Chim Hoàng Yến Tự Chui Đầu Vào Lưới
-
Chương 68: Bàn Tay
“Dĩ Đông, mấy ngày nay cậu vất vả rồi, mau quay về phòng nghỉ ngơi, tôi dẫn bác sĩ lên xem lại vết thương trên ngực cậu.”
“Vết thương đã sắp khỏi rồi, cảm ơn Hắc ca.”
6h tối, Dĩ Đông rời khỏi phòng giam cũng không thấy quay lại, hắn cùng Hắc ca ngồi ở phòng khách báo cáo công việc mấy ngày nay.
“Ừ, còn nửa tiếng sẽ đến giờ cơm, mọi người đã lâu không ăn cùng một bữa, lần này liên hoan một chút, thuận tiện làm quen với vị Đào thiếu kia.”
“Đào… Cái gì?”
“Mấy ngày nay tôi và David đều quan sát thấy, Hoắc gia đầu tiên là dẫn cậu ấy đi gặp người của Sở Cảnh sát, người của Chính phủ, để cho cậu ấy tự xử lý toàn bộ vụ án lần này. Tiếp theo là đám người đó hết người này người kia mang lễ vật đến lấy lòng cậu ấy. Nhìn vào rất dễ thấy, Hoắc gia về sau muốn cậu ấy trở thành người nhà.”
“Cậu ấy cũng có ý tứ, rất dốc sức bảo vệ Hoắc gia, xem như tự chứng minh được bản thân rồi. Về sau nếu thật sự muốn được xem trọng còn phải xuất ra hết sức bản lĩnh đàn ông, không thể chỉ là một bình hoa di động được.”
“Tôi muốn đi rửa tay một chút.” Dĩ Đông không thể nghe tiếp, đứng dậy xoay người muốn rời đi. Hướng đến WC cần phải thông qua một hành lang dài, cuối hành lang chính là vườn hoa phía sau biệt thự.
Ở đằng sau vườn hoa là một gian phòng chuyên dùng để giam giữ kẻ phản bội, gián điệp, còn có những tên có ý đồ mưu hại Hoắc Lệ, Dĩ Đồng trước kia chính là bị nhốt ở đó, từng chịu không ít khổ hình bên trong.
“Bọn họ nói nhà giam, có lẽ là căn phòng này.” Dĩ Đông bước gấp rút, vì không muốn kéo dài thời gian quá lâu khiến cho Hắc ca nghi ngờ, hắn gần như chạy về phía phòng giam mở một cánh cửa ngầm đi vào.
Ở giữa phòng giam là một trụ gỗ đóng thành hình chữ thập, chuyên dùng để trói người, xung quanh là các hình cụ tra tấn, không khí xung quanh tràn ngập mùi vị tanh tưởi, có lẽ thường xuyên có kẻ bị nhốt ở đây.
Dĩ Đông đặt bàn tay bị chặt đứt kia dưới chân trụ gỗ sau đó lập tức rời đi.
Kế hoạch khá hoàn hảo, bàn tay kia thoạt nhìn như vừa bị chặt đứt, mặc dù để qua mười mấy tiếng vẫn chưa bị thối rữa biến sắc, Tửu thúc không biết đã sử dụng biện pháp bảo quản lợi hại gì.
“Tôi trở lại rồi đây.”
Trong phòng khách, Hắc ca đang hãm một ấm trà, thanh nhàn tự tại.
“Ừ.”
“Trên người cậu có mùi gì kỳ quái?”
“Vậy sao?” Dĩ Đông hỏi lại.
“Có lẽ đã vài ngày không tắm rửa, cậu mau về phòng vệ sinh thân thể đi, đừng để lát nữa mất mặt trước Hoắc gia, mọi người sẽ tẩn cậu một trận đấy.”
Dĩ Đông nghe được lời này, trong lòng khẽ thở dài một hơi, còn tưởng âm mưu bại lộ. Chờ đến khi hắn tắm rửa xong quay về phòng khách đã nhìn thấy hai vị khách mới đến.
“Hoắc gia, đây là lễ vật tôi chuẩn bị cho Đào thiếu gia, hôm qua vội vội vàng vàng không kịp chuẩn bị, món quà này là đặc biệt dành riêng cho cậu ấy.”
Hôm qua đã diễn một màn xã giao này, lần này vẫn là Hoắc Lệ và Đào Thất ngồi trên sofa, nhưng trong tay cảnh sát Lưu không phải hòm tiền mà là một khối ngọc phỉ thúy.
“Ngọc này có tác dụng tĩnh tâm dưỡng thân, đem đến cho người đeo phúc khí, lần trước đi chùa miếu là tôi đặc biệt thỉnh được.”
Tất nhiên miếng ngọc này không phải là thỉnh từ chùa nào, mà là lão ta nhặt tạm từ nhà Mao Cống Hiến, vì vội vàng muốn quay lại Hoắc gia chất vấn sự việc nên lão phải tìm cớ che giấu.
Có thể lão ta diễn quá vụng, ánh mắt cứ luôn đảo qua hành lang phía sau, bị Hoắc Lệ phát hiện ra điểm bất thường.
“Cảnh sát Lưu có vẻ rất lưu tâm đến hành lang trong biệt thự của tôi nhỉ?”
“Đúng đúng, tôi từng nghe nói cuối hàng lang kia có một hình phòng để xử lý tội phạm, kẻ kín miệng đến mấy một khi vào đó cũng phải mở miệng khai ra tất cả. Chúng tôi ở Sở Cảnh sát gần đây bắt được một phạm nhân, hắn ta sống chết không chịu nhận tội, tôi đang suy nghĩ có thể hay không đi tham quan hình phòng của Hoắc gia, tiện thể mở rộng kiến thức chất vấn tội phạm một chút.”
“Mao tiên sinh cũng có hứng thú?”
Không đợi Mao Cống Hiến đáp, Hoắc Lệ sảng khoái đáp ứng, dẫn đầu đoàn người cùng nhau đi về phía hình phòng. Hai lão già bốn mắt nhìn nhau lộ rõ hoang mang, dễ dàng như vậy? Chẳng lẽ lá thư kia là giả?
“Thất Thất, muốn đi cùng hay chờ ở phòng khách?” Hoắc Lệ đứng dậy xoay người đưa tay với Đào Thất, tựa như hành động lịch sự mời bạn nhảy cũng khiêu vũ, nho nhã lễ độ.
“Em đi cùng.” Đào Thất nắm lấy cánh tay anh.
Hình phòng sao? Cậu có cảm giác Hoắc Lệ đang thăm dò cậu, muốn từng bước bộc lộ rõ bản chất của mình, mặc kệ Hoắc Lệ là người như thế nào, anh vẫn luôn là người ôn nhu nhất trên thế giới, cậu tin tưởng anh.
Cho dù đánh vỡ toàn bộ niềm tin từ trước đến nay trong lòng em, em cũng không sợ sao?
Ừm, không sợ, Đào Thất tươi cười nắm chặt tay anh.
Hoắc Lệ kéo tay Đào Thất, dắt cậu đi phía trước, hai người trò chuyện cười nói vui vẻ, không khí ấm áp ngập tràn.
Mao Cống Hiến cùng Cảnh sát Lưu đi ngay sau, hai bên lần lượt là Hắc ca, David và Dĩ Đông ở sau cùng.
Đoàn người chậm rãi, thoạt nhìn thuận lợi thăm thú đó đây, lại không hề biết rằng chuyến thăm quan này do một số kẻ cố tình sắp đặt để kích động một trận chiến.
Đi qua đi lại cuối cùng dừng bước ở cuối hành lang.
Mở ra cửa sau, bước xuyên qua vườn hoa chính là một gian phòng cũ nát rách rưới.
Lại đi tiếp, mở cửa Hình phòng, thuận lợi bước vào tham quan.
“Hình phòng này… Haha, quả nhiên không tồi, hình cụ này thật đầy đủ, xem ra phạm nhân muốn giữ kín miệng cũng khó.” Cảnh sát Lưu cười gượng.
Không biết vì sao, càng đến gần giữa phòng, không khí càng trầm xuống.
“Nhưng mà Hoắc gia, ngài có phải là ra tay hơi ác độc rồi không, đến bàn tay của phạm nhân cũng bị chặt đứt lìa…”
“Ở đâu ra bàn tay người thế này?”
Dưới chân trụ gỗ, một bàn tay người lăn lóc, Hắc ca bước tới nhặt lên, lại quay đầu vừa nhìn vừa hỏi, nét mặt không thay đổi vẫn trấn tĩnh tự nhiên.
Chỉ có sắc mặt Đào Thất thoáng chút tái mét, cậu nắm chặt cánh tay Hoắc Lệ, tay kia đưa lên bịt mũi.
Hoắc Lệ thấy vậy liền nói: “Thất Thất, chúng ta đi ra ngoài nhé?”
Đào Thất buông cánh tay đang bám lấy Hoắc Lệ, anh ấy… anh ấy bình thường xử lý mấy kẻ phạm tội như thế này sao?
“Bàn tay này thật đặc biệt nha, giữa lòng bàn tay còn có cái bớt hình trái tim, thật là điệu đà…” Hắc ca lật tới lật lui ngắm nghía.
Lời này vừa thốt ra, Mao Cống Hiến trừng lớn mắt, vết bớt trái tim? Trên tay Nhị Mao cũng có một cái…
Chẳng lẽ, lá thư kia là thật? Hoắc Lệ thật sự không buông tha Nhị Mao, còn đóng hắn lên cột tra tấn? Bàn tay này chính là thứ còn sót lại?
“Hắc ca, có thể cho ta xem qua được không?” Mao Công Hiến đưa tay đòi xem.
“Được thôi.”
Một người ném qua, một người tiếp lấy.
Mao Cống Hiến chỉ liếc một cái, hai mắt tối đen suýt ngất xỉu.
“Hoắc Lệ… mày… mày thế mà lại thất hứa, mày muốn muốn sỉ nhục tao sao? Mày đòi Tửu thúc, chúng tao đã giao người, mày nói sẽ thả Nhị Mao một mạng, tại sao lại chặt đứt cánh tay nó???”
“Hoắc Lệ, tao hiểu rồi, thư kia là mày đưa tới phải không? Mày muốn chúng tao chủ động tới cửa, sau đó nhốt chúng tao lại!”
“Mày muốn làm gì? Muốn khống chế cả Nam thành sao? Chính phủ sẽ không bỏ qua cho mày!!!”
Hoắc Lệ tiến lên phía trước dắt tay Đào Thất, mắt thấy Đào Thất đã mềm nhũn bèn dứt khoát bế người ra khỏi phòng.
Mặc kệ Hoắc Lệ là loại người gì, anh chính là Hoắc Lệ.
Người phía sau vẫn kiên trì đuổi theo, Mao Cống Hiến giận dữ la hét, ngữ khí phẫn nộ, tựa hồ sẵn sàng nổ súng đòi người.
Trong hậu viện, Mao Cống Hiến thấy Hoắc Lệ không thèm để ý đến lời nói của lão, phát khùng giơ súng chĩa vào đầu anh.
Hắc ca và David ngay lập tức rút súng chế ngự lão.
“Từ từ ngồi xuống nói chuyện, tôi biết hắn ta đang trốn ở đâu.” Hoắc Lệ thanh âm ôn hòa, đối lập hẳn với lão Mao đang nổi trận lôi đình.
“Không tới 1 tiếng đồng hồ, ông sẽ gặp được con trai ông.”
“Haha, bình tĩnh, nghe theo Hoắc gia vậy.” Cảnh sát Lưu mặt lạnh vỗ vai Mao Cống Hiến.
“Hiện giờ chứng cứ rõ ràng.” Mao Cống Hiến đằng đằng sát khí, tựa hồ nhất định phải chính tay giết chết Hoắc Lệ, lão ta chỉ có một người con trai là Nhị Mao, mặc dù hắn hận lão ta, nhưng tình cảm phụ tử là không thể chối bỏ.
“Nhị Mao không có ở đây, bàn tay này khẳng định là chứng cứ giả, rõ ràng có kẻ muốn vu oan cho Hoắc gia.” Đào Thất thấy Mao Cống Hiến cứ khăng khăng cho rằng Hoắc Lệ đã bắt cóc Nhị Mao, không khỏi bất bình.
“Vẫn là Thất Thất lợi hại, không giống mấy kẻ nào đó ngậm máu phun người.” Hoắc Lệ bình thản nói.
Nói xong cũng vừa về đến phòng khách, bàn tay bị chặt đứt kia vẫn bị Mao Cống Hiến nắm chặt trong tay, ánh mắt lão bi thống.
Như những gì Hoắc Lệ đã nói, chưa đến một tiếng sau, ngoài cửa bỗng truyền đến tiếng động cơ ô tô cùng với tiếng súng, tựa hồ như đang có một vụ truy sát.
Mà đoàn xe kia ngày càng tiến về phía biệt thự Hoắc gia, tiếng đạn vang lên cũng ngày càng gần.
“Vết thương đã sắp khỏi rồi, cảm ơn Hắc ca.”
6h tối, Dĩ Đông rời khỏi phòng giam cũng không thấy quay lại, hắn cùng Hắc ca ngồi ở phòng khách báo cáo công việc mấy ngày nay.
“Ừ, còn nửa tiếng sẽ đến giờ cơm, mọi người đã lâu không ăn cùng một bữa, lần này liên hoan một chút, thuận tiện làm quen với vị Đào thiếu kia.”
“Đào… Cái gì?”
“Mấy ngày nay tôi và David đều quan sát thấy, Hoắc gia đầu tiên là dẫn cậu ấy đi gặp người của Sở Cảnh sát, người của Chính phủ, để cho cậu ấy tự xử lý toàn bộ vụ án lần này. Tiếp theo là đám người đó hết người này người kia mang lễ vật đến lấy lòng cậu ấy. Nhìn vào rất dễ thấy, Hoắc gia về sau muốn cậu ấy trở thành người nhà.”
“Cậu ấy cũng có ý tứ, rất dốc sức bảo vệ Hoắc gia, xem như tự chứng minh được bản thân rồi. Về sau nếu thật sự muốn được xem trọng còn phải xuất ra hết sức bản lĩnh đàn ông, không thể chỉ là một bình hoa di động được.”
“Tôi muốn đi rửa tay một chút.” Dĩ Đông không thể nghe tiếp, đứng dậy xoay người muốn rời đi. Hướng đến WC cần phải thông qua một hành lang dài, cuối hành lang chính là vườn hoa phía sau biệt thự.
Ở đằng sau vườn hoa là một gian phòng chuyên dùng để giam giữ kẻ phản bội, gián điệp, còn có những tên có ý đồ mưu hại Hoắc Lệ, Dĩ Đồng trước kia chính là bị nhốt ở đó, từng chịu không ít khổ hình bên trong.
“Bọn họ nói nhà giam, có lẽ là căn phòng này.” Dĩ Đông bước gấp rút, vì không muốn kéo dài thời gian quá lâu khiến cho Hắc ca nghi ngờ, hắn gần như chạy về phía phòng giam mở một cánh cửa ngầm đi vào.
Ở giữa phòng giam là một trụ gỗ đóng thành hình chữ thập, chuyên dùng để trói người, xung quanh là các hình cụ tra tấn, không khí xung quanh tràn ngập mùi vị tanh tưởi, có lẽ thường xuyên có kẻ bị nhốt ở đây.
Dĩ Đông đặt bàn tay bị chặt đứt kia dưới chân trụ gỗ sau đó lập tức rời đi.
Kế hoạch khá hoàn hảo, bàn tay kia thoạt nhìn như vừa bị chặt đứt, mặc dù để qua mười mấy tiếng vẫn chưa bị thối rữa biến sắc, Tửu thúc không biết đã sử dụng biện pháp bảo quản lợi hại gì.
“Tôi trở lại rồi đây.”
Trong phòng khách, Hắc ca đang hãm một ấm trà, thanh nhàn tự tại.
“Ừ.”
“Trên người cậu có mùi gì kỳ quái?”
“Vậy sao?” Dĩ Đông hỏi lại.
“Có lẽ đã vài ngày không tắm rửa, cậu mau về phòng vệ sinh thân thể đi, đừng để lát nữa mất mặt trước Hoắc gia, mọi người sẽ tẩn cậu một trận đấy.”
Dĩ Đông nghe được lời này, trong lòng khẽ thở dài một hơi, còn tưởng âm mưu bại lộ. Chờ đến khi hắn tắm rửa xong quay về phòng khách đã nhìn thấy hai vị khách mới đến.
“Hoắc gia, đây là lễ vật tôi chuẩn bị cho Đào thiếu gia, hôm qua vội vội vàng vàng không kịp chuẩn bị, món quà này là đặc biệt dành riêng cho cậu ấy.”
Hôm qua đã diễn một màn xã giao này, lần này vẫn là Hoắc Lệ và Đào Thất ngồi trên sofa, nhưng trong tay cảnh sát Lưu không phải hòm tiền mà là một khối ngọc phỉ thúy.
“Ngọc này có tác dụng tĩnh tâm dưỡng thân, đem đến cho người đeo phúc khí, lần trước đi chùa miếu là tôi đặc biệt thỉnh được.”
Tất nhiên miếng ngọc này không phải là thỉnh từ chùa nào, mà là lão ta nhặt tạm từ nhà Mao Cống Hiến, vì vội vàng muốn quay lại Hoắc gia chất vấn sự việc nên lão phải tìm cớ che giấu.
Có thể lão ta diễn quá vụng, ánh mắt cứ luôn đảo qua hành lang phía sau, bị Hoắc Lệ phát hiện ra điểm bất thường.
“Cảnh sát Lưu có vẻ rất lưu tâm đến hành lang trong biệt thự của tôi nhỉ?”
“Đúng đúng, tôi từng nghe nói cuối hàng lang kia có một hình phòng để xử lý tội phạm, kẻ kín miệng đến mấy một khi vào đó cũng phải mở miệng khai ra tất cả. Chúng tôi ở Sở Cảnh sát gần đây bắt được một phạm nhân, hắn ta sống chết không chịu nhận tội, tôi đang suy nghĩ có thể hay không đi tham quan hình phòng của Hoắc gia, tiện thể mở rộng kiến thức chất vấn tội phạm một chút.”
“Mao tiên sinh cũng có hứng thú?”
Không đợi Mao Cống Hiến đáp, Hoắc Lệ sảng khoái đáp ứng, dẫn đầu đoàn người cùng nhau đi về phía hình phòng. Hai lão già bốn mắt nhìn nhau lộ rõ hoang mang, dễ dàng như vậy? Chẳng lẽ lá thư kia là giả?
“Thất Thất, muốn đi cùng hay chờ ở phòng khách?” Hoắc Lệ đứng dậy xoay người đưa tay với Đào Thất, tựa như hành động lịch sự mời bạn nhảy cũng khiêu vũ, nho nhã lễ độ.
“Em đi cùng.” Đào Thất nắm lấy cánh tay anh.
Hình phòng sao? Cậu có cảm giác Hoắc Lệ đang thăm dò cậu, muốn từng bước bộc lộ rõ bản chất của mình, mặc kệ Hoắc Lệ là người như thế nào, anh vẫn luôn là người ôn nhu nhất trên thế giới, cậu tin tưởng anh.
Cho dù đánh vỡ toàn bộ niềm tin từ trước đến nay trong lòng em, em cũng không sợ sao?
Ừm, không sợ, Đào Thất tươi cười nắm chặt tay anh.
Hoắc Lệ kéo tay Đào Thất, dắt cậu đi phía trước, hai người trò chuyện cười nói vui vẻ, không khí ấm áp ngập tràn.
Mao Cống Hiến cùng Cảnh sát Lưu đi ngay sau, hai bên lần lượt là Hắc ca, David và Dĩ Đông ở sau cùng.
Đoàn người chậm rãi, thoạt nhìn thuận lợi thăm thú đó đây, lại không hề biết rằng chuyến thăm quan này do một số kẻ cố tình sắp đặt để kích động một trận chiến.
Đi qua đi lại cuối cùng dừng bước ở cuối hành lang.
Mở ra cửa sau, bước xuyên qua vườn hoa chính là một gian phòng cũ nát rách rưới.
Lại đi tiếp, mở cửa Hình phòng, thuận lợi bước vào tham quan.
“Hình phòng này… Haha, quả nhiên không tồi, hình cụ này thật đầy đủ, xem ra phạm nhân muốn giữ kín miệng cũng khó.” Cảnh sát Lưu cười gượng.
Không biết vì sao, càng đến gần giữa phòng, không khí càng trầm xuống.
“Nhưng mà Hoắc gia, ngài có phải là ra tay hơi ác độc rồi không, đến bàn tay của phạm nhân cũng bị chặt đứt lìa…”
“Ở đâu ra bàn tay người thế này?”
Dưới chân trụ gỗ, một bàn tay người lăn lóc, Hắc ca bước tới nhặt lên, lại quay đầu vừa nhìn vừa hỏi, nét mặt không thay đổi vẫn trấn tĩnh tự nhiên.
Chỉ có sắc mặt Đào Thất thoáng chút tái mét, cậu nắm chặt cánh tay Hoắc Lệ, tay kia đưa lên bịt mũi.
Hoắc Lệ thấy vậy liền nói: “Thất Thất, chúng ta đi ra ngoài nhé?”
Đào Thất buông cánh tay đang bám lấy Hoắc Lệ, anh ấy… anh ấy bình thường xử lý mấy kẻ phạm tội như thế này sao?
“Bàn tay này thật đặc biệt nha, giữa lòng bàn tay còn có cái bớt hình trái tim, thật là điệu đà…” Hắc ca lật tới lật lui ngắm nghía.
Lời này vừa thốt ra, Mao Cống Hiến trừng lớn mắt, vết bớt trái tim? Trên tay Nhị Mao cũng có một cái…
Chẳng lẽ, lá thư kia là thật? Hoắc Lệ thật sự không buông tha Nhị Mao, còn đóng hắn lên cột tra tấn? Bàn tay này chính là thứ còn sót lại?
“Hắc ca, có thể cho ta xem qua được không?” Mao Công Hiến đưa tay đòi xem.
“Được thôi.”
Một người ném qua, một người tiếp lấy.
Mao Cống Hiến chỉ liếc một cái, hai mắt tối đen suýt ngất xỉu.
“Hoắc Lệ… mày… mày thế mà lại thất hứa, mày muốn muốn sỉ nhục tao sao? Mày đòi Tửu thúc, chúng tao đã giao người, mày nói sẽ thả Nhị Mao một mạng, tại sao lại chặt đứt cánh tay nó???”
“Hoắc Lệ, tao hiểu rồi, thư kia là mày đưa tới phải không? Mày muốn chúng tao chủ động tới cửa, sau đó nhốt chúng tao lại!”
“Mày muốn làm gì? Muốn khống chế cả Nam thành sao? Chính phủ sẽ không bỏ qua cho mày!!!”
Hoắc Lệ tiến lên phía trước dắt tay Đào Thất, mắt thấy Đào Thất đã mềm nhũn bèn dứt khoát bế người ra khỏi phòng.
Mặc kệ Hoắc Lệ là loại người gì, anh chính là Hoắc Lệ.
Người phía sau vẫn kiên trì đuổi theo, Mao Cống Hiến giận dữ la hét, ngữ khí phẫn nộ, tựa hồ sẵn sàng nổ súng đòi người.
Trong hậu viện, Mao Cống Hiến thấy Hoắc Lệ không thèm để ý đến lời nói của lão, phát khùng giơ súng chĩa vào đầu anh.
Hắc ca và David ngay lập tức rút súng chế ngự lão.
“Từ từ ngồi xuống nói chuyện, tôi biết hắn ta đang trốn ở đâu.” Hoắc Lệ thanh âm ôn hòa, đối lập hẳn với lão Mao đang nổi trận lôi đình.
“Không tới 1 tiếng đồng hồ, ông sẽ gặp được con trai ông.”
“Haha, bình tĩnh, nghe theo Hoắc gia vậy.” Cảnh sát Lưu mặt lạnh vỗ vai Mao Cống Hiến.
“Hiện giờ chứng cứ rõ ràng.” Mao Cống Hiến đằng đằng sát khí, tựa hồ nhất định phải chính tay giết chết Hoắc Lệ, lão ta chỉ có một người con trai là Nhị Mao, mặc dù hắn hận lão ta, nhưng tình cảm phụ tử là không thể chối bỏ.
“Nhị Mao không có ở đây, bàn tay này khẳng định là chứng cứ giả, rõ ràng có kẻ muốn vu oan cho Hoắc gia.” Đào Thất thấy Mao Cống Hiến cứ khăng khăng cho rằng Hoắc Lệ đã bắt cóc Nhị Mao, không khỏi bất bình.
“Vẫn là Thất Thất lợi hại, không giống mấy kẻ nào đó ngậm máu phun người.” Hoắc Lệ bình thản nói.
Nói xong cũng vừa về đến phòng khách, bàn tay bị chặt đứt kia vẫn bị Mao Cống Hiến nắm chặt trong tay, ánh mắt lão bi thống.
Như những gì Hoắc Lệ đã nói, chưa đến một tiếng sau, ngoài cửa bỗng truyền đến tiếng động cơ ô tô cùng với tiếng súng, tựa hồ như đang có một vụ truy sát.
Mà đoàn xe kia ngày càng tiến về phía biệt thự Hoắc gia, tiếng đạn vang lên cũng ngày càng gần.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook