Chào Mừng Đến Với Địa Ngục Của Ta
-
C267: Chung cư kim điển 11
Edit: Chow
Beta: Wendy
Nhưng lúc này cũng có vài người chơi đang ngồi xổm trước khu vực tập thể dục của chung cư.
“Khu chung cư này cứ vừa chập tối là sẽ không còntrông thấy ai…”
“Yên tĩnh quá.”
“Có phải buổi tối có vấn đề gì không? Nhưng đêm qua không thấy xảy ra chuyện gì hết…”
“Mọi người nhìn xung quanh xem, hầu hết các tầng đều không còn sáng đèn, có cảm giác nơi này không có nhiều người ở.”
Ngay lúc bọn họ đang thảo luận, phía sau lại có thêm vài người tới, mấy người chơi ngồi chồm hỗm dưới đất lập tức đứng dậy.
“Anh Trần.”
“Anh Trần, mọi người đã về rồi à.”
Người vừa tới quét mắt một vòng, lên tiếng: “Về trước đã.”
Có người truy hỏi: “Anh Trần, các anh có phát hiện gì không?”
“Trở về rồi hẵng nói.”
“…Hay là chúng ta qua chỗ văn phòng bất động sản kia trước xem thử xem có manh mối gì không.”
“Đến rồi, bên trong không có gì hết.” Viên Phong đứng bên cạnh Trần Phong trả lời: “Nghe Trần Phong, về trước đã.”
Lúc đầu, đám người bọn họ do Viên Phong tập hợp lại… Nói là tập hợp, không bằng nói là do Viên Phong uy hiếp.
Tình tình Viên Phong không tốt, giỏi bắt nạt kẻ yếu lại sợ hãi kẻ mạnh, gặp kẻ mềm yếu thì lập tức vây đánh, gặp người cứng rắn thì lập tức bỏ chạy.
Dưới sự hướng dẫn của anh ta, bọn họ đã giết không ít NPC, thậm chí còn có một số người chơi không biết tốt xấu…
Không phải bọn họ tự tin nhưng trong số tất cả người chơi, điểm tích lũy của bọn họ là cao nhất.
Về sau, Viên Phong không biết mang từ đâu về một người đàn ông.
Quả thật Viên Phong cũng có chút bản lĩnh nhưng rõ ràng đầu óc anh ta không bằng người đàn ông kia, nên hiện tại phần lớn thời gian bọn họ đều nghe người đàn ông kia chỉ huy.
***
***
Ở bên kia khu chung cư.
Ly Khương cạy mở cửa sổ của một hộ gia đình, trèo vào, phía sau cô còn có thêm một chàng trai.
Tay chân của chàng trai kia phối hợp không được hài hòa, phải nhờ Ly Khương kéo mới có thể trèo vào.
“Chúng ta tới nơi này làm gì?”
“Người cha của gia đình này có lẽ là người đầu tiên thay đổi.” Ly Khương quẹt thứ nước mắt đáng ghét kia, trả lời vấn đề của chàng trai: “Có lẽ trong nhà của ông ta có đầu mối.”
“À.”
Chàng trai không hỏi nữa, đi theo Ly Khương.
Ly Khương nói với anh ta: “Anh đi xem xung quanh, có tiếng động gì thì gọi tôi.”
“Được.”
Trong phòng không có ánh đèn, Ly Khương cũng không bật đèn, chỉ dùng một chiếc đèn pin nhỏ bắt đầu lục soát.
Người cha của gia đình này là một ông lão bé nhỏ hiền lành, cùng con trai mình nương tựa lẫn nhau sống qua ngày.
Con trai ông không được đẹp lắm, công việc cũng không tốt, tiền lương mỗi tháng không nhiều. Nhưng ông cụ vẫn còn tiền lương hưu nên hai người cũng có chút của ăn của để.
Nhưng tầm hai tháng trước, ông cụ ngày càng nóng nảy, ông lão hiền lành trước đây bây giờ động chút là tức giận.
Ông không chỉ chơi khăm những ông lão cùng chơi cờ chung trong khu chung cư, mà còn đánh nhau với bọn họ.
Sau này, có một lần ông lão bị một chiếc xe trong khu chung cư đụng trúng, ông nằm trên mặt đất không chịu đi, ai khuyên nhủ cũng vô dụng. Ai ngờ phía sau vẫn còn một chiếc xe đang lái đến, tài xế không nhìn thấy ông ta, trực tiếp cán qua…
“Con của ông ta đâu?” Chàng trai hỏi: “Còn sống ở đây không?”
Ly Khương: “Nghe nói là dọn đi rồi.”
Chàng trai quét mắt nhìn xung quanh, phòng khách đầy bụi, dường như đã lâu không có người sinh hoạt.
Ly Khương không tìm được gì trong phòng khách.
Ngay lúc cô ấy định đi qua một căn phòng khác thì chàng trai đột nhiên giữ cô ấy lại.
Ly Khương quay đầu nhìn anh ta, chàng trai chỉ vào một cánh cửa bên phải, hạ giọng: “Bên trong có tiếng động.”
“Sạt sạt sạt sạt…”
Trong bóng tối, tiếng quần áo ma sát vang lên vô cùng rõ rệt.
Hai người nhìn chằm chằm vào cửa phòng nơi phát ra tiếng động, nhất thời không ai dám cử động.
***
***
“Rầm rầm —— ”
“Rầm rầm rầm —— ”
Tiếng đập cửa tiếp tục vang lên, Ngân Tô đang ngủ trong phòng còn có thể thấy nghe được.
Cô lật qua lật lại trên giường không tài nào ngủ nổi, mở n cái cái hộp blind box rồi mà tiếng gõ cửa vẫn chưa biến mất.
“…”
Hơn nửa đêm còn quấy nhiễu người dân, có còn coi pháp luật ra gì hay không!!
Ngân Tô nén giận, không nhịn được đứng dậy, mặc áo khoác lên, mang theo ống thép đi ra ngoài.
Không phải cửa phòng cô bị gõ mà là bên phía thang máy.
Nhưng cô ở bên này còn nghe thấy tiếng đập thì có thể thấy được ‘người’ gõ cửa này đã dùng sức lớn đến mức nào.
Ngân Tô mặt không cảm xúc đi về phía bên đó, ống thép cọ trên gạch sứ lát tường phát ra âm thanh chói tai.
Tiếng đập cửa lập tức dừng lại.
Ngân Tô đi qua, nhìn thấy một cô gái đang đứng chính giữa căn hộ.
Cô gái mặc váy trắng, nhưng chiếc váy đã bị nhuộm thành màu đỏ máu chói mắt, có lẽ cô gái bị âm thanh thu hút, đang nhìn về phía thang máy.
Hai ánh mắt đụng nhau.
Trong đôi mắt âm u đầy tử khí của cô gái không có chút ánh sáng nào, tai bên phải không biết bị vật gì cắn, trên mặt cũng đầy vết thương nhưng cô ta hoàn toàn không cảm thấy đau đớn.
“Hơn nửa đêm còn đi gõ cửa, người ta không ra có nghĩa là người ta không chào đón cô, vậy mà cô còn gõ cửa liên tục, cô không biết lịch sự là gì à?”
Gương mặt cứng đờ của cô gái giật giật, sau đó gầm nhẹ một tiếng, khuôn miệng lớn dính đầy máu mở ra, xúc tu từ trong miệng cô ta bắn ra, lao thẳng tới trước mặt Ngân Tô.
Ngân Tô: “…”
Đòn tấn công đặc biệt của phó bản này à?
Đối với Ngân Tô, lực công kích của quái vật trước mặt không khác gì mấy người bạn nhỏ ở nhà trẻ, chưa tới một phút đồng hồ, cô gái đã nằm bẹp trên mặt đất.
Sau khi cô gái chết, xúc tu không biến mất mà mềm nhũn bày trên đất, chất lỏng đặc dính ghê tởm chảy đầy đất.
Ngân Tô định đem cô ta về nghiên cứu một chút, ai ngờ cô vừa xoay người thì một vật thể không xác định từ xúc tu nụ hoa bắn tới.
Ngân Tô nghiêng người tránh né, vật kia nện lên tường, rồi bắn ngược trở lại.
Ngân Tô mặt không cảm xúc giơ tay cắm nó xuống đất.
“Chít chít —— ” Cục thịt quái dị vặn vẹo, phát ra âm thanh khó nghe.
“…”
Cục thịt ‘Chít chít’ hai tiếng, sau đó khô quắt lại như bị mất nước không cử động nữa.
Cái thứ đồ chơi đáng ghét này được phóng ra từ bên trong xúc tu, có lẽ là thứ bên trong cơ thể cô gái kia…
【Thi thể của người bị lây nhiễm – Lý Mai 】
Ngân Tô nhướng mày, cậu bé nhà bên đã bị quái vật tóc giết chết quá nhanh nên cô không kịp làm giám định.
Vậy là cư dân bị nhiễm bệnh sẽ có xúc tu…
Vậy trong khu chung cư chỉ có một vài NPC cư dân chưa bị nhiễm bệnh?
Nhưng chuyện gì đã xảy ra mà lại khiến bọn họ đột nhiên thay đổi như vậy?
Có liên quan gì đến người bị nhiễm bệnh?
Ngân Tô lấy quần áo của cô gái lau sạch vết bẩn trên ống thép, sau đó kéo cô ta vào phòng.
Trở lại trong phòng, sau khi kiểm tra, Ngân Tô phát hiện lục phủ ngũ tạng của cô gái đã bị ăn mất, các vị trí trống bị một lớp niêm mạc chiếm giữ, bên trong lớp niêm mạc chứa đầy viên thịt giống viên hồi nãy xúc tu phun ra.
Điều này làm Ngân Tô nhớ tới bộ phim điện ảnh dị chủng mà cô từng xem trước đây.
Những thứ dị chủng kia là con người bị nhiễm bệnh, biến con người thành “vật chứa” để mang thai những đứa con nối dõi cho bọn chúng, giúp bọn chúng gia tăng số lượng.
Nếu những quái vật này giống loài dị chủng đó, vậy những gì chúng nó đang làm bây giờ là lây nhiễm cho toàn bộ cư dân, gia tăng dân số cho bộ tộc của mình.
Khi chúng đạt đến một số lượng nhất định, người chơi sẽ phải sinh tồn giữa một bầy quái vật…
Ngân Tô nhíu mày, ném tất cả vào trong cung điện, rồi để quái vật tóc quét dọn hiện trường.
Quái vật tóc một tay cầm chổi một tay cầm khăn lau, làm việc vô cùng thuận buồm xuôi gió, chẳng mấy chốc đã dọn dẹp sạch sẽ căn phòng khách bừa bộn của Ngân Tô.
Beta: Wendy
Nhưng lúc này cũng có vài người chơi đang ngồi xổm trước khu vực tập thể dục của chung cư.
“Khu chung cư này cứ vừa chập tối là sẽ không còntrông thấy ai…”
“Yên tĩnh quá.”
“Có phải buổi tối có vấn đề gì không? Nhưng đêm qua không thấy xảy ra chuyện gì hết…”
“Mọi người nhìn xung quanh xem, hầu hết các tầng đều không còn sáng đèn, có cảm giác nơi này không có nhiều người ở.”
Ngay lúc bọn họ đang thảo luận, phía sau lại có thêm vài người tới, mấy người chơi ngồi chồm hỗm dưới đất lập tức đứng dậy.
“Anh Trần.”
“Anh Trần, mọi người đã về rồi à.”
Người vừa tới quét mắt một vòng, lên tiếng: “Về trước đã.”
Có người truy hỏi: “Anh Trần, các anh có phát hiện gì không?”
“Trở về rồi hẵng nói.”
“…Hay là chúng ta qua chỗ văn phòng bất động sản kia trước xem thử xem có manh mối gì không.”
“Đến rồi, bên trong không có gì hết.” Viên Phong đứng bên cạnh Trần Phong trả lời: “Nghe Trần Phong, về trước đã.”
Lúc đầu, đám người bọn họ do Viên Phong tập hợp lại… Nói là tập hợp, không bằng nói là do Viên Phong uy hiếp.
Tình tình Viên Phong không tốt, giỏi bắt nạt kẻ yếu lại sợ hãi kẻ mạnh, gặp kẻ mềm yếu thì lập tức vây đánh, gặp người cứng rắn thì lập tức bỏ chạy.
Dưới sự hướng dẫn của anh ta, bọn họ đã giết không ít NPC, thậm chí còn có một số người chơi không biết tốt xấu…
Không phải bọn họ tự tin nhưng trong số tất cả người chơi, điểm tích lũy của bọn họ là cao nhất.
Về sau, Viên Phong không biết mang từ đâu về một người đàn ông.
Quả thật Viên Phong cũng có chút bản lĩnh nhưng rõ ràng đầu óc anh ta không bằng người đàn ông kia, nên hiện tại phần lớn thời gian bọn họ đều nghe người đàn ông kia chỉ huy.
***
***
Ở bên kia khu chung cư.
Ly Khương cạy mở cửa sổ của một hộ gia đình, trèo vào, phía sau cô còn có thêm một chàng trai.
Tay chân của chàng trai kia phối hợp không được hài hòa, phải nhờ Ly Khương kéo mới có thể trèo vào.
“Chúng ta tới nơi này làm gì?”
“Người cha của gia đình này có lẽ là người đầu tiên thay đổi.” Ly Khương quẹt thứ nước mắt đáng ghét kia, trả lời vấn đề của chàng trai: “Có lẽ trong nhà của ông ta có đầu mối.”
“À.”
Chàng trai không hỏi nữa, đi theo Ly Khương.
Ly Khương nói với anh ta: “Anh đi xem xung quanh, có tiếng động gì thì gọi tôi.”
“Được.”
Trong phòng không có ánh đèn, Ly Khương cũng không bật đèn, chỉ dùng một chiếc đèn pin nhỏ bắt đầu lục soát.
Người cha của gia đình này là một ông lão bé nhỏ hiền lành, cùng con trai mình nương tựa lẫn nhau sống qua ngày.
Con trai ông không được đẹp lắm, công việc cũng không tốt, tiền lương mỗi tháng không nhiều. Nhưng ông cụ vẫn còn tiền lương hưu nên hai người cũng có chút của ăn của để.
Nhưng tầm hai tháng trước, ông cụ ngày càng nóng nảy, ông lão hiền lành trước đây bây giờ động chút là tức giận.
Ông không chỉ chơi khăm những ông lão cùng chơi cờ chung trong khu chung cư, mà còn đánh nhau với bọn họ.
Sau này, có một lần ông lão bị một chiếc xe trong khu chung cư đụng trúng, ông nằm trên mặt đất không chịu đi, ai khuyên nhủ cũng vô dụng. Ai ngờ phía sau vẫn còn một chiếc xe đang lái đến, tài xế không nhìn thấy ông ta, trực tiếp cán qua…
“Con của ông ta đâu?” Chàng trai hỏi: “Còn sống ở đây không?”
Ly Khương: “Nghe nói là dọn đi rồi.”
Chàng trai quét mắt nhìn xung quanh, phòng khách đầy bụi, dường như đã lâu không có người sinh hoạt.
Ly Khương không tìm được gì trong phòng khách.
Ngay lúc cô ấy định đi qua một căn phòng khác thì chàng trai đột nhiên giữ cô ấy lại.
Ly Khương quay đầu nhìn anh ta, chàng trai chỉ vào một cánh cửa bên phải, hạ giọng: “Bên trong có tiếng động.”
“Sạt sạt sạt sạt…”
Trong bóng tối, tiếng quần áo ma sát vang lên vô cùng rõ rệt.
Hai người nhìn chằm chằm vào cửa phòng nơi phát ra tiếng động, nhất thời không ai dám cử động.
***
***
“Rầm rầm —— ”
“Rầm rầm rầm —— ”
Tiếng đập cửa tiếp tục vang lên, Ngân Tô đang ngủ trong phòng còn có thể thấy nghe được.
Cô lật qua lật lại trên giường không tài nào ngủ nổi, mở n cái cái hộp blind box rồi mà tiếng gõ cửa vẫn chưa biến mất.
“…”
Hơn nửa đêm còn quấy nhiễu người dân, có còn coi pháp luật ra gì hay không!!
Ngân Tô nén giận, không nhịn được đứng dậy, mặc áo khoác lên, mang theo ống thép đi ra ngoài.
Không phải cửa phòng cô bị gõ mà là bên phía thang máy.
Nhưng cô ở bên này còn nghe thấy tiếng đập thì có thể thấy được ‘người’ gõ cửa này đã dùng sức lớn đến mức nào.
Ngân Tô mặt không cảm xúc đi về phía bên đó, ống thép cọ trên gạch sứ lát tường phát ra âm thanh chói tai.
Tiếng đập cửa lập tức dừng lại.
Ngân Tô đi qua, nhìn thấy một cô gái đang đứng chính giữa căn hộ.
Cô gái mặc váy trắng, nhưng chiếc váy đã bị nhuộm thành màu đỏ máu chói mắt, có lẽ cô gái bị âm thanh thu hút, đang nhìn về phía thang máy.
Hai ánh mắt đụng nhau.
Trong đôi mắt âm u đầy tử khí của cô gái không có chút ánh sáng nào, tai bên phải không biết bị vật gì cắn, trên mặt cũng đầy vết thương nhưng cô ta hoàn toàn không cảm thấy đau đớn.
“Hơn nửa đêm còn đi gõ cửa, người ta không ra có nghĩa là người ta không chào đón cô, vậy mà cô còn gõ cửa liên tục, cô không biết lịch sự là gì à?”
Gương mặt cứng đờ của cô gái giật giật, sau đó gầm nhẹ một tiếng, khuôn miệng lớn dính đầy máu mở ra, xúc tu từ trong miệng cô ta bắn ra, lao thẳng tới trước mặt Ngân Tô.
Ngân Tô: “…”
Đòn tấn công đặc biệt của phó bản này à?
Đối với Ngân Tô, lực công kích của quái vật trước mặt không khác gì mấy người bạn nhỏ ở nhà trẻ, chưa tới một phút đồng hồ, cô gái đã nằm bẹp trên mặt đất.
Sau khi cô gái chết, xúc tu không biến mất mà mềm nhũn bày trên đất, chất lỏng đặc dính ghê tởm chảy đầy đất.
Ngân Tô định đem cô ta về nghiên cứu một chút, ai ngờ cô vừa xoay người thì một vật thể không xác định từ xúc tu nụ hoa bắn tới.
Ngân Tô nghiêng người tránh né, vật kia nện lên tường, rồi bắn ngược trở lại.
Ngân Tô mặt không cảm xúc giơ tay cắm nó xuống đất.
“Chít chít —— ” Cục thịt quái dị vặn vẹo, phát ra âm thanh khó nghe.
“…”
Cục thịt ‘Chít chít’ hai tiếng, sau đó khô quắt lại như bị mất nước không cử động nữa.
Cái thứ đồ chơi đáng ghét này được phóng ra từ bên trong xúc tu, có lẽ là thứ bên trong cơ thể cô gái kia…
【Thi thể của người bị lây nhiễm – Lý Mai 】
Ngân Tô nhướng mày, cậu bé nhà bên đã bị quái vật tóc giết chết quá nhanh nên cô không kịp làm giám định.
Vậy là cư dân bị nhiễm bệnh sẽ có xúc tu…
Vậy trong khu chung cư chỉ có một vài NPC cư dân chưa bị nhiễm bệnh?
Nhưng chuyện gì đã xảy ra mà lại khiến bọn họ đột nhiên thay đổi như vậy?
Có liên quan gì đến người bị nhiễm bệnh?
Ngân Tô lấy quần áo của cô gái lau sạch vết bẩn trên ống thép, sau đó kéo cô ta vào phòng.
Trở lại trong phòng, sau khi kiểm tra, Ngân Tô phát hiện lục phủ ngũ tạng của cô gái đã bị ăn mất, các vị trí trống bị một lớp niêm mạc chiếm giữ, bên trong lớp niêm mạc chứa đầy viên thịt giống viên hồi nãy xúc tu phun ra.
Điều này làm Ngân Tô nhớ tới bộ phim điện ảnh dị chủng mà cô từng xem trước đây.
Những thứ dị chủng kia là con người bị nhiễm bệnh, biến con người thành “vật chứa” để mang thai những đứa con nối dõi cho bọn chúng, giúp bọn chúng gia tăng số lượng.
Nếu những quái vật này giống loài dị chủng đó, vậy những gì chúng nó đang làm bây giờ là lây nhiễm cho toàn bộ cư dân, gia tăng dân số cho bộ tộc của mình.
Khi chúng đạt đến một số lượng nhất định, người chơi sẽ phải sinh tồn giữa một bầy quái vật…
Ngân Tô nhíu mày, ném tất cả vào trong cung điện, rồi để quái vật tóc quét dọn hiện trường.
Quái vật tóc một tay cầm chổi một tay cầm khăn lau, làm việc vô cùng thuận buồm xuôi gió, chẳng mấy chốc đã dọn dẹp sạch sẽ căn phòng khách bừa bộn của Ngân Tô.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook