Chào Mừng Đến Với Địa Ngục Của Ta
-
C266: Chung cư kim điển 10
Edit: Tờ Hanh
Beta: Pương
Nghe được câu đồng ý, thiếu niên vươn tay, lần mò trong bóng tối nhưng lại bị một bàn tay lạnh ngắt nắm lấy.
Thật kỳ lạ…
Cậu ta cảm thấy thứ mình đang nắm rất trơn, cũng rất mềm, không giống tay người…
Mu bàn tay cậu thiếu niên bị thứ gì đó sượt qua, hơi ngứa ngứa. Nó quấn chặt cổ tay cậu ta, mò mẫm bò lên.
“Chị… Chị ơi, có thứ gì đó?”
“Thứ gì?”
“Có cái gì đó bám trên tay em…” Cậu thiếu niên nổi hết da gà, muốn rút tay ra nhưng ‘tay’ của thứ quỷ quái đó cực kỳ khỏe, cậu ta rút không ra.
Cảm giác trơn tuột, mát lạnh len lỏi từ cổ tay đến bả vai, như có hàng nghìn sợi dây mảnh quấn quanh người.
“Á!”
“Xoảng ——”
Chiếc đĩa rơi xuống đất, vỡ thành từng mảnh, mùi thơm ngọt ngào, béo ngậy của món tráng miệng lan tỏa khắp không khí.
“Tách—”
Ngân Tô vén những lọn tóc trên tường, bật đèn.
Thiếu niên bị tóc quấn chặt hệt như xác ướp, chỉ còn phần đầu là có thể cử động nhưng những sợi tóc ở cổ quấn càng lúc càng chặt, cậu ta cảm thấy lượng không khí dần dần ít đi, vô cùng khó thở.
Đèn sáng, cậu thiếu niên nhìn rõ tình cảnh trong phòng, vẻ kinh ngạc trên gương mặt chuyển thành sự khiếp sợ.
Cậu ta sợ hãi nhìn Ngân Tô đang đi tới gần: “Chị… Chị đang làm gì vậy? Chị thích chơi kiểu này sao ạ? Nếu chị thích em có thể phối hợp… Chị đừng làm thế này, em sợ…”
Ngân Tô cười thành tiếng: “Sợ ư? Sáng nay cậu nhét mẩu giấy đó vào tay tôi, không phải là muốn tôi chú ý đến cậu sao? Bây giờ mới thấy sợ thì hơi muộn rồi đấy.”
Cậu thiếu niên: “???”
Cậu ta vội giải thích: “Em đưa chị mẩu giấy đó… Là vì em muốn cứu chị thôi.”
“Cứu tôi?”
Cậu ta gật đầu, đôi mắt ngấn lệ ngập tràn sự chân thành: “Cha em… Em sợ cha em sẽ giết chị, em chỉ muốn chị rời khỏi đây nên mới nhét mẩu giấy đó cho chị.”
“Cha em…” Cậu thiếu niên chần chừ, như không muốn nói xấu cha mình: “Chị ở chỗ này không an toàn đâu ạ.”
“Chẳng sao hết, đợi tôi giết hết cha con cậu thì tôi sẽ an toàn thôi.” Chỉ có mình mới có thể bảo vệ được bản thân!
“???”
Sự sợ hãi và nước mắt trên khuôn mặt chàng trai từ từ biến mắt, có lẽ cậu ta đã nhận ra rằng cô gái trước mặt này khác hoàn toàn với những người cậu ta từng lừa gạt trước kia.
Cậu ta nhìn chằm chằm Ngân Tô, đôi đồng tử đen láy từ từ mở rộng, chốc lát đã chẳng thể thấy lòng trắng mắt.
Khuôn mặt xinh đẹp trở nên dữ tợn.
Miệng cậu ta ngoạc cả ra, không có lưỡi, từ cuống họng chui ra một thứ gì đó giống xúc tu, phần đầu của xúc tu có dạng nụ hoa.
Xúc tu lướt gió bay về phía Ngân Tô, có lẽ cậu ta muốn nhét nụ hoa vào miệng cô.
Ngân Tô bị nụ hoa dọa đến phát tởm, lập tức lấy ống thép vung về phía xúc tu.
Xúc tu bị ống thép chặt đứt, nụ hoa rơi trên mặt đất nhưng chưa đầy một giây sau xúc tu lại mọc ra một nụ hoa mới.
Đỉnh thật nha!
Khả năng sinh trưởng ổn đấy chứ!
“Cốc cốc ——’’
Tiếng gõ cửa bất thường vang lên.
“Chào cô Tô, tô là Tiểu Lưu từ văn phòng bất động sản.” Giọng nói quen thuộc truyền từ bên ngoài vào.
Ngân Tô vẫy tay với quái vật tóc.
Vô số lọn tóc rơi xuống từ trần nhà, cuốn lấy xúc tu, ôm luôn cả cậu thanh niên có cái miệng gớm ghiếc.
“Ưm… Ưm…”
Giọng nói khàn đặc của chàng trai bị những lọn tóc chặn lại, cậu ta cố gắng giãy dụa dữ dội trong chùm tóc đen kịt.
Ngân Tô đi mở cửa.
***
***
Ngoài cửa, nhân viên Tiểu Lưu tươi cười, bưng một bình hoa.
Trong bình cắm một nhành sen tươi, nụ hoa chớm nở còn đọng vài giọt nước, như vừa mới hái.
Cửa phòng mở ra, Tiểu Lưu vừa định nói chuyện thì chạm mắt với cái thứ đen ngòm đang vặn vẹo trong phòng khách, đôi đồng tử co rút.
Đó là thứ gì…
Cô ta nuôi thứ quái quỷ gì trong phòng vậy??
“Nhìn cái gì mà nhìn? Không cần mắt nữa à?”
Giọng Ngân Tô lạnh như băng, kéo dòng suy nghĩ của Tiểu Lưu về, cô ta khó khăn mở miệng: “Cô…”
“Chẳng phải mấy người nói là không có sao?” Ngân Tô đánh một đòn phủ đầu, khịt mũi: “Tôi biết ngay mấy người toàn là bọn bịp bợm mà, chỉ muốn lừa gạt chủ hộ.”
Ngân Tô giơ tay nhận lấy bình hoa: “Không có lần sau đâu nhé, không phải lúc nào tôi cũng có thể tha thứ cho cô được.”
“…” Cô ta làm gì có điểm nào giống như đang nhận quà, cô ta là đang cướp đoạt thì có.
“Còn việc gì à?” Ngân Tô thấy Tiểu Lưu chưa rời đi, vô cùng lịch sự mời cô ta: “Muốn vào ngồi một chút không?”
Trước khi cửa mở, Tiểu Lưu đúng là muốn vào nhà ngồi… Thậm chí còn tưởng tượng ra viễn cảnh Ngân Tô như một con chó, quỳ dưới chân mình mà khóc lóc cầu xin.
Nhưng từ lúc thấy cái thứ đen ngòm kỳ quái trong phòng… Cộng thêm những lọn tóc phủ khắp trần nhà thì…
Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng làm Tiểu Lưu hoảng sợ.
“Không có việc gì hết, cũng không cần vào nhà đâu ạ, tôi vẫn còn việc phải làm.” Tiểu Lưu vừa nói xong đã xoay người chạy.
Ngân Tô ở đằng sau niềm nở gọi với theo: “Khi nào rảnh thì nhớ tới chơi nhé.”
Tiểu Lưu: “…”
Đến thang máy Tiểu Lưu cũng chẳng thèm bấm, chạy thẳng xuống bằng lối đi khẩn cấp.
Ngân Tô đang định đóng cửa thì ánh mắt lướt qua cửa phòng bên cạnh, động tác cô khựng lại.
Một người hàng xóm tốt là phải để cho hai cha con nhà người ta đoàn tụ nha!
Thế là Ngân Tô đi gõ cửa luôn.
Người đàn ông trung niên nhanh chóng mở cửa, vẻ mặt cau có: “Phế…”
Chưa nói dứt câu, ông ta thấy rõ gương mặt người gõ cửa, lập tức im lặng, sự tức giận trên khuôn mặt lập tức tan biến: “Sao vậy? Vừa nãy tôi bảo thằng con tôi đem điểm tâm qua cho cô, cô có thích không?”
“Thích lắm.”
“Thích là tốt rồi… Mà thằng con tôi đâu sao nó chưa về?”
“Cậu ta đang đợi ông ở dưới đấy.”
Dưới ánh đèn mờ ảo, nụ cười của cô gái toát lên một vẻ cổ xưa, tựa như một bức cổ họa đã phai màu theo thời gian.
Anh ta há hốc mồm: “Cái…”
Người đàn ông trung niên còn chưa nói hết câu, cơ thể đã bị đẩy vào trong phòng, bóng tối bao phủ hết năm giác quan, một cảm giác ớn lạnh bao trùm cả cơ thể.
***
***
Ngân Tô về lại phòng mình, lấy cành sen ra khỏi bình, dùng kỹ năng giám định.
【Big versicolor ·?】
Ngân Tô quan sát búp sen giây lát rồi dùng tay thô lỗ tách từng cánh sen ra.
Cánh hoa tách ra, để lộ đài sen bên trong. Tuy chưa nở nhưng những hạt sen trong đài sen đều đã chín.
Ngân Tô lấy bông sen đã khô ra kiểm tra, trong đài sen bị thiếu mất vài hạt sen.
Những hạt sen này đã đi đâu?
Bị ăn rồi sao?
Nếu như đã bị cư dân ăn…
Những hạt sen này có phải là nguyên nhân truyền nhiễm? Nếu đây là nguồn gốc của bệnh truyền nhiễm thì chìa khóa qua ải là gì chứ?
Hoa sen… Tính tình cư dân thay đổi thất thường… Quái vật…
Ban đầu, có lẽ chỉ có vài con quái vật trong khu chung cư.
Hẳn là các cư dân đều biết… Nên họ mới không dám ra ngoài vào ban đêm, thậm chí còn không dám bật đèn.
Ngân Tô nhìn ghế sô pha, tóc xõa đầy ghế, chẳng thể nhìn ra độ cong của cơ thể người.
Nhưng xúc tu có gắn nụ hoa bị cô chặt đứt vẫn còn trên mặt đất.
Ngân Tô đeo găng tay, nhặt xúc tu đặt lên bàn, bắt đầu giải phẫu.
***
***
Cùng lúc đó.
Sắc trời dần tối xuống, đêm tối bao trùm cả khu chung cư.
Một tiếng trước, trong khu chung cư vẫn còn có tiếng cười nói ồn ào mà hiện tại – khi trời trở tối, mọi thứ đều trở nên yên tĩnh đến kỳ lạ.
Chẳng biết những cư dân đó biến mất từ lúc nào.
Chỉ có lác đác vài phòng bật đèn, những ánh đèn thưa thớt làm cho cả một khu chung cư lớn như vậy trở nên u ám, âm trầm.
Chốc chốc lại có những bóng đen qua lại quanh khu chung cư, họ đều là người chơi.
Có vẻ bọn họ đều rất vội vã, cứ di chuyển mãi, chẳng hề dừng lại.
Khi đụng mặt, hầu hết bọn họ chỉ chào hỏi vài câu hoặc là giả vờ không nhìn thấy, bỏ đi theo hướng khác.
Beta: Pương
Nghe được câu đồng ý, thiếu niên vươn tay, lần mò trong bóng tối nhưng lại bị một bàn tay lạnh ngắt nắm lấy.
Thật kỳ lạ…
Cậu ta cảm thấy thứ mình đang nắm rất trơn, cũng rất mềm, không giống tay người…
Mu bàn tay cậu thiếu niên bị thứ gì đó sượt qua, hơi ngứa ngứa. Nó quấn chặt cổ tay cậu ta, mò mẫm bò lên.
“Chị… Chị ơi, có thứ gì đó?”
“Thứ gì?”
“Có cái gì đó bám trên tay em…” Cậu thiếu niên nổi hết da gà, muốn rút tay ra nhưng ‘tay’ của thứ quỷ quái đó cực kỳ khỏe, cậu ta rút không ra.
Cảm giác trơn tuột, mát lạnh len lỏi từ cổ tay đến bả vai, như có hàng nghìn sợi dây mảnh quấn quanh người.
“Á!”
“Xoảng ——”
Chiếc đĩa rơi xuống đất, vỡ thành từng mảnh, mùi thơm ngọt ngào, béo ngậy của món tráng miệng lan tỏa khắp không khí.
“Tách—”
Ngân Tô vén những lọn tóc trên tường, bật đèn.
Thiếu niên bị tóc quấn chặt hệt như xác ướp, chỉ còn phần đầu là có thể cử động nhưng những sợi tóc ở cổ quấn càng lúc càng chặt, cậu ta cảm thấy lượng không khí dần dần ít đi, vô cùng khó thở.
Đèn sáng, cậu thiếu niên nhìn rõ tình cảnh trong phòng, vẻ kinh ngạc trên gương mặt chuyển thành sự khiếp sợ.
Cậu ta sợ hãi nhìn Ngân Tô đang đi tới gần: “Chị… Chị đang làm gì vậy? Chị thích chơi kiểu này sao ạ? Nếu chị thích em có thể phối hợp… Chị đừng làm thế này, em sợ…”
Ngân Tô cười thành tiếng: “Sợ ư? Sáng nay cậu nhét mẩu giấy đó vào tay tôi, không phải là muốn tôi chú ý đến cậu sao? Bây giờ mới thấy sợ thì hơi muộn rồi đấy.”
Cậu thiếu niên: “???”
Cậu ta vội giải thích: “Em đưa chị mẩu giấy đó… Là vì em muốn cứu chị thôi.”
“Cứu tôi?”
Cậu ta gật đầu, đôi mắt ngấn lệ ngập tràn sự chân thành: “Cha em… Em sợ cha em sẽ giết chị, em chỉ muốn chị rời khỏi đây nên mới nhét mẩu giấy đó cho chị.”
“Cha em…” Cậu thiếu niên chần chừ, như không muốn nói xấu cha mình: “Chị ở chỗ này không an toàn đâu ạ.”
“Chẳng sao hết, đợi tôi giết hết cha con cậu thì tôi sẽ an toàn thôi.” Chỉ có mình mới có thể bảo vệ được bản thân!
“???”
Sự sợ hãi và nước mắt trên khuôn mặt chàng trai từ từ biến mắt, có lẽ cậu ta đã nhận ra rằng cô gái trước mặt này khác hoàn toàn với những người cậu ta từng lừa gạt trước kia.
Cậu ta nhìn chằm chằm Ngân Tô, đôi đồng tử đen láy từ từ mở rộng, chốc lát đã chẳng thể thấy lòng trắng mắt.
Khuôn mặt xinh đẹp trở nên dữ tợn.
Miệng cậu ta ngoạc cả ra, không có lưỡi, từ cuống họng chui ra một thứ gì đó giống xúc tu, phần đầu của xúc tu có dạng nụ hoa.
Xúc tu lướt gió bay về phía Ngân Tô, có lẽ cậu ta muốn nhét nụ hoa vào miệng cô.
Ngân Tô bị nụ hoa dọa đến phát tởm, lập tức lấy ống thép vung về phía xúc tu.
Xúc tu bị ống thép chặt đứt, nụ hoa rơi trên mặt đất nhưng chưa đầy một giây sau xúc tu lại mọc ra một nụ hoa mới.
Đỉnh thật nha!
Khả năng sinh trưởng ổn đấy chứ!
“Cốc cốc ——’’
Tiếng gõ cửa bất thường vang lên.
“Chào cô Tô, tô là Tiểu Lưu từ văn phòng bất động sản.” Giọng nói quen thuộc truyền từ bên ngoài vào.
Ngân Tô vẫy tay với quái vật tóc.
Vô số lọn tóc rơi xuống từ trần nhà, cuốn lấy xúc tu, ôm luôn cả cậu thanh niên có cái miệng gớm ghiếc.
“Ưm… Ưm…”
Giọng nói khàn đặc của chàng trai bị những lọn tóc chặn lại, cậu ta cố gắng giãy dụa dữ dội trong chùm tóc đen kịt.
Ngân Tô đi mở cửa.
***
***
Ngoài cửa, nhân viên Tiểu Lưu tươi cười, bưng một bình hoa.
Trong bình cắm một nhành sen tươi, nụ hoa chớm nở còn đọng vài giọt nước, như vừa mới hái.
Cửa phòng mở ra, Tiểu Lưu vừa định nói chuyện thì chạm mắt với cái thứ đen ngòm đang vặn vẹo trong phòng khách, đôi đồng tử co rút.
Đó là thứ gì…
Cô ta nuôi thứ quái quỷ gì trong phòng vậy??
“Nhìn cái gì mà nhìn? Không cần mắt nữa à?”
Giọng Ngân Tô lạnh như băng, kéo dòng suy nghĩ của Tiểu Lưu về, cô ta khó khăn mở miệng: “Cô…”
“Chẳng phải mấy người nói là không có sao?” Ngân Tô đánh một đòn phủ đầu, khịt mũi: “Tôi biết ngay mấy người toàn là bọn bịp bợm mà, chỉ muốn lừa gạt chủ hộ.”
Ngân Tô giơ tay nhận lấy bình hoa: “Không có lần sau đâu nhé, không phải lúc nào tôi cũng có thể tha thứ cho cô được.”
“…” Cô ta làm gì có điểm nào giống như đang nhận quà, cô ta là đang cướp đoạt thì có.
“Còn việc gì à?” Ngân Tô thấy Tiểu Lưu chưa rời đi, vô cùng lịch sự mời cô ta: “Muốn vào ngồi một chút không?”
Trước khi cửa mở, Tiểu Lưu đúng là muốn vào nhà ngồi… Thậm chí còn tưởng tượng ra viễn cảnh Ngân Tô như một con chó, quỳ dưới chân mình mà khóc lóc cầu xin.
Nhưng từ lúc thấy cái thứ đen ngòm kỳ quái trong phòng… Cộng thêm những lọn tóc phủ khắp trần nhà thì…
Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng làm Tiểu Lưu hoảng sợ.
“Không có việc gì hết, cũng không cần vào nhà đâu ạ, tôi vẫn còn việc phải làm.” Tiểu Lưu vừa nói xong đã xoay người chạy.
Ngân Tô ở đằng sau niềm nở gọi với theo: “Khi nào rảnh thì nhớ tới chơi nhé.”
Tiểu Lưu: “…”
Đến thang máy Tiểu Lưu cũng chẳng thèm bấm, chạy thẳng xuống bằng lối đi khẩn cấp.
Ngân Tô đang định đóng cửa thì ánh mắt lướt qua cửa phòng bên cạnh, động tác cô khựng lại.
Một người hàng xóm tốt là phải để cho hai cha con nhà người ta đoàn tụ nha!
Thế là Ngân Tô đi gõ cửa luôn.
Người đàn ông trung niên nhanh chóng mở cửa, vẻ mặt cau có: “Phế…”
Chưa nói dứt câu, ông ta thấy rõ gương mặt người gõ cửa, lập tức im lặng, sự tức giận trên khuôn mặt lập tức tan biến: “Sao vậy? Vừa nãy tôi bảo thằng con tôi đem điểm tâm qua cho cô, cô có thích không?”
“Thích lắm.”
“Thích là tốt rồi… Mà thằng con tôi đâu sao nó chưa về?”
“Cậu ta đang đợi ông ở dưới đấy.”
Dưới ánh đèn mờ ảo, nụ cười của cô gái toát lên một vẻ cổ xưa, tựa như một bức cổ họa đã phai màu theo thời gian.
Anh ta há hốc mồm: “Cái…”
Người đàn ông trung niên còn chưa nói hết câu, cơ thể đã bị đẩy vào trong phòng, bóng tối bao phủ hết năm giác quan, một cảm giác ớn lạnh bao trùm cả cơ thể.
***
***
Ngân Tô về lại phòng mình, lấy cành sen ra khỏi bình, dùng kỹ năng giám định.
【Big versicolor ·?】
Ngân Tô quan sát búp sen giây lát rồi dùng tay thô lỗ tách từng cánh sen ra.
Cánh hoa tách ra, để lộ đài sen bên trong. Tuy chưa nở nhưng những hạt sen trong đài sen đều đã chín.
Ngân Tô lấy bông sen đã khô ra kiểm tra, trong đài sen bị thiếu mất vài hạt sen.
Những hạt sen này đã đi đâu?
Bị ăn rồi sao?
Nếu như đã bị cư dân ăn…
Những hạt sen này có phải là nguyên nhân truyền nhiễm? Nếu đây là nguồn gốc của bệnh truyền nhiễm thì chìa khóa qua ải là gì chứ?
Hoa sen… Tính tình cư dân thay đổi thất thường… Quái vật…
Ban đầu, có lẽ chỉ có vài con quái vật trong khu chung cư.
Hẳn là các cư dân đều biết… Nên họ mới không dám ra ngoài vào ban đêm, thậm chí còn không dám bật đèn.
Ngân Tô nhìn ghế sô pha, tóc xõa đầy ghế, chẳng thể nhìn ra độ cong của cơ thể người.
Nhưng xúc tu có gắn nụ hoa bị cô chặt đứt vẫn còn trên mặt đất.
Ngân Tô đeo găng tay, nhặt xúc tu đặt lên bàn, bắt đầu giải phẫu.
***
***
Cùng lúc đó.
Sắc trời dần tối xuống, đêm tối bao trùm cả khu chung cư.
Một tiếng trước, trong khu chung cư vẫn còn có tiếng cười nói ồn ào mà hiện tại – khi trời trở tối, mọi thứ đều trở nên yên tĩnh đến kỳ lạ.
Chẳng biết những cư dân đó biến mất từ lúc nào.
Chỉ có lác đác vài phòng bật đèn, những ánh đèn thưa thớt làm cho cả một khu chung cư lớn như vậy trở nên u ám, âm trầm.
Chốc chốc lại có những bóng đen qua lại quanh khu chung cư, họ đều là người chơi.
Có vẻ bọn họ đều rất vội vã, cứ di chuyển mãi, chẳng hề dừng lại.
Khi đụng mặt, hầu hết bọn họ chỉ chào hỏi vài câu hoặc là giả vờ không nhìn thấy, bỏ đi theo hướng khác.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook