Chàng Trai Ngọt Ngào
-
Chương 12: Kết thúc
Vol 1. Tại sao mọi việc lại trở nên thế này?
Tại sao mọi việc lại trở nên thế này?
Người đang dắt tôi, đi bên cạnh tôi chính là Mậu Nhất, đáng nhẽ tôi phải vui mừng, hạnh phúc mới phải. Vậy mà sao nụ cười gượng gạo trên môi như đang đông cứng lại thế này?
Từ phía xa xa, Mê Cúc với nụ cười rạng rỡ hạnh phúc trên khuôn mặt đang đi về phía chúng tôi. Một chàng trai đẹp như một bông hoa rực rỡ dưới ánh mắt trời, tinh khiết như pha lê đang lặng lẽ và dịu dàng đi bên cạnh cô.
Người đó chính là Nam Trúc Du.
Người mà trước đây từng không chút do dự chạy như bay đến bên tôi.
Còn cả cô gái xinh đẹp Mê Cúc nữa.
Người bạn từ nhỏ đến lớn luôn ở bên tôi. Mặc dù tính tình có hơi kiêu ngạo, tùy tiện nhưng lại chính là người bạn thân, thân nhất của tôi.
Nhưng đến cuối cùng, chúng tôi lại trở thành những người xa lạ.
Tại sao mọi việc lại trở nên thế này?
Thượng đế ơi, nếu như con nói con hối hận rồi thì mọi thứ có quay lại như cũ được không?
Có thể không?
Chính tôi là người đã nói rằng “Tôi và Nam Trúc Du không hề hẹn hò”, chính là tôi đã đẩy anh ấy ra xa mình, vì vậy tôi có tư cách gì mà yêu cầu mọi thứ quay trở lại như cũ?
Tại sao cứ phải chờ đến khi đã quá muộn, trong sự giày vò của trái tim, tôi mới bẽ bàng phát hiện ra rằng, hóa ra chàng trai không chút run sợ đứng trước mặt cố gắng bảo vệ cho tôi đó đã sớm nắm giữ cả trái tim tôi rồi?
Đúng vậy, chàng trai ấy không ai khác chính là Nam Trúc Du. Anh ấy đã nắm giữ trọn trái tim tôi rồi.
Đáng tiếc là, khi tôi phát hiện ra rằng người luôn bao dung, che chở cho tôi là anh, khi tôi phát hiện ra rằng người đầu tiên chăm sóc cho tôi, bảo vệ tôi là anh…lại chính là lúc tôi phải xa anh mãi mãi.
Khi tôi biết rằng mình đã yêu anh thật sự…lại chính là lúc tất cả đã quá muộn màng, không còn có thể cứu vãn được nữa…
Hội trưởng Mậu Nhất nắm tay tôi, đôi mắt dịu dàng như bị phủ lên một lớp sương mù ưu phiền.
“Hội trưởng”, tôi cũng xót xa cho người mà tôi đã từng thích thật lòng, nhưng tại sao phải đến khi Nam Trúc Du vĩnh viễn rời xa tôi, tôi mới nhận ra rằng thứ tình cảm mà tôi dành cho Mậu Nhất chỉ là sự sùng bái chứ không phải là tình yêu?
Tôi cúi đầu nhìn xuống bàn tay đang siết chặt lấy tay tôi.
Zoey nói nếu như tôi cứ do dự không quyết như vậy sẽ chỉ khiến cho tất cả mọi người cùng bị tổn thương.
Vì vậy, dù sao bây giờ đôi bên đều đã có quyết định, thế thì tôi không nên do dự nữa, tuyệt đối không được do dự nữa! Bàn tay mà tôi đang nắm bây giờ là tay của hội trưởng, tôi đã làm tổn thương Trúc Du, vì vậy tôi không thể lại làm tổn thương hội trưởng được.
“Tiểu Vũ…”, Mê Cúc gọi tên tôi.
Tôi ngoảnh đầu lại, nhìn người đã từng là bạn thân của mình, trong lòng tôi hiểu rất rõ rằng: thực ra lần này, tôi không chỉ mất đi một người tôi yêu sâu sắc, mà còn mất đi cả một người bạn thân thiết nhất đời! Tình yêu thật lòng và tình bạn sâu sắc nhất tuổi 16 của tôi, đã rời xa tôi như vậy đấy!
“Ba ngày nữa sẽ là sinh nhật tròn 16 tuổi của cậu đúng không? Thật sự rất xin lỗi, 3 giờ chiều ngày hôm đó tôi và Trúc Du phải ra sân bay đi Pháp, e là không thể đến dự tiệc sinh nhật của cậu được!”, đôi mắt của Mê Cúc ánh lên sự xin lỗi chân thành.
Tôi biết thực ra Mê Cúc là một người bạn rất tốt!
Những lời tôi nói ngày hôm ấy đã làm cô ấy tổn thương sâu sắc, thế mà cô ấy vẫn vì chuyện không thể dự tiệc sinh nhật của tôi mà cảm thấy buồn rầu và có lỗi.
Nghĩ kĩ lại, nếu như Nam Trúc Du và Mê Cúc ở bên nhau cũng đâu phải là chuyện tồi. Anh ấy nhất định sẽ làm cho Mê Cúc hạnh phúc! Người bạn thân nhất của tôi và người tôi thích nhất cuối cùng sẽ trở thành một cặp tình nhân hạnh phúc. Một kết cục như vậy chẳng phải là rất tốt hay sao? Mặc dù cứ nghĩ đến cảnh tượng đó là trái tim tôi như đang thắt lại, nhưng mà…
Tôi ngẩng đầu, mỉm cười với Mê Cúc và Nam Trúc Du.
Lần này, tôi muốn mỉm cười chúc phúc cho họ.
“Mê Cúc, xin lỗi cậu, lần trước tôi đã nói những điều khiến cho cậu tổn thương!”, tôi cố gượng cười, “Hi vọng hai người sau khi đến Pháp sẽ chăm chỉ học hành, cố gắng sống thật vui vẻ nhé!”
Tôi nhìn sang Nam Trúc Du, khẽ nói: “Còn cả anh nữa, Nam Trúc Du! Anh cũng vậy nhé! Phải tự chăm sóc tốt cho bản thân, đừng mải mê làm thuê suốt ngày nữa! Còn phải nhớ chăm sóc Mê Cúc giúp em đấy!” giống như trước đây anh đã từng chăm sóc em vậy…Câu cuối cùng ấy, tôi giữ lại ở trong lòng, không thể nói ra lời.
Cho dù là ai, Nam Trúc Du cũng đều quan tâm và dịu dàng chăm sóc mà!
“Thật là tiếc!”, hội trưởng Mậu Nhất nói, “Ngày sinh nhật Tiểu Vũ chính là ngày đính hôn của chúng tôi, đáng tiếc là hai người không thể đến tham dự!”
Nghe thấy Mậu Nhất nói vậy, toàn thân tôi như đang run lên.
“Thật sao? Bác Lâm hành động nhanh thật đất! Tiểu Vũ à, chúng tôi chúc phúc cho hai người!”, Mê Cúc nắm lấy tay Nam Trúc Du, vui vẻ nói.
“Cám ơn!”, tôi cố gắng mở miệng nói lời cám ơn.
Vol 2. Bữa tiệc sinh nhật
Ba ngày sau, tại nhà họ Lâm đang tổ chức tiệc sinh nhật lần thứ 16 cho tôi.
Hội trưởng Mậu Nhất hào hoa và lịch sự trong bộ quần áo Armani màu trắng đuôi tôm, ân cần đi bên cạnh tôi. Khi tôi ngoảnh đầu sang nhìn anh, đột nhiên trong đầu lại hiện lên hình ảnh của Nam Trúc Du trong bộ quần áo Armani trắng trước đây.
“Tiểu Vũ à, sao tự nhiên lại ngây ra nhìn anh thế? Trên mặt anh có dính bẩn à?”, Mậu Nhất ngạc nhiên hỏi.
“Không có!”, tôi bối rối lắc đầu, rồi quay ngoắt người đi, nhưng không may va phải một người phục vụ đang bê rượu đi ngang qua khiến cho những cốc đồ uống trên khay rơi loảng xoảng xuống đất.
Những loại đồ uống với đủ loại màu sắc đổ đầy lên chiếc váy dạ hội màu trắng của tôi. Chỉ trong phút chốc, trông bộ dạng của tôi thật là thảm hại!
“Tiểu Vũ, con không sao chứ?”, mọi người trong nhà và bạn bè xây xung quanh tôi, lo lắng hỏi han.
“Xin lỗi, tại con bất cẩn thôi!”, mặc dù trái tim đang đau đớn như muốn bật khóc nhưng tôi vẫn cố gắng kìm nén những giọt nước mắt chỉ chực trào ra.
Nếu như để người khác tưởng rằng tôi khóc nhè vì làm bẩn váy áo thì thật là xấu hổ! Vì vậy, Lâm Xuân Vũ à, đừng có khóc, hãy cố gắng lên!
“Xin lỗi mọi người, con lên lầu thay quần áo một chút!”, tôi mỉm cười với Mậu Nhất và những người xung quanh, sau đó bước thật nhanh lên lầu.
Tôi ngồi lì trong phòng, 20 phút đã trôi qua, nhưng tôi chẳng hề có ý định đi xuống dưới đó. Cứ nghĩ đến việc tất cả mọi người bên dưới đang chờ đợi chứng kiến buổi lễ đính hôn của tôi và Mậu Nhất là tôi lại không đủ can đảm đi xuống.
Tôi biết nếu như tôi cứ ở lì trong phòng như thế này sẽ khiến cho bố và hội trưởng mất mặt, khiến cho tất cả mọi người bên dưới khó chịu…nhưng tôi không còn cách nào khác cả…
Chỉ cần nghĩ đến chuyện hôm nay, Nam Trúc Du và Mê Cúc sẽ bay đi Pháp, nghĩ đến việc sau hôm nay tôi sẽ trở thành vợ chưa cưới của Mậu Nhất, và sau ngày hôm nay, tôi và Nam Trúc Du sẽ không còn bất kì quan hệ gì nữa….là trái tim tôi lại đau thắt lại, đừng nói đến việc xuống dưới để tiến hành nghi thức đính hôn, mà ngay cả việc ngồi yên trên giường cũng lấy đi toàn bộ sức lực của tôi rồi.
“Tiểu Vũ…” bên ngoài phòng vọng vào tiếng gõ cửa. Sau đó, “kẹt” mọt tiếng, cánh cửa được mở ra. Bố tôi từ ngoài bước vào.
“Bố…”, tôi ngẩng đầu, “Con xin lỗi!”
“Con ngốc ạ!”, bố nhìn tôi xót xa, không nói đều gì, chỉ lặng lẽ ôm tôi vào lòng.
“Tôi thực sự không chịu nổi nữa rồi!”, tiếng gầm gừ vang lên từ bên ngoài cửa, “Đại tiểu thư, cô đúng là đồ ngốc, đồ đần độn…ngay cả người mà mình yêu là ai cũng không biết!”
Hơ…tôi ngẩng đầu, không hiểu cái anh chàng Tùng Bình này từ đâu chui ra, lại còn lớn tiếng mắng nhiếc tôi vào đúng cái lúc tâm trạng tôi đang cực kì tồi tệ như thế này?
“Nếu đã thích Nam Trúc Du như vậy, tại sao còn không đuổi theo cậu ta?”, Tùng Bình như gào lên với tôi.
“Tôi….”, tôi nghẹn lời.
Nếu đã thích Nam Trúc Du như vậy, tại sao còn không đuổi theo cậu ta? Tôi chưa từng nghĩ đến vấn đề này. Từ trước đến nay toàn là Nam Trúc Du chủ động đến tìm tôi, chủ động gần gũi tôi, chủ động mời tôi, chủ động nói….sẽ bảo vệ tôi trọn đời trọn kiếp…
“Đại tiểu thư, cho dù cô có muốn ngồi chờ Nam Trúc Du quay lại tìm cô thì cô cũng phải cho người ta một cái ám hiệu, cho người ta biết là cô cũng thích người ta chứ! Nếu không cô đã làm người ta tổn thương sâu sắc đến thế, ai còn dám quay đầu lại để lại thêm một lần tổn thương nữa?”, Tùng Bình tiếp tục hét lên.
Phải cho cậu ta một cái ám hiệu, cho người ta biết là cô cũng thích người ta?
Sao tôi chưa bao giờ nghĩ đến điều này nhỉ, một điều quan trọng như vậy sao tôi không nghĩ ra vậy?
Người mà tôi thích chính là anh ấy!
Tôi vùng ra khỏi vòng tay bố.
“Nhưng mà hội trưởng Mậu Nhất….”, nghĩ đến hình ảnh Mậu Nhất đang hào hứng đứng chờ ở bên dưới, trong lòng tôi lại có đôi chút do dự.
“Không cần phải lo cho anh đâu Tiểu Vũ ạ! Anh muốn nhìn thấy một Tiểu Vũ vui tươi chứ không phải một Tiểu Vũ mặc dù ở bên cạnh anh nhưng không bao giờ có thể mỉm cười!”, Mậu Nhất đẩy cửa bước vào, âu yếm nhìn tôi và dịu dàng nói.
“Hội trưởng, cám ơn anh!”, tôi nói, trong lòng vô cùng cảm kích.
“Còn cám ơn cái gì, mau đi đi!”, bố đột nhiên thò tay ra lôi tôi đi, “Đúng là…con nhóc con, sao ta lại sinh ra một đứa con gái ngốc nghếch như con thế nhỉ? Chẳng có chút phong độ của Lâm mỗ này gì cả! Cứ tưởng sau khi tuyên bố cho con và Mậu Nhất đính hôn con sẽ điên tiết nhảy lên phản đối, nào ngờ để cho ta phải nhẫn nại chờ đến tận bây giờ. Khó khăn lắm mới đưa ra được quyết định đuổi theo thằng nhóc đó, con lại còn đứng đần ra đó mà cám với chả ơn…”
Ặc ặc…
Tôi ngây người nhìn bố cằn nhằn. Ý của bố không phải là bố vẫn đang chờ đợi tôi đuổi theo và lôi Nam Trúc Du về đây đấy chứ?
Hình như bố cũng rất thích Nam Trúc Du thì phải?
“Bố ơi, hu hu hu…Bố yên tâm, con nhất định sẽ tìm lại con rể tương lai yêu quý cho bố!”, tôi thể hiện động tác “cố lên” và nói với bố.
“Á, đại tiểu thư, chỉ còn 15 phút nữa là máy bay sẽ cất cánh đấy! Làm sao bây giờ? Có lái xe như bay qua đó ít nhất cũng phải mất 20 phút đấy…”, Tùng Bình sốt ruột la lên.
“Đáng ghét, sao cậu không nhắc tôi sớm!”, tôi vừa quát Tùng Bình vừa lao như bay xuống cầu thang.
“Xe bình thường thì đương nhiên không đến kịp, nhưng nếu là xe đua Ferrari, lại cộng thêm với một lái xe có tài nghệ đua xe siêu đằng thì chỉ cần 10 phút sẽ đến sân bay thôi!”, một giọng nói lạnh lùng vang lên ngay khi đầu óc tôi đang rối bời.
Tôi ngoảnh đầu lại nhìn, hóa ra là Minh Đạo Liên. Minh Đạo Liên mặc một chiếc áo phông đen và quần bò, nhìn rất cool! Ngón tay anh đang quay quay một vật gì đó, mà nếu như tôi không nhầm thì đó là chìa khóa của chiếc xe đua Ferrari.
“Minh Đạo Liên…”, tôi phấn khích reo lên.
Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng đúng vào thời khắc quan trọng nhất, người có thể giúp đỡ tôi lại là người mà tôi ghét nhất. Cũng có thể là Minh Đạo Liên không đáng ghét như tôi vẫn nghĩ!
Vol 3. Em muốn chúng ta ở bên nhau
“Tiểu Vũ, tài nghệ lái xe của Đạo Liên rất điêu luyện, chúng ta phải nhanh lên mới được!”, tôi còn chưa kịp phản ứng thì Mậu Nhất đã dắt tôi chạy về phía xe của Minh Đạo Liên.
“Cám ơn!”, thời gian không cho phép tôi tiếp tục chần chừ, thế nên tôi liền ngoan ngoãn vào trong xe.
Tôi tưởng rằng chỉ có tôi muốn muốn ra sân bay, nhưng cuối cùng ngay cả hội trưởng Mậu Nhất và Tùng Bình cũng kiên quyết leo lên chiếc xe đua màu đỏ của Minh Đạo Liên để cùng tôi ra sân bay.
“Vèo…” một tiếng….
Gần như chỉ một giây sau khi chúng tôi thắt dây an toàn xong, chiếc Ferrari màu đỏ lao vụt đi. Chỉ trong giây lát, ngôi nhà của tôi đã biến mất ở phía sau.
Trên đường đi, cảnh vật bên ngoài cửa sổ lao vùn vụt qua cửa kính xe. Chiếc xe Ferrari màu đỏ lao trên đường với tốc độ kinh hồn. Minh Đạo Liên cho xe lách sang trái rồi lách sang phải…lần lượt vượt lên những xe trước mặt. Mười phút sau, chúng tôi đã đến sân bay an toàn.
Đây có lẽ là lần đầu tiên tôi đi ra sân bay với tốc độ nhanh như vậy. Tôi tin chắc tốc độ này cũng là nhanh nhất trong đời tôi, bởi vì sau lần này, tôi cho rằng bản thân mình không còn có dũng khí để ngồi lên xe của Minh Đạo Liên nữa.
Khuôn mặt tôi xanh lét như tàu lá khi lao ra khỏi chiếc xe Ferrari đỏ của Minh Đạo Liên. Bất chấp tất cả, tôi lao như bay vào trong cửa kiểm soát vé.
“Hành khách chú ý, máy bay BL701 đi Paris bắt đầu soát vé, mời các hành khách hãy đến cửa số 2 để làm thủ tục lên máy bay!”, trong phòng chờ vang lên tiếng thông báo.
Chuyến bay BL701 chuẩn bị soát vé chính là chuyến bay đi Pháp của Nam Trúc Du và Mê Cúc.
Tôi chạy như bay tới cửa số 2, nhưng trong dòng người xếp dàng dài, tôi không tìm thấy cái bóng mảnh dẻ quen thuộc ấy đâu cả.
“Xin đừng , Trúc Du ơi…”, tôi đứng ở bên ngoài cửa soát vé, nhìn vào phía bên trong, gào tên anh trong tuyệt vọng: “Trúc Du!”
“Xin lỗi, mời cô đứng tránh cửa soát vé ra, xin đừng làm ảnh hưởng đến công việc của chúng tôi!”, nhân viên bảo an ở sân bay kéo tôi ra khỏi cửa soát vé, không cho tôi bước vào nữa.
“Cuối cùng vẫn không đến kịp sao?”, tôi nhìn hàng rào thép đang ngăn cách giữa tôi và Nam Trúc Du, những giọt nước rơi lã chã trên khuôn mặt.
“Tiểu Vũ…”, Mậu Nhất đỡ tôi dậy, khẽ gọi tên tôi.
“Cậu ta đã vào trong rồi sao?”, Minh Đạo Liên vừa đỗ xe xong liền lập tức chạy vào. Nhìn thấy bộ dạng của tôi, anh ấy như đã hiểu ra mọi chuyện.
“Tùng Bình…”, tôi quay đầu lại gọi Tùng Bình, “Cậu mau về nhà lấy hộ chiếu cho tôi. Tôi phải lập tức mua vé máy bay đi Paris. Cho dù có phải dùng cách gì tôi cũng nhất định phải dẫn anh ấy quay trở lại! Nam Trúc Du là của tôi, cho dù Mê Cúc có là bạn thân của tôi đi chăng nữa cũng không thể cướp anh ấy được!”
“Nếu sớm tỉnh ngộ thì tôi đã không phải giả làm kẻ mù với cô rồi!”, Minh Đạo Liên quay quay chiếc chìa khóa xe ở trong tay, từ tốn nói: “Không cần phải lấy hộ chiếu đâu, máy bay vẫn chưa cất cánh, ai nói là chúng ta không thể ngăn họ lại nào?”
“Nói vậy là có ý gì?”, tôi và Mậu Nhất, còn cả Tùng Bình đều tròn mắt nhìn Minh Đạo Liên.
Người ta đã soát vé và lên máy bay rồi, chúng tôi còn có thể làm thế nào được đây? Không có hộ chiếu, không vé máy bay..chúng tôi hoàn toàn không thể đặt chân lên máy bay được.
“Đi thôi, sân đậu máy bay quả thực quá to, vì vậy cần phải tiết kiệm thời gian. Chúng ta lái xe vào đi!”, Minh Đạo Liên thản nhiên nói, cứ như thể dễ dàng như lái xe ra ngoại ô dã ngoại vậy. Dứt lời, Minh Đạo Liên liền quay người bỏ đi, vừa đi vừa móc điện thoại ra gọi.
Tôi lặng câm không nói được nửa lời.Nghe nói, chỉ có những người quyền cao chức trọng mới có tư cách được xe đưa rước trong sân bay, phần lớn những người còn lại chỉ có thể đi bộ mà thôi.
“Tiểu Vũ, cái tên Minh Đạo Liên này có phải lúc nãy lái xe nhanh quá nên điên loạn rồi không?”, Tùng Bình ghé sát vào tai tôi, thì thầm hỏi.
Tôi lắc đầu, mặc dù trong đầu cũng có suy nghĩ như vậy nhưng tỉ lệ phát sinh chuyện này ở Minh Đạo Liên cũng nhỏ xíu như khả năng chúng tôi có thể lái xe vào sân bay vậy.
“Lâm Xuân Vũ, cô nhanh lên giùm tôi!”, gọi xong điện thoại, Minh Đạo Liên liền ngoảnh lại gọi tôi, “Tôi vừa gọi điện cho chỉ huy sân bay rồi, ông ấy đồng ý cho chúng ta 20 phút để vào bên trong sân bay. Nhưng mà chỉ được hai người thôi. Có nghĩa là ngoài tôi ra, chỉ có Lâm Xuân Vũ được vào cùng tôi thôi!”
“Thật sao?”, tôi không tin vào tai mình nữa. Nhưng bây giờ cũng không có thời gian để mà hỏi xem anh ta đã làm như thế nào nữa.
Chiếc xe đua Ferrari lao vút vào trong sân bay. Dưới sự hướng dẫn của nhân viên sân bay, chúng tôi nhanh chóng tìm được chuyến bay cần tìm đó.
“Trúc Du, Nam Trúc Du!”, tôi chạy lên cầu thang máy bay, lao vào trong khoang máy bay và cất tiếng gọi thật lớn, “Nam Trúc Du…”
“Xin lỗi quý khách, nếu không phải là người của chuyến bay này thì quý khách không được phép vào trong khoang máy bay!”, cô tiếp viên hàng không xinh đẹp lại gần tôi, lịch sự nói.
Trên hàng ghế hạng nhất, tôi nhìn thấy Mê Cúc đang nhăn nhó mặt mày, tay chống cằm, khuôn mặt bối rối không biết phải làm thế nào. Nhưng chiếc ghế bên cạnh cô ấy trống không, không hề thấy bóng dáng của Trúc Du đâu cả.
“Mê Cúc, Nam Trúc Du đi đâu rồi?”, tôi kéo tay của Mê Cúc, sốt ruột hỏi, “Mê Cúc, tôi xin lỗi. Tất cả những thứ khác tôi đều có thể nhường cho cậu, nhưng Nam Trúc Du thì không! Cho dù cậu có ngăn cản thế nào tôi cũng sẽ dẫn anh ấy quay về! Bởi vì, Nam Trúc Du là… của tôi!”
“Cuối cùng cậu cũng có quyết định rồi ư?”, Mê Cúc đứng dậy, liếc nhìn Minh Đạo Liên ở phía sau lưng tôi.
“Đúng vậy! Tôi cần Nam Trúc Du!”, Mê Cúc nhìn sâu vào mắt tôi. Một hồi lâu sau, một nụ cười tinh khiết như hoa sen trên núi tuyết hiện ra trên khuôn mặt cô.
Tôi chưa bao giờ nhìn thấy nụ cười như vậy ở Mê Cúc. Mặc dù nụ cười ấy không được rạng rỡ và quyến rũ như bình thường nhưng tôi lại thực sự rất thích nụ cười này của cô ấy. Một thứ cảm giác ấm áp và thuần khiết lan tỏa trong lòng tôi.
Không biết tại sao, tôi đột nhiên có một cảm giác rất mãnh liệt, một Mê Cúc với nụ cười thuần khiết ấy mới chính là người bạn thân thiết nhất của tôi.
“Cái tên Nam Trúc Du chết tiệt ấy, tôi chỉ nói vài câu đại loại như là từ nay cậu và Mậu Nhất sẽ sống những tháng ngày hạnh phúc. Kết quả là cậu ta chịu không nổi lên đã bỏ tôi lại và chạy mất hút rồi!”, Mê Cúc nhìn tôi, dẩu môi nói.
Như vậy là sao? Tôi ngây người ra: Nam Trúc Du bỏ lại Mê Cúc và chạy mất rồi? Như vậy là sao?
“Còn ngây người ra đó làm gì nữa?”, Mê Cúc thò tay ra, vỗ “bốp” vào vai tôi.
“Sao lại đánh tôi?”
“Tiểu Vũ, đã có ai nói với cậu rằng, cứ gặp phải chuyện gì có liên quan đến Nam Trúc Du là y như rằng cậu lại biến thành một con ngốc chưa?”, Mê Cúc trợn mắt quát tôi, sau đó, đột nhiên đôi mắt cô ấy đỏ lên, vòng tay ôm chặt lấy tôi, “Đồ ngốc, Nam Trúc Du đi rồi, anh ấy đi tìm cậu rồi!”
“Hả…”, tôi ngẩn người nhìn Mê Cúc trong vòng tay mình.
“Trúc Du nói, anh ấy vốn dĩ rất chiều cậu nên hoàn toàn nghe theo những gì cậu muốn. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, có lẽ một đứa ngốc như cậu không thể xử lí được vấn đề tình cảm này, thế nên phải để anh ấy chủ động giải quyết mới xong!”
Quả nhiên là như vậy, Nam Trúc Du làm gì cũng đều là vì nghĩ cho tôi, tán thành mọi quyết định của tôi mà thôi! Cái tên ngốc này, anh ấy không phải là không cần tôi nữa!
Nước mắt rơi lã chã trên khuôn mặt.
“Cái gì?”, cổ họng tôi như nghẹn lại, “Tôi mới chính là kẻ ngốc! Bây giờ tôi phải đi tìm anh ấy, phải tính sổ với anh ấy!”
“Tiểu Vũ, tôi phải đi đây!”, Mê Cúc kéo lấy tay tôi, vẻ mặt tội nghiệp, “Lẽ nào cậu chỉ không nỡ rời bỏ Nam Trúc Du thôi ư? Nhìn thấy tôi ra đi cô đơn thế này mà cậu không cảm thấy gì sao?”
“Tôi…”, tôi chưa bao giờ nhìn thấy bộ dạng đáng thương như thế này ở Mê Cúc, vì vậy đột nhiên tôi cảm thấy vô cùng hoảng hốt, “Mê Cúc, sao tôi có thể giận cậu được chứ? Chẳng phải chúng ta là bạn thân sao? Mặc dù thỉnh thoảng có cãi nhau, nhưng mà tôi vẫn rất quý cậu!”
“Thật sao?”
“Thật mà!”, tôi kiên quyết gật đầu.
Để biểu thị thành ý của mình, suýt nữa thì tôi định giơ tay lên thề với trời.
“Thế cậu thích Trúc Du nhiều hơn hay là thích tôi nhiều hơn?”
“Hơ…”, mồ hôi trên trán tôi túa ra, cái này có thể so sánh được sao?
“Hai người, một người là NO. 1 trong lĩnh vực tình yêu, một người là số một trong tình bạn. Xét từ một góc độ nào đó thì vị trí của hai người là như nhau”. Oái, tôi thật là đáng nể, nghĩ ra được cả những lời ướt át như thế này!
“Thật không? Tôi biết là Tiểu Vũ yêu tôi nhất mà!”, hay lắm, hình như những lời nói ướt át của tôi rất có hiệu quả. Bởi vì tôi nhìn thấy trên môi của Mê Cúc là một nụ cười rất chi là ngọt ngào.
“Đương nhiên rồi”, tôi chột dạ gật đầu, nhưng tâm tư thì đã bay về bên cạnh Nam Trúc Du từ lâu, chỉ mong nhanh nhanh nói lời từ biệt với Mê Cúc để có thể đi tìm anh ấy. (Thượng đế xin hãy tha thứ cho con!)
“Á?”, tôi kêu lên, kinh ngạc trong ba giây rồi lập tức xoay người lại, tóm lấy Minh Đạo Liên đang ở phía sau tôi (tôi phát hiện ra hôm nay tôi cực kì đa mưu túc trí, đúng là cái khó ló cái khôn) rồi nói: “Mê…Mê Cúc, cậu cũng biết là hôm nay tôi rất bận đúng không, vừa là sinh nhật, vừa là đính hôn. Nếu như chú rể đã quay về mà cô dâu vẫn còn ở đây thì nhất định bố tôi sẽ giết tôi mất! Thế cho nên, hay là cậu cứ dẫn cậu ấy đi đi!”
Nhân lúc Minh Đạo Liên không kịp đề phòng, tôi liền đẩy anh ta vào Mê Cúc rồi quay người, chạy như bay ra ngoài. Cánh cửa máy bay đóng sập lại ngay sau khi tôi lao ra khỏi máy bay. Hình như tôi có nghe thấy tiếng gào thét của Minh Đạo Liên vọng ra từ trong máy bay.
Minh Đạo Liên, hôm nay tôi rất cảm ơn anh vì đã chở tôi đến sân bay. Nhưng mà anh làm người tốt thì làm cho trót, ha ha…hãy tiếp nhận cái cô ngốc Mê Cúc này đi nhé!
“Mê Cúc thân yêu, tôi sẽ chờ cậu quay lại!”, vừa chạy tôi vừa vẫy tay tam biệt chiếc máy bay vừa cất cánh, “Còn cả Minh Đạo Liên nữa, đến Pháp rồi không cần phải cảm ơn tôi đâu. Sau này anh ít gây phiền phức cho Trúc Du nhà tôi là được rồi!”
Trúc Du thân yêu của em, em về với anh đây!
Hồi kết:
Tại trường trung học Thần Nam, buổi lễ chào mừng năm mới.
Trên sân khấu rộng lớn, “Paris” oai vệ trong bộ quần áo kị sĩ châu Âu_cũng chính là Lâm Xuân Vũ tôi đây, đang dang rộng vòng tay, khuôn mặt đau khổ ôm chặt lấy Romeo đang nằm dưới đất.
“Hỡi Romeo, anh không được chết! Tôi cầu xin anh đấy, anh đừng chết! Đừng rời xa tôi!”, tôi cố gắng ôm lấy ngươi đang đóng vai Romeo, vừa ôm vừa nhắm mắt đọc những lời trong kịch bản.
Thượng đế ơi, cho dù có không thích xem những vở kịch nổi tiếng trên thế giới đi nữa thì tôi cũng biết rằng trong vở “Romeo và Julie” của Shakespeare không hề có cảnh Paris ôm lấy Romeo đã uống rượu độc mà than khóc như thế này.
Mà bạn thử nghe mấy câu thoại trong kịch bản xem, đúng là khiến cho người khác phải hiểu nhầm mà.
“Tiểu Vũ, xin em đấy, có phải em nghĩ hơi quá không? Bộ ‘Romeo và Julie’ này của chúng ta vốn là một vở kịch hoàn toàn mới, đương nhiên là không thể giống như vở kịch mà chúng ta đã biết được. Không chỉ là khác, mà là rất khác!”, ngày hôm ấy, khi tôi cầm kịch bản đến và nói ra những thắc mắc của mình, Mậu Nhất đã trả lời tôi như vậy đấy.
“Thượng đế ơi, xin đừng để Romeo rời xa con! Không có anh ấy làm sao con có thể sống tiếp đây?”, tôi vừa đọc lời thoại vừa toát mồ hôi hột.
Nói mấy lời thoại này mà tôi cảm thấy toàn thân mình sởn gai ốc….
“Paris…”, đúng vào lúc tôi đang ôm chặt lấy Mậu Nhất, miệng lẩm bẩm đọc lời thoại thì một tiếng quát lớn vang lên từ sau cánh gà.
“Julie” trong bộ váy diêm dúa, mái tóc xoăn màu đen nhánh, cười duyên dáng (thực ra là đang nghiến răng nghiến lợi) lao ra. “Julie” đưa tay ra, dùng sức mạnh “phi thường” không phải là của một cô gái quý tộc để lôi Romeo ra khỏi vòng tay của tôi rồi gào lên: “Paris, người anh thích rõ ràng là tôi, anh…anh…anh…Sao anh có thể ôm Romeo như vậy cơ chứ?”
Quạ quạ…quạ đen bay thành từng đàn trên đầu tôi.
“Trúc Du, anh sai lời thoại rồi!”, tôi hốt hoảng đến sát bên cạnh Nam Trúc Du, khẽ thì thầm, “hơn nữa giọng điệu phải thanh hơn một chút nữa!”
“Tôi mặc kệ!”, tay gạt mạnh, “Julia” bất mãn cong môi lên, tức tối nhìn tôi: “Tôi mặc kệ, dù sao anh chỉ có thể thích một mình tôi, ôm một mình tôi thôi!”
Nói xong, “Julie” dang tay ra, ánh mắt chờ đợi nhìn tôi.
Một tảng đá to đùng rơi bịch xuống đầu tôi!
Lại nữa rồi! Kề từ khi tôi và Nam Trúc Du chính thức hẹn hò với nhau, cái tên này cứ như thay đổi hẳn, mặc dù vẫn yêu chiều tôi hết mức, vẫn cực kì quan tâm chăm sóc cho tôi nhưng lại trở nên cực kì độc tài trên một phương diện nào đó. Nói ví dụ như: khi tôi và Mậu Nhất ở bên cạnh nhau, cho dù là bàn bạc vấn đề gì hoặc là diễn kịch, như chính lúc này đây, cái tên này ở đâu bỗng nhảy phóc ra phá bĩnh…
“Tiểu Vũ, người anh thích là em đúng không?”, “Julie” chớp chớp mắt nhìn tôi đầy hi vọng.
Tên khác của Paris là Tiểu Vũ sao?
“Hội trưởng?”, bởi vì cái tên “Julie” tự động thay đổi kịch bản, tôi đành phải quay đầu lại, cầu cứu “Romeo”, người đã uống rượu độc và nằm chết ngắt từ lâu trên sàn, “Hội trưởng…”
Anh ấy không đếm xỉa đến tôi.
Bạn “Romeo” đã làm tròn trách nhiệm nằm yên trên đất, diễn rất tốt vai diễn “xác chết” của mình.
“Paris, em không cho phép anh nhìn sang Romeo!”, “Julie” đột nhiên thò tay ra, quay mặt tôi về hướng anh ấy khiến cho bốn mắt chúng tôi nhìn thẳng vào nhau.
“Bùm” một tiếng, mặt tôi đỏ lựng lên khi áp sát vào khuôn mặt quá đỗi khôi ngô của “Julie”
“Trúc Du…”, tôi khẽ gọi tên anh.
“Không đúng, Paris thân yêu của em, em là Julie của anh đây mà! Ngay từ đầu anh đã thích em và sẽ mãi mãi thích em đúng không?”, Nam Trúc Du nhìn sâu vào mắt tôi, ánh măt cố chấp nhưng chân thành không giống như đang diễn kịch, “Kể từ giây phút anh thích em, em đã thề, cho dù là Romeo sống hay chết, có rời xa chúng ta hay vẫn sống bên cạnh chúng ta, anh chỉ được thuộc về một mình em thôi!”
“Ha ha ha..ha ha ha…”, nghe những lời tỏ tình này của Trúc Du, tôi thực sự rất muốn cảm động, nhưng vấn đề là…
“Julie, tôi không thích Romeo, tôi chỉ thích những cô tiểu thư xinh đẹp như em, hoàn toàn không có chút tình cảm nào với các chàng trai khôi ngô cả!”, tôi lớn tiếng nói để cho khán giả ở bên dưới cùng nghe tiếng.
Thưa ngài Shakespeare, cháu biết là cho Paris lên làm nhân vật chính là rất có lỗi với ngài, vì vậy nhất định cháu sẽ kiên trì tới cùng, kiên trì không để cho ai đó khiến cho kịch bản của ngài trở nên càng thêm hỗn loạn (Trời ơi, mãi cho đến thời khắc tôi đọc xong hoàn toàn kịch bản, tôi mới phát hiện ra rằng, hội trưởng Mậu Nhất có lẽ cũng không phải vĩ đại như mình từng tưởng tượng. Nếu không anh ấy đã không viết ra những kịch bản vớ vẩn như thế này!)
Tôi thực sự không muốn ngày mai, trên tờ báo của trường sẽ có đăng các tin bài đại loại như: “Paris và Romeo, một mối tình đẹp còn tiếp diễn”…
“Anh xin thề, Julie thân yêu của anh, trong quá khứ, hiện tại và cả tương lai, suốt đời suốt kiếp này anh chỉ yêu một người!”, toàn thân tôi nổi gai ốc nhưng tôi vẫn cố gắng đọc cho hết lời thoại ướt át này.
“Thật không? Lâm Xuân Vũ, em hãy nhớ cho kĩ những gì em nói trước mặt mọi người ngày hôm nay đấy! Em nói đời này kiếp này chỉ yêu có mình anh thôi đấy!”, toàn thân tôi tự nhiên rung lên, ai đó đang ôm chầm lấy tôi từ phía sau.
Mồ hôi vã ra như tắm…
Tôi ngẩng đầu nhìn “Julie” đang đắc chí đến mức quên luôn cả lời thoại. Lúc này, trong đầu tôi chỉ có duy nhất một suy nghĩ: Xong rồi, thế là chúng tôi đã phá hỏng vở kịch này rồi.
Tôi ngao ngán thở dài, đang định cúi đầu xin lỗi khán giả thì đột nhiên tiếng vỗ tay từ dưới khán đài vang dội.
Những học sinh ngồi dưới khán đài hào hứng đứng dậy, vỗ tay hoan hô chúng tôi rất nhiệt tình.
“Kiss! Kiss! Kiss! Julie hãy hôn Paris đi…Kiss….”, tiếng hò reo vang lên cùng với tiếng vỗ tay.
“Tiểu Vũ…”, Trúc Du mỉm cười, cúi sát mặt vào tôi. Đôi môi đẹp như cánh hoa hồng của anh từ từ chạm nhẹ vào môi tôi…
Một mùi thơm nhè nhẹ tỏa ra từ người anh, hơi thở nóng bỏng của anh lướt nhẹ qua cổ tôi. Tôi từ từ nhắm mắt lại, tận hưởng dư vị ngọt ngào như mật ong của nụ hôn.
Đây chính là mùi vị của tình yêu!
Chỉ có điều….
Đây chính là nụ hôn đầu của tôi.
Nhưng mà nụ hôn đầu của anh ấy đã dâng cho….
Thôi kệ, từ nay về sau hãy ngoan ngoãn là người của tôi là được rồi! Ha ha ha!
HẾT
Tại sao mọi việc lại trở nên thế này?
Người đang dắt tôi, đi bên cạnh tôi chính là Mậu Nhất, đáng nhẽ tôi phải vui mừng, hạnh phúc mới phải. Vậy mà sao nụ cười gượng gạo trên môi như đang đông cứng lại thế này?
Từ phía xa xa, Mê Cúc với nụ cười rạng rỡ hạnh phúc trên khuôn mặt đang đi về phía chúng tôi. Một chàng trai đẹp như một bông hoa rực rỡ dưới ánh mắt trời, tinh khiết như pha lê đang lặng lẽ và dịu dàng đi bên cạnh cô.
Người đó chính là Nam Trúc Du.
Người mà trước đây từng không chút do dự chạy như bay đến bên tôi.
Còn cả cô gái xinh đẹp Mê Cúc nữa.
Người bạn từ nhỏ đến lớn luôn ở bên tôi. Mặc dù tính tình có hơi kiêu ngạo, tùy tiện nhưng lại chính là người bạn thân, thân nhất của tôi.
Nhưng đến cuối cùng, chúng tôi lại trở thành những người xa lạ.
Tại sao mọi việc lại trở nên thế này?
Thượng đế ơi, nếu như con nói con hối hận rồi thì mọi thứ có quay lại như cũ được không?
Có thể không?
Chính tôi là người đã nói rằng “Tôi và Nam Trúc Du không hề hẹn hò”, chính là tôi đã đẩy anh ấy ra xa mình, vì vậy tôi có tư cách gì mà yêu cầu mọi thứ quay trở lại như cũ?
Tại sao cứ phải chờ đến khi đã quá muộn, trong sự giày vò của trái tim, tôi mới bẽ bàng phát hiện ra rằng, hóa ra chàng trai không chút run sợ đứng trước mặt cố gắng bảo vệ cho tôi đó đã sớm nắm giữ cả trái tim tôi rồi?
Đúng vậy, chàng trai ấy không ai khác chính là Nam Trúc Du. Anh ấy đã nắm giữ trọn trái tim tôi rồi.
Đáng tiếc là, khi tôi phát hiện ra rằng người luôn bao dung, che chở cho tôi là anh, khi tôi phát hiện ra rằng người đầu tiên chăm sóc cho tôi, bảo vệ tôi là anh…lại chính là lúc tôi phải xa anh mãi mãi.
Khi tôi biết rằng mình đã yêu anh thật sự…lại chính là lúc tất cả đã quá muộn màng, không còn có thể cứu vãn được nữa…
Hội trưởng Mậu Nhất nắm tay tôi, đôi mắt dịu dàng như bị phủ lên một lớp sương mù ưu phiền.
“Hội trưởng”, tôi cũng xót xa cho người mà tôi đã từng thích thật lòng, nhưng tại sao phải đến khi Nam Trúc Du vĩnh viễn rời xa tôi, tôi mới nhận ra rằng thứ tình cảm mà tôi dành cho Mậu Nhất chỉ là sự sùng bái chứ không phải là tình yêu?
Tôi cúi đầu nhìn xuống bàn tay đang siết chặt lấy tay tôi.
Zoey nói nếu như tôi cứ do dự không quyết như vậy sẽ chỉ khiến cho tất cả mọi người cùng bị tổn thương.
Vì vậy, dù sao bây giờ đôi bên đều đã có quyết định, thế thì tôi không nên do dự nữa, tuyệt đối không được do dự nữa! Bàn tay mà tôi đang nắm bây giờ là tay của hội trưởng, tôi đã làm tổn thương Trúc Du, vì vậy tôi không thể lại làm tổn thương hội trưởng được.
“Tiểu Vũ…”, Mê Cúc gọi tên tôi.
Tôi ngoảnh đầu lại, nhìn người đã từng là bạn thân của mình, trong lòng tôi hiểu rất rõ rằng: thực ra lần này, tôi không chỉ mất đi một người tôi yêu sâu sắc, mà còn mất đi cả một người bạn thân thiết nhất đời! Tình yêu thật lòng và tình bạn sâu sắc nhất tuổi 16 của tôi, đã rời xa tôi như vậy đấy!
“Ba ngày nữa sẽ là sinh nhật tròn 16 tuổi của cậu đúng không? Thật sự rất xin lỗi, 3 giờ chiều ngày hôm đó tôi và Trúc Du phải ra sân bay đi Pháp, e là không thể đến dự tiệc sinh nhật của cậu được!”, đôi mắt của Mê Cúc ánh lên sự xin lỗi chân thành.
Tôi biết thực ra Mê Cúc là một người bạn rất tốt!
Những lời tôi nói ngày hôm ấy đã làm cô ấy tổn thương sâu sắc, thế mà cô ấy vẫn vì chuyện không thể dự tiệc sinh nhật của tôi mà cảm thấy buồn rầu và có lỗi.
Nghĩ kĩ lại, nếu như Nam Trúc Du và Mê Cúc ở bên nhau cũng đâu phải là chuyện tồi. Anh ấy nhất định sẽ làm cho Mê Cúc hạnh phúc! Người bạn thân nhất của tôi và người tôi thích nhất cuối cùng sẽ trở thành một cặp tình nhân hạnh phúc. Một kết cục như vậy chẳng phải là rất tốt hay sao? Mặc dù cứ nghĩ đến cảnh tượng đó là trái tim tôi như đang thắt lại, nhưng mà…
Tôi ngẩng đầu, mỉm cười với Mê Cúc và Nam Trúc Du.
Lần này, tôi muốn mỉm cười chúc phúc cho họ.
“Mê Cúc, xin lỗi cậu, lần trước tôi đã nói những điều khiến cho cậu tổn thương!”, tôi cố gượng cười, “Hi vọng hai người sau khi đến Pháp sẽ chăm chỉ học hành, cố gắng sống thật vui vẻ nhé!”
Tôi nhìn sang Nam Trúc Du, khẽ nói: “Còn cả anh nữa, Nam Trúc Du! Anh cũng vậy nhé! Phải tự chăm sóc tốt cho bản thân, đừng mải mê làm thuê suốt ngày nữa! Còn phải nhớ chăm sóc Mê Cúc giúp em đấy!” giống như trước đây anh đã từng chăm sóc em vậy…Câu cuối cùng ấy, tôi giữ lại ở trong lòng, không thể nói ra lời.
Cho dù là ai, Nam Trúc Du cũng đều quan tâm và dịu dàng chăm sóc mà!
“Thật là tiếc!”, hội trưởng Mậu Nhất nói, “Ngày sinh nhật Tiểu Vũ chính là ngày đính hôn của chúng tôi, đáng tiếc là hai người không thể đến tham dự!”
Nghe thấy Mậu Nhất nói vậy, toàn thân tôi như đang run lên.
“Thật sao? Bác Lâm hành động nhanh thật đất! Tiểu Vũ à, chúng tôi chúc phúc cho hai người!”, Mê Cúc nắm lấy tay Nam Trúc Du, vui vẻ nói.
“Cám ơn!”, tôi cố gắng mở miệng nói lời cám ơn.
Vol 2. Bữa tiệc sinh nhật
Ba ngày sau, tại nhà họ Lâm đang tổ chức tiệc sinh nhật lần thứ 16 cho tôi.
Hội trưởng Mậu Nhất hào hoa và lịch sự trong bộ quần áo Armani màu trắng đuôi tôm, ân cần đi bên cạnh tôi. Khi tôi ngoảnh đầu sang nhìn anh, đột nhiên trong đầu lại hiện lên hình ảnh của Nam Trúc Du trong bộ quần áo Armani trắng trước đây.
“Tiểu Vũ à, sao tự nhiên lại ngây ra nhìn anh thế? Trên mặt anh có dính bẩn à?”, Mậu Nhất ngạc nhiên hỏi.
“Không có!”, tôi bối rối lắc đầu, rồi quay ngoắt người đi, nhưng không may va phải một người phục vụ đang bê rượu đi ngang qua khiến cho những cốc đồ uống trên khay rơi loảng xoảng xuống đất.
Những loại đồ uống với đủ loại màu sắc đổ đầy lên chiếc váy dạ hội màu trắng của tôi. Chỉ trong phút chốc, trông bộ dạng của tôi thật là thảm hại!
“Tiểu Vũ, con không sao chứ?”, mọi người trong nhà và bạn bè xây xung quanh tôi, lo lắng hỏi han.
“Xin lỗi, tại con bất cẩn thôi!”, mặc dù trái tim đang đau đớn như muốn bật khóc nhưng tôi vẫn cố gắng kìm nén những giọt nước mắt chỉ chực trào ra.
Nếu như để người khác tưởng rằng tôi khóc nhè vì làm bẩn váy áo thì thật là xấu hổ! Vì vậy, Lâm Xuân Vũ à, đừng có khóc, hãy cố gắng lên!
“Xin lỗi mọi người, con lên lầu thay quần áo một chút!”, tôi mỉm cười với Mậu Nhất và những người xung quanh, sau đó bước thật nhanh lên lầu.
Tôi ngồi lì trong phòng, 20 phút đã trôi qua, nhưng tôi chẳng hề có ý định đi xuống dưới đó. Cứ nghĩ đến việc tất cả mọi người bên dưới đang chờ đợi chứng kiến buổi lễ đính hôn của tôi và Mậu Nhất là tôi lại không đủ can đảm đi xuống.
Tôi biết nếu như tôi cứ ở lì trong phòng như thế này sẽ khiến cho bố và hội trưởng mất mặt, khiến cho tất cả mọi người bên dưới khó chịu…nhưng tôi không còn cách nào khác cả…
Chỉ cần nghĩ đến chuyện hôm nay, Nam Trúc Du và Mê Cúc sẽ bay đi Pháp, nghĩ đến việc sau hôm nay tôi sẽ trở thành vợ chưa cưới của Mậu Nhất, và sau ngày hôm nay, tôi và Nam Trúc Du sẽ không còn bất kì quan hệ gì nữa….là trái tim tôi lại đau thắt lại, đừng nói đến việc xuống dưới để tiến hành nghi thức đính hôn, mà ngay cả việc ngồi yên trên giường cũng lấy đi toàn bộ sức lực của tôi rồi.
“Tiểu Vũ…” bên ngoài phòng vọng vào tiếng gõ cửa. Sau đó, “kẹt” mọt tiếng, cánh cửa được mở ra. Bố tôi từ ngoài bước vào.
“Bố…”, tôi ngẩng đầu, “Con xin lỗi!”
“Con ngốc ạ!”, bố nhìn tôi xót xa, không nói đều gì, chỉ lặng lẽ ôm tôi vào lòng.
“Tôi thực sự không chịu nổi nữa rồi!”, tiếng gầm gừ vang lên từ bên ngoài cửa, “Đại tiểu thư, cô đúng là đồ ngốc, đồ đần độn…ngay cả người mà mình yêu là ai cũng không biết!”
Hơ…tôi ngẩng đầu, không hiểu cái anh chàng Tùng Bình này từ đâu chui ra, lại còn lớn tiếng mắng nhiếc tôi vào đúng cái lúc tâm trạng tôi đang cực kì tồi tệ như thế này?
“Nếu đã thích Nam Trúc Du như vậy, tại sao còn không đuổi theo cậu ta?”, Tùng Bình như gào lên với tôi.
“Tôi….”, tôi nghẹn lời.
Nếu đã thích Nam Trúc Du như vậy, tại sao còn không đuổi theo cậu ta? Tôi chưa từng nghĩ đến vấn đề này. Từ trước đến nay toàn là Nam Trúc Du chủ động đến tìm tôi, chủ động gần gũi tôi, chủ động mời tôi, chủ động nói….sẽ bảo vệ tôi trọn đời trọn kiếp…
“Đại tiểu thư, cho dù cô có muốn ngồi chờ Nam Trúc Du quay lại tìm cô thì cô cũng phải cho người ta một cái ám hiệu, cho người ta biết là cô cũng thích người ta chứ! Nếu không cô đã làm người ta tổn thương sâu sắc đến thế, ai còn dám quay đầu lại để lại thêm một lần tổn thương nữa?”, Tùng Bình tiếp tục hét lên.
Phải cho cậu ta một cái ám hiệu, cho người ta biết là cô cũng thích người ta?
Sao tôi chưa bao giờ nghĩ đến điều này nhỉ, một điều quan trọng như vậy sao tôi không nghĩ ra vậy?
Người mà tôi thích chính là anh ấy!
Tôi vùng ra khỏi vòng tay bố.
“Nhưng mà hội trưởng Mậu Nhất….”, nghĩ đến hình ảnh Mậu Nhất đang hào hứng đứng chờ ở bên dưới, trong lòng tôi lại có đôi chút do dự.
“Không cần phải lo cho anh đâu Tiểu Vũ ạ! Anh muốn nhìn thấy một Tiểu Vũ vui tươi chứ không phải một Tiểu Vũ mặc dù ở bên cạnh anh nhưng không bao giờ có thể mỉm cười!”, Mậu Nhất đẩy cửa bước vào, âu yếm nhìn tôi và dịu dàng nói.
“Hội trưởng, cám ơn anh!”, tôi nói, trong lòng vô cùng cảm kích.
“Còn cám ơn cái gì, mau đi đi!”, bố đột nhiên thò tay ra lôi tôi đi, “Đúng là…con nhóc con, sao ta lại sinh ra một đứa con gái ngốc nghếch như con thế nhỉ? Chẳng có chút phong độ của Lâm mỗ này gì cả! Cứ tưởng sau khi tuyên bố cho con và Mậu Nhất đính hôn con sẽ điên tiết nhảy lên phản đối, nào ngờ để cho ta phải nhẫn nại chờ đến tận bây giờ. Khó khăn lắm mới đưa ra được quyết định đuổi theo thằng nhóc đó, con lại còn đứng đần ra đó mà cám với chả ơn…”
Ặc ặc…
Tôi ngây người nhìn bố cằn nhằn. Ý của bố không phải là bố vẫn đang chờ đợi tôi đuổi theo và lôi Nam Trúc Du về đây đấy chứ?
Hình như bố cũng rất thích Nam Trúc Du thì phải?
“Bố ơi, hu hu hu…Bố yên tâm, con nhất định sẽ tìm lại con rể tương lai yêu quý cho bố!”, tôi thể hiện động tác “cố lên” và nói với bố.
“Á, đại tiểu thư, chỉ còn 15 phút nữa là máy bay sẽ cất cánh đấy! Làm sao bây giờ? Có lái xe như bay qua đó ít nhất cũng phải mất 20 phút đấy…”, Tùng Bình sốt ruột la lên.
“Đáng ghét, sao cậu không nhắc tôi sớm!”, tôi vừa quát Tùng Bình vừa lao như bay xuống cầu thang.
“Xe bình thường thì đương nhiên không đến kịp, nhưng nếu là xe đua Ferrari, lại cộng thêm với một lái xe có tài nghệ đua xe siêu đằng thì chỉ cần 10 phút sẽ đến sân bay thôi!”, một giọng nói lạnh lùng vang lên ngay khi đầu óc tôi đang rối bời.
Tôi ngoảnh đầu lại nhìn, hóa ra là Minh Đạo Liên. Minh Đạo Liên mặc một chiếc áo phông đen và quần bò, nhìn rất cool! Ngón tay anh đang quay quay một vật gì đó, mà nếu như tôi không nhầm thì đó là chìa khóa của chiếc xe đua Ferrari.
“Minh Đạo Liên…”, tôi phấn khích reo lên.
Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng đúng vào thời khắc quan trọng nhất, người có thể giúp đỡ tôi lại là người mà tôi ghét nhất. Cũng có thể là Minh Đạo Liên không đáng ghét như tôi vẫn nghĩ!
Vol 3. Em muốn chúng ta ở bên nhau
“Tiểu Vũ, tài nghệ lái xe của Đạo Liên rất điêu luyện, chúng ta phải nhanh lên mới được!”, tôi còn chưa kịp phản ứng thì Mậu Nhất đã dắt tôi chạy về phía xe của Minh Đạo Liên.
“Cám ơn!”, thời gian không cho phép tôi tiếp tục chần chừ, thế nên tôi liền ngoan ngoãn vào trong xe.
Tôi tưởng rằng chỉ có tôi muốn muốn ra sân bay, nhưng cuối cùng ngay cả hội trưởng Mậu Nhất và Tùng Bình cũng kiên quyết leo lên chiếc xe đua màu đỏ của Minh Đạo Liên để cùng tôi ra sân bay.
“Vèo…” một tiếng….
Gần như chỉ một giây sau khi chúng tôi thắt dây an toàn xong, chiếc Ferrari màu đỏ lao vụt đi. Chỉ trong giây lát, ngôi nhà của tôi đã biến mất ở phía sau.
Trên đường đi, cảnh vật bên ngoài cửa sổ lao vùn vụt qua cửa kính xe. Chiếc xe Ferrari màu đỏ lao trên đường với tốc độ kinh hồn. Minh Đạo Liên cho xe lách sang trái rồi lách sang phải…lần lượt vượt lên những xe trước mặt. Mười phút sau, chúng tôi đã đến sân bay an toàn.
Đây có lẽ là lần đầu tiên tôi đi ra sân bay với tốc độ nhanh như vậy. Tôi tin chắc tốc độ này cũng là nhanh nhất trong đời tôi, bởi vì sau lần này, tôi cho rằng bản thân mình không còn có dũng khí để ngồi lên xe của Minh Đạo Liên nữa.
Khuôn mặt tôi xanh lét như tàu lá khi lao ra khỏi chiếc xe Ferrari đỏ của Minh Đạo Liên. Bất chấp tất cả, tôi lao như bay vào trong cửa kiểm soát vé.
“Hành khách chú ý, máy bay BL701 đi Paris bắt đầu soát vé, mời các hành khách hãy đến cửa số 2 để làm thủ tục lên máy bay!”, trong phòng chờ vang lên tiếng thông báo.
Chuyến bay BL701 chuẩn bị soát vé chính là chuyến bay đi Pháp của Nam Trúc Du và Mê Cúc.
Tôi chạy như bay tới cửa số 2, nhưng trong dòng người xếp dàng dài, tôi không tìm thấy cái bóng mảnh dẻ quen thuộc ấy đâu cả.
“Xin đừng , Trúc Du ơi…”, tôi đứng ở bên ngoài cửa soát vé, nhìn vào phía bên trong, gào tên anh trong tuyệt vọng: “Trúc Du!”
“Xin lỗi, mời cô đứng tránh cửa soát vé ra, xin đừng làm ảnh hưởng đến công việc của chúng tôi!”, nhân viên bảo an ở sân bay kéo tôi ra khỏi cửa soát vé, không cho tôi bước vào nữa.
“Cuối cùng vẫn không đến kịp sao?”, tôi nhìn hàng rào thép đang ngăn cách giữa tôi và Nam Trúc Du, những giọt nước rơi lã chã trên khuôn mặt.
“Tiểu Vũ…”, Mậu Nhất đỡ tôi dậy, khẽ gọi tên tôi.
“Cậu ta đã vào trong rồi sao?”, Minh Đạo Liên vừa đỗ xe xong liền lập tức chạy vào. Nhìn thấy bộ dạng của tôi, anh ấy như đã hiểu ra mọi chuyện.
“Tùng Bình…”, tôi quay đầu lại gọi Tùng Bình, “Cậu mau về nhà lấy hộ chiếu cho tôi. Tôi phải lập tức mua vé máy bay đi Paris. Cho dù có phải dùng cách gì tôi cũng nhất định phải dẫn anh ấy quay trở lại! Nam Trúc Du là của tôi, cho dù Mê Cúc có là bạn thân của tôi đi chăng nữa cũng không thể cướp anh ấy được!”
“Nếu sớm tỉnh ngộ thì tôi đã không phải giả làm kẻ mù với cô rồi!”, Minh Đạo Liên quay quay chiếc chìa khóa xe ở trong tay, từ tốn nói: “Không cần phải lấy hộ chiếu đâu, máy bay vẫn chưa cất cánh, ai nói là chúng ta không thể ngăn họ lại nào?”
“Nói vậy là có ý gì?”, tôi và Mậu Nhất, còn cả Tùng Bình đều tròn mắt nhìn Minh Đạo Liên.
Người ta đã soát vé và lên máy bay rồi, chúng tôi còn có thể làm thế nào được đây? Không có hộ chiếu, không vé máy bay..chúng tôi hoàn toàn không thể đặt chân lên máy bay được.
“Đi thôi, sân đậu máy bay quả thực quá to, vì vậy cần phải tiết kiệm thời gian. Chúng ta lái xe vào đi!”, Minh Đạo Liên thản nhiên nói, cứ như thể dễ dàng như lái xe ra ngoại ô dã ngoại vậy. Dứt lời, Minh Đạo Liên liền quay người bỏ đi, vừa đi vừa móc điện thoại ra gọi.
Tôi lặng câm không nói được nửa lời.Nghe nói, chỉ có những người quyền cao chức trọng mới có tư cách được xe đưa rước trong sân bay, phần lớn những người còn lại chỉ có thể đi bộ mà thôi.
“Tiểu Vũ, cái tên Minh Đạo Liên này có phải lúc nãy lái xe nhanh quá nên điên loạn rồi không?”, Tùng Bình ghé sát vào tai tôi, thì thầm hỏi.
Tôi lắc đầu, mặc dù trong đầu cũng có suy nghĩ như vậy nhưng tỉ lệ phát sinh chuyện này ở Minh Đạo Liên cũng nhỏ xíu như khả năng chúng tôi có thể lái xe vào sân bay vậy.
“Lâm Xuân Vũ, cô nhanh lên giùm tôi!”, gọi xong điện thoại, Minh Đạo Liên liền ngoảnh lại gọi tôi, “Tôi vừa gọi điện cho chỉ huy sân bay rồi, ông ấy đồng ý cho chúng ta 20 phút để vào bên trong sân bay. Nhưng mà chỉ được hai người thôi. Có nghĩa là ngoài tôi ra, chỉ có Lâm Xuân Vũ được vào cùng tôi thôi!”
“Thật sao?”, tôi không tin vào tai mình nữa. Nhưng bây giờ cũng không có thời gian để mà hỏi xem anh ta đã làm như thế nào nữa.
Chiếc xe đua Ferrari lao vút vào trong sân bay. Dưới sự hướng dẫn của nhân viên sân bay, chúng tôi nhanh chóng tìm được chuyến bay cần tìm đó.
“Trúc Du, Nam Trúc Du!”, tôi chạy lên cầu thang máy bay, lao vào trong khoang máy bay và cất tiếng gọi thật lớn, “Nam Trúc Du…”
“Xin lỗi quý khách, nếu không phải là người của chuyến bay này thì quý khách không được phép vào trong khoang máy bay!”, cô tiếp viên hàng không xinh đẹp lại gần tôi, lịch sự nói.
Trên hàng ghế hạng nhất, tôi nhìn thấy Mê Cúc đang nhăn nhó mặt mày, tay chống cằm, khuôn mặt bối rối không biết phải làm thế nào. Nhưng chiếc ghế bên cạnh cô ấy trống không, không hề thấy bóng dáng của Trúc Du đâu cả.
“Mê Cúc, Nam Trúc Du đi đâu rồi?”, tôi kéo tay của Mê Cúc, sốt ruột hỏi, “Mê Cúc, tôi xin lỗi. Tất cả những thứ khác tôi đều có thể nhường cho cậu, nhưng Nam Trúc Du thì không! Cho dù cậu có ngăn cản thế nào tôi cũng sẽ dẫn anh ấy quay về! Bởi vì, Nam Trúc Du là… của tôi!”
“Cuối cùng cậu cũng có quyết định rồi ư?”, Mê Cúc đứng dậy, liếc nhìn Minh Đạo Liên ở phía sau lưng tôi.
“Đúng vậy! Tôi cần Nam Trúc Du!”, Mê Cúc nhìn sâu vào mắt tôi. Một hồi lâu sau, một nụ cười tinh khiết như hoa sen trên núi tuyết hiện ra trên khuôn mặt cô.
Tôi chưa bao giờ nhìn thấy nụ cười như vậy ở Mê Cúc. Mặc dù nụ cười ấy không được rạng rỡ và quyến rũ như bình thường nhưng tôi lại thực sự rất thích nụ cười này của cô ấy. Một thứ cảm giác ấm áp và thuần khiết lan tỏa trong lòng tôi.
Không biết tại sao, tôi đột nhiên có một cảm giác rất mãnh liệt, một Mê Cúc với nụ cười thuần khiết ấy mới chính là người bạn thân thiết nhất của tôi.
“Cái tên Nam Trúc Du chết tiệt ấy, tôi chỉ nói vài câu đại loại như là từ nay cậu và Mậu Nhất sẽ sống những tháng ngày hạnh phúc. Kết quả là cậu ta chịu không nổi lên đã bỏ tôi lại và chạy mất hút rồi!”, Mê Cúc nhìn tôi, dẩu môi nói.
Như vậy là sao? Tôi ngây người ra: Nam Trúc Du bỏ lại Mê Cúc và chạy mất rồi? Như vậy là sao?
“Còn ngây người ra đó làm gì nữa?”, Mê Cúc thò tay ra, vỗ “bốp” vào vai tôi.
“Sao lại đánh tôi?”
“Tiểu Vũ, đã có ai nói với cậu rằng, cứ gặp phải chuyện gì có liên quan đến Nam Trúc Du là y như rằng cậu lại biến thành một con ngốc chưa?”, Mê Cúc trợn mắt quát tôi, sau đó, đột nhiên đôi mắt cô ấy đỏ lên, vòng tay ôm chặt lấy tôi, “Đồ ngốc, Nam Trúc Du đi rồi, anh ấy đi tìm cậu rồi!”
“Hả…”, tôi ngẩn người nhìn Mê Cúc trong vòng tay mình.
“Trúc Du nói, anh ấy vốn dĩ rất chiều cậu nên hoàn toàn nghe theo những gì cậu muốn. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, có lẽ một đứa ngốc như cậu không thể xử lí được vấn đề tình cảm này, thế nên phải để anh ấy chủ động giải quyết mới xong!”
Quả nhiên là như vậy, Nam Trúc Du làm gì cũng đều là vì nghĩ cho tôi, tán thành mọi quyết định của tôi mà thôi! Cái tên ngốc này, anh ấy không phải là không cần tôi nữa!
Nước mắt rơi lã chã trên khuôn mặt.
“Cái gì?”, cổ họng tôi như nghẹn lại, “Tôi mới chính là kẻ ngốc! Bây giờ tôi phải đi tìm anh ấy, phải tính sổ với anh ấy!”
“Tiểu Vũ, tôi phải đi đây!”, Mê Cúc kéo lấy tay tôi, vẻ mặt tội nghiệp, “Lẽ nào cậu chỉ không nỡ rời bỏ Nam Trúc Du thôi ư? Nhìn thấy tôi ra đi cô đơn thế này mà cậu không cảm thấy gì sao?”
“Tôi…”, tôi chưa bao giờ nhìn thấy bộ dạng đáng thương như thế này ở Mê Cúc, vì vậy đột nhiên tôi cảm thấy vô cùng hoảng hốt, “Mê Cúc, sao tôi có thể giận cậu được chứ? Chẳng phải chúng ta là bạn thân sao? Mặc dù thỉnh thoảng có cãi nhau, nhưng mà tôi vẫn rất quý cậu!”
“Thật sao?”
“Thật mà!”, tôi kiên quyết gật đầu.
Để biểu thị thành ý của mình, suýt nữa thì tôi định giơ tay lên thề với trời.
“Thế cậu thích Trúc Du nhiều hơn hay là thích tôi nhiều hơn?”
“Hơ…”, mồ hôi trên trán tôi túa ra, cái này có thể so sánh được sao?
“Hai người, một người là NO. 1 trong lĩnh vực tình yêu, một người là số một trong tình bạn. Xét từ một góc độ nào đó thì vị trí của hai người là như nhau”. Oái, tôi thật là đáng nể, nghĩ ra được cả những lời ướt át như thế này!
“Thật không? Tôi biết là Tiểu Vũ yêu tôi nhất mà!”, hay lắm, hình như những lời nói ướt át của tôi rất có hiệu quả. Bởi vì tôi nhìn thấy trên môi của Mê Cúc là một nụ cười rất chi là ngọt ngào.
“Đương nhiên rồi”, tôi chột dạ gật đầu, nhưng tâm tư thì đã bay về bên cạnh Nam Trúc Du từ lâu, chỉ mong nhanh nhanh nói lời từ biệt với Mê Cúc để có thể đi tìm anh ấy. (Thượng đế xin hãy tha thứ cho con!)
“Á?”, tôi kêu lên, kinh ngạc trong ba giây rồi lập tức xoay người lại, tóm lấy Minh Đạo Liên đang ở phía sau tôi (tôi phát hiện ra hôm nay tôi cực kì đa mưu túc trí, đúng là cái khó ló cái khôn) rồi nói: “Mê…Mê Cúc, cậu cũng biết là hôm nay tôi rất bận đúng không, vừa là sinh nhật, vừa là đính hôn. Nếu như chú rể đã quay về mà cô dâu vẫn còn ở đây thì nhất định bố tôi sẽ giết tôi mất! Thế cho nên, hay là cậu cứ dẫn cậu ấy đi đi!”
Nhân lúc Minh Đạo Liên không kịp đề phòng, tôi liền đẩy anh ta vào Mê Cúc rồi quay người, chạy như bay ra ngoài. Cánh cửa máy bay đóng sập lại ngay sau khi tôi lao ra khỏi máy bay. Hình như tôi có nghe thấy tiếng gào thét của Minh Đạo Liên vọng ra từ trong máy bay.
Minh Đạo Liên, hôm nay tôi rất cảm ơn anh vì đã chở tôi đến sân bay. Nhưng mà anh làm người tốt thì làm cho trót, ha ha…hãy tiếp nhận cái cô ngốc Mê Cúc này đi nhé!
“Mê Cúc thân yêu, tôi sẽ chờ cậu quay lại!”, vừa chạy tôi vừa vẫy tay tam biệt chiếc máy bay vừa cất cánh, “Còn cả Minh Đạo Liên nữa, đến Pháp rồi không cần phải cảm ơn tôi đâu. Sau này anh ít gây phiền phức cho Trúc Du nhà tôi là được rồi!”
Trúc Du thân yêu của em, em về với anh đây!
Hồi kết:
Tại trường trung học Thần Nam, buổi lễ chào mừng năm mới.
Trên sân khấu rộng lớn, “Paris” oai vệ trong bộ quần áo kị sĩ châu Âu_cũng chính là Lâm Xuân Vũ tôi đây, đang dang rộng vòng tay, khuôn mặt đau khổ ôm chặt lấy Romeo đang nằm dưới đất.
“Hỡi Romeo, anh không được chết! Tôi cầu xin anh đấy, anh đừng chết! Đừng rời xa tôi!”, tôi cố gắng ôm lấy ngươi đang đóng vai Romeo, vừa ôm vừa nhắm mắt đọc những lời trong kịch bản.
Thượng đế ơi, cho dù có không thích xem những vở kịch nổi tiếng trên thế giới đi nữa thì tôi cũng biết rằng trong vở “Romeo và Julie” của Shakespeare không hề có cảnh Paris ôm lấy Romeo đã uống rượu độc mà than khóc như thế này.
Mà bạn thử nghe mấy câu thoại trong kịch bản xem, đúng là khiến cho người khác phải hiểu nhầm mà.
“Tiểu Vũ, xin em đấy, có phải em nghĩ hơi quá không? Bộ ‘Romeo và Julie’ này của chúng ta vốn là một vở kịch hoàn toàn mới, đương nhiên là không thể giống như vở kịch mà chúng ta đã biết được. Không chỉ là khác, mà là rất khác!”, ngày hôm ấy, khi tôi cầm kịch bản đến và nói ra những thắc mắc của mình, Mậu Nhất đã trả lời tôi như vậy đấy.
“Thượng đế ơi, xin đừng để Romeo rời xa con! Không có anh ấy làm sao con có thể sống tiếp đây?”, tôi vừa đọc lời thoại vừa toát mồ hôi hột.
Nói mấy lời thoại này mà tôi cảm thấy toàn thân mình sởn gai ốc….
“Paris…”, đúng vào lúc tôi đang ôm chặt lấy Mậu Nhất, miệng lẩm bẩm đọc lời thoại thì một tiếng quát lớn vang lên từ sau cánh gà.
“Julie” trong bộ váy diêm dúa, mái tóc xoăn màu đen nhánh, cười duyên dáng (thực ra là đang nghiến răng nghiến lợi) lao ra. “Julie” đưa tay ra, dùng sức mạnh “phi thường” không phải là của một cô gái quý tộc để lôi Romeo ra khỏi vòng tay của tôi rồi gào lên: “Paris, người anh thích rõ ràng là tôi, anh…anh…anh…Sao anh có thể ôm Romeo như vậy cơ chứ?”
Quạ quạ…quạ đen bay thành từng đàn trên đầu tôi.
“Trúc Du, anh sai lời thoại rồi!”, tôi hốt hoảng đến sát bên cạnh Nam Trúc Du, khẽ thì thầm, “hơn nữa giọng điệu phải thanh hơn một chút nữa!”
“Tôi mặc kệ!”, tay gạt mạnh, “Julia” bất mãn cong môi lên, tức tối nhìn tôi: “Tôi mặc kệ, dù sao anh chỉ có thể thích một mình tôi, ôm một mình tôi thôi!”
Nói xong, “Julie” dang tay ra, ánh mắt chờ đợi nhìn tôi.
Một tảng đá to đùng rơi bịch xuống đầu tôi!
Lại nữa rồi! Kề từ khi tôi và Nam Trúc Du chính thức hẹn hò với nhau, cái tên này cứ như thay đổi hẳn, mặc dù vẫn yêu chiều tôi hết mức, vẫn cực kì quan tâm chăm sóc cho tôi nhưng lại trở nên cực kì độc tài trên một phương diện nào đó. Nói ví dụ như: khi tôi và Mậu Nhất ở bên cạnh nhau, cho dù là bàn bạc vấn đề gì hoặc là diễn kịch, như chính lúc này đây, cái tên này ở đâu bỗng nhảy phóc ra phá bĩnh…
“Tiểu Vũ, người anh thích là em đúng không?”, “Julie” chớp chớp mắt nhìn tôi đầy hi vọng.
Tên khác của Paris là Tiểu Vũ sao?
“Hội trưởng?”, bởi vì cái tên “Julie” tự động thay đổi kịch bản, tôi đành phải quay đầu lại, cầu cứu “Romeo”, người đã uống rượu độc và nằm chết ngắt từ lâu trên sàn, “Hội trưởng…”
Anh ấy không đếm xỉa đến tôi.
Bạn “Romeo” đã làm tròn trách nhiệm nằm yên trên đất, diễn rất tốt vai diễn “xác chết” của mình.
“Paris, em không cho phép anh nhìn sang Romeo!”, “Julie” đột nhiên thò tay ra, quay mặt tôi về hướng anh ấy khiến cho bốn mắt chúng tôi nhìn thẳng vào nhau.
“Bùm” một tiếng, mặt tôi đỏ lựng lên khi áp sát vào khuôn mặt quá đỗi khôi ngô của “Julie”
“Trúc Du…”, tôi khẽ gọi tên anh.
“Không đúng, Paris thân yêu của em, em là Julie của anh đây mà! Ngay từ đầu anh đã thích em và sẽ mãi mãi thích em đúng không?”, Nam Trúc Du nhìn sâu vào mắt tôi, ánh măt cố chấp nhưng chân thành không giống như đang diễn kịch, “Kể từ giây phút anh thích em, em đã thề, cho dù là Romeo sống hay chết, có rời xa chúng ta hay vẫn sống bên cạnh chúng ta, anh chỉ được thuộc về một mình em thôi!”
“Ha ha ha..ha ha ha…”, nghe những lời tỏ tình này của Trúc Du, tôi thực sự rất muốn cảm động, nhưng vấn đề là…
“Julie, tôi không thích Romeo, tôi chỉ thích những cô tiểu thư xinh đẹp như em, hoàn toàn không có chút tình cảm nào với các chàng trai khôi ngô cả!”, tôi lớn tiếng nói để cho khán giả ở bên dưới cùng nghe tiếng.
Thưa ngài Shakespeare, cháu biết là cho Paris lên làm nhân vật chính là rất có lỗi với ngài, vì vậy nhất định cháu sẽ kiên trì tới cùng, kiên trì không để cho ai đó khiến cho kịch bản của ngài trở nên càng thêm hỗn loạn (Trời ơi, mãi cho đến thời khắc tôi đọc xong hoàn toàn kịch bản, tôi mới phát hiện ra rằng, hội trưởng Mậu Nhất có lẽ cũng không phải vĩ đại như mình từng tưởng tượng. Nếu không anh ấy đã không viết ra những kịch bản vớ vẩn như thế này!)
Tôi thực sự không muốn ngày mai, trên tờ báo của trường sẽ có đăng các tin bài đại loại như: “Paris và Romeo, một mối tình đẹp còn tiếp diễn”…
“Anh xin thề, Julie thân yêu của anh, trong quá khứ, hiện tại và cả tương lai, suốt đời suốt kiếp này anh chỉ yêu một người!”, toàn thân tôi nổi gai ốc nhưng tôi vẫn cố gắng đọc cho hết lời thoại ướt át này.
“Thật không? Lâm Xuân Vũ, em hãy nhớ cho kĩ những gì em nói trước mặt mọi người ngày hôm nay đấy! Em nói đời này kiếp này chỉ yêu có mình anh thôi đấy!”, toàn thân tôi tự nhiên rung lên, ai đó đang ôm chầm lấy tôi từ phía sau.
Mồ hôi vã ra như tắm…
Tôi ngẩng đầu nhìn “Julie” đang đắc chí đến mức quên luôn cả lời thoại. Lúc này, trong đầu tôi chỉ có duy nhất một suy nghĩ: Xong rồi, thế là chúng tôi đã phá hỏng vở kịch này rồi.
Tôi ngao ngán thở dài, đang định cúi đầu xin lỗi khán giả thì đột nhiên tiếng vỗ tay từ dưới khán đài vang dội.
Những học sinh ngồi dưới khán đài hào hứng đứng dậy, vỗ tay hoan hô chúng tôi rất nhiệt tình.
“Kiss! Kiss! Kiss! Julie hãy hôn Paris đi…Kiss….”, tiếng hò reo vang lên cùng với tiếng vỗ tay.
“Tiểu Vũ…”, Trúc Du mỉm cười, cúi sát mặt vào tôi. Đôi môi đẹp như cánh hoa hồng của anh từ từ chạm nhẹ vào môi tôi…
Một mùi thơm nhè nhẹ tỏa ra từ người anh, hơi thở nóng bỏng của anh lướt nhẹ qua cổ tôi. Tôi từ từ nhắm mắt lại, tận hưởng dư vị ngọt ngào như mật ong của nụ hôn.
Đây chính là mùi vị của tình yêu!
Chỉ có điều….
Đây chính là nụ hôn đầu của tôi.
Nhưng mà nụ hôn đầu của anh ấy đã dâng cho….
Thôi kệ, từ nay về sau hãy ngoan ngoãn là người của tôi là được rồi! Ha ha ha!
HẾT
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook