Chiêu Tuyết
Chương 5: Thân hãm lang huyệt



Vào Vương phủ mấy ngày, Tần Tố lại cảm thấy càng không thể hiểu được Vương Tông Viêm, vốn hắn tưởng y chẳng qua là ỷ vào quyền thế của ca ca, muội muội ở kinh thành mà làm xằng làm bậy, cho dù dáng vẻ bệ vệ kiêu ngạo hơn người, cũng chỉ là có chút thế lực thôi. Nhưng qua mấy ngày lại cảm thấy người này thâm sâu không lường được.

Y ham thích nam sắc là chuyện thế nhân đều biết, còn ưa thích dụ hống không biết bao nhiêu thiếu niên không rành thế sự, lừa gạt bọn họ chân tình tương hứa, rồi sẽ tàn nhẫn vứt bỏ. Nếu thuận theo thì khá tốt, không thuận theo chỉ sợ sẽ phải chịu không ít khổ sở. Tần Lam cũng bởi vì liều chết không theo mới phải chịu khốn khổ, cuối cùng không chịu nổi hành hạ mà tự sát thân vong.

Đối với sự ân cần mấy ngày nay của Vương Tông Viêm, Tần Tố không hề tỏ thái độ, còn hơi chút ám chỉ, vừa cự tuyệt lại vừa thuận theo, nhưng cũng không để cho Vương Tông Viêm dễ dàng có được, lại càng không thể để y nản chí.

Có điều……..

Người này, vì sao lại làm hắn cảm thấy……..

Quanh thân y tràn đầy khí tức cô độc lạnh lùng.

Không sai, là cô độc.

“Thanh Thư, còn chưa dùng bữa a, cùng một chỗ?” Vương Tông Viêm đẩy cửa bước vào.

Tần Tố đang ngẩn người ngắm hoa ngoài cửa sổ, nghe thấy thanh âm của y, ánh mắt nhất thời hiện lên hận ý, lại tức khắc rủ xuống mi mắt, thu hồi hết thảy tâm tình, xoay người lại.

“Đại nhân không phải còn có công vụ sao?” Tần Tố mỉm cười, rực rỡ như hoa đào.

“Không có việc gì, chỉ trong chốc lát mà thôi.” Vương Tông Viêm khoát khoát tay, một loạt thị nữ nối đuôi nhau bắt đầu bày món ăn lên bàn.

Tần Tố…..chỉ thầm cười lạnh, có che dấu thế nào cũng chẳng thể dấu nổi tính cách bá đạo ngang ngược của y.

Tần Tố cùng Vương Tông Viêm ngồi đối diện nhau, cầm đũa cùng ăn.

“Món ăn không hợp khẩu vị sao? Ăn ít như vậy, ân?” Vương Tông Viêm ân cần hỏi.

“Không phải, là không có khẩu vị.” Tần Tố ngẩng đầu, khẽ mỉm cười, trong mắt đã có vài phần cô đơn.

“Như thế nào? Nhìn bộ dáng ngươi không phải rất vui vẻ.”

“Không, chỉ là có điểm nhàm chán thôi.” Tần Tố nhẹ nói.

“Muốn ra ngoài đi dạo một chút sao? Ta cùng ngươi.” Vương Tông Viêm nói.

“A, cái này không cần, đại nhân sự vụ bận rộn, tự ta tùy tiện đi một chút là được rồi.” Tần Tố vội vàng cự tuyệt, hắn cũng không muốn bị người nhìn thấy.

“Mấy ngày nay sự tình tương đối nhiều, ngươi tự đi ra ngoài đi dạo một chút a, chờ thêm mấy ngày nữa rảnh rỗi ta lại cùng ngươi đi đi.” Vương Tông Viêm cười nói.

“Hảo.” Tần Tố cười thật tươi, ngọt ngào mà thuần khiết.

“Ngươi vui vẻ là tốt rồi. Đến, ăn nhiều một chút, ngươi rất gầy.” Vương Tông Viêm gắp cho Tần Tố một miếng thịt kho tàu.

Tần Tố cố nén chán ghét gắp lên, đút vào miệng, dạ dày cuồn cuộn khó chịu, nhưng mặt vẫn không đổi sắc nuốt xuống.

Thế gian này đại khái không có miếng thịt nào khó ăn hơn cái này, không chỉ là khó ăn, mà càng là chán ghét.

Vì cái gì muốn hắn ăn đi? Thật sự là chán ghét đến cực điểm. Vừa nghĩ tới đôi đũa y vừa dùng, bên trên còn dính nước miếng…..

Lập tức dạ dày Tần Tố lại một hồi phiên giang đào hải, cố gắng duy trì tươi cười: “Chờ.”

Nói xong thong thả đi mao phòng (WC =.=) , lập tức ói lên ói xuống, chỉ kém điểm ói ra mật.

Ói xong lau miệng, rửa mặt lại thong thả quay trở lại.

“Đến, ăn nhiều một chút.” Vương Tông Viêm lại gắp một miếng thịt gà béo ngậy cho Tần Tố.

Trong bụng hắn giờ đã không còn gì, miễn cưỡng cười: “Ta không thích lắm thức ăn mặn gì gì đó, ngươi nếm thử.” Đồng thời gắp thịt gà quay về bát Vương Tông Viêm.

Cũng may người kia vẻ mặt vui mừng, một miếng ăn vào.

Tần Tố không còn cảm giác nào khác ngoại trừ chán ghét, chỉ chú tâm ăn cơm của mình.

Một bữa cơm dù sao cũng qua nhanh, may là y không hay đến, bằng không hắn sớm muộn sẽ mệt mỏi quá độ mà chết mất.

Bất quá trả giá còn có hồi báo, ít nhất hắn được phép đi ra ngoài, nếu tiếp tục ngồi không trong Vương phủ chỉ sợ hắn sẽ buồn chết.

Dĩ sắc thị nhân, cũng không phải chuyện dễ dàng a………(dĩ sắc thị nhân: dùng sắc đẹp hầu hạ người khác, như làm kỹ nữ, nam sủng)

Xuân sang, tiết trời dần dần ấm lên.

Trong Vương phủ đủ loại hoa đào, nở bừng từng mảnh đỏ rực, tựa như cảnh đẹp trong mộng.

Tần Tố đứng dưới tán đào hoa, lặng lẽ ngắm nhìn vẻ đẹp của chúng.

“Thanh Thư thật hào hứng.”

Tần Tố quay đầu lại, là Vương Tông Viêm đứng trong lương đình, xa xa đối hắn mỉm cười. (lương đình: đình nghỉ mát)

“……”

“Tại sao không nói chuyện?” Vương Tông Viêm đi đến gần, ân cần hỏi.

“Không, chỉ là hiện tại có điểm mất hứng.” Tần Tố lãnh đạm nói.

“Thanh Thư chính là trách ta quấy rầy nhã hứng của ngươi?”

“……….Không dám.” Tần Tố u oán liếc y một cái, xoay người sang chỗ khác.

“Thật đúng là trách ta.” Vương Tông Viêm cười nhẹ, đột nhiên ôm lấy hắn từ phía sau, gác cằm lên vai Tần Tố.

“Ngươi ____” Tần Tố hơi hơi giãy dụa.

“Đừng nhúc nhích, ta chỉ muốn ôm ôm ngươi thôi.” Thanh âm từ tính hấp dẫn vang lên bên tai, mang theo hơi thở ấm nóng.

Tần Tố đỏ mặt, thậm chí cả lỗ tai cũng đỏ.

“Ha ha, không đùa ngươi, xem làm ngươi lúng túng rồi.” Vương Tông Viêm lại đột nhiên buông tay, coi như chỉ là vui đùa nho nhỏ mà thôi.

“Đại nhân, ngươi____” Tần Tố quay mặt đỏ bừng “hung dữ” trừng y, khẽ hừ một tiếng nhanh chóng chạy mất.

Lúc chạy đi thoáng liếc mắt ngược lại có vài phần hàm giận phong tình, khiến người nhìn trong nội tâm đột nhiên run lên.

Không uổng công y nhẫn nại đợi hắn mắc câu, vưu vật như vậy nhất định phải hảo hảo nhấm nhấp mỹ vị mới mẻ.

Vương Tông Viêm nhìn bóng hắn dần khuất, lộ nét cười như có như không.

Con cá cắn câu đi.

Có điều không biết, đến tột cùng ai mới là con cá kia.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương