Chân Tâm Thoại Đại Mạo Hiểm
-
Chương 16
Nói thật, Vệ Đình đối với sinh nhật của mình trước giờ đều rất qua loa, hai mươi mấy năm cũng chưa từng rầm rộ tổ chức ăn mừng gì. Bất quá Đinh Bùi Quân đã có lòng như vậy, y cũng không thể mất hứng. Rốt cuộc đợi đến ngày đó, kết quả buổi chiều y phải cùng với chủ quản ra ngoài gặp khách hàng, Đinh Bùi Quân nói y không cần quay về công ty, xong việc trực tiếp đến quán của Tử Bội là được.
Vệ Đình cười cười gật đầu.
Bảy giờ tối, Đinh Bùi Quân mãi mới vật lộn xong với đống tài liệu. Hắn cúi đầu nhìn đồng hồ, giật mình, không biết Vệ Đình có đang sốt ruột chờ hắn không? Vội vàng tắt máy tính ra văn phòng, vừa đến thang máy, ngẩng đầu đã thấy Diệp Tín đứng đó, cả người tựa ở trên tường, hai mắt nhắm chặt, trông rất mệt mỏi.
Tiểu tử này cũng thật liều mạng.
Đinh Bùi Quân ở trong lòng cảm thán một câu, tay vỗ vai người kia. “Bây giờ mới tan tầm? Đừng quá liều mạng như vậy”.
“Di?” Diệp Tín mở mắt, nhìn thấy Đinh Bùi Quân, có chút ngoài ý muốn. “Anh giờ cũng mới tan?”
“Ừ”. Đinh Bùi Quân hơi cười, đột nhiên phát giác trên mặt Diệp Tín đỏ ửng khác thường, ánh mắt cũng có chút mơ hồ, thoạt nhìn bộ dáng rất giống như vừa mới uống say.
“Cậu sao vậy?” Đinh Bùi Quân giơ tay sờ trán Diệp Tín, nóng quá!
“Cậu sốt?”
“Hình như vậy”. Diệp Tín miễn cưỡng cười cười. “Buổi chiều đã thấy không ổn lắm”.
“Không thoải mái còn tăng ca?” Đinh Bùi Quân vừa tức vừa vội. “Tôi đưa cậu đến bệnh viện”.
“Anh khoa trương quá, cũng chỉ là hơi sốt….” Diệp Tín còn chưa nói xong, cả người đã lảo đảo, không hề báo trước mà ngã xuống.
Đinh Bùi Quân cuống quýt đỡ được, ôm lấy cậu ta vào thang máy.
“Sốt 39.5 độ, ngất xỉu, loét dạ dày”. Đinh Bùi Quân ngồi trước giường bệnh của Diệp Tín, vẻ mặt tức giận. “Cậu không muốn sống nữa phải không?”
“Được rồi được rồi, không phải không có việc gì rồi sao?” Diệp Tín kỳ thật đã không còn nhiều sức lực nói chuyện. “Đừng nói với Di Bảo, cô ấy đang mang thai, không cần để cô ấy lo lắng”.
Đinh Bùi Quân sắc mặt trầm xuống, hít sâu một hơi đi qua một bên rót nước cho cậu ta.
“Bang” một tiếng cửa bị mở ra, Tử Bội vội vàng xông vào. “Anh sao rồi?”
Diệp Tín thở dài. “Sao cả em cũng đến đây?”
Tử Bội tức giận nói. “Em không đến, anh còn mong ai đến? Trừ bỏ vợ anh, trừ bỏ mấy người bọn em, còn ai quản sống chết của anh?” Có lẽ đi gấp gáp, Tử Bội vẫn còn thở dốc, ngồi vào trước giường Diệp Tín, sờ trán cậu ta, rốt cuộc mới lộ ra một nụ cười. “May rồi, không phải bệnh nặng gì”.
Ngẩng đầu thấy Đinh Bùi Quân đứng một bên, Tử Bội ngoắc ngoắc ngón tay với hắn. Đinh Bùi Quân không hiểu gì, theo cô đi ra ngoài, chỉ thấy cô ghé vào bên tai hắn hỏi khẽ. “Anh không phải có hẹn với Vệ Đình à?”
Đinh Bùi Quân lúc này mới nhớ tới Vệ Đình còn ở trong quán của Tử Bội chờ hắn, vội vàng nhìn đồng hồ… Mười một rưỡi!
Hắn ở trong bệnh viện giúp Diệp Tín làm kiểm tra, sau đó lại chờ kết quả xét nghiệm máu, lúc trông cậu ta truyền dịch mới bớt ra chút thời gian gọi cho Tử Bội, kết quả phát hiện điện thoại đã hết pin, đành phải lấy máy Diệp Tín gọi cho cô, thế nhưng hắn đã hoàn toàn quên mất Vệ Đình!
“Cậu ấy, cậu ấy còn ở trong quán?” Đinh Bùi Quân vội vàng hỏi Tử Bội.
Tử Bội nhìn hắn một cái, tựa tiếu phi tiếu. “Có lẽ…. Anh ta gọi điện cho anh nhưng không được, quay về công ty tìm anh cũng không thấy, đành phải trở lại quán của em. Lúc em đi anh ta vẫn ở đó, nhưng hiện tại…. hẳn là đã đi rồi?”
“Đi rồi?”
“Bởi vì em nói với anh ta, anh đang ở bệnh viện, có lẽ đều đem sinh nhật hẹn hò gì đó với anh ta quên sạch rồi!”
Đinh Bùi Quân nháy mắt thay đổi sắc mặt. “Em nói với cậu ấy cái gì?”
“Em nói thật cho anh biết, Vệ Đình ngay từ đầu cái gì cũng đều biết rõ!” Tử Bội không chút nào sợ hãi nhìn hắn. “Trước khi anh ta đáp ứng làm người yêu của anh, em cái gì cũng nói hết cho anh ta, chính là anh vì cái gì còn đồng ý ở cùng anh ta một năm!”
Đinh Bùi Quân khiếp sợ nhìn cô, nhất thời không nói được lời nào.
“Chính là anh ta nói, không sao cả. Người trong lòng anh thích nhất không phải anh ta cũng không sao, chỉ có một năm bên nhau cũng không sao, dù sao anh ta là vì thích anh nên mới đồng ý yêu đương với anh”. Tử Bội cười lạnh. “Bị anh ta lừa rồi? Thoạt nhìn đơn thuần nghe lời như vậy, kỳ thật cái gì cũng biết, chỉ sợ so với anh còn rõ ràng hơn”.
Đinh Bùi Quân sau lưng chảy mồ hôi lạnh. Hắn thật không nghĩ tới Vệ Đình thế nhưng ngay từ đầu cái gì cũng biết, lại có thể bất động thanh sắc giả vờ trước mặt hắn lâu như vậy!
“Cậu ấy đều biết… cậu ấy đều biết…” Đinh Bùi Quân thì thào nói. “Vậy vì sao còn muốn đồng ý với anh?”
“Có lẽ vì mị lực của anh quá lớn đi”. Tử Bội lạnh lùng nói. “Hoặc là, anh ta căn bản không nghĩ tới sẽ có quan hệ lâu dài với anh”.
Vệ Đình cười cười gật đầu.
Bảy giờ tối, Đinh Bùi Quân mãi mới vật lộn xong với đống tài liệu. Hắn cúi đầu nhìn đồng hồ, giật mình, không biết Vệ Đình có đang sốt ruột chờ hắn không? Vội vàng tắt máy tính ra văn phòng, vừa đến thang máy, ngẩng đầu đã thấy Diệp Tín đứng đó, cả người tựa ở trên tường, hai mắt nhắm chặt, trông rất mệt mỏi.
Tiểu tử này cũng thật liều mạng.
Đinh Bùi Quân ở trong lòng cảm thán một câu, tay vỗ vai người kia. “Bây giờ mới tan tầm? Đừng quá liều mạng như vậy”.
“Di?” Diệp Tín mở mắt, nhìn thấy Đinh Bùi Quân, có chút ngoài ý muốn. “Anh giờ cũng mới tan?”
“Ừ”. Đinh Bùi Quân hơi cười, đột nhiên phát giác trên mặt Diệp Tín đỏ ửng khác thường, ánh mắt cũng có chút mơ hồ, thoạt nhìn bộ dáng rất giống như vừa mới uống say.
“Cậu sao vậy?” Đinh Bùi Quân giơ tay sờ trán Diệp Tín, nóng quá!
“Cậu sốt?”
“Hình như vậy”. Diệp Tín miễn cưỡng cười cười. “Buổi chiều đã thấy không ổn lắm”.
“Không thoải mái còn tăng ca?” Đinh Bùi Quân vừa tức vừa vội. “Tôi đưa cậu đến bệnh viện”.
“Anh khoa trương quá, cũng chỉ là hơi sốt….” Diệp Tín còn chưa nói xong, cả người đã lảo đảo, không hề báo trước mà ngã xuống.
Đinh Bùi Quân cuống quýt đỡ được, ôm lấy cậu ta vào thang máy.
“Sốt 39.5 độ, ngất xỉu, loét dạ dày”. Đinh Bùi Quân ngồi trước giường bệnh của Diệp Tín, vẻ mặt tức giận. “Cậu không muốn sống nữa phải không?”
“Được rồi được rồi, không phải không có việc gì rồi sao?” Diệp Tín kỳ thật đã không còn nhiều sức lực nói chuyện. “Đừng nói với Di Bảo, cô ấy đang mang thai, không cần để cô ấy lo lắng”.
Đinh Bùi Quân sắc mặt trầm xuống, hít sâu một hơi đi qua một bên rót nước cho cậu ta.
“Bang” một tiếng cửa bị mở ra, Tử Bội vội vàng xông vào. “Anh sao rồi?”
Diệp Tín thở dài. “Sao cả em cũng đến đây?”
Tử Bội tức giận nói. “Em không đến, anh còn mong ai đến? Trừ bỏ vợ anh, trừ bỏ mấy người bọn em, còn ai quản sống chết của anh?” Có lẽ đi gấp gáp, Tử Bội vẫn còn thở dốc, ngồi vào trước giường Diệp Tín, sờ trán cậu ta, rốt cuộc mới lộ ra một nụ cười. “May rồi, không phải bệnh nặng gì”.
Ngẩng đầu thấy Đinh Bùi Quân đứng một bên, Tử Bội ngoắc ngoắc ngón tay với hắn. Đinh Bùi Quân không hiểu gì, theo cô đi ra ngoài, chỉ thấy cô ghé vào bên tai hắn hỏi khẽ. “Anh không phải có hẹn với Vệ Đình à?”
Đinh Bùi Quân lúc này mới nhớ tới Vệ Đình còn ở trong quán của Tử Bội chờ hắn, vội vàng nhìn đồng hồ… Mười một rưỡi!
Hắn ở trong bệnh viện giúp Diệp Tín làm kiểm tra, sau đó lại chờ kết quả xét nghiệm máu, lúc trông cậu ta truyền dịch mới bớt ra chút thời gian gọi cho Tử Bội, kết quả phát hiện điện thoại đã hết pin, đành phải lấy máy Diệp Tín gọi cho cô, thế nhưng hắn đã hoàn toàn quên mất Vệ Đình!
“Cậu ấy, cậu ấy còn ở trong quán?” Đinh Bùi Quân vội vàng hỏi Tử Bội.
Tử Bội nhìn hắn một cái, tựa tiếu phi tiếu. “Có lẽ…. Anh ta gọi điện cho anh nhưng không được, quay về công ty tìm anh cũng không thấy, đành phải trở lại quán của em. Lúc em đi anh ta vẫn ở đó, nhưng hiện tại…. hẳn là đã đi rồi?”
“Đi rồi?”
“Bởi vì em nói với anh ta, anh đang ở bệnh viện, có lẽ đều đem sinh nhật hẹn hò gì đó với anh ta quên sạch rồi!”
Đinh Bùi Quân nháy mắt thay đổi sắc mặt. “Em nói với cậu ấy cái gì?”
“Em nói thật cho anh biết, Vệ Đình ngay từ đầu cái gì cũng đều biết rõ!” Tử Bội không chút nào sợ hãi nhìn hắn. “Trước khi anh ta đáp ứng làm người yêu của anh, em cái gì cũng nói hết cho anh ta, chính là anh vì cái gì còn đồng ý ở cùng anh ta một năm!”
Đinh Bùi Quân khiếp sợ nhìn cô, nhất thời không nói được lời nào.
“Chính là anh ta nói, không sao cả. Người trong lòng anh thích nhất không phải anh ta cũng không sao, chỉ có một năm bên nhau cũng không sao, dù sao anh ta là vì thích anh nên mới đồng ý yêu đương với anh”. Tử Bội cười lạnh. “Bị anh ta lừa rồi? Thoạt nhìn đơn thuần nghe lời như vậy, kỳ thật cái gì cũng biết, chỉ sợ so với anh còn rõ ràng hơn”.
Đinh Bùi Quân sau lưng chảy mồ hôi lạnh. Hắn thật không nghĩ tới Vệ Đình thế nhưng ngay từ đầu cái gì cũng biết, lại có thể bất động thanh sắc giả vờ trước mặt hắn lâu như vậy!
“Cậu ấy đều biết… cậu ấy đều biết…” Đinh Bùi Quân thì thào nói. “Vậy vì sao còn muốn đồng ý với anh?”
“Có lẽ vì mị lực của anh quá lớn đi”. Tử Bội lạnh lùng nói. “Hoặc là, anh ta căn bản không nghĩ tới sẽ có quan hệ lâu dài với anh”.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook