Chàng Rể Đào Hoa
-
119: Bí Mật Của Cổ Tộc
“Ai dô dô, Đế Thích Thiên, ngươi làm sao cũng có mặt ở đây?!”
Trong lúc tiếng cười của Đế Thích Thiên không ngừng vang vọng ở khắp núi đồi.
Thì lúc này, một âm thanh vô cùng đột ngột vang lên.
Ngay sau đó, Đế Thích Thiên thấy được một gã đàn ông mặt hoa da phấn, trên tay còn cầm theo một chiếc khăn tay phất qua phất lại, bộ dáng vô cùng tùy tiện, đang hướng về phía mình mỉm cười.
Nhất thời, các lỗ chân lông ở trên người của Đế Thích Thiên không khỏi dựng thẳng lên.
Đồng thời, ánh mắt của hắn cũng lộ rõ đề phòng, lăm lăm nhìn thẳng về hướng của kẻ đang đi tới.
“Mị Nương, ngươi làm sao lại tới được đây?”
Lúc này, trong lòng của Đế Thích Thiên vô cùng cảnh giác.
Bởi vì, người ở phía đối diện mỗi lần xuất hành đều không chỉ hành động một mình.
Thế nên, ánh mắt của hắn không khỏi hướng ra bốn phía xung quanh để dò xét.
Nhưng âm thanh của gã đàn ông bán nam bán nữ đã lần nữa vang lên.
“Ai dô, thế nào, người của Đế tộc các ngươi cũng có lúc sợ hãi như vậy hay sao? Yên tâm đi, lần này ta chỉ xuất hành có một thân một mình.
Nếu ngươi không chê, chúng ta có thể cùng nhau đồng hành nha! A hi hi!!!”
Vừa nói, gã đàn ông bán nam bán nữ vừa đưa tay lên miệng phát ra tiếng cười khúc khích.
Cho dù là Tô Hỷ Lai, lúc này đã đứng ở một vị trí tương đối cách xa, cũng nhịn không được sởn hết cả da gà.
Tuy rằng anh đối với người đồng tính cũng không quá mức phản cảm, nhưng mà kẻ đứng ở trước mặt thật sự là hết sức khiến cho người ta khó có thể tiếp nhận được, chỉ muốn cách xa hắn càng xa càng tốt.
Thế nên, lúc này sắc mặt của Đế Thích Thiên có thể nói là cực kỳ khó coi.
Hắn có thể không sợ những người còn lại trong nhóm Tứ Đại Thiên Vương.
Nhưng mỗi lần nhìn thấy gã Mị Nương này, trong lòng của hắn cảm thấy vô cùng dị ứng.
“Hừ, ta không có hứng thú cùng ngươi đấu kiếm.
Nếu như không có việc gì khác, thì ngươi hãy nhanh tránh ra.
Ta cũng không muốn cùng với tổ chức các ngươi đánh nhau.”
“Ai dô, Đế Thích Thiên, ngươi đây là có ý gì? Đấu kiếm? Kiếm của ngươi có thể so với ta lớn hơn được sao?! A hi hi!!!”
Nhìn động tác ẻo lả, cùng với nụ cười như mê như hoặc của gã Mị Nương, trong lòng của Đế Thích Thiên lúc này kỳ thật vô cùng tức giận, chỉ muốn đem gã đánh bay ra ngoài, cách mình tám vạn chín ngàn dặm.
Thế nhưng, Đế Thích Thiên có thể biết rõ, thực lực của gã Mị Nương này kỳ thật là một trong những cao thủ của Tứ Đại Thiên Vương.
Cho dù lão tộc trưởng có xuất hiện ở đây, cũng chưa chắc rằng có thể đè ép được hắn.
Vì vậy, thấy gã Mị Nương dây dưa không dứt, Đế Thích Thiên chỉ có thể thay đổi ý nghĩ, mỉm cười nói ra.
“Được thôi, nếu là ngươi muốn đồng hành với ta.
Vậy thì…”
Lời nói của Đế Thích Thiên chỉ vừa nói ra được một nửa.
Đột nhiên, sắc mặt của hắn khẽ biến, sau đó bộ dáng vô cùng sợ hãi kêu lên.
“Không tốt! Người đó làm sao lại xuất hiện ở đây?!”
Nói ra lời này, thân hình của Đế Thích Thiên còn lùi lại mấy bước, để cho Mị Nương vô cùng giật mình, vội vàng xoay đầu nhìn lại ở phía sau lưng của mình.
Thế nhưng, lúc xoay người ra phía sau, Mị Nương chỉ thấy một khoảng không vắng lặng, hoàn toàn không có bất kỳ một bóng người nào.
Lúc này, gã Mị Nương mới biết là mình đã bị Đế Thích Thiên lừa gạt.
Nhưng mà, lúc hắn lần nữa xoay đầu nhìn lại, thì Đế Thích Thiên cùng với Linh Thời Vũ vốn dĩ vẫn còn bất động nằm dưới mặt đất, hiện tại đã biến mất không thấy đâu nữa.
Trong lòng cảm thấy vô cùng phẫn nộ, gã Mị Nương lúc này mới tức giận quát lớn một trận.
“Đế Thích Thiên, ngươi hãy chờ đó cho ta!”
Tiếng quát này của gã, tạo thành một trận chấn động không hề nhỏ.
Toàn bộ muông thú ở trong khu rừng, đều bị dọa cho sợ hãi bỏ chạy tán loạn.
Nhưng mà, lúc này đã không có ai quan tâm đến chuyện này.
Vừa rồi, ngay lúc Đế Thích Thiên đem gã Mị Nương lừa gạt, mang theo Linh Thời Vũ chạy trốn, Tô Hỷ Lai cũng lập tức đuổi theo phía sau.
Mặc dù, bản thân Tô Hỷ Lai vẫn còn đang ở bên trong trạng thái linh thể, không cách nào tiếp xúc được với sự vật xung quanh.
Nhưng nhờ đó, mà tốc độ của anh cũng đạt đến vận tốc cực nhanh.
Cho dù Đế Thích Thiên đã sử dụng hết toàn bộ kỹ năng của mình, anh vẫn vô cùng dễ dàng bám theo phía sau.
Chỉ đáng thương cho gã Mị Nương.
Hắn vốn dĩ chỉ muốn truy theo dấu vết của nhóm người thủ lĩnh đã đem đứa nhỏ kia bắt đi.
Hiện tại, vừa thấy được Đế Thích Thiên, còn muốn dò hỏi tin tức một chút.
Thật sự không nghĩ đến, bởi vì bộ dáng bên ngoài của mình, vậy mà lại dọa cho tên Đế Thích Thiên này chạy nhanh đến như vậy.
Tất nhiên, bản lĩnh truy tung của gã Mị Nương này kỳ thật vẫn là hạng nhất.
So với tốc độ, thì hắn hoàn toàn không hề thua kém bất kỳ một ai.
Kể cả Đế Thích Thiên, cho dù đã âm thâm chạy trốn ở một khoảng cách rất xa.
Nhưng sau khi chạy được một nữa, tiếng cười lanh lảnh của Mị Nương đã phát ở phía sau.
“Này, ngươi chạy cái gì mà chạy? Ta chỉ tùy tiện muốn cùng ngươi đi nhờ một đoạn đường ngắn.
Ngươi có cần phải chạy nhanh như vậy hay không?”
Nghe được tiếng nói chuyện này của gã Mị Nương, trong lòng của Đế Thích Thiên càng thêm hốt hoảng.
Mặc dù trước đó, hắn đã đánh giá thực lực của Mị Nương rất mạnh.
Thế nhưng, hắn lại không thể nào nghĩ đến, thực lực của gã Mị Nương này so với trong tưởng tượng của hắn càng thêm đáng sợ hơn.
“Mị Nương, Đế tộc chúng ta vốn không cùng với tổ chức Thiên Vương của các ngươi gây thù chuốc oán, ngươi cứ như vậy đuổi theo phía sau của ta để làm gì?”
Mặc dù đang lên tiếng nói chuyện, nhưng tốc độ của Đế Thích Thiên vẫn không chậm lại một chút nào.
Mà lúc này, thân ảnh của gã Mị Nương vô cùng quỷ dị, chỉ thấy thân hình của hắn hơi biến ảo một chút.
Ngay sau đó, vị trí trước mặt của Đế Thích Thiên đã bị bịt kín.
Đồng thời, khuôn mặt quỷ dị của gã Mị Nương bất ngờ hiện ra, để cho Đế Thích Thiên không khỏi giật mình, suýt chút nữa đem Linh Thời Vũ đánh rơi xuống đất.
“Chạy, ngươi có bản lĩnh thì tiếp tục chạy nữa đi! Hừ, ta nói cho ngươi biết, so về việc chạy trốn, thì trên đời này ngoài bà đây, thì không có ai có thể chạy nhanh hơn ta!”
Phiêu phù ở trên không trung, ánh mắt của Tô Hỷ Lai không khỏi nhìn chằm chằm về phía thân hình của gã Mị Nương.
Tất nhiên, anh không phải vì nhan sắc “nghiêng nước nghiêng thành” của gã mà quan tâm.
Thật ra, vừa rồi thấy được thủ đoạn của gã Mị Nương này, trong lòng của Tô Hỷ Lai hiện lên một chút quen thuộc.
Chỉ có điều, lúc này Đế Thích Thiên đã có chút nhẫn nhịn không được, tức giận trừng mắt nhìn lấy gã Mị Nương quát lên.
“Mị Nương, ngươi đừng khinh người quá đáng.
Ông đây cũng không sợ ngươi.”
Nói ra lời này, khí thế trên người của Đế Thích Thiên đột nhiên bạo tăng.
Đồng thời, trên tay hắn còn xuất ra một con dao ngắn, vẻ mặt vô cùng căm tức nhìn thẳng về phía đối phương.
Thế nhưng, gã Mị Nương lúc này hoàn toàn không hề lộ ra một chút sợ hãi nào.
Ngược lại, ánh mắt của hắn còn hiện lên mấy phần trêu đùa, đưa tay lên miệng mỉm cười.
“Đế Thích Thiên, ngươi thật sự là rất dọa người nha.
Nhưng mà, ngươi ta lại thích! A hi hi!!!”
Vốn dĩ, Đế Thích Thiên chỉ muốn hù dọa Mị Nương một chút mà thôi.
Nhưng lúc này, nhìn thấy ánh mắt trêu đùa của Mị Nương.
Hơn nữa, trên người của gã này lại không hề có một chút phòng bị nào.
Thế nên, từ ý định hù dọa ban đầu, Đế Thích Thiên vậy mà thật sự ra tay.
Con dao găm ở trong tay của hắn, trực tiếp hướng thẳng về phía lồng ngực của gã Mị Nương đâm tới.
“Ai ui, Đế Thích Thiên, ngươi dám làm thật hay sao?”
Rất đột nhiên, thân hình của gã Mị Nương bỗng dưng tan biến, tránh đi công kích trí mạng vừa rồi của Đế Thích Thiên.
Đồng thời, hắn còn nhất thời nhịn không được, đưa tay che lấy trước ngực của mình, sau đó tức giận quát lên một tiếng.
Thế nhưng, toàn bộ động tác này của gã lọt vào trong mắt của Đế Thích Thiên thì chẳng khác nào hành vi trêu đùa, để cho Đế Thích Thiên càng thêm phẫn nộ muôn phần.
Trong lòng nhất thời nổi giận, khuôn mặt của Đế Thích Thiên cũng biến đến cực kỳ khó coi.
“Nếu như ngươi đã muốn cùng ngăn cản đường đi của ta.
Vậy thì, hôm nay để Đế Thích Thiên ta, tiễn ngươi lên đường!”
Lần này, trên tay của Đế Thích Thiên cũng không sử dụng đến vũ khí.
Mà hắn móc từ bên trong lồng ngực, lấy ra một bình thuốc loại nhỏ, chỉ lớn tầm khoảng nửa lòng bàn tay người lớn.
Ngay sau đó, hắn đem nắp bình mở ra.
Đồng thời, trong miệng của hắn còn khẽ lẩm nhẩm, giống như đọc đến một loại chú ngữ nào đó.
Vừa nhìn thấy động tác lúc này của Đế Thích Thiên, nụ cười trên mặt của gã Mị Nương tức thì tắt ngầm.
Hơn nữa, sắc mặt của gã Mị Nương lúc này cũng biến đến cực kỳ âm trầm.
“Đế Thích Thiên, ngươi vậy mà dám học trộm “cổ thuật”, còn dùng cổ để đối phó ta!”
Thì ra, thứ mà Đế Thích Thiên dùng đến, lại là một loại “cổ thuật” đã bị thất truyền nhiều năm về trước.
Hơn nữa, đây còn là một loại tà thuật được liệt vào hàng cấm kỵ của cổ tộc.
Nghe nói, cách đây hơn trăm vạn năm, bởi vì bên trong cổ tộc xuất hiện một nhóm người nuôi dưỡng cổ, biến chúng thành một loại bệnh dịch, khiến cho vô số cổ tộc ngã xuống.
Kể từ đó, mỗi lần có người sử dụng “cổ thuật” xuất hiện, thì toàn bộ cổ tộc đều hợp lực tiến hành vây quét, kiên quyết không để cho chúng có được cơ hội lần nữa quật khởi.
Chính vì thế, lúc này thấy được Đế Thích Thiên sử dụng đến loại “cổ thuật” này, trong lòng của gã Mị Nương không chỉ tức giận, còn hiện lên dáng vẻ vô cùng kiêng kỵ.
Thế nhưng, Đế Thích Thiên đã cố ý đem cổ thuật ra phát động, hắn làm sao có thể để cho Mị Nương còn sống rời đi.
Vì vậy, lúc này trên khuôn mặt của Đế Thích Thiên liền hiện ra nụ cười vô cùng dự tợn.
Đồng thời, bên trong ánh mắt của hắn còn xuất hiện một vòng kim sắc, để cho bộ dáng của hắn càng thêm trở nên đáng sợ.
“Mị Nương, đây chính là ngươi ép ta!”
Lời nói lúc này của Đế Thích Thiên vừa buông ra, phía bên trong nắp bình cầm ở trên tay của hắn đột nhiên phóng ra một vật hết sức nhỏ bé.
Nếu như không phải khoảng cách giữa hai ngươi lúc này tương đối gần.
Hơn nữa, chính bản thân Mị Nương cũng có thực lực vô cùng mạnh mẽ.
Thì quả thật, đồ vật từ bên trong chui ra ngoài, gã cũng không có cách nào phát hiện ra được.
Nhưng mà, cho dù đã biết rõ bên trong nắp bình có đồ vật chui ra bên ngoài.
Hơn nữa, còn hướng về phía vị trí của mình xông đến.
Thế nhưng, Mị Nương lại không có cách nào phản kháng, chỉ có thể trừng trừng hai mắt, nhìn lấy đồ vật nhỏ bé đó đang chậm rãi tiến vào bên trong cơ thể của mình.
Tất nhiên, không phải vì Mị Nương không muốn tránh né.
Mà trong lúc vừa rồi, chỉ hơi thoáng mất tập trung, hắn đã vô tình trúng phải tà thuật của Đế Thích Thiên.
Thế nên, ngay khi bị cổ trúng tấn công, hắn cũng không có cách nào di chuyển để tránh né, chỉ có thể giương mắt lên nhìn lấy cổ trùng xâm nhập đi vào bên trong cơ thể của mình.
“Ha ha ha, Mị Nương lúc này có phải là ngươi cảm giác trong người đang rất ngứa ngáy, khó chịu đúng hay không?!”
Nhìn thấy thuật pháp của mình đã thi triển thành công.
Lúc này, bộ dáng của Đế Thích Thiên tỏ ra vô cùng đắc ý.
Đồng thời, hắn còn đối với Mị Nương lộ ra nụ cười tràn đầy thỏa mãn.
Thế nhưng, trên mặt của Mị Nương chỉ hơi thoáng giật mình một cái.
Ngay sau đó, hắn hoàn toàn không có một chút cảm giác khác thường nào.
“Ồ, chuyện này là như thế nào?”
Trong lúc không hiểu vì nguyên nhân nào cơ thể của mình lại không có phản ứng, sắc mặt của Mị Nương cũng trở nên biến hóa vô cùng quái dị.
Lúc ban đầu, Đế Thích Thiên còn tưởng rằng cổ thuật của mình thành công, khiến cho gã Mị Nương trở nên khó chịu.
Nhưng một lúc sau, nụ cười ở trên mặt của Đế Thích Thiên bỗng dưng tắt ngấm.
Bởi vì, lúc này hắn vậy mà không có cách nào liên hệ được với cổ trùng của mình.
Cho dù đã thử vận dụng thuật pháp mà hắn vô tình nhặt được ở trong một lần đi ra ngoài nhiệm vụ.
Tức thì, sắc mặt của Đế Thích Thiến trở nên cực kỳ khó coi.
Anh mắt của hắn không thể nào tin được, nhìn thẳng về phía Mị Nương.
“Ngươi đã làm gì cổ trùng của ta? Vì sao ta không thể nào liên hệ được với nó?”
Đối với câu hỏi này của Đế Thích Thiên, tất nhiên là Mị Nương không cách nào có thể trả lời được.
Thế nhưng, được chứng kiến thấy bộ dáng khó coi lúc này của Đế Thích Thiên, trong lòng của Mị Nương không khỏi hớn hở, cười to lên một tiếng.
“Ha ha ha, Đế Thích Thiên, vừa rồi ta còn tưởng rằng ngươi lại hại như thế nào.
Hóa ra, ngươi cũng chỉ là miệng cọp gan thỏ mà thôi, còn dọa cho bà đây một trận, thật sự là đáng hận mà!”
Vừa nói, thân hình của Mị Nương vừa chuyển động.
Cảm giác cơ thể đã không còn sự trói buộc, sắc mặt của hắn càng thêm hưng phấn, vui mừng.
Ở bên phía ngược lại, thấy được Mị Nương thật sự không có một chút vấn đề nào.
Lúc này, trong lòng của Đế Thích Thiên đã thầm lạnh xuống.
Đối với Đế Thích Thiên mà nói, một khi bí mật hắn biến sử dụng cổ thuật để lộ ra ngoài, thì cho dù là Đế tộc cũng tuyệt đối không thể buông tha cho hắn.
Thế nên, lúc này trong đầu của hắn không ngừng xoay chuyển ý nghĩ, hy vọng có thể lần nữa đem Mị Nương khống chế, hoặc là giết chết.
Thế nhưng, Mị Nương lúc này giống như đã nhìn ra được tâm tư của Đế Thích Thiên.
Vì tránh để cho sai lầm lần nữa xảy ra, thân hình của hắn đã nhanh chóng lao tới, vươn lấy một cánh ta, bóp chặt lấy cổ họng của Đế Thích Thiên, nhấc lên.
“Đế Thích Thiên, vừa rồi ngươi đã hù dọa ta không nhỏ.
Hiện tại, ta sẽ cho ngươi thấy, việc đắc tội với bà đây thì có hậu quả như thế nào!”.
Trong lúc nói chuyện, các đầu ngón tay của Mị Nương không ngừng siết chặt, dường như muốn đem cổ họng của Đế Thích Thiên bóp nát.
“Khoan… khoan đã!”
Đứng trước bờ vực của tử vọng, lúc này Đế Thích Thiên đã không có cách nào khác, chỉ có thể lớn tiếng hô lên, hy vọng Mị Nương có thể ngừng tay lại.
Quả nhiên, tiếng hô này của hắn vẫn có một chút tác dụng.
Mặc dù cổ tay của Mị Nương vẫn còn đang siết chặt, thế nhưng động tác của hắn đã hơi có chút dừng lại, cũng không tiếp tục bóp mạnh.
“Thế nào? Hiện tại ngươi muốn cầu xin để ta tha thứ?”
“Không… không phải!”
“Vậy ngươi bảo ta dừng lại để làm gì?”
Vừa nghe được câu trả lời từ trong miệng của Đế Thích Thiên, vẻ mặt của Mị Nương tức thì lộ ra dáng vẻ mất đi kiên nhẫn lẫn chán ghét.
Thế nên, cổ tay của hắn lần nữa dùng lực, khiến cho xương cổ của Đế Thích Thiên liên tục kêu lên mấy tiếng lắc cắc.
Rốt cuộc, trong lòng của Đế Thích Thiên cũng tỏ ra vô cùng hoảng hốt.
Trước khi cổ họng của hắn bị Mị Nương bóp nát, hắn đã vội vàng hô lên lần nữa.
“Ngừng… ngừng lại, ta… ta có một cái bí mật… muốn… muốn trao đổi… với ngươi…”
Lúc này, cổ tay của Mị Nương vẫn đang dùng lực.
Thế nhưng, Đế Thích Thiên có thể cảm nhận được, lực đạo mà hắn sử dụng đã nhẹ đi rất nhiều.
“Nói, rốt cuộc là ngươi đang có bí mật gì, muốn trao đổi với ta?!”
Lần này, vì sợ gã Mị Nương trước mặt sẽ ra tay bẻ nát cổ họng của mình.
Thế nên, Đế Thích Thiên vô cùng gấp gáp, muốn đem bàn tay của hắn kéo ra.
Đồng thời, trong miệng của Đế Thích Thiên còn để lộ ra một cái tin tức, đối với Mị Nương lúc này thật sự vô cùng chấn động.
“Ta… ta biết được một cái bí mật, có liên quan đến việc toàn bộ cổ tộc vì sao lại bị phong ấn, tự mình giam cầm ở trong thời không lĩnh vực!”
“Thật?!”
“Thật!”
Mặc dù cổ họng vẫn bị Mị Nương siết chặt, nhưng Đế Thích Thiên lúc này vẫn không dám làm ra hành động nào khác thường, chỉ có thể vô cùng thành thật gật đầu đáp lại.
Đến lúc này, cổ tay của Mị Nương mới chịu buông lỏng ra.
Đồng thời, ánh mắt của hắn vô cùng cẩn thận, nhìn thẳng về phía Đế Thích Thiên.
“Những lời vừa rồi mà ngươi mới nói, sẽ không phải đề lừa gạt ta chứ? Ngươi phải biết rằng, chỉ cần…”
Lời của Mị Nương còn chưa có nói hết, âm thanh của Đế Thích Thiên đã vội vàng vang lên.
“Ta thật sự không có lừa ngươi.
Trong một lần đi ra ngoài làm nhiệm vụ, chính ta đã tìm thấy phương pháp sử dụng cổ thuật.
Đồng thời, cũng phát hiện ra một chút tin tức, có liên quan đến bí mật năm xưa của việc cổ tộc bị phong ấn trong thời không lĩnh vực.
Nếu ngươi không tin, ta có thể dùng lời thề của mình ra thề, tuyệt đối sẽ không bao giờ lừa gạt ngươi.”
Đối với việc Đế Thích Thiên muốn dùng lời thề ra để thề, trong lòng Mị Nương hoàn toàn xem nhẹ.
Dù sao, hắn cũng đã nhìn thấu tâm tính của tên Đế Thích Thiên này.
Đây là một kẻ vô cùng tàn nhẫn, độc ác.
Đối với kẻ thù của mình tuyệt đối sẽ không nương tay.
Thế nên, trong lòng của Mị Nương chỉ hơi do dự một chút.
Ngay sau đó, ánh mắt của hắn lại đảo qua, nhìn đến Linh Thời Vũ đang nằm hôn mê ở phía sau.
“Việc này ta tạm thời có thể tin tưởng ngươi.
Nhưng mà, người này ngươi nhất định phải giao cho ta.”
Thấy Mị Nương đã có chút tin tưởng lời nói của mình, trong lòng của Đế Thích Thiên vô cùng mừng rỡ.
Thế nhưng, sau khi nghe được yêu cầu của hắn ta, sắc mặt của Đế Thích Thiên tức thì trở nên cực kỳ khó coi.
“Thế nào? Ngươi không muốn giao người này lại cho ta?”
Nhìn thấy được biểu hiện trên khuôn mặt của Đế Thích Thiên, thân hình của Mị Nương lập tức chuyển động.
Đồng thời, cổ tay của hắn lần nữa đem lấy cổ họng của Đế Thích Thiên nắm chặt.
Tuy rằng trong lòng có chút không cam lòng, nhưng lúc này Đế Thích Thiên đã không có lựa chọn nào khác.
Hắn chỉ có thể hướng về phía Mị Nương gật đầu, đáp lại.
“Được rồi, người thì ngươi cứ mang đi đi.
Nhưng mà, chuyện ta sử dụng cổ thuật, ngươi cũng không thể để lộ ra ngoài.
Nếu không, bí mật mà ta vừa mới với ngươi, ngươi sẽ không bao giờ có thể biết được.”
Mặc dù lời nói của Đế Thích Thiên mang theo một ít ý đe dọa.
Nhưng lúc này, Mị Nương đã không thèm để ý gì đến hắn.
Thân hình của Mị Nương hơi thoáng di chuyển.
Ngay lập tức, một trận gió thoảng hơi nhẹ lướt qua.
Sau đó, cả Linh Thời Vũ lẫn Mị Nương đều biến mất khỏi ngay tầm mắt của Đế Thích Thiên.
Cho đến lúc này, khi nhìn thấy bản thân thật sự vẫn còn sống sót sau tai nạn, trong lòng của Đế Thích Thiên mới âm thầm thở ra một hơi nhẹ nhõm.
Nhưng đồng thời, ánh mắt của hắn cũng lộ ra mấy phần oán độc.
Rõ ràng, việc bí mật liên quan đến cổ thuật bị tiết lộ ra ngoài, đối với hắn mà nói cũng là một mối hiểm họa vô cùng khó lường.
Cho dù gã Mị Nương kia đã có thể không đem bí mật này nói ra, nhưng ai cũng không thể nào bảo chứng được, bí mật của hắn có thể bị người bên ngoài phát hiện hay không.
Chính vì vậy, nhìn theo bóng lưng của Mị Nương rời đi một hồi, trong lòng của Đế Thích Thiên bắt đầu âm thầm tính toán.
Hắn nhất định phải đem toàn bộ chuyện này báo lại tổ chức.
Còn việc liên quan đến bí mật cổ tộc bị phong ấn, thật sự Đế Thích Thiên cũng không phải là nói dối để lừa gạt Mị Nương.
Thế nhưng, bên trong đó còn có một việc vô cùng quan trọng, mà chính Đế Thích Thiên đã cố ý không có nói ra.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook