Chào Em, Như Hoa!
-
Chương 13: Tình yêu, không phải là thứ để biểu diễn
Hắn cam tâm tình nguyện bị Lỗ Như Hoa thu phục, không cần biết cái gì gọi là phải biết xấu hổ.
Thích một người, thổ lộ, sau đó toàn tâm toàn ý ở cùng một chỗ, dù không biết sau này kết thúc thế nào, kể cả như thế cũng không sao.
***
Tình yêu quả nhiên không phải là thứ dễ ăn, ít nhất phòng 205 ký túc xá ngoại trừ Văn Sơ đã « chìm xuồng » trong đó, những người khác đều cảm thấy như vậy...... Nguyên nhân rất đơn giản, bọn họ tận mắt nhìn Văn Sơ bị tình yêu đầu độc đến nỗi đầu óc choáng váng, lại còn dương dương tự đắc này nọ.
Dưới đây là nội dung cuộc tọa đàm thân mật giữa các huynh đệ phòng 205 và Văn Sơ:
Nhất hỏi: “Văn Sơ, cậu làm vậy cũng không phải biện pháp hay, ép buộc bản thân làm những gì Lỗ Như Hoa thích, không thấy mệt sao ?”
Đáp: “Không hề! Tôi cảm thấy rất tốt, đương nhiên, loại người phòng không như các cậu làm sao có thể hiểu được. Thay đổi chính mình vì tình yêu, đó là hạnh phúc, một loại hạnh phúc! Chỉ cần khi làm việc ấy, nghĩ đến việc mình làm là nhân danh tình yêu, có thể khiến người mình yêu hạnh phúc, vậy là được.”
Hỏi : “Nôn......”
Nhị hỏi: “Văn Sơ, lúc cậu mới nhập học và bây giờ hoàn toàn là hai người khác nhau. Vốn dĩ cậu là một soái ca lạnh lùng, hiện tại đã có triển vọng thành thê nô trong nhà, còn đan len làm khăn quàng. Sau này cậu có định tập thêu hoa không?”
Đáp: “Tôi chỉ đan cho Như Hoa, để Như Hoa của tôi ấm áp là được, mấy thằng nhóc quang côn* như các cậu có thấy hâm mộ không? Còn thêu hoa, Ok ! cũng được, chỉ cần Như Hoa nhà tôi thích.”
* : Giải thích lại lần nữa : chỉ những người đàn ông … Nói nhẹ là còn độc thân, nghĩa thực tế là bị ế, nghĩa đúng là người thông minh ^_^
Hỏi: “Nôn......”
Tam hỏi:“Văn Sơ, cuối cùng cậu thích Lỗ Như Hoa ở chỗ nào?”
Đáp: “ Như Hoa của tôi rất hiền thục, ôn nhu xinh đẹp, thanh tao động lòng người, một lòng chuyên ..... Nhất (chỉ hướng về một người).”
Hỏi: “Văn Sơ, hôm qua tôi thấy Lỗ Như Hoa và Tiếu Thanh cùng đi căn tin ăn cơm.”
Đáp: “Gì chứ? Ăn cơm? Cô ta dám hồng hạnh ra tường, đúng là thủy tính dương hoa (lẳng lơ ong bướm)!”
Hỏi: “Lau mồ hôi......”
Tóm lại, những đoạn đối thoại như vậy mỗi ngày đều phát sinh ở phòng 205. Văn Sơ thừa nhận, hắn tuyệt đối là “bị ma quỷ ám ảnh”, vậy rồi sao? Như Hoa kỳ thật không bằng hoa, nhưng hắn yêu cô ở chỗ không bằng hoa đó. Con gái nũng nịu không phải không tốt, chim nhỏ nép vào người cũng không tệ, là hắn cố tình chọn chén trà đó.
Hắn cam tâm tình nguyện bị Lỗ Như Hoa thu phục, không cần biết cái gì gọi là phải biết xấu hổ.
Thích một người, thổ lộ, sau đó toàn tâm toàn ý ở cùng một chỗ, dù không biết sau này kết thúc thế nào, kể cả như thế cũng không sao.
Đây là tôn chỉ yêu đương của Văn Sơ.
Đương nhiên, Văn Sơ cũng hiểu, từ quan hệ trước mắt với Lỗ Như Hoa, tình hình chưa thực sự tiến triển đến mức trở thành “Như Hoa của tôi”. Nếu muốn thành công, tình trạng bất động lúc này là không được, còn cần thêm những cơ hội nhỏ......
Sắp vào kỳ nghỉ đông, bỏ qua mấy môn thi sát hạch, “buôn bán” của Lỗ Như Hoa cũng hừng hực khí thế. Phạm vi kinh doanh của cô đã mở rộng đến đăng kí đặt giúp vé máy bay, vé xe lửa, vé xe ô tô, thay mặt mua giúp quà để đưa về nhà... Thông qua Internet, cô triệu tập hàng loạt “nhân sĩ đồng chí hướng” đến “hùn hạp làm ăn”, cũng thiết kế bảng phân công khoa học, điểm rõ thời gian người này phải lên lớp, thời gian người kia còn trống, tận dụng kết khả năng và thời gian dư thừa, tuyệt đối không lãng phí một giây một khắc.
Càng vội càng mừng, nhìn xấp “đơn đặt hàng” càng lúc càng dày, Lỗ Như Hoa nằm mơ cũng cười tình, cảm thấy trường S thật sự là một rương châu báu!
Dù sao kiếm tiền vẫn là nghề phụ, chủ yếu vẫn là siêng năng học tập. Nhưng sáng sớm hôm đó đến lớp, Lỗ Như Hoa chợt cảm thấy trong người lạnh run từng chập.
“Lỗ Như Hoa, anh có chuyện quan trọng muốn nhờ, chúng ta nói chuyện với nhau chút đi?” Lí Hàm Trúc đài chủ vờ vịt bước đến, cười rất quỷ dị. Phụ họa bên cạnh anh ta còn có Tiếu Thanh, Hạ Thịnh, Phương Ngu làm điêu dân liên can.
Lỗ Như Hoa nhìn đoàn người, hơi hoảng hốt, lập tức ôm túi tiền, “Các vị đại nhân minh giám, nhà tiểu nhân đói kém, gia chủ cũng không có lương thực dư.”
“Không phải vậy!” Lí đài chủ dở khóc dở cười lắc đầu, “Thế này, anh định thành lập tổ mỹ thuật tạo hình cho khoa chúng ta, chắc em biết rồi?”
“Biết.” Lỗ Như Hoa gật đầu.
“Bọn tôi giúp cậu đăng ký rồi.” Tiếu Thanh nói tiếp, cực kỳ dịu dàng.
“Được! Chúng ta học kiến trúc phải có thêm mỹ thuật tạo hình làm trụ cột, không có gì không ổn, đồng ý!” Lỗ Như Hoa lại gật đầu, chuyện này không khó, tốn ít thời gian đi tham gia là được.
“Nhìn đi, tôi đã nói Lỗ Như Hoa là cô gái tốt mà!” Hai mắt Hạ Thịnh tỏa sáng, “Nhưng mà, chúng tôi gặp một vấn đề.” Hạ Thịnh cười.
Lỗ Như Hoa chột dạ.
“Thầy hướng dẫn dễ thương của chúng ta...... Gần đây bận chuẩn bị cho lễ kỷ niệm thành lập trường, cậu xem, trước kỳ nghỉ tôi còn vướng kỳ thi triển lãm cá nhân, cho nên......” Hạ Thịnh tiếp tục cười.
Lỗ Như Hoa liếc mắt: “Nói vào trọng tâm, muốn nhờ tôi làm gì?”
“Thấy chưa, tôi đã nói Lỗ Như Hoa dễ tính lắm mà!” Phương Ngu gật đầu thật mạnh, “Lỗ Tự Ngọc học khoa mỹ thuật tạo hình, giúp chúng tôi mời cậu ấy đến chỉ đạo một chút được không? Chúng tôi cam đoan, tuyệt đối không làm gián đoạn việc học của cậu ấy.”
“Đương nhiên, nếu cậu muốn mời Văn Sơ đến, chúng tôi cũng không để ý. Ở khoa mỹ thuật tạo hình điểm chuyên ngành của cậu ta cao nhất......” Tiếu Thanh đặt ghế dựa gần Lỗ Như Hoa, cười xinh như hoa cúc (nguyên văn : tiếu dung khả cúc – dáng cười xinh có thể lượm lấy được).
Lỗ Như Hoa nghẹn khí, “Tôi để ý.”
Mọi người cùng phì cười, cười đến vai run run, không khác gì trong phim kinh dị gia tộc cương thi bắt đầu hành động tập thể......
Ý tưởng của mọi người thì tuyệt vời, nhưng sự thật luôn tàn khốc .
Trong sự rối rắm nhỏ kia, Lỗ Tự Ngọc đương nhiên là không thoái thác, vấn đề là ngay ngày hôm đó, lãnh đạo trường tìm cậu nói chuyện, đăng ký thêm cậu vào tổ trang trí chuẩn bị cho lễ kỷ niệm thành lập trường. Vì thế, thời gian rảnh rỗi của Tự Ngọc phải dành cho những người đồng lòng vì trường S « thân yêu », để kịp hoàn thành bức tranh to lớn làm lễ vật. Trên thực tế, những sinh viên giỏi bên khoa mỹ thuật tạo hình tốt đệ tử đều đã bị đóng dấu, chỉ trừ một người, Văn Sơ.
Bởi vì cổ tay hắn “bị thương”, cho nên tạm thời không cần tham gia.
Vốn dĩ Văn Sơ buồn bực, nghe nói những họa sĩ tốt nghiệp ở trường S tham gia chế tác bức tranh quà mừng có không ít người nổi danh, nếu có thể nhân cơ hội học tập thì hay. Cuối cùng vì cái tay, lại bị « ra rìa ».
Nhưng nghe Lỗ Tự Ngọc nói chuyện Lỗ Như Hoa, hắn lại cảm thấy mình quả thật là trong xui có hên.
“Anh đi, anh đi được.” Văn Sơ vội vàng cam đoan với Lỗ Như Hoa.
Lỗ Như Hoa rất không tình nguyện, “Tay anh còn đau, sao mà hướng dẫn được, khoa các anh nhiều sinh viên, giúp em tìm người khác đi.”
Cô sợ nếu để Văn Sơ đi, cũng là để yên cho bọn Tiếu Thanh « định tội », quá sức không ổn.
“Cũng chẳng phải tự vẽ vời gì, hướng dẫn thôi mà, nói bằng miệng là được.” Văn Sơ không đồng ý cũng chẳng buông tha, “Yên tâm, tuyệt đối sẽ không làm em mất mặt.”
“Chọn ai cũng vậy, đâu có liên quan gì tới em chứ!” Lỗ Như Hoa nghe hắn nói, trả lời rất nhỏ.
“Văn Sơ được đó!” Cá voi ở một bên «PR», “Điểm chuyên ngành của cậu ta cao nhất, với lại tụi em chỉ mới học phác hoạ, để cậu ấy hướng dẫn không thành vấn đề.”
Lỗ Như Hoa từ chối, “Chỉ là phác hoạ, đơn giản, không cần người thành tích quá tốt cũng được.”
“Có vài người cũng không bận lắm.” Lỗ Tự Ngọc nghiêm túc.
Văn Sơ, Cá voi, Phó Tâm Thành trừng mắt nhìn cậu.
“Chị hai, em giúp chị hỏi!” Lỗ Tự Ngọc không để ý tới ba cặp mắt hung ác, “Em sẽ hỏi thăm giá cả cho chị luôn, nhưng nghe nói bọn họ nếu nhận dạy thì thu phí hướng dẫn rất cao, thuận tiện em sẽ xem xem có thể giúp chị chiết khấu bớt đi không.”
“A? Còn lấy tiền!” Lỗ Như Hoa ngạc nhiên.
“Đương nhiên, mất thời gian của người ta, cho dù là dạy tại nhà cũng phải trả tiền mà.” Mặt Lỗ Tự Ngọc rất « thuần khiết ».
Lỗ Như Hoa buồn bực nhẩm tính, chỉ dạy một giờ thì chắc chắn là không đủ ...... Thế nào cũng phải dạy vài buổi...... Vậy thì tiền...... Nếu mời Văn Sơ, chắc là không phải trả tiền ......
“Văn Sơ, anh đi được không ?” Lỗ Như Hoa liếc mắt.
“Nhất định là được.” Đúng là trăm miệng một lời, đều mang ý xấu.
Văn Sơ hy vọng có thể gần gũi tiếp cận Lỗ Như Hoa, sử dụng mọi biện pháp kích thích Tiếu Thanh.
Lỗ Tự Ngọc hy vọng Văn Sơ có cơ hội làm cho chị hạnh phúc.
Cá voi và Phó Tâm Thành thì rất đơn giản, chỉ cần mỗi ngày không phải nhìn Văn Sơ ở ký túc xá rê cái tay bầm đan len là được!
Lỗ Như Hoa hơi do dự, rồi cũng miễn cưỡng đồng ý .
Bốn nhân mạng phòng 205 cùng giơ cẳng kêu lên hoan hô, đương nhiên chỉ vụng trộm trong lòng. Văn Sơ cảm kích nhìn Lỗ Tự Ngọc, Tự Ngọc này, cậu cũng màu mè hoa lá quá đi!
Vì thế, khi khoa kiến trúc duyên dáng đồng lòng bắt đầu hoạt động « học tập », Lỗ Như Hoa mang « lão sư » đến, là Văn Sơ.
Văn Sơ cố ý “trang điểm” đơn giản, làm cho mình có vẻ thật giản dị, cố gắng không tỏ ra quá phô trương. Cách ăn mặc của hắn đã gần như mang “phong cách Lỗ thị” (công ty của nhà họ Lỗ).
Đối với đại bộ phận mĩ hiệp - nam đồng chí mà nói thì, đôi mắt đăm đăm, oán hận nhìn Lỗ Như Hoa, oán cô “dẫn sói vào nhà”, khoa kiến trúc vốn đã sói nhiều thịt thiếu......
Đối với đại bộ phận mĩ hiệp - nữ đồng chí mà nói, sóng mắt lai láng, trìu mến nhìn Lỗ Như Hoa, cảm kích cô thật sự quá tốt, mang đại soái ca đến......
“Xin chào, Văn Sơ, lại gặp.” Tiếu Thanh đi lên, cười cười vươn tay phải, “A, quên mất tay cậu bị thương.”
“Nhỏ thôi” Văn Sơ vuốt cằm, cũng cười cười, “Sức để bắt tay vẫn có, bằng không, các cậu cũng chẳng mời tôi đến dạy giúp.”
Nhất thời, không khí hòa hợp loang loáng ảnh đao bóng kiếm.
“Trước tiên để tôi tự giới thiệu đi, xin chào mọi người, tôi là Văn Sơ khoa mỹ thuật, đồng thời......” Văn Sơ mỉm cười nhìn từng người trong phòng vẽ tranh, tiếp tục nói chậm rãi, “Cũng là bạn trai Lỗ Như Hoa.”
Im lặng.
Sau đó ồ lên.
Đa số là trợn mắt há hốc mồm, ánh mắt không thể tin nổi trừng trừng về phía Lỗ Như Hoa, nhất là bạn nữ Hạ Thịnh, miệng đã thành hình chữ O.
Lỗ Như Hoa cảm thấy cơ mặt giật giật.
Nhất định là đang trúng gió! Vốn định giữ nguyên “nụ cười chuyên nghiệp”, nhưng tình hình hiện tại đã không còn biện pháp khống chế, y như bị giật kinh phong.
Ánh đèn trong phòng vẽ tranh rất sáng, Văn Sơ mỉm cười, nhìn về phía cô, đầy tự tin, chỉ có ánh mắt híp lại, không cẩn thận đã tiết lộ cảm xúc trái ngược: Lỗ Như Hoa, xin em......
“À...... Tôi thấy … có lẽ bắt đầu học được rồi?” Tiếu Thanh phá vỡ không khí kỳ dị, đưa mắt về phía Lỗ Như Hoa đang đứng hình, cố nén cười.
Lỗ Như Hoa gật mạnh đầu, thầm cảm ơn Tiếu Thanh đã giải vây, “Đúng, học đi.”
“Được!” Văn Sơ nhìn ra Lỗ Như Hoa và Tiếu Thanh đang “liếc mắt đưa tình”, cố nén ghen tuông, tay trái choàng lên vai Lỗ Như Hoa kéo về phía hắn, nhân tiện lôi cô đi theo, “Không có nhiều thời gian đâu, Như Hoa.” ( mặt chai thiệt )
Lỗ Như Hoa chỉ có thể rơi lệ trong lòng, âm thầm cảm thấy may mắn: Cũng may hắn chưa nói “Như Hoa của tôi”......
Học kiến trúc phải có kiến thức về mỹ thuật tạo hình. Sau vài ngày đến giảng, Văn Sơ nhận ra ngay, người nổi bật nhất ở 2 lớp kiến trúc là Lỗ Như Hoa. Có lẽ vì cô đã có sẵn thiên phú.
Hôm nay, nội dung học là vẽ tranh mô tả cái đầu của thạch cao.
Bình thường, với Lỗ Như Hoa, độ khó của loại bài này chỉ cỡ trung bình. Nhưng sự có mặt của Văn Sơ tương đương với quá trình nâng cấp độ khó lên thành cấp cao, ngay cả vẽ cô cũng thấy không tự nhiên.
Phòng vẽ tranh yên tĩnh, Lỗ Như Hoa ngồi hàng bên phải, kiên trì bôi bôi xóa xóa. Văn Sơ cứ thỉnh thoảng lại “đi dạo” lại gần chỗ cô, vài lần còn cúi người cố ý kề sát bên tai “hướng dẫn”.
Mỗi lần hắn cúi xuống, xung quanh lại rì rầm vài tiếng bàn luận.
Dù Lỗ Như Hoa « chai lỳ » đến đâu thì cuối cùng cũng muốn phát điên, bắt đầu hối hận sao lại đưa hắn đến. Căn bản là không ngờ tới hắn lại “mặt dày” như thế.
Quả thật, cô không hiểu Văn Sơ.
Văn Sơ đang lo lắng. Vì hắn tự mình phá hoại « lương duyên » tốt đẹp ban đầu với cô, nên càng cố gắng sửa chữa. Với kiểu con gái như Lỗ Như Hoa, không phải một hai câu xin lỗi là có thể quên ngay mọi chuyện, cô nàng này thuộc vào dạng người một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng, sẽ vì một lần thương tổn mà chọn cách trốn tránh cả đời.
“Nếu em không chịu quay lại, vậy thì để anh đi qua, không, chạy tới!” Văn Sơ quyết định.
Hắn đứng ở phía sau Lỗ Như Hoa, nhìn cô im lặng ngồi, tóc cô đã dài hơn một chút, cột sơ lại như cái đuôi con ngựa nhỏ. Mỗi khi hắn cúi người kề sát vào cô nói chuyện, có thể ngửi thấy mùi hương thơm ngát.
Bàn tay Lỗ Như Hoa dài, nhỏ, cũng giống như tay Lỗ Tự Ngọc. Nhưng các ngón đều chai, Lỗ Tự Ngọc nói, do cô vất vả từ nhỏ.
Cô thật sự xinh đẹp, vũ hội đêm Giáng sinh tất cả mọi người đã nhận ra vẻ đẹp thật sự của cô, chỉ là...... Bình thường cô vẫn giản dị ẩn giấu nên không thấy.
Càng nhớ lại, Văn Sơ càng rầu rĩ, càng bực bội chính mình.
Lỗ Như Hoa cầm bút than, cố gắng tập trung, cẩn thận vuốt cho sống mũi bức tượng thạch cao cho thật thẳng. Nhưng ...... Văn Sơ ngay sau lưng cô......
Đừng nghĩ đến anh ta, coi như anh ta không tồn tại, coi như anh ta là không khí!
Nhưng không khí có mặt ở khắp nơi!
Lỗ Như Hoa ảo não. Văn Sơ, dám đối xử với tôi như vậy, muốn trêu chọc thì trêu chọc, lúc tức giận lập tức trở mặt vô tình. Dựa vào cái gì tôi phải bị anh nắm mũi lôi đi? Dựa vào cái gì mà cả Tự Ngọc cũng đầu hàng anh chĩa súng bắn tôi ...... Cái quái gì vậy? Sao mình lại mang anh ta đến đây...... Đầu óc trống rỗng, tai ngứa, lời nói của Văn Sơ như biến thành hàng vạn con kiến bâu ngay lỗ tai!
Chịu không nổi rồi, phát điên rồi, việc gì mà phải nhịn nữa! Bạn bè xung quanh hình như đang cười, mấy người cười cái gì? Cười mình là vịt con xấu xí sao? Vịt con xấu xí thì cũng có quyền lợi của vịt con nha!
Lỗ Như Hoa quăng bút xuống bàn, hít sâu một hơi, quyết định phải tiếp tục làm Lỗ Như Hoa mọi ngày, lập tức đúng lý hợp tình, gầm lên, “Văn Sơ, anh đừng có đứng đằng sau em nữa! Em không cần vệ sĩ!”
Phòng vẽ tranh càng tĩnh lặng, ngay cả âm thanh mài bút sàn sạt cũng ngừng lại.
Lỗ Như Hoa rất kiêu ngạo ưỡn ngực, ngẩng cao đầu, xiết chặt tay, đứng lên, diễn vai một anh hùng cảm tử từ từ quay người.
Hơ!
Văn Sơ đâu?
“Như Hoa, đừng như vậy! Anh chỉ hướng dẫn bạn nữ này một chút, không nên ghen tuông vô cớ. Em hét lên như vậy sẽ ảnh hưởng đến các bạn khác.” Văn Sơ chậm rãi nói, giọng rất bình tĩnh.
Lỗ Như Hoa bi ai nhìn hắn. Anh ta...... Đi lúc nào vậy trời! Còn ở xa như vậy! Anh ta đang hướng dẫn Phương Ngu mà...... Toát mồ hôi...... Đâu có đứng sau lưng mình......
Sao lại cảm thấy anh ta ở sát bên? Còn ánh mắt nhìn chằm chằm lưng mình nữa...... Tiêu rồi...... Loạn thần kinh rồi ...... Lầm chết người rồi!
Lỗ Như Hoa suy sụp ngồi trên ghế, đỏ mặt không dám nhìn lên, lại nhìn tờ giấy vẽ trước mặt, xiêu xiêu vẹo vẹo mấy đường phác họa, cô cảm thấy lát nữa tan học về nhà thật sự sẽ không hay ho!
Hạ Thịnh ngồi bên cạnh đã ôm bụng cười đến nỗi mặt muốn rút gân ......
Nửa giờ sau, trên đường qua công viên về ký túc xá nữ.
“Văn Sơ, em nhớ là mình đã nói với anh rồi, em với anh không thích hợp.” Lỗ Như Hoa nhẫn nại giải thích.
Vừa kết thúc buổi học, Lỗ Như Hoa lập tức ôm ba lô bỏ chạy, nhưng Văn Sơ chân dài mau chóng đuổi kịp, trực tiếp cướp ba lô đeo lên lưng, trưng bày bộ mặt đáng đánh đòn cố đấm ăn xôi, song hành với cô tới tận phòng.
“Có nói rõ ràng, anh nhớ.” Văn Sơ trả lời như không có chuyện gì.
Lỗ Như Hoa nhíu mày, “Vậy anh có hiểu không?”
“Hiểu!” Văn Sơ gật đầu nghiêm túc, “Em có quyền nói, anh có quyền làm, hai chúng ta không can thiệp chuyện của nhau được không? Lỗ Như Hoa, em phải chú ý đến quyền công dân của anh.”
“Gì chứ ? Em cướp đoạt quyền công dân hồi nào!” Lỗ Như Hoa nghiến răng nhìn hắn, “Anh đến tổ mĩ thuật tạo hình của lớp em là có mục đích, anh chân thành đến mấy cũng không thể ủy khuất mình đi làm việc này?”
“Chỉ vì bản thân anh!” Văn Sơ bỗng nhiên mỉm cười, “Những gì em nói, anh hiểu, một vài chuyện anh sẽ nghe theo. Nhưng có vài chuyện...... anh không thể thừa nhận.
Đúng vậy, em có cuộc sống của em, anh cũng vậy. Nhưng làm sao em biết cuộc sống của hai chúng ta không thể hòa hợp ? Lỗ Như Hoa, em không phải là anh, làm sao em biết được anh chỉ vì nhất thời thấy mới lạ, nhất thời động tâm?
Từ đầu tới giờ, giữ thành kiến với người khác không phải là anh mà là em. Em cảm thấy anh muốn tìm vui mới đến trường này, điều đó không đúng. Anh thật sự muốn học vẽ, tuy nói ban đầu anh đến là không tình nguyện, bị ba anh bắt buộc. Còn với em, anh không lấy thời gian của anh ra làm trò đùa, lãng phí.
Học phí với anh mà nói không thành vấn đề, đúng vậy, nhưng không có nghĩa là anh nhất định phải là đồ ăn chơi trác táng, càng không có nghĩa là anh sẽ lãng phí tiền bạc trong nhà đi làm chuyện không đúng.
Đêm đó ở hồ là anh sai, anh hiểu lầm em tham tiền, muốn rời xa em. Nhưng em đau lòng bao nhiêu thì anh cũng khổ sở y như vậy, không kém gì so với em. Em lên án anh, nếu là đúng thì anh sửa, còn nói sai phải để anh chứng minh cho em thấy anh không phải người như vậy.
Chuyện hướng dẫn cho lớp của em, anh quả thật có suy nghĩ riêng, anh chỉ muốn nhân cơ hội tiếp cận em. Bởi vì em cứ trốn tránh anh. Anh muốn đuổi theo, em vẫn chạy. Như vậy không được, anh vất vả lắm mới tìm được em, không thể trơ mắt nhìn em chạy loạn.
Anh không ủy khuất mình cái gì hết. Ngược lại, anh chưa bao giờ cảm thấy mình thật sự đang sống như bây giờ. Chẳng lẽ chuyện anh thật sự muốn làm, em cũng không cho?”
“Em có quyền không cho sao?” Lỗ Như Hoa lúng túng nói.
“Vậy thì nghe anh đi!” Văn Sơ cười, vuốt tóc cô, “Anh thấy rất vui, không ủy khuất chút nào hết.”
Lỗ Như Hoa không biết nói gì, kinh ngạc nhìn hắn. Mùa đông thứ nhất ở trường S, hình như cũng không quá lạnh......
Văn Sơ « đi lại » tổ mỹ thuật tạo hình khoa kiến trúc hướng dẫn được vài ngày thì thông tin về chuyện hắn đi dạy và những gì sau đó cũng bắt đầu lan truyền. Không hài lòng với việc chỉ giới hạn trong nội bộ sinh viên khoa kiến trúc, những khoa khác cũng bắt đầu rỉ tai nhau.
Đương nhiên, tin tức lan truyền tất yếu phải tạo thành tình trạng tam sao thất bản.
Bản cũ nhất: Văn Sơ chính thức đi « nhậm chức », nhậm chức bạn trai Lỗ Như Hoa, thời gian...... Không biết bao lâu.
Bản cũ nhì: Lỗ Như Hoa thành công đem bản thân đẩy mạnh tiêu thụ ra ngoài, trở thành con vịt xấu xí nổi tiếng nhất ở trường S.
Bản cũ ba: Văn Sơ vẫn tiếp tục truy bắt Lỗ Như Hoa, cách mạng chưa thành công, đồng chí vẫn đang cố gắng.
………
Tóm lại, mặc kệ các bản cũ mới thế nào, người sáng suốt đều nhìn ra được, chiếm địa vị chủ đạo tuyệt đối vẫn là Lỗ Như Hoa.
“Lỗ Như Hoa, đừng bỏ qua anh nhé, bỏ một người yêu em chân thật cũng như bỏ qua chuyến xe cuối cùng về nhà – vô cùng đáng sợ!”
“Văn Sơ, bớt buồn nôn đi!”
“Ha ha...... Buồn nôn sao? Thư tình hay viết vậy mà?”
“Lấy từ cuốn sách nào vậy? Ném đi.”
“Lỗ Như Hoa, em còn giận anh sao?”
“Không giận, không thừa sức khỏe, không có thời gian.”
“Vậy có sức khỏe yêu anh không?”
“Anh đừng có cả ngày cứ đem chữ yêu quàng trên miệng như vậy!”
“Được, chỉ cần em đặt anh ở trong lòng!”
Những đoạn đối thoại kiểu như vậy mỗi ngày đều phát sinh. Văn Sơ luôn tìm cách hợp thời mà xuất hiện ở những chỗ có Lỗ Như Hoa. Thậm chí không biết hắn moi từ đâu ra một con búp bê được bơm thành hình người, bóp vào thì phát ra tiếng, đem con búp bê cột vào xe đạp của Lỗ Như Hoa, thay cho cái chuông xe đã hư không kêu nổi.
“Anh đừng nói là mỗi lần em lái xe phải bóp cái con này đó!”
“ ’Bé cưng’ này chính là anh, anh giúp em báo hiệu cho phía trước tránh chỗ. Với lại em còn có thể bóp nó thật mạnh, dùng sức mà bóp, cũng như em đang đánh anh...”
“Em không biến thái như vậy......”
Văn Sơ mỗi đêm đan khăn quàng cổ, càng đan càng dài, càng « quang minh chính đại ». Đoạn đầu cái khăn còn chưa đan rành rọt, đoạn giữa còn khá bằng phẳng, đến đoạn cuối, lòi ra mấy sợi len xiêu xiêu vẹo vẹo.
“Văn Sơ, đừng đan khăn nữa. Tự Ngọc nói, mấy nam sinh kia đang cười anh đó.”
“Bọn họ biết cái gì? Muốn cười cứ để họ cười cho đủ đi. Anh không rõ, chẳng lẽ tỏ vẻ mình rất thích một người là đáng buồn cười sao?”
“Hơ...... Không phải là buồn cười......Ở đây là Trung Hoa, trong nước......”
“Vậy thì anh đến từ không gian.”
“......”
Đến lúc phụ đạo cho tổ mỹ thuật tạo hình, Văn Sơ cũng không thèm để ý đến thái độ người khác, còn chăm chú vào Lỗ Như Hoa nhiều hơn, hắn cũng không muốn nhìn chằm chằm vào cô như vậy, vì hắn biết cô không thích bị người khác nhìn ngó, nhưng ...... Và hắn hiểu, ánh mắt một người không chịu sự khống chế của đầu óc. Lỗ Như Hoa như một vật phát sáng vĩnh viễn, một từ trường cực mạnh, dù cô đứng ở góc ngách nào, mắt hắn sẽ không tự chủ được mà nhìn về phía cô, nhìn thái dương sáng mượt của cô, mái tóc đen, ánh mắt chăm chú, khóe miệng hơi nhếch...
“Văn Sơ, cậu có thể đem một nửa « tinh lực » nhìn chằm chằm Lỗ Như Hoa vào việc hướng dẫn các thành viên khác trong tổ, tôi tin tưởng bọn tôi có thể xong bài nhanh hơn.”
“Tiếu Thanh, nếu cậu có thể đem một nửa « tinh lực » nhìn chằm chằm Hạ Thịnh đặt vào bức tranh, cậu cũng có thể xong bài nhanh hơn.”
“A, công lực dần dần tăng rồi, xem ra cũng không hẳn là kẻ bất tài ngu ngốc.”
“Cậu cũng vậy.”
Thậm chí ở căn tin, xếp hàng lấy cơm cũng là Văn Sơ.
Rất nhiều năm về sau, trường S vẫn còn lưu truyền một truyền thuyết: Năm đó, hoa vương trường S mỗi ngày đều giúp bạn gái xếp hàng mua cơm. Đôi khi, bạn gái anh ta vừa cầm sách kiến trúc xem vừa xếp hàng, anh ta sẽ cười tủm tỉm, lễ phép mà khách sáo che chở cho cô bạn gái xinh xắn lanh lợi không bị người khác va phải.
Tóm lại, Văn Sơ tập trung toàn lực tiếp cận Lỗ Như Hoa, những lời nói quá đáng lúc trước không rút lại được, nên không ngừng tìm cách bù đắp, giảm thiểu nguy cơ Lỗ Như Hội lại bị người khác cướp đi. Quan sát ở tổ mỹ thuật tạo hình, mối đe dọa mang tên Tiếu Thanh tạm thời có thể bỏ qua, nhưng khoa thể dục có một người tên Cao Mã Đại, khoa tiếng Trung có một người đeo kính trông rất nhã nhặn, khoa toán có một người giống như cái bàn tính, mấy người này không thể xem nhẹ.
Lỗ Như Hoa nhận mình là vịt con xấu xí, nhưng Văn Sơ cho rằng, trước khi vịt biến thành thiên nga phải bắt làm tù binh, nếu không vịt bay thì khó mà bắt lại.
Thi hết kỳ, Lỗ Như Hoa tạm dừng buôn bán, tập trung sức lực học tập, ngoài trừ giờ tự học buổi chiều, mỗi tối cô đều đến phòng vẽ tranh đi luyện vẽ.
Cô không cố ý lảng tránh Văn Sơ nữa, ngược lại thản nhiên đón nhận sự giúp đỡ của hắn. Thành tích là quan trọng nhất, điều này Văn Sơ có thể giúp cô. Văn Sơ quy định cho cô, mỗi ngày phải hoàn thành mấy bức kí hoạ và phác hoạ. Điều này với cô không phải việc khó, cũng như Lỗ Tự Ngọc, cô có thiên phú hội họa, chỉ là hai chị em không giống nhau về hướng đi khi vào đại học. Năng khiếu trời cho và nền móng Văn Sơ xây cho cô hợp lại thành một ngôi nhà vững chãi.
Nói thẳng, Văn Sơ là một thầy giáo giỏi, nhưng không phải là một thầy giáo tốt tính. Mỗi lần Lỗ Như Hoa vẽ, hắn rất mau chóng mất kiên nhẫn, thiếu điều muốn cướp giấy lại vẽ thay, hoàn toàn không ăn khớp với những cử chỉ và lời nói lúc hắn theo đuổi Lỗ Như Hoa.
Lỗ Như Hoa trong những lúc như vậy chỉ dở khóc dở cười, thông cảm cho hắn, vì Lỗ Tự Ngọc cũng như thế. Vẽ tranh đối với hai người họ, đã gần như là sinh mệnh.
Từ phòng vẽ tranh ra, Văn Sơ luôn kiên trì đưa Lỗ Như Hoa về ký túc xá. Mặc kệ cô đồng ý hay phản đối, hắn “mạnh mẽ” bước vào cuộc sống của cô, giúp cô đẩy cái xe đạp rách nát mỗi khi trở chứng, lúc phải tránh người qua lại còn mạnh mẽ giữ chặt tay cô hoặc ôm vai cô.
Lỗ Như Hoa cũng không cự tuyệt, vì cự tuyệt thường thường không có kết quả. Văn Sơ cố chấp dùng cách của hắn xuất hiện ở trước mặt cô. Với việc này, Lỗ Như Hoa hơi cảm động, nhưng vẫn dấy lên nỗi lo sợ mơ hồ, sợ những gì hắn làm chỉ là ảo giác của cô, sợ một ngày nào đó phát sinh chuyện gì, hắn lại nói những lời tổn thương cô một lần nữa.
Lá xương rồng khi đã biến thành gai, rất khó có thể thu gai lại.
Cuộc thi giữa kỳ kéo dài gần hai tuần, Lỗ Như Hoa thi khá tốt, năm nhất ở khoa kiến trúc chưa phải học nhiều môn chuyên ngành, đa số là những kiến thức nền móng, với Lỗ Như Hoa mà nói thì không phải là nặng. Học bổng có thể lấy được, coi như một món trợ cấp vừa đủ.
Kỳ nghỉ đông đến, đa số sinh viên về nhà. Lỗ Như Hoa và Lỗ Tự Ngọc đã viết đơn xin trọ lại trường từ sớm, chuyện ăn ở không thành vấn đề. Nhưng trong kỳ nghỉ, Văn Sơ và cô gần đây như hình với bóng phải tách ra vài ngày......
Lỗ Tự Ngọc cũng nhận việc làm trong những ngày nghỉ, giảng viên khoa của cậu khá ấn tượng về khả năng của cậu, giới thiệu cho một công ty quảng cáo, thù lao khá cao. Quan trọng là, Lỗ Tự Ngọc hết sức vui mừng, cậu cảm thấy cuối cùng cũng có thể giảm bớt gánh nặng cho chị.
Nghỉ đông, Lỗ Như Hoa đương nhiên không bỏ qua cơ hội kiếm tiền. Cô sắp xếp thời gian cặn kẽ, tận dụng mọi khoảnh khắc làm việc. Những khoản tiền không thể thiếu được liệt kê : Học phí, tiền sinh hoạt, nhất là khoản tiền để chữa trị cho Lỗ Tự Ngọc. Từ lúc vào trường S, thân thể Lỗ Tự Ngọc có khỏe lên, rất ít khi phát bệnh, tình trạng bệnh cũng có những chuyển biến tốt. Có lẽ, một ngày nào đó, Lỗ Tự Ngọc sẽ đủ sức khỏe để có thể phẫu thuật. Nhất định phải để dành tiền từ trước, đây là quan tâm lớn nhất của Lỗ Như Hoa.
Buổi tối, Lỗ Như Hoa trở lại phòng trọ sắp xếp mấy thứ, mang một bao hàng đầy về ký túc xá. Có một khoảnh khắc nhàn rỗi, lại không kìm được mà nghĩ tới Văn Sơ, đã bao lâu rồi hắn không xuất hiện ? Hai ngày? Ba ngày? Trước kỳ nghỉ còn thì cứ bám riết, cả ngày làm phiền cô, nhưng......
Cười khổ, không phải cô đã nói không để ý tới hắn sao? Bất tri bất giác lại nhớ đến hắn.
Do dự một hồi, cô lấy di động, gửi tin nhắn: Bản vẽ [ kiến trúc sơ bộ ] của em để ở ký túc xá phòng anh phải không?
Chờ một lúc sau, Văn Sơ nhắn lại: Sao không hỏi Lỗ Tự Ngọc?
Lỗ Như Hoa cắn môi. Đúng vậy, Văn Sơ đâu phải người sửa giúp, sao lại hỏi hắn? Trong lòng ảo não, cô gấp điện thoại thật mạnh, nhìn đống hàng hóa yên lặng bày bừa trong căn phòng nhỏ, cười khổ đứng lên.
Bên ngoài bỗng vang lên âm thanh, đó là tiếng con búp bê văn Sơ cột vào xe Lỗ Như Hoa mỗi khi bị bóp.
Lỗ Như Hoa ngẩn người, vội chạy ra ngoài.
Đứng ngoài đó, không phải Văn Sơ còn có thể là ai?
Bên ngoài đầy tuyết rơi, hắn mỉm cười dựa vào cửa, chỉ chờ Lỗ Như Hoa mở cửa chạy ra là có thể nhào vào ngực hắn, hơn nữa, như là muốn bồi thường.
“Em còn chưa trả lời anh, sao không hỏi Lỗ Tự Ngọc?” Văn Sơ kề sát mặt cô, cười đến xấu xa.
Lỗ Như Hoa nhìn hắn, trong lòng dâng lên một niềm vui to lớn chưa từng có, niềm vui làm mặt cô nóng lên, bủa vây cô trong nỗi hoang mang vô cớ. Đột nhiên cô sợ cảm xúc này là nỗi nhớ, cô sợ cô đã bắt đầu nhớ thương, mà người cô nhớ thương là Văn Sơ. Suy nghĩ trong đầu làm cô không thể trả lời Văn Sơ, nhất thời chỉ có thể kinh ngạc nhìn hắn, há miệng lại không biết nói gì. Vài ngày không gặp làm cho đôi mắt cô trở nên tham lam ngắm nghía hắn, nhưng có lẽ chỉ vì con người ai cũng yêu “cái đẹp” mà thôi, có lẽ thế !? Toàn thân Văn Sơ màu đen, nhưng tông màu lạnh như vậy khoác lên người hắn vẫn tỏa ra tư vị ấm áp, có lẽ bởi vì nụ cười của hắn.
Tại sao Văn Sơ xuất hiện ở đây? Sao lại là lúc cô đang mỏi mệt, tóc rối tung, người rã rời ? Lỗ Như Hoa bất giác lui về sau nửa bước, miễn cưỡng mỉm cười, lời lẽ cũng lúng túng hẳn: “Anh ăn cơm chưa? Nếu không có việc gì thì về nhà ăn đi.”
Văn Sơ ngạc nhiên, nhìn cô chăm chú, cuối cùng thở dài một hơi, “Lại đuổi anh đi. Bạn Lỗ Như Hoa, anh phải nói là em quá sức độc ác, bên ngoài trời rất lạnh, để anh vào phòng ngồi một chút không được sao?”
“Nhưng em đang chuẩn bị về trường.” Lỗ Như Hoa đứng chắn ở cửa, cũng không dám ngẩng đầu lên, tầm mắt chết dí ngay yết hầu hắn.
Thích một người, thổ lộ, sau đó toàn tâm toàn ý ở cùng một chỗ, dù không biết sau này kết thúc thế nào, kể cả như thế cũng không sao.
***
Tình yêu quả nhiên không phải là thứ dễ ăn, ít nhất phòng 205 ký túc xá ngoại trừ Văn Sơ đã « chìm xuồng » trong đó, những người khác đều cảm thấy như vậy...... Nguyên nhân rất đơn giản, bọn họ tận mắt nhìn Văn Sơ bị tình yêu đầu độc đến nỗi đầu óc choáng váng, lại còn dương dương tự đắc này nọ.
Dưới đây là nội dung cuộc tọa đàm thân mật giữa các huynh đệ phòng 205 và Văn Sơ:
Nhất hỏi: “Văn Sơ, cậu làm vậy cũng không phải biện pháp hay, ép buộc bản thân làm những gì Lỗ Như Hoa thích, không thấy mệt sao ?”
Đáp: “Không hề! Tôi cảm thấy rất tốt, đương nhiên, loại người phòng không như các cậu làm sao có thể hiểu được. Thay đổi chính mình vì tình yêu, đó là hạnh phúc, một loại hạnh phúc! Chỉ cần khi làm việc ấy, nghĩ đến việc mình làm là nhân danh tình yêu, có thể khiến người mình yêu hạnh phúc, vậy là được.”
Hỏi : “Nôn......”
Nhị hỏi: “Văn Sơ, lúc cậu mới nhập học và bây giờ hoàn toàn là hai người khác nhau. Vốn dĩ cậu là một soái ca lạnh lùng, hiện tại đã có triển vọng thành thê nô trong nhà, còn đan len làm khăn quàng. Sau này cậu có định tập thêu hoa không?”
Đáp: “Tôi chỉ đan cho Như Hoa, để Như Hoa của tôi ấm áp là được, mấy thằng nhóc quang côn* như các cậu có thấy hâm mộ không? Còn thêu hoa, Ok ! cũng được, chỉ cần Như Hoa nhà tôi thích.”
* : Giải thích lại lần nữa : chỉ những người đàn ông … Nói nhẹ là còn độc thân, nghĩa thực tế là bị ế, nghĩa đúng là người thông minh ^_^
Hỏi: “Nôn......”
Tam hỏi:“Văn Sơ, cuối cùng cậu thích Lỗ Như Hoa ở chỗ nào?”
Đáp: “ Như Hoa của tôi rất hiền thục, ôn nhu xinh đẹp, thanh tao động lòng người, một lòng chuyên ..... Nhất (chỉ hướng về một người).”
Hỏi: “Văn Sơ, hôm qua tôi thấy Lỗ Như Hoa và Tiếu Thanh cùng đi căn tin ăn cơm.”
Đáp: “Gì chứ? Ăn cơm? Cô ta dám hồng hạnh ra tường, đúng là thủy tính dương hoa (lẳng lơ ong bướm)!”
Hỏi: “Lau mồ hôi......”
Tóm lại, những đoạn đối thoại như vậy mỗi ngày đều phát sinh ở phòng 205. Văn Sơ thừa nhận, hắn tuyệt đối là “bị ma quỷ ám ảnh”, vậy rồi sao? Như Hoa kỳ thật không bằng hoa, nhưng hắn yêu cô ở chỗ không bằng hoa đó. Con gái nũng nịu không phải không tốt, chim nhỏ nép vào người cũng không tệ, là hắn cố tình chọn chén trà đó.
Hắn cam tâm tình nguyện bị Lỗ Như Hoa thu phục, không cần biết cái gì gọi là phải biết xấu hổ.
Thích một người, thổ lộ, sau đó toàn tâm toàn ý ở cùng một chỗ, dù không biết sau này kết thúc thế nào, kể cả như thế cũng không sao.
Đây là tôn chỉ yêu đương của Văn Sơ.
Đương nhiên, Văn Sơ cũng hiểu, từ quan hệ trước mắt với Lỗ Như Hoa, tình hình chưa thực sự tiến triển đến mức trở thành “Như Hoa của tôi”. Nếu muốn thành công, tình trạng bất động lúc này là không được, còn cần thêm những cơ hội nhỏ......
Sắp vào kỳ nghỉ đông, bỏ qua mấy môn thi sát hạch, “buôn bán” của Lỗ Như Hoa cũng hừng hực khí thế. Phạm vi kinh doanh của cô đã mở rộng đến đăng kí đặt giúp vé máy bay, vé xe lửa, vé xe ô tô, thay mặt mua giúp quà để đưa về nhà... Thông qua Internet, cô triệu tập hàng loạt “nhân sĩ đồng chí hướng” đến “hùn hạp làm ăn”, cũng thiết kế bảng phân công khoa học, điểm rõ thời gian người này phải lên lớp, thời gian người kia còn trống, tận dụng kết khả năng và thời gian dư thừa, tuyệt đối không lãng phí một giây một khắc.
Càng vội càng mừng, nhìn xấp “đơn đặt hàng” càng lúc càng dày, Lỗ Như Hoa nằm mơ cũng cười tình, cảm thấy trường S thật sự là một rương châu báu!
Dù sao kiếm tiền vẫn là nghề phụ, chủ yếu vẫn là siêng năng học tập. Nhưng sáng sớm hôm đó đến lớp, Lỗ Như Hoa chợt cảm thấy trong người lạnh run từng chập.
“Lỗ Như Hoa, anh có chuyện quan trọng muốn nhờ, chúng ta nói chuyện với nhau chút đi?” Lí Hàm Trúc đài chủ vờ vịt bước đến, cười rất quỷ dị. Phụ họa bên cạnh anh ta còn có Tiếu Thanh, Hạ Thịnh, Phương Ngu làm điêu dân liên can.
Lỗ Như Hoa nhìn đoàn người, hơi hoảng hốt, lập tức ôm túi tiền, “Các vị đại nhân minh giám, nhà tiểu nhân đói kém, gia chủ cũng không có lương thực dư.”
“Không phải vậy!” Lí đài chủ dở khóc dở cười lắc đầu, “Thế này, anh định thành lập tổ mỹ thuật tạo hình cho khoa chúng ta, chắc em biết rồi?”
“Biết.” Lỗ Như Hoa gật đầu.
“Bọn tôi giúp cậu đăng ký rồi.” Tiếu Thanh nói tiếp, cực kỳ dịu dàng.
“Được! Chúng ta học kiến trúc phải có thêm mỹ thuật tạo hình làm trụ cột, không có gì không ổn, đồng ý!” Lỗ Như Hoa lại gật đầu, chuyện này không khó, tốn ít thời gian đi tham gia là được.
“Nhìn đi, tôi đã nói Lỗ Như Hoa là cô gái tốt mà!” Hai mắt Hạ Thịnh tỏa sáng, “Nhưng mà, chúng tôi gặp một vấn đề.” Hạ Thịnh cười.
Lỗ Như Hoa chột dạ.
“Thầy hướng dẫn dễ thương của chúng ta...... Gần đây bận chuẩn bị cho lễ kỷ niệm thành lập trường, cậu xem, trước kỳ nghỉ tôi còn vướng kỳ thi triển lãm cá nhân, cho nên......” Hạ Thịnh tiếp tục cười.
Lỗ Như Hoa liếc mắt: “Nói vào trọng tâm, muốn nhờ tôi làm gì?”
“Thấy chưa, tôi đã nói Lỗ Như Hoa dễ tính lắm mà!” Phương Ngu gật đầu thật mạnh, “Lỗ Tự Ngọc học khoa mỹ thuật tạo hình, giúp chúng tôi mời cậu ấy đến chỉ đạo một chút được không? Chúng tôi cam đoan, tuyệt đối không làm gián đoạn việc học của cậu ấy.”
“Đương nhiên, nếu cậu muốn mời Văn Sơ đến, chúng tôi cũng không để ý. Ở khoa mỹ thuật tạo hình điểm chuyên ngành của cậu ta cao nhất......” Tiếu Thanh đặt ghế dựa gần Lỗ Như Hoa, cười xinh như hoa cúc (nguyên văn : tiếu dung khả cúc – dáng cười xinh có thể lượm lấy được).
Lỗ Như Hoa nghẹn khí, “Tôi để ý.”
Mọi người cùng phì cười, cười đến vai run run, không khác gì trong phim kinh dị gia tộc cương thi bắt đầu hành động tập thể......
Ý tưởng của mọi người thì tuyệt vời, nhưng sự thật luôn tàn khốc .
Trong sự rối rắm nhỏ kia, Lỗ Tự Ngọc đương nhiên là không thoái thác, vấn đề là ngay ngày hôm đó, lãnh đạo trường tìm cậu nói chuyện, đăng ký thêm cậu vào tổ trang trí chuẩn bị cho lễ kỷ niệm thành lập trường. Vì thế, thời gian rảnh rỗi của Tự Ngọc phải dành cho những người đồng lòng vì trường S « thân yêu », để kịp hoàn thành bức tranh to lớn làm lễ vật. Trên thực tế, những sinh viên giỏi bên khoa mỹ thuật tạo hình tốt đệ tử đều đã bị đóng dấu, chỉ trừ một người, Văn Sơ.
Bởi vì cổ tay hắn “bị thương”, cho nên tạm thời không cần tham gia.
Vốn dĩ Văn Sơ buồn bực, nghe nói những họa sĩ tốt nghiệp ở trường S tham gia chế tác bức tranh quà mừng có không ít người nổi danh, nếu có thể nhân cơ hội học tập thì hay. Cuối cùng vì cái tay, lại bị « ra rìa ».
Nhưng nghe Lỗ Tự Ngọc nói chuyện Lỗ Như Hoa, hắn lại cảm thấy mình quả thật là trong xui có hên.
“Anh đi, anh đi được.” Văn Sơ vội vàng cam đoan với Lỗ Như Hoa.
Lỗ Như Hoa rất không tình nguyện, “Tay anh còn đau, sao mà hướng dẫn được, khoa các anh nhiều sinh viên, giúp em tìm người khác đi.”
Cô sợ nếu để Văn Sơ đi, cũng là để yên cho bọn Tiếu Thanh « định tội », quá sức không ổn.
“Cũng chẳng phải tự vẽ vời gì, hướng dẫn thôi mà, nói bằng miệng là được.” Văn Sơ không đồng ý cũng chẳng buông tha, “Yên tâm, tuyệt đối sẽ không làm em mất mặt.”
“Chọn ai cũng vậy, đâu có liên quan gì tới em chứ!” Lỗ Như Hoa nghe hắn nói, trả lời rất nhỏ.
“Văn Sơ được đó!” Cá voi ở một bên «PR», “Điểm chuyên ngành của cậu ta cao nhất, với lại tụi em chỉ mới học phác hoạ, để cậu ấy hướng dẫn không thành vấn đề.”
Lỗ Như Hoa từ chối, “Chỉ là phác hoạ, đơn giản, không cần người thành tích quá tốt cũng được.”
“Có vài người cũng không bận lắm.” Lỗ Tự Ngọc nghiêm túc.
Văn Sơ, Cá voi, Phó Tâm Thành trừng mắt nhìn cậu.
“Chị hai, em giúp chị hỏi!” Lỗ Tự Ngọc không để ý tới ba cặp mắt hung ác, “Em sẽ hỏi thăm giá cả cho chị luôn, nhưng nghe nói bọn họ nếu nhận dạy thì thu phí hướng dẫn rất cao, thuận tiện em sẽ xem xem có thể giúp chị chiết khấu bớt đi không.”
“A? Còn lấy tiền!” Lỗ Như Hoa ngạc nhiên.
“Đương nhiên, mất thời gian của người ta, cho dù là dạy tại nhà cũng phải trả tiền mà.” Mặt Lỗ Tự Ngọc rất « thuần khiết ».
Lỗ Như Hoa buồn bực nhẩm tính, chỉ dạy một giờ thì chắc chắn là không đủ ...... Thế nào cũng phải dạy vài buổi...... Vậy thì tiền...... Nếu mời Văn Sơ, chắc là không phải trả tiền ......
“Văn Sơ, anh đi được không ?” Lỗ Như Hoa liếc mắt.
“Nhất định là được.” Đúng là trăm miệng một lời, đều mang ý xấu.
Văn Sơ hy vọng có thể gần gũi tiếp cận Lỗ Như Hoa, sử dụng mọi biện pháp kích thích Tiếu Thanh.
Lỗ Tự Ngọc hy vọng Văn Sơ có cơ hội làm cho chị hạnh phúc.
Cá voi và Phó Tâm Thành thì rất đơn giản, chỉ cần mỗi ngày không phải nhìn Văn Sơ ở ký túc xá rê cái tay bầm đan len là được!
Lỗ Như Hoa hơi do dự, rồi cũng miễn cưỡng đồng ý .
Bốn nhân mạng phòng 205 cùng giơ cẳng kêu lên hoan hô, đương nhiên chỉ vụng trộm trong lòng. Văn Sơ cảm kích nhìn Lỗ Tự Ngọc, Tự Ngọc này, cậu cũng màu mè hoa lá quá đi!
Vì thế, khi khoa kiến trúc duyên dáng đồng lòng bắt đầu hoạt động « học tập », Lỗ Như Hoa mang « lão sư » đến, là Văn Sơ.
Văn Sơ cố ý “trang điểm” đơn giản, làm cho mình có vẻ thật giản dị, cố gắng không tỏ ra quá phô trương. Cách ăn mặc của hắn đã gần như mang “phong cách Lỗ thị” (công ty của nhà họ Lỗ).
Đối với đại bộ phận mĩ hiệp - nam đồng chí mà nói thì, đôi mắt đăm đăm, oán hận nhìn Lỗ Như Hoa, oán cô “dẫn sói vào nhà”, khoa kiến trúc vốn đã sói nhiều thịt thiếu......
Đối với đại bộ phận mĩ hiệp - nữ đồng chí mà nói, sóng mắt lai láng, trìu mến nhìn Lỗ Như Hoa, cảm kích cô thật sự quá tốt, mang đại soái ca đến......
“Xin chào, Văn Sơ, lại gặp.” Tiếu Thanh đi lên, cười cười vươn tay phải, “A, quên mất tay cậu bị thương.”
“Nhỏ thôi” Văn Sơ vuốt cằm, cũng cười cười, “Sức để bắt tay vẫn có, bằng không, các cậu cũng chẳng mời tôi đến dạy giúp.”
Nhất thời, không khí hòa hợp loang loáng ảnh đao bóng kiếm.
“Trước tiên để tôi tự giới thiệu đi, xin chào mọi người, tôi là Văn Sơ khoa mỹ thuật, đồng thời......” Văn Sơ mỉm cười nhìn từng người trong phòng vẽ tranh, tiếp tục nói chậm rãi, “Cũng là bạn trai Lỗ Như Hoa.”
Im lặng.
Sau đó ồ lên.
Đa số là trợn mắt há hốc mồm, ánh mắt không thể tin nổi trừng trừng về phía Lỗ Như Hoa, nhất là bạn nữ Hạ Thịnh, miệng đã thành hình chữ O.
Lỗ Như Hoa cảm thấy cơ mặt giật giật.
Nhất định là đang trúng gió! Vốn định giữ nguyên “nụ cười chuyên nghiệp”, nhưng tình hình hiện tại đã không còn biện pháp khống chế, y như bị giật kinh phong.
Ánh đèn trong phòng vẽ tranh rất sáng, Văn Sơ mỉm cười, nhìn về phía cô, đầy tự tin, chỉ có ánh mắt híp lại, không cẩn thận đã tiết lộ cảm xúc trái ngược: Lỗ Như Hoa, xin em......
“À...... Tôi thấy … có lẽ bắt đầu học được rồi?” Tiếu Thanh phá vỡ không khí kỳ dị, đưa mắt về phía Lỗ Như Hoa đang đứng hình, cố nén cười.
Lỗ Như Hoa gật mạnh đầu, thầm cảm ơn Tiếu Thanh đã giải vây, “Đúng, học đi.”
“Được!” Văn Sơ nhìn ra Lỗ Như Hoa và Tiếu Thanh đang “liếc mắt đưa tình”, cố nén ghen tuông, tay trái choàng lên vai Lỗ Như Hoa kéo về phía hắn, nhân tiện lôi cô đi theo, “Không có nhiều thời gian đâu, Như Hoa.” ( mặt chai thiệt )
Lỗ Như Hoa chỉ có thể rơi lệ trong lòng, âm thầm cảm thấy may mắn: Cũng may hắn chưa nói “Như Hoa của tôi”......
Học kiến trúc phải có kiến thức về mỹ thuật tạo hình. Sau vài ngày đến giảng, Văn Sơ nhận ra ngay, người nổi bật nhất ở 2 lớp kiến trúc là Lỗ Như Hoa. Có lẽ vì cô đã có sẵn thiên phú.
Hôm nay, nội dung học là vẽ tranh mô tả cái đầu của thạch cao.
Bình thường, với Lỗ Như Hoa, độ khó của loại bài này chỉ cỡ trung bình. Nhưng sự có mặt của Văn Sơ tương đương với quá trình nâng cấp độ khó lên thành cấp cao, ngay cả vẽ cô cũng thấy không tự nhiên.
Phòng vẽ tranh yên tĩnh, Lỗ Như Hoa ngồi hàng bên phải, kiên trì bôi bôi xóa xóa. Văn Sơ cứ thỉnh thoảng lại “đi dạo” lại gần chỗ cô, vài lần còn cúi người cố ý kề sát bên tai “hướng dẫn”.
Mỗi lần hắn cúi xuống, xung quanh lại rì rầm vài tiếng bàn luận.
Dù Lỗ Như Hoa « chai lỳ » đến đâu thì cuối cùng cũng muốn phát điên, bắt đầu hối hận sao lại đưa hắn đến. Căn bản là không ngờ tới hắn lại “mặt dày” như thế.
Quả thật, cô không hiểu Văn Sơ.
Văn Sơ đang lo lắng. Vì hắn tự mình phá hoại « lương duyên » tốt đẹp ban đầu với cô, nên càng cố gắng sửa chữa. Với kiểu con gái như Lỗ Như Hoa, không phải một hai câu xin lỗi là có thể quên ngay mọi chuyện, cô nàng này thuộc vào dạng người một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng, sẽ vì một lần thương tổn mà chọn cách trốn tránh cả đời.
“Nếu em không chịu quay lại, vậy thì để anh đi qua, không, chạy tới!” Văn Sơ quyết định.
Hắn đứng ở phía sau Lỗ Như Hoa, nhìn cô im lặng ngồi, tóc cô đã dài hơn một chút, cột sơ lại như cái đuôi con ngựa nhỏ. Mỗi khi hắn cúi người kề sát vào cô nói chuyện, có thể ngửi thấy mùi hương thơm ngát.
Bàn tay Lỗ Như Hoa dài, nhỏ, cũng giống như tay Lỗ Tự Ngọc. Nhưng các ngón đều chai, Lỗ Tự Ngọc nói, do cô vất vả từ nhỏ.
Cô thật sự xinh đẹp, vũ hội đêm Giáng sinh tất cả mọi người đã nhận ra vẻ đẹp thật sự của cô, chỉ là...... Bình thường cô vẫn giản dị ẩn giấu nên không thấy.
Càng nhớ lại, Văn Sơ càng rầu rĩ, càng bực bội chính mình.
Lỗ Như Hoa cầm bút than, cố gắng tập trung, cẩn thận vuốt cho sống mũi bức tượng thạch cao cho thật thẳng. Nhưng ...... Văn Sơ ngay sau lưng cô......
Đừng nghĩ đến anh ta, coi như anh ta không tồn tại, coi như anh ta là không khí!
Nhưng không khí có mặt ở khắp nơi!
Lỗ Như Hoa ảo não. Văn Sơ, dám đối xử với tôi như vậy, muốn trêu chọc thì trêu chọc, lúc tức giận lập tức trở mặt vô tình. Dựa vào cái gì tôi phải bị anh nắm mũi lôi đi? Dựa vào cái gì mà cả Tự Ngọc cũng đầu hàng anh chĩa súng bắn tôi ...... Cái quái gì vậy? Sao mình lại mang anh ta đến đây...... Đầu óc trống rỗng, tai ngứa, lời nói của Văn Sơ như biến thành hàng vạn con kiến bâu ngay lỗ tai!
Chịu không nổi rồi, phát điên rồi, việc gì mà phải nhịn nữa! Bạn bè xung quanh hình như đang cười, mấy người cười cái gì? Cười mình là vịt con xấu xí sao? Vịt con xấu xí thì cũng có quyền lợi của vịt con nha!
Lỗ Như Hoa quăng bút xuống bàn, hít sâu một hơi, quyết định phải tiếp tục làm Lỗ Như Hoa mọi ngày, lập tức đúng lý hợp tình, gầm lên, “Văn Sơ, anh đừng có đứng đằng sau em nữa! Em không cần vệ sĩ!”
Phòng vẽ tranh càng tĩnh lặng, ngay cả âm thanh mài bút sàn sạt cũng ngừng lại.
Lỗ Như Hoa rất kiêu ngạo ưỡn ngực, ngẩng cao đầu, xiết chặt tay, đứng lên, diễn vai một anh hùng cảm tử từ từ quay người.
Hơ!
Văn Sơ đâu?
“Như Hoa, đừng như vậy! Anh chỉ hướng dẫn bạn nữ này một chút, không nên ghen tuông vô cớ. Em hét lên như vậy sẽ ảnh hưởng đến các bạn khác.” Văn Sơ chậm rãi nói, giọng rất bình tĩnh.
Lỗ Như Hoa bi ai nhìn hắn. Anh ta...... Đi lúc nào vậy trời! Còn ở xa như vậy! Anh ta đang hướng dẫn Phương Ngu mà...... Toát mồ hôi...... Đâu có đứng sau lưng mình......
Sao lại cảm thấy anh ta ở sát bên? Còn ánh mắt nhìn chằm chằm lưng mình nữa...... Tiêu rồi...... Loạn thần kinh rồi ...... Lầm chết người rồi!
Lỗ Như Hoa suy sụp ngồi trên ghế, đỏ mặt không dám nhìn lên, lại nhìn tờ giấy vẽ trước mặt, xiêu xiêu vẹo vẹo mấy đường phác họa, cô cảm thấy lát nữa tan học về nhà thật sự sẽ không hay ho!
Hạ Thịnh ngồi bên cạnh đã ôm bụng cười đến nỗi mặt muốn rút gân ......
Nửa giờ sau, trên đường qua công viên về ký túc xá nữ.
“Văn Sơ, em nhớ là mình đã nói với anh rồi, em với anh không thích hợp.” Lỗ Như Hoa nhẫn nại giải thích.
Vừa kết thúc buổi học, Lỗ Như Hoa lập tức ôm ba lô bỏ chạy, nhưng Văn Sơ chân dài mau chóng đuổi kịp, trực tiếp cướp ba lô đeo lên lưng, trưng bày bộ mặt đáng đánh đòn cố đấm ăn xôi, song hành với cô tới tận phòng.
“Có nói rõ ràng, anh nhớ.” Văn Sơ trả lời như không có chuyện gì.
Lỗ Như Hoa nhíu mày, “Vậy anh có hiểu không?”
“Hiểu!” Văn Sơ gật đầu nghiêm túc, “Em có quyền nói, anh có quyền làm, hai chúng ta không can thiệp chuyện của nhau được không? Lỗ Như Hoa, em phải chú ý đến quyền công dân của anh.”
“Gì chứ ? Em cướp đoạt quyền công dân hồi nào!” Lỗ Như Hoa nghiến răng nhìn hắn, “Anh đến tổ mĩ thuật tạo hình của lớp em là có mục đích, anh chân thành đến mấy cũng không thể ủy khuất mình đi làm việc này?”
“Chỉ vì bản thân anh!” Văn Sơ bỗng nhiên mỉm cười, “Những gì em nói, anh hiểu, một vài chuyện anh sẽ nghe theo. Nhưng có vài chuyện...... anh không thể thừa nhận.
Đúng vậy, em có cuộc sống của em, anh cũng vậy. Nhưng làm sao em biết cuộc sống của hai chúng ta không thể hòa hợp ? Lỗ Như Hoa, em không phải là anh, làm sao em biết được anh chỉ vì nhất thời thấy mới lạ, nhất thời động tâm?
Từ đầu tới giờ, giữ thành kiến với người khác không phải là anh mà là em. Em cảm thấy anh muốn tìm vui mới đến trường này, điều đó không đúng. Anh thật sự muốn học vẽ, tuy nói ban đầu anh đến là không tình nguyện, bị ba anh bắt buộc. Còn với em, anh không lấy thời gian của anh ra làm trò đùa, lãng phí.
Học phí với anh mà nói không thành vấn đề, đúng vậy, nhưng không có nghĩa là anh nhất định phải là đồ ăn chơi trác táng, càng không có nghĩa là anh sẽ lãng phí tiền bạc trong nhà đi làm chuyện không đúng.
Đêm đó ở hồ là anh sai, anh hiểu lầm em tham tiền, muốn rời xa em. Nhưng em đau lòng bao nhiêu thì anh cũng khổ sở y như vậy, không kém gì so với em. Em lên án anh, nếu là đúng thì anh sửa, còn nói sai phải để anh chứng minh cho em thấy anh không phải người như vậy.
Chuyện hướng dẫn cho lớp của em, anh quả thật có suy nghĩ riêng, anh chỉ muốn nhân cơ hội tiếp cận em. Bởi vì em cứ trốn tránh anh. Anh muốn đuổi theo, em vẫn chạy. Như vậy không được, anh vất vả lắm mới tìm được em, không thể trơ mắt nhìn em chạy loạn.
Anh không ủy khuất mình cái gì hết. Ngược lại, anh chưa bao giờ cảm thấy mình thật sự đang sống như bây giờ. Chẳng lẽ chuyện anh thật sự muốn làm, em cũng không cho?”
“Em có quyền không cho sao?” Lỗ Như Hoa lúng túng nói.
“Vậy thì nghe anh đi!” Văn Sơ cười, vuốt tóc cô, “Anh thấy rất vui, không ủy khuất chút nào hết.”
Lỗ Như Hoa không biết nói gì, kinh ngạc nhìn hắn. Mùa đông thứ nhất ở trường S, hình như cũng không quá lạnh......
Văn Sơ « đi lại » tổ mỹ thuật tạo hình khoa kiến trúc hướng dẫn được vài ngày thì thông tin về chuyện hắn đi dạy và những gì sau đó cũng bắt đầu lan truyền. Không hài lòng với việc chỉ giới hạn trong nội bộ sinh viên khoa kiến trúc, những khoa khác cũng bắt đầu rỉ tai nhau.
Đương nhiên, tin tức lan truyền tất yếu phải tạo thành tình trạng tam sao thất bản.
Bản cũ nhất: Văn Sơ chính thức đi « nhậm chức », nhậm chức bạn trai Lỗ Như Hoa, thời gian...... Không biết bao lâu.
Bản cũ nhì: Lỗ Như Hoa thành công đem bản thân đẩy mạnh tiêu thụ ra ngoài, trở thành con vịt xấu xí nổi tiếng nhất ở trường S.
Bản cũ ba: Văn Sơ vẫn tiếp tục truy bắt Lỗ Như Hoa, cách mạng chưa thành công, đồng chí vẫn đang cố gắng.
………
Tóm lại, mặc kệ các bản cũ mới thế nào, người sáng suốt đều nhìn ra được, chiếm địa vị chủ đạo tuyệt đối vẫn là Lỗ Như Hoa.
“Lỗ Như Hoa, đừng bỏ qua anh nhé, bỏ một người yêu em chân thật cũng như bỏ qua chuyến xe cuối cùng về nhà – vô cùng đáng sợ!”
“Văn Sơ, bớt buồn nôn đi!”
“Ha ha...... Buồn nôn sao? Thư tình hay viết vậy mà?”
“Lấy từ cuốn sách nào vậy? Ném đi.”
“Lỗ Như Hoa, em còn giận anh sao?”
“Không giận, không thừa sức khỏe, không có thời gian.”
“Vậy có sức khỏe yêu anh không?”
“Anh đừng có cả ngày cứ đem chữ yêu quàng trên miệng như vậy!”
“Được, chỉ cần em đặt anh ở trong lòng!”
Những đoạn đối thoại kiểu như vậy mỗi ngày đều phát sinh. Văn Sơ luôn tìm cách hợp thời mà xuất hiện ở những chỗ có Lỗ Như Hoa. Thậm chí không biết hắn moi từ đâu ra một con búp bê được bơm thành hình người, bóp vào thì phát ra tiếng, đem con búp bê cột vào xe đạp của Lỗ Như Hoa, thay cho cái chuông xe đã hư không kêu nổi.
“Anh đừng nói là mỗi lần em lái xe phải bóp cái con này đó!”
“ ’Bé cưng’ này chính là anh, anh giúp em báo hiệu cho phía trước tránh chỗ. Với lại em còn có thể bóp nó thật mạnh, dùng sức mà bóp, cũng như em đang đánh anh...”
“Em không biến thái như vậy......”
Văn Sơ mỗi đêm đan khăn quàng cổ, càng đan càng dài, càng « quang minh chính đại ». Đoạn đầu cái khăn còn chưa đan rành rọt, đoạn giữa còn khá bằng phẳng, đến đoạn cuối, lòi ra mấy sợi len xiêu xiêu vẹo vẹo.
“Văn Sơ, đừng đan khăn nữa. Tự Ngọc nói, mấy nam sinh kia đang cười anh đó.”
“Bọn họ biết cái gì? Muốn cười cứ để họ cười cho đủ đi. Anh không rõ, chẳng lẽ tỏ vẻ mình rất thích một người là đáng buồn cười sao?”
“Hơ...... Không phải là buồn cười......Ở đây là Trung Hoa, trong nước......”
“Vậy thì anh đến từ không gian.”
“......”
Đến lúc phụ đạo cho tổ mỹ thuật tạo hình, Văn Sơ cũng không thèm để ý đến thái độ người khác, còn chăm chú vào Lỗ Như Hoa nhiều hơn, hắn cũng không muốn nhìn chằm chằm vào cô như vậy, vì hắn biết cô không thích bị người khác nhìn ngó, nhưng ...... Và hắn hiểu, ánh mắt một người không chịu sự khống chế của đầu óc. Lỗ Như Hoa như một vật phát sáng vĩnh viễn, một từ trường cực mạnh, dù cô đứng ở góc ngách nào, mắt hắn sẽ không tự chủ được mà nhìn về phía cô, nhìn thái dương sáng mượt của cô, mái tóc đen, ánh mắt chăm chú, khóe miệng hơi nhếch...
“Văn Sơ, cậu có thể đem một nửa « tinh lực » nhìn chằm chằm Lỗ Như Hoa vào việc hướng dẫn các thành viên khác trong tổ, tôi tin tưởng bọn tôi có thể xong bài nhanh hơn.”
“Tiếu Thanh, nếu cậu có thể đem một nửa « tinh lực » nhìn chằm chằm Hạ Thịnh đặt vào bức tranh, cậu cũng có thể xong bài nhanh hơn.”
“A, công lực dần dần tăng rồi, xem ra cũng không hẳn là kẻ bất tài ngu ngốc.”
“Cậu cũng vậy.”
Thậm chí ở căn tin, xếp hàng lấy cơm cũng là Văn Sơ.
Rất nhiều năm về sau, trường S vẫn còn lưu truyền một truyền thuyết: Năm đó, hoa vương trường S mỗi ngày đều giúp bạn gái xếp hàng mua cơm. Đôi khi, bạn gái anh ta vừa cầm sách kiến trúc xem vừa xếp hàng, anh ta sẽ cười tủm tỉm, lễ phép mà khách sáo che chở cho cô bạn gái xinh xắn lanh lợi không bị người khác va phải.
Tóm lại, Văn Sơ tập trung toàn lực tiếp cận Lỗ Như Hoa, những lời nói quá đáng lúc trước không rút lại được, nên không ngừng tìm cách bù đắp, giảm thiểu nguy cơ Lỗ Như Hội lại bị người khác cướp đi. Quan sát ở tổ mỹ thuật tạo hình, mối đe dọa mang tên Tiếu Thanh tạm thời có thể bỏ qua, nhưng khoa thể dục có một người tên Cao Mã Đại, khoa tiếng Trung có một người đeo kính trông rất nhã nhặn, khoa toán có một người giống như cái bàn tính, mấy người này không thể xem nhẹ.
Lỗ Như Hoa nhận mình là vịt con xấu xí, nhưng Văn Sơ cho rằng, trước khi vịt biến thành thiên nga phải bắt làm tù binh, nếu không vịt bay thì khó mà bắt lại.
Thi hết kỳ, Lỗ Như Hoa tạm dừng buôn bán, tập trung sức lực học tập, ngoài trừ giờ tự học buổi chiều, mỗi tối cô đều đến phòng vẽ tranh đi luyện vẽ.
Cô không cố ý lảng tránh Văn Sơ nữa, ngược lại thản nhiên đón nhận sự giúp đỡ của hắn. Thành tích là quan trọng nhất, điều này Văn Sơ có thể giúp cô. Văn Sơ quy định cho cô, mỗi ngày phải hoàn thành mấy bức kí hoạ và phác hoạ. Điều này với cô không phải việc khó, cũng như Lỗ Tự Ngọc, cô có thiên phú hội họa, chỉ là hai chị em không giống nhau về hướng đi khi vào đại học. Năng khiếu trời cho và nền móng Văn Sơ xây cho cô hợp lại thành một ngôi nhà vững chãi.
Nói thẳng, Văn Sơ là một thầy giáo giỏi, nhưng không phải là một thầy giáo tốt tính. Mỗi lần Lỗ Như Hoa vẽ, hắn rất mau chóng mất kiên nhẫn, thiếu điều muốn cướp giấy lại vẽ thay, hoàn toàn không ăn khớp với những cử chỉ và lời nói lúc hắn theo đuổi Lỗ Như Hoa.
Lỗ Như Hoa trong những lúc như vậy chỉ dở khóc dở cười, thông cảm cho hắn, vì Lỗ Tự Ngọc cũng như thế. Vẽ tranh đối với hai người họ, đã gần như là sinh mệnh.
Từ phòng vẽ tranh ra, Văn Sơ luôn kiên trì đưa Lỗ Như Hoa về ký túc xá. Mặc kệ cô đồng ý hay phản đối, hắn “mạnh mẽ” bước vào cuộc sống của cô, giúp cô đẩy cái xe đạp rách nát mỗi khi trở chứng, lúc phải tránh người qua lại còn mạnh mẽ giữ chặt tay cô hoặc ôm vai cô.
Lỗ Như Hoa cũng không cự tuyệt, vì cự tuyệt thường thường không có kết quả. Văn Sơ cố chấp dùng cách của hắn xuất hiện ở trước mặt cô. Với việc này, Lỗ Như Hoa hơi cảm động, nhưng vẫn dấy lên nỗi lo sợ mơ hồ, sợ những gì hắn làm chỉ là ảo giác của cô, sợ một ngày nào đó phát sinh chuyện gì, hắn lại nói những lời tổn thương cô một lần nữa.
Lá xương rồng khi đã biến thành gai, rất khó có thể thu gai lại.
Cuộc thi giữa kỳ kéo dài gần hai tuần, Lỗ Như Hoa thi khá tốt, năm nhất ở khoa kiến trúc chưa phải học nhiều môn chuyên ngành, đa số là những kiến thức nền móng, với Lỗ Như Hoa mà nói thì không phải là nặng. Học bổng có thể lấy được, coi như một món trợ cấp vừa đủ.
Kỳ nghỉ đông đến, đa số sinh viên về nhà. Lỗ Như Hoa và Lỗ Tự Ngọc đã viết đơn xin trọ lại trường từ sớm, chuyện ăn ở không thành vấn đề. Nhưng trong kỳ nghỉ, Văn Sơ và cô gần đây như hình với bóng phải tách ra vài ngày......
Lỗ Tự Ngọc cũng nhận việc làm trong những ngày nghỉ, giảng viên khoa của cậu khá ấn tượng về khả năng của cậu, giới thiệu cho một công ty quảng cáo, thù lao khá cao. Quan trọng là, Lỗ Tự Ngọc hết sức vui mừng, cậu cảm thấy cuối cùng cũng có thể giảm bớt gánh nặng cho chị.
Nghỉ đông, Lỗ Như Hoa đương nhiên không bỏ qua cơ hội kiếm tiền. Cô sắp xếp thời gian cặn kẽ, tận dụng mọi khoảnh khắc làm việc. Những khoản tiền không thể thiếu được liệt kê : Học phí, tiền sinh hoạt, nhất là khoản tiền để chữa trị cho Lỗ Tự Ngọc. Từ lúc vào trường S, thân thể Lỗ Tự Ngọc có khỏe lên, rất ít khi phát bệnh, tình trạng bệnh cũng có những chuyển biến tốt. Có lẽ, một ngày nào đó, Lỗ Tự Ngọc sẽ đủ sức khỏe để có thể phẫu thuật. Nhất định phải để dành tiền từ trước, đây là quan tâm lớn nhất của Lỗ Như Hoa.
Buổi tối, Lỗ Như Hoa trở lại phòng trọ sắp xếp mấy thứ, mang một bao hàng đầy về ký túc xá. Có một khoảnh khắc nhàn rỗi, lại không kìm được mà nghĩ tới Văn Sơ, đã bao lâu rồi hắn không xuất hiện ? Hai ngày? Ba ngày? Trước kỳ nghỉ còn thì cứ bám riết, cả ngày làm phiền cô, nhưng......
Cười khổ, không phải cô đã nói không để ý tới hắn sao? Bất tri bất giác lại nhớ đến hắn.
Do dự một hồi, cô lấy di động, gửi tin nhắn: Bản vẽ [ kiến trúc sơ bộ ] của em để ở ký túc xá phòng anh phải không?
Chờ một lúc sau, Văn Sơ nhắn lại: Sao không hỏi Lỗ Tự Ngọc?
Lỗ Như Hoa cắn môi. Đúng vậy, Văn Sơ đâu phải người sửa giúp, sao lại hỏi hắn? Trong lòng ảo não, cô gấp điện thoại thật mạnh, nhìn đống hàng hóa yên lặng bày bừa trong căn phòng nhỏ, cười khổ đứng lên.
Bên ngoài bỗng vang lên âm thanh, đó là tiếng con búp bê văn Sơ cột vào xe Lỗ Như Hoa mỗi khi bị bóp.
Lỗ Như Hoa ngẩn người, vội chạy ra ngoài.
Đứng ngoài đó, không phải Văn Sơ còn có thể là ai?
Bên ngoài đầy tuyết rơi, hắn mỉm cười dựa vào cửa, chỉ chờ Lỗ Như Hoa mở cửa chạy ra là có thể nhào vào ngực hắn, hơn nữa, như là muốn bồi thường.
“Em còn chưa trả lời anh, sao không hỏi Lỗ Tự Ngọc?” Văn Sơ kề sát mặt cô, cười đến xấu xa.
Lỗ Như Hoa nhìn hắn, trong lòng dâng lên một niềm vui to lớn chưa từng có, niềm vui làm mặt cô nóng lên, bủa vây cô trong nỗi hoang mang vô cớ. Đột nhiên cô sợ cảm xúc này là nỗi nhớ, cô sợ cô đã bắt đầu nhớ thương, mà người cô nhớ thương là Văn Sơ. Suy nghĩ trong đầu làm cô không thể trả lời Văn Sơ, nhất thời chỉ có thể kinh ngạc nhìn hắn, há miệng lại không biết nói gì. Vài ngày không gặp làm cho đôi mắt cô trở nên tham lam ngắm nghía hắn, nhưng có lẽ chỉ vì con người ai cũng yêu “cái đẹp” mà thôi, có lẽ thế !? Toàn thân Văn Sơ màu đen, nhưng tông màu lạnh như vậy khoác lên người hắn vẫn tỏa ra tư vị ấm áp, có lẽ bởi vì nụ cười của hắn.
Tại sao Văn Sơ xuất hiện ở đây? Sao lại là lúc cô đang mỏi mệt, tóc rối tung, người rã rời ? Lỗ Như Hoa bất giác lui về sau nửa bước, miễn cưỡng mỉm cười, lời lẽ cũng lúng túng hẳn: “Anh ăn cơm chưa? Nếu không có việc gì thì về nhà ăn đi.”
Văn Sơ ngạc nhiên, nhìn cô chăm chú, cuối cùng thở dài một hơi, “Lại đuổi anh đi. Bạn Lỗ Như Hoa, anh phải nói là em quá sức độc ác, bên ngoài trời rất lạnh, để anh vào phòng ngồi một chút không được sao?”
“Nhưng em đang chuẩn bị về trường.” Lỗ Như Hoa đứng chắn ở cửa, cũng không dám ngẩng đầu lên, tầm mắt chết dí ngay yết hầu hắn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook