Chiều Hư Em
-
Chương 19
Thẩm Hòa Ninh nghe Bạc Thời Dư dùng mấy từ đánh giá về nụ hôn đầu của mình, vành tai nóng bừng, tiến lại gần nhìn kỹ miệng vết thương trên khóe môi anh, không đột ngột, một màu đỏ sậm, ngược lại hiện ra vẻ hấp dẫn kỳ lạ.
Giống như vị thần không có dục vọng đứng trên đám mây, bị chính tay cô kéo xuống hồng trần phá giới, hoặc là một chút máu tươi dính lên bạch ngọc, có cảm giác cấm kỵ khiến hơi thở của con người trở nên gấp gáp.
Thẩm Hòa Ninh xem đến mê hoặc, bất giác chỉ còn cách anh nửa cánh tay, áp sát về phía trước là có thể hôn anh một cách tỉnh táo, ký ức đêm qua cứ theo đó mà ùa về, nhiệt độ cơ thể của cô âm thầm lên cao, đôi môi vô thức hé mở, hấp thụ thật nhiều dưỡng khí.
Cô nhìn chăm chú vào đôi mắt Bạc Thời Dư, hoảng hốt nhận ra ánh mắt anh đang dừng trên môi cô, chỉ một khoảnh khắc ngắn ngủi rồi lại êm đềm dời đi, tựa như ảo giác của cô vậy.
Khi nhìn nhau lần nữa, trong mắt càng có vẻ âm u thâm trầm, không thể thăm dò cảm xúc, Thẩm Hòa Ninh kéo dài âm điệu, nhẹ giọng nói: “Nếu em hôn kém như vậy, chắc chắn những khía cạnh khác trong tình yêu cũng không đạt tiêu chuẩn, nếu không cải thiện thứ hạng của mình, sau này khó tránh khỏi bị người lừa gạt, ngay cả em gái anh cũng sẽ bị kéo vào, cho nên…… thầy giáo Bạc, anh dạy em đi.”
Trái tim cô đập thình thịch, sợ lý do của nhân cách phụ quá giả dối, khi anh cẩn thận suy nghĩ sẽ nghi ngờ cô, trực tiếp vạch trần và cự tuyệt.
Sau mấy chục giây dài dòng, cuối cùng Bạc Thời Dư cũng đẩy cô về phía sau, dùng tay ấn lên vai cô, nhìn như thu liễm sức lực, nhưng trên thực tế, cô lại bị anh khống chế, không thể cử động.
“So với học trò của anh, em càng thích hợp làm người bệnh hơn” Ngón tay Bạc Thời Dư thong thả lướt qua mái tóc dài của cô, đầu ngón tay như gần như xa chạm vào da đầu cô, mỗi lần đụng chạm đều khiến sống lưng cô tê dại “Ít nhất phải xây dựng nên hình tượng người bệnh.”
Dường như bác sĩ và người bệnh càng khiến người ta nhiệt huyết sôi trào hơn, Thẩm Hòa Ninh nhảy nhót dùng sức nắm chặt tay, cô biết anh chấp nhận rồi.
Giọng người đàn ông lạnh lùng, đen tối mà liếc cô: “Họ tên.”
“Thẩm ——” Thẩm Hòa Ninh theo phản xạ nói ra hai chữ “Hòa Miêu.”
Thẩm Hòa Miêu, có cần phải chiếu lệ đến thế không.
Đuôi mắt hẹp dài của anh gợi lên một tia ý cười nhợt nhạt: “Tuổi.”
“Bốn bỏ năm lên sắp hai mươi tuổi!”
Anh tiếp tục rũ mắt nhìn cô thật kỹ: “Phát bệnh từ khi nào?”
Thẩm Hòa Ninh vẫn ngồi trên đùi Bạc Thời Dư, hai tay nắm chặt tay vịn xe lăn của anh, sợ bị đuổi xuống.
Khi cô nghe thấy vấn đề này, vô thức dừng lại trong chốc lát, niềm vui trên gương mặt vô hình bị hòa tan.
Ngón tay tinh tế khẽ cựa quậy, lúc ngẩng đầu lên, vẻ yếu ớt lập tức biến mất, thay vào đó là sự phóng túng kiêu ngạo thuộc về nhân cách thứ hai Thẩm Hòa Miêu: “Không nhớ cụ thể, đại khái vào khoảng mấy năm anh và Thẩm Hòa Ninh xa cách, cuộc sống của cô ấy và mẹ không tốt lắm, ngày nào cô ấy cũng trèo lên ngọn cây cao nhất, biết rõ là không nhìn thấy nhưng vẫn đặc biệt ngu ngốc mà nhìn xung quanh anh.”
“Em thấy cô ấy quá yếu đuối, không có anh trai bảo vệ, cô ấy chẳng khác gì một con rối gỗ” Cô nhướng mày, cười rạng rỡ “Em mới tốt bụng xuất hiện, cứu cô ấy ra khỏi nước lửa, tránh cho một cô nhóc 15 16 tuổi như cô ấy bị người bắt nạt.
Cô ấy lương thiện và mềm yếu, nhưng em không giống cô ấy, ai trêu chọc em, em sẽ trả thù người đó, những thứ em muốn, em nhất định sẽ đấu tranh, nếu không cần nữa cũng có thể dễ dàng vứt bỏ.”
Thẩm Hòa Ninh thường xuyên cảm thấy, thực sự có một “Thẩm Hòa Miêu” tồn tại trong thân thể mình.
Năm đó sau khi rời xa Bạc Thời Dư, dù sao cũng không còn ai yêu thương, bảo vệ cô, mưa gió một mình, tin đồn nhấp nhô, phải đối mặt với tất cả những thay đổi long trời lở đất, cô không thể trở thành cây mạ nhỏ được anh che chở, phải mau chóng trưởng thành sau bao đêm khóc thầm.
Lớn lên trở thành một người phản cốt, dám khinh nhờn anh trai, đã bao nhiêu lần mơ những giấc mộng không biết xấu hổ, nhưng đến khi thật sự đối mặt với anh, cô chỉ dám dùng phương thức như vậy.
Thẩm Hòa Ninh cong mi mỉm cười, hình dáng thiếu nữ được phủ một lớp sa mỏng màu vàng nhạt trong nắng sớm, thuần khiết ngọt ngào, không hề giữ lại mà toát ra vẻ quyến rũ mềm mại, khiến người ta không đành lòng hít thở quá mạnh, giống như việc đối mặt với bức tranh sơn dầu quý giá nhất trong bộ sưu tập, nhưng lại phải miễn cưỡng trưng bày cho mọi người cùng xem.
Lồng ngực Bạc Thời Dư bị cứa rách bởi một con dao cùn, đưa tay ấn lên khóe mắt Thẩm Hòa Ninh, nặng nề lau đi những vệt nước vô thức tràn ra.
Ninh Ninh bị mẹ ruột đưa đi, lúc cô khóc và trưởng thành, anh đang nằm trên giường bệnh, chân phải đã hoàn toàn thay đổi.
Ngày cô bị dẫn đi, cô đã đi ngang qua cửa phòng bệnh của anh mà hoàn toàn không biết gì cả, thậm chí xuyên qua cửa kính, anh còn nhìn thấy gương mặt tái nhợt của cô gái nhỏ.
Trái lại, cô căn bản không biết anh ở bên trong, chỉ nghĩ rằng anh trai nhẫn tâm tuyệt tình, bởi vì một câu “chú nhỏ” mà tức giận, không bao giờ muốn gặp lại cô nữa.
Vào buổi chiều đầy mây ấy, anh và cô chỉ cách nhau không quá mười mét, lướt qua nhau, giống như một lời tạm biệt.
Thẩm Hòa Ninh nghiêng đầu cười hỏi: “Bác sĩ Bạc, em có cần phải đăng ký gì nữa không? Việc giảng dạy và điều trị có thể chính thức bắt đầu chưa?”
Nói xong, cô lại không chút kiêng nể thò người tới, chịu đựng nhịp tim dữ dội, như có như không nhẹ nhàng cọ xát cánh môi anh.
Năm ngón tay Bạc Thời Dư đặt trên cổ cô, yết hầu bất giác bị ấn xuống chốc lát, rõ ràng quai hàm có chút căng thẳng, mặt mày đoan chính lại không chút sơ hở.
Anh thấp giọng nói: “Kỳ hạn ba tháng.”
“Ba tháng……” Lồng ngực Thẩm Hòa Ninh như có thứ gì thắt lại “Em nên làm gì?”
Ánh mắt Bạc Thời Dư nặng nề, giọng điệu lại nhẹ nhàng chậm rãi, khiến cô không phân biệt được là có tình hay hài hước: “Không phải em muốn học sao? Vậy hãy theo đuổi anh.”
“Nếu không đuổi kịp, dù là anh cũng không có cách nào dạy dỗ, khả năng chữa bệnh còn thiếu xót” Anh thoáng cúi người, mi mắt rũ thấp, đẩy Thẩm Hòa Ninh về phía sau, đôi đồng tử đen nhánh cứ thế bình tĩnh nhìn cô “Tự bản thân em thôi học nhân lúc còn sớm, hoặc chờ anh tới thông báo với em về cái chết.”
Sao có thể theo đuổi được, không có ngày đó.
Cô gái nhỏ tâm huyết dâng trào, theo đuổi trò chơi kích thích, cô đến chơi, còn anh sẽ nắm giữ trò chơi.
-
Thời gian của Bạc Thời Dư có hạn, dành một buổi sáng cho Thẩm Hòa Ninh đã là xa xỉ, Giang Nguyên đã đợi ngoài sân từ sớm, gương mặt đỏ bừng, xoa tay không dám tiến vào trong, khóe mắt liếc thấy dì Chu vẫn chưa thu dọn xong kính vỡ và nửa chai rượu, sợ rằng muốn lật trời.
Thẩm Hòa Ninh cũng không thể đợi ở nhà, buổi sáng cô phải quay lại trường học, đi học như bình thường, luyện tập các kỹ năng cơ bản, cộng thêm nhiệm vụ quan trọng nhất trong thời gian sắp tới, chính là nhảy thuần thục đoạn vũ đạo solo trong phim.
Bên phía đạo diễn cũng có tin tức, thông qua nhà trường thông báo với cô rằng, vài ngày tới cô phải đến phim trường trang điểm và thử ống kính, còn rất ít thời gian để cô luyện tập, có thể nói là lửa sém lông mày.
Khi Bạc Thời Dư ra khỏi nhà, anh đổi một bộ tây trang màu xám đen, đường cắt may hoàn hảo, tôn lên vòng eo và bờ vai rộng của anh, động tác chuẩn bị lên xe lại càng lóa mắt hơn, tương xứng đường nét gương mặt tựa họa thủy và gọng kính màu bạc nhạt, tất cả đều đang dẫm lên điểm mê mẩn nhất của Thẩm Hòa Ninh.
Cô nhìn thấy Giang Nguyên tiến lên đỡ Bạc Thời Dư, giữa mày anh nhíu lại, mím môi cụp mắt, tuyệt đối không có vẻ yếu ớt, nhưng bởi vì chân không tiện nên thêm nào đó là cảm giác cường thế đứt gãy.
Người này…… không còn là sao băng treo lơ lửng trong vũ trụ, cô đã ôm hôn, bắt đầu từ hôm nay có thể trắng trợn táo bạo với anh.
Thẩm Hòa Ninh không nhịn được chạy về phía Bạc Thời Dư, lợi dụng lúc Giang Nguyên xoay người lại, cô ôm lấy eo anh, ngửa mặt cười nói: “Bạc tiên sinh, trước tiên hãy cảm nhận sự nhiệt tình của người theo đuổi.”
Giang Nguyên ở bên cạnh thiếu chút nữa ngửa mặt té xỉu, đồng tử chấn động 10 độ richter.
Bạc Thời Dư bình tĩnh đẩy Thẩm Hòa Ninh ra, cúi đầu dửng dưng nhìn cô: “Chuyện đầu tiên anh nên dạy em, đó chính là tôn sư trọng đạo.”
Thẩm Hòa Ninh được sắp xếp ngồi chiếc xe khác trở về Học Viện Múa, gan phổi của cô quả thực muốn bốc cháy, không có nơi nào để giãi bày những lời tâm tình.
Người đầu tiên cô nghĩ đến là Tần Miên, mở điện thoại ra mới thấy đêm qua Tần Miên gọi rất nhiều cuộc không có người nhận, tin nhắn WeChat chưa đọc cũng tích cóp thành một hàng dài.
Cô mau chóng đọc nội dung WeChat, hai mắt sáng rực như thiêu đốt, trước tiên báo bình an với Tần Miên, sau đó trả lời: “Tớ đối với anh ấy không phải là chấp niệm hay không cam lòng, chỉ đơn giản là thích mà thôi, lúc trước những lời tớ nói với cậu đều là lời nói tức giận khi bị anh ấy phớt lờ, sao có thể tin.”
Thẩm Hòa Ninh kéo lên trên, nhìn thấy lịch sử trò chuyện khổ sở nhất vào đêm khuya ba bốn ngày trước, lúc ấy chỉ phát tiết ấm ức, hiện tại xem ra câu nào cũng đâm thấu tim.
Cô mím đôi môi đỏ, xóa từng đoạn một, như thể mình chưa bao giờ nói những lời đó, sẽ không có ai nhìn thấy.
Sau bữa tiệc tối chào mừng tân sinh viên, Học Viện Múa lại trở về đúng quỹ đạo, thời gian nghỉ ngơi hằng ngày cũng rất chặt chẽ, hơn nữa hai ngày nay có đoàn thanh tra cấp trung ương tới kiểm tra, vì vậy nhà trường ra thông báo tạm thời, trong vòng 3 ngày không được phép qua đêm ở bên ngoài, chỉ cần có ký túc xá, nhất định phải trở về phòng của mình.
Nỗi nhớ nhà của Thẩm Hòa Ninh tựa như mũi tên bị cứng rắn ngăn chặn, thật ra cô có thể ra ngoài, tin chắc trưởng khoa Trần cũng sẽ sẵn lòng cho cô sự thuận tiện này, nhưng cô không thể tùy tiện lạm dụng đặc quyền liên quan tới Bạc Thời Dư cho một việc như vậy.
Huống chi…… người cuồng công việc nào đó chỉ miễn cưỡng đồng ý để cô theo đuổi mà thôi, chắc hẳn hôm nay anh cũng không về nhà.
Thẩm Hòa Ninh thở dài, trên lưng đeo chiếc túi nhỏ, trực tiếp đến phòng luyện tập, chuyên tâm học động tác với giáo viên dạy múa do đoàn phim sắp xếp, di động cất trong túi xách, trong lòng nhung nhớ nhưng cũng không rảnh qua đó xem xét.
Mãi cho đến đêm khuya, toàn bộ ký túc xá chuẩn bị nghỉ ngơi, cô mới xong việc trở về, gân cốt kéo duỗi đến nhức mỏi, vốn định gọi điện cho anh trai, nhưng nghĩ dạo gần đây anh thường xuyên có ca mổ vào đêm khuya, cô đành nhịn xuống, không quấy rầy anh, tri kỷ gửi cho anh hai chữ “Ngủ ngon”, sau đó ôm chăn đi ngủ.
Cùng lúc đó, Bạc Thời Dư rời khỏi văn phòng trụ sở Crane Medical, trở về biệt thự Thành Nam.
Gần tới cổng nhà, anh điều chỉnh tốt nhịp thở, xác nhận trên người mình không còn mùi máu tanh của ca phẫu thuật buổi chiều.
Tuy nhiên, đợi xe tiến vào cổng lớn, anh ngước mắt nhìn lên tầng, chỉ có một màu đen kịt.
Giang Nguyên đổ mồ hôi.
Mẹ kiếp, tình huống này là thế nào, buổi tối cô Thẩm không về nhà sao?! Anh Thời của cậu giành giật từng giây gấp rút giải quyết công việc, mặc dù trên mặt không lộ ra bất cứ biểu cảm gì, nhưng cậu không phải kẻ ngốc, nhìn thôi cũng hiểu nó có ý nghĩa gì.
Giang Nguyên vội vàng bí mật hỏi thăm, không lâu sau đã nhận được đáp án, lập tức quay đầu lại nói: “Anh Thời, Học Viện Múa có đoàn thanh tra tới, tạm thời hạn chế rời khỏi trường học, cô Thẩm phải ở lại ký túc xá.”
Bạc Thời Dư im lặng dựa lưng vào ghế, hơi nhắm mắt lại, lông mi che phủ tạo thành bóng đen dưới mí mắt, anh theo thói quen đè lên bạch ngọc trên cổ tay, thấp giọng cười nhạt.
Anh không nên trở về.
Cô thanh cao phóng khoáng, đến nơi nào cũng là nhà, không cần phải thông báo với anh.
Hồ ly nhỏ rất biết chơi đùa, trời sinh đã nắm giữ người khác trong lòng bàn tay.
Học Viện Múa hạn chế ba ngày liên tục, ban ngày thỉnh thoảng Thẩm Hòa Ninh có thể đi ra ngoài, nhưng hầu như Bạc Thời Dư đều ở trong phòng phẫu thuật, nếu không thì chủ trì cuộc hội chẩn, về phần Crane Medical, ngay cả cửa lớn mở theo lối nào cô còn không biết, đừng nói tới việc đi tìm anh, căn bản không có khả năng.
Cuối cùng Thẩm Hòa Ninh cũng đợi được nhà trường bỏ lệnh cấm, giữa trưa nhận được thông báo chính thức, buổi chiều phải đến phim trường gặp mặt đạo diễn, ngoại trừ e-kip quay phim, cô còn phải mau chóng làm quen và phối hợp với bạn nhảy nam.
Mặc dù là múa solo, nhưng ở giữa vẫn xen kẽ vài đoạn phối hợp rất nhỏ, động tác bạn nhảy nam nâng cô lên, không phải điều hiếm thấy trong múa cổ điển, cũng không có gì đặc biệt.
Cơ hội múa lần này là Bạc Thời Dư bảo vệ giúp cô, cô mất ăn mất ngủ liều mạng luyện tập, bởi vì không muốn làm mất mặt anh.
Thẩm Hòa Ninh đi theo huấn luyện viên múa cổ điển tới phim trường trước, bạn nhảy nam phối hợp với cô là một người trẻ tuổi anh tuấn, mỉm cười khi nhìn thấy cô, khẽ hỏi: “Cậu có sợ ngứa không?”
Thẩm Hòa Ninh biết ý tứ của cậu ta, khi thực hiện động tác nâng lên khó tránh khỏi việc đụng chạm tới chỗ ngứa, làm không tốt sẽ phải quay lại.
Cô đã cố gắng hết sức để kìm chế thái độ của mình, nhưng khi bạn nhảy nam thử đặt tay lên hông cô, phản ứng của hai người trước máy quay đều rất ngây ngô, không hẹn mà cùng nở nụ cười.
Có người phụ trách chụp vài tấm ảnh tại hiện trường, hình ảnh hai vũ công cùng ở độ tuổi thiếu niên đặc biệt kinh diễm, sau đó bức ảnh này trải qua nhiều lần chuyển giao, nhanh chóng truyền đến điện thoại Bạc Thời Dư.
Chân phải của anh vừa được xử lý, mùi thuốc đắng dày đặc, nhóm khoa chuyên gia chỉnh hình kỳ cựu vẫn kiên trì đưa ra cho anh các phương án điều trị mới, nhưng cuối cùng tất cả đều hướng đến một kết cục.
Bạc Thời Dư chậm rãi lướt xem vài bức ảnh, bình tĩnh tắt điện thoại, phảng phất như chỉ xem những tin tức bình thường, cười nhẹ: “Có triển vọng.”
Thẩm Hòa Ninh đã thử hầu hết các cảnh quay chính trên phim trường, chạng vạng khi sắc trời mờ tối, đạo diễn đứng dậy dẫn đầu vỗ tay tán thưởng, tỏ vẻ hài lòng tạm thời cho phép cô nghỉ ngơi ăn uống, buổi tối tiếp tục.
Bạn nhảy nam vẫn luôn đứng bên cạnh quan sát, trong mắt đầy vẻ sùng bái, chạy theo muốn mời cô ăn cơm tối.
Thẩm Hòa Ninh không có suy nghĩ đó, trước tiên cầm lấy di động, muốn gọi điện thoại cho Bạc Thời Dư, mấy ngày nay lịch trình quá gấp rút, cô hoàn toàn không có thời gian theo đuổi anh, ngay cả mặt anh cũng không thấy, càng miễn bàn tới những chuyện khác.
Hết kỳ hạn ba tháng, thầy giáo Bạc sẽ đuổi học cô.
Thẩm Hòa Ninh nóng vội, bước nhanh vài bước né tránh đám đông, váy áo trên người cũng không kịp thay, những dải lụa đầy màu sắc cũng bay bổng theo cô.
Cô trở về phòng hoá trang tại hậu cần, muốn tìm một căn phòng trống không ai quấy rầy, nhưng khi đi ngang qua một cánh cửa khép hờ, cánh tay của cô đột nhiên bị người nắm lấy, kéo vào trong phòng.
Theo tiếng cửa đóng lại, không đợi Thẩm Hòa Ninh hét lên kinh ngạc, thân thể cô đã không chịu khống chế ngả về phía, sống lưng tựa trên ván cửa lạnh lẽo.
Cách một cánh cửa, đám đông bên ngoài ầm ĩ, tiếng bước chân không ngừng lướt qua, tiếng nói chuyện đùa giỡn như ngay sát bên tai.
Mà bên trong cửa, ngay cả đèn cũng không bật, chỉ còn sót lại vài ánh hoàng hôn hắt qua cửa sổ, u ám dày đặc, bao trùm lên thân hình thon dài của người đàn ông trước mặt.
Trái tim Thẩm Hòa Ninh đình trệ vài giây, sau đó đột nhiên bắt đầu căng phồng, muốn nhảy ra khỏi cổ họng.
“Rất bận?” Anh cũng không đứng gần cô, giọng nói lạnh lẽo như nước biển, tràn khắp người cô.
Hơi thở của Thẩm Hòa Ninh dồn dập, độ ẩm trong cổ họng dần cạn kiệt, cô bỗng nhiên tiến lên, nhón chân bám lấy cổ anh, nuốt nước bọt nhẹ giọng gọi: “Anh.”
Bạc Thời Dư thấp giọng cười, không đợi cô nghe rõ, tiếng cười đã tan vào không khí, để lại một nắm vụn băng: “Đi học thì trốn học, tự tiện rời bệnh viện, cho dù là học sinh hay người bệnh, chắc chắn đều sẽ bị phạt.”
Thẩm Hòa Ninh đang mặc chiếc váy ống dài, bả vai trắng nõn lộ ra bên ngoài, anh nắm lấy, đẩy về phía sau, khiến cô dựa lên ván cửa một lần nữa, ngoan ngoãn đứng yên.
Anh lùi lại một bước, chống nạng xuống, ngồi trên xe lăn, bộ tây trang không chút cẩu thả mở rộng cúc áo, áo sơmi cũng không cài tới cúc cao nhất, tượng Quan Âm vẻ mặt từ bi, không nhanh không chậm đong đưa theo động tác của anh, thỉnh thoảng va chạm với tay vịn, phát ra tiếng vang nhỏ khiến người ta miệng lưỡi khô khốc.
Hoàng hôn tuyệt đẹp bên ngoài cửa sổ, hắt lên sườn mặt anh, diện mạo vẫn cứ mê hoặc lòng người.
Bạc Thời Dư nhìn Thẩm Hòa Ninh, đôi mắt đen nhánh không có ánh sáng tiến vào, dải lụa buông xuống từ eo cô tùy ý quấn quanh ngón tay, tái nhợt và hồng phấn cực kỳ tương phản.
“Không phải muốn theo đuổi sao?”
Độ cong ở khóe môi vừa tao nhã lại ảm đạm, không nhanh không chậm nói.
“Thành ý ở đâu, lấy ra, cho anh xem.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook