Tiêu Hàn Đình dường như đã quen với tính cách bá đạo của nàng, cũng nhanh không kém, phóng người chặn trước, lót dưới thân nàng, một tay chống giường, một tay đặt lên vai nàng.
"Ta đã cho ngươi mượn xe ngựa, ngươi còn muốn giành giường với ta?"
Tô Mạt Nhi vẫn giữ sắc mặt lạnh lùng: "Chuyện nào ra chuyện đó! Giường này… ai mạnh thì người đó nằm."
Nói rồi, nàng không chút do dự bẻ cổ tay hắn, ra đòn tàn nhẫn chẳng hề nương tay, như thể giữa hai người có mối thù sâu nặng không đội trời chung.
Tiêu Hàn Đình nhướng mày, thầm tự hỏi không biết Tô Mạt Nhi trước đây đã trải qua điều gì, vì sao đánh nhau lại mang phong thái quyết liệt đến vậy, như chỉ biết sống chết phân tranh.
Hai người vì tranh giành chiếc giường mà lao vào đánh nhau, khiến giường chiếu hỏng bét, bàn ghế đổ ngổn ngang… nhưng cuối cùng vẫn chẳng phân thắng bại!
Lúc này, tiểu nhị nghe thấy tiếng ồn ào, vội lên xem thử.
Vừa nhìn vào cảnh tượng trong phòng, suýt nữa thì ngất xỉu: "Nhị vị khách quan là đến trọ hay… cướp giường?"
Lo sợ bại lộ thân phận ‘giả phu thê’ hoặc bị đuổi khỏi nơi trọ cuối cùng, hai người đành lặng lẽ thỏa hiệp, mỗi người chiếm một nửa giường.
Giữa giường, họ đặt một chén nước, ai cũng không chịu nhường ai, cứ thế yên giấc.
Cùng lúc đó, bên ngoài khách điếm, một tên lùn lén lút bước ra, liếc mắt nhìn về phía phòng hai người.
Hắn thổi một tiếng huýt sáo, trong bóng tối, một bóng đen xuất hiện.
Tên lùn sắc mặt nghiêm trọng bước tới thì thầm: "Báo với chủ tử, kẻ kia vẫn chưa chết… Có vẻ hắn đang trên đường tới kinh thành."
Bóng đen rùng mình: "Tuyệt đối không thể để hắn sống mà về kinh!"
...
Tiêu Hàn Đình và Tô Mạt Nhi trải qua một đêm yên tĩnh.
Cả hai ngủ với tư thế ưu nhã, kiềm chế, thân thủ cao cường.
Sau một đêm, chén nước vẫn đứng vững giữa giường, không hề xao động dù chỉ một chút.
Sáng hôm sau, sau khi mua sắm chút ít vật tư bằng số bạc ít ỏi, họ thong thả lên đường.
Nhưng ai ngờ, chưa ra khỏi thành bao xa, đã thấy ‘cái đuôi’ hiện thân.
Tiêu Hàn Đình ngồi trên lưng ngựa, nhìn đám hắc y nhân tay cầm đao, sát khí đằng đằng.
Hắn quay đầu hỏi Tô Mạt Nhi: "Lại là tới tìm ngươi?"
Đám này không phải hạng xoàng như bọn buôn người, ai nấy đều là cao thủ võ nghệ, không thể coi thường.
Nếu thật sự là nhắm vào Tô Mạt Nhi, thì lai lịch của cô nương này quả là không tầm thường!
Tô Mạt Nhi bỗng nhiên giơ một ngón tay lên, chỉ về phía hắn: "Tìm ngươi!"
Gần như cùng lúc, Tiêu Hàn Đình nhảy vọt từ lưng ngựa xuống, xoay người tung cước, đá bay tên cao thủ đang đánh lén phía sau.
Những người này rõ ràng được huấn luyện bài bản, cả đội hình tiến về phía Tiêu Hàn Đình mà không nói một lời, chỉ chăm chăm huy đao lấy mạng.
Tiêu Hàn Đình sắc mặt nghiêm nghị: “Nhìn cách hành động của bọn chúng, ký ức của ta chắc hẳn liên quan đến kinh thành.”
Nếu không, sao có kẻ phải gấp gáp đến giết hắn như vậy?
Tô Mạt Nhi dựa vào xe ngựa, bình tĩnh quan sát trận đánh mà không hề ra tay.
Nhưng xung quanh, tiếng gió như thể được ai đó điều khiển, từng cơn cuồng phong nổi lên, cát bay đá chạy.
Kỳ lạ thay, mỗi lần cát đá đều bay đúng vào những kẻ định đánh lén hoặc vô tình phá hỏng mắt trận, hoặc hỗ trợ Tiêu Hàn Đình đúng lúc…
Tiêu Hàn Đình nhanh chóng nhận ra điều bất thường, quay đầu nhìn cô thiếu nữ với vẻ đạm nhiên tự nhiên, trong lòng nghi ngờ càng thêm sâu: Chẳng lẽ Tô Mạt Nhi lại có khả năng điều khiển sức mạnh thiên nhiên?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook