Mao Cống Hiến và cảnh sát Lưu hoang mang liếc nhau một cái, là ai dám to gan lái xe nổ súng tại Hoắc gia?

Vệ sĩ trước cửa cũng không có động tĩnh gì.

Có người không kiềm chế được lòng hiếu kỳ bèn đi ra ngoài ngó nghiêng, không ngờ chỉ thấy mấy tên vệ sĩ nằm la liệt trước cổng, còn phía xa đang trực tiếp tiến vào cổng lớn là người của Sở Cảnh sát.

Pằng…pằng

Tiếng súng nổ ra liên tục, ngay lúc nhìn thấy cảnh sát Lưu đứng trước cửa chính đám người đó mới dừng lại.

“Mấy đứa ranh con này, dám cầm súng đi bắn loạn sao?” Cảnh sát Lưu rống lên.

“Báo cáo sếp, có tên tội phạm tấn cống chúng tôi ngay trên đường lớn, sau đó hắn chạy về phía Hoắc gia.”

“Tội phạm nào?”

“Báo cáo, cô ta đã lẻn vào biệt thự rồi.”

“Cảnh sát Lưu thật có bản lĩnh, hôm nay là muốn thanh lý toàn bộ Hoắc gia chúng tôi sao?” Hoắc Lệ sắc mặt không thay đổi, làm như pha trò mà híp mắt mỉm cười.

“Hoắc gia, ngài cũng nghe thấy rồi, có một tên tội phạm đang lẩn trốn trong biệt thự.” Cảnh sát Lưu mặt xanh mét, Sở Cảnh sát giữa đêm bất ngờ công kích Hoắc gia, việc này quá nghiêm trọng.

Chưa bàn đến quân lực Hoắc gia dồi dào đến thế nào, chỉ riêng tài lực đã chiếm đến 1/3 kinh tế toàn Nam thành, là một gia tộc lớn được cấp trên hết sức quan tâm, nếu lão ta không giải trình được sự việc tối nay chỉ sợ mối thù này không dễ bỏ qua.

Hắn vốn chỉ đi cùng Mao Cống Hiến đến Hoắc gia tìm đứa con trai kia, thuận tiện chất vất hắn về việc tàng trữ một số “đồ vật”, không ngờ kết quả lại bị kéo xuống vũng bùn, biến thành Hoắc Lệ chất vấn hắn.

“Tội phạm nào, đã tra rõ chưa?”

“Một tên nữ tội phạm.”

“Hoắc Lệ, mày phải chết!!!” Có tiếng hét lên, một người phụ nữ lao ra từ phía sau thân cây tùng bách, nổ súng hướng về phía Hoắc Lệ.

“Đào Thành Chanh, cô ta sao lại ở đây?”

“Con mụ điên này từ đâu chui ra?”

Hiện trường bỗng nhiên náo loạn, những Hoắc gia vẫn bình chân như vại, trong nháy mắt hai luồng đạn giao nhau, viên đạn của Đào Thành Chanh ngay lập tức bị nghiền nát.

Một nữ nhân tất nhiên không thể so bì với những tay súng già đời lão luyện, kết cục nhanh chóng được ấn định, đôi mắt cô ta trợn to, vài viên đạn xuyên thủng ngực, nằm sõng soài trên mặt đất.

Như một trò hề kết thúc trong nháy mắt.

“Hoắc Lệ!” Đào Thất biến sắc, một cỗ lửa giận sôi sục trong lòng, giống như mất đi lý trí mà hét lên.

“Vì sao anh không trốn đi?”

“Thất Thất…”

“Em không cần anh phải chứng minh bản thân mệnh tốt!” Đào Thất rất nhạy bén, ngay vào lúc Hoắc Lệ và Mao Cống Hiến đi ra phía sảnh lớn liền đoán được anh đang chuẩn bị làm gì.

Cùng Mao Cống Hiến và Cảnh sát Lưu đi tham quan Hoắc gia, sau đó dẫn cậu vào hình phòng, bây giờ là hiện trường bắn chết người.

Hoắc Lệ đây là muốn cho Đào Thất thấy rõ con người của anh, không phải là con người ôn nhu hiền dịu, tay anh đã nhuốm máu, hơn nữa còn là máu của rất nhiều người.

Anh cũng biết rằng hôm nay sẽ có người tập kích ám sát, còn cố ý đi ra cửa để chứng minh cho Đào Thất thấy rằng: Nhìn xem, anh sẽ không chết được.

Muốn đem toàn bộ sự việc xử lý ổn thỏa, cho Đào Thất nhìn thấy một Hoắc Lệ hoàn hảo không một vết thương tổn.

“Thất Thất, cô ta chết rồi.”

“Chết ngay trước mặt em, về sau em sẽ không còn người nhà nữa rồi!”

Không còn người nhà nữa rồi… Lẽ nào Hoắc Lệ nghĩ rằng cậu vẫn chưa dứt khoát cắt đứt với Đào gia?

Đào Thất lại hiểu thêm, hóa ra Hoắc Lệ vừa nhớ đến chuyện đời trước, cho nên anh vẫn có chút không yên lòng.

Đời trước cậu nghe lời mẹ, sống ở Đào gia thành thật ngoan ngoãn, cho dù bị chèn ép khinh thường, về sau cũng không dựa vào quyền lực Hoắc gia mà trả thù Đào gia, khiến cho Hoắc Lệ tưởng lầm cậu vẫn còn tâm tư với gia tộc kia.

Nhưng không ngờ rằng, Hoắc Lệ thậm chí còn muốn tự tay bắn chết Đào Thành Chanh trước mặt cậu.

Đào Thất lại nhớ tới gian hình phòng kia, có lẽ Hoắc Lệ cảm thấy cậu không thể tiếp nhận được con người thật của anh, nên dùng cách này để nhắc nhở cậu một lần nữa.

Em đã chắc chắn với quyết định của mình chưa? Có phải sẽ lại như kiếp trước, rời bỏ tôi và Hoắc gia?

Một lát sau, tiếng xôn xao trong phòng khách khiến cho nhóm người trước cửa đều quay đầu lại.

“Hoắc Lệ, mày là thứ lòng lang dạ sói! Đã nói sẽ buông tha lão đại của chúng tao, mày lại chém đứt tay ngài, nhốt ngài trong Hình phòng.”

Tửu thúc và Kính Mắt vốn dĩ đang bị nhốt giam, giờ phút này lại đỡ Nhị Mao và Mã Môn xuất hiện trong phòng khách.

Đây… rốt cuộc là tình huống gì?

“Nhị Mao!! Hoắc Lệ, mày quả nhiên dám nhốt con trai tao, còn chặt đứt bàn tay nó, mày tốt nhất nên giải thích chuyện này rõ ràng!” Mao Cống Hiến ngẩng đầu nhìn thấy Nhị Mao, thanh âm bỗng lạnh đi vài phần.

“Việc này, Hoắc gia, Nhị Mao vì sao lại ở đây…?”

Nhị Mao vì sao lại ở đây? Đào Thất cũng tràn đầy nghi ngờ, cậu biết rõ Hoắc Lệ sẽ không lật lọng.

Hắc ca tóm được hắn? Không hẳn.

David nhốt hắn lại? Không có mệnh lệnh của Hoắc Lệ David tuyệt đối không làm ra những việc như vậy.

Nhị Mao tự mình diễn ra màn kịch chặt tay sau đó bị nhốt? Có khả năng! Nhưng vì sao hắn ta phải làm như vậy, hạ thủ với chính bản thân mình cũng thật dã man.

“Hoắc gia, không ngờ mày là kẻ như thế, trước mặt làm bộ sau lưng lật lọng.” Nhị Mao khoác 2 cánh tay lên vai Kính Mắt và Tửu thúc, một bên tay quấn băng vải nhuộm máu đỏ thẫm, mặt mũi tái nhợt không một chút sức sống.

“Haha, vậy mà đường đường là chủ nhân Hoắc gia đấy!”

“Đây là người nắm trong tay toàn bộ quyền lực tài lực của Hoắc gia đấy, hắn muốn làm gì cũng đâu có ai ngăn cản nổi.” Tiểu Đường trào phúng.

Kính Mắt trầm mặt đẩy gọng kính.

“Hoắc gia, việc này… Ngài… “ Cảnh sát Lưu nhìn trái nhìn phải.

“Nhị Mao, cậu lợi dụng Đào Thành Chanh nổ súng sau đó chớp thời cơ lẻn vào hậu viện, hóa ra Đào Thành Chanh chỉ là quân cờ che mắt.” Đào Thất bỗng nhiên lên tiếng.

“Đào Thất, Hoắc Lệ giết anh trai của cậu, giết cả em gái của cậu, hắn ta niêm phong Đào gia, khiến cho Đào gia kẻ trên người dưới không còn nơi dung thân giữa Nam thành này! Cậu thì ở đây vui vẻ hòa nhã đối xử với kẻ thù, cậu có thẹn với liệt tổ liệt tông Đào gia hay không?” Mao Cống Hiến bất ngờ rống lên.



“Tôi nghĩ các ngài nên nhìn quanh một chút, ở đây là Hoắc gia, không phải Mao gia, cũng không phải Sở Cảnh sát hay Văn phòng Chính phủ…” Hắc ca gãi gãi lỗ tai.

“Đào gia đối đãi với Đào thiếu gia như thế nào, tùy tiện hỏi một câu, nghe ngóng một chút liền biết. Đào gia chỉ có một đứa con trai là Đào Thành Võ, một đứa con gái là Đào Thành Chanh, làm gì có ai tên là Đào Thất!”

Đào Thất cảm kích nhìn về phía Hắc ca, cảm thấy người này là người hiểu chuyện, mặc dù cách nói có hơi khó nghe, nhưng gần như toàn bộ đều là sự thật.

“Hoắc gia, cậu đừng giảo biện, nếu đã như vậy thì những kẻ này tôi sẽ dẫn đi!” Mao Cống Hiến cười lạnh.

“Tôi cho phép các người rời đi sao?” Hoắc Lệ từ tốn rút súng bên hông.

Mao Cống Hiến sửng sốt, cũng chĩa súng về phía Hoắc Lệ: “Hoắc Lệ, cậu muốn đối đầu với người của Chính phủ sao? Muốn động thủ với cảnh sát sao?”

“Hai lão già các người có thể đi, bốn tên này ở lại!”

Phòng khách bỗng rơi vào thế cục giương cung bạt kiếm, hết sức căng thẳng. Nhị Mao trong mắt hiện lên vẻ mãn nguyện vui sướng, tựa hồ muốn hét lên: Nhanh, mau nổ súng nào!

“Pằng…”

Tiếng súng thật sự vang lên giữa phòng khách.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương