Chim Sẻ Ban Mai
Quyển 1 - Chương 29: Rắc rối bức hình phát sinh 4

Xa lánh và khiêu khích là 2 tiết mục thường diễn mỗi ngày, bởi vì Kim Ánh Minh mãi vẫn không thấy xuất hiện mà cừu hận của các bạn học nữ đối với tôi lại càng ngày càng tăng. Cơ hồ như mỗi ngày, tôi đều nhận được từ hai đến ba phong thư đe dọa, nguyền rủa càng ngày càng ngoan độc, còn kèm theo vài con ếch , con sên bị mổ xẻ, sách giáo khoa cũng bị vẽ bậy và xé nát , cũng vì vậy mà khi đi học tôi thường xuyên bị thầy cô hung hăng phê bình sau đó bắt phạt đứng

Mông Thái Nhất vẫn kiên trì mà quật cường cùng tôi đối mặt với tất cả, tôi cảm giác tâm lý của mình dần dần bị suy sụp, nhưng cũng vì hắn mà ổn định đôi phần

Kim Ánh Minh sẽ trở về, tôi gian nan chịu đựng………….

Tiết trời mùa thu, không biết có phải là do sự ảnh hưởng của hoàn cảnh bị ức hiếp hay không mà cũng bắt đầu trở nên lạnh lẽo

Bíp………….bíp……..!

Là tin nhắn! Của Việt Mỹ!!

“Thu Thu, cô không sao chứ, tôi không tiện đi đến lớp gặp cô.

Sau khi tan học cô có thể tới Giáo Học Lâu được không? Đừng kêu Mông Thái Nhất , không gặp không về!”

Là Việt Mỹ, nàng vẫn tin tưởng tôi!! Nàng vẫn xem tôi là bạn bè!! Cầm trong tay di động, nước mắt của tôi không thua kém trào ra, ít ra ở Hayakawa , tôi vẫn còn một người bạn tốt…………………

Nhìn qua Mông Thái Nhất đang ngủ, tôi vội vàng lau nước mắt.

………………………..

Sau khi tan học, tôi thừa dịp Mông Thái Nhất chưa tỉnh lại, chạy ra ngoài. Vội vã chạy lên tầng thượng, tôi thật sự nhớ…………rất nhớ Việt Mỹ, mấy ngày nay kềm chế cảm xúc, khiến tôi có chút hổn hển

“Việt Mỹ! Việt Mỹ!”

Mở cửa ra,trên sân thượng vẫn vi vu gió lạnh, một bóng người cũng không

“Việt Mỹ!”

Trời âm u đè thấp, xem ra trời muốn mưa rồi

Tôi đứng ở khoảng sân to rộng ôm lấy thân thể, nghĩ tới Việt Mỹ hẳn là đã rời đi

“Ma Thu Thu, mày thật đúng là không sợ chết a!” Tử Lôi, là giọng nói của Tử Lôi, tôi quay lại, thấy được Tử Lôi cùng đám bạn bè đáng sợ của nàng

Các nàng sao lại tới đây? Tôi theo bản năng lùi xuống…………….

“Sao vậy? Sợ hãi? Mông Thái Nhất hiện tại cũng không giúp gì được cho mày rồi, tao xem mày còn dám kiêu ngạo nữa không, nha đầu chết tiệt kia…………….”

”Đừng sợ, Ma Thu Thu!” Tôi không ngừng nói với chính mình, tôi không có làm chuyện xấu, tôi không cần sợ các nàng!!

“Da mặt của mày cũng thật dày, làm nhiều chuyện ghê tởm như vậy còn dám ngang nhiên đứng ở Hayakawa…………….”

“Tôi tôi…………..tôi không…………….”

“Hừ, còn dám chết cũng không thừa nhận, tao nói cho mày biết, hôm nay tốt nhất mày nên hướng toàn bộ mọi người viết thư sám hối sau đó ngoan ngoãn biến khỏi Hayakawa, nếu không………………”

Thu sám hối!!!!

“Đem chuyện mày dụ dỗ Mông Thái Nhất, hãm hại Kim Ánh Minh rõ ràng viết ra!!” (Rin: xì……rõ một đám mê zai…..!!!)

“Đúng, đồ nha đầu không biết xấu hổ, hướng mọi người xin lỗi!”

……………………………..

Tôi không có, tôi không có!! Tôi dùng sức lắc đầu, tôi không có làm chuyện đó, tại sao không ai tin tôi!!!

Chát! Bất thình lình tôi bị một bàn tay giáng thẳng vào mặt, nữ sinh như võ sĩ đô vật bên người Tử Lôi từng bước tiến lại gần!!

“Hoa Chi, không cần cùng nó dài dòng, lấy điện thoại của nó!”

Đừng! Trong nháy mắt, túi xách của tôi đã bị nữ sinh đô vật kia đoạt lấy,nàng đem toàn bộ đồ đạc trong túi xách của tôi trút ra, tôi hoàn toàn không có cách nào phản kháng!

“Đợi chút, Tử Lôi, cậu xem đây là cái gì!?” Nàng đưa ra hiển nhiên là bức tranh của Kim Ánh Minh!!

Tử Lôi nâng mi nhìn bức hình rồi lại nhìn tôi, trong lỗ mũi hừ hừ cười lạnh

Tôi hoảng sợ nhìn chằm chằm bức họa nằm trong tay Tử Lôi, tâm thắt lại chặt chẽ

“Ming? Tử Lôi, là Kim Ánh Minh!! Kim Ánh Minh cư nhiên còn tặng tranh cho nó……………….”

Tôi căng thẳng cắn môi, không được!! Trăm ngàn lần không được………

“Ma Thu Thu! Mày…………………”Trong đầu Hoa Chi liều mạng tìm từ ngữ ác độc để hình dung tôi, nhưng tầm mắt của nàng liền chuyển về hướng bức tranh, nàng đoạt lấy bức tranh trong tay Tử Lôi

“Mày căn bản không xứng với bức tranh của Kim Ánh Minh……………..”

Không được, lòng mạnh mẹ rối rắm một khối, đừng, van cầu cô đừng…………………

Lời nói của Hoa Chi vừa dứt , nàng liền dùng hai tay ra sức kéo, bức tranh bị xé thành hai nữa. Lòng của tôi cũng bị nàng xé đôi, đau quá……….

Đó là Linh Kim Ánh Minh tặng cho tôi, là Linh của tôi…………

“Hoa” Giọng nói tàn khốc tựa hồ đang phối hợp cùng sợ hãi của tôi.Tôi bất chấp cả người đau xót, cổ họng phát ra một tiếng ách thật to, dồn sức xông đến đoạt lấy bức tranh trong tay nàng. Nàng bị tôi làm cho nhất thời hoảng sợ, trong tâm không vững té nhoài xuống đất

“Hoa Chi!” Tử Lôi thấy thế cũng hốt hoảng kêu to

Hoa Chi dùng sức đẩu tôi ra, hùng hùng hổ hổ từ trên mặt đấy đứng lên. Đem bức tranh vừa bị giật lại đã nhăn nhúm mà nặng nề chà đạp nó trước mặt tôi

“Đồ nha đầu không biết xấu hổ, còn không mau viết thư sám hối!”

“Tôi không có làm, tôi thật sự không có làm……………” Tôi nhìn bức tranh đã biến thành mảnh vụn nhỏ, không ngừng lặp lại một lời duy nhất……

“Được, là mày nói nha!” Tử Lôi dẫn đám người Hoa Chi trở về

Loảng xoảng!! Âm thanh khóa cửa đem tia kiên cường cuối cùng của tôi đoạt mất

“Ma Thu Thu, ôm cái chết cũng không chịu hối cái của mày đi gặp quỷ đi!” Cách sau cánh cửa thủy tinh Tử Lôi lạnh lùng nhìn tôi xoay lưng bỏ đi

Tại sao không tin tôi? Tại sap tôi lại tới Hayakawa? Tại sao?? Tại sao??

Oanh long long…………..oanh long long…………..Cùng với tiếng sấm, tia chớp trắng bệch xẹt qua đỉnh đầu tôi

Tôi sẽ không viết thư sám hối, tôi không viết,tôi không biết, không viết

“Cho tôi ra ngoài, ra ngoài………………” Tôi liều mạng vỗ lên cánh cửa thủy tinh, nhưng không ai đáp lại

Gió thật lớn………….

Lạnh quá……………

Bên kia, mảnh nhỏ tia chớp trắng bệch hạ xuống thật rõ

Kim ÁNh Minh, anh ở đâu? Kim Ánh Minh, tôi thật sự không thể chống đỡ được nữa rồi……………

………………………….

Thời gian ở tầng lầu cao nhất, tôi tựa hồ cảm giác như có người gọi tôi, thật xa, nhưng cũng thật gần!!!

“Sẻ con!! sẻ con!!!…………………”

“Loảng xoảng………….” tôi nghe thấy âm thanh của thủy tinh rơi

Mông Thái Nhất! là Mông Thái Nhất, trong khoảnh khắc cuối cùng trước khi nhắm mắt, tôi nhìn thấy Mông Thái Nhất đập nát thủy tinh mở cửa xông tới

Cái tên này, vẫn cứ bạo lực như vậy …………..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương