Thần, ngài như vậy sẽ không tự đi được đâu.” Vương Ninh nói ra.
"Thương thế của ta chính là bị Alice gây ra, mang theo cô ta, không phải là muốn chết sao?”
Vương Ninh trừng mắt nhìn Alice: "Mẹ, lời nói của phụ nữ quả nhiên tin không được.”
"Ta còn có thể chống đỡ rời đi được.” Dạ Thần buông lỏng người, hai chân nặng nề đến gần bên cạnh Vương Ninh, bàn tay của hắn đặt lên bờ vai của Vương Ninh: "Cho ta mượn vài phần lực, đi thôi.”
"Duật Tôn, ngươi cho người chuẩn bị một chiếc phi cơ trực thăng. . . . .” Vương Ninh bắt đầu ra điều kiện để trốn đi.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Mạch Sanh Tiêu trắng bệch, chỉ có thể đi theo Vương Ninh lùi về phía sau.
Dạ Thần đưa ra tay trái, từ từ đến gần phía bên cô.
Lực đạo của Vương Ninh bị chi phối, không thể toàn tâm toàn ý ghìm chặt Mạch Sanh Tiêu.
Dạ Thần chờ đúng thời cơ, một phát dùng sức đẩy Sanh Tiêu ra, Vương Ninh trong nháy mắt kịp phản ứng, cầm lấy ống tiêm đâm tới. Dạ Thần thấy thế, tay trái không chút nghĩ ngợi đưa ra đỡ lấy mũi kim, tay phải hắn nhanh chóng rút súng, bắn ngay vào não bộ Vương Ninh.
Sanh Tiêu bị ngã xuống đất.
Vương Ninh cầm ống tiêm, ngón cái gắt gao theo động tác ấn xuống.
Dạ Thầm cảm thấy nhói đau, hắn run rẩy mở lòng bàn tay trái ra, chứng kiến trong lòng bàn tay bị kéo lê thành vết thương dài chừng 5cm, máu chảy ra, cùng với chất lỏng trong ống tiêm kia.
Mọi người đều giật mình, tình huống này chuẩn bị không kịp.
Ngay cả Mạch Sanh Tiêu cũng không hề nghĩ đến.
Cô cho rằng, Dạ Thần sẽ theo Vương Ninh rời đi, như vậy, hắn vừa có thể tái khởi Đông Sơn, vừa có thể mang cô đi, thế thì không phải là đúng theo ý nguyện của hắn sao?
Alice nhìn về phía bàn tay của Dạ Thần, cô đứng ở gần đó có thể rõ ràng thấy được Vương Ninh đã tiêm vào theo động tác bị ngã xuống, bước chân Alice không khỏi lùi lại về phía sau.
Mạch Sanh Tiêu sờ vào cổ.
Cô không hề bị thương.
"Ân Lưu Khâm?”
Cô đứng lên, muốn xông tới.
Duật Tôn bước nhanh về phía trước, c
ánh tay thon dài hữu lực vòng lại eo của Mạch Sanh Tiêu: "Đừng đi đến, nguy hiểm! "
Nửa người trên của Sanh Tiêu như bị nâng lên ở trước mặt Duật Tôn: "Ân Lưu Khâm. . . . . . .”
Dạ Thần nắm chặt bàn tay bị thương, tay phải chống ở vách tường, thân thể từ từ trượt xuống, trên vách tường ban bác hiện ra dấu tay đều là máu đỏ tươi.
"Đi thôi. . . . . . . tất cả đi thôi.”
Mạch Sanh Tiêu cũng cho rằng chính mình vững tâm, nhưng trong thời khắc này, cô ít nhất là động lòng. Alice vốn là hận không thể giết chết hắn, nhưng giờ phút này, súng trong tay cũng không khỏi thu về.
"Sanh Tiêu, chúng ta đi.”
Mạch Sanh Tiêu đứng yên bất động tại chỗ.
.
.
.
"Đi. . . . .” Ánh mắt của Dạ Thần dừng trên gương mặt của Sanh Tiêu: "Những đứa trẻ kia, cũng mang đi, trở về bên cạnh ba mẹ của bọn chúng.”
"Đây là anh làm chuyện ác, chính anh cần phải đi chuộc tội! "
"Nhưng có thể ta không còn sức lực. . . . . . . .”
Duật Tôn giữ lấy Mạch Sanh Tiêu, không để cho cô đến gần Dạ Thần: "Sanh Tiêu, chúng ta đi.”
Anh nửa kéo, nửa ôm Mạch Sanh Tiêu rời đi, Alice đi sát phía sau, lúc bước qua Dạ Thần đã nhìn hắn một cái.
"Còn không đi đi? Ta nói rồi. . . . . . . Tử thần không có thuốc giải.”
Trong lòng Alice lại dâng lên nỗi hận mà sải bước rời đi.
Dạ Thần dựa vào tường, trong mắt thấy thân ảnh Mạch Sanh Tiêu lảo đảo bước đi đang dần xa. . . cô đã nói qua, người như bọn họ sẽ có báo ứng.
Cô nói không sai, một người quả nhiên không thể làm quá nhiều chuyện ác.
Dạ Thần chứng kiến Mạch Sanh Tiêu rời đi, hắn cắn môi, bàn tay đau đớn không tính là gì. Nhưng hắn lại luôn cảm thấy toàn thân của mình giống như đang bị một thứ gì đó gặm nuốt.
Ánh mắt của hắn nhìn về phía trước, như chứng kiến một đôi mắt nhìn chằm chằm vào trên người hắn.
Ánh mắt của bọn nhỏ, là tinh khiết nhất.
Hắn đã từng nói, nếu như hắn có con thì sẽ đem tất cả tình yêu cho đứa nhỏ, hắn nghĩ, tất cả cha mẹ ở trên đời này cũng đều nghĩ như vậy sao?
. . . . . . . . . . . . . . . .
Mạch Sanh Tiêu được Duật Tôn đưa ra khỏi biệt thự, cô khom lưng dùng sức thở dốc.
Duật Tôn thấy Nam Dạ Tước đang bước tới, anh mặc một bộ đồ bằng nhung, tóc màu rượu đỏ hơi rối nhưng không thể che hết vẻ đường hoàng, tầm mắt của Duật Tôn dừng ở cánh tay của Nam Dạ Tước: "Không sao chứ?”
"Không có việc gì, một vết thương nhỏ thôi.”
"Trong trụ sở còn đang nhốt không ít trẻ con, chúng ta không nên ở lâu, cho người gọi điện thoại báo cảnh sát, bọn họ giỏi nhất xử lý những chuyện này.”
"Yên tâm đi.” Nam Dạ Tước bước đến bên cạnh anh: "Cùng về nhà đi.”
"Ừ.”
Duật Tôn đi tới ôm lấy vai Mạch Sanh Tiêu: "Dạ Thần mặc dù trúng thương nhưng không chết được đâu. Lập tức sẽ có người báo cảnh sát, chuyện này về sau giao cho họ xử lý.”
"Anh nói. . . . . . thứ kia có thật sự là độc bệnh AIDS không?”
Sanh Tiêu chợt cảm thấy không rét mà run.
"Đừng suy nghĩ, xem như là một cơn ác mộng, đợi chút nữa ở trên máy bay em ngủ một giấc, khi tỉnh lại thì chúng ta có thể đã về Ngự Cảnh Viên rồi.”
Bàn tay của Mạch Sanh Tiêu nắm chặt vạt áo của Duật Tôn: "Thật vậy chăng?”
Duật Tôn giơ tay lên, che đi tầm mắt của Sanh Tiêu: "Thật sự.”
Anh cảm giác được trong lòng bàn tay đã ướt át: "Tôn, nếu như trên đời này, căn cứ chưa bao giờ tồn tại thì thật tốt biết bao.”
"Anh cũng hy vọng như vậy.” Duật Tôn ôm chặt Sanh Tiêu, tầm mắt của anh hướng về nơi đó nhìn lại một lần cuối. Bây giờ, anh cuối cùng cũng có thể hoàn toàn thoát khỏi cơn ác mộng đã bám theo mình suốt hai mươi mấy năm đằng đẵng.
--
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook