Chào Em, Như Hoa!
Chương 14: Ngân nga hạnh phúc ngày nghỉ

*******

“Bây giờ còn chưa đóng cửa. Khó khăn lắm mới tìm được em, ở lại một chút rồi hãy về trường.” Lời nói của Văn Sơ có vẻ như đang đề nghị, nhưng giọng thì không cho phép từ chối, hành động lại nhanh chóng, túm lấy Lỗ Như Hoa « đút » vào căn phòng, nhân thể đóng cửa lại.

Lỗ Như Hoa kinh ngạc cũng vì hành động của hắn, tay bị hắn nắm, bàn tay hắn rất mềm và ấm.

“Có nhớ anh không?” Vào phòng, hắn lập tức kề sát vào mặt cô, cười đến rạng rỡ, trên người vẫn còn vương vất không khí lạnh bên ngoài, nhưng không biết vì sao, Lỗ Như Hoa cảm thấy trong lòng ấm nóng.

Lỗ Như Hoa nhíu mày, “Người gì mắc ói. Em phải đi.”

“Nói dối không phải là thói quen tốt.” Văn Sơ không buông tha, giữ chặt cô, “Nếu không nhớ, sao lại gửi tin nhắn cho anh, ha ha, rõ ràng là lòng có sẵn tâm tư, anh đọc xong tin nhắn chạy đến đây liền.”

“Ai là lòng có tâm tư với anh!” Lỗ Như Hoa vỗ trán hắn, “Tỉnh lại đi, trời chưa khuya đã bắt đầu nằm mơ sao?”

“Em thật sự không quan tâm ngày nghỉ anh làm gì sao?” Văn Sơ hơi xụ mặt, tay cũng buông ra.

Lòng cô lại mềm nhũn, khẽ hứ một tiếng.

“Được rồi, anh Văn Phỉ nói đúng, anh là đáng đời, ai bảo anh thích em, phải chịu thôi, đây là vỏ quýt dày có móng tay nhọn.” Văn Sơ nhún vai, ánh mắt bình thản trở lại.

“Anh đừng em chữ thích dính lên miệng cả ngày!” Lỗ Như Hoa thè lưỡi, “Lúc nào cũng đeo bên miệng, chứng tỏ toàn là bề ngoài, giả dối.”

“Cái đó không phải lúc nào cũng đúng, anh thích em, anh muốn nói với em cả ngày.” Văn Sơ phản đối, “Em lý luận kiểu gì đâu không, ai nói cả ngày đeo bên miệng thì nhất định là giả . Anh nói cho em biết, Lỗ Như Hoa, anh thích em, từ trước đến giờ lần đầu tiên anh nói thích một người nhiều như vậy, cho nên em phải chịu trách nhiệm với anh.”

Lỗ Như Hoa trừng mắt nhìn hắn một cái, “Bậy bạ!”

“Có bậy bạ không, em xem anh chứng minh đi.” Văn Sơ ghé sát đầu vào cô, lấy từ ba lô một vật, mở ra trước mặt cô, mỉm cười rạng rỡ.

Một tấm khăn quàng cổ màu đen, rất dài.

Chiếc khăn này, cô biết, hơn nữa rất quen thuộc. Là hắn giúp cô đan, hóa ra đã đan xong rồi.

“Anh đan không đẹp.” Văn Sơ bỗng nhiên trở nên nghiêm túc, cầm khăn quàng chậm rãi quấn vào cổ cô, “Kiểu dáng bình thường, hoa hòe...... Nhưng đây là lần đầu tiên anh làm, không khác gì bức họa quý giá anh tự vẽ lần đâu. Em miễn cưỡng nhận lấy, nhé?”

Lỗ Như Hoa nhìn hành động của hắn, từ từ quấn từng vòng khăn quanh cổ cô. Vẫn biết hắn làm để tặng cô, vẫn tò mò nhìn nó mỗi ngày để xem nó dài thêm bao nhiêu, nhưng là...... Trong lòng vẫn dâng lên một loại cảm giác không nói nên lời, vừa ngọt ngào, vừa hơi xon xót.

“Còn cái này.” Văn Sơ lại rút ra một hộp nhỏ tinh xảo, mở ra, bên trong là một chiếc kim cài áo trong suốt, óng ánh tinh xảo, ghim vào nút thắt trên khăn quàng, “Mấy ngày nay anh tìm thứ này, may mà tìm được rồi. Con búp bê anh ném đi với cái này giống nhau như đúc, để em nhớ đến nó, cái này cài vào ngực áo rất đẹp, anh cũng có thể ở gần tim em hơn......” (ọe, làm tới đây bạn Phạm nổi hết da gà, không biết mình thô bỉ không có óc lãng mạn hay tại đoạn này nhão quá >o

Lỗ Như Hoa cúi đầu nhìn cây ghim, trên nền đen của khăn quàng cổ, nó càng nổi bật vẻ lấp lánh. Vẫn là hình cô bé cầm đĩnh vàng toét miệng cười, y hệt con búp bê bị Văn Sơ vứt bỏ.

Cô trầm mặc, tay bất giác giơ lên, nhẹ nhàng vuốt ve kia cái trâm.

Văn Sơ khẩn trương nhìn cô, trong lòng càng lúc càng khẩn trương. Cô không tỏ ra vui mừng, cũng không thất thần, vẫn thản nhiên, là vẻ không buồn không vui.

Văn Sơ hơi xấu hổ, “À...... Đúng ra anh nên nhảy vào hồ tìm lại món quà đó đúng không? Nhưng...... con búp bê nhỏ như vậy...... Anh nghĩ chắc khó tìm nổi...... Nước rất lạnh...... Anh sợ nhảy vào không ra được...... Rồi em thành quả phụ ...... Nếu không...... anh nhảy xuống mò vớt nó lên.”

Vẫn không chút phản ứng.

Văn Sơ quay người định đi, tay lại bị bắt lại.

Đây là lần đầu tiên Lỗ Như Hoa chủ động nắm tay hắn. Văn Sơ giật mình, tay cô nhỏ, mềm, lạnh lạnh. Tim hắn đập loạn, cô kiễng chân, hai phiến môi áp lên mặt hắn.

Trời sập , đất vây, trái tim Văn Sơ biến thành đảo Mali, sau đó quần đảo bị bờ biển Thái Bình Dương thâu tóm, ngay sau đó, chín vầng mặt trời quay cuồng trong nước biển, nước biển sôi trào.

“A...... Em chỉ là...... Chỉ muốn cám ơn.” Lỗ Như Hoa bị hành động của mình làm hốt hoảng, người khẩn trương trở thành cô. Cô không biết tại sao lại xúc động như vậy, kiễng chân hôn Văn Sơ, đây không phải ý định của cô, chắc chắn là vậy. Lỗ Như Hoa bỗng ảo não, chẳng biết ý định của mình cuối cùng là gì.

Văn Sơ cũng chẳng để cho Lỗ Như Hoa kịp suy nghĩ tiếp. Hắn thừa biết, đó không phải là nụ hôn đầu tiên của hai người, nhưng là nu hôn đầu tiên Lỗ Như Hoa chủ động, đó là sự tiếp nhận và tha thứ. Nhìn cô bắt đầu chân tay luống cuống, hắn không kìm lòng nổi mạnh mẽ ôm chặt cô, không nói năng, chỉ lẳng lặng ôm, cho đến lúc lưng cô không còn vẻ cứng ngắc.

Cằm hắn nhẹ nhàng cọ vào thái dương cô, cảm thấy đây là lúc cần phải nói gì đó, nhưng một câu cũng không thốt nên lời, lại cảm giác bây giờ mà nói dường như sẽ phá hỏng giây phút ngọt ngào hiếm có. Lỗ Như Hoa đang ở trong lòng hắn, lần đầu tiên, hoàn toàn ở trong lòng hắn......

Căn phòng nhỏ như càng nhỏ hơn, làm hai con người càng thêm thấy ngọt ngào. Không cần đến những lời nói, chỉ cần một động tác, một ánh mắt là đủ.

Văn Sơ và Lỗ Như Hoa đứng một lúc thì ngồi lên chiếc bàn bi da, một đống vải len và những món đồ chơi còn vương trên bàn. Chiếc khăn quàng cổ vây ở cổ hai người, càng làm họ gần nhau hơn.

Ánh đèn không sáng rực, cũng đủ soi rõ hai bờ má Lỗ Như Hoa đang ửng hồng. Văn Sơ nghiêng mặt, nhìn cô chăm chú.

Hắn cao hứng ...... Muốn khóc.

Nói ra thật buồn cười, nhưng mũi hắn quả thật đang hơi ê ẩm. Lỗ Như Hoa đúng là cô gái sinh ra để làm khổ hắn. Hắn chưa bao giờ nghĩ rằng bản thân sẽ yêu thương một người đến như vậy. Từ ngày nghỉ đến giờ, hắn ở nhà Văn Phỉ đan khăn. Đan xong, lại quay về chỗ mua quà lần trước, tìm con búp bê giống con cũ sửa lại thành trâm cài ngực. Xong xuôi, hắn gọi điện cho Lỗ Tự Ngọc, biết cô đang ở phòng trọ, lập tức chạy lại.

Đứng trước cửa phòng, hắn tự nhủ, phải nắm lấy cơ hội, xin lỗi cô.

Nhưng lại không có can đảm gõ cửa. Cho đến lúc cô nhắn cho hắn cái tin đơn giản kia.

“Lỗ Như Hoa, Như Hoa, Như Hoa......” Văn Sơ cười rạng rỡ, thì thầm gọi tên cô.

Lỗ Như Hoa nhìn điệu bộ ngốc nghếch của hắn, buồn cười lại không dám cười, cô sợ lúc này mà cười, có lẽ mọi thứ sẽ tan biến, lại nghĩ mình không nên nhận lời hắn.

Nhưng một Văn Sơ như vậy, cô có thể cự tuyệt được không ?

Cô rất muốn thể hiện cốt khí, như những nhân vật nữ chính trong tiểu thuyết hung hăng tuyên bố: “Anh đã tổn thương tôi, cả đời này chúng ta không thể ở cùng một chỗ.”

Nhưng...... điều đó, lúc này, còn ý nghĩa sao?

Khăn quàng cổ rất ấm, nối liền hai người. Trâm thủy tinh cài thay thế búp bê thủy tinh, cũng như búp bê thủy tinh, để tặng cho cô.

«Như Hoa, Như Hoa…»

“Anh cứ gọi tên em làm gì.” Lỗ Như Hoa nhỏ giọng trách, mặt nóng bừng, bởi vì Văn Sơ tựa mặt rất gần, tựa như môi chỉ khẽ động sẽ chạm đến má hắn.

Văn Sơ cười « bỉ ổi », “Quê mùa quá, nhưng cũng hay!”

Lỗ Như Hoa hơi nhíu mày, “Anh dám chê tên em?”

“Anh không chê cười, là cảm thấy tên hay mà!” Văn Sơ ôm vai cô, nhẹ giọng, “Đừng xem thường trình độ tiếng Trung của anh, để có thể hiểu được ý nghĩa tên em, anh phải tìm hiểu nhiều tài liệu lắm đó.”

“Phì, tên em có thể có ý nghĩa gì chứ? Anh tìm ra cái gì?” Lỗ Như Hoa bật cười.

Văn Sơ cũng cười, “Tên em, y hệt như người em vậy. Như Hoa, như hoa...... Em không thấy là đọc lên thì trong lòng thấy rất mềm mại sao?”

“Em gọi tên em, vì sao trong lòng lại mềm ?”

“Vậy em gọi tên anh đi ? Có cảm giác thấy gì đặc biệt không?”

“Văn Sơ? Không có, tên rất đơn giản. Em cảm thấy tên Văn Phỉ nghe hay hơn.” Lỗ Như Hoa cố tình làm hắn cụt hứng.

Văn Sơ giả bộ tức giận, khẽ cắn tai cô, “Anh bị em nhìn thấy hết, cho nên anh đã thành người của em.”

“Em nhìn anh khi nào?” Lỗ Như Hoa ngạc nhiên.

“Ngày đầu báo danh!” Thái độ Văn Sơ kiên quyết.

“Ngày đó...... Lần đó không tính, chỉ thấy đằng sau......” Lỗ Như Hoa đỏ mặt.

“Chẳng lẽ em còn muốn nhìn đằng trước?” Mắt Văn Sơ rất gian xảo.

“Lưu manh!” Lỗ Như Hoa đập hắn một cái.

“Không công bằng!” Văn Sơ lắc đầu, “Em coi, em làm cho anh thích em. Sau đó lại dùng Tiếu Thanh tra tấn anh, làm hại tay anh bị thương, còn hại anh tự trách mình thật lâu. Lỗ Như Hoa, anh không phải Thượng Đế của em sao? Thượng Đế sao phải vất vả như vậy?”

“Ai oán cái gì?” Lỗ Như Hoa mỉm cười, chậm rãi trả lời, “Em không biết anh có phải Thượng Đế của em hay không. Nhưng...... Anh và Tự Ngọc y hệt nhau, đều làm em rất đau lòng.”

“Chuyện Tự Ngọc...... Anh đã biết.” Văn Sơ nhìn cô.

“Em biết, em biết anh đã biết.” Lỗ Như Hoa gật đầu, “Em biết Tự Ngọc đã nói với anh. Văn Sơ, em như vậy, anh vẫn thích em sao?”

“Anh rất rõ ràng. Như Hoa...... Kỳ thật không bằng hoa.” Văn Sơ trả lời rất nghiêm túc.

Những ngày nghỉ kéo dài.

Văn Sơ dường như trở thành đứa trẻ to xác suốt ngày quấn lấy Lỗ Như Hoa. Cô vốn nghĩ rằng chỉ có con gái mới hay ỉ ôi này nọ, không nghĩ con trai khi mà dính thì cũng chặt không chịu nổi.

Mỗi buổi sáng, 6 giờ rưỡi, Lỗ Như Hoa rời giường, công việc cho một ngày đã sắp đặt xong xuôi. Nhưng mặc kệ cô đang làm gì, Văn Sơ dù người không tới, tin nhắn cũng sẽ như bóng với hình. Nội dung chủ yếu không ngoài mấy chữ: Em đang ở đâu? Ăn chưa? Em đang ngồi với ai?

Nghĩ đến những tin nhắn này, Lỗ Như Hoa luôn bất giác mỉm cười, dù ở trên xe bus hay đang đi đường, đều cảm thấy vui vẻ. Những tin nhắn trả lời của cô lại trái ngược với cảm xúc của cô, luôn có vẻ “hung dữ”, tỷ như: Ai mượn anh quản? Đang ở với một anh đẹp trai!

Sau đó không đến nửa giây, Văn Sơ chắc chắn sẽ gọi điện thoại lại, dù hắn biết rõ bên cạnh cô không có soái ca.

Văn Sơ cũng không ngăn cô làm việc. Hắn biết có ngăn cũng vô dụng, Lỗ Như Hoa dù mệt vẫn vui, niềm vui này hắn không quyền lợi và cũng không muốn cướp đi. Đúng là khổ cho hắn, bởi vì sống như Tỷ Can thì quá khổ sở. (*)

(*) Ý bạn Văn Sơ là Lỗ Như Hoa như trái tim của bạn ấy. Như Hoa đi xa thì Văn Sơ giống Tỷ Can – mất đi trái tim. Ai xem Phong Thần thì biết chuyện Tỷ Can bị Đắc Kỷ bày kế moi tim chữa bệnh rồi hén ^^

Thời điểm gần qua năm mới, Lỗ Như Hoa tạm ngừng làm việc. Lỗ Tự Ngọc cũng theo thầy giáo đi du lịch ngoại khoá. Ban đầu Lỗ Như Hoa không yên tâm, nhưng nhìn Lỗ Tự Ngọc trước nay chưa từng tỏ vẻ hứng thú như vậy, công việc vẽ tranh quảng cáo không làm cho cậu mệt, có thể tìm được nơi để nhờ vả sau này, phù hợp lại có tiền. Vì thế, Lỗ Như Hoa miễn cưỡng đồng ý. Nhưng từ nhỏ đến lớn, em trai lần đầu tiên ở xa cô như vậy, những lúc cô rảnh rỗi, trong lòng không khỏi cảm thấy trống trải.

Cũng may Văn Sơ không để tinh thần cô kịp xuống thêm, hắn chỉ hận không thể chen cả người vào tâm tư Lỗ Như Hoa.

Cách năm mới rất gần, không khí lễ lạc ở trường S càng hiển hiện rõ rệt, ký túc xá cũng được những giảng viên lưu lại trường trang trí những món đèn hoa, tranh ảnh nhiều màu sắc. Đương nhiên, những món này đều lấy từ “cửa hàng nhà họ Lỗ”.

Ban ngày thì không sao, buổi tối lại có vẻ lạnh, nhất là tầng ký túc xá nơi Lỗ Như Hoa ở, bình thường ở đây đều là nữ sinh ngành kỹ thuật, vốn đã ít người, gần năm mới, đại đa số đều về nhà .

Vì thế, Lỗ Như Hoa vô tình nhận ra trên tầng lầu ngợp ánh trăng kia hình như chỉ có mình cô ......

Cô ở lầu 3, Hạ Thịnh ở phòng 317 cách vách, nhưng trước khi nghỉ đông đã đổi đến lầu hai phòng 208. Đừng nhìn chỉ cách một tầng, vấn đề đã xuất hiện ngay đấy......

Nhìn di động, đã mười hai giờ khuya, Lỗ Như Hoa hơi lo sợ nên ngủ cũng không yên. Ký túc xá im lặng đến dọa người. Giường đối diện che màn kín mít, tối om. Lỗ Như Hoa nhìn chằm chằm trong chốc lát thì không dám nhìn nữa, nhỏm dậy kéo màn lên mới thấy bớt sợ. Nằm trên giường, vẫn trằn trọc ngủ không được, 12 giờ khuya là thời điểm...... Cái gì thường lui tới?

“Em hỏi anh có yêu em không, anh yêu em vài phần......” Bên gối, một giọng hát – nếu có thể coi là giọng hát - kỳ quái đột ngột vang lên! Lỗ Như Hoa thét chói tai, ngồi sụp xuống, tay ôm đầu, nhìn kỹ thì hóa ra là nhạc chuông di động!

Thối Văn Sơ! Ban ngày cầm điện thoại của cô, vụng trộm đùa nghịch nửa ngày, hóa ra là để đổi nhạc chuông thành khủng bố như vậy...... Tiếng chuông vẫn vang vọng, rõ ràng là giọng hắn, nhưng lại cố ý biến đổi thành loại âm thanh quái dị.

Vừa tức giận vừa buồn cười, Lỗ Như Hoa định thần, nhận điện thoại lập tức mắng, “Văn Sơ tồi, anh làm em sợ muốn chết!”

“Nhớ anh không? Ha ha!” Bên kia, Văn Sơ lại ca bài dạo đầu buồn nôn lần thứ một ngàn lẻ một.

“Anh đổi nhạc chuông của em phải không? Nghe thật ghê tởm!” Lỗ Như Hoa chửi um.

Văn Sơ hạ giọng, “Như vậy mới hoàn mỹ, càng hài hước càng hoàn mỹ!”

“Không thèm nói với anh nữa! Em không bị anh hù chết là may lắm rồi.” Lỗ Như Hoa nằm xuống, miệng thì nói không thèm, nhưng không ngắt điện thoại, khóe miệng không tự chủ mà nhếch lên.

“Em có sợ không?” Giọng Văn Sơ như đang cười, “Nghe nói bên ký túc xá nữ ngoại trừ giám thị chỉ còn có mình em ở đó.”

“...... Không sợ.” Lỗ Như Hoa vẫn mạnh miệng, cô là cây xương rồng như hoa, cây xương rồng làm sao có thể sợ.

“Buồn ngủ sao?”

“......” Lỗ Như Hoa mơ hồ ậm ừ, chăn kéo lên đầu, trong lòng ngọt ngào.

“Không ngủ, anh hát cho em nghe.” Văn Sơ thì thầm đầy mê hoặc.

“Không nghe......”

“Em hỏi anh có yêu em không, anh yêu em vài phần........ Em nghĩ ngợi một chút, bước ra nhìn, ánh trăng như muốn tỏ lòng anh......” Qua điện thoại, tiếng hát của hắn êm ái, chậm rãi vang lên.

Lỗ Như Hoa bất giác nở nụ cười, cũng không dám cười thành tiếng. Cô không định làm hắn mất hứng mà ngừng bặt. Nói thẳng, giọng ca của hắn đã vượt quá phạm vi có thể chấp nhận được...... Thật kinh khủng!

Nhưng một loại cảm giác...... Nồng nàn ......Bỗng ào tới trong lòng cô.

“Nhớ anh không?” Hắn bỗng nhiên lại hỏi.

“Nhớ.” Lỗ Như Hoa khẽ thốt, nói xong lập tức thẹn thùng, vùi mặt vào chăn, đỏ mặt.

Điện thoại im lặng, hai người cũng không nói nữa, chỉ vang bên tai hơi thở của người kia, dường như chỉ cần như vậy là đã quá đủ.

“Như Hoa, anh muốn gặp em.” Văn Sơ cuối cùng cũng nói, âm thanh hơi khẩn khoản.

“Đừng náo loạn, khuya rồi, anh không ngủ sao?” Lỗ Như Hoa trả lời, may mà hắn không nhìn thấy vẻ mặt của cô lúc này.

“Anh ngủ không được, anh sợ em sợ hãi.”

“Em không sợ, có gì phải sợ ?”

“Nghe nói mấy ngôi nhà lầu hay có mấy chuyện kỳ quái lắm, em xuống lầu hai xem thử đi, ở chỗ cái cây trồng gần đó có một nữ sinh từng treo cổ. » Văn Sơ hạ giọng, càng nói càng trầm giọng.

Lỗ Như Hoa bất giác thò đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, quả thực, bên ngoài cửa sổ có một cây bàng trồng đã lâu, dưới ánh trăng, bóng cây lắc lư, trông rất đáng sợ.

“Anh từ nước ngoài về mà còn tin mấy chuyện vớ vẩn này?” Lỗ Như Hoa hơi chột dạ, nhưng vẫn làm ra vẻ không – có – việc - gì.

“Vì để chắc chắn là em vẫn ngủ ngon, anh quyết định sẽ đến chỗ em. Rồi, chờ anh 3 phút.”

“Đừng nói nhảm. 3 phút, từ nhà anh Văn Phỉ bay đến cũng không kịp.” Lỗ Như Hoa cười xòa.

Bên kia điện thoại đã cúp ......

“Nè? Văn Sơ, Văn Sơ?” Lỗ Như Hoa gọi...... Ngồi ngây ngốc trong bóng đêm một lúc ...... Giật mình, hắn sẽ không...... Vội co chân nhảy xuống giường, ba bước hai bước đến cửa sổ, cô mở cửa sổ nhìn xuống dưới lầu.

Dưới ánh sáng ngọn đèn, một người đứng dưới lầu, xoa hai tay chụp lấy một đường ống lớn, nóng lòng muốn trèo lên. Không phải Văn Sơ thì là ai!

Lỗ Như Hoa nuốt một hơi khí lạnh. Văn Sơ nghe thấy, ngẩng đầu nhìn, vẻ mặt trở nên phấn chấn, lập tức đu người, túm lấy ống dẫn......

“Coi chừng!” Lỗ Như Hoa suýt hét lên thì giật mình, phòng giám thị ngay dưới lầu, cô tóat hết mồ hôi!

Cái ống lớn kia không biết từng là ống nước hay cái gì, bây giờ đang ở tình trạng bỏ đi, áp trên vách tường vừa bẩn lại trơn, vương vãi một đống lá khô, Văn Sơ sạch sẽ đến muốn bệnh, thế này thì...... Nhưng Lỗ Như Hoa chẳng còn thời gian nghĩ đến chuyện đó, quan trọng là ... Cái ống đó có chắc chắn không.

Quả nhiên, lo lắng không lâu, Văn Sơ vừa trèo lên khoảng vài mét, đã nghe vách tường cọc cọc...

Văn Sơ do dự, ngẩng đầu nhìn Lỗ Như Hoa, vừa chạm đến ánh mắt “thôi rồi!” của cô, lập tức ngửa mặt lên trời, oanh liệt rơi...... Trong tay còn ôm chặt đoạn ống gãy......

Bùm một tiếng, Văn Sơ ôm ống hạ cánh xuống đất, sau một lúc lâu, hắn thề là sau một lúc lâu như một năm...... Hắn đau đến không nói nên lời......

Nhưng vẫn không quên ủy khuất nhìn về cửa sổ lầu hai, không thấy Lỗ Như Hoa. 1 phút sau, một cuộn dây thừng được ném ra, Lỗ Như Hoa “anh dũng” trèo xuống.

Khi Lỗ Như Hoa thuần thục chạm đất, Văn Sơ tay ôm đoạn ống, vẻ mặt chuyển từ đầy sự thống khổ thành vô cùng kinh ngạc.

“Thế nào? Xương cốt thế nào? Có sao không? Cổ có sao không? Có đau chỗ nào không?” Lỗ Như Hoa không nhìn thấy sự thay đổi trên mặt hắn, giọng như muốn khóc.

Ngã xuống như vậy, không biết có bị chạm đúng bộ phận mấu chốt không, cũng may hắn chưa trèo cao lên, chắc là không có việc gì đi? Cô hoảng hốt, thậm chí không dám nâng hắn dậy, trong lòng hoảng loạn, liên tưởng những khả năng đáng sợ sẽ xảy ra...... Tàn tật...... Bán thân bất toại...... Một loạt hậu quả đáng sợ quay mòng mòng trong đầu cô, bất tri bất giác trên mặt ướt đẫm, dĩ nhiên là nước mắt.

Văn Sơ lại bình tĩnh nằm trên cỏ, ngơ ngác nhìn cô.

Đau, rất đau, nhưng bây giờ tạm không nghĩ tới nữa. Nhìn Lỗ Như Hoa kìa!

Tóc cô toán loạn ở hai sườn má, che gương mặt thành một quầng mờ, chỉ có cặp mắt sáng lung linh, những giọt nước mắt tròn như những giọt sương mai. Mùa đông, cô lại chỉ mặc một chiếc váy hoa tay dài, cổ áo hơi hở, lộ ra vùng cổ trắng nõn.

“Anh có cử động được không?” Lỗ Như Hoa không chú ý đến thái độ lạ lùng của Văn Sơ, hỏi đầy khẩn trương.

Văn Sơ hít một hơi dài, ném cái ống, vươn tay, ôm cô vào lòng.

“Chỉ có tay cử động được, cũng may! Có thể ôm em!” Hắn nằm trên đất, ôm chặt cô không cho giãy dụa, sau đó cởi áo khoác, bao lấy thân hình gầy nhỏ của cô. Người cô rất lạnh, nhưng mềm mại, mềm mại đến nỗi hắn không kìm được cười rộ lên, cười đến trái tim nhói đau.

“Không đau nữa... phải không?” Lỗ Như Hoa hơi lắp bắp, cũng chỉ biết hỏi lại câu hỏi cũ. Cánh tay cũng không tự chủ vòng quanh thắt lưng hắn.

“Còn đau, đau nhiều lắm, em phải chăm sóc anh.”

Hắn nói nhẹ nhàng, đôi môi lướt khẽ lên trán cô, hạ xuống mắt, mũi, hai má, cuối cùng dừng lại ở đôi môi cô còn khẽ mấp máy, trằn trọc mút vào.

Lần này, đến lượt Lỗ Như Hoa trời long đất lở......

Tóm lại, náo nhiệt trong đêm đó, chỉ giới hạn cho Văn Sơ và Lỗ Như Hoa.

Đã làm gãy đường ống, phải tìm cách gắn lại, nếu không trường học truy cứu sẽ rất phiền toái. Vì thế, kết quả cuối cùng là Lỗ Như Hoa bị Văn Sơ nâng mông đẩy lên, theo sợi dây thừng mệt sống mệt chết bò lên lầu hai, sau đó Văn Sơ cột ống vào lưng, “phi thân” lên tường đặt đoạn ống gãy lại chỗ cũ. Tùy tiện rẩy ít lá khô che lấp, nhìn bên ngoài không phát hiện vấn đề.

Giải quyết xong chuyện ống nước, Lỗ Như Hoa lại gặp phiền toái mới. Văn Sơ túm dây thừng “hung hãn” trèo vào phòng cô, ỷ vào cô không dám kêu, càng ỷ vào cô sẽ không bắt buộc hắn xuống, hạ quyết tâm học tập mấy kẻ vô lại. Thật ra vào phòng cô cũng không biết làm gì, chỉ có thể nhìn ngó xung quanh, tò mò sờ chỗ này một cái, chạm chỗ kia một cái. Hóa ra đây là nơi ở của nữ sinh trong truyền thuyết, không có gì khác thường, nếu có thì ... thơm hơn một chút mà thôi, sạch sẽ, nhẹ nhàng, khoan khoái.

“Này, nói nhỏ chút!” Lỗ Như Hoa tâm có quỷ, khẽ van vỉ.

Văn Sơ tự nhiên đến đây, cô sợ hắn bị bắt vào phòng giám thị mới đưa lên đây, tuy phòng giám thị ở một góc lầu một nhưng......

“Đồ nhát gan!” Văn Sơ cười nhạo, lại cầm lòng không đậu kéo cô vào lòng, nâng cằm cô lên, cẩn thận quan sát.

“Không được nhìn.” Lỗ Như Hoa thẹn thùng quay đi, còn cố mạnh miệng.

Đèn trong phòng không dám bật nhiều, chỉ dùng một cái đèn bàn, ánh sáng nhu hòa, gương mặt hắn càng có vẻ thoát tục.

“Anh khổ như vậy mới có thể đến nhìn em, em không đau lòng sao?” Văn Sơ đỡ thắt lưng, làm bộ nhăn mặt, “Vừa rồi không để ý, hình như trật khớp rồi, tự nhiên thấy đau đau .”

“Thật không đó?” Lỗ Như Hoa nghi ngờ.

Văn Sơ buông cô ra, chậm rãi đi đến giường kế bên, đưa lưng về phía Lỗ Như Hoa, kéo áo, lộ ra vùng eo, “Nhìn giúp anh, lúc nãy bị đụng phải một chút.”

Lỗ Như Hoa hơi lo lắng, đi qua nhìn kỹ, một vùng da lưng hắn bị bầm tím. Cô đưa tay, ngón tay nhẹ nhàng đè lên, xoa xoa.

“Nhẹ chút, em muốn giết anh sao?” Văn Sơ bất mãn nhìn cô một cái, “Nhẹ tay, thật nhẹ tay giùm anh.”

“Bốp!” Cô bực mình đập một cái vào lưng hắn, “Nhẹ tay cái mốc!”

Văn Sơ bật cười, xoay người cầm tay cô, ngồi lên ghế dựa, lôi cô ngồi lên đùi hắn.

Lỗ Như Hoa biết có giãy dụa cũng không ăn thua, vừa bực mình vừa buồn cười, đặt cái đệm sau lưng hắn, để hắn dựa vào cho đỡ đau lưng. Nhưng ngồi trên đùi hắn một lúc, cảm thấy hơi thở của hắn dồn dập, Lỗ Như Hoa ngạc nhiên định nhỏm dậy, vòng tay hắn không cho cô cử động.

“Anh bây giờ giống thiếu gia ác bá đùa giỡn tiểu nha hoàn, Văn Sơ, như vậy là không có đạo đức nha.” Lỗ Như Hoa chống tay lên ngực hắn, nghiến răng nhắc nhở.

Văn Sơ không thèm để ý, còn ôm cô mạnh mẽ hơn, “Ác bá thì ác bá, anh bắt được em rồi thì đừng hòng thoát.”

“Được rồi, thiếu gia, anh muốn làm gì?” Lỗ Như Hoa giọng đã mềm hơn, nhưng vẻ mặt tỏ ra khinh khỉnh, cố không cho hắn đắc ý.

“Anh hát em nghe.”

“Không được, coi chừng sập nhà.” Lỗ Như Hoa lắc đầu.

“Em hỏi anh có yêu em không, anh yêu em vài phần......” Văn Sơ cất tiếng, cố nén giọng cho thật quái đản, cố kìm tiếng cười trong họng. Hát nửa chừng, hắn đột nhiên im lặng, chăm chú nhìn Lỗ Như Hoa, giọng bỗng trở nên nghiêm túc, từng chữ chậm rãi thốt ra, âm thanh trầm ấm: “Em hỏi anh có yêu em không, anh yêu em rất nhiều......”

Ca từ bình thường, bài hát bình thường, nhưng khi hắn nói với trái tim chân thành, không ngờ lại có thể chấn động lòng cô như vậy.

Trao nhau ánh mắt nhìn chăm chú, vòng ôm nhẹ nhàng, nụ hôn nhẹ nhàng, toàn bộ chủ đề đêm đó, hoàn toàn không có gì giống với hành động “tiến thêm một bước dài”, lại làm cho họ ngọt ngào đến vậy. Một giờ sau, Văn Sơ mới buông tha Lỗ Như Hoa. Khi hắn đi ra đương nhiên vẫn theo “lối cũ”, Lỗ Như Hoa lẳng lặng ghé vào cửa sổ, nhìn theo cho đến khi bóng hắn khuất dần sau công viên.

Nằm lại giường, bật lại nhạc chuông điện thoại quái gở hắn gài cho cô, bất giác cô mỉm cười, nỗi lo lắng bỗng như chưa từng có!

Sau đêm đó, Văn Sơ cương quyết không cho Lỗ Như Hoa tiếp tục ở lại trường. Lý luận của hắn nghe rất “đứng đắn đoan trang”: Làm một cặp trai gái quang minh chính đại yêu nhau, làm sao có thể lén lút? Huống hồ hắn không muốn mỗi đêm phải giống như đại hiệp luyện tập võ nghệ thật cao cường để hành hiệp.

Hắn uy hiếp Lỗ Như Hoa về nhà hắn ở, nếu không...... hắn sẽ...... Hắn không biết mình sẽ làm ra chuyện gì thật kinh khủng. Cũng may, những người yêu nhau luôn tin tưởng nhau nên những lời đe dọa kiểu này không còn giá trị. Lỗ Như Hoa thỏa hiệp với hắn.

Những ngày nghỉ luôn qua rất mau, tết âm lịch cuối cùng cũng đến.

Văn Phỉ đưa bạn gái phương xa về nhà ra mắt cha mẹ, nhà giao lại cho Văn Sơ. Gặp cơ hội tốt như thế, hắn đương nhiên sẽ tận dụng, giữa trưa ghé trường học đón Lỗ Như Hoa, sau đó hai người cùng đi siêu thị mua đồ. Lỗ Như Hoa muốn dạo một vòng, vừa đi vừa chọn, Văn Sơ thì thấy thứ gì là chọn ngay thứ đó. Một chuyến đi vào siêu thị, hai người không giống như đi mua hàng mà như đang đánh giặc, một kẻ tùy hứng gom hết mọi món, một kẻ phụ trách trả về.

Dây dưa đến chiều muộn, hai người mới trở về nhà.

Vào phòng, Lỗ Như Hoa mang đồ ăn tới phòng bếp, sửa soạn nấu ăn.

“Làm cái này đi, tối nay gói bánh trẻo.” Văn Sơ hào hứng cầm mấy củ khoai tây đi vào.

“Anh từng ăn qua bánh trẻo làm từ khoai tây?” Lỗ Như Hoa im lặng nhìn hắn.

“Hơ......”

“Ngu ngốc!” Lỗ Như Hoa làm vẻ mặt hùng hổ giật khoai tây trên tay hắn, “Anh thích ăn khoai tây, vậy em chiên khoai tây cho anh.”

“Như Hoa......” Văn Sơ nhìn bộ dáng của cô, tươi cười rạng rỡ, ôm choàng vai cô, “Em giống như một người vợ đảm đang.”

Lỗ Như Hoa xoa thắt lưng “hổ đói”: “Em lệnh cho anh đi vào phòng khách xem tivi, đừng ở trong này làm phiền.”

“Em hỏi anh có yêu em sâu đậm, khoai tây chứng giám cho lòng anh......” Văn Sơ dính chặt lấy cô, từ sau vòng tay ôm eo cô, vẻ mặt buồn nôn không chịu nổi.

Gần đây hắn có tật xấu, đặc biệt thích nói “Em hỏi anh có yêu em sâu đậm” câu sau liên tục thay đổi, như lúc này, muốn ăn khoai tây, sẽ thay ngay vào lời ca của bản gốc.

Lỗ Như Hoa bật cười, đẩy hắn ra, trong lòng tràn đầy tư vị ngọt ngào, có lẽ thế này gọi là hạnh phúc. Khi cô giúp Lỗ Tự Ngọc làm việc, trong lòng cũng thấy ngọt, nhưng hai vị ngọt rất khác nhau.

Không chỉ là Lỗ Như Hoa, Văn Sơ cũng có cảm giác đó. Phòng bếp luôn luôn là khu vực hắn ghét nhất, hắn ngại mùi dầu, mùi khói. Nhưng nhìn Lỗ Như Hoa đứng đó, hắn chỉ muốn đi theo, một tấc không rời. Bỗng nhiên nhớ đến con chó Văn Phỉ nuôi trước đây, lúc nào cũng chạy như điên theo chủ nhân...... Hắn hơi chột dạ, Văn Sơ nghĩ bụng, nhất định không để Lỗ Như Hoa nhìn hắn mà liên tưởng đến chó cưng!

Tám giờ tối, Lỗ Như Hoa lôi cổ Văn Sơ vào phòng khách, mở tivi, trên bàn trà đặo một đĩa đồ ăn vặt và hạt dưa, ép buộc hắn ngồi lên sô pha, yêu cầu cùng nhau xem Ương xuân vãng......

Văn Sơ buồn cười nhìn cô chăm chú xem kịch, tay bóc hạt dưa, sau đó lơ đãng đưa nhân cho hắn.

Văn Sơ thừa biết, lúc này hắn đang hưởng thụ đãi ngộ chỉ dành riêng cho Lỗ Tự Ngọc, hắn cảm thấy vô cùng may mắn là cậu ta không ở đây, nếu không hắn chỉ có thể ngồi không chịu ghẻ lạnh......

11 giờ rưỡi khuya, Lỗ Như Hoa dọn bàn trà, sau đó trét lên mặt bàn hai tầng màng giữ ẩm, nói là “áo” mặt bàn. Văn Sơ không biết “bao mặt” là cái gì, cũng không muốn hỏi nhiều, Lỗ Như Hoa thích làm gì cứ để cô làm cái đó, đốt nhà cũng không sao.

Mười phút sau, Văn Sơ hiểu ra, hóa ra mặt bàn dùng để gói bánh trẻo ......

Hắn kinh ngạc ngồi trên sàn, nhìn cô nhào bột, vo nắn, nắn thành những ống trụ ngắn, sau đó tung lên mấy lần, áo qua một lớp bột mì. Cuối cùng, dùng một cái ly dài, nhẹ nhàng ép phẳng, càng ép càng mỏng, càng ép càng tròn. Trong lúc nhào bột, ánh mắt không rời TV, híp lại thành một đường hẹp. Văn Sơ thật sự không hiểu, Xuân vãng hay đến vậy sao?

Nhìn lớp bột dưới cái ly, Văn Sơ cẩn thận nghiên cứu trong chốc lát, buông một câu: “Anh Văn Phỉ nếu biết em lấy cái ly anh ấy thích nhất gói bánh trẻo, không biết có giết anh luôn không nữa......”

“A? Cái này mắc lắm sao?” Lỗ Như Hoa giật mình, không dám động vào, “Em quên mua chày cán bột, nhìn một vòng quanh bếp, chỉ thấy cái này thích hợp.”

Văn Sơ cười ha ha, “Gạt em chút thôi, ly thủy tinh bình thường!”

“Bốp!” Một cục bột đập vào mặt Văn Sơ. Lỗ Như Hoa ép sát hắn, không cho chạy trốn, sau đó lại nhét hai viên khác vào lỗ mũi hắn, để hở một chút cho hắn thở.

Viên bột nhỏ, đương nhiên là không làm khó hắn, nhưng lại hết sức buồn cười. Nhìn Văn Sơ tỏ vẻ “vô tội” ánh mắt đáng thương, Lỗ Như Hoa bật cười không ngớt.

Văn Sơ nhìn những hình ảnh náo nhiệt trên tivi, lại nhìn gương mặt ửng hồng của cô, đuôi lông mày còn dính chút bột mì, không hề khó coi, lại khiến đôi mắt trở nên cực kỳ sống động.

Hóa ra tết âm lịch là như thế, hóa ra chỉ có hai người ở cùng một chỗ, ngày lại có thể trở nên tuyệt vời như vậy, hóa ra sủi cảo có thể không cần ăn trước khi lạnh , hóa ra bánh trẻo còn có thể nặn ra nhiều hình dạng như vậy, tiệc tối cũng không phải đáng ghét như vậy, hóa ra bị người khác ra lệnh cũng sẽ cảm thấy cam tâm tình nguyện, hóa ra...... Tất cả, đều đơn giản vì một mình Lỗ Như Hoa.

Mười một giờ năm mươi phút, ngoài cửa sổ, bầu trời đêm bừng sáng, thành phố quay cuồng trong những vệt pháo hoa rực rỡ. Hàng ngàn hàng vạn đóa hoa nở rộ trên không, đêm tối như tan biến. Trong tiếng hò reo của những người ngắm pháo hoa ở bờ sông, không khí vui sướng, không khí đoàn viên như lan tỏa trong từng lỗ chân lông của mỗi người. Lỗ Như Hoa phấn chấn nhỏm người, bưng đĩa bánh trẻo chạy về phòng bếp, mở lò vi ba, đặt đám bánh trẻo tròn vo trắng nõn vào. Trong nồi, những chiếc bánh nối nhau vui vẻ xoay tròn. (*)

(*) Bản gốc câu cuối thế này: 争先恐后翻滚: nghĩa là phía sau tiếp trước quay cuồng, rất hay nhưng nghĩ mãi bạn chỉ có thể dịch thành nối nhau vui vẻ xoay tròn, cảm thấy không truyền tải hết được tinh túy trong câu đó. A!

Văn Sơ đi theo cô, một tấc không rời.

“Trước kia chỉ có em và Tự Ngọc cùng nhau ăn tết âm lịch. Dù khổ cực thế nào bọn em cũng cùng nhau gói bánh trẻo, Tự Ngọc ăn không nhiều, đa số đều là em ăn hết. Nhưng lúc ăn bánh trẻo bọn em cảm thấy rất vui, bởi vì đã qua một năm, nghĩa là...... Tự Ngọc có thể sống thêm một năm.” Lỗ Như Hoa xới bánh trẻo, nhỏ nhẹ nói, giọng đều đều như không có chuyện gì.

Văn Sơ xoa trán cô, định nói, nhưng cuối cùng chỉ mỉm cười im lặng, chăm chú nhìn cô.

“Đáng tiếc, chúng ta quên pháo hoa, sân thượng nhà anh gần sông, lại lớn như vậy, ở ban công đốt pháo hoa sẽ rất đẹp.” Lỗ Như Hoa nói đầy tiếc nuối.

“Pháo hoa? Có.” Văn Sơ cười cười, đóng lò vi ba, tiện tay cầm một thứ gì đó ở bếp giấu sau lưng, kéo tay cô chạy lên sân thượng.

“Làm gì có?” Lỗ Như Hoa mỉm cười.

Văn Sơ không trả lời, đưa tay lên trời, trong tay hắn là một cái đèn pin rất bình thường, một cột sáng tinh tế tản ra trên bầu trời đêm, “Em muốn nhìn thấy gì? Được rồi, đầu tiên vẽ trái tim, rồi. Sau đó vẽ một vòng tròn. Em muốn ngắm sao không? Chúng ta vẽ sao, vẽ trăng......”

Lỗ Như Hoa chăm chú nhìn, luồng ánh sáng Văn Sơ vạch giữa không trung không hề tồn tại, hay nói đúng hơn, là không thể lưu lại, cũng không thể có hình dạng của những đốm pháo hoa, nhưng mắt cô như thật sự thấy được hình ảnh xinh đẹp kia, vì đó là món quà hắn tặng cô, là bức tranh hắn dịu dàng tô từng nét một cho cô, rực rỡ như vậy, loá mắt như vậy......

Tâm ấm nóng, mắt cũng ấm nóng, Lỗ Như Hoa cầm đèn pin, “Em cũng vẽ, em vẽ ngôi nhà anh sẽ ở cho anh, được không? Ngôi nhà em tự thiết kế, sau khi tốt nghiệp có thể đi vào ở! Phòng này cho anh, phòng này cho Tự Ngọc, à, phòng này cho anh Văn Phỉ, nhé?”

Văn Sơ mỉm cười, gật đầu lia lịa, “Còn một phòng trữ đồ để đặt hàng hóa bảo bối của em nữa.”

Bờ sông tràn ngập những đốm lửa của người đón năm mới, trên ban công, một góc nhỏ giữa bầu trời đêm, là Lỗ Như Hoa và Văn Sơ ......

Tiếng chuông mười hai giờ vang lên, pháo hoa trên sông và pháo hoa trên sân thượng đã nở rộ đến lóa mắt.

Văn Sơ nhìn về phía con sông hét lớn: “Lỗ Như Hoa, chúc mừng năm mới!”

Lỗ Như Hoa cũng quay về đó, hét theo: “Văn Sơ, chúc mừng năm mới!”

Bắt đầu yêu, là lúc cảm giác được hạnh phúc tràn đầy, nhưng trái tim cũng nhói đau, hạnh phúc quá nên thấy đau, đau bởi vì hạnh phúc......

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương