Hơi nóng.
Cả hai cùng sững người.
Tiêu Hàn Đình dẫn đầu rụt tay lại, khẽ ho một tiếng: "Sao ngươi phát hiện lối vào ở đây?"
Nàng bước vào ngôi miếu đổ nát liền đứng ngay cửa, nhắm mắt như dưỡng thần, nhưng khi vừa mở mắt đã tìm ra điểm mấu chốt.
Tô Mạt Nhi nhéo nhẹ đầu ngón tay, nhìn hắn: "Trực giác."
Tiêu Hàn Đình im lặng hồi lâu: "… Trực giác chuẩn đấy."
Tiêu Hàn Đình bước đến đẩy khối đá bên cạnh, quả nhiên đó là cơ quan.
Cả hai theo đường ngầm mà tiến vào, đi một đoạn khá dài mới nghe được vài tiếng khóc của nữ hài và tiếng la hét ầm ĩ.
Bọn buôn người đang uống rượu, mùi rượu nồng nặc bay xa.
Bỗng một nữ hài thét lớn: "Đừng chạm vào ta… Cầu xin ngươi… Cho ta về nhà…"
Tiếng khóc hòa lẫn với tiếng cười hả hê của đám nam nhân, nghe thật ghê tởm.
Tiêu Hàn Đình vẫn chưa có phản ứng gì.
Trong thời buổi loạn lạc, cảnh bất công đầy rẫy, hắn từ lâu đã trở nên lạnh lùng, vô cảm, không vì khổ đau của người đời mà sinh lòng thương hại.
Nhưng ánh mắt Tô Mạt Nhi rùng mình, nàng nhanh như chớp lao tới, bước chân tựa như lướt trên gió.
Thân ảnh nàng thoắt cái đã xuất hiện sau lưng gã nam nhân định làm điều bậy bạ.
Bàn tay nàng tỏa ra hàn khí, chớp mắt, một khối băng sắc nhọn đâm xuyên qua lòng bàn tay gã.
Tên đó hét lên thảm thiết, lảo đảo ngã đè lên bàn, làm đổ rượu tung tóe.
Ánh mắt Tiêu Hàn Đình lóe sáng, hắn chăm chú nhìn bàn tay của Tô Mạt Nhi, nhíu mày: Vừa rồi trong tay nàng tự dưng xuất hiện một khối băng ư? Đây là công phu gì quái lạ thế!
Nhưng hiện tại không phải lúc suy nghĩ nhiều, tầng hầm này chứa đến hàng chục tên vạm vỡ, kẻ nào cũng có chút thân thủ, đồng loạt xông lên.
Tiêu Hàn Đình lập tức nhập cuộc, phối hợp ăn ý với Tô Mạt Nhi giải quyết đám buôn người.
Chưa đến nửa khắc, những tên nam nhân to lớn đã bị trói chặt quanh cột, rên rỉ khóc lóc nhìn đôi nam nữ như quỷ mị, miệng liên tục van xin tha mạng.
Tiêu Hàn Đình khó chịu vì tiếng kêu than, hắn điểm á huyệt vài kẻ rồi nhanh chóng lục soát xung quanh, nhưng chỉ tìm được vài lượng bạc lẻ.
Tô Mạt Nhi thả hết những cô nương đáng thương ra, quay lại nhìn Tiêu Hàn Đình với vẻ mặt lạnh lùng xen chút bất đắc dĩ, nàng nhướng mày hỏi: "Chỉ nhiêu đây thôi?"
"Gần đây bọn cướp hoành hành, đám này không có nhiều 'mối làm ăn', bạc chẳng đáng là bao." Tiêu Hàn Đình ném mấy lượng bạc vụn vào túi rồi xoay người bước đi, "Bấy nhiêu cũng đủ thuê một phòng trọ."
Tô Mạt Nhi nhướng mày, làm lơ ánh mắt van nài của đám buôn người, mặt vô cảm bước theo ra ngoài.
Có chỗ ở là tốt rồi, cũng không uổng công chạy một phen.
...
Sau khi dạo khắp nơi trong thành, Tiêu Hàn Đình và Tô Mạt Nhi phát hiện hầu hết các quán trọ đều đã kín chỗ.
Chỉ còn một quán nhỏ ở phía tây thành là còn phòng trống.
Tiêu Hàn Đình trong người chẳng có bao nhiêu bạc, sau khi trừ tiền ăn uống thì chỉ đủ thuê một phòng.
Hơn nữa, theo lệnh của phủ nha, nam nữ chưa hôn phối không được ở riêng trong thành, nên hai người đành cầm hôn thiếp giả để trú tạm một gian phòng lớn.
Khách điếm tuy nhỏ nhưng được quét dọn sạch sẽ, trong phòng lại có đốt huân hương, không gian yên tĩnh, khiến cho hai người sau mấy ngày bôn ba cảm thấy dễ chịu hơn hẳn.
Chỉ có điều, trong phòng chỉ có một chiếc giường, không lớn cũng chẳng nhỏ.
Hai người nhìn nhau đầy ý tứ.
Tô Mạt Nhi nhanh như chớp nhảy lên giường, định nằm xuống.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook