Chiếc Đồng Hồ Thời Gian (TFBoys)
-
Chương 81
Kết thúc bữa ăn Quân Kiệt đưa cô về, trên đường đi anh nhận được điện thoại của thư kí báo là có việc gấp cần anh quay lại công ty xử lý, nên vừa đưa cô tới nơi là anh lại vội quay xe về lại công ty, Gia Hân bước xuống xe nhìn anh có vẻ vội vàng liền nổi lên hứng thú muốn trêu anh.
- Lợi dụng em xong rồi không thèm ngó ngàng gì vội bỏ đi như vậy ak.
Quân Kiệt tạm dừng hành động trong đôi lát, chống một tay lên cánh cửa xe bày ra vẻ mặt chết người của một tay playboy nheo mắt nhìn cô.
- Em giận ak, không thì anh dành cả buổi tối hôm nay ở bên cạnh em nha, chỉ cần em nói một tiếng anh có thể bỏ tất cả để ở bên em.
- "Xì…thôi thôi đi, đừng có bày ra vẻ mặt đó với em, em không dễ gì sa ngã vào mật ngọt của anh đâu, anh để dành những từ ngữ đó cho mấy cô gái khác đi." Gia Hân cười khanh khách xua tay.
Quân Kiệt từ trạng thái một Playboy chính hiệu vừa nhìn thấy nụ cười như ánh nắng mai của cô liền lập tức chuyển sang ánh mắt dịu dàng, đắm đuối của một gã si tình, anh thầm nghĩ đời này coi như anh thật sự chết chìm trong nụ cười của cô mất rồi.
- Thôi anh mau quay lại công ty đi, em lên lầu đây. Tạm biệt.
Gia Hân vẫy vẫy tay chào anh, xoay người bước vào khu chung cư, Quân Kiệt nhìn theo bóng dáng bé nhỏ của cô đang dần mất hút sau cánh cổng, thu lại tâm tình rồi mới nổ xe rời đi.
Vừa bước ra khỏi thang máy đi về phía căn phòng của mình thì bất ngờ có một bóng đen kéo mạnh cô về góc khuất trên hanh lang, Gia Hân hoảng hồn hét lên, tiếng hét vừa tới cổ họng thì bị nghẹn khuất lại bởi mùi hương quen thuộc.
- "Chị đi đâu tới giờ mới về?" giọng nói trầm nén vang lên.
Gia Hân cố vùng tay ra khỏi người Vương Tuấn Khải.
- Cậu làm sao thế, bỏ tay tôi ra.
- "Chị đi đâu tới giờ mới về?" Vương Tuấn Khải dường như không nghe được lời cô nói vẫn xiết hai cánh tay của cô vây cô trong góc tối của bức tường lặp lại câu hỏi.
Cô nghe ra trong giọng nói của cậu như có sự đè nén tức giận, cô thật không hiểu cô lại làm gì khiến cậu tức giận nữa rồi, cô có đi đâu thì có liên qua quan gì với cậu, sao cậu cứ dăm ba bữa lại chạy đến làm phiền cô, cậu cứ thế này là bức cô phải chuyển chỗ sao.
Cảm thấy vùng vẫy không có tác dụng, cô thôi giãy dụa, nhàn nhạt lên tiếng.
- Tôi đi đâu, đi với ai, mấy giờ về cần phải báo cáo với cậu nữa sao.
Vương Tuấn Khải dường như siết chặt hai cánh tay của cô hơn, tiến lên áp sát người của cậu vào cô, ánh mắt sòng sọt cuối nhìn cô khoảng cách giờ đây của cô với cậu chỉ là 2cm giữa hai khóe miệng, hơi thở của cậu phả ra bao nhiêu gần như cô hít vào bấy nhiêu, đến lúc này thì cô mới nhận ra trong hơi thở của cậu có mùi rượu, điều này làm cô hoảng sợ không ít, cô cố thử giãy dụa nhưng dường như vô ích, cô chỉ có thể động đậy được mấy đầu ngón tay.
- Tôi hỏi lại lần nữa chị vừa đi đâu về, người trên xe đó là ai?
Gia Hân cố áp chế cảm giác hoảng sợ trong lòng mình nhưng vẫn mạnh miệng, bướng bỉnh lên tiếng.
- Tôi đi đâu về, với ai không việc gì phải cho cậu biết câu….ưm….
Nói chưa hết câu miệng cô liền bị môi cậu bịt kín, cậu dường như đang dùng miệng mình cắn xé đôi môi của cô, cô bị đau liền há miệng kêu lên nhưng tiếng nói vừa lên tới đầu lưỡi lại thuận thế cho chiếc lưỡi của cậu đi vào cuốn lấy, lưỡi cậu, môi cậu đang tàn sát môi cô, cô càng giãy dụa, cậu càng tàn sát bừa bãi. Dần dần cô không còn sứt để mà giãy dụa, cô có giảm giác mình sắp chết đến nơi vì ngạt thở rồi. Nước mắt không biết ở đâu tràn ra rơi vào khoan miệng của hai người mằn mặn, đắng chát, Vương Tuấn Khải lúc này mới ngừng lại, cậu thở hổn hển nhìn gương mặt bết bát đầy nước mắt của cô, ánh mắt cậu đỏ lòng sọc đầy đau khổ, cậu nhẹ nhàng hôn lên từng giọt nước mắt đấy, như cố nuốt hết những uất ức, đau khổ của cô.
- Đừng để cho tôi phải thấy những cảnh như thế được không, như thế tôi sẽ không chịu nổi, tôi sẽ hủy diệt chị mất.
Không một tiếng động, nước mắt của cô lặng lẽ nuối tiếc nhau giọt này tiếp giọt kia rơi ra khỏi vành mắt, cậu càng chạm vào nó càng rơi ra nhiều hơn. Cậu đưa tay lên nhẹ nhàng gạt nó đi, khàn khàn lên tiếng.
- Sao người ta nói nước mắt có vị mặn mà tôi lại thấy nó đắng như thế này. Chị nói tôi phải làm sao cho tốt đây.
- Lợi dụng em xong rồi không thèm ngó ngàng gì vội bỏ đi như vậy ak.
Quân Kiệt tạm dừng hành động trong đôi lát, chống một tay lên cánh cửa xe bày ra vẻ mặt chết người của một tay playboy nheo mắt nhìn cô.
- Em giận ak, không thì anh dành cả buổi tối hôm nay ở bên cạnh em nha, chỉ cần em nói một tiếng anh có thể bỏ tất cả để ở bên em.
- "Xì…thôi thôi đi, đừng có bày ra vẻ mặt đó với em, em không dễ gì sa ngã vào mật ngọt của anh đâu, anh để dành những từ ngữ đó cho mấy cô gái khác đi." Gia Hân cười khanh khách xua tay.
Quân Kiệt từ trạng thái một Playboy chính hiệu vừa nhìn thấy nụ cười như ánh nắng mai của cô liền lập tức chuyển sang ánh mắt dịu dàng, đắm đuối của một gã si tình, anh thầm nghĩ đời này coi như anh thật sự chết chìm trong nụ cười của cô mất rồi.
- Thôi anh mau quay lại công ty đi, em lên lầu đây. Tạm biệt.
Gia Hân vẫy vẫy tay chào anh, xoay người bước vào khu chung cư, Quân Kiệt nhìn theo bóng dáng bé nhỏ của cô đang dần mất hút sau cánh cổng, thu lại tâm tình rồi mới nổ xe rời đi.
Vừa bước ra khỏi thang máy đi về phía căn phòng của mình thì bất ngờ có một bóng đen kéo mạnh cô về góc khuất trên hanh lang, Gia Hân hoảng hồn hét lên, tiếng hét vừa tới cổ họng thì bị nghẹn khuất lại bởi mùi hương quen thuộc.
- "Chị đi đâu tới giờ mới về?" giọng nói trầm nén vang lên.
Gia Hân cố vùng tay ra khỏi người Vương Tuấn Khải.
- Cậu làm sao thế, bỏ tay tôi ra.
- "Chị đi đâu tới giờ mới về?" Vương Tuấn Khải dường như không nghe được lời cô nói vẫn xiết hai cánh tay của cô vây cô trong góc tối của bức tường lặp lại câu hỏi.
Cô nghe ra trong giọng nói của cậu như có sự đè nén tức giận, cô thật không hiểu cô lại làm gì khiến cậu tức giận nữa rồi, cô có đi đâu thì có liên qua quan gì với cậu, sao cậu cứ dăm ba bữa lại chạy đến làm phiền cô, cậu cứ thế này là bức cô phải chuyển chỗ sao.
Cảm thấy vùng vẫy không có tác dụng, cô thôi giãy dụa, nhàn nhạt lên tiếng.
- Tôi đi đâu, đi với ai, mấy giờ về cần phải báo cáo với cậu nữa sao.
Vương Tuấn Khải dường như siết chặt hai cánh tay của cô hơn, tiến lên áp sát người của cậu vào cô, ánh mắt sòng sọt cuối nhìn cô khoảng cách giờ đây của cô với cậu chỉ là 2cm giữa hai khóe miệng, hơi thở của cậu phả ra bao nhiêu gần như cô hít vào bấy nhiêu, đến lúc này thì cô mới nhận ra trong hơi thở của cậu có mùi rượu, điều này làm cô hoảng sợ không ít, cô cố thử giãy dụa nhưng dường như vô ích, cô chỉ có thể động đậy được mấy đầu ngón tay.
- Tôi hỏi lại lần nữa chị vừa đi đâu về, người trên xe đó là ai?
Gia Hân cố áp chế cảm giác hoảng sợ trong lòng mình nhưng vẫn mạnh miệng, bướng bỉnh lên tiếng.
- Tôi đi đâu về, với ai không việc gì phải cho cậu biết câu….ưm….
Nói chưa hết câu miệng cô liền bị môi cậu bịt kín, cậu dường như đang dùng miệng mình cắn xé đôi môi của cô, cô bị đau liền há miệng kêu lên nhưng tiếng nói vừa lên tới đầu lưỡi lại thuận thế cho chiếc lưỡi của cậu đi vào cuốn lấy, lưỡi cậu, môi cậu đang tàn sát môi cô, cô càng giãy dụa, cậu càng tàn sát bừa bãi. Dần dần cô không còn sứt để mà giãy dụa, cô có giảm giác mình sắp chết đến nơi vì ngạt thở rồi. Nước mắt không biết ở đâu tràn ra rơi vào khoan miệng của hai người mằn mặn, đắng chát, Vương Tuấn Khải lúc này mới ngừng lại, cậu thở hổn hển nhìn gương mặt bết bát đầy nước mắt của cô, ánh mắt cậu đỏ lòng sọc đầy đau khổ, cậu nhẹ nhàng hôn lên từng giọt nước mắt đấy, như cố nuốt hết những uất ức, đau khổ của cô.
- Đừng để cho tôi phải thấy những cảnh như thế được không, như thế tôi sẽ không chịu nổi, tôi sẽ hủy diệt chị mất.
Không một tiếng động, nước mắt của cô lặng lẽ nuối tiếc nhau giọt này tiếp giọt kia rơi ra khỏi vành mắt, cậu càng chạm vào nó càng rơi ra nhiều hơn. Cậu đưa tay lên nhẹ nhàng gạt nó đi, khàn khàn lên tiếng.
- Sao người ta nói nước mắt có vị mặn mà tôi lại thấy nó đắng như thế này. Chị nói tôi phải làm sao cho tốt đây.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook