Chiều Hư Em
Chương 20



Hoàng hôn duy trì trong khoảng thời gian ngắn, ánh sáng trong căn phòng trống trải nhanh chóng u tối, che giấu đi phần lớn sắc mặt của Bạc Thời Dư.

Rõ ràng anh đã giữ khoảng cách với cô, Thẩm Hòa Ninh không thể nói ra nguyên nhân, nhưng cô luôn cảm thấy mỗi một lời anh nói đều văng vẳng bên tai, thậm chí ngay cả hơi thở yếu ớt cô cũng có thể cảm nhận được, màng nhĩ bị anh đánh sâu và nghiền nát, hai chân mềm nhũn một cách khó giải thích.

Vài ngày không gặp, bởi vì mỗi người có một khoảng thời gian bận rộn khác nhau, thông tin rất khó truyền đạt, ngay cả WeChat cũng chưa kết bạn.

Vốn dĩ Thẩm Hòa Ninh nhớ anh vô cùng, hiện tại đột nhiên gặp mặt, anh lại có thái độ như vậy, chẳng khác gì ném cho cô một quả bom.

Tình cảm của thiếu nữ chân thành và mãnh liệt, thật vất vả mới không cần che giấu, có thể tận tình phát tiết, chỉ cần anh liếc mắt nhìn qua cũng đủ để lửa rừng cháy lan ra đồng cỏ.

Huống chi, không có thành ý theo đuổi anh gì đó, loại nghi ngờ này khiến Thẩm Hòa Ninh quả thực nhịn không nổi.

Về cơ bản, ý của anh cô chính là, anh phí thời gian chịu đựng em, cho em cơ hội làm loạn, em lại dám tùy tiện ném anh sang một bên.

Thẩm Hòa Ninh sợ lời nói dối của mình trở nên vô nghĩa, cô phải lập tức cho anh thấy chút sắc mặt.

Cô cắn đôi môi đỏ như máu, mềm giọng lật ngược phải trái: “Thầy giáo Bạc, em đã trốn học nhiều ngày như vậy, tại sao bây giờ anh mới đến tìm em, anh không sợ em ở bên ngoài sẽ bị người dạy hư sao?”

“Hơn nữa nếu em thật sự là bệnh nhân của anh ——” Đôi mắt cô linh động, lóe sáng trong hoàn cảnh càng ngày càng u tối “Nói không chừng sắp chết bệnh rồi, anh vẫn chưa tới thăm em.”

Bạc Thời Dư nắm tay vịn xe lăn, lạnh nhạt ngước mắt: “Trái lại vấn đề nằm ở anh, bệnh nhân không muốn nằm viện điều trị, có thể ra ngoài tự sinh tự diệt.”

Thẩm Hòa Ninh nhẹ giọng nói: “Anh sẽ không nỡ đâu, cho dù anh không thèm để ý đến Miêu Miêu, thì cũng vẫn quan tâm đến Ninh Ninh.”

Cô chủ động dùng hai cái tên thân mật để thay thế bản thân mình, sau đó nóng lòng muốn thử, bỗng nhiên kéo dải lụa dài bên hông một chút.

Đầu kia của dải lụa đang nằm trong tay Bạc Thời Dư, trong lúc cô lôi kéo, tơ lụa mềm mại xẹt qua gốc ngón tay anh, giống như xuất phát từ bản năng, thật sự khó có thể kiềm chế, anh thuận tay nắm lấy dải lụa.

Thẩm Hòa Ninh thuận theo lực kéo này, cứ thế lảo đảo tiến về phía trước, ngã vào lòng Bạc Thời Dư một cách chính xác.

Cô bám hai tay vào bả vai anh, đá rớt đôi giày múa bằng tơ lụa, dùng chân trần bò lên xe lăn của anh.

Giống như con mèo nhỏ yếu ớt am hiểu việc làm nũng mà sấn tới, tư thế ngồi quỳ, chống đầu gối bên hai chân anh, cánh tay lười biếng ôm gáy anh, tới gần anh, tựa như thầm thì: “Thầy giáo, em vẫn luôn nói là làm, nói sẽ theo đuổi anh thì nhất định sẽ theo đuổi, thành ý đặc biệt lớn, phải xem anh…… có sẵn sàng tiếp nhận hay không.”

Cổ họng Thẩm Hòa Ninh khẽ cử động, theo dõi đôi môi mỏng gần trong gang tấc của anh.

Cô còn chưa được hôn khi tỉnh táo.

Lông mi Thẩm Hòa Ninh run rẩy, nhắm hờ đôi mắt áp về phía anh, gần như đã cảm nhận được hơi thở của anh, nhiệt độ có chút khác thường phả nhẹ lên mặt cô, chứa đựng sự xa cách và kiềm chế không thay đổi của anh.


Trái tim Thẩm Hòa Ninh như nổi trống, vô thức tưởng tượng ra dáng vẻ bình thường không nhiễm bụi trần của anh, tiết chế và bình tĩnh như cách cả đám mây, bao nhiêu người chỉ có thể nhìn từ xa, mà hiện tại sắp bị cô vấy bẩn trong lúc tỉnh táo.

Cô không nhịn được liếm môi dưới, ướt át tiến về phía anh, giây tiếp theo, khi đôi môi sắp chạm vào anh, cùng lúc đó, toàn bộ ánh đèn trong tòa nhà đột nhiên được thắp sáng một cách đồng nhất.

Sắc trời đen tối dây dưa ái muội bất chợt sáng bừng, Thẩm Hòa Ninh khẽ sửng sốt, trong lúc hoảng hốt cô nhìn thấy đôi mắt gợn sóng cuồn cuộn của người đàn ông, nhưng chỉ sau khoảnh khắc ngắn ngủi đã bị lạnh nhạt che dấu, căn bản không phân biệt có phải là phỏng đoán hay không.

“Miêu Miêu……” Anh không nhanh không chậm gọi “Lá gan của em càng lúc càng lớn.”

Thẩm Hòa Ninh được anh gọi như vậy, trong lòng tràn đầy bí ẩn ngọt ngào, anh trai cô thật sự tin cô, chịu coi cô như một người khác.

Ngực cô lên xuống phập phồng: “Anh, đó là vì anh căn bản không hiểu em.”

Bóng đèn tiết kiệm năng lượng trên đỉnh đầu sáng lạ thường, phản chiếu các đường nét trên gương mặt anh như một mô hình số liệu hoàn hảo.

Thẩm Hòa Ninh không cam lòng, cô vẫn muốn tiếp tục, sắc màu cương quyết vừa mới bao phủ, hành lang ngoài cửa lại truyền tiếng gọi lớn của bạn nhảy nam: “Thẩm Hòa Ninh, cậu ở đâu, đạo diễn bảo tôi tới gọi cậu!”

Bạn nhảy nam đã hợp tác với cô gần như cả ngày, coi như có chút quen thuộc, cậu ta mỉm cười bổ sung: “Hay lại trốn ở góc nào gặm bánh mì rồi, mau ra đây, quay xong tôi dẫn cậu đi ăn khuya.”

Thẩm Hòa Ninh bị làm phiền, bất giác có chút mất tập trung, ngay sau đó cô đã bị tay của Bạc Thời Dư bóp chặt eo.

Eo cô trời sinh mẫn cảm, phản ứng rất lớn, ngứa ngáy không chịu được, nước mắt cũng trào ra, lúc ấy khi lấy lại tinh thần cô mới trừng đôi mắt ướt dầm dề nhì Bạc Thời Dư.

Đúng lúc bạn nhảy nam đi ngang qua cửa, tiếng bước chân rõ ràng, Bạc Thời Dư và Thẩm Hòa Ninh nặng nề đối diện hai giây, không chút nương tay gia tăng thêm sức lực, giữ cô thật chặt và nhấc cô khỏi chân, cưỡng ép cô xoay người đưa lưng về phía anh, trong nháy mắt biến thành tư thế ôm từ sau lưng.

Thẩm Hòa Ninh vô thức nhỏ giọng bật thốt, cảm thấy sau tai nóng bừng, giống như xúc cảm từ đôi môi, thân thể cô cứng lại, máu bắt đầu dồn về nơi đó.

Nhưng khi cô quay đầu lại nhìn Bạc Thời Dư, anh lại không hề dao động, từ đầu đến cuối chưa từng bị cô trêu chọc.

Không phải hôn……

Chỉ là ảo giác của cô mà thôi.

Anh sao có thể chủ động hôn cô, ước mơ quá lớn.

Đang lúc nghĩ ngợi, giọng nói của Bạc Thời Dư chậm rãi vang lên: “Cùng một phương pháp, dùng một lần là đủ rồi, em cần phải sáng tạo hơn một chút, anh thật sự không có hứng thú hôn cô gái nhỏ, hôm nay kết quả đánh giá của em là không đủ tiêu chuẩn.”

Giọng nói vừa rơi xuống, lưng Thẩm Hòa Ninh bị anh khẽ đẩy: “Đi thôi.”

Bạn nhảy nam kia có tính cách nhiệt tình thẳng thắn, nhanh chóng đi vòng quanh tòa nhà cũng không tìm thấy Thẩm Hòa Ninh, cậu ta bắt đầu gõ cửa từng căn phòng trống đang đóng cửa, giống như thề phải tìm được cô.

Thẩm Hòa Ninh tuột khỏi chân Bạc Thời Dư, hai chân dẫm lên giày múa, chầm chậm cúi đầu đi giày, sau đó xoay người nhìn anh chăm chú.


Bạc Thời Dư vững vàng đón nhận ánh mắt của cô, thấp giọng nói: “Đi đi.”

Thẩm Hòa Ninh bất ngờ cong lưng, áp đôi môi đỏ bên tai anh: “Anh, anh thật sự không có chút hứng thú nào sao, vừa rồi…… rõ ràng anh đã thở nhanh hơn.”

“Tuy nhiên anh nói rất đúng, hiện tại trình độ của em còn kém xa, em nhất định sẽ nghe lời thầy giáo, không ngừng cố gắng.”

Nói xong câu này, Thẩm Hòa Ninh dứt khoát đứng dậy đi về phía cửa, biên độ mở không lớn, từ bên ngoài sẽ không nhìn thấy người ngồi trên xe bên trong, cô không kiên nhẫn ném dải lụa dài giả bộ như đánh người, bạn nhảy nam kia cười hì hì nói xin lỗi, theo sát cô, không ngừng nói lời hay.

Cánh cửa dần đóng lại, Bạc Thời Dư không nhìn thấy Thẩm Hòa Ninh đứng bên ngoài quay đầu nhìn lại, anh chỉ nhìn chằm chằm vào cánh cửa không nhúc nhích, Thẩm Hòa Ninh cũng không nhìn thấy sự u ám và thèm khát tràn ngập trong đáy mắt Bạc Thời Dư.

Bạc Thời Dư bấm một dãy số, hờ hững đặt vấn đề với đối phương: “Phần múa solo kia, nam nữ phối hợp có đẹp không?”

Đối phương giật mình, cẩn thận hỏi: “Ngài cảm thấy…… thế nào?”

Anh dùng đầu ngón tay ấn lên tượng Phật Quan Âm: “Không hợp khẩu vị.”

Đối phương bừng tỉnh, vội nói: “Tôi cũng cảm thấy không ổn! Đạo diễn là nhà làm phim, múa cổ điển căn bản không phù hợp với chuyên môn của ông ấy, hoàn toàn bị đánh lừa, tôi sẽ tìm một vũ công chuyên nghiệp hơn điều đến phim trường, đồng thời thay đổi một vài động tác hài hòa hơn!”

Bạc Thời Dư khép mi mắt lại, một lát sau mới chậm rãi mở ra, đè nén những cảm xúc không nên xuất hiện.

Từ buổi tối hôm đó đến nay đã năm ngày, số lần Thẩm Hòa Ninh gọi điện thoại tới đây có thể đếm được trên đầu ngón tay, cô từng add WeChat, anh không lập tức đồng ý, cô cũng không cố gắng thử lại, ở bên ngoài bận rộn hô mưa gọi gió, được rất nhiều người ái mộ theo đuổi, ngay cả hôn môi cũng sẽ phân tâm.

Cô gái nhỏ nào có thật lòng.

Đùa bỡn anh, đại khái cũng không cần nhiều tâm tư.

Đến lúc này Giang Nguyên mới cảm thấy sắp tới thời gian, cậu cẩn thận gõ cửa tiến vào, không thể không nói đúng sự thật: “Anh Thời, mười phút trước bên nhà gọi điện tới, mời anh buổi chiều ngày mai trở về một chuyến, là…… ý của ông cụ.”

-

Làn sương trắng màu trắng nhạt lượn lờ trên lư hương, ông cụ nhấp ngụm trà, cầm chuỗi Phật châu làm từ gỗ đàn hương đỏ, tầm mắt dừng lại trên cổ tay của người đối diện.

Cổ tay áo sơmi của anh hơi gấp lên trên, lộ ra một đôi xương cổ tay sắc bén, từ gân cốt đến da thịt đều không thể chê vào đâu được, ngón tay thon dài sáng sủa, cầm dao phẫu thuật lên là trở thành vị thần có thể cứu người thoát khỏi kiếp nạn sinh tử.

Rõ ràng nên có một cuộc cống không giới lượng, cố tình muốn chệch khỏi quỹ đạo, huỷ hoại một chân vì một người không đáng, rơi vào cảnh tàn tật suốt đời.

“Thời Dư” Ông cụ híp mắt nhìn tượng Phật Quan Âm, sau đó cười nhẹ “Sao thế, đến nơi này của ông nội cũng chỉ ngồi đó, không nếm thử trà mới năm nay?”

Bạc Thời Dư rời ánh mắt khỏi làn sương khói, ngón tay chậm rãi mơn trớn chén trà tử sa ấm áp, bình tĩnh mở miệng: “Có lẽ ông nội cũng không mời cháu đến uống trà, có chuyện gì, ông cứ việc đề cập, chỉ cần cháu làm được, nhất định sẽ khiến ông thỏa mãn.”


Ông cụ nghe vậy, sắc mặt lập tức thay đổi, chén trà rơi xuống bàn vang lên tiếng “cạch”.

Từ trước đến nay ông vẫn luôn biết, người cháu trai này của ông, kể từ lúc chân bị tàn tật, những thứ cực đoan ẩn sâu trong xương cốt đã không thể áp chế.

Ngoài mặt thì có vẻ ôn hòa lễ nghĩa, tương lai đầy triển vọng.

Nhưng trên thực tế, so sánh với bất cứ người bạn nào cùng thế hệ, anh cũng quyết đoán và tàn nhẫn hơn, trong mắt không có người lớn cùng sự hiếu thuận.

Ý nghĩa của những lời nói vừa rồi cực kỳ phô trương, tinh tế nhắc nhở ông rằng, hiện giờ nhà họ Bạc đang dưới sự kiểm soát của Bạc Thời Dư, anh mở miệng gọi một tiếng ông nội đã coi như khiêm tốn kính cẩn, nhưng nếu đề cập tới những chuyện khác, đó lại là sự trịch thượng “thỏa mãn yêu cầu”.

Ông cụ cười một tiếng: “Cho dù ông không nói thì cháu cũng nên rõ ràng, đàn ông đến tuổi thì phải kết hôn sinh con, cháu nhìn những người cùng thế hệ với cháu xem, ngoại trừ Thiệu Duyên không đàng hoàng, mấy người khác đều đã ổn định, chỉ còn cháu ——”

Ông gõ gõ lên mặt bàn: “Cũng không biết là đang chờ đợi điều gì.”

“Nếu bởi vì chân” Các nếp nhăn ở đuôi mắt của ông cụ trở nên thâm thúy “Vậy thì không cần, không nói tới người khác, con nhóc nhà họ Nhậm đã chờ đợi cháu bao nhiêu năm, nếu cháu không thích ai khác thì hãy chọn con bé, từ diện mạo đến gia cảnh đều không tồi, cho dù không có tình cảm thì thế nào, hôn nhân vốn là thứ không nhất thiết phải có tình yêu.”

Ông gia tăng âm điệu: “Quan trọng là đáng giá.”

Bạc Thời Dư không nói chuyện, anh chỉ dựa vào xe lăn, cách màn sương, sắc mặt không rõ nhìn chằm chằm vào ông cụ.

Một lúc lâu sau, anh tháo mắt kính trên sống mũi xuống, cầm ở trong tay, khi ngẩng đầu lên, sự sắc bén trong ánh mắt không hề được che giấu, đâm thẳng vào trái tim người đối diện.

“Ông nội, ông không giỏi quanh co lòng vòng” Giọng nói của anh cực kỳ lạnh nhạt “Nói thẳng đi.”

Ông cụ tức giận xua đi làn khói hương phiền nhiễu, trầm giọng nói: “Có phải Thẩm Hòa Ninh lại trở về bên cạnh cháu rồi hay không?”

“Đúng vậy.” Giọng điệu chém đinh chặt sắt.

Dưới loại miệng lưỡi này, đầy miệng lời nói nhưng chỉ có thể tạm thời nuốt trở về, ông cụ dừng một chút, nói: “Năm đó cháu không có quyền kiểm soát nhà học Bạc, ông đã không quản được cháu, cho tới bây giờ ông cũng không có kế hoạch xử lý con bé đó hay làm gì cháu, nhưng có một câu nói, ông nội vẫn phải nhắc nhở cháu.”

“Thời Dư” Ông thả chậm tốc độ nói chuyện “Mẹ cháu sẽ về nước sau ba tháng điều trị, chắc hẳn cháu còn biết việc này sớm hơn ông, đúng không?”

“Qủa thật, bà ấy cũng không thể kiểm soát được cháu, cái nhà này không ai có thể xen vào chuyện của cháu, nhưng mà ——”
Ông cụ bình tĩnh chuyển động Phật châu, chậm rãi nói: “Bệnh tình của mẹ cháu không ổn định, với tư cách là người trong cuộc của vụ việc năm đó, nhìn thấy Thẩm Hòa Ninh lại xuất hiện, có lẽ mẹ cháu sẽ nói cho con bé biết chân tướng mà bà ấy phải nhẫn nhịn suốt mấy năm qua.”

“Hiện tại cuộc sống của Thẩm Hòa Ninh rất nhẹ nhàng, đi học, nhảy múa, đóng phim, nghe nói còn có không ít người theo đuổi, sau này dù có lựa chọn người nào, chắc hẳn cuộc sống đều không tồi” Ông nói “Nhưng nếu có một ngày con bé đột nhiên biết được, sở dĩ chân của anh trai bị tàn phế, phải đối mặt với việc cắt bỏ hoàn toàn, là vì cứu mình……”

“Trong trận mưa lớn vào đêm trung thu năm ấy, con bé bị sốt cao, trước khi bị ô tô tông xuống sông, cháu đã nhào qua bảo vệ con bé ở phía sau, gãy chân thay con bé, cháu đoán con bé sẽ có phản ứng gì, có phải cả đời này sẽ không thoát ra được hay không?”

Bạc Thời Dư hơi rũ mi mắt, toàn thân như bị gió tuyết đóng băng: “Không có khả năng, chuyện cháu không muốn Thẩm Hòa Ninh biết, không ai có thể lướt qua cháu đưa ra quyết định này.”

Ông cụ gật đầu: “Được, cho dù là như vậy, tâm lý của cháu có vấn đề, Thẩm Hòa Ninh ở bên cạnh cháu, cháu thật sự có thể khống chế được những tâm ma đó?”

“Bệnh tình của mẹ cháu thế nào, cháu là người cảm thụ sâu nhất” Ông có chút tàn nhẫn nói “Một người có dục vọng khống chế cực kỳ mạnh mẽ, trong mối quan hệ gia đình còn khiến người ta phải thống khổ, nếu đó là mối quan hệ nam nữ mà cháu có tình cảm cháu đơn phương, cháu đoán xem đối phương sẽ phải chịu bao nhiêu nỗi tra tấn.”

Ông cụ nói một cách chắc chắn: “Thời Dư, cháu so sánh với bà ấy, chỉ có hơn chứ không kém.”


“Hai sự uy hiếp này cộng lại với nhau, còn có cái chân tàn tật, cháu thật sự dám ở bên Thẩm Hòa Ninh? Sẵn sàng lãng phí cả đời con bé?” Ông lại nhấp một ngụm trà, thở dài nói “Phương pháp tốt nhất, chính là mau chóng cắt đứt với con bé, đặt cửa đúng người, ấn định chuyện hôn nhân, tất cả mọi người đều yên tâm, không cần những ông già đó mỗi ngày đều đến tìm ông nói chuyện liên hôn.”

Môi Bạc Thời Dư khẽ cong, đầu ngón tay bấu chặt tay vịn xe lăn khiến màu máu nhạt dần, từng câu chữ không lộ ra chút thất tình nhục dục: “Cháu chỉ coi Thẩm Hòa Ninh như đàn em, trước nay chưa từng nói sẽ ở bên nhau, sau này cũng sẽ không, nói gì tới chuyện cắt đứt, còn những người khác……”

Anh dựa lưng vào ghế, nhàn nhã lại lạnh lùng: “Ông nội, cháu nhắc lại lần nữa, trong nhà không có bất cứ một ai đủ tư cách đưa ra quyết định thay cháu.”

Lốp xe nghiền qua lá rụng trên con đường nhỏ của ngôi nhà cũ, đi qua giữa các bóng cây, âm thanh rất nhẹ, nhưng cũng có vẻ ồn ào trong chiếc xe đặc biệt ngưng đọng.

Sắc trời đã tối, Giang Nguyên hỏi: “Anh Thời, đêm nay ở đâu?”

Bạc Thời Dư nhìn ra ngoài cửa sổ, trả lời: “Bệnh viện.”

Giang Nguyên chỉ cầu mong hôm nay tuyệt đối đừng có bệnh nhân chấn thương não nào cần cấp cứu, để anh Thời của cậu được yên ổn nghỉ ngơi một đêm, anh ấy đã cấp cứu liên tục nhiều ngày rồi.

Quả nhiên trời cao không quen nhìn cậu tạm thời ôm chân Phật, nửa đêm đột nhiên xảy ra tai nạn liên hoàn, bệnh nhân đầu đầy máu được nâng vào bệnh viện Thánh An, Bạc Thời Dư vội vàng lên bàn phẫu thuật.

Đến hơn 12 giờ đêm, đèn trong phòng phẫu thuật thần kinh mới tắt, Bạc Thời Dư châm một điếu thuốc trong cầu thang bộ không người, kẹp nó vào giữa ngón tay, nhìn nó chậm rãi đốt cháy với những tia lửa rực rỡ, dung nhập với màu máu trên người anh, tro tàn rơi xuống bên cạnh xe lăn.

1 giờ sáng, anh trở lại văn phòng trên lầu, bên trong có những dãy phòng, có thể ở lại qua đêm.

Bên trong không bật đèn, chỉ có ánh trăng mờ ảo xuyên qua những khe hở trên tấm rèm.

Anh chuyển động xe lăn đến mép giường đơn sơ, nhưng bởi vì ánh sáng thật sự u ám, đồ dùng trên giường có màu xám đậm gần với màu đen, liếc mắt một cái thoạt nhìn không có điều gì bất thường.

Anh đứng dậy trong bóng tối, cố hết sức ngồi xuống mép giường, cởi lần lượt từng chiếc cúc áo từ trên cổ xuống dưới, yết hầu mơ hồ di chuyển, đôi môi khẽ thở dốc vì động tác vừa rồi.

Một bàn mềm mại thò ra từ chiếc chăn gần như vô hình cạnh bức tường, tựa như một con yêu quái diễm lệ thăm dò vào vạt áo rời rạc của anh, nắm lấy và quấn quýt trong lòng bàn tay.

Cảm giác được người đàn ông hơi khựng lại, cùng với áp suất không khí trong căn phòng ngủ nhỏ bé chợt khiến người ta hít thở không thông, cô tự giác thò người ra, ôm lấy anh từ phía sau, mềm mại áp chặt lên sống lưng anh, nhẹ giọng nói: “Thầy giáo Bạc, học sinh có thành tích kém nhất của anh tới học thêm lớp buổi tối, mong anh hãy chỉ dạy.”

Hơi thở của hai người dần hòa quyện vào nhau, trái tim Thẩm Hòa Ninh khiến anh bị rung động, từng lời nói đều như kéo anh về phía vực sâu.

Thẩm Hòa Ninh áp má lên cổ anh, chuẩn bị xoay mặt anh qua, nhưng không đợi cô duỗi tay, bên hông đột nhiên căng thẳng, cô đã bị anh túm đến trước mặt.

Mọi thứ bắt đầu tăng lên, hơi thở, nhiệt độ, sự áp bách như có như không, cùng nhịp tim mãnh liệt.

Thẩm Hòa Ninh đón nhận ánh mắt sâu thẳm của anh, hơi thở dồn dập, nhìn anh hỏi: “Thành ý lần này, anh có đẩy ra nữa không?”

Cô gái mặc váy chiếc ngắn bằng lụa mỏng ngồi trên đùi anh, Bạc Thời Dư siết chặt vòng eo quá mức mềm mại của cô, lòng bàn tay dần dần bỏng rát.

Mặt mày anh có những cảm xúc mịt mờ, bỗng nhiên anh kéo cô lại gần, sau đó dừng lại trước khi hai người chạm vào nhau, hơi nghiêng người về phía trước, ép cô phải mặt đỏ tai hồng thoáng ngửa người về phía sau.

Dường như môi và môi chỉ cách nhau một tấc, trái tim cô ngứa ngáy khó chịu.

Mà động tác của anh lại càng tao nhã, như thể đang kiên nhẫn vuốt ve động vật nhỏ yếu ớt vừa lộn xộn, anh cúi đầu nhìn cô, giọng nói có kết cấu nghiền nát sỏi đá, móc lấy lòng người rối loạn.

“Lớp của anh rất khó đạt tiêu chuẩn, bạn học nhỏ, em xác định muốn theo học sao?”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương