Chàng Trai Ngọt Ngào
-
Chương 11: Con đường tình yêu đổi hướng
Vol 1. Hóa ra “cười” là một việc rất khó
Chị cả, biểu hiện thích một người không giống như biểu hiện bây giờ của cậu đâu! Hay là cậu cứ nghĩ cho kĩ đi, trong lòng của cậu, người mà cậu thực sự thích là Nam Trúc Du hay là Mậu Nhất? Cho dù thế nào, trong hai người đó cậu chỉ được chọn một. Mà đã lựa chọn rồi thì đừng do dự nữa! Nếu như thái độ này của cậu cứ tiếp diễn thì cuối cùng chỉ khiến cho tất cả mọi người cùng tổn thương mà thôi!
Một mình ở trong căn phòng rộng, cảm giác thật trống trải.
Tôi ngồi một mình trên ghế sô pha, câu nói của Zoey liên tục vang lên trong đầu. Những lời Zoey nói chẳng khác gì những cái gai sắc nhọn đâm sâu vào lồng ngực tôi, mặc cho tôi có có gắng để rút chúng ra nhưng vẫn không sao rút được….
Thích một người là như thế nào?
Thái độ nói chuyện của Zoey cứ luẩn quẩn trong đầu tôi? Thái độ của tôi như vậy là sai ư? Rõ ràng là tôi thích hội trưởng Mậu Nhất, rõ ràng là tôi chưa hề thay đổi, rõ ràng là tôi đã nói với hội trưởng Mậu Nhất rằng Trúc Du không phải là bạn trai của tôi, thậm chí còn nói trước mặt Nam Trúc Du nữa….
Trong đầu tôi vụt hiện lên những cảnh tượng diễn ra hồi sáng. Nam Trúc Du hào hứng đẩy cửa bước vào, thân mật gọi tôi đi chơi, thế mà lại phải nghe câu nói tàn nhẫn ấy. Khuôn mặt đầy bi thương của anh cứ lởn vởn trong đầu tôi, khiến cho trái tim tôi như ngừng đập….
“Nam…..Trúc….Du…”
Tôi vùi đầu vào hai đầu gối, lí nhí gọi tên anh, mọi suy nghĩ như bị đình trệ lại.
“Reng…reng…”, chiếc điện thoại đặt trên bàn tự nhiên kêu lên chói tai.
“Đại tiểu thư, không hay rồi, Tùng Bình và cái cậu đẹp trai đó đánh nhau rồi! Một mình tôi không cản họ lại được, cô mau mau về nhà đi!”, tôi nhận được điện thoại từ một đệ tử của bố, trong điện thoại, cậu ta hốt hoảng nói.
Cậu đẹp trai…hình như từ sau lần vượt qua thử thách thứ nhất của bố, mọi người trong nhà đều gọi Nam Trúc Du như vậy.
“Nam Trúc Du và Tùng Bình đang đánh nhau á?”, tôi bật như lò xo khỏi ghế sô pha.
“Đúng vậy, đại tiểu thư, chúng tôi hoàn toàn không thể ngăn cản họ được, cô mau về nhà đi!”, người ở đầu dây bên kia lo lắng thúc giục tôi.
“Các người sao lại không ngăn chặn nổi? Người trong nhà nhiều như vậy, sao lại không ngăn nổi bọn họ?”, trong đầu tôi vụt hiện lên cảnh tượng Nam Trúc Du bị Tùng Bình đánh cho bầm dập. Không, không đúng, Nam Trúc Du và Tùng Bình sao lại đánh nhau chứ?
Lâm Xuân Vũ, mày phải bình tĩnh đã! Tùng Bình mặc dù tính cách nóng nảy nhưng tuyệt đối không phải là loại người tùy tiện đánh người. Hơn nữa, chẳng phải Tùng Bình vẫn rất thích Nam Trúc Du hay sao?
“Tại sao Tùng Bình lại đánh Nam Trúc Du?”, tôi vừa đi giày vừa cố gắng kiểm soát âm lượng của mình trong điện thoại.
Bởi vì Nam Trúc Du đã vượt qua thử thách của bố nên bố tuyên bố tôi và anh ấy có thể đính hôn sao? Không thể nào! Tùng Bình là một người giữ chữ tín, nếu Nam Trúc Du đã vượt qua thử thách rồi thì Tùng Bình sẽ tâm phục khẩu phục tiếp nhận chuyện này thôi!
Dù sao thì, tôi không thể tin được rằng một người đối xử với ai cũng rất mực dịu dàng, thỉnh thoảng còn giả bộ tội nghiệp như Nam Trúc Du lại có thể đánh nhau với người khác.
“Không phải là Tùng Bình, mà là cậu đẹp trai đó ra tay trước!”, giọng nói từ trong điện thoại càng to hơn, “Đại tiểu thử, mau quay về đi, lão gia không hề có ý ngăn cản hai người này lại, những người khác cũng đành phải đứng sang một bên. Đại tiểu thư, nếu như cô không về kịp, tôi e cái cậu đẹp trai kia…”
Anh ta chưa kịp nói xong thì tôi đã ngắt điện thoại rồi lao nhanh ra cổng.
Không phải là Tùng Bình, mà là cậu đẹp trai đó ra tay trước!
Đại tiểu thư, nếu như cô không về kịp, tôi e cái cậu đẹp trai kia…
Nam Trúc Du ra tay đánh Tùng Bình trước ư? Tại sao, tại sao một người dịu dàng như Nam Trúc Du lại ra tay đánh người như vậy? Tại sao bố ở đó mà không ra tay ngăn cản? Câu nói vừa nãy là có ý gì, nếu như tôi không nhanh về thì sẽ có chuyện gì xảy ra? Cái tên Nam Trúc Du này, anh ta rốt cuộc đang định làm gì vậy hả?
Tôi càng nghĩ càng lo lắng, liên tục thúc giục lái xe vượt ba bốn cái đèn đỏ. Đáng ghét thật, từ trước đến nay chưa bao giờ ghét bố đến như vậy, nếu như chẳng phải bố cho xây nhà ở sâu trong núi thì giờ tôi đã có thể về nhà nhanh hơn nhiều rồi.
“Nam Trúc Du…Nam Trúc Du…. Nam Trúc Du ơi…”, xe vừa đậu trước cửa nhà là tôi liền lao ra, hét tướng lên và xông thẳng vào cổng. Vào đến phòng khách, tôi chỉ nhìn thấy mấy cô người giúp việc đang dọn dẹp đống đổ nát trên sàn, chẳng thấy bóng dáng Nam Trúc Du đâu cả.
“Nam Trúc Du đâu rồi?”, tôi sốt tuột túm lấy một cô giúp việc, hỏi, “Còn cả bố tôi nữa… Tùng Bình đâu? Bọn họ đâu cả rồi? Nam Trúc Du anh ấy…”
Chắc không phải anh ấy bị thương nặng nên phải vào viện rồi chứ? Trong đầu tôi lại hiện lên hình ảnh Nam Trúc Du nằm yên trên giường bệnh, thoi thóp thở…
“Bọn họ đi đâu cả rồi?”, sự nóng ruột khiến cho tôi không sao kiểm soát được tâm trạng của mình, tôi nắm chặt lấy tay cô giúp việc, gào lên.
“Đại….đại tiểu thư, xin lỗi, tôi không biết…”, cô giúp việc xưa nay chưa từng thấy tôi nổi cáu như vậy bao giờ, nay bỗng nhìn thấy bộ dạng này của tôi nên vô cùng hoảng sợ, liên tục cúi đầu xin lỗi, rồi vội vàng biến mất khỏi phòng khách.
“Đáng ghét! Đừng đi, nói cho tôi biết Nam Trúc Du…”
“Tiểu Vũ”, giọng nói của bố vang lên từ phía cầu thang.
“Bố, Trúc Du đâu rồi?”, tôi ngoảnh đầu nhìn bố, sốt ruột hỏi, “Bố, sao bố lại như vậy? Sao bố không ngăn họ lại? Bố thừa biết rằng anh ấy sẽ bị thương, tại sao không ngăn cản bọn họ? Anh ấy bây giờ ở đâu rồi? Tình hình ra sao?”
“Anh ấy? Anh ấy nào? Tùng Bình hay Nam Trúc Du?”, vẻ mặt của bố rất điềm tĩnh, trái ngược với thái độ nóng ruột của tôi, “à, người con lo lắng chắc là Tùng Bình chứ gì? Dù sao thì con và Nam Trúc Du cũng đâu phải đang chính thức hẹn hò. Vì vậy, nếu xét từ góc độ bạn bè mà nói thì con phải có tình cảm sâu sắc với Tùng Bình hơn chứ nhỉ!”
“Bố à…”, tôi tức tối gào lên, “Bố thừa hiểu là người con lo lắng là ai mà! Nam Trúc Du hiện giờ ở đâu rồi?”
“À, hóa ra con lo cho cái cậu đẹp trai đó à?”, bố tỏ vẻ như chợt hiểu ra vấn đề.
“Bố ơi…”, tôi nóng ruột đến phát điên rồi.
“Lâm Xuân Vũ con bình tĩnh lại đi!”, trong phòng khách, tiếng quát của bố vang lên. Bố nhìn tôi giận giữ, tiếp tục quát: “Theo con thì Tùng Bình có đánh cho thằng nhóc đó một trận nhừ tử không?”
Hơ, tôi chợt khựng lại: Đúng vậy, Tùng Bình sẽ không làm như vậy đâu! Tùng Bình mặc dù rất nóng nảy nhưng không phải là người hơi tí thì động chân động tay đánh người.
“Con xin lỗi”, tôi lí nhí xin lỗi bố, “Nhưng mà….”
“Yên tâm đi, thằng nhóc đó không chết được đâu!”, bố tôi bực mình nói.
“Phù…”, tôi thở phào nhẹ nhõm, cũng còn may, Nam Trúc Du không làm sao.
“Nhưng mà…”, bố tôi tiếp tục nói, “Mặc dù không chết nhưng cũng cách cái chết không xa…”
“Á…”, tôi còn chưa kịp vui mừng thì tim đã giật thon thót.
“Bố à…”, tôi ngẩng đầu lên, trợn mắt nhìn bố, “Tùng Bình rốt cuộc đã làm gì Nam Trúc Du rồi?”
“Sao? Trong trí nhớ của ta thì hình như Tùng Bình có cho thằng nhóc đó mấy cú đấm móc và mấy cú đấm thẳng, sau đó bồi thêm mấy cái đá xoáy, quật ngã qua vai, cuối cùng là…”
Hơ, trán tôi toát mồ hôi hột. Tôi phải thừa nhận ra mình quá ngốc, để bố trêu chọc đến giờ mới nhận ra.
“Con biết Nam Trúc Du là người tốt nhất trong vũ trụ này, anh ấy sao có thể chủ động ra tay đánh người cơ chứ”, tôi lườm bố một cái rồi nói tiếp: “Bố à, sao bố lại không ngăn Tùng Bình lại?”
“Tại sao lại phải ngăn?”, bố vừa nhìn tôi vừa lấy trong túi ra một cái vòng bạc, nói: “Cái tên đó đến đây là vì cái này, nói rằng không xứng với con, không làm con rể của nhà họ Lâm nữa, bảo con và cái tên nhà họ Mậu kia hãy đối xử với nhau cho tốt, sau đó nói cái gì đó đại loại như tạm biệt ấy!”
Như vậy là sao….
Trái tim tôi đang co giật, cảm giác như sắp có một cơn đau dữ dội ập đến.
Bố nói Nam Trúc Du đến là vì cái vòng bạc này, Nam Trúc Du không muốn làm con rể của nhà họ Lâm nữa, Nam Trúc Du bảo tôi và hội trưởng Mậu Nhất hãy đối xử với nhau cho tốt, Nam Trúc Du nói tạm biệt…
“Tạm biệt là có ý gì?”
Tôi cảm thấy toàn thân lạnh toát. Hơi lạnh ấy nhanh chóng len vào trong trái tim, lạnh tới mức khiến cho dòng máu trong người tôi như đông cứng lại.
Nam Trúc Du nói tạm biệt là có ý gì?
“Sao thế con gái. Nghe thấy những điều này có phải con cảm thấy rất tức tối không?”, bố không nhận ra sự khác thường trên khuôn mặt tôi, bất mãn nói: “Cái thằng nhóc con láo toét, ta phải chuẩn bị tâm lí mất bao lâu mới có thể chấp nhận được một đứa con rể nghèo kiết xác như nó, kết quả là nó lại dám chạy đến nói với ta rằng không muốn làm con rể nhà họ Lâm nữa! Có nhầm không chứ?”
“Bố ơi, đừng nói anh ấy như vậy, anh ấy là người tốt!”, không hiểu tại sao, tâm trạng của tôi lại rối tung hết cả, chỉ biết nói có mỗi câu này.
“Làm sao, cái tên đó không cần con nữa rồi, con còn nói đỡ cho nó à?”, bố nhìn tôi rất lâu rồi hắng giọng: “Thôi được rồi, coi như bố nói sai! Thật là…Ranh con, nuôi con lâu như vậy mà chưa từng thấy con căng thẳng với bố như vậy! Con với thằng nhóc ấy hẹn hò chưa được bao lâu mà đã trao cả trái tim cho nó rồi đấy!”
“Chúng con không hẹn hò”, tôi cúi đầu, khẽ nói.
“Cái gì?”, bố tôi nhíu mày, hình như chưa nghe rõ câu nói của tôi.
“Con nói rằng con và anh ấy không hẹn hò với nhau!”, tôi cố gắng gào to.
Không khí chìm vào sự yên lặng.
“Con gái, có phải thằng nhóc ấy đột nhiên bỏ con nên con bị sốc không hả?”, rất lâu sau bố mới đưa tay ra, xoa xoa đầu tôi, vẻ mặt căng thẳng, “Hay là con bị sốt rồi?”
“Chúng con không hề hẹn hò, vì vậy bố à, từ nay về sau bố đừng nhắc đến người đó trước mặt con nữa!”, trái tim tôi như bị ai đó vò nát, không muốn nghĩ đến bất kì thứ gì khác, chỉ muốn lập tức ra đi, tìm đến một nơi yên tĩnh không bóng người để nghĩ về chuyện ra đi của Nam Trúc Du.
“Nhưng mà con gái à…”
“Bố ơi, con đi trước đây…”, không để bố kịp nói hết, tôi liền quay người bỏ đi. Nhưng vừa đi đến cổng, tôi liền ngoảnh đầu lại, “Bố ơi, không phải bố bảo rằng Nam Trúc Du đã đưa cho bố một cái vòng tay sao?”
Tôi chìa tay về phía bố.
“Ừ ừ, đây này!”, bố nhìn tôi khó hiểu rồi đặt chiếc vòng vào lòng bàn tay tôi.
Tôi nghĩ có lẽ biểu cảm trên mặt tôi lúc này trong mắt bố là cực kì kì lạ, bởi vì tôi thậm chí có thể nhìn thấy sự lo lắng chưa từng thấy trong ánh mắt của bố. Tôi rất muốn mỉm cười cho bố yên tâm, nhưng mà…
Bố ơi, con xin lỗi! Tôi đột nhiên phát hiện ra rằng “cười” cũng là một việc khó khăn.
Tại sao lại như vậy?
Vol 2. Sự tỏ tình đột ngột của hội trưởng
Chiếc vòng bạc…những nét khắc tinh xảo…
Tôi nhớ lại cái buổi tối hôm ở chợ đêm đó, trong chợ đêm huyên náo, tôi đã tặng cho Nam Trúc Du chiếc vòng này. Khuôn mặt đỏ ửng của anh lúc đó, trông thật là dễ thương! Anh đột nhiên nhìn tôi thật cảm động, “Tiểu Vũ, em yên tâm, anh nhất định sẽ giữ gìn chiếc vòng này! Kể từ bây giờ, anh thề sẽ chăm sóc em trọn đời trọn kiếp!”
Nói rằng sẽ bảo vệ tôi suốt đời suốt kiếp, sao còn nói tạm biệt với tôi?
Tạm biệt…là không bao giờ gặp lại nữa hay sao?
Nam Trúc Du, anh ấy….đã không cần tôi nữa rồi?
Nước mắt đột nhiên trào ra. Tôi muốn lấy giấy lau khô những giọt nước mắt ấy nhưng vô ích, nước mắt càng lau càng nhiều hơn, tí tách rơi trên chiếc vòng bạc trong tay tôi.
Tôi lấy giấy lau sạch chiếc vòng, cẩn thận lau sạch chiếc vòng. Tôi xoay xoay chiếc vòng bạc trong tay, đột nhiên ở mặt trong chiếc vòng hiện lên hàng chứ: I LOVE YOU.
Tôi ngây người nhìn vào những hàng chữ quen thuộc, nghĩ lại dáng vẻ cảm động và chân thành của anh ngày hôm đó, anh đã nói với tôi rằng: “Tiểu Vũ, em yên tâm, anh nhất định sẽ giữ gìn chiếc vòng này! Kể từ bây giờ, anh thề sẽ chăm sóc em trọn đời trọn kiếp!”
Nam Trúc Du tối hôm đó đã nhìn thấy dòng chữ này nên mới có biểu cảm như vậy, mới nói ra những lời như vậy ư?
Nam Trúc Du…thích tôi sao?
Nam Trúc Du thích tôi, vì vậy trong những ngày qua anh ấy mới chân thành hẹn hò với tôi. Anh làm đủ mọi cách để cho tôi vui, cảm thấy hạnh phúc khi tôi ăn những món ăn anh nấu, ngoan ngoãn làm theo mọi yêu cầu của tôi….Tất cả những điều đó lần lượt hiện về trong kí ức của tôi.
Tôi thực sự là một con ngốc, đến bây giờ mới nhận ra được những việc mà Nam Trúc Du đã luôn cố gắng để làm cho mình.
Tôi nói không hề hẹn hò với anh ấy, đúng vào lúc anh ấy muốn dành cho tôi một cuộc hẹn hò lãng mạn.
Tôi nói không hề hẹn hò với anh ấy, đúng vào lúc anh mượn được chiếc xe đạp và hào hứng đến tìm tôi.
Tôi nói không hề hẹn hò với anh ấy, đúng vào lúc anh ấy tưởng rằng tôi đang thực sự hạnh phúc.
Lâm Xuân Vũ, mày thật quá độc ác!
Tôi thực sự đã khiến cho anh ấy tổn thương rồi!
Tôi tự trách bản thân mình suốt đêm hôm đó. Sáng sớm hôm sau, tôi vội vàng chạy đến trường. Nam Trúc Du, xin anh đấy, hôm nay nhất định anh phải đến trường, bởi vì em phải nói lời xin lỗi chân thành đến anh!
Tôi đứng ở cửa lớp quyến rũ, nhìn những học sinh đang chậm rãi bước vào lớp.
Không phải, không phải, không phải…Những người đi qua tôi đều quen nhưng vẫn không phải là Nam Trúc Du mà tôi mong đợi. Chẳng bao lâu nữa sẽ vào lớp rồi, càng nghĩ tôi càng hoang mang.
Nam Trúc Du không đến trường nữa ư? Hình như anh ấy thường xuyên không đến trường thì phải!
“Hey, Tiểu Vũ!”, đúng lúc lòng tôi đang rối bối thì một giọng nói quen thuộc từ phía sau vang lên. Không cần ngoảnh đầu lại tôi cũng biết đó là ai. Đó chính là giọng nói mà tôi vẫn thích, nhưng lại không phải là người mà tôi đang chờ đợi.
“Hội trưởng Mậu Nhất!”, tôi ngoảnh đầu lại, chạm phải nụ cười rạng rỡ của anh, “Xin chào”
“Ha ha, Tiểu Vũ, em đến sớm thế! Đến tìm anh à?”, Mậu Nhất nhìn tôi, thái độ rất nhiệt tình, đến nỗi khiến cho tôi không dám nhìn thẳng vào mắt anh nữa.
“Em…”, tôi căng thẳng xoay xoay cái vòng bạc trong tay, không biết nói thế nào.
Tôi làm sao vậy nhỉ? Tôi nghi hoặc tự hỏi mình. Ánh mắt Mậu Nhất nhìn tôi lúc này chẳng phải là ánh mắt mà tôi vẫn mong đợi hay sao? Tại sao khi anh ấy nhìn tôi bằng ánh mắt này, tôi lại có cảm giác như bản thân mình đang muốn trốn chạy vậy nhỉ?
Nhất định là do chuyện của Nam Trúc Du đã khiến cho trái tim tôi hoảng loạn, vì vậy mới nảy sinh cảm giác kì lạ này với Mậu Nhất! Đúng rồi, chỉ cần nói “xin lỗi” với Nam Trúc Du, sau đó tiếp tục làm bạn tốt của nhau, như vậy thì tâm trạng của tôi sẽ trở lại như bình thường.
“Hey…Tiểu Vũ…”, phía sau Mậu Nhất, Minh Đạo Liên và Mê Cúc người trước người sau đi vào. Tôi nhìn thấy ánh mắt của Minh Đạo Liên lạnh lùng quét ngang người tôi, khóe môi khẽ nhếch lên, nhả ra từng từ một:
“Đồ xấu xí…”
Lần này đến lượt tôi không thèm để ý đến Minh Đạo Liên nữa, ánh mắt tôi nhìn thẳng ra ngoài phòng học, hi vọng có thể chờ đến khi bóng dáng ấy xuất hiện. Đáng tiếc là, Nam Trúc Du không hề xuất hiện.
“Đừng nhìn nữa! Tiểu Vũ, nếu như cậu đang chờ Nam Trúc Du thì đừng chờ nữa!”, Mê Cúc nhìn tôi, giọng điệu lạnh lùng chưa từng thấy xưa nay.
“Mê Cúc!”, tôi ngây người nhìn nụ cười như đắc thắng trên môi cô ấy, nụ cười đắc thắng như vừa cướp được món đồ mà tôi thích nhất.
“Trúc Du đã nói với tôi rồi!”, Mê Cúc đến bên cạnh tôi, khẽ thì thầm vào tai tôi, “Anh ấy nói anh ấy không phải là bạn trai của cậu!”
Toàn thân tôi khẽ run lên, bởi vì câu nói của Mê Cúc, bởi vì sự lạnh lùng trong giọng nói của cô ấy.
“Mê Cúc, tại sao Nam Trúc Du lại nói những điều này với cậu? Hai người chẳng phải là bạn bè bình thường sao?”, tôi nắm chặt lấy tay Mê Cúc, rõ ràng điều tôi muốn biết là Nam Trúc Du có đến hay không, nhưng vừa mở miệng ra là tôi đã hỏi ngay điều đó rồi.
Tôi biết Mê Cúc thích đồ vật của người khác, thích cướp đồ của người khác, tôi chưa từng để bụng những chuyện này…Nhưng lần này…lần này…
Lần này thứ mà Mê Cúc muốn cướp đi chính là Nam Trúc Du ư? Nam Trúc Du….
Nam Trúc Du ….của tôi ư?
Sự nghi hoặc khiến cho tôi phải ngẩng đầu nhìn thẳng vào khuôn mặt Mê Cúc, trong lòng tôi như đang có lửa đốt.
“Mê Cúc…”, tôi định mở miệng nói gì đó nhưng Mê Cúc đã không cho tôi có cơ hội. Khẽ lướt qua vai tôi, cô ấy đã ngồi yên vào chỗ của mình rồi.
“Lâm Xuân Vũ, tôi thật không hiểu nổi, một đứa xấu xí như cô sao lại cùng một lúc trở thành báu vật của hai người chứ?”, Minh Đạo Liên đứng phía sau Mê Cúc, thấy cô ấy vừa bước vào lớp liền đi đến bên cạnh tôi, khẽ thì thầm vào tai tôi.
Trở thành báu vật của hai người…
Tôi ngẩng đàu, ngẩn người nhìn Minh Đạo Liên.
“Tiểu Vũ, sớm thế này đến tìm anh có việc gì vậy?”, hội tươnrg Mậu Nhất nhìn thấy tôi và Mê Cúc “thì thầm” xong xuôi liền lên tiếng.
Trở thành báu vật của hai người…
Tôi nhíu mày, hai người mà Minh Đạo Liên ám chỉ là ai vậy? Một người là Nam Trúc Du, còn người kia là ai? Lẽ nào là hội trưởng Mậu Nhất sao? Không, không thể nào. Trong trường Thần Nam này, có thể có được sự chú ý của Minh Đạo Liên tính đi tính lại cũng chỉ được vài người, còn Nam Trúc Du và…
Ánh mắt của tôi từ từ hướng về phía Mê Cúc…
“Tiểu Vũ…”, thấy tôi không trả lời, hội trưởng Mậu Nhất thò tay ra, kéo kéo tay áo tôi. “Em đang nghĩ gì vậy? Sao mà thất thần thế?”
Tôi cúi đầu, nhìn vào cái bóng của chàng trai có nụ cười trong veo làm trái tim tôi rung động. Đôi mắt đen láy của anh đang nhìn tôi, ánh mắt hiện rõ sự khó hiểu và nghi hoặc.
“Mậu Nhất, tình cảm giữa cậu và Tiểu Vũ xem ra tiến triển rất tốt đấy nhỉ?”, Mê Cúc đã vào chỗ ngồi bỗng nhiên đứng dậy, ánh mắt sắc nhọn liếc nhìn tôi, sau đó một nụ cười rạng rỡ hiện ra trên mặt, giọng điệu có vẻ dịu dàng đi nhiều.
Tôi kinh ngạc nhìn Mê Cúc, mái tóc mềm mại của cô ấy nhẹ nhàng bay bay trong gió. Sự kiêu kì nhưng phẫn nộ như đang tỏa ra xung quanh người cô.
Mê Cúc đang giận ư? Người nên tức giận chẳng phải là tôi sao? Còn nữa, cái gì mà tình cảm giữa tôi và Mậu Nhất tiến triển tốt đẹp chứ? Mê Cúc có ý gì vậy? Tôi nhíu mày, nghĩ đến câu nói ban nãy của Minh Đạo Liên. Người thứ hai coi tôi như báu vật không phải là Mê Cúc đấy chứ?
“Mậu Nhất…”, Mê Cúc lại cất tiếng. Cô mỉm cười rạng rỡ với anh, nói: “Chi bằng cậu nhân cơ hội này tỏ tình với Tiểu Vũ đi. Cậu không biết không, mặc dù Tiểu Vũ trông có vẻ rất mạnh mẽ, làm việc gì cũng rất quyết đoán, nhưng thực ra cô ấy rất hay lãng phí thời gian cho vấn đề lựa chọn A hay lựa chọn B thì tốt hơn. Vì vậy nếu như cậu là A thì đừng để cho cô ấy có cơ hội lựa chọn B!”
Ặc ặc…cái gì mà lựa chọn A B C ở đây thế? Tôi đâu có lãng phí thời gian trong những vấn đề này? Tôi làm trắc nghiệm xưa nay đều rất nhanh (bởi vì toàn dùng phương pháp tung đồng xu để chọn đáp án, không nhanh sao được?). Mặt của tôi bị câu nói của Mê Cúc làm cho đỏ lựng lên, đành phải cúi gằm xuống đất, nghĩ ngợi mông lung.
Trong phòng học, một không khí yên tĩnh và ngột ngạt bao trùm, yên tĩnh đến mức tôi chỉ muốn bỏ chạy. Đúng lúc ấy, hội trường Mậu Nhất đột nhiên nắm lấy bàn tay tôi.
Những ngón tay thon dài và trắng ngần nắm chặt lấy bàn tay tôi, khiến cho tôi bỗng chốc run rẩy.
“Tiểu Vũ…”, tôi nghe thấy giọng nói trầm ấm của Mậu Nhất khe khẽ vang lên bên tai: “Tiểu Vũ, anh rất thích em! Em có đồng ý chính thức hẹn hò với anh không?”
Giọng nói của Mậu Nhất âm vang trong không khí, mặc dù không to nhưng lại rất kiên định, phút chốc đã vang vọng vào tận sâu thẳm trái tim tôi.
Trong phòng học đột nhiên yên lặng.
Tôi không hình dung nổi cảm giác của mình lúc này, một cảm giác như trái tim đang ngừng đập, cực kì căng thẳng nhưng lại có chút hưng phấn và thích thú, hơn nữa lại có một thứ cảm giác khác, một cảm giác khác….
Tôi từ từ ngẩng đầu lên, đang định mở miệng trong ánh mắt chờ đợi của Mậu Nhất thì đột nhiên ánh mắt của tôi lại chạm phải một cái bóng gầy guộc, thanh mảnh quen thuộc trước cửa.
“Em…”, tôi không biết phải nói gì, nhưng không sao, bởi vì từ khoảnh khắc phát hiện ra sự xuất hiện của Nam Trúc Du trong phòng học, tôi biết rằng, tôi không muốn nói bất kì điều gì nữa.
Nam Trúc Du…tôi ngây người nhìn vào bóng dáng gầy guộc của anh.
Nam Trúc Du….tôi xót xa nhìn vào khuôn mặt khôi ngô đầy những vết thâm tím, trên khóe miệng hình như còn dán một miếng băng nho nhỏ.
Nam Trúc Du…tôi gọi thầm tên anh trong lòng.
Nam Trúc Du…tôi biết trong tiếng gọi của tôi có chứa một cảm giác cực kì bất an…
Tôi sợ anh ấy đã nghe thấy những lời Mậu Nhất vừa nói, tôi sợ trái tim anh sẽ lại một lần đau đớn, tôi sợ anh ấy sẽ nói tạm biệt trước mặt tôi, rồi sau đó không bao giờ còn có thể gặp lại….
“Tiểu Vũ, em có muốn chính thức hẹn hò với anh không?”, đột nhiên bị bàn tay của Mậu Nhất siết chặt, một cảm giác tê dại từ lòng bàn tay dội đến, tôi nghe thấy giọng nói ấm áp của Mậu Nhất vang lên bên tai.
“Tiểu Vũ, chúng ta hẹn hò nhé!”, anh nói. Anh không cần hỏi nữa, mà vui mừng khẳng định , dường như anh đã chắc chắn rằng tôi sẽ nhận lời.
Đúng vậy, toàn thể lớp quyến rũ này đều cho rằng tôi chắc chắn sẽ nhận lời.
Dù sao thì, từ trước đến nay, tất cả mọi người đều biết tôi thầm thích hội trưởng Mậu Nhất.
Người mà tôi thích là Mậu Nhất, chẳng phải như vậy sao?
Mà bây giờ, Mậu Nhất đang tỏ tình với tôi, lời tỏ tình mà tôi đã chờ đợi lâu như vậy rồi.
“Hội trưởng, em…”, tôi mở miệng, rất muốn đồng ý nhưng lại không muốn đồng ý trước mặt Nam Trúc Du, nhưng lại không nói được lời từ chối ra miệng. Đôi mắt tôi vẫn hướng về bóng dáng của Trúc Du đang đứng ở cửa, nhìn thấy khóe môi anh khẽ nhếch lên nở một nụ cười nhạt rồi cúi đầu, đi ngang qua tôi rồi vào chỗ ngồi.
Ánh mắt của tôi vẫn dán chặt vào anh, nhìn anh vào chỗ, nhìn anh lấy vở ra làm bài tập, đôi mắt long lanh như thủy tinh…
“Tiểu Vũ, chúng ta hẹn hò nhé!”, Mậu Nhất vẫn nắm chặt lấy tay tôi, lắc lắc hỏi. Sau đó, trong tiếng hoan hô của tập thể lớp, tôi bị người ta đẩy vào gần Mậu Nhất.
Tôi muốn mỉm cười, trở thành bạn gái của hội trưởng chẳng phải là điều mà tôi vẫn mong ước hay sao?
“Im lặng có nghĩa là đồng ý rồi nhé! Chúc mừng Mậu Nhất, chúc mừng Tiểu Vũ!”, Mê Cúc đột nhiên đứng lên tuyên bố. Lúc ấy, cả phòng học vang lên tiếng vỗ tay hoan hô, chúc mừng cho tôi, Lâm Xuân Vũ, cuối cùng cũng tìm được hoàng tử của mình.
Những tràng vô tay ầm ầm vang lên, nhưng tôi nghe thấy lòng mình đang thổn thức.
Vol 3. Có phải sẽ li biệt như vậy
“Xem ra hôm nay quả là một ngày tốt lành!”, giọng nói của Mê Cúc vang lên trong tiếng hoan hô vang dội.
Tôi ngoảnh đầu lại, nhìn Mê Cúc bằng ánh mắt khó hiểu, trong lòng cảm thấy thắc thỏm, bất an.
Mê Cúc muốn nói gì vậy nhỉ?
“Nhân lúc mọi người đang vui vẻ, tôi xin công bố luôn một chuyện vui mừng nữa!”, Mê Cúc nháy mắt với tôi rồi nói tiếp: “Mấy ngày trước, bố tôi quyết định sẽ cung cấp một suất học bổng toàn phần cho học sinh xuất sắc của trường ta. Theo như điều kiện về đối tượng thụ hưởng học bổng của bố tôi đưa ra, lớp chúng ta có một học sinh đạt tiêu chuẩn!”
Mê Cúc xoay người lại, ánh mắt lạnh băng quét qua người tôi rồi dừng lại ở người đang cúi đầu chăm chú học bài bên cạnh Minh Đạo Liên.
“Trúc Du, cậu có muốn nhận suất học bổng toàn phần này không?”, Mê Cúc đến bên cạnh Nam Trúc Du, cố tình nhấn mạnh vào hai từ “toàn phần”.
“Có!”, không hề có chút ngạc nhiên nào, Nam Trúc Du liền lập tức nhận lời, mặc dù giọng điệu không hề có chút hào hứng nào nhưng lại vô cùng kiên quyết.
Sự bất an trong lòng tôi càng trở nên nặng nề hơn.
“Tốt lắm!”, Mê Cúc nhìn tôi cười đắc chí, “Vậy thì, Trúc Du, cậu có đồng ý đi Pháp với tôi không? Có được số tiền học bổng lớn như vậy, cậu có thể cùng tôi tới Pháp du học đấy!”
Đi Pháp du học….
Nụ cười gượng gạo trên môi tắt ngấm, tôi ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn Mê Cúc..
Đi Pháp? Mê Cúc sẽ dẫn Trúc Du đi Pháp ư?
Nam Trúc Du sẽ đi Pháp sao? Nam Trúc Du sẽ đến một nơi cách tôi rất xa ư? Như vậy tôi sẽ không được nhìn thấy anh ấy mỗi ngày sao? Tôi vô cùng căng thẳng, nín thở chờ đợi câu trả lời từ Trúc Du.
Thật sự không dám nghĩ, không dám nghĩ nữa! Nếu như Nam Trúc Du đến một nơi xa xôi như vậy, tôi phải làm sao đây?
“Đi Pháp?”, tôi nghe thấy giọng nói kinh ngạc của Minh Đạo Liên.
“Đi Pháp?”, Nam Trúc Du cũng kinh ngạc hỏi lại, vừa hỏi vừa đưa mắt nhìn về phía tôi. Nhưng vừa nhìn thấy bàn tay của Mậu Nhất đặt trên vai tôi, ánh mắt của anh lập tức trở nên lạnh lùng.
Vai tôi khẽ rung lên, chân hơi dịch sang trái để cách xa Mậu Nhất ra một chút. Mậu Nhất ngây người nhìn tôi, nhưng tôi phát hiện ra rằng mình hiện giờ chẳng còn để ý đến tâm trạng và cảm nhận của anh ấy nữa.
Tôi tự nhủ thầm trong bụng: không phải là mình không thích đứng gần Mậu Nhất, chỉ là không muốn làm cho Nam Trúc Du bị kích động, ngộ nhỡ anh ấy vì kích động mà nhận lời của Mê Cúc đi Pháp thì sao?
“Đúng vậy, mấy hôm trước, trường trung học Lenster nổi tiếng của Pháp đã đưa ra lời mời giao lưu giữa hai trường, hi vọng mỗi năm sẽ tiến hành trao đổi học sinh để tăng cường mối quan hệ giao lưu giữa hai trường và quốc gia. Hiệu trưởng trường mình đã đồng ý rồi. Chỉ có điều năm nay là năm đầu tiên bắt tay hợp tác, cho nên hiệu trưởng quyết định chỉ cử hai học sinh sang đó giao lưu học tập, mục tiêu xác định trước mắt là một nam một nữ. Trúc Du, chi bằng hai chúng ta cùng đi, cậu thấy sao?”
“Nhưng mà Trúc Du không biết tiếng Pháp, còn Minh Đạo Liên thì biết tiếng Pháp mà!”, tôi vội vàng nói.
“Không biết tiếng Pháp thì có sao? Trúc Du là người thông minh, đến đó từ từ học cũng được! Hơn nữa chẳng phải đã có tôi rồi sao, tôi sẽ chăm sóc cho cậu ấy!”, Mê Cúc lườm tôi, thản nhiên lên tiếng phản bác.
Hơ….
“Trúc Du không quen đồ ăn của Pháp! Các người xem, anh ấy đã gầy như vậy rồi, nhìn là đã biết sức khỏe không được tốt, làm sao anh ấy có thể tồn tại được trong một môi trường lạ lẫm như vậy?”, tôi cố gắng moi ra một lí do nào đó.
Xin thượng đế hãy giúp con! Thực ra, Nam Trúc Du ăn uống rất dễ, không hề kén chọn, về cơ bản thì chỉ cần là thức ăn thì anh ấy chẳng chê bai gì hết. Hơn nữa, xét về vấn đề sức khỏe, mặc dù Nam Trúc Du trông có vẻ hơi gầy, nhưng theo như anh ấy từng nói thì đã 10 năm nay anh ấy chưa từng phải vào bệnh viện lần nào. Bởi vì tiền khám chữa bệnh, tiền thuốc thang quá đắt đỏ nên ý chí mạnh mẽ của anh không cho phép bản thân anh ấy bị ốm sơ sơ chứ càng không nói đến chuyện phải vào bệnh viện.
“Tiểu Vũ, cậu lo nghĩ hơi quá rồi. Đồ ăn của Pháp có thể nói là nổi tiếng ngon trên thế giới! Hơn nữa, cứ cho là Trúc Du có không quen đồ ăn thì cũng có sao? Bố tôi đã nói trước rồi, nếu như không ăn quen thức ăn của Pháp, bố tôi sẽ cho đầu bếp đi theo chúng tôi ra nước ngoài. À đúng rồi, còn có cả bác sĩ nữa! Bố tôi đã liên hệ với các bác sĩ ở bệnh viện cạnh trường Thần Nam đến làm bác sĩ tư cho chúng tôi rồi. Vì thế, về vấn đề sức khỏe, Tiểu Vũ không cần phải lo lắng đâu!”, Mê Cúc đắc chí nói.
Hài…thôi được rồi, Mê Cúc là một người mạnh mẽ vô địch mà! Nhưng mà….
“Đi Pháp thì có gì hay chứ? Người thì không quen, hơn nữa bên đó đến một người bạn cũng chẳng có, làm sao mà dễ chịu bằng ở trong nước được! Ở đây, ít nhất bên cạnh còn có người thân và bạn bè!”, tôi vẫn không chịu thua cuộc.
“Tôi không có người thân!”, người lên tiếng lần này là Nam Trúc Du, giọng nói lạnh nhạt như gió nhẹ thoảng qua, “Còn về bạn bè, Đạo Liên…”
Trúc Du ngoảnh đầu nhìn Minh Đạo Liên vẫn đang ngồi trầm ngâm bên cạnh hỏi: “Khi nào rảnh rỗi cậu sẽ đến Pháp thăm tôi chứ?”
Như vậy là sao?
Người tôi như đang run lên, hoang mang nhìn Nam Trúc Du. Không phải anh ấy định nhận lời mời đi Pháp của Mê Cúc đấy chứ?
Không, không được….
Tôi nhìn Minh Đạo Liên đầy hi vọng, hi vọng anh ấy lắc đầu, kiên quyết nói “Không”, nếu như Minh Đạo Liên không đi thăm Trúc Du, vậy thì cậu ấy có đi Pháp nữa không?
“Không được!”, Minh Đạo Liên quả nhiên lắc đầu từ chối, “Trúc Du không được đi đâu hết! Cậu ta phải ở bên cạnh tôi! Đồ yêu quái, cô mau biến đi!”
“Tại sao không được?”, Mê Cúc nhướn mày nhìn Mê Cúc, gằn giọng nói từng tiếng một: “Cậu vẫn còn tính toán món nợ 500 vạn đó sao? Tôi có thể trả giúp cậu ấy! Chỉ cần Trúc Du đồng ý đi Pháp với tôi!”
“Cái gì?”, cả tôi và Minh Đạo Liên cùng kêu lên.
Vẻ mặt của Mê Cúc càng trở nên đắc ý, cô ấy khẽ gật đầu, rồi quay sang nói với Trúc Du: “Cậu sẽ đi Pháp cùng tôi chứ? Tôi thực sự rất muốn cùng đi với cậu!”
Một hồi lâu sao…
“Cứ như vậy đi! Mê Cúc, tôi sẽ cùng đi Pháp với cậu!”, tôi nghe thấy giọng nói của Nam Trúc Du rất nhẹ, rất nhẹ thoảng qua trong không gian.
Tôi cũng nghe thấy nhịp đập trái tim mình đã dừng lại.
Thế giới bỗng nhiên trở nên quá yên lặng, yên lặng tới mức ngột ngạt, ngột ngạt tới mức nghẹt thở…
Tôi muốn kêu gào thật lớn bất chấp tất cả, muốn bỏ chạy thật nhanh ra khỏi cái nơi ngột ngạt này.
“Thu Mê Cúc, sao lúc nào cậu cũng như vậy? Từ nhỏ đến lớn, cậu lúc nào cũng thích cướp đi những thứ mà tôi yêu thích: đồ chơi tôi thích, sách báo tôi thích, còn cả người mà tôi thích…Cậu thừa biết tôi thích hội trưởng Mậu Nhất, thế là cả ngày cậu cứ bám lấy anh ấy không rời nửa bước. Như vậy tôi cũng có thể nhắm mắt cho qua, thế mà bây giờ cậu còn muốn cướp đi Nam Trúc Du, lôi kéo anh ấy đến Pháp là sao?”, tôi thật sự đã gào thét, điên cuồng gào thét, bất chấp tất cả mọi thứ.
Nam Trúc Du sẽ ra đi, anh ấy sẽ đi cùng với Mê Cúc đến Pháp. Mê Cúc cũng sẽ đi, cô ấy sẽ đi cùng Nam Trúc Du đến Pháp…
Ngoài việc gào thét, tôi không biết phải dùng cách gì để trút hết tâm trạng của mình lúc này. Trái tim tôi đang đau, đau lắm!
“Tiểu Vũ…”, hội trưởng Mậu Nhất căng thẳng nhìn tôi. Anh đưa tay ra, kéo tôi vào lòng, “Tiểu Vũ! Tiểu Vũ à!”
Anh ấy liên tục gọi tên tôi, hết lần này đến lần khác.
“Tiểu Vũ, trong mắt cậu, tôi chỉ là người như vậy sao? Chỉ là người thích cướp đi những thứ mà cậu yêu quý sao?”, lần đầu tiên trong đời tôi cảm nhận được sự đau thương trên khuôn mặt của Mê Cúc.
Không, đương nhiên là không. Mê Cúc trong mắt tôi mặc dù có hơi tùy tiện, kiêu ngạo nhưng vẫn là một người bạn rất lương thiện, rất chân thành.
“Đúng!”, tôi cắn chặt môi đáp. Nam Trúc Du quyết định nhận lời đi pháp với Mê Cúc đã khiến cho tôi hoàn toàn sụp đổ, vì vậy mặc kệ trong lòng có nghĩ thế nào tôi cũng vẫn gật đầu đáp lại câu hỏi của Mê Cúc.
“Nhưng người mà tôi muốn dẫn đi là Nam Trúc Du mà!”, Mê Cúc đau đớn nói, “Tôi đâu có mang người yêu thương của cậu ra đi?”
Người mà tôi muốn dẫn đi là Nam Trúc Du mà……Tôi đâu có mang người yêu thương của cậu ra đi
Đúng vậy…
Câu nói của Mê Cúc khiến cho tôi cứng đờ người lại.
“Đúng thế! Tiểu Vũ à, Mê Cúc không phải là người như vậy đâu!”, Nam Trúc Du khẽ lên tiếng phản bác tôi.
Đây là lần đầu tiên Nam Trúc Du phản bác lại tôi, lại là bởi vì một người con gái khác….
“Mê Cúc sẽ không lừa tôi đâu!”, Nam Trúc Du nhìn tôi, đôi mắt thuôn dài quyến rũ chất chứa một nỗi đau đớn sâu sắc…. “Hơn nữa đi Pháp là quyết định của tôi!”
“Đúng vậy! Trúc Du à, chúng ta sẽ cùng nhau đi Pháp!”, nói dứt lời, Mê Cúc hài lòng cúi đầu, khẽ đặt mọt nụ hôn lên đôi môi của Trúc Du.
Khoảng khắc ấy, lớp học quyến rũ như vỡ tung ra. Tất cả mọi người đều reo lên, trừ tôi….
Thế giới của tôi như đã đổ sập xuống dưới chân rồi!
Tại sao mọi thứ trước mắt tôi trở nên mơ hồ như vậy?
Tôi quay người, lao vào vòng tay của hội trưởng Mậu Nhất.
Đủ rồi, thế là đủ lắm rồi, Lâm Xuân Vũ ạ!
Nam Trúc Du hiện giờ, đã không còn bên cạnh tôi nữa! Anh ấy đã nói tạm biệt với tôi, anh ấy đã trả lại chiếc vòng cho tôi, anh ấy muốn đi Pháp với Mê Cúc, anh ấy sẽ không bao giờ nhìn thấy sự đau thương và buồn bã trong mắt tôi nữa…
Anh ấy cũng không bao giờ để ý đến sự đau thương và buồn bã của tôi nữa.
Thế là đủ lắm rồi Lâm Xuân Vũ ạ! Đừng khóc! Đừng để anh ấy nhìn thấy mình khóc!
Tôi nép vào lòng Mậu Nhất, rất lâu….rất lâu….
Vol 3. Có phải sẽ li biệt như vậy
“Xem ra hôm nay quả là một ngày tốt lành!”, giọng nói của Mê Cúc vang lên trong tiếng hoan hô vang dội.
Tôi ngoảnh đầu lại, nhìn Mê Cúc bằng ánh mắt khó hiểu, trong lòng cảm thấy thắc thỏm, bất an.
Mê Cúc muốn nói gì vậy nhỉ?
“Nhân lúc mọi người đang vui vẻ, tôi xin công bố luôn một chuyện vui mừng nữa!”, Mê Cúc nháy mắt với tôi rồi nói tiếp: “Mấy ngày trước, bố tôi quyết định sẽ cung cấp một suất học bổng toàn phần cho học sinh xuất sắc của trường ta. Theo như điều kiện về đối tượng thụ hưởng học bổng của bố tôi đưa ra, lớp chúng ta có một học sinh đạt tiêu chuẩn!”
Mê Cúc xoay người lại, ánh mắt lạnh băng quét qua người tôi rồi dừng lại ở người đang cúi đầu chăm chú học bài bên cạnh Minh Đạo Liên.
“Trúc Du, cậu có muốn nhận suất học bổng toàn phần này không?”, Mê Cúc đến bên cạnh Nam Trúc Du, cố tình nhấn mạnh vào hai từ “toàn phần”.
“Có!”, không hề có chút ngạc nhiên nào, Nam Trúc Du liền lập tức nhận lời, mặc dù giọng điệu không hề có chút hào hứng nào nhưng lại vô cùng kiên quyết.
Sự bất an trong lòng tôi càng trở nên nặng nề hơn.
“Tốt lắm!”, Mê Cúc nhìn tôi cười đắc chí, “Vậy thì, Trúc Du, cậu có đồng ý đi Pháp với tôi không? Có được số tiền học bổng lớn như vậy, cậu có thể cùng tôi tới Pháp du học đấy!”
Đi Pháp du học….
Nụ cười gượng gạo trên môi tắt ngấm, tôi ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn Mê Cúc..
Đi Pháp? Mê Cúc sẽ dẫn Trúc Du đi Pháp ư?
Nam Trúc Du sẽ đi Pháp sao? Nam Trúc Du sẽ đến một nơi cách tôi rất xa ư? Như vậy tôi sẽ không được nhìn thấy anh ấy mỗi ngày sao? Tôi vô cùng căng thẳng, nín thở chờ đợi câu trả lời từ Trúc Du.
Thật sự không dám nghĩ, không dám nghĩ nữa! Nếu như Nam Trúc Du đến một nơi xa xôi như vậy, tôi phải làm sao đây?
“Đi Pháp?”, tôi nghe thấy giọng nói kinh ngạc của Minh Đạo Liên.
“Đi Pháp?”, Nam Trúc Du cũng kinh ngạc hỏi lại, vừa hỏi vừa đưa mắt nhìn về phía tôi. Nhưng vừa nhìn thấy bàn tay của Mậu Nhất đặt trên vai tôi, ánh mắt của anh lập tức trở nên lạnh lùng.
Vai tôi khẽ rung lên, chân hơi dịch sang trái để cách xa Mậu Nhất ra một chút. Mậu Nhất ngây người nhìn tôi, nhưng tôi phát hiện ra rằng mình hiện giờ chẳng còn để ý đến tâm trạng và cảm nhận của anh ấy nữa.
Tôi tự nhủ thầm trong bụng: không phải là mình không thích đứng gần Mậu Nhất, chỉ là không muốn làm cho Nam Trúc Du bị kích động, ngộ nhỡ anh ấy vì kích động mà nhận lời của Mê Cúc đi Pháp thì sao?
“Đúng vậy, mấy hôm trước, trường trung học Lenster nổi tiếng của Pháp đã đưa ra lời mời giao lưu giữa hai trường, hi vọng mỗi năm sẽ tiến hành trao đổi học sinh để tăng cường mối quan hệ giao lưu giữa hai trường và quốc gia. Hiệu trưởng trường mình đã đồng ý rồi. Chỉ có điều năm nay là năm đầu tiên bắt tay hợp tác, cho nên hiệu trưởng quyết định chỉ cử hai học sinh sang đó giao lưu học tập, mục tiêu xác định trước mắt là một nam một nữ. Trúc Du, chi bằng hai chúng ta cùng đi, cậu thấy sao?”
“Nhưng mà Trúc Du không biết tiếng Pháp, còn Minh Đạo Liên thì biết tiếng Pháp mà!”, tôi vội vàng nói.
“Không biết tiếng Pháp thì có sao? Trúc Du là người thông minh, đến đó từ từ học cũng được! Hơn nữa chẳng phải đã có tôi rồi sao, tôi sẽ chăm sóc cho cậu ấy!”, Mê Cúc lườm tôi, thản nhiên lên tiếng phản bác.
Hơ….
“Trúc Du không quen đồ ăn của Pháp! Các người xem, anh ấy đã gầy như vậy rồi, nhìn là đã biết sức khỏe không được tốt, làm sao anh ấy có thể tồn tại được trong một môi trường lạ lẫm như vậy?”, tôi cố gắng moi ra một lí do nào đó.
Xin thượng đế hãy giúp con! Thực ra, Nam Trúc Du ăn uống rất dễ, không hề kén chọn, về cơ bản thì chỉ cần là thức ăn thì anh ấy chẳng chê bai gì hết. Hơn nữa, xét về vấn đề sức khỏe, mặc dù Nam Trúc Du trông có vẻ hơi gầy, nhưng theo như anh ấy từng nói thì đã 10 năm nay anh ấy chưa từng phải vào bệnh viện lần nào. Bởi vì tiền khám chữa bệnh, tiền thuốc thang quá đắt đỏ nên ý chí mạnh mẽ của anh không cho phép bản thân anh ấy bị ốm sơ sơ chứ càng không nói đến chuyện phải vào bệnh viện.
“Tiểu Vũ, cậu lo nghĩ hơi quá rồi. Đồ ăn của Pháp có thể nói là nổi tiếng ngon trên thế giới! Hơn nữa, cứ cho là Trúc Du có không quen đồ ăn thì cũng có sao? Bố tôi đã nói trước rồi, nếu như không ăn quen thức ăn của Pháp, bố tôi sẽ cho đầu bếp đi theo chúng tôi ra nước ngoài. À đúng rồi, còn có cả bác sĩ nữa! Bố tôi đã liên hệ với các bác sĩ ở bệnh viện cạnh trường Thần Nam đến làm bác sĩ tư cho chúng tôi rồi. Vì thế, về vấn đề sức khỏe, Tiểu Vũ không cần phải lo lắng đâu!”, Mê Cúc đắc chí nói.
Hài…thôi được rồi, Mê Cúc là một người mạnh mẽ vô địch mà! Nhưng mà….
“Đi Pháp thì có gì hay chứ? Người thì không quen, hơn nữa bên đó đến một người bạn cũng chẳng có, làm sao mà dễ chịu bằng ở trong nước được! Ở đây, ít nhất bên cạnh còn có người thân và bạn bè!”, tôi vẫn không chịu thua cuộc.
“Tôi không có người thân!”, người lên tiếng lần này là Nam Trúc Du, giọng nói lạnh nhạt như gió nhẹ thoảng qua, “Còn về bạn bè, Đạo Liên…”
Trúc Du ngoảnh đầu nhìn Minh Đạo Liên vẫn đang ngồi trầm ngâm bên cạnh hỏi: “Khi nào rảnh rỗi cậu sẽ đến Pháp thăm tôi chứ?”
Như vậy là sao?
Người tôi như đang run lên, hoang mang nhìn Nam Trúc Du. Không phải anh ấy định nhận lời mời đi Pháp của Mê Cúc đấy chứ?
Không, không được….
Tôi nhìn Minh Đạo Liên đầy hi vọng, hi vọng anh ấy lắc đầu, kiên quyết nói “Không”, nếu như Minh Đạo Liên không đi thăm Trúc Du, vậy thì cậu ấy có đi Pháp nữa không?
“Không được!”, Minh Đạo Liên quả nhiên lắc đầu từ chối, “Trúc Du không được đi đâu hết! Cậu ta phải ở bên cạnh tôi! Đồ yêu quái, cô mau biến đi!”
“Tại sao không được?”, Mê Cúc nhướn mày nhìn Mê Cúc, gằn giọng nói từng tiếng một: “Cậu vẫn còn tính toán món nợ 500 vạn đó sao? Tôi có thể trả giúp cậu ấy! Chỉ cần Trúc Du đồng ý đi Pháp với tôi!”
“Cái gì?”, cả tôi và Minh Đạo Liên cùng kêu lên.
Vẻ mặt của Mê Cúc càng trở nên đắc ý, cô ấy khẽ gật đầu, rồi quay sang nói với Trúc Du: “Cậu sẽ đi Pháp cùng tôi chứ? Tôi thực sự rất muốn cùng đi với cậu!”
Một hồi lâu sao…
“Cứ như vậy đi! Mê Cúc, tôi sẽ cùng đi Pháp với cậu!”, tôi nghe thấy giọng nói của Nam Trúc Du rất nhẹ, rất nhẹ thoảng qua trong không gian.
Tôi cũng nghe thấy nhịp đập trái tim mình đã dừng lại.
Thế giới bỗng nhiên trở nên quá yên lặng, yên lặng tới mức ngột ngạt, ngột ngạt tới mức nghẹt thở…
Tôi muốn kêu gào thật lớn bất chấp tất cả, muốn bỏ chạy thật nhanh ra khỏi cái nơi ngột ngạt này.
“Thu Mê Cúc, sao lúc nào cậu cũng như vậy? Từ nhỏ đến lớn, cậu lúc nào cũng thích cướp đi những thứ mà tôi yêu thích: đồ chơi tôi thích, sách báo tôi thích, còn cả người mà tôi thích…Cậu thừa biết tôi thích hội trưởng Mậu Nhất, thế là cả ngày cậu cứ bám lấy anh ấy không rời nửa bước. Như vậy tôi cũng có thể nhắm mắt cho qua, thế mà bây giờ cậu còn muốn cướp đi Nam Trúc Du, lôi kéo anh ấy đến Pháp là sao?”, tôi thật sự đã gào thét, điên cuồng gào thét, bất chấp tất cả mọi thứ.
Nam Trúc Du sẽ ra đi, anh ấy sẽ đi cùng với Mê Cúc đến Pháp. Mê Cúc cũng sẽ đi, cô ấy sẽ đi cùng Nam Trúc Du đến Pháp…
Ngoài việc gào thét, tôi không biết phải dùng cách gì để trút hết tâm trạng của mình lúc này. Trái tim tôi đang đau, đau lắm!
“Tiểu Vũ…”, hội trưởng Mậu Nhất căng thẳng nhìn tôi. Anh đưa tay ra, kéo tôi vào lòng, “Tiểu Vũ! Tiểu Vũ à!”
Anh ấy liên tục gọi tên tôi, hết lần này đến lần khác.
“Tiểu Vũ, trong mắt cậu, tôi chỉ là người như vậy sao? Chỉ là người thích cướp đi những thứ mà cậu yêu quý sao?”, lần đầu tiên trong đời tôi cảm nhận được sự đau thương trên khuôn mặt của Mê Cúc.
Không, đương nhiên là không. Mê Cúc trong mắt tôi mặc dù có hơi tùy tiện, kiêu ngạo nhưng vẫn là một người bạn rất lương thiện, rất chân thành.
“Đúng!”, tôi cắn chặt môi đáp. Nam Trúc Du quyết định nhận lời đi pháp với Mê Cúc đã khiến cho tôi hoàn toàn sụp đổ, vì vậy mặc kệ trong lòng có nghĩ thế nào tôi cũng vẫn gật đầu đáp lại câu hỏi của Mê Cúc.
“Nhưng người mà tôi muốn dẫn đi là Nam Trúc Du mà!”, Mê Cúc đau đớn nói, “Tôi đâu có mang người yêu thương của cậu ra đi?”
Người mà tôi muốn dẫn đi là Nam Trúc Du mà……Tôi đâu có mang người yêu thương của cậu ra đi
Đúng vậy…
Câu nói của Mê Cúc khiến cho tôi cứng đờ người lại.
“Đúng thế! Tiểu Vũ à, Mê Cúc không phải là người như vậy đâu!”, Nam Trúc Du khẽ lên tiếng phản bác tôi.
Đây là lần đầu tiên Nam Trúc Du phản bác lại tôi, lại là bởi vì một người con gái khác….
“Mê Cúc sẽ không lừa tôi đâu!”, Nam Trúc Du nhìn tôi, đôi mắt thuôn dài quyến rũ chất chứa một nỗi đau đớn sâu sắc…. “Hơn nữa đi Pháp là quyết định của tôi!”
“Đúng vậy! Trúc Du à, chúng ta sẽ cùng nhau đi Pháp!”, nói dứt lời, Mê Cúc hài lòng cúi đầu, khẽ đặt mọt nụ hôn lên đôi môi của Trúc Du.
Khoảng khắc ấy, lớp học quyến rũ như vỡ tung ra. Tất cả mọi người đều reo lên, trừ tôi….
Thế giới của tôi như đã đổ sập xuống dưới chân rồi!
Tại sao mọi thứ trước mắt tôi trở nên mơ hồ như vậy?
Tôi quay người, lao vào vòng tay của hội trưởng Mậu Nhất.
Đủ rồi, thế là đủ lắm rồi, Lâm Xuân Vũ ạ!
Nam Trúc Du hiện giờ, đã không còn bên cạnh tôi nữa! Anh ấy đã nói tạm biệt với tôi, anh ấy đã trả lại chiếc vòng cho tôi, anh ấy muốn đi Pháp với Mê Cúc, anh ấy sẽ không bao giờ nhìn thấy sự đau thương và buồn bã trong mắt tôi nữa…
Anh ấy cũng không bao giờ để ý đến sự đau thương và buồn bã của tôi nữa.
Thế là đủ lắm rồi Lâm Xuân Vũ ạ! Đừng khóc! Đừng để anh ấy nhìn thấy mình khóc!
Tôi nép vào lòng Mậu Nhất, rất lâu….rất lâu….
Chị cả, biểu hiện thích một người không giống như biểu hiện bây giờ của cậu đâu! Hay là cậu cứ nghĩ cho kĩ đi, trong lòng của cậu, người mà cậu thực sự thích là Nam Trúc Du hay là Mậu Nhất? Cho dù thế nào, trong hai người đó cậu chỉ được chọn một. Mà đã lựa chọn rồi thì đừng do dự nữa! Nếu như thái độ này của cậu cứ tiếp diễn thì cuối cùng chỉ khiến cho tất cả mọi người cùng tổn thương mà thôi!
Một mình ở trong căn phòng rộng, cảm giác thật trống trải.
Tôi ngồi một mình trên ghế sô pha, câu nói của Zoey liên tục vang lên trong đầu. Những lời Zoey nói chẳng khác gì những cái gai sắc nhọn đâm sâu vào lồng ngực tôi, mặc cho tôi có có gắng để rút chúng ra nhưng vẫn không sao rút được….
Thích một người là như thế nào?
Thái độ nói chuyện của Zoey cứ luẩn quẩn trong đầu tôi? Thái độ của tôi như vậy là sai ư? Rõ ràng là tôi thích hội trưởng Mậu Nhất, rõ ràng là tôi chưa hề thay đổi, rõ ràng là tôi đã nói với hội trưởng Mậu Nhất rằng Trúc Du không phải là bạn trai của tôi, thậm chí còn nói trước mặt Nam Trúc Du nữa….
Trong đầu tôi vụt hiện lên những cảnh tượng diễn ra hồi sáng. Nam Trúc Du hào hứng đẩy cửa bước vào, thân mật gọi tôi đi chơi, thế mà lại phải nghe câu nói tàn nhẫn ấy. Khuôn mặt đầy bi thương của anh cứ lởn vởn trong đầu tôi, khiến cho trái tim tôi như ngừng đập….
“Nam…..Trúc….Du…”
Tôi vùi đầu vào hai đầu gối, lí nhí gọi tên anh, mọi suy nghĩ như bị đình trệ lại.
“Reng…reng…”, chiếc điện thoại đặt trên bàn tự nhiên kêu lên chói tai.
“Đại tiểu thư, không hay rồi, Tùng Bình và cái cậu đẹp trai đó đánh nhau rồi! Một mình tôi không cản họ lại được, cô mau mau về nhà đi!”, tôi nhận được điện thoại từ một đệ tử của bố, trong điện thoại, cậu ta hốt hoảng nói.
Cậu đẹp trai…hình như từ sau lần vượt qua thử thách thứ nhất của bố, mọi người trong nhà đều gọi Nam Trúc Du như vậy.
“Nam Trúc Du và Tùng Bình đang đánh nhau á?”, tôi bật như lò xo khỏi ghế sô pha.
“Đúng vậy, đại tiểu thư, chúng tôi hoàn toàn không thể ngăn cản họ được, cô mau về nhà đi!”, người ở đầu dây bên kia lo lắng thúc giục tôi.
“Các người sao lại không ngăn chặn nổi? Người trong nhà nhiều như vậy, sao lại không ngăn nổi bọn họ?”, trong đầu tôi vụt hiện lên cảnh tượng Nam Trúc Du bị Tùng Bình đánh cho bầm dập. Không, không đúng, Nam Trúc Du và Tùng Bình sao lại đánh nhau chứ?
Lâm Xuân Vũ, mày phải bình tĩnh đã! Tùng Bình mặc dù tính cách nóng nảy nhưng tuyệt đối không phải là loại người tùy tiện đánh người. Hơn nữa, chẳng phải Tùng Bình vẫn rất thích Nam Trúc Du hay sao?
“Tại sao Tùng Bình lại đánh Nam Trúc Du?”, tôi vừa đi giày vừa cố gắng kiểm soát âm lượng của mình trong điện thoại.
Bởi vì Nam Trúc Du đã vượt qua thử thách của bố nên bố tuyên bố tôi và anh ấy có thể đính hôn sao? Không thể nào! Tùng Bình là một người giữ chữ tín, nếu Nam Trúc Du đã vượt qua thử thách rồi thì Tùng Bình sẽ tâm phục khẩu phục tiếp nhận chuyện này thôi!
Dù sao thì, tôi không thể tin được rằng một người đối xử với ai cũng rất mực dịu dàng, thỉnh thoảng còn giả bộ tội nghiệp như Nam Trúc Du lại có thể đánh nhau với người khác.
“Không phải là Tùng Bình, mà là cậu đẹp trai đó ra tay trước!”, giọng nói từ trong điện thoại càng to hơn, “Đại tiểu thử, mau quay về đi, lão gia không hề có ý ngăn cản hai người này lại, những người khác cũng đành phải đứng sang một bên. Đại tiểu thư, nếu như cô không về kịp, tôi e cái cậu đẹp trai kia…”
Anh ta chưa kịp nói xong thì tôi đã ngắt điện thoại rồi lao nhanh ra cổng.
Không phải là Tùng Bình, mà là cậu đẹp trai đó ra tay trước!
Đại tiểu thư, nếu như cô không về kịp, tôi e cái cậu đẹp trai kia…
Nam Trúc Du ra tay đánh Tùng Bình trước ư? Tại sao, tại sao một người dịu dàng như Nam Trúc Du lại ra tay đánh người như vậy? Tại sao bố ở đó mà không ra tay ngăn cản? Câu nói vừa nãy là có ý gì, nếu như tôi không nhanh về thì sẽ có chuyện gì xảy ra? Cái tên Nam Trúc Du này, anh ta rốt cuộc đang định làm gì vậy hả?
Tôi càng nghĩ càng lo lắng, liên tục thúc giục lái xe vượt ba bốn cái đèn đỏ. Đáng ghét thật, từ trước đến nay chưa bao giờ ghét bố đến như vậy, nếu như chẳng phải bố cho xây nhà ở sâu trong núi thì giờ tôi đã có thể về nhà nhanh hơn nhiều rồi.
“Nam Trúc Du…Nam Trúc Du…. Nam Trúc Du ơi…”, xe vừa đậu trước cửa nhà là tôi liền lao ra, hét tướng lên và xông thẳng vào cổng. Vào đến phòng khách, tôi chỉ nhìn thấy mấy cô người giúp việc đang dọn dẹp đống đổ nát trên sàn, chẳng thấy bóng dáng Nam Trúc Du đâu cả.
“Nam Trúc Du đâu rồi?”, tôi sốt tuột túm lấy một cô giúp việc, hỏi, “Còn cả bố tôi nữa… Tùng Bình đâu? Bọn họ đâu cả rồi? Nam Trúc Du anh ấy…”
Chắc không phải anh ấy bị thương nặng nên phải vào viện rồi chứ? Trong đầu tôi lại hiện lên hình ảnh Nam Trúc Du nằm yên trên giường bệnh, thoi thóp thở…
“Bọn họ đi đâu cả rồi?”, sự nóng ruột khiến cho tôi không sao kiểm soát được tâm trạng của mình, tôi nắm chặt lấy tay cô giúp việc, gào lên.
“Đại….đại tiểu thư, xin lỗi, tôi không biết…”, cô giúp việc xưa nay chưa từng thấy tôi nổi cáu như vậy bao giờ, nay bỗng nhìn thấy bộ dạng này của tôi nên vô cùng hoảng sợ, liên tục cúi đầu xin lỗi, rồi vội vàng biến mất khỏi phòng khách.
“Đáng ghét! Đừng đi, nói cho tôi biết Nam Trúc Du…”
“Tiểu Vũ”, giọng nói của bố vang lên từ phía cầu thang.
“Bố, Trúc Du đâu rồi?”, tôi ngoảnh đầu nhìn bố, sốt ruột hỏi, “Bố, sao bố lại như vậy? Sao bố không ngăn họ lại? Bố thừa biết rằng anh ấy sẽ bị thương, tại sao không ngăn cản bọn họ? Anh ấy bây giờ ở đâu rồi? Tình hình ra sao?”
“Anh ấy? Anh ấy nào? Tùng Bình hay Nam Trúc Du?”, vẻ mặt của bố rất điềm tĩnh, trái ngược với thái độ nóng ruột của tôi, “à, người con lo lắng chắc là Tùng Bình chứ gì? Dù sao thì con và Nam Trúc Du cũng đâu phải đang chính thức hẹn hò. Vì vậy, nếu xét từ góc độ bạn bè mà nói thì con phải có tình cảm sâu sắc với Tùng Bình hơn chứ nhỉ!”
“Bố à…”, tôi tức tối gào lên, “Bố thừa hiểu là người con lo lắng là ai mà! Nam Trúc Du hiện giờ ở đâu rồi?”
“À, hóa ra con lo cho cái cậu đẹp trai đó à?”, bố tỏ vẻ như chợt hiểu ra vấn đề.
“Bố ơi…”, tôi nóng ruột đến phát điên rồi.
“Lâm Xuân Vũ con bình tĩnh lại đi!”, trong phòng khách, tiếng quát của bố vang lên. Bố nhìn tôi giận giữ, tiếp tục quát: “Theo con thì Tùng Bình có đánh cho thằng nhóc đó một trận nhừ tử không?”
Hơ, tôi chợt khựng lại: Đúng vậy, Tùng Bình sẽ không làm như vậy đâu! Tùng Bình mặc dù rất nóng nảy nhưng không phải là người hơi tí thì động chân động tay đánh người.
“Con xin lỗi”, tôi lí nhí xin lỗi bố, “Nhưng mà….”
“Yên tâm đi, thằng nhóc đó không chết được đâu!”, bố tôi bực mình nói.
“Phù…”, tôi thở phào nhẹ nhõm, cũng còn may, Nam Trúc Du không làm sao.
“Nhưng mà…”, bố tôi tiếp tục nói, “Mặc dù không chết nhưng cũng cách cái chết không xa…”
“Á…”, tôi còn chưa kịp vui mừng thì tim đã giật thon thót.
“Bố à…”, tôi ngẩng đầu lên, trợn mắt nhìn bố, “Tùng Bình rốt cuộc đã làm gì Nam Trúc Du rồi?”
“Sao? Trong trí nhớ của ta thì hình như Tùng Bình có cho thằng nhóc đó mấy cú đấm móc và mấy cú đấm thẳng, sau đó bồi thêm mấy cái đá xoáy, quật ngã qua vai, cuối cùng là…”
Hơ, trán tôi toát mồ hôi hột. Tôi phải thừa nhận ra mình quá ngốc, để bố trêu chọc đến giờ mới nhận ra.
“Con biết Nam Trúc Du là người tốt nhất trong vũ trụ này, anh ấy sao có thể chủ động ra tay đánh người cơ chứ”, tôi lườm bố một cái rồi nói tiếp: “Bố à, sao bố lại không ngăn Tùng Bình lại?”
“Tại sao lại phải ngăn?”, bố vừa nhìn tôi vừa lấy trong túi ra một cái vòng bạc, nói: “Cái tên đó đến đây là vì cái này, nói rằng không xứng với con, không làm con rể của nhà họ Lâm nữa, bảo con và cái tên nhà họ Mậu kia hãy đối xử với nhau cho tốt, sau đó nói cái gì đó đại loại như tạm biệt ấy!”
Như vậy là sao….
Trái tim tôi đang co giật, cảm giác như sắp có một cơn đau dữ dội ập đến.
Bố nói Nam Trúc Du đến là vì cái vòng bạc này, Nam Trúc Du không muốn làm con rể của nhà họ Lâm nữa, Nam Trúc Du bảo tôi và hội trưởng Mậu Nhất hãy đối xử với nhau cho tốt, Nam Trúc Du nói tạm biệt…
“Tạm biệt là có ý gì?”
Tôi cảm thấy toàn thân lạnh toát. Hơi lạnh ấy nhanh chóng len vào trong trái tim, lạnh tới mức khiến cho dòng máu trong người tôi như đông cứng lại.
Nam Trúc Du nói tạm biệt là có ý gì?
“Sao thế con gái. Nghe thấy những điều này có phải con cảm thấy rất tức tối không?”, bố không nhận ra sự khác thường trên khuôn mặt tôi, bất mãn nói: “Cái thằng nhóc con láo toét, ta phải chuẩn bị tâm lí mất bao lâu mới có thể chấp nhận được một đứa con rể nghèo kiết xác như nó, kết quả là nó lại dám chạy đến nói với ta rằng không muốn làm con rể nhà họ Lâm nữa! Có nhầm không chứ?”
“Bố ơi, đừng nói anh ấy như vậy, anh ấy là người tốt!”, không hiểu tại sao, tâm trạng của tôi lại rối tung hết cả, chỉ biết nói có mỗi câu này.
“Làm sao, cái tên đó không cần con nữa rồi, con còn nói đỡ cho nó à?”, bố nhìn tôi rất lâu rồi hắng giọng: “Thôi được rồi, coi như bố nói sai! Thật là…Ranh con, nuôi con lâu như vậy mà chưa từng thấy con căng thẳng với bố như vậy! Con với thằng nhóc ấy hẹn hò chưa được bao lâu mà đã trao cả trái tim cho nó rồi đấy!”
“Chúng con không hẹn hò”, tôi cúi đầu, khẽ nói.
“Cái gì?”, bố tôi nhíu mày, hình như chưa nghe rõ câu nói của tôi.
“Con nói rằng con và anh ấy không hẹn hò với nhau!”, tôi cố gắng gào to.
Không khí chìm vào sự yên lặng.
“Con gái, có phải thằng nhóc ấy đột nhiên bỏ con nên con bị sốc không hả?”, rất lâu sau bố mới đưa tay ra, xoa xoa đầu tôi, vẻ mặt căng thẳng, “Hay là con bị sốt rồi?”
“Chúng con không hề hẹn hò, vì vậy bố à, từ nay về sau bố đừng nhắc đến người đó trước mặt con nữa!”, trái tim tôi như bị ai đó vò nát, không muốn nghĩ đến bất kì thứ gì khác, chỉ muốn lập tức ra đi, tìm đến một nơi yên tĩnh không bóng người để nghĩ về chuyện ra đi của Nam Trúc Du.
“Nhưng mà con gái à…”
“Bố ơi, con đi trước đây…”, không để bố kịp nói hết, tôi liền quay người bỏ đi. Nhưng vừa đi đến cổng, tôi liền ngoảnh đầu lại, “Bố ơi, không phải bố bảo rằng Nam Trúc Du đã đưa cho bố một cái vòng tay sao?”
Tôi chìa tay về phía bố.
“Ừ ừ, đây này!”, bố nhìn tôi khó hiểu rồi đặt chiếc vòng vào lòng bàn tay tôi.
Tôi nghĩ có lẽ biểu cảm trên mặt tôi lúc này trong mắt bố là cực kì kì lạ, bởi vì tôi thậm chí có thể nhìn thấy sự lo lắng chưa từng thấy trong ánh mắt của bố. Tôi rất muốn mỉm cười cho bố yên tâm, nhưng mà…
Bố ơi, con xin lỗi! Tôi đột nhiên phát hiện ra rằng “cười” cũng là một việc khó khăn.
Tại sao lại như vậy?
Vol 2. Sự tỏ tình đột ngột của hội trưởng
Chiếc vòng bạc…những nét khắc tinh xảo…
Tôi nhớ lại cái buổi tối hôm ở chợ đêm đó, trong chợ đêm huyên náo, tôi đã tặng cho Nam Trúc Du chiếc vòng này. Khuôn mặt đỏ ửng của anh lúc đó, trông thật là dễ thương! Anh đột nhiên nhìn tôi thật cảm động, “Tiểu Vũ, em yên tâm, anh nhất định sẽ giữ gìn chiếc vòng này! Kể từ bây giờ, anh thề sẽ chăm sóc em trọn đời trọn kiếp!”
Nói rằng sẽ bảo vệ tôi suốt đời suốt kiếp, sao còn nói tạm biệt với tôi?
Tạm biệt…là không bao giờ gặp lại nữa hay sao?
Nam Trúc Du, anh ấy….đã không cần tôi nữa rồi?
Nước mắt đột nhiên trào ra. Tôi muốn lấy giấy lau khô những giọt nước mắt ấy nhưng vô ích, nước mắt càng lau càng nhiều hơn, tí tách rơi trên chiếc vòng bạc trong tay tôi.
Tôi lấy giấy lau sạch chiếc vòng, cẩn thận lau sạch chiếc vòng. Tôi xoay xoay chiếc vòng bạc trong tay, đột nhiên ở mặt trong chiếc vòng hiện lên hàng chứ: I LOVE YOU.
Tôi ngây người nhìn vào những hàng chữ quen thuộc, nghĩ lại dáng vẻ cảm động và chân thành của anh ngày hôm đó, anh đã nói với tôi rằng: “Tiểu Vũ, em yên tâm, anh nhất định sẽ giữ gìn chiếc vòng này! Kể từ bây giờ, anh thề sẽ chăm sóc em trọn đời trọn kiếp!”
Nam Trúc Du tối hôm đó đã nhìn thấy dòng chữ này nên mới có biểu cảm như vậy, mới nói ra những lời như vậy ư?
Nam Trúc Du…thích tôi sao?
Nam Trúc Du thích tôi, vì vậy trong những ngày qua anh ấy mới chân thành hẹn hò với tôi. Anh làm đủ mọi cách để cho tôi vui, cảm thấy hạnh phúc khi tôi ăn những món ăn anh nấu, ngoan ngoãn làm theo mọi yêu cầu của tôi….Tất cả những điều đó lần lượt hiện về trong kí ức của tôi.
Tôi thực sự là một con ngốc, đến bây giờ mới nhận ra được những việc mà Nam Trúc Du đã luôn cố gắng để làm cho mình.
Tôi nói không hề hẹn hò với anh ấy, đúng vào lúc anh ấy muốn dành cho tôi một cuộc hẹn hò lãng mạn.
Tôi nói không hề hẹn hò với anh ấy, đúng vào lúc anh mượn được chiếc xe đạp và hào hứng đến tìm tôi.
Tôi nói không hề hẹn hò với anh ấy, đúng vào lúc anh ấy tưởng rằng tôi đang thực sự hạnh phúc.
Lâm Xuân Vũ, mày thật quá độc ác!
Tôi thực sự đã khiến cho anh ấy tổn thương rồi!
Tôi tự trách bản thân mình suốt đêm hôm đó. Sáng sớm hôm sau, tôi vội vàng chạy đến trường. Nam Trúc Du, xin anh đấy, hôm nay nhất định anh phải đến trường, bởi vì em phải nói lời xin lỗi chân thành đến anh!
Tôi đứng ở cửa lớp quyến rũ, nhìn những học sinh đang chậm rãi bước vào lớp.
Không phải, không phải, không phải…Những người đi qua tôi đều quen nhưng vẫn không phải là Nam Trúc Du mà tôi mong đợi. Chẳng bao lâu nữa sẽ vào lớp rồi, càng nghĩ tôi càng hoang mang.
Nam Trúc Du không đến trường nữa ư? Hình như anh ấy thường xuyên không đến trường thì phải!
“Hey, Tiểu Vũ!”, đúng lúc lòng tôi đang rối bối thì một giọng nói quen thuộc từ phía sau vang lên. Không cần ngoảnh đầu lại tôi cũng biết đó là ai. Đó chính là giọng nói mà tôi vẫn thích, nhưng lại không phải là người mà tôi đang chờ đợi.
“Hội trưởng Mậu Nhất!”, tôi ngoảnh đầu lại, chạm phải nụ cười rạng rỡ của anh, “Xin chào”
“Ha ha, Tiểu Vũ, em đến sớm thế! Đến tìm anh à?”, Mậu Nhất nhìn tôi, thái độ rất nhiệt tình, đến nỗi khiến cho tôi không dám nhìn thẳng vào mắt anh nữa.
“Em…”, tôi căng thẳng xoay xoay cái vòng bạc trong tay, không biết nói thế nào.
Tôi làm sao vậy nhỉ? Tôi nghi hoặc tự hỏi mình. Ánh mắt Mậu Nhất nhìn tôi lúc này chẳng phải là ánh mắt mà tôi vẫn mong đợi hay sao? Tại sao khi anh ấy nhìn tôi bằng ánh mắt này, tôi lại có cảm giác như bản thân mình đang muốn trốn chạy vậy nhỉ?
Nhất định là do chuyện của Nam Trúc Du đã khiến cho trái tim tôi hoảng loạn, vì vậy mới nảy sinh cảm giác kì lạ này với Mậu Nhất! Đúng rồi, chỉ cần nói “xin lỗi” với Nam Trúc Du, sau đó tiếp tục làm bạn tốt của nhau, như vậy thì tâm trạng của tôi sẽ trở lại như bình thường.
“Hey…Tiểu Vũ…”, phía sau Mậu Nhất, Minh Đạo Liên và Mê Cúc người trước người sau đi vào. Tôi nhìn thấy ánh mắt của Minh Đạo Liên lạnh lùng quét ngang người tôi, khóe môi khẽ nhếch lên, nhả ra từng từ một:
“Đồ xấu xí…”
Lần này đến lượt tôi không thèm để ý đến Minh Đạo Liên nữa, ánh mắt tôi nhìn thẳng ra ngoài phòng học, hi vọng có thể chờ đến khi bóng dáng ấy xuất hiện. Đáng tiếc là, Nam Trúc Du không hề xuất hiện.
“Đừng nhìn nữa! Tiểu Vũ, nếu như cậu đang chờ Nam Trúc Du thì đừng chờ nữa!”, Mê Cúc nhìn tôi, giọng điệu lạnh lùng chưa từng thấy xưa nay.
“Mê Cúc!”, tôi ngây người nhìn nụ cười như đắc thắng trên môi cô ấy, nụ cười đắc thắng như vừa cướp được món đồ mà tôi thích nhất.
“Trúc Du đã nói với tôi rồi!”, Mê Cúc đến bên cạnh tôi, khẽ thì thầm vào tai tôi, “Anh ấy nói anh ấy không phải là bạn trai của cậu!”
Toàn thân tôi khẽ run lên, bởi vì câu nói của Mê Cúc, bởi vì sự lạnh lùng trong giọng nói của cô ấy.
“Mê Cúc, tại sao Nam Trúc Du lại nói những điều này với cậu? Hai người chẳng phải là bạn bè bình thường sao?”, tôi nắm chặt lấy tay Mê Cúc, rõ ràng điều tôi muốn biết là Nam Trúc Du có đến hay không, nhưng vừa mở miệng ra là tôi đã hỏi ngay điều đó rồi.
Tôi biết Mê Cúc thích đồ vật của người khác, thích cướp đồ của người khác, tôi chưa từng để bụng những chuyện này…Nhưng lần này…lần này…
Lần này thứ mà Mê Cúc muốn cướp đi chính là Nam Trúc Du ư? Nam Trúc Du….
Nam Trúc Du ….của tôi ư?
Sự nghi hoặc khiến cho tôi phải ngẩng đầu nhìn thẳng vào khuôn mặt Mê Cúc, trong lòng tôi như đang có lửa đốt.
“Mê Cúc…”, tôi định mở miệng nói gì đó nhưng Mê Cúc đã không cho tôi có cơ hội. Khẽ lướt qua vai tôi, cô ấy đã ngồi yên vào chỗ của mình rồi.
“Lâm Xuân Vũ, tôi thật không hiểu nổi, một đứa xấu xí như cô sao lại cùng một lúc trở thành báu vật của hai người chứ?”, Minh Đạo Liên đứng phía sau Mê Cúc, thấy cô ấy vừa bước vào lớp liền đi đến bên cạnh tôi, khẽ thì thầm vào tai tôi.
Trở thành báu vật của hai người…
Tôi ngẩng đàu, ngẩn người nhìn Minh Đạo Liên.
“Tiểu Vũ, sớm thế này đến tìm anh có việc gì vậy?”, hội tươnrg Mậu Nhất nhìn thấy tôi và Mê Cúc “thì thầm” xong xuôi liền lên tiếng.
Trở thành báu vật của hai người…
Tôi nhíu mày, hai người mà Minh Đạo Liên ám chỉ là ai vậy? Một người là Nam Trúc Du, còn người kia là ai? Lẽ nào là hội trưởng Mậu Nhất sao? Không, không thể nào. Trong trường Thần Nam này, có thể có được sự chú ý của Minh Đạo Liên tính đi tính lại cũng chỉ được vài người, còn Nam Trúc Du và…
Ánh mắt của tôi từ từ hướng về phía Mê Cúc…
“Tiểu Vũ…”, thấy tôi không trả lời, hội trưởng Mậu Nhất thò tay ra, kéo kéo tay áo tôi. “Em đang nghĩ gì vậy? Sao mà thất thần thế?”
Tôi cúi đầu, nhìn vào cái bóng của chàng trai có nụ cười trong veo làm trái tim tôi rung động. Đôi mắt đen láy của anh đang nhìn tôi, ánh mắt hiện rõ sự khó hiểu và nghi hoặc.
“Mậu Nhất, tình cảm giữa cậu và Tiểu Vũ xem ra tiến triển rất tốt đấy nhỉ?”, Mê Cúc đã vào chỗ ngồi bỗng nhiên đứng dậy, ánh mắt sắc nhọn liếc nhìn tôi, sau đó một nụ cười rạng rỡ hiện ra trên mặt, giọng điệu có vẻ dịu dàng đi nhiều.
Tôi kinh ngạc nhìn Mê Cúc, mái tóc mềm mại của cô ấy nhẹ nhàng bay bay trong gió. Sự kiêu kì nhưng phẫn nộ như đang tỏa ra xung quanh người cô.
Mê Cúc đang giận ư? Người nên tức giận chẳng phải là tôi sao? Còn nữa, cái gì mà tình cảm giữa tôi và Mậu Nhất tiến triển tốt đẹp chứ? Mê Cúc có ý gì vậy? Tôi nhíu mày, nghĩ đến câu nói ban nãy của Minh Đạo Liên. Người thứ hai coi tôi như báu vật không phải là Mê Cúc đấy chứ?
“Mậu Nhất…”, Mê Cúc lại cất tiếng. Cô mỉm cười rạng rỡ với anh, nói: “Chi bằng cậu nhân cơ hội này tỏ tình với Tiểu Vũ đi. Cậu không biết không, mặc dù Tiểu Vũ trông có vẻ rất mạnh mẽ, làm việc gì cũng rất quyết đoán, nhưng thực ra cô ấy rất hay lãng phí thời gian cho vấn đề lựa chọn A hay lựa chọn B thì tốt hơn. Vì vậy nếu như cậu là A thì đừng để cho cô ấy có cơ hội lựa chọn B!”
Ặc ặc…cái gì mà lựa chọn A B C ở đây thế? Tôi đâu có lãng phí thời gian trong những vấn đề này? Tôi làm trắc nghiệm xưa nay đều rất nhanh (bởi vì toàn dùng phương pháp tung đồng xu để chọn đáp án, không nhanh sao được?). Mặt của tôi bị câu nói của Mê Cúc làm cho đỏ lựng lên, đành phải cúi gằm xuống đất, nghĩ ngợi mông lung.
Trong phòng học, một không khí yên tĩnh và ngột ngạt bao trùm, yên tĩnh đến mức tôi chỉ muốn bỏ chạy. Đúng lúc ấy, hội trường Mậu Nhất đột nhiên nắm lấy bàn tay tôi.
Những ngón tay thon dài và trắng ngần nắm chặt lấy bàn tay tôi, khiến cho tôi bỗng chốc run rẩy.
“Tiểu Vũ…”, tôi nghe thấy giọng nói trầm ấm của Mậu Nhất khe khẽ vang lên bên tai: “Tiểu Vũ, anh rất thích em! Em có đồng ý chính thức hẹn hò với anh không?”
Giọng nói của Mậu Nhất âm vang trong không khí, mặc dù không to nhưng lại rất kiên định, phút chốc đã vang vọng vào tận sâu thẳm trái tim tôi.
Trong phòng học đột nhiên yên lặng.
Tôi không hình dung nổi cảm giác của mình lúc này, một cảm giác như trái tim đang ngừng đập, cực kì căng thẳng nhưng lại có chút hưng phấn và thích thú, hơn nữa lại có một thứ cảm giác khác, một cảm giác khác….
Tôi từ từ ngẩng đầu lên, đang định mở miệng trong ánh mắt chờ đợi của Mậu Nhất thì đột nhiên ánh mắt của tôi lại chạm phải một cái bóng gầy guộc, thanh mảnh quen thuộc trước cửa.
“Em…”, tôi không biết phải nói gì, nhưng không sao, bởi vì từ khoảnh khắc phát hiện ra sự xuất hiện của Nam Trúc Du trong phòng học, tôi biết rằng, tôi không muốn nói bất kì điều gì nữa.
Nam Trúc Du…tôi ngây người nhìn vào bóng dáng gầy guộc của anh.
Nam Trúc Du….tôi xót xa nhìn vào khuôn mặt khôi ngô đầy những vết thâm tím, trên khóe miệng hình như còn dán một miếng băng nho nhỏ.
Nam Trúc Du…tôi gọi thầm tên anh trong lòng.
Nam Trúc Du…tôi biết trong tiếng gọi của tôi có chứa một cảm giác cực kì bất an…
Tôi sợ anh ấy đã nghe thấy những lời Mậu Nhất vừa nói, tôi sợ trái tim anh sẽ lại một lần đau đớn, tôi sợ anh ấy sẽ nói tạm biệt trước mặt tôi, rồi sau đó không bao giờ còn có thể gặp lại….
“Tiểu Vũ, em có muốn chính thức hẹn hò với anh không?”, đột nhiên bị bàn tay của Mậu Nhất siết chặt, một cảm giác tê dại từ lòng bàn tay dội đến, tôi nghe thấy giọng nói ấm áp của Mậu Nhất vang lên bên tai.
“Tiểu Vũ, chúng ta hẹn hò nhé!”, anh nói. Anh không cần hỏi nữa, mà vui mừng khẳng định , dường như anh đã chắc chắn rằng tôi sẽ nhận lời.
Đúng vậy, toàn thể lớp quyến rũ này đều cho rằng tôi chắc chắn sẽ nhận lời.
Dù sao thì, từ trước đến nay, tất cả mọi người đều biết tôi thầm thích hội trưởng Mậu Nhất.
Người mà tôi thích là Mậu Nhất, chẳng phải như vậy sao?
Mà bây giờ, Mậu Nhất đang tỏ tình với tôi, lời tỏ tình mà tôi đã chờ đợi lâu như vậy rồi.
“Hội trưởng, em…”, tôi mở miệng, rất muốn đồng ý nhưng lại không muốn đồng ý trước mặt Nam Trúc Du, nhưng lại không nói được lời từ chối ra miệng. Đôi mắt tôi vẫn hướng về bóng dáng của Trúc Du đang đứng ở cửa, nhìn thấy khóe môi anh khẽ nhếch lên nở một nụ cười nhạt rồi cúi đầu, đi ngang qua tôi rồi vào chỗ ngồi.
Ánh mắt của tôi vẫn dán chặt vào anh, nhìn anh vào chỗ, nhìn anh lấy vở ra làm bài tập, đôi mắt long lanh như thủy tinh…
“Tiểu Vũ, chúng ta hẹn hò nhé!”, Mậu Nhất vẫn nắm chặt lấy tay tôi, lắc lắc hỏi. Sau đó, trong tiếng hoan hô của tập thể lớp, tôi bị người ta đẩy vào gần Mậu Nhất.
Tôi muốn mỉm cười, trở thành bạn gái của hội trưởng chẳng phải là điều mà tôi vẫn mong ước hay sao?
“Im lặng có nghĩa là đồng ý rồi nhé! Chúc mừng Mậu Nhất, chúc mừng Tiểu Vũ!”, Mê Cúc đột nhiên đứng lên tuyên bố. Lúc ấy, cả phòng học vang lên tiếng vỗ tay hoan hô, chúc mừng cho tôi, Lâm Xuân Vũ, cuối cùng cũng tìm được hoàng tử của mình.
Những tràng vô tay ầm ầm vang lên, nhưng tôi nghe thấy lòng mình đang thổn thức.
Vol 3. Có phải sẽ li biệt như vậy
“Xem ra hôm nay quả là một ngày tốt lành!”, giọng nói của Mê Cúc vang lên trong tiếng hoan hô vang dội.
Tôi ngoảnh đầu lại, nhìn Mê Cúc bằng ánh mắt khó hiểu, trong lòng cảm thấy thắc thỏm, bất an.
Mê Cúc muốn nói gì vậy nhỉ?
“Nhân lúc mọi người đang vui vẻ, tôi xin công bố luôn một chuyện vui mừng nữa!”, Mê Cúc nháy mắt với tôi rồi nói tiếp: “Mấy ngày trước, bố tôi quyết định sẽ cung cấp một suất học bổng toàn phần cho học sinh xuất sắc của trường ta. Theo như điều kiện về đối tượng thụ hưởng học bổng của bố tôi đưa ra, lớp chúng ta có một học sinh đạt tiêu chuẩn!”
Mê Cúc xoay người lại, ánh mắt lạnh băng quét qua người tôi rồi dừng lại ở người đang cúi đầu chăm chú học bài bên cạnh Minh Đạo Liên.
“Trúc Du, cậu có muốn nhận suất học bổng toàn phần này không?”, Mê Cúc đến bên cạnh Nam Trúc Du, cố tình nhấn mạnh vào hai từ “toàn phần”.
“Có!”, không hề có chút ngạc nhiên nào, Nam Trúc Du liền lập tức nhận lời, mặc dù giọng điệu không hề có chút hào hứng nào nhưng lại vô cùng kiên quyết.
Sự bất an trong lòng tôi càng trở nên nặng nề hơn.
“Tốt lắm!”, Mê Cúc nhìn tôi cười đắc chí, “Vậy thì, Trúc Du, cậu có đồng ý đi Pháp với tôi không? Có được số tiền học bổng lớn như vậy, cậu có thể cùng tôi tới Pháp du học đấy!”
Đi Pháp du học….
Nụ cười gượng gạo trên môi tắt ngấm, tôi ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn Mê Cúc..
Đi Pháp? Mê Cúc sẽ dẫn Trúc Du đi Pháp ư?
Nam Trúc Du sẽ đi Pháp sao? Nam Trúc Du sẽ đến một nơi cách tôi rất xa ư? Như vậy tôi sẽ không được nhìn thấy anh ấy mỗi ngày sao? Tôi vô cùng căng thẳng, nín thở chờ đợi câu trả lời từ Trúc Du.
Thật sự không dám nghĩ, không dám nghĩ nữa! Nếu như Nam Trúc Du đến một nơi xa xôi như vậy, tôi phải làm sao đây?
“Đi Pháp?”, tôi nghe thấy giọng nói kinh ngạc của Minh Đạo Liên.
“Đi Pháp?”, Nam Trúc Du cũng kinh ngạc hỏi lại, vừa hỏi vừa đưa mắt nhìn về phía tôi. Nhưng vừa nhìn thấy bàn tay của Mậu Nhất đặt trên vai tôi, ánh mắt của anh lập tức trở nên lạnh lùng.
Vai tôi khẽ rung lên, chân hơi dịch sang trái để cách xa Mậu Nhất ra một chút. Mậu Nhất ngây người nhìn tôi, nhưng tôi phát hiện ra rằng mình hiện giờ chẳng còn để ý đến tâm trạng và cảm nhận của anh ấy nữa.
Tôi tự nhủ thầm trong bụng: không phải là mình không thích đứng gần Mậu Nhất, chỉ là không muốn làm cho Nam Trúc Du bị kích động, ngộ nhỡ anh ấy vì kích động mà nhận lời của Mê Cúc đi Pháp thì sao?
“Đúng vậy, mấy hôm trước, trường trung học Lenster nổi tiếng của Pháp đã đưa ra lời mời giao lưu giữa hai trường, hi vọng mỗi năm sẽ tiến hành trao đổi học sinh để tăng cường mối quan hệ giao lưu giữa hai trường và quốc gia. Hiệu trưởng trường mình đã đồng ý rồi. Chỉ có điều năm nay là năm đầu tiên bắt tay hợp tác, cho nên hiệu trưởng quyết định chỉ cử hai học sinh sang đó giao lưu học tập, mục tiêu xác định trước mắt là một nam một nữ. Trúc Du, chi bằng hai chúng ta cùng đi, cậu thấy sao?”
“Nhưng mà Trúc Du không biết tiếng Pháp, còn Minh Đạo Liên thì biết tiếng Pháp mà!”, tôi vội vàng nói.
“Không biết tiếng Pháp thì có sao? Trúc Du là người thông minh, đến đó từ từ học cũng được! Hơn nữa chẳng phải đã có tôi rồi sao, tôi sẽ chăm sóc cho cậu ấy!”, Mê Cúc lườm tôi, thản nhiên lên tiếng phản bác.
Hơ….
“Trúc Du không quen đồ ăn của Pháp! Các người xem, anh ấy đã gầy như vậy rồi, nhìn là đã biết sức khỏe không được tốt, làm sao anh ấy có thể tồn tại được trong một môi trường lạ lẫm như vậy?”, tôi cố gắng moi ra một lí do nào đó.
Xin thượng đế hãy giúp con! Thực ra, Nam Trúc Du ăn uống rất dễ, không hề kén chọn, về cơ bản thì chỉ cần là thức ăn thì anh ấy chẳng chê bai gì hết. Hơn nữa, xét về vấn đề sức khỏe, mặc dù Nam Trúc Du trông có vẻ hơi gầy, nhưng theo như anh ấy từng nói thì đã 10 năm nay anh ấy chưa từng phải vào bệnh viện lần nào. Bởi vì tiền khám chữa bệnh, tiền thuốc thang quá đắt đỏ nên ý chí mạnh mẽ của anh không cho phép bản thân anh ấy bị ốm sơ sơ chứ càng không nói đến chuyện phải vào bệnh viện.
“Tiểu Vũ, cậu lo nghĩ hơi quá rồi. Đồ ăn của Pháp có thể nói là nổi tiếng ngon trên thế giới! Hơn nữa, cứ cho là Trúc Du có không quen đồ ăn thì cũng có sao? Bố tôi đã nói trước rồi, nếu như không ăn quen thức ăn của Pháp, bố tôi sẽ cho đầu bếp đi theo chúng tôi ra nước ngoài. À đúng rồi, còn có cả bác sĩ nữa! Bố tôi đã liên hệ với các bác sĩ ở bệnh viện cạnh trường Thần Nam đến làm bác sĩ tư cho chúng tôi rồi. Vì thế, về vấn đề sức khỏe, Tiểu Vũ không cần phải lo lắng đâu!”, Mê Cúc đắc chí nói.
Hài…thôi được rồi, Mê Cúc là một người mạnh mẽ vô địch mà! Nhưng mà….
“Đi Pháp thì có gì hay chứ? Người thì không quen, hơn nữa bên đó đến một người bạn cũng chẳng có, làm sao mà dễ chịu bằng ở trong nước được! Ở đây, ít nhất bên cạnh còn có người thân và bạn bè!”, tôi vẫn không chịu thua cuộc.
“Tôi không có người thân!”, người lên tiếng lần này là Nam Trúc Du, giọng nói lạnh nhạt như gió nhẹ thoảng qua, “Còn về bạn bè, Đạo Liên…”
Trúc Du ngoảnh đầu nhìn Minh Đạo Liên vẫn đang ngồi trầm ngâm bên cạnh hỏi: “Khi nào rảnh rỗi cậu sẽ đến Pháp thăm tôi chứ?”
Như vậy là sao?
Người tôi như đang run lên, hoang mang nhìn Nam Trúc Du. Không phải anh ấy định nhận lời mời đi Pháp của Mê Cúc đấy chứ?
Không, không được….
Tôi nhìn Minh Đạo Liên đầy hi vọng, hi vọng anh ấy lắc đầu, kiên quyết nói “Không”, nếu như Minh Đạo Liên không đi thăm Trúc Du, vậy thì cậu ấy có đi Pháp nữa không?
“Không được!”, Minh Đạo Liên quả nhiên lắc đầu từ chối, “Trúc Du không được đi đâu hết! Cậu ta phải ở bên cạnh tôi! Đồ yêu quái, cô mau biến đi!”
“Tại sao không được?”, Mê Cúc nhướn mày nhìn Mê Cúc, gằn giọng nói từng tiếng một: “Cậu vẫn còn tính toán món nợ 500 vạn đó sao? Tôi có thể trả giúp cậu ấy! Chỉ cần Trúc Du đồng ý đi Pháp với tôi!”
“Cái gì?”, cả tôi và Minh Đạo Liên cùng kêu lên.
Vẻ mặt của Mê Cúc càng trở nên đắc ý, cô ấy khẽ gật đầu, rồi quay sang nói với Trúc Du: “Cậu sẽ đi Pháp cùng tôi chứ? Tôi thực sự rất muốn cùng đi với cậu!”
Một hồi lâu sao…
“Cứ như vậy đi! Mê Cúc, tôi sẽ cùng đi Pháp với cậu!”, tôi nghe thấy giọng nói của Nam Trúc Du rất nhẹ, rất nhẹ thoảng qua trong không gian.
Tôi cũng nghe thấy nhịp đập trái tim mình đã dừng lại.
Thế giới bỗng nhiên trở nên quá yên lặng, yên lặng tới mức ngột ngạt, ngột ngạt tới mức nghẹt thở…
Tôi muốn kêu gào thật lớn bất chấp tất cả, muốn bỏ chạy thật nhanh ra khỏi cái nơi ngột ngạt này.
“Thu Mê Cúc, sao lúc nào cậu cũng như vậy? Từ nhỏ đến lớn, cậu lúc nào cũng thích cướp đi những thứ mà tôi yêu thích: đồ chơi tôi thích, sách báo tôi thích, còn cả người mà tôi thích…Cậu thừa biết tôi thích hội trưởng Mậu Nhất, thế là cả ngày cậu cứ bám lấy anh ấy không rời nửa bước. Như vậy tôi cũng có thể nhắm mắt cho qua, thế mà bây giờ cậu còn muốn cướp đi Nam Trúc Du, lôi kéo anh ấy đến Pháp là sao?”, tôi thật sự đã gào thét, điên cuồng gào thét, bất chấp tất cả mọi thứ.
Nam Trúc Du sẽ ra đi, anh ấy sẽ đi cùng với Mê Cúc đến Pháp. Mê Cúc cũng sẽ đi, cô ấy sẽ đi cùng Nam Trúc Du đến Pháp…
Ngoài việc gào thét, tôi không biết phải dùng cách gì để trút hết tâm trạng của mình lúc này. Trái tim tôi đang đau, đau lắm!
“Tiểu Vũ…”, hội trưởng Mậu Nhất căng thẳng nhìn tôi. Anh đưa tay ra, kéo tôi vào lòng, “Tiểu Vũ! Tiểu Vũ à!”
Anh ấy liên tục gọi tên tôi, hết lần này đến lần khác.
“Tiểu Vũ, trong mắt cậu, tôi chỉ là người như vậy sao? Chỉ là người thích cướp đi những thứ mà cậu yêu quý sao?”, lần đầu tiên trong đời tôi cảm nhận được sự đau thương trên khuôn mặt của Mê Cúc.
Không, đương nhiên là không. Mê Cúc trong mắt tôi mặc dù có hơi tùy tiện, kiêu ngạo nhưng vẫn là một người bạn rất lương thiện, rất chân thành.
“Đúng!”, tôi cắn chặt môi đáp. Nam Trúc Du quyết định nhận lời đi pháp với Mê Cúc đã khiến cho tôi hoàn toàn sụp đổ, vì vậy mặc kệ trong lòng có nghĩ thế nào tôi cũng vẫn gật đầu đáp lại câu hỏi của Mê Cúc.
“Nhưng người mà tôi muốn dẫn đi là Nam Trúc Du mà!”, Mê Cúc đau đớn nói, “Tôi đâu có mang người yêu thương của cậu ra đi?”
Người mà tôi muốn dẫn đi là Nam Trúc Du mà……Tôi đâu có mang người yêu thương của cậu ra đi
Đúng vậy…
Câu nói của Mê Cúc khiến cho tôi cứng đờ người lại.
“Đúng thế! Tiểu Vũ à, Mê Cúc không phải là người như vậy đâu!”, Nam Trúc Du khẽ lên tiếng phản bác tôi.
Đây là lần đầu tiên Nam Trúc Du phản bác lại tôi, lại là bởi vì một người con gái khác….
“Mê Cúc sẽ không lừa tôi đâu!”, Nam Trúc Du nhìn tôi, đôi mắt thuôn dài quyến rũ chất chứa một nỗi đau đớn sâu sắc…. “Hơn nữa đi Pháp là quyết định của tôi!”
“Đúng vậy! Trúc Du à, chúng ta sẽ cùng nhau đi Pháp!”, nói dứt lời, Mê Cúc hài lòng cúi đầu, khẽ đặt mọt nụ hôn lên đôi môi của Trúc Du.
Khoảng khắc ấy, lớp học quyến rũ như vỡ tung ra. Tất cả mọi người đều reo lên, trừ tôi….
Thế giới của tôi như đã đổ sập xuống dưới chân rồi!
Tại sao mọi thứ trước mắt tôi trở nên mơ hồ như vậy?
Tôi quay người, lao vào vòng tay của hội trưởng Mậu Nhất.
Đủ rồi, thế là đủ lắm rồi, Lâm Xuân Vũ ạ!
Nam Trúc Du hiện giờ, đã không còn bên cạnh tôi nữa! Anh ấy đã nói tạm biệt với tôi, anh ấy đã trả lại chiếc vòng cho tôi, anh ấy muốn đi Pháp với Mê Cúc, anh ấy sẽ không bao giờ nhìn thấy sự đau thương và buồn bã trong mắt tôi nữa…
Anh ấy cũng không bao giờ để ý đến sự đau thương và buồn bã của tôi nữa.
Thế là đủ lắm rồi Lâm Xuân Vũ ạ! Đừng khóc! Đừng để anh ấy nhìn thấy mình khóc!
Tôi nép vào lòng Mậu Nhất, rất lâu….rất lâu….
Vol 3. Có phải sẽ li biệt như vậy
“Xem ra hôm nay quả là một ngày tốt lành!”, giọng nói của Mê Cúc vang lên trong tiếng hoan hô vang dội.
Tôi ngoảnh đầu lại, nhìn Mê Cúc bằng ánh mắt khó hiểu, trong lòng cảm thấy thắc thỏm, bất an.
Mê Cúc muốn nói gì vậy nhỉ?
“Nhân lúc mọi người đang vui vẻ, tôi xin công bố luôn một chuyện vui mừng nữa!”, Mê Cúc nháy mắt với tôi rồi nói tiếp: “Mấy ngày trước, bố tôi quyết định sẽ cung cấp một suất học bổng toàn phần cho học sinh xuất sắc của trường ta. Theo như điều kiện về đối tượng thụ hưởng học bổng của bố tôi đưa ra, lớp chúng ta có một học sinh đạt tiêu chuẩn!”
Mê Cúc xoay người lại, ánh mắt lạnh băng quét qua người tôi rồi dừng lại ở người đang cúi đầu chăm chú học bài bên cạnh Minh Đạo Liên.
“Trúc Du, cậu có muốn nhận suất học bổng toàn phần này không?”, Mê Cúc đến bên cạnh Nam Trúc Du, cố tình nhấn mạnh vào hai từ “toàn phần”.
“Có!”, không hề có chút ngạc nhiên nào, Nam Trúc Du liền lập tức nhận lời, mặc dù giọng điệu không hề có chút hào hứng nào nhưng lại vô cùng kiên quyết.
Sự bất an trong lòng tôi càng trở nên nặng nề hơn.
“Tốt lắm!”, Mê Cúc nhìn tôi cười đắc chí, “Vậy thì, Trúc Du, cậu có đồng ý đi Pháp với tôi không? Có được số tiền học bổng lớn như vậy, cậu có thể cùng tôi tới Pháp du học đấy!”
Đi Pháp du học….
Nụ cười gượng gạo trên môi tắt ngấm, tôi ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn Mê Cúc..
Đi Pháp? Mê Cúc sẽ dẫn Trúc Du đi Pháp ư?
Nam Trúc Du sẽ đi Pháp sao? Nam Trúc Du sẽ đến một nơi cách tôi rất xa ư? Như vậy tôi sẽ không được nhìn thấy anh ấy mỗi ngày sao? Tôi vô cùng căng thẳng, nín thở chờ đợi câu trả lời từ Trúc Du.
Thật sự không dám nghĩ, không dám nghĩ nữa! Nếu như Nam Trúc Du đến một nơi xa xôi như vậy, tôi phải làm sao đây?
“Đi Pháp?”, tôi nghe thấy giọng nói kinh ngạc của Minh Đạo Liên.
“Đi Pháp?”, Nam Trúc Du cũng kinh ngạc hỏi lại, vừa hỏi vừa đưa mắt nhìn về phía tôi. Nhưng vừa nhìn thấy bàn tay của Mậu Nhất đặt trên vai tôi, ánh mắt của anh lập tức trở nên lạnh lùng.
Vai tôi khẽ rung lên, chân hơi dịch sang trái để cách xa Mậu Nhất ra một chút. Mậu Nhất ngây người nhìn tôi, nhưng tôi phát hiện ra rằng mình hiện giờ chẳng còn để ý đến tâm trạng và cảm nhận của anh ấy nữa.
Tôi tự nhủ thầm trong bụng: không phải là mình không thích đứng gần Mậu Nhất, chỉ là không muốn làm cho Nam Trúc Du bị kích động, ngộ nhỡ anh ấy vì kích động mà nhận lời của Mê Cúc đi Pháp thì sao?
“Đúng vậy, mấy hôm trước, trường trung học Lenster nổi tiếng của Pháp đã đưa ra lời mời giao lưu giữa hai trường, hi vọng mỗi năm sẽ tiến hành trao đổi học sinh để tăng cường mối quan hệ giao lưu giữa hai trường và quốc gia. Hiệu trưởng trường mình đã đồng ý rồi. Chỉ có điều năm nay là năm đầu tiên bắt tay hợp tác, cho nên hiệu trưởng quyết định chỉ cử hai học sinh sang đó giao lưu học tập, mục tiêu xác định trước mắt là một nam một nữ. Trúc Du, chi bằng hai chúng ta cùng đi, cậu thấy sao?”
“Nhưng mà Trúc Du không biết tiếng Pháp, còn Minh Đạo Liên thì biết tiếng Pháp mà!”, tôi vội vàng nói.
“Không biết tiếng Pháp thì có sao? Trúc Du là người thông minh, đến đó từ từ học cũng được! Hơn nữa chẳng phải đã có tôi rồi sao, tôi sẽ chăm sóc cho cậu ấy!”, Mê Cúc lườm tôi, thản nhiên lên tiếng phản bác.
Hơ….
“Trúc Du không quen đồ ăn của Pháp! Các người xem, anh ấy đã gầy như vậy rồi, nhìn là đã biết sức khỏe không được tốt, làm sao anh ấy có thể tồn tại được trong một môi trường lạ lẫm như vậy?”, tôi cố gắng moi ra một lí do nào đó.
Xin thượng đế hãy giúp con! Thực ra, Nam Trúc Du ăn uống rất dễ, không hề kén chọn, về cơ bản thì chỉ cần là thức ăn thì anh ấy chẳng chê bai gì hết. Hơn nữa, xét về vấn đề sức khỏe, mặc dù Nam Trúc Du trông có vẻ hơi gầy, nhưng theo như anh ấy từng nói thì đã 10 năm nay anh ấy chưa từng phải vào bệnh viện lần nào. Bởi vì tiền khám chữa bệnh, tiền thuốc thang quá đắt đỏ nên ý chí mạnh mẽ của anh không cho phép bản thân anh ấy bị ốm sơ sơ chứ càng không nói đến chuyện phải vào bệnh viện.
“Tiểu Vũ, cậu lo nghĩ hơi quá rồi. Đồ ăn của Pháp có thể nói là nổi tiếng ngon trên thế giới! Hơn nữa, cứ cho là Trúc Du có không quen đồ ăn thì cũng có sao? Bố tôi đã nói trước rồi, nếu như không ăn quen thức ăn của Pháp, bố tôi sẽ cho đầu bếp đi theo chúng tôi ra nước ngoài. À đúng rồi, còn có cả bác sĩ nữa! Bố tôi đã liên hệ với các bác sĩ ở bệnh viện cạnh trường Thần Nam đến làm bác sĩ tư cho chúng tôi rồi. Vì thế, về vấn đề sức khỏe, Tiểu Vũ không cần phải lo lắng đâu!”, Mê Cúc đắc chí nói.
Hài…thôi được rồi, Mê Cúc là một người mạnh mẽ vô địch mà! Nhưng mà….
“Đi Pháp thì có gì hay chứ? Người thì không quen, hơn nữa bên đó đến một người bạn cũng chẳng có, làm sao mà dễ chịu bằng ở trong nước được! Ở đây, ít nhất bên cạnh còn có người thân và bạn bè!”, tôi vẫn không chịu thua cuộc.
“Tôi không có người thân!”, người lên tiếng lần này là Nam Trúc Du, giọng nói lạnh nhạt như gió nhẹ thoảng qua, “Còn về bạn bè, Đạo Liên…”
Trúc Du ngoảnh đầu nhìn Minh Đạo Liên vẫn đang ngồi trầm ngâm bên cạnh hỏi: “Khi nào rảnh rỗi cậu sẽ đến Pháp thăm tôi chứ?”
Như vậy là sao?
Người tôi như đang run lên, hoang mang nhìn Nam Trúc Du. Không phải anh ấy định nhận lời mời đi Pháp của Mê Cúc đấy chứ?
Không, không được….
Tôi nhìn Minh Đạo Liên đầy hi vọng, hi vọng anh ấy lắc đầu, kiên quyết nói “Không”, nếu như Minh Đạo Liên không đi thăm Trúc Du, vậy thì cậu ấy có đi Pháp nữa không?
“Không được!”, Minh Đạo Liên quả nhiên lắc đầu từ chối, “Trúc Du không được đi đâu hết! Cậu ta phải ở bên cạnh tôi! Đồ yêu quái, cô mau biến đi!”
“Tại sao không được?”, Mê Cúc nhướn mày nhìn Mê Cúc, gằn giọng nói từng tiếng một: “Cậu vẫn còn tính toán món nợ 500 vạn đó sao? Tôi có thể trả giúp cậu ấy! Chỉ cần Trúc Du đồng ý đi Pháp với tôi!”
“Cái gì?”, cả tôi và Minh Đạo Liên cùng kêu lên.
Vẻ mặt của Mê Cúc càng trở nên đắc ý, cô ấy khẽ gật đầu, rồi quay sang nói với Trúc Du: “Cậu sẽ đi Pháp cùng tôi chứ? Tôi thực sự rất muốn cùng đi với cậu!”
Một hồi lâu sao…
“Cứ như vậy đi! Mê Cúc, tôi sẽ cùng đi Pháp với cậu!”, tôi nghe thấy giọng nói của Nam Trúc Du rất nhẹ, rất nhẹ thoảng qua trong không gian.
Tôi cũng nghe thấy nhịp đập trái tim mình đã dừng lại.
Thế giới bỗng nhiên trở nên quá yên lặng, yên lặng tới mức ngột ngạt, ngột ngạt tới mức nghẹt thở…
Tôi muốn kêu gào thật lớn bất chấp tất cả, muốn bỏ chạy thật nhanh ra khỏi cái nơi ngột ngạt này.
“Thu Mê Cúc, sao lúc nào cậu cũng như vậy? Từ nhỏ đến lớn, cậu lúc nào cũng thích cướp đi những thứ mà tôi yêu thích: đồ chơi tôi thích, sách báo tôi thích, còn cả người mà tôi thích…Cậu thừa biết tôi thích hội trưởng Mậu Nhất, thế là cả ngày cậu cứ bám lấy anh ấy không rời nửa bước. Như vậy tôi cũng có thể nhắm mắt cho qua, thế mà bây giờ cậu còn muốn cướp đi Nam Trúc Du, lôi kéo anh ấy đến Pháp là sao?”, tôi thật sự đã gào thét, điên cuồng gào thét, bất chấp tất cả mọi thứ.
Nam Trúc Du sẽ ra đi, anh ấy sẽ đi cùng với Mê Cúc đến Pháp. Mê Cúc cũng sẽ đi, cô ấy sẽ đi cùng Nam Trúc Du đến Pháp…
Ngoài việc gào thét, tôi không biết phải dùng cách gì để trút hết tâm trạng của mình lúc này. Trái tim tôi đang đau, đau lắm!
“Tiểu Vũ…”, hội trưởng Mậu Nhất căng thẳng nhìn tôi. Anh đưa tay ra, kéo tôi vào lòng, “Tiểu Vũ! Tiểu Vũ à!”
Anh ấy liên tục gọi tên tôi, hết lần này đến lần khác.
“Tiểu Vũ, trong mắt cậu, tôi chỉ là người như vậy sao? Chỉ là người thích cướp đi những thứ mà cậu yêu quý sao?”, lần đầu tiên trong đời tôi cảm nhận được sự đau thương trên khuôn mặt của Mê Cúc.
Không, đương nhiên là không. Mê Cúc trong mắt tôi mặc dù có hơi tùy tiện, kiêu ngạo nhưng vẫn là một người bạn rất lương thiện, rất chân thành.
“Đúng!”, tôi cắn chặt môi đáp. Nam Trúc Du quyết định nhận lời đi pháp với Mê Cúc đã khiến cho tôi hoàn toàn sụp đổ, vì vậy mặc kệ trong lòng có nghĩ thế nào tôi cũng vẫn gật đầu đáp lại câu hỏi của Mê Cúc.
“Nhưng người mà tôi muốn dẫn đi là Nam Trúc Du mà!”, Mê Cúc đau đớn nói, “Tôi đâu có mang người yêu thương của cậu ra đi?”
Người mà tôi muốn dẫn đi là Nam Trúc Du mà……Tôi đâu có mang người yêu thương của cậu ra đi
Đúng vậy…
Câu nói của Mê Cúc khiến cho tôi cứng đờ người lại.
“Đúng thế! Tiểu Vũ à, Mê Cúc không phải là người như vậy đâu!”, Nam Trúc Du khẽ lên tiếng phản bác tôi.
Đây là lần đầu tiên Nam Trúc Du phản bác lại tôi, lại là bởi vì một người con gái khác….
“Mê Cúc sẽ không lừa tôi đâu!”, Nam Trúc Du nhìn tôi, đôi mắt thuôn dài quyến rũ chất chứa một nỗi đau đớn sâu sắc…. “Hơn nữa đi Pháp là quyết định của tôi!”
“Đúng vậy! Trúc Du à, chúng ta sẽ cùng nhau đi Pháp!”, nói dứt lời, Mê Cúc hài lòng cúi đầu, khẽ đặt mọt nụ hôn lên đôi môi của Trúc Du.
Khoảng khắc ấy, lớp học quyến rũ như vỡ tung ra. Tất cả mọi người đều reo lên, trừ tôi….
Thế giới của tôi như đã đổ sập xuống dưới chân rồi!
Tại sao mọi thứ trước mắt tôi trở nên mơ hồ như vậy?
Tôi quay người, lao vào vòng tay của hội trưởng Mậu Nhất.
Đủ rồi, thế là đủ lắm rồi, Lâm Xuân Vũ ạ!
Nam Trúc Du hiện giờ, đã không còn bên cạnh tôi nữa! Anh ấy đã nói tạm biệt với tôi, anh ấy đã trả lại chiếc vòng cho tôi, anh ấy muốn đi Pháp với Mê Cúc, anh ấy sẽ không bao giờ nhìn thấy sự đau thương và buồn bã trong mắt tôi nữa…
Anh ấy cũng không bao giờ để ý đến sự đau thương và buồn bã của tôi nữa.
Thế là đủ lắm rồi Lâm Xuân Vũ ạ! Đừng khóc! Đừng để anh ấy nhìn thấy mình khóc!
Tôi nép vào lòng Mậu Nhất, rất lâu….rất lâu….
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook