Chìm Trong Cuộc Yêu
-
Chương 169: Đêm nay, em chủ động
******
Dung Ân ngồi ở mép giường, con trai đã sớm tỉnh dậy, Vương Linh đang trông chừng bé con ở dưới lầu.
Cô mất hồn nhìn ra ngoài cửa sổ, Nam Dạ Tước lúc đi chỉ nói với cô một lời rằng, hãy chờ anh trở lại. Cô biết rõ sự tình lần này có nhiều hung hiểm, cuộc sống đao kiếm đổ máu làm người ta phải lo sợ.
Đồng Đồng chạy chậm tới: "Mẹ?”
Dung Ân đếm lấy thời gian, đã mấy ngày rồi, Nam Dạ Tước một cuộc điện thoại cũng không gọi được cho cô.
"Mẹ?” Đồng Đồng lay lay cánh tay của Dung Ân: "Cha đã về rồi.”
Dung Ân giơ bàn tay lên, khẽ vuốt lên đầu con gái yêu: "Đồng Đồng ngoan nào, đi xuống dưới lầu chơi với em trai đi.”
Cô biết là Đồng Đồng hiểu chuyện, mỗi lần thấy cô ngồi bần thần suy nghĩ thì bé con đều biết dùng cách này để phân tán suy nghĩ của cô.
"Mẹ, Đồng Đồng không có gạt mẹ.”
Được rồi, cô cuối cùng cũng biết, câu chuyện cổ tích cho trẻ con "Sói Đến Đấy! ", vì sao đến cuối cùng tất cả mọi người đều không tin nó. Xem ra bình thường cũng không có nhiều cách để nói dối.
"Ân Ân.” Nam Dạ Tước bước đến sau lưng Dung Ân lặng yên không một tiếng động, anh vòng qua giường lớn đi đến trước mặt cô.
Dung Ân nghe được giọng nói quen thuộc, vừa ngẩng đầu lên đã thấy khuôn mặt tà mị mà phụ nữ còn muốn có được vài phần của Nam Dạ Tước. Cô bất chấp con gái đang ở đây, đứng vội dậy dùng sức ôm chặt lấy anh: "Anh đã có thể về rồi.”
"Mẹ thật là xấu, lời của Đồng Đồng nói mà mẹ còn không tin.”
Không có ai đáp lại cô bé.
"Ân Ân, đừng sợ hãi, không có việc gì, toàn bộ đã được giải quyết rồi.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn chỉ bằng một bàn tay của Dung Ân dựa vào cổ của Nam Dạ Tước: "Anh trở về thật là tốt.”
Đồng Đồng ngửa đầu lên, thấy bọn họ đang ôm chặt, như thế nào cũng không tách ra. Cô bé dứt khoát đi tới gần ôm chặt chân của Nam Dạ Tước: "Cha, cha có mua búp bê cho Đồng Đồng không? Còn nữa, có mua cái gì ăn ngon không?”
Tiếp tục không ai thèm để ý đến.
"Ân Ân, anh nhớ em.”
Dung Ân khẽ nhón mũi chân lên, khuôn mặt điềm tĩnh gật đầu: "Em cũng vậy.”
"Cha, mẹ. . .” Đồng Đồng có chút rầu rĩ.
Nam Dạ Tước lúc này mới cam lòng buông vợ hiền ở trong ngực ra, anh nhìn qua con gái đang ôm lấy bắp đùi của mình: "Đồng Đồng, con đi xuống nhà chơi với em trai nhỏ trước đi, cha cùng mẹ có lời muốn nói.”
Đồng Đồng đúng là bé con lém lỉnh, muốn lừa gạt cô bé sao, không có cửa đâu.
"Cha có mua thứ gì hay cho Đồng Đồng không?”
"Cha lần này đi ra ngoài không phải là đi chơi, đợi chút nữa ăn cơm trưa xong, cha sẽ lái xe dẫn con đi mua, được không?”
Đồng Đồng mặc váy công chúa màu hồng phấn đáng yêu, ôm búp bê Chibi Maruko, tướng mạo ngọt ngào nhưng hết lần này tới lần khác lại vô cùng tinh quái: "Cha, Đồng Đồng biết, cha muốn đè nặng mẹ.”
". . . . . .” Dung Ân há to miệng, không nói được gì.
"Lời này ai dạy con?” Nam Dạ Tước ngồi xổm xuống, bé con nho nhỏ này không học ngoan, xem ra phải nghiêm khắc giáo dục mới được.
Trông thấy Nam Dạ Tước trên mặt mất vui vẻ, con gái Nam Tứ Đồng le lưỡi: "Đồng Đồng chính mình nhìn thấy, không tốt nha, cha nặng hơn mà, cũng không sợ đè đau mẹ, hừ.”
". . . . . . . .”
"Con rõ ràng đã nhìn lén?”
Hư, không đánh đã khai.
Nam Dạ Tước khom lưng ôm lấy con gái: "Đồng Đồng, con nhìn sai rồi, đó là mẹ bị đau lưng, cha tự chữa bệnh cho mẹ.”
"Thầy giáo nói, có bệnh thì phải đưa đến bệnh viện.”
"Bệnh của mẹ chỉ có cha mới có thể chữa được.”
"Thật vậy chăng?” Vẻ mặt của Đồng Đồng biểu hiện ra bán tính bán nghi.
Nam Dạ Tước ôm bé con đi ra ngoài: "Đương nhiên, con vừa rồi không thấy tinh thần của mẹ không tốt đấy sao? Bây giờ eo của mẹ lại đang bị đau đó.”
"Oh.” Đồng Đồng nhìn qua Dung Ân: "Vậy cha lại muốn chữa bệnh cho mẹ sao?”
"Đồng Đồng thật thông minh.”
Nam Dạ Tước ôm Đồng Đồng đến hành lang, anh định xoay người bước vào phòng ngủ thì bé con lại hướng vào phía cửa làm mặt xấu: "Cha nói dối thì mũi sẽ dài ra đó, Đồng Đồng không tin lời của cha. . .” Nói xong, người đã như một làn khói mà chạy xuống dưới lầu.
Nam Dạ Tước đóng sập cửa lại, tiểu nha đầu xấu xa này, càng lớn càng khó quản giáo.
Dung Ân ngồi ở mép giường, con trai đã sớm tỉnh dậy, Vương Linh đang trông chừng bé con ở dưới lầu.
Cô mất hồn nhìn ra ngoài cửa sổ, Nam Dạ Tước lúc đi chỉ nói với cô một lời rằng, hãy chờ anh trở lại. Cô biết rõ sự tình lần này có nhiều hung hiểm, cuộc sống đao kiếm đổ máu làm người ta phải lo sợ.
Đồng Đồng chạy chậm tới: "Mẹ?”
Dung Ân đếm lấy thời gian, đã mấy ngày rồi, Nam Dạ Tước một cuộc điện thoại cũng không gọi được cho cô.
"Mẹ?” Đồng Đồng lay lay cánh tay của Dung Ân: "Cha đã về rồi.”
Dung Ân giơ bàn tay lên, khẽ vuốt lên đầu con gái yêu: "Đồng Đồng ngoan nào, đi xuống dưới lầu chơi với em trai đi.”
Cô biết là Đồng Đồng hiểu chuyện, mỗi lần thấy cô ngồi bần thần suy nghĩ thì bé con đều biết dùng cách này để phân tán suy nghĩ của cô.
"Mẹ, Đồng Đồng không có gạt mẹ.”
Được rồi, cô cuối cùng cũng biết, câu chuyện cổ tích cho trẻ con "Sói Đến Đấy! ", vì sao đến cuối cùng tất cả mọi người đều không tin nó. Xem ra bình thường cũng không có nhiều cách để nói dối.
"Ân Ân.” Nam Dạ Tước bước đến sau lưng Dung Ân lặng yên không một tiếng động, anh vòng qua giường lớn đi đến trước mặt cô.
Dung Ân nghe được giọng nói quen thuộc, vừa ngẩng đầu lên đã thấy khuôn mặt tà mị mà phụ nữ còn muốn có được vài phần của Nam Dạ Tước. Cô bất chấp con gái đang ở đây, đứng vội dậy dùng sức ôm chặt lấy anh: "Anh đã có thể về rồi.”
"Mẹ thật là xấu, lời của Đồng Đồng nói mà mẹ còn không tin.”
Không có ai đáp lại cô bé.
"Ân Ân, đừng sợ hãi, không có việc gì, toàn bộ đã được giải quyết rồi.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn chỉ bằng một bàn tay của Dung Ân dựa vào cổ của Nam Dạ Tước: "Anh trở về thật là tốt.”
Đồng Đồng ngửa đầu lên, thấy bọn họ đang ôm chặt, như thế nào cũng không tách ra. Cô bé dứt khoát đi tới gần ôm chặt chân của Nam Dạ Tước: "Cha, cha có mua búp bê cho Đồng Đồng không? Còn nữa, có mua cái gì ăn ngon không?”
Tiếp tục không ai thèm để ý đến.
"Ân Ân, anh nhớ em.”
Dung Ân khẽ nhón mũi chân lên, khuôn mặt điềm tĩnh gật đầu: "Em cũng vậy.”
"Cha, mẹ. . .” Đồng Đồng có chút rầu rĩ.
Nam Dạ Tước lúc này mới cam lòng buông vợ hiền ở trong ngực ra, anh nhìn qua con gái đang ôm lấy bắp đùi của mình: "Đồng Đồng, con đi xuống nhà chơi với em trai nhỏ trước đi, cha cùng mẹ có lời muốn nói.”
Đồng Đồng đúng là bé con lém lỉnh, muốn lừa gạt cô bé sao, không có cửa đâu.
"Cha có mua thứ gì hay cho Đồng Đồng không?”
"Cha lần này đi ra ngoài không phải là đi chơi, đợi chút nữa ăn cơm trưa xong, cha sẽ lái xe dẫn con đi mua, được không?”
Đồng Đồng mặc váy công chúa màu hồng phấn đáng yêu, ôm búp bê Chibi Maruko, tướng mạo ngọt ngào nhưng hết lần này tới lần khác lại vô cùng tinh quái: "Cha, Đồng Đồng biết, cha muốn đè nặng mẹ.”
". . . . . .” Dung Ân há to miệng, không nói được gì.
"Lời này ai dạy con?” Nam Dạ Tước ngồi xổm xuống, bé con nho nhỏ này không học ngoan, xem ra phải nghiêm khắc giáo dục mới được.
Trông thấy Nam Dạ Tước trên mặt mất vui vẻ, con gái Nam Tứ Đồng le lưỡi: "Đồng Đồng chính mình nhìn thấy, không tốt nha, cha nặng hơn mà, cũng không sợ đè đau mẹ, hừ.”
". . . . . . . .”
"Con rõ ràng đã nhìn lén?”
Hư, không đánh đã khai.
Nam Dạ Tước khom lưng ôm lấy con gái: "Đồng Đồng, con nhìn sai rồi, đó là mẹ bị đau lưng, cha tự chữa bệnh cho mẹ.”
"Thầy giáo nói, có bệnh thì phải đưa đến bệnh viện.”
"Bệnh của mẹ chỉ có cha mới có thể chữa được.”
"Thật vậy chăng?” Vẻ mặt của Đồng Đồng biểu hiện ra bán tính bán nghi.
Nam Dạ Tước ôm bé con đi ra ngoài: "Đương nhiên, con vừa rồi không thấy tinh thần của mẹ không tốt đấy sao? Bây giờ eo của mẹ lại đang bị đau đó.”
"Oh.” Đồng Đồng nhìn qua Dung Ân: "Vậy cha lại muốn chữa bệnh cho mẹ sao?”
"Đồng Đồng thật thông minh.”
Nam Dạ Tước ôm Đồng Đồng đến hành lang, anh định xoay người bước vào phòng ngủ thì bé con lại hướng vào phía cửa làm mặt xấu: "Cha nói dối thì mũi sẽ dài ra đó, Đồng Đồng không tin lời của cha. . .” Nói xong, người đã như một làn khói mà chạy xuống dưới lầu.
Nam Dạ Tước đóng sập cửa lại, tiểu nha đầu xấu xa này, càng lớn càng khó quản giáo.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook