Chàng Rể Đào Hoa
120: Mộng


“Ừm?!”
Rất đột ngột, thân hình của Đế Thích Thiên bỗng dưng trở nên đau đớn dữ dội.

Ngay sau đó, trong miệng hắn đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi.

Đồng thời, cơ thể của hắn trở nên cực kỳ suy yếu, ánh mắt hiện ra một vẻ hoảng sợ từ trước đến nay chưa từng có.
“Cổ trùng? Nó làm sao lại ở bên trong cơ thể của ta?”
Đưa tay ôm lấy lồng ngực, bản thân Đế Thích Thiên lúc này không cách nào có thể giải thích được, vì sao cổ trùng lúc trước dùng để đối phó với Mị Nương, hiện tại lại đang ở bên trong cơ thể của chính mình.
Hơn nữa, hắn có thể cảm nhận được, con cổ trùng này giống như đang bị một người nào đó điều khiển, khiến cho hắn không thể nào dùng bí thuật để đem nó tống khứ ra ngoài.
“Đem bí mật của ngươi nói ra.

Đồng thời, giúp ta thu hồi lại con hổ trắng.

Như thế, ta có thể lưu cho ngươi một mạng.”
Trong lúc Đế Thích Thiên còn chưa biết có chuyện gì xảy ra.

Thì lúc này, một giọng nói của đàn ông vô cùng trầm thấp bỗng dưng vang lên ở trong đầu, khiến cho thân thể của Đế Thích Thiên không khỏi rung lên một trận.

Nhưng ngay sau đó, ánh mắt của hắn lộ ra tức giận, hướng về bốn phía xung quanh hô lên.
“Ai? Ngươi rốt cuộc là ai? Mau đi ra đây cho ta!”
Thế nhưng, lúc này cho dù Đế Thích Thiên có hô to thế nào, người đang nói chuyện với hắn cũng không bao giờ xuất hiện.
“Đừng hô nữa, ngươi không thể nào nhìn thấy được ta.

Chỉ có nghe theo mệnh lệnh của ta, tính mạng của ngươi mới có thể tạm thời giữ được.

Còn không…”
“A…”
Tiếng nói ở trong đầu của Đế Thích Thiên còn chưa có kết thúc, cảm giác đau đớn ở trong cơ thể lại đột nhiên truyền đến, để cho hắn không khỏi ôm đầu hét thảm một tiếng.
Đến lúc này, thân hình của Tô Hỷ Lai mới chậm rãi hiện ra.

Kỳ thật, trước đó anh đã có ý định đem Đế Thích Thiên khống chế lại.

Nhưng vì lo lắng sẽ xúc phạm đến quy tắc của thế giới này.

Thế nên, anh còn chưa có ra tay với hắn ta.
Nhưng vừa rồi, thấy Đế Thích Thiên vậy mà muốn sử dụng cổ trùng đem Mị Nương khống chế.

Nhất thời, trong đầu của anh liền nảy sinh ý nghĩ, muốn dùng chính đồ vật ở trên người của Đế Thích Thiên, đem hắn nắm ở trong tay
Quả nhiên, lựa chọn lần này của Tô Hỷ Lai vô cùng chính xác.

Anh không chỉ có thể đem cổ trùng bí mật cấy vào bên trong cơ thể của Đế Thích Thiên, còn tránh được quy tắc của thế giới, để bản thân không bị đẩy ra bên ngoài thời không hỗn loạn.
Lúc này, Đế Thích Thiên đã có thể xác định, cổ trùng mình mới sử dụng, không chỉ không có tác dụng gì đối với kẻ địch.

Ngược lại, lần này nó còn rơi vào trong tay người khác, trở thành một thứ vũ khí để cho kẻ đó khống chế lấy chính mình.
Nhất thời, trong lòng của Đế Thích Thiên đối với kẻ truyền thù cổ thuật cho mình không khỏi oán hận không thôi.

Lúc trước, sau khi lấy được cổ thuật, hắn còn hưng phấn không cách nào ngủ được.

Nhưng hiện tại, nếu như có kẻ dám đem cổ thuật ra trước mặt hắn, nói rằng thứ này có thể khiến hắn trở nên mạnh hơn, hắn nhất định sẽ đem kẻ đó đánh cho một trận.
Thế nhưng, còn không đợi cho Đế Thích Thiên có thời gian chửi rủa kẻ truyền thụ cổ thuật cho mình.

Một cảm giác đáng sợ bống dưng truyền đến, để cho hắn không khỏi giật mình, nhìn về phía không gian ở trước mặt của mình.
Lúc này, tuy rằng Đế Thích Thiên còn không cách nào nhìn thấy được sự hiện diện của Tô Hỷ Lai.

Nhưng bản thân là một người tu luyện, hơn nữa thực lực cũng rất mạnh mẽ.

Thế nên, hắn có thể thông qua cảm giác của bản thận, cảm nhận được một loại tồn tại vô hình nào đó đang xuất hiện ở trước mặt mình.
Chỉ có điều, loại cảm giác này so với âm thanh vừa mới xuất hiện trong đầu của hắn, còn đáng sợ hơn rất nhiều.

Nhất thời, thân thể của Đế Thích Thiên hơi có chút run lên, vội vàng lùi lại phía sau vài bước.
Đồng thời, âm thanh của Tô Hỷ Lai đã lần nữa vang lên.

Nhưng lần này, anh không trực tiếp sử dụng hệ thống, để truyền âm vào trong não bộ của Đế Thích Thiên.


Mà Tô Hỷ Lai dùng đến giọng nói chân thật của mình, nói chuyện với hắn ta.
“Thế nào? Hiện tại thì ngươi đã tin tưởng lời nói của ta rồi chứ?”
Xác nhận được thật sự đang có người xuất hiện ở trước mặt, trong lòng của Đế Thích Thiên không chỉ không có bớt đi lo lắng.

Ngược lại, hắn càng đối với Tô Hỷ Lai tỏ ra sợ hãi nhiều hơn.
Dù sao, thứ mà bản thân có thể nhìn thấy được, cho dù nó có nguy hiểm đến như thế nào, thì hắn cũng có thể nghĩ cách đối phó được.

Thế nhưng, lúc này Tô Hỷ Lai giống như một thứ tồn tại đáng sợ nào đó, cho dù hiện ra trước mặt nhưng hắn cũng không cách nào nắm bắt được.
Loại cảm giác này, càng khiến cho Đế Thích Thiên đối với Tô Hỷ Lai thêm mấy phần kiêng kỵ.
“Ngài… ngài rốt cuộc là ai? Vì sao lại muốn biết được bí mật ở trên người của ta?”
Mặc dù trong lòng đã sinh ra kiêng kỵ, nhưng Đế Thích Thiên vẫn vô cùng cẩn thận, cố ý lên tiếng hỏi dò.
Đối với Tô Hỷ Lai mà nói, đối phó với người như Đế Thích Thiên, kỳ thật so với người khác phải dễ dàng hơn nhiều.
Vì thế, ngay khi nghe được Đế Thích Thiên có ý định lên tiếng chất vấn, tâm niệm trong đầu của Tô Hỷ Lai khẽ động.

Lập tức, cổ trùng đang ở trong người của hắn, bỗng dưng hoạt động kịch liệt, để cho Đế Thích Thiên đau đớn đến mức, ôm đầu lăn lộn dưới đất, trong miệng còn không ngừng kêu lên những tiếng hét thảm.
“A… đau quá… Tiền bối, ngài hãy buông tha cho ta đi…”
Đến lúc này, Đế Thích Thiên đã có thể xác định được, kẻ đối diện ở phía trước mặt của mình, thật sự đã đem cổ trùng ở trong cơ thể của hắn không chế một cách chặt chẽ.
Thế nên, lúc này ngoài việc kêu la thảm thiết, hắn chỉ có thể lên tiếng cầu xin Tô Hỷ Lai tha thứ.
Hiển nhiên, Tô Hỷ Lai cũng không thật sự muốn đem Đế Thích Thiên giết chết.

Mục đích của anh là giúp Linh Thời Vũ đem con hổ của cô cứu trở ra ngoài.

Đồng thời, anh cũng muốn biết rõ, rốt cuộc bí mật mà Đế Thích Thiên vừa mới nhắc đến, thật sự có giá trị như thế nào.
Chính vì thế, sau một hồi để cho Đế Thích Thiên kêu la một cách thảm thiết.

Lúc này, Tô Hỷ Lai mới khe khẽ ra lệnh, để cho cổ trùng ở trong người của hắn khôi phục trở lại trạng thái bình thường.
Không còn bị cổ trùng dày vò hành hạ, Đế Thích Thiên rốt cuộc cũng ngưng lại kêu la.

Đồng thời, hắn cũng nhanh chóng bò dậy, đối với vị trí ở phía trước mặt của mình, tỏ ra tôn kính hơn trước rất nhiều.
“Tiền bối, ta thật sự đã biết sai rồi.

Kính mong ngài, hãy bỏ qua cho ta!”
Đối với thái độ thành kính lúc này của Đế Thích Thiên, kỳ thật trong lòng của Tô Hỷ Lai vẫn cảm thấy vô cùng hài lòng.

Nhưng mà, anh cũng không muốn dài dòng với hắn ta.

Giọng nói của Tô Hỷ Lai lúc này phát ra hơi có chút không được kiên nhẫn.
“Được rồi, không cần nói nhảm nhiều đến như vậy.

Mau truyền tin, để cho đám thủ hạ của ngươi nhanh chóng quay trở lại, đem con hổ trắng kia thả ra cho ta.

Đồng thời, ngươi cũng phải đem toàn bộ bí mật liên quan đến thế giới này mà ngươi biết được, đều nói ra rõ ràng cho ta biết!”
Nghe được mệnh lệnh của Tô Hỷ Lai, Đế Thích Thiên mới vội vàng gật đầu đáp ứng.

Ngay sau đó, cũng không biết rõ là hắn dùng đến phương pháp gì.

Nhưng chỉ sau khoảng chừng nửa tiếng đồng hồ, nhóm người lần trước đã đem con hổ trắng của Linh Thời Vũ vây giết, lúc này mới vội vàng khiêng theo nó chạy ngược trở về.
“Đội trưởng, ngài gọi chúng ta trở lại là có việc gì?”
Một tên thủ hạ dẫn đường đi ở phía trước, đối với Đế Thích Thiên vô cùng cung kính nói ra.
Nhưng lúc này, Đế Thích Thiên hoàn toàn không có một chút tiếng động nào.

Đột nhiên, thân hình của hắn khẽ động một cái.

Ngay sau đó, toàn bộ nhóm người Đế tộc được mang đến để truy bắt con hổ trắng của Linh Thời Vũ, lập tức đổ gục xuống đất.
Mặc dù trên người của bọn họ đều không có bất kỳ một chút vết thương nào.

Nhưng thông qua kiểm trắc của hệ thống, Tô Hỷ Lai có thể xác định, toàn bộ những kẻ này đều bị giết chết.

Hơn nữa, nội tạng bên trong cơ thể của bọn đều trực tiếp bị nghiền nát, không lưu lại chút gì.
Chứng kiến được cảnh tượng này, đáy lòng của Tô Hỷ Lai không khỏi lạnh toát.

Rất may mắn, hiện tại anh chỉ ở trong trạng thái linh thể, hoàn toàn không phải là thật thể.


Thế nên, Đế Thích Thiên mới không phát hiện ra anh.

Nếu không, một khi kẻ này dùng đến thủ đoạn tương tự, đem anh giết chết.

Đến lúc đó, Tô Hỷ Lai cũng không cách nào có thể phản kháng được.
Quả nhiên, những kẻ thuộc cổ tộc này, đều là hạng người đáng sợ, thực lực cũng đã vượt qua toàn bộ tưởng tượng của Tô Hỷ Lai.
“Đại nhân, những kẻ này đã được ta xử lý xong.

Hiện tại, ngài cảm thấy có hài lòng hay không?”
Trực tiếp đem đồng bọn của mình giết chết.

Hơn nữa, trong số những kẻ này, thậm chí còn có một ít thân bằng hảo hữu của Đế Thích Thiên ở trong Đế tộc.

Nhưng lúc này, hắn giống như là chưa có chuyện gì xảy ra, vô cùng thản nhiên hướng về phía Tô Hỷ Lai báo công.
Biết rõ kẻ này không phải là người có thể dễ dàng lừa gạt được.

Tô Hỷ Lai nhất thời lấy lại bình tĩnh, dùng lấy giọng điệu không có một chút tình cảm nào, làm ra đáp lại.
“Rất tốt, hiện tại đến phiên ngươi đem bí mật của thế giới này nói cho ta biết.

Sau đó, ta có thể đem cổ trùng lấy ra khỏi cơ thể của ngươi.”
Trước gõ cho hắn một gậy, sau đó lại vẽ cho hắn một khối bánh ngọt.

Quả thật, trên khuôn mặt của Đế Thích Thiên không khỏi lộ ra một tia mừng rỡ.

Ngay sau đó, Đế Thích Thiên nhanh chóng đem hết toàn bộ bí mật mà hắn biết được, nói rõ cho Tô Hỷ Lai nghe.
Ban đầu, nghe được bí mật từ trong miệng của Đế Thích Thiên, Tô Hỷ Lai còn cảm thấy hết sức mới mẻ, ngạc nhiên.

Nhưng nghe qua một hồi, sắc mặt của anh không khỏi dần dần trầm xuống.
Bởi vì, theo như bên trong lời nói của Đế Thích Thiên, thì toàn bộ thời không lĩnh vực này, đều là một toà đại trận dùng để phong ấn, trước đó do rất nhiều cường giả của cổ tộc tạo ra, đem toàn bộ thế giới này tách ra, hình thành một vùng không gian riêng biệt.
Nếu như Tô Hỷ Lai suy tính không có sai lầm, thì bản thân anh từ sau khi nhảy xuống hồ nước, vỗn dĩ cũng chưa từng thoát được ra ngoài.

Hiện tại, chính anh cũng không biết rõ, mình đang bị giam cầm ở bên trong đại trận hay là từ trong thời không hỗn loạn vô tình lạc đến nơi này.
Trong lúc Tô Hỷ Lai còn đang suy nghĩ lung tung, lúc này sau khi đem hết toàn bộ bí mật của cổ tộc nói ra, ánh mắt của Đế Thích Thiên đã lần nữa nhìn về phía Tô Hỷ Lai.
Thế nhưng, lúc này trong mắt của hắn ta đã không còn bất kỳ một chút thành kính nào.

Có chăng, chỉ là mang theo mấy phần vui đùa, giễu cợt.

Ngay sau đó, Tô Hỷ Lai thấy được khuôn mặt của Đế Thích Thiên đột nhiên biến đổi, từ một gã đàn ông nhanh chóng chuyển biến thành một người phụ nữ cực kỳ xinh đẹp.

Chỉ có điều, da mặt của người phụ nữ này lại trắng nhợt.

Hơn nữa, hai mắt cũng lộ ra tử quang, không hề có một chút sức sống nào.
Vừa nhìn thấy khuôn mặt của người phụ nữ này hiện ra, tức thì Tô Hỷ Lai không khỏi sợ hãi giật mình, vội vàng lui lại phía sau vài bước.

Bởi vì, người này anh vẫn còn rất quen thuộc.

Đây chẳng phải là người phụ nữ chui ra từ trong cỗ quan tài bằng đá hay sao?
Thế nhưng, rõ ràng lúc đó anh đã trốn thoát được cô ta.

Hiện tại, vì sao người phụ nữ này lại xuất hiện ở đây?
Trong đầu hiện lên vô số ý nghĩ, nhưng Tô Hỷ Lai còn chưa kịp đưa ra bất kỳ một lời nghi vấn nào, không gian phía trước mặt của anh bỗng dưng vỡ nát.

Ngay sau đó, anh nghe được tiếng hét hơi có phần tức giận của người phụ nữ kia vang lên.
“Hỷ Lai, Hỷ Lai! Anh mau tỉnh dậy đi!”
Thân thể đột nhiên trở nên lay động kịch liệt.

Lúc này, hai mắt của Tô Hỷ Lai mới từ từ mở ra.

Thế nhưng, lúc này Tô Hỷ Lai không còn xuất hiện ở trong thời không hỗn loạn.


Mà anh thấy mình đang nằm trên một tấm giường gỗ rất lớn, hơn nữa phía trên người còn đắp lấy một tấm chăn bông thật dày.
Hơi ngươc mắt nhìn ra khung cảnh bên ngoài, Tô Hỷ Lai vậy mà thấy được những bông tuyết trắng đang không ngừng rơi xuống.

Đối với một người sinh ra ở vùng nhiệt đới mà nói, cảnh tượng này để anh cảm thấy ngạc nhiên vô cùng.
Nhưng mà, còn chưa để cho Tô Hỷ Lai kịp thời suy nghĩ đã có chuyện gì xảy ra.

Lúc này, giọng hô vừa nãy lại lần nữa vang lên.
“Hỷ Lai, Hỷ Lai! Anh đã tỉnh rồi sao?”
Đến lúc này, ánh mắt của Tô Hỷ Lai mới có thể thấy rõ, người xuất hiện ở trước mặt anh lúc này, là một thiếu nữ có khuôn mặt vô cùng xinh đẹp.

Hơn nữa, khuôn mặt của thiếu nữ này lại có mấy phần vô cùng tương tự với Triệu Nhiễm Từ.
Chỉ có điều, đây rõ ràng là một phiên bản trẻ hơn so với Triệu Nhiễm Từ rất nhiều.

Trong lúc nhất thời, Tô Hỷ Lai có cảm giác như mình vừa mới trải qua một giấc mộng thật dài.

Trên khóe miệng của anh, khe khẽ phát ra một loại thanh âm rất nhỏ, giống như âm thanh của một người bệnh đã rất lâu năm mới được tỉnh dậy.
“Nhiễm… Nhiễm Từ!”
Nghe được tiếng gọi này của Tô Hỷ Lai, thiếu nữ đang ngồi ở trước mặt anh, dường như hơi có phần ngạc nhiên.

Ngay sau đó, bàn tay trắng như bông tuyết của cô bé, nhưng phía trên lại tràn đầy những vết chai sạn, sờ lên trên trán của anh.
“Anh Hỷ Lai, anh không phải là đã khỏi bệnh rồi sao? Vì sao anh lại không nhận ra em? Em là Tô Kỳ, là em gái của anh đây mà?!”
Vừa nói, nước mắt từ trên hai bên gò má của cô bé không khỏi lăn dài xuống đất.

Trong lúc nhất thời, Tô Hỷ Lai không có cách nào phản ứng kịp, chỉ có thể lúng túng, đưa bàn tay gầy guộc của mình vươn ra, lau đi những giọt nước mắt đã bị khí lạnh làm cho lạnh buốt của cô bé.
“Xin… xin lỗi, anh vừa mới tỉnh lại, nên không nhớ được rất nhiều chuyện!”
Dùng lấy một cái lý do vô cùng sứt sẹo, Tô Hỷ Lai cố để giải thích cho em gái của mình hiểu.
Thế nhưng, anh lại không hề nghĩ đến, cô bé vậy mà tin tưởng vào lời nói dối của anh.

Cô giống như một con gấu nhỏ, lao vào trong lồng ngực của anh, ôm lấy anh vừa cười vừa khóc.
“Em biết mà, em biết mà! Anh Hỷ Lai của em, làm sao có thể quên được Kỳ Kỳ, có phải không?”
Đối với hành động thân mật của Tô Kỳ, trong lòng của Tô Hỷ Lai vậy mà không hề xuất hiện một chút bài xích nào.

Thậm chí, anh còn có một loại cảm giác hết sức ấm áp.

Giống như một người anh trai đã nhiều năm xa nhà, sau khi trở về gặp lại được em gái của mình.
Khe khẽ đưa tay, vuốt lấy mái tóc đã hơi có phần rối bời của Tô Kỳ, Tô Hỷ Lai lúc này mới nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Cho đến lúc này, anh cũng không thể nào biết rõ là đã có chuyện gì xảy ra với mình.

Nhưng cảm giác tiếp xúc thân mật vừa rồi với Tô Kỳ, để cho Tô Hỷ Lai cảm thấy hết sức chân thật.

Anh có một loại cảm giác vô cùng hoang đường, là toàn bộ những chuyện xảy ra trước đây, kỳ thật chỉ là một cái giấc mơ.

Hơn nữa, còn là một cái giấc mơ kéo dài vô số năm.
Thế nhưng, suy nghĩ này vừa mới lóe lên trong đầu của Tô Hỷ Lai, một loại âm thanh máy móc vô cùng quen thuộc, bỗng dưng vang lên bên tai, để cho Tô Hỷ Lai nhanh chóng từ bỏ suy nghĩ vừa mới hiện ra trong đầu của mình.
“Tích tích, hệ thống cảnh báo, ký chủ rơi vào một vùng không gian không được xác định.

Hệ thống đang tiến hành phân tích, đề nghị ký chủ chờ đợi trong giây lát.”
Cái âm thanh này, đối với Tô Hỷ Lai mà nói, so với bất kỳ một loại âm thanh nào cũng đều trở nên quen thuộc hơn rất nhiều.
“Anh Hỷ Lai, anh Hỷ Lai! Anh bị làm sao thế?”
Lúc này, cái đầu nhỏ bé của Tô Kỳ đã lần nữa ngước lên.

Nhưng khi phát hiện ra Tô Hỷ Lai đột nhiên ngẩn người, giống như người mất hồn nhìn về phía trước mặt của mình.

Trong lòng của cô bé mới hiện lên một chút hoảng hôt, vội vàng hô lên liên tục.
Nghe được thanh âm kêu gọi của Tô Kỳ, lúc này Tô Hỷ Lai mới lấy lại tinh thần.

Ngay sau đó, anh mới đưa tay ra, sờ lên trên đầu của cô bé, mỉm cười nói ra.
“Không có việc gì, anh chỉ đang nghĩ đến một ít chuyện trước đây mà thôi!”
“Thật sao?”
Mặc dù hiện tại Tô Kỳ vẫn còn rất nhỏ, chỉ khoảng mười ba, mười bốn tuổi gì đó.

Nhưng ở cái tuổi này, trong thời đại hiện nay, cô vẫn so với rất nhiều cô gái cùng trang lứa trưởng thành hơn rất nhiều.

Chính vì thế, trong lúc vừa rồi, cô có thể phát hiện ra được Tô Hỷ Lai đang cố ý nói dối mình.
Tuy rằng trong lòng có hơi chút thất vọng, nhưng tính tình của Tô Kỳ kỳ thật rất biết nghe lời.

Thế nên, thấy Tô Hỷ Lai không có ý định đem suy nghĩ ở trong lòng nói ra, cô bé cũng không có tiếp tục hỏi đến.
Nhưng trong lúc hai người bọn họ đang ngồi ở trong phòng để nói chuyện với nhau.

Lúc này, phía bên ngoài sân nhỏ đột nhiên vang lên mấy tiếng chỏ sủa.

Ngay sau đó, thông qua cửa sổ của căn phòng, Tô Hỷ Lai có thể thấy được mấy người đàn ông lực lượng, mặc lấy một loại trang phục hết sức kỳ quặc, đang nhanh chóng tiến vào nơi này.

“Gâu gâu!”
Dường như nhận ra được đám người này đến không thiện, thế nên con chó xám phía ngoài cửa sân đã không ngừng sủa lên loạn xạ, đồng thời còn nhe nanh múa vuốt, muốn hù dọa cho đám người này bỏ đi.
Thế nhưng, những kẻ này thật sự rất hung bạo.

Bọn họ vừa nhìn thấy con chó xám đối với mình nhe nanh múa vuốt, tức thì có kẻ đã nhịn không được, vung chân đạp mạnh lên trên người của nó.
“Ẳng ẳng!!!”
Bị đánh đau, con chó xám kêu lên một tiếng hét thảm.

Đồng thời, Tô Kỳ đang ngồi ở trong phòng, cũng vội vàng chạy ra bên ngoài.
“Xám, Xám ơi! Mày có sao không?”
Tô Kỳ vừa chạy ra ngoài sân, đã ôm chằm lấy con chó xám, bê vào trong ngực của mình.

Nhưng mà, đám người kia đều chẳng thèm quan tâm đến cô.

Ánh mắt chỉ gắt gao hướng về phía trong phòng để nhìn kỹ.
“Tô Kỳ, tao nghe nói anh trai của mày vừa mới tỉnh lại.

Cậu chủ nhà tao đã căn dặn, nếu như thằng anh mấy tỉnh lại, thì cần phải lên trên huyện để gặp cậu ấy.

Hiện tại, thằng anh mày vẫn còn trong phòng đó chứ?”
Nghe được đám người này nhắc đến việc đem Tô Hỷ Lai lên trên huyện, sắc mặt của Tô Kỳ nhất thời lộ ra hoảng sợ.

Cô bé vội vàng ôm lấy con chó xám, chạy thẳng một mạch đến trước cửa phòng của Tô Hỷ Lai.

Sáu đó, cô giang rộng ra hai tay, ngăn ở trước cửa phòng của anh.
“Các người muốn làm gì? Anh Hỷ Lai chỉ vừa mới tỉnh dậy, anh ấy còn không có sức để bước chân xuống giường.

Nếu như cậu chủ của các người muốn đem anh ấy lên hầu, thì cần phải đợi thêm mấy hôm nữa mới được!”
“Hừ, chuyện của cậu chủ giao phó, một con oắt con như mày muốn nói là có thể nói được hay sao? Mày mau tránh ra, để bọn tao đi “mời” thằng anh của mày đi lên trên huyện!”
Một gã đàn ông cao to, sòng sọc xông về phía, ý định đem thân hình của Tô Kỳ đẩy sang một bên.

Nhưng cô bé lúc này lại tỏ ra vô cùng kiên cường, không nhưng ôm chặt lấy cánh tay của hắn ta, còn cương quyết không chịu nhường ra.
“A, cái con oắt con này, mày cũng dám cản lại lệnh của cậu chủ bọn tao à?”
Gã đàn ông cao lớn sau khi bị Tô Kỳ ngăn cản, cảm giác như hơi có vẻ mất mặt.

Thế nên, hắn lúc này mới dùng nhiều thêm lực, trực tiếp đem cả Tô Kỳ lẫn con chó xám vẫn còn đang ở trên tay của cô bé, hất văng ra ngoài.
Ầm!
Tô Hỷ Lai chỉ vừa mới từ trên giường đứng dậy.

Kỳ thật, trước đó anh đã muốn đi ra ngoài, để nhìn xem đám người ngoài kia là ai.

Nhưng không biết vì sao, cơ thể của anh lúc này lại vô cùng suy yếu, để cho anh không cách nào rời khỏi được giường.
Chỉ cho đến khi, nghe thấy âm thanh nói chuyện ở bên ngoài, cùng với tiếng của Tô Kỳ bị té ngã kêu lên, anh lúc này mới lấy hết sức để đứng dậy.

Đồng thời, ánh mắt vô cùng chăm chú, nhìn thẳng về phía những kẻ đang đứng bên ngoài.
“Các người muốn làm gì? Người các người muốn tìm chính là tôi, tôi không cho phép ai được làm tổn thương đến cô bé!”
Thấy được Tô Hỷ Lai xuất hiện, đám người bên ngoài cũng mặc kệ Tô Kỳ vẫn còn đang nằm dưới đất.

Sáu đó, bốn năm người liền đem Tô Hỷ Lai vây lại.

Dường như, bọn họ thật sự rất sợ Tô Hỷ Lai chạy thoát.
“Đi, theo chúng tao lên huyện!”
Gã đàn ông vừa rồi còn mới xô ngã Tô Kỳ, lúc này đã đem bàn tay to đùng của hắn, nắm chặt lấy bả vai của Tô Hỷ Lai.

Mặc dù, bản thân của anh lúc này cực kỳ suy yếu.

Nhưng cơ thể của anh trước đó đã được hệ thống rèn luyện nhiều lần.

Thế nên, để đối phó với một đám người bình thường thế này, anh hoàn toàn không hề sợ hãi chút nào.
Chỉ thấy, bàn tay của Tô Hỷ Lai khẽ vặn, liền đem nắm tay to đùng của gã kia hất.

Đồng thời, ánh mắt của anh hiện lên một vẻ lạnh lùng, nhìn lấy từng người bọn họ chằm chằm.
“Tôi có thể đi cùng các anh.

Nhưng mà, nếu như ai dám động đến em gái tôi, thì tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho hắn ta!”
Lúc này, đám người kia mới sực nhớ ra, kẻ đứng trước mặt của mình lần trước còn ở ngay trước mặt của cậu chủ, đánh chết một con bò mộng rất to.

Thế nên, lúc này nghe được Tô Hỷ Lai đồng ý đi theo, cả đám đều đồng loạt thở ra một hơi.
Sau đó, Tô Hỷ Lai tự mình đi về phía trước, còn nhóm người bọn họ theo ở phía sau.

Chỉ có Tô Kỳ là vẫn tràn đầy nước mắt, nhìn theo bóng lưng của anh trai, khóc lên một trận rất to.
-Hết-.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương