Chỉ Muốn Làm Ông Xã Của Em
-
Chương 2-2
Editor: Cua Rang Me
Sóc Phong từ trên lầu nhìn xuống thấy bóng lưng của cô, lúc bắt đầu thì vẫn còn nghi ngờ, đến khi nhìn thấy cô lôi từ trong đất ra mấy con dài dài thì anh đã hiểu, ngày hôm qua vừa có mưa nhỏ, chính là lúc giun phát triển.
Nhưng ngược lại, anh không biết cô gái này sẽ làm gì với những thứ này, trong lúc vô tình bị ánh mắt của cô hấp dẫn, sau đó anh đi tới bên cạnh cô, "Dùng con giun làm mồi câu?"
"Đúng vậy!"
"Sao cô biết làm điều này?" Anh tò mò hỏi.
"Tôi vốn xuất thân từ nông thôn, sau này thi đậu Đại học Đài Bắc, rồi ở lại Đài Bắc làm việc, bây giờ tôi cũng suýt quên mất! Tôi nói cho anh biết, lúc tôi còn nhỏ, con giun hay chim bìm bịp tôi đều đã bắt rồi......" Cô giống như là nhớ lại chuyện thú vị khi còn bé, khóe miệng nở nụ cười ngọt ngào.
"Trừ rắn?"
"Á...... Thỉnh thoảng làm cô gái đơn thuần á!"
Sóc Phong cười, được rồi, nữ sinh sợ rắn và sợ gián là như nhau, không cần có lý do đấy! Anh ngồi xổm người xuống, đi theo cô tìm kiếm trên mặt đất.
"Anh biết?" Nếu đã biết, mới vừa rồi tại sao lại dùng bánh mì nướng làm mồi câu chứ?
"Lười!"
"Ha ha, có phải anh cảm thấy có người cùng chơi bùn dính với anh, bắt con giun tương chơi, thú vị hơn đúng không....." Người trưởng thành, trong lòng vẫn duy trì một phần hồn nhiên, trẻ con ai cũng đều có.
"Hừ hừ!" Anh không nói lời nào.
Qua một lúc lâu, bọn họ đào ra một thùng nhỏ giun, bắt đầu ngồi ở trên ghế câu cá, tàn nhẫn "Cắt" con giun ra, móc vào lưỡi câu cá, cuối cùng rơi vào trên người của Sóc Phong, Kiều Y Y ở một bên vừa nhìn vừa líu ríu.
"Không sợ?"
"Sợ cái gì? Trước kia không phải ông chủ đã nói con giun là loài lưỡng tính, còn thích phân thân, đứt một nửa vẫn có thể sống......" Sức sống kiên cường thật đáng sợ.
"Có người mới vừa chỉ trích tôi ăn cá là hành động tàn nhẫn!"
"Nói giỡn thôi anh có hiểu hay không? Không có chút hài hước gì cả!" Hai người giống như là bạn bè đã biết rất lâu, bắt đầu tổn hại lẫn nhau mấy câu, yên tĩnh được một lát, sau khi nói tiếp, đứt quãng.
"Haiz, sao lại không có động tĩnh gì, bụng của tôi đói đến dẹp luôn rồi!" Kiều Y Y sờ sờ cái bụng bằng phẳng của mình, trời đã giữa trưa rồi, trong bụng của cô chỉ có mấy miếng bánh mì nướng, thật sự là quá đói rồi!
"Trên bàn còn bánh mì nướng!"
"Không!" Cô không muốn bị anh mắng là đần như cá đâu, nhưng có lẽ gần giống như vậy vì cô là một con cá lớn.
Yên lặng ngồi câu đến xế chiều vẫn không bắt được con cá nào, anh ta đứng lên, ăn bánh mì nướng, khi nhìn rõ lại thì anh thấy cô đã nhẫn tâm ăn hết mấy miếng bánh mì nướng còn dư.
Kết quả là lúc cô nuốt miếng bánh mì nướng cuối cùng, cần câu lại di chuyển, Kiều Y Y còn chưa kịp phản ứng, Sóc Phong đã thu cần câu lại, vừa nhìn thì đúng là đã câu được một con cá, mặc dù rất nhỏ, hình như không đủ dinh dưỡng, nhưng dù sao có còn hơn là không có gì!
Sóc Phong như nhìn thấu ánh mắt của Kiều Y Y, một lúc sau anh ta đặt con cá vào trong thùng nước, con cá gặp được nước thì vui vẻ nhày nhót.
"Xem ra vận may của cô tốt hơn tôi, vậy tiếp theo nên để cho cô làm!" Sóc Phong nói.
"Hả?" Vậy anh ta đi làm gì? Kiều Y Y nhìn Sóc Phong xoay người rời đi, còn chưa kịp hỏi gì, anh ta đã nhanh chân đi khỏi rồi.
Khi anh ta trở về, mang theo công cụ để nướng, lập tức chuẩn bị nướng ở trên cầu.
Cảnh tượng hình như có chút kỳ quặc, theo tình huống bình thường, không phải là nam câu cá, nữ nấu nướng sao? Sao đến hai người bọn họ, cảnh tượng lại trở nên khôi hài cơ chứ?
Gì mà bọn họ chứ! Kiều Y Y lắc đầu một cái, bỏ ý tưởng kỳ lạ trong đầu đi, chợt nghe Sóc Phong đang đưa lưng về phía cô nói một câu, "Tập trung câu cá!"
Anh ta mọc ra con mắt phía sau lưng rồi sao? Như vậy cũng biết?
Sương mù màu trắng vờn quanh rừng cây màu xanh lá cây, chợt nhìn xuống dưới, lại có cảnh kỳ ảo của sương mù dày đặc, mà người đàn ông đang ở trong sương khói cũng hòa dịu đi cái vẻ lạnh lùng của mình, ngũ quan lạnh cứng nhìn qua dịu dàng đi không ít.
"Khụ khụ! Đáng chết, anh đốt lửa to quá!" Kiều Y Y kêu nhỏ một tiếng.
Tất cả những ý tưởng tươi đẹp về nơi này đều biến mất, Kiều Y Y tức giận nói: "Ai dạy anh mua loại đồ lỗi thời này! Thời nay anh cần nướng thì cứ trực tiếp mua một lò nướng thịt, cắm điện vào là được rồi, anh còn làm ô nhiễm môi trường!"
Qủa thực phương pháp bọn họ dùng đúng là xưa nhất, để một cái bếp tầm thường ở trên bờ sông, mà anh ta cũng chỉ đặt một tấm lưới sắt ở trên bếp, cứ như vậy đặt cá ở trên đó rồi nướng, mà số cô thật khổ, phải đốt củi ở dưới!
Nhưng mà anh ta nướng cá có mùi vị tuyệt đối là ngon nhất, anh ta rửa cá sạch sẽ, cắt ra làm đôi, cắt bỏ nội tạng, xát muối rồi nhỏ nước chanh lên, khi cá chín được năm phần thì đã tỏa ra mù thơm.
Cá nướng thơm ngát đến nỗi trong phạm vi vài trăm dặm cũng có thể ngửi thấy, mà lúc Sóc Phong không chú ý thì Kiều Y Y đã len lén cắn một miếng cá vừa nướng xong, bỏ cá vào trong miệng, ánh mắt của cô lập tức tròn xoe như ánh trăng, ăn ngon!
Xoay người một cái, cô bị kéo lại, "Ăn trộm!" Anh khinh thường nói.
"Tôi rất đói!" Cô đáp mà mặt không đỏ không thở gấp.
Sóc Phong không nói gì, anh ta đến gần cô, Kiều Y ngây thơ cho là anh muốn cướp cá nướng trong tay cô, thế nhưng anh lại chỉ đưa ngón cái lau chùi vết bẩn trên khóe miệng cô, dùng giọng điệu không thể chịu được nói: "Xin cô chú ý hình tượng một chút, có được hay không......"
Cô áy náy đến nỗi tim nhảy dồn dập, lời của anh làm cho cô xấu hổ muốn chui xuống đất, cô đem chuyện đó đổ lỗi cho tính tực giác của phụ nữ, bởi vì bị một người đàn ông ghét bỏ, cho nên cô ngượng ngùng.
Cô đưa lưng về phía anh, uống nước trái cây, "Ai cần anh lo!" Cô sợ không biết phải nói cái gì, liền nghĩ tới chuyện công việc, "Tôi nghĩ, anh......"
Nhưng thật sự là Sóc Phong rất hiểu rõ lời dạo đầu của cô, vì khi cô vừa mới bắt đầu, anh ta cũng đã bỏ trốn không thấy tăm hơi rồi.
Thấy mình đứng cách xa Sóc Phong 20 bước, cuối cùng nhịp tim của Kiều Y Y cũng trở lại bình thường, theo bản năng cô sờ sờ khóe miệng, thật mất hứng ăn cá.
Cho đến khi anh ta hô lớn: "Còn ngây ngốc ở chỗ đó làm gì! Mau dập tắt lửa, sắp cháy rồi!" Lúc này cô mới phục hồi tinh thần lại.
Một hồi sau, khi bọn họ lẳng lặng ngồi ở ven hồ, ăn cá ngon, trên mặt của hai người đều lưu lại vết bẩn do khói đen hun.
Hai con mèo đốm ăn cá, ngồi chờ mặt trời lặn, ăn bữa trưa trễ, giờ sắp đến cơm tối.
Lúc Sóc Phong nán lại ở trong phòng luyện chữ thì ở cửa truyền đến tiếng gõ cửa, anh ta đang định để bút lông xuống thì một cái đầu chui vào, Kiều Y Y không mời mà tới.
"Quấy rầy anh rồi!" Ngoài miệng nói vài câu khách sáo, nhưng cử chỉ của cô lại không đàng hoàng.
Sóc Phong để bút xuống, vò giấy Tuyên Thành thành một cục, ném vào trong thùng rác, Kiều Y Y thờ ơ nhún nhún vai, không quan tâm, nhìn chỗ này một chút, chỗ kia một chút.
Thấy bức "Lan Đình tập tự" trên tường kia, cô cẩn thận tiến lên, không khỏi hỏi "Chữ của Vương Hi Chi rất khó để gọt giũa, hẳn là anh đã tốn không ít tâm tư?" ",
Sóc Phong không nói gì, đi lên trước kéo tay của cô đi tới cửa, "Không có lệnh của tôi, cô không được đi vào......" Nói xong liền đẩy cô ra ngoài.
Khi cửa sắp đóng lại, Sóc Phong nhìn thấy cô dí dỏm nhìn mình le lưỡi, bước qua cửa, không nhìn thấy cô, anh ta nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Tâm tình còn chưa kịp dịu lại, tiếng gõ cửa lại vang lên, cô cố gắng đi vào, anh ta đứng lên khóa trái cửa.
"Được rồi được rồi, anh phải cố lên, à, đúng rồi, nhớ viết thêm một chút rồi ném rác sở chỗ này của tôi nhá!" Ngoài cửa là tiếng khiêu khích của Kiều Y Y.
Anh rất bình tĩnh, giống như không nghe thấy, ngoài cửa là tiếng bước chân chần chừ thật lâu, sau đó mới cam tâm tình bất nguyện rời đi.
Sóc Phong từ trên lầu nhìn xuống thấy bóng lưng của cô, lúc bắt đầu thì vẫn còn nghi ngờ, đến khi nhìn thấy cô lôi từ trong đất ra mấy con dài dài thì anh đã hiểu, ngày hôm qua vừa có mưa nhỏ, chính là lúc giun phát triển.
Nhưng ngược lại, anh không biết cô gái này sẽ làm gì với những thứ này, trong lúc vô tình bị ánh mắt của cô hấp dẫn, sau đó anh đi tới bên cạnh cô, "Dùng con giun làm mồi câu?"
"Đúng vậy!"
"Sao cô biết làm điều này?" Anh tò mò hỏi.
"Tôi vốn xuất thân từ nông thôn, sau này thi đậu Đại học Đài Bắc, rồi ở lại Đài Bắc làm việc, bây giờ tôi cũng suýt quên mất! Tôi nói cho anh biết, lúc tôi còn nhỏ, con giun hay chim bìm bịp tôi đều đã bắt rồi......" Cô giống như là nhớ lại chuyện thú vị khi còn bé, khóe miệng nở nụ cười ngọt ngào.
"Trừ rắn?"
"Á...... Thỉnh thoảng làm cô gái đơn thuần á!"
Sóc Phong cười, được rồi, nữ sinh sợ rắn và sợ gián là như nhau, không cần có lý do đấy! Anh ngồi xổm người xuống, đi theo cô tìm kiếm trên mặt đất.
"Anh biết?" Nếu đã biết, mới vừa rồi tại sao lại dùng bánh mì nướng làm mồi câu chứ?
"Lười!"
"Ha ha, có phải anh cảm thấy có người cùng chơi bùn dính với anh, bắt con giun tương chơi, thú vị hơn đúng không....." Người trưởng thành, trong lòng vẫn duy trì một phần hồn nhiên, trẻ con ai cũng đều có.
"Hừ hừ!" Anh không nói lời nào.
Qua một lúc lâu, bọn họ đào ra một thùng nhỏ giun, bắt đầu ngồi ở trên ghế câu cá, tàn nhẫn "Cắt" con giun ra, móc vào lưỡi câu cá, cuối cùng rơi vào trên người của Sóc Phong, Kiều Y Y ở một bên vừa nhìn vừa líu ríu.
"Không sợ?"
"Sợ cái gì? Trước kia không phải ông chủ đã nói con giun là loài lưỡng tính, còn thích phân thân, đứt một nửa vẫn có thể sống......" Sức sống kiên cường thật đáng sợ.
"Có người mới vừa chỉ trích tôi ăn cá là hành động tàn nhẫn!"
"Nói giỡn thôi anh có hiểu hay không? Không có chút hài hước gì cả!" Hai người giống như là bạn bè đã biết rất lâu, bắt đầu tổn hại lẫn nhau mấy câu, yên tĩnh được một lát, sau khi nói tiếp, đứt quãng.
"Haiz, sao lại không có động tĩnh gì, bụng của tôi đói đến dẹp luôn rồi!" Kiều Y Y sờ sờ cái bụng bằng phẳng của mình, trời đã giữa trưa rồi, trong bụng của cô chỉ có mấy miếng bánh mì nướng, thật sự là quá đói rồi!
"Trên bàn còn bánh mì nướng!"
"Không!" Cô không muốn bị anh mắng là đần như cá đâu, nhưng có lẽ gần giống như vậy vì cô là một con cá lớn.
Yên lặng ngồi câu đến xế chiều vẫn không bắt được con cá nào, anh ta đứng lên, ăn bánh mì nướng, khi nhìn rõ lại thì anh thấy cô đã nhẫn tâm ăn hết mấy miếng bánh mì nướng còn dư.
Kết quả là lúc cô nuốt miếng bánh mì nướng cuối cùng, cần câu lại di chuyển, Kiều Y Y còn chưa kịp phản ứng, Sóc Phong đã thu cần câu lại, vừa nhìn thì đúng là đã câu được một con cá, mặc dù rất nhỏ, hình như không đủ dinh dưỡng, nhưng dù sao có còn hơn là không có gì!
Sóc Phong như nhìn thấu ánh mắt của Kiều Y Y, một lúc sau anh ta đặt con cá vào trong thùng nước, con cá gặp được nước thì vui vẻ nhày nhót.
"Xem ra vận may của cô tốt hơn tôi, vậy tiếp theo nên để cho cô làm!" Sóc Phong nói.
"Hả?" Vậy anh ta đi làm gì? Kiều Y Y nhìn Sóc Phong xoay người rời đi, còn chưa kịp hỏi gì, anh ta đã nhanh chân đi khỏi rồi.
Khi anh ta trở về, mang theo công cụ để nướng, lập tức chuẩn bị nướng ở trên cầu.
Cảnh tượng hình như có chút kỳ quặc, theo tình huống bình thường, không phải là nam câu cá, nữ nấu nướng sao? Sao đến hai người bọn họ, cảnh tượng lại trở nên khôi hài cơ chứ?
Gì mà bọn họ chứ! Kiều Y Y lắc đầu một cái, bỏ ý tưởng kỳ lạ trong đầu đi, chợt nghe Sóc Phong đang đưa lưng về phía cô nói một câu, "Tập trung câu cá!"
Anh ta mọc ra con mắt phía sau lưng rồi sao? Như vậy cũng biết?
Sương mù màu trắng vờn quanh rừng cây màu xanh lá cây, chợt nhìn xuống dưới, lại có cảnh kỳ ảo của sương mù dày đặc, mà người đàn ông đang ở trong sương khói cũng hòa dịu đi cái vẻ lạnh lùng của mình, ngũ quan lạnh cứng nhìn qua dịu dàng đi không ít.
"Khụ khụ! Đáng chết, anh đốt lửa to quá!" Kiều Y Y kêu nhỏ một tiếng.
Tất cả những ý tưởng tươi đẹp về nơi này đều biến mất, Kiều Y Y tức giận nói: "Ai dạy anh mua loại đồ lỗi thời này! Thời nay anh cần nướng thì cứ trực tiếp mua một lò nướng thịt, cắm điện vào là được rồi, anh còn làm ô nhiễm môi trường!"
Qủa thực phương pháp bọn họ dùng đúng là xưa nhất, để một cái bếp tầm thường ở trên bờ sông, mà anh ta cũng chỉ đặt một tấm lưới sắt ở trên bếp, cứ như vậy đặt cá ở trên đó rồi nướng, mà số cô thật khổ, phải đốt củi ở dưới!
Nhưng mà anh ta nướng cá có mùi vị tuyệt đối là ngon nhất, anh ta rửa cá sạch sẽ, cắt ra làm đôi, cắt bỏ nội tạng, xát muối rồi nhỏ nước chanh lên, khi cá chín được năm phần thì đã tỏa ra mù thơm.
Cá nướng thơm ngát đến nỗi trong phạm vi vài trăm dặm cũng có thể ngửi thấy, mà lúc Sóc Phong không chú ý thì Kiều Y Y đã len lén cắn một miếng cá vừa nướng xong, bỏ cá vào trong miệng, ánh mắt của cô lập tức tròn xoe như ánh trăng, ăn ngon!
Xoay người một cái, cô bị kéo lại, "Ăn trộm!" Anh khinh thường nói.
"Tôi rất đói!" Cô đáp mà mặt không đỏ không thở gấp.
Sóc Phong không nói gì, anh ta đến gần cô, Kiều Y ngây thơ cho là anh muốn cướp cá nướng trong tay cô, thế nhưng anh lại chỉ đưa ngón cái lau chùi vết bẩn trên khóe miệng cô, dùng giọng điệu không thể chịu được nói: "Xin cô chú ý hình tượng một chút, có được hay không......"
Cô áy náy đến nỗi tim nhảy dồn dập, lời của anh làm cho cô xấu hổ muốn chui xuống đất, cô đem chuyện đó đổ lỗi cho tính tực giác của phụ nữ, bởi vì bị một người đàn ông ghét bỏ, cho nên cô ngượng ngùng.
Cô đưa lưng về phía anh, uống nước trái cây, "Ai cần anh lo!" Cô sợ không biết phải nói cái gì, liền nghĩ tới chuyện công việc, "Tôi nghĩ, anh......"
Nhưng thật sự là Sóc Phong rất hiểu rõ lời dạo đầu của cô, vì khi cô vừa mới bắt đầu, anh ta cũng đã bỏ trốn không thấy tăm hơi rồi.
Thấy mình đứng cách xa Sóc Phong 20 bước, cuối cùng nhịp tim của Kiều Y Y cũng trở lại bình thường, theo bản năng cô sờ sờ khóe miệng, thật mất hứng ăn cá.
Cho đến khi anh ta hô lớn: "Còn ngây ngốc ở chỗ đó làm gì! Mau dập tắt lửa, sắp cháy rồi!" Lúc này cô mới phục hồi tinh thần lại.
Một hồi sau, khi bọn họ lẳng lặng ngồi ở ven hồ, ăn cá ngon, trên mặt của hai người đều lưu lại vết bẩn do khói đen hun.
Hai con mèo đốm ăn cá, ngồi chờ mặt trời lặn, ăn bữa trưa trễ, giờ sắp đến cơm tối.
Lúc Sóc Phong nán lại ở trong phòng luyện chữ thì ở cửa truyền đến tiếng gõ cửa, anh ta đang định để bút lông xuống thì một cái đầu chui vào, Kiều Y Y không mời mà tới.
"Quấy rầy anh rồi!" Ngoài miệng nói vài câu khách sáo, nhưng cử chỉ của cô lại không đàng hoàng.
Sóc Phong để bút xuống, vò giấy Tuyên Thành thành một cục, ném vào trong thùng rác, Kiều Y Y thờ ơ nhún nhún vai, không quan tâm, nhìn chỗ này một chút, chỗ kia một chút.
Thấy bức "Lan Đình tập tự" trên tường kia, cô cẩn thận tiến lên, không khỏi hỏi "Chữ của Vương Hi Chi rất khó để gọt giũa, hẳn là anh đã tốn không ít tâm tư?" ",
Sóc Phong không nói gì, đi lên trước kéo tay của cô đi tới cửa, "Không có lệnh của tôi, cô không được đi vào......" Nói xong liền đẩy cô ra ngoài.
Khi cửa sắp đóng lại, Sóc Phong nhìn thấy cô dí dỏm nhìn mình le lưỡi, bước qua cửa, không nhìn thấy cô, anh ta nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Tâm tình còn chưa kịp dịu lại, tiếng gõ cửa lại vang lên, cô cố gắng đi vào, anh ta đứng lên khóa trái cửa.
"Được rồi được rồi, anh phải cố lên, à, đúng rồi, nhớ viết thêm một chút rồi ném rác sở chỗ này của tôi nhá!" Ngoài cửa là tiếng khiêu khích của Kiều Y Y.
Anh rất bình tĩnh, giống như không nghe thấy, ngoài cửa là tiếng bước chân chần chừ thật lâu, sau đó mới cam tâm tình bất nguyện rời đi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook