Ngồi trước bàn trang điểm, Thủy Mộ Nhi chậm rãi cởi miếng vải che mặt ra, trong gương chiếu ra một bóng người, nhưng mặt dù chỉ nhìn bằng một mắt, đã khiến nàng sợ hết hồn hết vía.

Sau khi cởi hoàn toàn khăn che mặt, nhìn đến cằm cùng toàn bộ gương mặt, máu và thịt hòa vào nhau…



Sau này nhìn vào gương, đều phải sống cùng gương mặt này sao.

Trong lòng nghĩ vậy, khóe miệng kéo ra một nụ cười khổ. Vì sao Liên Nhi lại xuất hiện ở Tây Sương viện, trong lòng nàng đã mơ hồ có đáp án. Về phần người bên trong Tây Sương viện có phải Ninh Vương hay không, còn có người nào đó đứng sau lưng đánh nàng ngất xỉu, nàng chỉ hy vọng phán đoán của mình không phải sự thật.

mắt hơi ươn ướt, Thủy Mộ Nhi mạnh mẽ không để nước mắt tràn ra.

Ninh Vương, nhất định sẽ không khiến Mộ Nhi thất vọng, có đúng không?

Trong lòng suy nghĩ nhớ lại, Thủy Mộ Nhi kéo khăn che mặt lên lần nữa, có lẽ đến ngày mai mới biết hết mọi chuyện.

Đêm đã khuya, vốn là một màn đêm yên tĩnh, Thượng thư phủ lại đèn đuốc sáng choang. Chỉ vì, đích nữ của Thượng thư bị hủy dung nhan, Hoàng tử lập gia đình, nhất định Hoàng đế sẽ đích thân tới thăm, vả lại đến lúc đó, quan lại trong triều đến chúc mừng, nếu biết được nữ tử khuynh quốc khuynh thành, tài năng xinh đẹp chỉ là một nha đầu xấu xí, chẳng phải cả nhà của Thượng thư sẽ bị trọng tội sao?

“Phu nhân, bây giờ chỉ có cách để Tĩnh Nhi thay thế Mộ Nhi vào vương phủ thôi.” Thủy Diên Niên thở dài, im lặng hồi lâu mới mở miệng nói ra quyết định của mình.

“Lão gia nói là hủy bỏ việc Mộ Nhi vào vương phủ?” Thủy phu nhân không thể tin được.

“Vì bây giờ, cũng chỉ có thể như vậy!” Thủy Diên Niên than thở, “Vi phu biết như vậy rất ủy khuất cho Mộ Nhi, nhưng trước mắt, để giữ được Thượng thư phủ, chỉ có thể làm như vậy.”

“Nhưng mà lão gia, ông biết rõ trong lòng Mộ Nhi mà, trước mắt dung nhan bị hủy hết, bây giờ lại hủy hôn sự của nó như vậy, trong lòng nó sẽ rất đau khổ.”

“Phu nhân! Không có cách nào khác, ta phải lấy đại cuộc làm trọng!” Thủy Diên Niên nhẫn tâm nói.

“Vương gia, không phải Vương gia thích Mộ nhi sao? Nếu vậy, ngài sẽ không để ý…”

“Phu nhân! Đến nay, vì sao bà còn chưa chịu tỉnh vậy? Vương gia chỉ vừa ý sức ảnh hưởng của Thủy gia nhà chúng ta, còn Mộ Nhi cùng Tĩnh Nhi, có gì khác nhau?”

“Nhưng mà…”

“Không nhưng gì cả, ta đã quyết, người đâu, gọi Tam tiểu thư tới đây!”


Thủy Tâm viện.

Nếu đỏ lung linh, phía sau bức màng mỏng, bàn tay trắng như tuyết, tiếng rên rỉ yêu kiều của nữ tử hòa với hô hấp của nam nhân, dây dưa một chỗ, trong bóng đêm càng thêm kiều diễm.

“Gia, lúc này dung nhan của muội muội đã bị hủy hết, tuy nói là thời cơ tốt để thiếp vào phủ, nhưng thiếp cảm thấy rất thua thiệt.” Kích tình đi qua, cô gái nằm trên người nam tử, hơi thở mỏng manh như hoa lan.

“Không sao, nhiều năm như vậy, Bổn vương thấy nàng chịu nhiều khổ sở ở Thượng thư phủ, lại không thể giúp đỡ, đây là điều duy nhất Bổn vương có thể bồi thường cho nàng, khiến nàng có được thân phận đích nữ, đường đường chính chính vào Vương phủ của ta.”

“Gia…” Thủy Tĩnh nghe hắn nói như vậy nghẹn ngào: “Gia tốt với Tĩnh nhi như vậy, Tĩnh nhi không có gì đền đáp cả.”

“Nha đầu ngốc, nếu năm đó nàng không giúp ta, làm gì có Ninh Vương như hôm nay.” Ninh Vương dịu dàng vuốt một vết sẹo nơi khuỷu tay của Tĩnh nhi.

Nét mặt Thủy Tĩnh hơi tái đi, vùi vào trong ngực của Ninh Vương: “Gia, thiếp lạnh…”

Ninh Vương cười sảng khoái, đè nàng xuống, môi lưu luyến không rời khỏi người nàng: “Như thế này thì không lạnh nữa…”


Những tiếng rên rỉ truyền tới, Mộ Nhi sợ hãi tỉnh dậy từ trong mộng, tại sao lại mơ thấy bọn họ ở cùng một chỗ, chẳng lẽ quả thật là… Ngày suy nghĩ, đêm liền nằm mộng sao?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương