Editor: Cua Rang Me

Sóc Phong vội vàng gãi gãi tóc của mình, anh nghĩ không ra, cô đã quấy rầy mình như thế, anh còn giữ cô ở chỗ này làm gì sao? Trực tiếp đuổi cô ấy đi thôi, đây là nhà của anh, anh có cái quyền lợi này, nhưng...... haiz...... Chính anh cũng không biết mình xảy ra chuyện gì, thế nhưng trong lòng không hạ quyết tâm được.

Anh không có tâm tình để viết nữa rồi, rời khỏi phòng sách đi lên lầu hai, lầu hai có một một nửa là phòng ở, có một nửa là ban công, bây giờ rất sáng sủa, anh ngồi trên cái ghế gỗ ở ban công, sững sờ nhìn không trung.

"Người thích nhìn chằm chằm bầu trời, muốn được cô đơn, muốn được nhớ nhung một người......" Một đoạn nhạc nhẹ nhàng khoan khoái truyền tới, đảo mắt, một bóng người đứng đối diện với anh.

"Cô đơn? Ừ, xem ra không giống, anh ở đây nhớ nhung một người như vậy?" Kiều Y Y phát triển tinh thần truy cứu tới cùng, kiên nhẫn, "A, có lẽ là một cô gái....."

Cô làm ra vẻ đã hiểu, nhưng trong lòng có một chút cảm giác rất không thoải mái, cô lắc đầu một cái, bỏ qua loại cảm giác đó, tiếp tục nghiên cứu anh, "Có phải anh không muốn hợp tác với phụ nữ không?"

Ánh mắt Sóc Phong đang nhìn bầu trời chậm rãi chuyển sang trên mặt Kiều Y Y, nhìn gương mặt tỏa sáng của cô, anh nghi ngờ có phải là mình đã để cho cô ăn tốt quá? Nên trước tiên phải bỏ đói cô, áp chế lòng hăng hái của cô, không để cho cô dám làm càn ở trước mặt anh như vậy.

"Còn có một khả năng, tôi chỉ đang ngẩn người."

"Cái gì?" Cuối cùng anh cũng nói chuyện với cô rồi, bỗng chốc cô không kịp phản ứng, đợi khi cô hiểu rõ, "Ha ha...... anh thật khôi hài......"

Không phải cô đơn, không phải nhớ nhung, mà là ngẩn người, anh chịu thua thiệt mà nói ra được, cô cười không thôi.

"Anh đồng ý hợp tác với tôi thật chứ?"

"Không sợ lỗ lã, dù sao anh cũng nói, để ở chỗ nào cũng là đồ nát, rõ ràng là cho tôi tốt hơn, còn có thể kiếm tiền!" Cô nói như một con buôn.

"Được!" Anh thay đổi thái độ, gật đầu đồng ý với cô.

"Còn có thể...... Cái gì?" Bỗng chốc cô không kịp phản ứng.

"Được."

Kiều Y Y ngu ngơ thật lâu, "Anh đồng ý? Tại sao?"

Bởi vì anh sắp bị cô làm phiền đến chết rồi, mỗi ngày cô đều đến

Trước mặt anh vòng tới vòng lui, mỗi ngày đều muốn nhìn Đông nhìn Tây với anh, làm cho anh sắp bị phiền chết rồi!

“Cô không cần?” Sóc Phong không trả lời vấn đề của cô.

“Muốn! Muốn! Tại sao không!” Kỳ lạ, nếu như anh đã đồng ý, tại sao cô lại có chút cảm giác mất mác chứ? Cô nở nụ cười, cố gắng che giấu ý tưởng kỳ lạ của mình.

Đúng như Kiều Y Y từng nói, cô là người chiến thắng, chỉ có cô tuyên chiến, Sóc Phong sẽ lập tức đầu hàng. Chẳng lẽ có loại này cảm giác mất mác này là bởi vì dễ dàng chiến thắng sao?

“Tôi phải trước hết để cho anh hiểu, ông chủ của chúng tôi rất thích những tác phẩm của anh, hi vọng anh có thể cho tôi vài tác phẩm mang về, hợp đồng chi tiết của chúng ta…” Kiều Y Y nói văng nước miếng, Sóc Phong ngược lại nghe được không rõ, tâm tư của anh đã sớm bay đến một chỗ khác, Kiều Y Y dừng lại uống một ngụm trà, nhìn anh một cái, “Này, anh có nghe tôi nói gì không?”

“Cứ tùy cô đi!”

Kiều Y Y nhìn chằm chằm vào bộ dáng cẩu thả của anh, cuối cùng cũng hiểu một đạo lý, anh không thèm để ý, đối với anh danh dự, tiền bạc, quyền lực, anh đều không cần, “Anh muốn cái gì?” Cô vẫn tò mò hỏi.

Anh nhìn cô, trong ánh mắt lóng lánh có chút không hiểu cảm xúc của Kiều Y Y, “Cô, cho tôi một nụ hôn…”

Một nụ hôn? Anh ta muốn nụ hôn của cô? Kiều Y Y sững sờ đứng tại chỗ, ngón trỏ chỉ chỉ anh, lại chỉ chỉ môi của mình, nhìn thấy đầu của anh gật một cái không chút do dự, tim của cô đập thật nhanh.

“Có được không?” Sóc Phong lễ phép hỏi, lần đầu tiên cô thấy anh không dùng bộ dạng lưu manh với cô, giờ khắc này anh làm cô cảm thấy xa lạ, làm cô không thể từ chối được.

Anh đứng lên, đi về phía cô, cô ngồi ở trên ghế, anh đứng ở phía trước cô, che ở ông trời của cô, cô không thấy rõ vẻ mặt của anh, anh cúi người, một làn hơi nóng phất qua gương mặt của cô, sau đó có một đôi môi nóng rực chiếm hữu đôi môi cô. Cảm giác đầu tiên của cô là thật mềm mại, kế tiếp cô cười, tiếng cười như tiếng chuông bạc từ trong miệng của cô phát ra ngoài.

Cô cười, né tránh nụ hôn của anh, “Rất nhột, đừng…” Bộ râu lớn của anh ma sát trên miệng của cô, làm cho cô nổi da gà.

Bàn tay của Sóc Phong nắm được cằm của cô, không cho cô né tránh, thừa dịp cô sắp buông lỏng, chui vào trong miệng của cô, quấn lấy lưỡi của cô, giống như muốn nuốt cô vào. Kiều Y Y ngưng cười, toàn bộ bị anh ngậm xuống, bên tai của cô nghe thấy tiếng gió thổi, tiếng lá cây xào xạt, mũi và miệng của cô đều có mùi vị của anh.

Giống nhau lúc đột ngột hôn cô, động tác anh rời khỏi cô cũng nhanh đến kinh người, Kiều Y Y thở hổn hển nhìn nhìn anh, cô nghe anh nói: “Hẹn gặp lại…”

Đúng rồi, tất cả anh đều đồng ý, hình như cô cũng không có cái lý do gì ở lại, “Ừ.”

Cô miễn cưỡng cười cười, đứng dậy hướng về phía anh nói: “Anh có rãnh rỗi có thể đến Đài Bắc tìm tôi…”

“Tôi không muốn đi lúc này.” Anh lạnh nhạt nói.

Cô im lặng, có vài người khi vì một lí do nào đó, thì sẽ không dễ dàng rời đi nơi ấy của mình, anh chính là người như thế, cô hít sâu một hơi, một làn khí trong lành xông vào phổi của cô.

“Anh mới có nhiêu tuổi! Chắc chắn là còn có rất nhiều nơi chưa từng đi…” Cô thử nói chuyện với anh, giống như không có gì xảy ra.

“không sao cả.”

“Được rồi.” Thật sự rất khó thuyết phục anh ta, “Này, khi được nghỉ phép tôi có thể đến đây chơi không?”

Sóc Phong cúi đầu nhìn Kiều Y Y, anh đồng ý với cô là bởi vì anh mệt mỏi khi dây dưa với cô, cho nên tốt nhất là cả đời anh cũng không muốn cô trở lại tìm mình, “Được.” Ai nói khẩu thị tâm phí* là quyền của phụ nữ chi? (* miệng nói một đường tâm nghĩ một nẻo)

Đường núi ở đây giống như mê cung, cho dù đánh chết cô cũng không muốn đi lên một lần nữa, nhưng… Cô nhìn về xa xa, đập vào mắt đều là thực vật xanh khiến tâm thần sảng khoái, hít vào trong phổi đều là mùi vị thiên nhiên tinh khiết, mát mẻ cả người.

“Lúc nào đi?” Anh hỏi.

“Buổi chiều phải không.” Chuyện công việc phải xử lý nhanh một lần, kéo dài như thế đã lâu.

“Tôi đưa cô xuống núi.”

“Được.” Nếu không cô sẽ lại lạc đường.

Yên lặng, giữa bọn họ không còn đối thoại, cho đến khi cô thu dọn xong, anh đưa cô xuống núi, nhìn cô rời đi, bọn họ cũng không có nói một câu, thật ra thì trong lòng Kiều Y Yhiểu rõ ràng, cô sẽ không đến nơi này nữa rồi, mặc kệ nơi này phong cảnh mê người bao nhiêu, động lồng người bao nhiêu.

Cô cũng biết Sóc Phong sẽ không tới Đài Bắc tìm cô, bọn họ chẳng qua chỉ là bèo nước gặp nhau

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương