Chiêu Tuyết
-
Chương 7: Mưa gió sắp đến
Mấy ngày nay trong phủ giăng đèn kết hoa, Tần Tố đoán có việc gì đó, nhưng không hỏi, suốt ngày tránh ở nội viện vờ như không biết.
“Thanh Thư, ngươi biết hôm nay là ngày gì sao?” Vương Tông Viêm sáng sớm đã tới tìm Tần Tố, cực kỳ hứng khởi hỏi.
“Ân? Ta thấy trong phủ ngày gần đây giăng đèn kết hoa, chẳng lẽ là ngươi muốn thú thê?” Tần Tố giả bộ như không biết, còn trêu chọc nói.
“Không, là sinh thần của ta.” (sinh thần = sinh nhật)
“Sinh thần của ngươi? Hôm nay?” Tần Tố ra vẻ kinh ngạc, vẻ mặt ngỡ ngàng hỏi.
“Ân.” Vương Tông Viêm đáp.
“Nhưng mà ta còn chưa có chuẩn bị…..”
“Ngươi không cần chuẩn bị.” Vương Tông Viêm cười vuốt ve mái tóc dài của hắn, ôn nhu nói.
“Nhưng sinh thần của ngươi ta nhất định phải tặng quà, ngươi có thích cái gì? Chỉ cần ta có thể, nhất định sẽ tặng cho ngươi.” Tần Tố ngầm cười lạnh, Vương Tông Viêm, chủ ý của ngươi không phải là cái này sao, hiện tại ta cũng đã làm đúng như mong muốn của ngươi, không sợ ngươi không mắc câu.
Quả nhiên, Vương Tông Viêm nhẹ nhàng dựa sát gần, tại bên tai Tần Tố nhẹ giọng nói: “Ngươi đương nhiên có thể.”
“Cái…..cái gì?” Tần Tố lắp bắp hỏi.
“Ngươi……” Vương Tông Viêm ôm lấy Tần Tố, hôn lên đôi môi non mềm của hắn.
Tần Tố nhắm mắt lại, trúc trắc phản ứng. Hắn biết rõ y thích nhất là như vậy.
Tương cứu trong lúc hoạn nạn, nói thực ư, thật không tốt. Đặc biệt là khi người cùng ngươi tương cứu trong lúc hoạn nạn lại là kẻ ngươi hận không thể rút gân lột da vứt vào vạc dầu.
Tần Tố cơ hồ là cố kìm chế cảm giác chán ghét. Hiện tại hắn không thể không lo lắng đêm nay hắn có thể không nhịn nổi mà nôn ra….
“Thanh Thư, ta thích ngươi.” Người kia nói.
Tần Tố cúi đầu, im lặng.
“Thanh Thư?”
“Ta…….Ta………” Tần Tố cúi đầu, ánh mắt lưỡng lự, gò má ửng đỏ.
Y nâng mặt Tần Tố lên, nói: “Nhìn ta, Thanh Thư, nói ngươi thích ta.”
Tần Tố không dám nhìn thẳng y, hạ mi mắt, dùng thanh âm gần như không thể nghe thấy nói: “Ân………..Thích………..Ngươi……”
Thích ngươi, thích đến mức hận không thể nghiền xương cốt ngươi thành tro……
Vương Tông Viêm lại ôm chặt lấy Tần Tố, duyện liếm vành tai hắn.
“Đừng……Rất ngứa.” Tần Tố vừa thở dốc vừa hơi giãy dụa. Người kia nhìn không thấy, người bị y ôm vào lòng khi nói ra những lời đó có vẻ mặt gì.
“Thanh Thư, từ lần đầu tiên nhìn thấy ngươi ta đã thích ngươi…..Thật sự, khi ngươi ngã nhào trên đất ngẩng đầu lên nói không đứng dậy được, hình dáng đó, giống như trích tiên không biết thế sự, khi đó ta đã cảm thấy, là ta yêu ngươi.” Vương Tông Viêm trầm nhẹ nói. (trích tiên: tiên giáng trần.)
Tần Tố run rẩy, giống như vì thế mà chấn động. Kỳ thật….là do chán ghét.
Thật xấu hổ, nếu ngươi biết “Trích tiên” của ngươi tại Túy Xuân lâu điều giáo ba tháng mới thành bộ dáng hiện tại, sẽ có biểu tình như thế nào. Tần Tố ác ý nghĩ.
Những ngày qua vừa cự tuyệt vừa thuận theo, còn tùy biến theo sở thích của ngươi. Trăm phương ngàn kế, chính là vì thuận lý thành chương được ngươi sủng ái, chiếm lấy lòng tin của ngươi, kế tiếp sẽ bò lên giường của ngươi.
Những thứ có thể trí ngươi vào chỗ chết, một tại thư phòng, hai tại ngọa thất (phòng ngủ), nếu không làm người của ngươi, chỉ sợ không có cơ hội đi vào.
Ta từ đầu tới cuối đều là lừa ngươi, mà ngươi, lại không hề biết.
“Thanh Thư……” Vương Tông Viêm còn muốn nói điều gì, ngoài cửa đã có kẻ không biết tốt xấu đi cắt đứt.
“Đại nhân, Thái tử cầu kiến.”
“Thái tử? Hắn tới làm gì?” Vương Tông Viêm chau mày, buông Tần Tố, “Buổi tối qua chỗ ta, ân?”
Tần tố cúi đầu ngượng ngùng ân một tiếng.
Vương Tông Viêm đẩy cửa rời đi…….Tần Tố một mình ngồi trong phòng, nhìn ra ngoài cửa sổ, thần tình lãnh đạm.
Chính là đêm nay sao…..Ha ha.
Cách ngày chết của ngươi lại tới gần một bước.
Tần Tố đứng dậy, đậy cửa sổ.
Thái tử sao, thật đúng là muốn nhìn thấy hắn, đáng tiếc, bây giờ không phải lúc……….Hiện tại trên triều đình Vương gia một tay che trời, có thể đối chọi với y chỉ có phe cánh của Thái tử, nhưng Hoàng thượng đã tuổi cao sức yếu, chỉ sợ không còn sống được bao lâu, nếu Thái tử có thể thuận lợi đăng cơ, thảm án của Tần gia mới có cơ may được lật lại. Ngược lại nếu là Vương gia thắng……….chỉ sợ hắn không thể không ám sát Vương Tông Viêm.
Vương Tông Viêm a, cái ta cần không chỉ là mạng của ngươi, mạng của ngươi thật rất không đáng giá. Ta chẳng những muốn ngươi thân bại danh liệt, còn muốn cả nhà ngươi vì Tần gia chôn cùng.
Sinh thần của đương kim quốc cữu, ai dám không đến.
Yến tiệc linh đình, ca vũ thanh bình, khách và chủ cùng tận hưởng cuộc vui.
Tần Tố giả như xấu hổ không chịu đi ra ngoài, không tham dự yến tiệc. Vạn nhất đụng phải người quen, chuyện này tất không nhỏ. Ngộ nhỡ tên Tần Tố bị ai đó nói ra……………Hậu quả thật sự không thể lường được.
Tần Tố đứng trong nội viện cách nơi tổ chức yến tiệc không xa, còn nghe được tiếng đàm tiếu cùng tiếng ca vũ. Cảm thấy có chút khó chịu, hắn bèn ra ngoài đi dạo loanh quanh.
Ánh trăng thật đẹp, cho dù không phải là trăng rằm nhưng lại có điểm phong tình khác biệt.
Ước hẹn mười lăm tháng sau, không biết hắn còn có thể tuân thủ hay không. Mỗi một ngày hắn đều như đang đi trên một phiến băng mỏng, sai một bước sẽ không còn đường quay đầu……….
“Thanh Thư?” Một thanh âm quen thuộc vang lên.
Tần Tố khẽ giật mình, vờ như không nghe thấy, bước nhanh rời đi.
“Chờ một chút, là ngươi sao? Thanh Thư?”
Tần Tố không dám quay đầu lại, bởi vì khi đã quay đầu lại, người kia sẽ hỏi hắn vì sao lại ở trong này……..Phủ quốc cữu đầy điều tiếng dèm pha……Hơn nữa còn hoàn toàn không phải là trang phục của tân khách……..
Rất xa tựa hồ có người tới, ngăn người kia lại.
Tần Tố nhanh chóng chạy đi, một đường vội vã quay về tiểu viện của mình.
Tựa vào cửa, hắn vẫn không ngừng thở gấp. Hắn đang làm cái gì a……….Chẳng qua là gặp phải người quen mà thôi…….Huống hồ người kia vốn dĩ không hề biết mình là Tần Tố.
Lý Kỳ a Lý Kỳ……..Gặp gỡ hôm nay, chỉ sợ ước hẹn ngày mười lăm ta thật sự không dám ứng…….
Chúng ta hôm nay, có tính là gặp lại thà rằng không gặp……
Vì cái gì, sẽ cảm thấy khổ sở….Có lẽ là vì…..tri kỷ khó cầu đi, ngày hôm nay, ta chỉ sợ đành phải mất một tri kỷ rồi……
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook