Chân Tâm Thoại Đại Mạo Hiểm
-
Chương 15
Nháy mắt qua tháng ba, Vệ Đình thừa dịp cuối tuần hiếm khi có nắng, một bên hát hò lung tung lộn xộn một bên đem quần áo tống vào máy giặt.
Đinh Bùi Quân ngồi ở phòng khách xem TV, sáng sớm Vệ Đình đã lôi cổ hắn dậy, nói là phải làm cách mạng giặt giũ, tiếp theo lột ga giường vỏ chăn các thứ ném hết vào máy giặt. Thoạt nhìn tâm tình có vẻ không tồi, chính là không biết có chuyện gì làm y cao hứng như vậy.
Kế hoạch của Vệ Đình chính là đem đống đồ kia giặt xong sẽ kéo Đinh Bùi Quân ra ngoài dạo phố, ăn cơm, xem phim – y bỗng nhiên cảm thấy bản thân mình thật điên, cư nhiên lại giống như nhóc con lần đầu rơi vào lưới tình, ảo tưởng ra khung cảnh hẹn hò với người yêu. Chính là nhớ đến cuối tuần nào Đinh Bùi Quân cũng bận rộn công tác, hoặc là phải ra ngoài, hai người rất ít khi đều được nhàn nhã ở nhà. Cho dù ở nhà thì cũng không làm gì, chưa từng ra ngoài xem phim chứ đừng nói là tám việc phải làm khi hẹn hò. Vệ Đình không thừa nhận trong lòng mình có chút suy tính, y chính là hy vọng hình thức ở chung giữa Đinh Bùi Quân và y có thể giống như tình nhân bình thường một tí – Làm ơn đi, cho dù là hai nam nhân nhưng cũng là đang yêu đương có được không?
Cho nên y quyết định bắt đầu khai quật cùng bồi dưỡng tế bào lãng mạn của Đinh Bùi Quân.
Đang lúc Vệ Đình đem chỗ quần áo cuối cùng phơi xong, vỗ vỗ tay chuẩn bị đưa ra yêu cầu với Đinh Bùi Quân, đi đến phòng khách lại thấy hắn đang nghe điện thoại.
“Thật sao? Vậy thì tốt quá rồi”. Đinh Bùi Quân không biết là gọi cho ai, thanh âm một mực ôn hoà, giống như còn mang theo ý cười, nhưng trên mặt lại nhìn không ra nửa điểm cao hứng. “Chúc mừng cậu”.
Vệ Đình ngồi vào một bên sofa, chờ Đinh Bùi Quân cúp máy liền cười nói với hắn. “Thời tiết đẹp như vậy, chúng ta ra ngoài đi?”
Đinh Bùi Quân nhìn y một cái, nhàn nhạt nói. “Chỉ sợ không được, hôm nay tôi phải làm cho xong hạng mục Xí Hoa kia, cậu nếu thấy buồn thì tìm bạn ra ngoài chơi đi”.
“Chưa xong cũng không thể để ngày mai rồi làm sao?”
“Ngày mai còn có việc của ngày mai, tôi tuần sau còn phải đi công tác, cậu cũng không phải không biết”. Đinh Bùi Quân cười cười. “Giữa trưa rồi, gọi đồ ăn ngoài đi. Buổi chiều nếu cậu muốn ra ngoài thì cứ đi đi”.
Vệ Đình cúi đầu, một lát sau cầm điện thoại gọi đồ ăn ở cửa hàng gần đó đến.
Đinh Bùi Quân đứng dậy định đến thư phòng, đột nhiên quay trở lại, từ trong ví tiền lấy ra một chiếc thẻ đưa cho Vệ Đình. “Ra ngoài cũng nên mua cho mình cái gì đó, tôi không biết cậu thích thứ gì”.
Vệ Đình giật mình nhìn thẻ thanh toán trước mặt, sau một lúc lâu mới đẩy ra, cười cười. “Tôi không thiếu gì cả, anh bận việc thì đi đi, đồ ăn đến tôi sẽ gọi”.
Hẹn hò cái gì, tâm trạng tốt cái gì, hiện tại hết thảy đều giống như bị cơn bão tràn qua, quét sạch đến không còn một dấu tích. Vệ Đình ngồi trên sofa, cầm điều khiển TV đổi đến đổi đi các kênh, quảng cáo không dứt, trong lòng lại đột nhiên dâng lên một trận tức giận, hận không thể cầm cái điều khiển trong tay đập cho nát vụn để hả lòng hả dạ.
Ngay từ đầu đã biết, tất cả ôn nhu mà nam nhân này cho y có lẽ chỉ có một năm, hiện tại mới phát giận không phải rất nực cười?
Trên đời này, đâu phải thứ mình muốn chỉ cần nỗ lực hết sức là có thể đạt được.
Thứ Hai, Đinh Bùi Quân bay đến thượng hải, đại khái phải nửa tháng sau mới trở về. Vệ Đình vẫn duy trì cuộc sống sáng chín chiều năm như trước kia, không có gì khác biệt.
sáng chín chiều năm: Chín giờ sáng làm việc năm giờ chiều tan tầm.
Giờ nghĩ giữa trưa, Vệ Đình đến quán mỳ gần công ty, vừa mới ngồi xuống không lâu, Lưu Dịch cũng vào, nhìn thấy y liền đi tới ngồi xuống đối diện.
“Có tin tốt muốn báo cho cậu”. Lưu Dịch cười tủm tỉm nhìn y. “Nghe nói quản lý các phòng mở cuộc họp, thống nhất nhân viên sẽ phái xuống chi nhánh dưới vào tháng năm tới, cuối cùng chọn ra cậu với Diệp Tín!”
Vệ Đình trong lòng run lên, sao cố tình lại là hai người bọn họ?
“Thật sao?”
“Đương nhiên là thật. Đêm qua đi nhậu, thư ký Hoàng đã nói cho tôi biết. Cậu có 50% cơ hội rồi, chỉ cần Đinh quản lý đề cử cậu, tuyệt đối không thành vấn đề!”
“… Diệp Tín cũng rất xuất sắc…”
“Người ta vừa mới kết hôn không lâu, chưa biết chừng còn không muốn đi ấy”. Lưu Dịch cười cười, vỗ vai Vệ Đình. “Tóm lại tôi rất xem trọng cậu đó!”
Vệ Đình cười cảm kích, rõ ràng là tin tốt, không hiểu sao lại làm tâm trạng y thêm nặng trĩu.
Công việc một khi dính dáng đến tình cảm riêng là rối loạn nhất. Nếu Đinh Bùi Quân đề cử y, một lần đi này chính là nửa năm, như vậy đoạn tình cảm vốn dĩ đã bắt đầu không hề vững chắc này có lẽ cũng sẽ đi đến kết thúc. Nếu Đinh Bùi Quân không đề cử y, đối thủ cố tình lại là Diệp Tín, vậy y sẽ nghĩ thế nào?
Chính là y biết rõ, về công về tư, cho dù kết quả như thế nào y cũng đều phải thản nhiên đón nhận.
Đinh Bùi Quân đi công tác về, xuống máy bay đã là hơn chín giờ tối. Về đến nhà, cả người mệt mỏi vào phòng tắm, đột nhiên phát hiện toàn bộ đồ dùng đều đã thay đổi.
Ngay cả khăn mặt bàn chải đánh răng của hắn cũng là đồ mới.
Đinh Bùi Quân sửng sốt một lát, cau mày đi ra khỏi phòng tắm, nhìn Vệ Đình đang ngồi ở sofa phòng khách xem TV.
“Đồ trong nhà tắm cậu đổi hết?”
“Đúng vậy, dùng hết rồi phải đổi thôi”.
“Sao cả khăn mặt cũng mua mới?”
“Mua nhiều đồ được siêu thị tặng kèm ấy mà”.
Đinh Bùi Quân thế nhưng lại không nói gì, dùng khăn lau tóc, đi đến bên cạnh Vệ Đình ngồi xuống, khép hờ hai mắt thả lỏng suy nghĩ, cả người đau nhức không chịu nổi. Bỗng nhiên như nhớ tới điều gì, hắn mở to hai mắt nhìn Vệ Đình. “Đúng rồi, sắp đến sinh nhật cậu phải không?”
Vệ Đình đang ôm gối mải mê xem phim truyền hình tám giờ tối mỗi ngày, nhất thời không kịp phản ứng. “A? Sinh nhật ai?”
“Cậu choáng à?” Đinh Bùi Quân buồn cười vỗ đầu Vệ Đình một cái. “Qua hai tuần nữa là đến ngày 27, nếu tôi nhớ không lầm thì là sinh nhật hai mươi lăm tuổi của cậu đúng không?”
Vệ Đình không nghĩ tới Đinh Bùi Quân vậy mà biết sinh nhật của mình, hắn lại lấy thân phận quản lý để xem hồ sơ của mình đi? Vệ Đình có chút cảm động đồng thời lại áy náy – ít nhất cho tới bây giờ y cũng không nghĩ tới chuyện hỏi sinh nhật Đinh Bùi Quân là ngày nào.
“Ừ, đúng vậy”.
“Đã nghĩ đến tổ chức thế nào chưa?” Đinh Bùi Quân mỉm cười nhìn y. “Tìm bạn bè cùng nhau ăn mừng? Muốn mua bánh kem gì không – Đúng rồi, cậu muốn quà gì?”
“Không cần”. Vệ Đình hàm hồ nói. “Không có gì phải ăn mừng, cũng chẳng phải trẻ con”.
“Vậy hai người chúng ta cùng nhau là được rồi”. Đinh Bùi Quân đứng lên lật tờ lịch trên tường, sau đó ngồi trở lại, ôm lấy Vệ Đình. “Vừa hay là thứ sáu, chúng ta đến quán của Tử Bội chọn một gian ghế lô, tôi làm sinh nhật cho cậu, được không?”
Sủng nịch làm cho người ta không thể cự tuyệt, Vệ Đình vẫn ôm gối, thế nhưng mặt mũi đều đã đỏ hết cả lên. Đinh Bùi Quân nhất thời nhộn nhạo trong lòng, nhịn không được cúi đầu hôn y.
“Sau đó chờ đến 12 giờ, chúng ta ra bờ sông đốt pháo nhé”. Đinh Bùi Quân liếm cắn vành tai Vệ Đình, giọng nói mơ hồ không rõ. “Cậu không phải vẫn hay cằn nhằn tôi không chịu ra ngoài với cậu sao? Tôi sẽ giành thời gian cuối tuần ấy, công việc gì cũng không quản, cùng cậu trải qua hai ngày, được rồi chứ? Ân?”
Vệ Đình bị hắn hôn đến choáng váng đầu óc, làm sao còn có thể nói ra một chữ ‘không’. Y ngoan ngoãn chui vào lòng Đinh Bùi Quân, đầu dán vào ngực hắn.
Không biết vì cái gì, tại thời khắc ngọt ngào này trong lòng y lại sinh ra dự cảm xấu. Y thừa dịp Đinh Bùi Quân đi công tác đã lấy hết dũng khí mà đổi toàn bộ đồ dùng trong phòng tắm. Lấy tính cách của Đinh Bùi Quân, cho dù hắn không phát cáu với y thì cũng sẽ không vui vẻ gì.
Đổi lại là thời điểm trước kia, hắn nhất định sẽ không nói hai lời mà chạy ngay đi mua đồ dùng quen thuộc về!
Chính là hôm nay, Đinh Bùi Quân chẳng những một câu cũng không nói, mà ngay cả thần sắc mất hứng đều không có. Bình thường hắn bề bộn nhiều việc… công tác, bớt một chút thời gian ra ngoài ăn cơm với y cũng khó. Nhưng hiện tại hắn còn có tâm tư lo lắng mừng sinh nhật cho y như thế nào, là nhất thời tâm huyết dâng trào, hay còn có nguyên nhân gì khác?
Vệ Đình đoán không ra, cũng không muốn đoán. Y lẳng lặng nằm trong lòng Đinh Bùi Quân, hơi hơi cười. Mặc kệ, mặc kệ mọi chuyện, chờ nó xảy ra rồi nói sau.
Đinh Bùi Quân ngồi ở phòng khách xem TV, sáng sớm Vệ Đình đã lôi cổ hắn dậy, nói là phải làm cách mạng giặt giũ, tiếp theo lột ga giường vỏ chăn các thứ ném hết vào máy giặt. Thoạt nhìn tâm tình có vẻ không tồi, chính là không biết có chuyện gì làm y cao hứng như vậy.
Kế hoạch của Vệ Đình chính là đem đống đồ kia giặt xong sẽ kéo Đinh Bùi Quân ra ngoài dạo phố, ăn cơm, xem phim – y bỗng nhiên cảm thấy bản thân mình thật điên, cư nhiên lại giống như nhóc con lần đầu rơi vào lưới tình, ảo tưởng ra khung cảnh hẹn hò với người yêu. Chính là nhớ đến cuối tuần nào Đinh Bùi Quân cũng bận rộn công tác, hoặc là phải ra ngoài, hai người rất ít khi đều được nhàn nhã ở nhà. Cho dù ở nhà thì cũng không làm gì, chưa từng ra ngoài xem phim chứ đừng nói là tám việc phải làm khi hẹn hò. Vệ Đình không thừa nhận trong lòng mình có chút suy tính, y chính là hy vọng hình thức ở chung giữa Đinh Bùi Quân và y có thể giống như tình nhân bình thường một tí – Làm ơn đi, cho dù là hai nam nhân nhưng cũng là đang yêu đương có được không?
Cho nên y quyết định bắt đầu khai quật cùng bồi dưỡng tế bào lãng mạn của Đinh Bùi Quân.
Đang lúc Vệ Đình đem chỗ quần áo cuối cùng phơi xong, vỗ vỗ tay chuẩn bị đưa ra yêu cầu với Đinh Bùi Quân, đi đến phòng khách lại thấy hắn đang nghe điện thoại.
“Thật sao? Vậy thì tốt quá rồi”. Đinh Bùi Quân không biết là gọi cho ai, thanh âm một mực ôn hoà, giống như còn mang theo ý cười, nhưng trên mặt lại nhìn không ra nửa điểm cao hứng. “Chúc mừng cậu”.
Vệ Đình ngồi vào một bên sofa, chờ Đinh Bùi Quân cúp máy liền cười nói với hắn. “Thời tiết đẹp như vậy, chúng ta ra ngoài đi?”
Đinh Bùi Quân nhìn y một cái, nhàn nhạt nói. “Chỉ sợ không được, hôm nay tôi phải làm cho xong hạng mục Xí Hoa kia, cậu nếu thấy buồn thì tìm bạn ra ngoài chơi đi”.
“Chưa xong cũng không thể để ngày mai rồi làm sao?”
“Ngày mai còn có việc của ngày mai, tôi tuần sau còn phải đi công tác, cậu cũng không phải không biết”. Đinh Bùi Quân cười cười. “Giữa trưa rồi, gọi đồ ăn ngoài đi. Buổi chiều nếu cậu muốn ra ngoài thì cứ đi đi”.
Vệ Đình cúi đầu, một lát sau cầm điện thoại gọi đồ ăn ở cửa hàng gần đó đến.
Đinh Bùi Quân đứng dậy định đến thư phòng, đột nhiên quay trở lại, từ trong ví tiền lấy ra một chiếc thẻ đưa cho Vệ Đình. “Ra ngoài cũng nên mua cho mình cái gì đó, tôi không biết cậu thích thứ gì”.
Vệ Đình giật mình nhìn thẻ thanh toán trước mặt, sau một lúc lâu mới đẩy ra, cười cười. “Tôi không thiếu gì cả, anh bận việc thì đi đi, đồ ăn đến tôi sẽ gọi”.
Hẹn hò cái gì, tâm trạng tốt cái gì, hiện tại hết thảy đều giống như bị cơn bão tràn qua, quét sạch đến không còn một dấu tích. Vệ Đình ngồi trên sofa, cầm điều khiển TV đổi đến đổi đi các kênh, quảng cáo không dứt, trong lòng lại đột nhiên dâng lên một trận tức giận, hận không thể cầm cái điều khiển trong tay đập cho nát vụn để hả lòng hả dạ.
Ngay từ đầu đã biết, tất cả ôn nhu mà nam nhân này cho y có lẽ chỉ có một năm, hiện tại mới phát giận không phải rất nực cười?
Trên đời này, đâu phải thứ mình muốn chỉ cần nỗ lực hết sức là có thể đạt được.
Thứ Hai, Đinh Bùi Quân bay đến thượng hải, đại khái phải nửa tháng sau mới trở về. Vệ Đình vẫn duy trì cuộc sống sáng chín chiều năm như trước kia, không có gì khác biệt.
sáng chín chiều năm: Chín giờ sáng làm việc năm giờ chiều tan tầm.
Giờ nghĩ giữa trưa, Vệ Đình đến quán mỳ gần công ty, vừa mới ngồi xuống không lâu, Lưu Dịch cũng vào, nhìn thấy y liền đi tới ngồi xuống đối diện.
“Có tin tốt muốn báo cho cậu”. Lưu Dịch cười tủm tỉm nhìn y. “Nghe nói quản lý các phòng mở cuộc họp, thống nhất nhân viên sẽ phái xuống chi nhánh dưới vào tháng năm tới, cuối cùng chọn ra cậu với Diệp Tín!”
Vệ Đình trong lòng run lên, sao cố tình lại là hai người bọn họ?
“Thật sao?”
“Đương nhiên là thật. Đêm qua đi nhậu, thư ký Hoàng đã nói cho tôi biết. Cậu có 50% cơ hội rồi, chỉ cần Đinh quản lý đề cử cậu, tuyệt đối không thành vấn đề!”
“… Diệp Tín cũng rất xuất sắc…”
“Người ta vừa mới kết hôn không lâu, chưa biết chừng còn không muốn đi ấy”. Lưu Dịch cười cười, vỗ vai Vệ Đình. “Tóm lại tôi rất xem trọng cậu đó!”
Vệ Đình cười cảm kích, rõ ràng là tin tốt, không hiểu sao lại làm tâm trạng y thêm nặng trĩu.
Công việc một khi dính dáng đến tình cảm riêng là rối loạn nhất. Nếu Đinh Bùi Quân đề cử y, một lần đi này chính là nửa năm, như vậy đoạn tình cảm vốn dĩ đã bắt đầu không hề vững chắc này có lẽ cũng sẽ đi đến kết thúc. Nếu Đinh Bùi Quân không đề cử y, đối thủ cố tình lại là Diệp Tín, vậy y sẽ nghĩ thế nào?
Chính là y biết rõ, về công về tư, cho dù kết quả như thế nào y cũng đều phải thản nhiên đón nhận.
Đinh Bùi Quân đi công tác về, xuống máy bay đã là hơn chín giờ tối. Về đến nhà, cả người mệt mỏi vào phòng tắm, đột nhiên phát hiện toàn bộ đồ dùng đều đã thay đổi.
Ngay cả khăn mặt bàn chải đánh răng của hắn cũng là đồ mới.
Đinh Bùi Quân sửng sốt một lát, cau mày đi ra khỏi phòng tắm, nhìn Vệ Đình đang ngồi ở sofa phòng khách xem TV.
“Đồ trong nhà tắm cậu đổi hết?”
“Đúng vậy, dùng hết rồi phải đổi thôi”.
“Sao cả khăn mặt cũng mua mới?”
“Mua nhiều đồ được siêu thị tặng kèm ấy mà”.
Đinh Bùi Quân thế nhưng lại không nói gì, dùng khăn lau tóc, đi đến bên cạnh Vệ Đình ngồi xuống, khép hờ hai mắt thả lỏng suy nghĩ, cả người đau nhức không chịu nổi. Bỗng nhiên như nhớ tới điều gì, hắn mở to hai mắt nhìn Vệ Đình. “Đúng rồi, sắp đến sinh nhật cậu phải không?”
Vệ Đình đang ôm gối mải mê xem phim truyền hình tám giờ tối mỗi ngày, nhất thời không kịp phản ứng. “A? Sinh nhật ai?”
“Cậu choáng à?” Đinh Bùi Quân buồn cười vỗ đầu Vệ Đình một cái. “Qua hai tuần nữa là đến ngày 27, nếu tôi nhớ không lầm thì là sinh nhật hai mươi lăm tuổi của cậu đúng không?”
Vệ Đình không nghĩ tới Đinh Bùi Quân vậy mà biết sinh nhật của mình, hắn lại lấy thân phận quản lý để xem hồ sơ của mình đi? Vệ Đình có chút cảm động đồng thời lại áy náy – ít nhất cho tới bây giờ y cũng không nghĩ tới chuyện hỏi sinh nhật Đinh Bùi Quân là ngày nào.
“Ừ, đúng vậy”.
“Đã nghĩ đến tổ chức thế nào chưa?” Đinh Bùi Quân mỉm cười nhìn y. “Tìm bạn bè cùng nhau ăn mừng? Muốn mua bánh kem gì không – Đúng rồi, cậu muốn quà gì?”
“Không cần”. Vệ Đình hàm hồ nói. “Không có gì phải ăn mừng, cũng chẳng phải trẻ con”.
“Vậy hai người chúng ta cùng nhau là được rồi”. Đinh Bùi Quân đứng lên lật tờ lịch trên tường, sau đó ngồi trở lại, ôm lấy Vệ Đình. “Vừa hay là thứ sáu, chúng ta đến quán của Tử Bội chọn một gian ghế lô, tôi làm sinh nhật cho cậu, được không?”
Sủng nịch làm cho người ta không thể cự tuyệt, Vệ Đình vẫn ôm gối, thế nhưng mặt mũi đều đã đỏ hết cả lên. Đinh Bùi Quân nhất thời nhộn nhạo trong lòng, nhịn không được cúi đầu hôn y.
“Sau đó chờ đến 12 giờ, chúng ta ra bờ sông đốt pháo nhé”. Đinh Bùi Quân liếm cắn vành tai Vệ Đình, giọng nói mơ hồ không rõ. “Cậu không phải vẫn hay cằn nhằn tôi không chịu ra ngoài với cậu sao? Tôi sẽ giành thời gian cuối tuần ấy, công việc gì cũng không quản, cùng cậu trải qua hai ngày, được rồi chứ? Ân?”
Vệ Đình bị hắn hôn đến choáng váng đầu óc, làm sao còn có thể nói ra một chữ ‘không’. Y ngoan ngoãn chui vào lòng Đinh Bùi Quân, đầu dán vào ngực hắn.
Không biết vì cái gì, tại thời khắc ngọt ngào này trong lòng y lại sinh ra dự cảm xấu. Y thừa dịp Đinh Bùi Quân đi công tác đã lấy hết dũng khí mà đổi toàn bộ đồ dùng trong phòng tắm. Lấy tính cách của Đinh Bùi Quân, cho dù hắn không phát cáu với y thì cũng sẽ không vui vẻ gì.
Đổi lại là thời điểm trước kia, hắn nhất định sẽ không nói hai lời mà chạy ngay đi mua đồ dùng quen thuộc về!
Chính là hôm nay, Đinh Bùi Quân chẳng những một câu cũng không nói, mà ngay cả thần sắc mất hứng đều không có. Bình thường hắn bề bộn nhiều việc… công tác, bớt một chút thời gian ra ngoài ăn cơm với y cũng khó. Nhưng hiện tại hắn còn có tâm tư lo lắng mừng sinh nhật cho y như thế nào, là nhất thời tâm huyết dâng trào, hay còn có nguyên nhân gì khác?
Vệ Đình đoán không ra, cũng không muốn đoán. Y lẳng lặng nằm trong lòng Đinh Bùi Quân, hơi hơi cười. Mặc kệ, mặc kệ mọi chuyện, chờ nó xảy ra rồi nói sau.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook