Chạm Vào Hạnh Phúc
-
Chương 38: Níu giữ
Một mình đi trên đường. Sam Y bỗng cảm thấy cô đơn, sao thời gian trôi nhanh quá. Sam Y ước mình có thể quay ngược thời gian trở về ngày xưa, từ lúc cô còn bé mẹ còn ở bên, từ lúc cô chưa gặp Phong Thần, từ lúc tất cả mọi chuyện chưa từng bắt đầu.
Cô luôn tự hỏi tình cảm mà cô dành cho Phong Thần có phải là yêu? Cô trước giờ chưa từng đắn đo suy nghĩ gì khi yêu, cứ ngây thơ cho rằng chỉ cần bên anh là sẽ có được hạnh phúc. Nhưng cô lại một thân thương tích đầy mình, đến lúc này cô mới hiểu thì ra có những thứ định sẵn không thuộc về nhau, có cố gắng thì cũng chỉ là tạm thời mà thôi, nó vốn không nên ở bên nhau. Giống như hai cục nam châm cùng dấu, càng cố gắng hút nhau thì lại càng đẩy nhau ra xa. Sam Y cảm thấy mình đã trải qua cả một đời người, có lẽ cô cũng thật sự già rồi.
Cô cần phải tỉnh táo lại, cô còn rất nhiều việc phải làm. Vì vậy, Sam Y mày phải cố lên! Tự hứa với bản thân sẽ mạnh mẽ, cô lại ngẩng cao đầu tự tin tiến về phía trước làm một Sam Y bất bại!
Cô đến công ty nhìn thấy nhân viên làm việc chăm chỉ lại càng kiên cường hơn, đúng vậy, trên vai cô là gánh nặng của biết bao con người nơi đây. Cô chính là linh hồn của cả công ty, sao có thể từ bỏ được?
"Chào mừng giám đốc quay trở lại." Trịnh Vỹ nhìn thấy cô thì mừng cuống lên, một mình anh sao có thể chống đỡ nổi nếu thiếu giám đốc đây?
"Mang tài liệu và báo cáo vào cho tôi. Dạo này không có chuyện gì chứ?"
"Mọi chuyện vẫn ổn ạ. Giám đốc Nam Phong cũng đến giúp đỡ." Trịnh Vỹ trả lời.
"Nam Phong Thần? Anh ta đến đây làm gì? Định thao túng Tinh Yên sao?" Sam Y chưa bao giờ tin tưởng bất kì ai.
"Giám đốc đừng hiểu nhầm. Nam Phong Thần chỉ hỗ trợ cho việc hợp tác của hai bên thôi, hoàn toàn không nhúng tay vào việc của công ty ta."
"Tôi lại tưởng anh ta định cướp nốt thứ cuối cùng của tôi nữa. Chắc thấy trả thù tôi thế chưa đủ." Sam Y lẩm bẩm.
"Nếu không có việc gì tôi đi chuẩn bị tài liệu."
Sam Y phất phất tay ra hiệu, một mình cô chìm đắm trong suy nghĩ. Cô vẫn thắc mắc mãi vì sao lúc nãy Phong Thần lại có biểu hiện đó, không nhẽ lại là một chiêu trò mới của anh ta? Muốn cô tin sao? Cô không mắc lừa thêm lần nào nữa đâu.
Nhìn lướt qua chồng hồ sơ mà Sam Y thấy choáng váng. Tài liệu nhiều thế này phải mất bao lâu mới giải quyết xong đây?
"Nhiều thế này ư?" Sam Y rời mắt nhìn sang Trịnh Vỹ.
"Đang là trọng điểm đầu tư cho các dự án lớn của công ty ta, tôi đã lọc hết những thứ quan trọng nhất cho giám đốc rồi ạ. Có thể nói là đã tối giản hoá đến cực hạn rồi. Chưa kể giám đốc còn phải check mail từ các phòng gửi về nữa ạ." Trịnh Vỹ nói một mạch không ngừng.
"Vất vả cho cậu rồi." Sam Y xoa trán nói.
Sam Y tập trung giải quyết công việc không nghỉ. Đến lúc xong xuôi đã là nửa đêm. Mọi người đã về hết, đèn đóm cũng tắt, chỉ còn đèn phòng cô mà thôi. Sam Y đứng ngẩn ngơ trước cửa sổ nhìn ngắm thế giới. Thế giới xung quanh bao la rộng lớn biết bao, chẳng nhẽ không có chốn cho Sam Y cô trú thân sao?
Cô rời khỏi công ty định đến nhà của Băng Băng nhưng muộn sợ phiền nên thôi. Cô trở về nhà nhưng vẫn tần ngần do dự đứng ngoài. Trong nhà có ánh đèn, chắc hẳn Phong Thần vẫn chưa đi. Cô đã nói hết nước hết cái mà anh ta vẫn không chịu rời đi, bây giờ định đối mặt với nhau bằng thái độ gì đây?
Nhưng không thể đứng ngoài hết đêm thế này, Sam Y hít một hơi rồi đẩy cửa bước vào.
"Sao em về muộn thế?" Phong Thần đang ngủ gật trên ghế sofa nghe tiếng mở cửa liền thức giấc.
"Sao anh vẫn chưa đi? Còn phải đợi tôi đuổi nữa à?"
"Em có đói không? Trong bếp vẫn còn để phần đồ ăn cho em đấy. Anh đi hâm nóng lại nhé?" Phong Thần dụi mắt đứng dậy.
"Anh đừng giả vờ nữa. Anh định làm gì đây? Anh nghĩ tôi còn là Sam Y trước đây mặc anh chà đạp nữa à?" Sam Y bừng bừng lửa giận lên thẳng phòng.
"Đây là cái gì? Dọn hết đi cho tôi." Sam Y thấy phòng mình vẫn toàn đồ đạc của Phong Thần liền lớn tiếng đập phá.
"Em bình tĩnh lại đi, anh dọn là được. Em đừng giận, ăn chút đồ ăn đi." Phong Thần bê khay đồ ăn vào phòng cho cô.
Sam Y vừa nhìn thấy càng tức giận hơn liền hất đổ khay đồ ăn:
"Anh tưởng chút quan tâm vặt này của anh khiến tôi cảm động ư? Tôi hỏi anh này, thiếu gia Nam Phong, anh vẫn còn muốn chơi đùa với tôi nữa à? Anh chưa chán ư? Nhưng tôi đã chán ngấy đến tận cổ rồi, nhìn thấy anh tôi chỉ thấy vô cùng ngứa mắt, tôi muốn anh vĩnh viễn biến mất khỏi thế giới của tôi."
Phong Thần chỉ lẳng lặng cúi xuống nhặt hết đống đổ vỡ.
"Anh còn muốn nói gì nữa không? Không thì ra khỏi nhà tôi, tôi sẽ bảo luật sư gửi đơn ly hôn cho anh." Sam Y mệt mỏi nằm xuống giường nhắm chặt mắt lại.
Khi cô nghe thấy tiếng đóng cửa phòng mới chậm rãi mở mắt, nước mắt từ lúc nào đã thấm ướt gối. Cô sợ mình lại rung động, cô sợ mình lại bị chút quan tâm của anh mà mềm lòng để rồi lại bị tổn thương. Phong Thần vẫn mãi là cấm địa trong trái tim này của cô không cách nào xoá bỏ. Chỉ cần anh đối tốt với cô một chút thôi là cô đã sẵn lòng hy sinh tất cả cho anh. Bao nhiêu năm qua vẫn chưa từng thay đổi, cô luôn tự lừa mình dối người rằng cô không yêu anh, nhưng thực ra tình yêu này đã ăn sâu vào trong tiềm thức như một thói quen. Cô phải tỏ ra mạnh mẽ, giả vờ không yêu anh thì cô mới có thể đối diện với anh. Yêu sâu đậm bao nhiêu thì tổn thương càng nhiều bấy nhiêu.
Áp lực từ cả công việc lẫn đời sống khiến Sam Y đổ bệnh. Sức khoẻ cô đã suy yếu rất nhiều sau vụ tai nạn kia. Bên Phong Thần không đồng ý ly hôn khiến cô lại tăng thêm muộn phiền.
Cô nằm lỳ ở nhà mấy hôm vẫn không thấy khá hơn. Băng Băng sốt ruột chuyển hẳn sang bên đây để tiện chăm sóc cô. Quân Hàn cũng thường xuyên ghé sang thăm hỏi.
"Phong Thần lại đến đấy. Cứ đỗ xe ngoài không dám vào, cậu quyết thật rồi đấy à?" Băng Băng mở cửa đi vào.
"Kệ đi, là anh ta tự nguyện mà." Sam Y đọc tài liệu không chút bận tâm.
"Cậu đấy, bảo sao mãi không khỏi bệnh. Thời gian nghỉ ngơi mà cứ làm việc thế này", Băng Băng giật lấy mấy tờ giấy của Sam Y, "Nào ăn chút cháo đi, nhìn mặt mũi cậu hốc hác bơ phờ quá. Gầy quá rồi." Băng Băng vừa nói vừa xót thay cho bạn.
"Cậu như mẹ tớ rồi đấy, nói nhiều." Tuy ngoài mặt thì mạnh miệng nhưng Sam Y vô cùng cảm kích Băng Băng vì đã luôn ở bên cô dù xảy ra bất cứ chuyện gì.
"Trong lòng chắc đang biết ơn tớ lắm chứ gì, tôi biết tỏng nhà cô rồi." Băng Băng hớn hở tỏ ra hiểu chuyện lắm.
"Dạo này cậu thế nào rồi? Anh chàng bác sĩ thú y kia vẫn ok chứ?"
"Vẫn ổn. Bọn tớ chuẩn bị kết hôn rồi."
Sam Y nghe đến đây bị sặc cháo:
"Kết hôn? Cậu không đùa tớ chứ?"
"Băng Băng này không phải người thích đùa, sự thật đấy." Băng Băng vỗ ngực bảo đảm.
"Bố mẹ cậu đồng ý à? Tưởng đối tượng phải môn đăng hộ đối?" Sam Y khá bất ngờ với quyết định này của cô bạn.
"Bố mẹ tôn trọng quyết định của mình mà. Với cả gia cảnh của anh ấy rất tốt, chẳng qua người ta yêu động vật nên làm bác sĩ thú y thôi." Nhắc đến người yêu là mắt Băng Băng lại sáng lên như đèn pha.
"Đến hôm đó cậu nhất định phải làm phù dâu cho tớ, sau này phải làm mẹ nuôi cho con tớ nữa."
Sam Y hơi chạnh lòng khi nhắc đến con, có phải con cô nếu còn thì...
Thấy Sam Y ngẩn người Băng Băng liền biết mình đã chạm vào nỗi lòng của cô:
"Cậu xem tớ lỡ miệng rồi, xin lỗi cậu."
"Không sao, mọi chuyện đều đã qua rồi mà." Dù cố cho qua chuyện nhưng biểu hiện trên mặt Sam Y hoàn toàn bán đứng cô. Nụ cười gượng gạo, gương mặt trắng bệch hoàn toàn doạ Băng Băng.
"Cậu đừng cố thể hiện nữa, đau thì khóc đi, cậu có biết trông cậu giờ như thế nào không?"
"Cậu có hiểu cảm giác muốn khóc mà không khóc được không? Cái cảm giác đau đến tê tái tâm hồn, cái nỗi đau giằng xé tim mình mỗi ngày, đau đến nỗi nước mắt không chảy ra được nữa." Sam Y ngỡ mình quên rồi mà sao cảm giác ấy chân thực như vậy, mọi nỗi đau lại quay về tiếp tục giày vò cô.
"Cậu ra ngoài trước đi, tớ muốn yên tĩnh một mình."
Băng Băng hiểu cô đang cần không gian nên đồng ý ra ngoài.
Băng Băng xuống tầng thì thấy Phong Thần đang đứng đợi ngoài cửa.
"Cô ấy không sao chứ?"
"Anh nên về đi, đừng tốn công vô ích nữa. Cô ấy mà nhìn thấy anh thì lại nổi giận." Băng Băng buồn bã thở dài.
"Vậy mọi chuyện đành nhờ cô giúp vậy." Phong Thần lên tiếng.
"Tôi không hiểu. Nếu như anh biết trước có ngày hôm nay tại sao không đối xử tốt với cô ấy chứ. Mất đi rồi mới biết quý trọng là sao. Tôi không hiểu sao hai người cứ thích hành hạ nhau mãi thế?"
"Có nhiều chuyện không thể nói một hai câu là xong được. Có lẽ tôi đã bỏ qua quá nhiều thứ mà tôi không hề biết." Phong Thần không hiểu đây có phải là cảm giác hối hận không? Thật sự là anh đã sai sao?
"Tôi đầu óc đơn giản không nghĩ nhiều được như hai người, cứ phải đối chọi nhau mãi làm gì. Nếu như anh thật sự hối lỗi thì vẫn có thể sửa được mà. Anh nên biết người yêu anh nhất chỉ có một mình Sam Y mà thôi. Bao nhiêu năm qua như vậy chẳng nhẽ anh không hề có một chút cảm giác nào sao?"
"Có quá nhiều vướng mắc giữa tôi và cô ấy. Tôi thật sự đã không nhìn nhận rõ. Dù sao vẫn cảm ơn cô trong thời gian này đã chăm sóc tốt cho cô ấy."
"Đây là việc nên làm thôi. Sam Y bây giờ chắc chắn cố gắng tránh xa anh, muốn theo đuổi lại không phải đơn giản, còn tuỳ thuộc vào biểu hiện của anh thôi. Sam Y tuy luôn tỏ ra hờ hững và xa cách nhưng thực chất vẫn luôn âm thầm theo dõi anh. Cô ấy rất dễ mềm lòng." Sam Y mà biết mình bị bạn thân bán đứng thế này chắc chắn sẽ ăn thịt cô mất!
Phong Thần gật đầu cảm ơn rồi rời đi. Anh còn nhiều việc cần phải chuẩn bị lắm!
Cô luôn tự hỏi tình cảm mà cô dành cho Phong Thần có phải là yêu? Cô trước giờ chưa từng đắn đo suy nghĩ gì khi yêu, cứ ngây thơ cho rằng chỉ cần bên anh là sẽ có được hạnh phúc. Nhưng cô lại một thân thương tích đầy mình, đến lúc này cô mới hiểu thì ra có những thứ định sẵn không thuộc về nhau, có cố gắng thì cũng chỉ là tạm thời mà thôi, nó vốn không nên ở bên nhau. Giống như hai cục nam châm cùng dấu, càng cố gắng hút nhau thì lại càng đẩy nhau ra xa. Sam Y cảm thấy mình đã trải qua cả một đời người, có lẽ cô cũng thật sự già rồi.
Cô cần phải tỉnh táo lại, cô còn rất nhiều việc phải làm. Vì vậy, Sam Y mày phải cố lên! Tự hứa với bản thân sẽ mạnh mẽ, cô lại ngẩng cao đầu tự tin tiến về phía trước làm một Sam Y bất bại!
Cô đến công ty nhìn thấy nhân viên làm việc chăm chỉ lại càng kiên cường hơn, đúng vậy, trên vai cô là gánh nặng của biết bao con người nơi đây. Cô chính là linh hồn của cả công ty, sao có thể từ bỏ được?
"Chào mừng giám đốc quay trở lại." Trịnh Vỹ nhìn thấy cô thì mừng cuống lên, một mình anh sao có thể chống đỡ nổi nếu thiếu giám đốc đây?
"Mang tài liệu và báo cáo vào cho tôi. Dạo này không có chuyện gì chứ?"
"Mọi chuyện vẫn ổn ạ. Giám đốc Nam Phong cũng đến giúp đỡ." Trịnh Vỹ trả lời.
"Nam Phong Thần? Anh ta đến đây làm gì? Định thao túng Tinh Yên sao?" Sam Y chưa bao giờ tin tưởng bất kì ai.
"Giám đốc đừng hiểu nhầm. Nam Phong Thần chỉ hỗ trợ cho việc hợp tác của hai bên thôi, hoàn toàn không nhúng tay vào việc của công ty ta."
"Tôi lại tưởng anh ta định cướp nốt thứ cuối cùng của tôi nữa. Chắc thấy trả thù tôi thế chưa đủ." Sam Y lẩm bẩm.
"Nếu không có việc gì tôi đi chuẩn bị tài liệu."
Sam Y phất phất tay ra hiệu, một mình cô chìm đắm trong suy nghĩ. Cô vẫn thắc mắc mãi vì sao lúc nãy Phong Thần lại có biểu hiện đó, không nhẽ lại là một chiêu trò mới của anh ta? Muốn cô tin sao? Cô không mắc lừa thêm lần nào nữa đâu.
Nhìn lướt qua chồng hồ sơ mà Sam Y thấy choáng váng. Tài liệu nhiều thế này phải mất bao lâu mới giải quyết xong đây?
"Nhiều thế này ư?" Sam Y rời mắt nhìn sang Trịnh Vỹ.
"Đang là trọng điểm đầu tư cho các dự án lớn của công ty ta, tôi đã lọc hết những thứ quan trọng nhất cho giám đốc rồi ạ. Có thể nói là đã tối giản hoá đến cực hạn rồi. Chưa kể giám đốc còn phải check mail từ các phòng gửi về nữa ạ." Trịnh Vỹ nói một mạch không ngừng.
"Vất vả cho cậu rồi." Sam Y xoa trán nói.
Sam Y tập trung giải quyết công việc không nghỉ. Đến lúc xong xuôi đã là nửa đêm. Mọi người đã về hết, đèn đóm cũng tắt, chỉ còn đèn phòng cô mà thôi. Sam Y đứng ngẩn ngơ trước cửa sổ nhìn ngắm thế giới. Thế giới xung quanh bao la rộng lớn biết bao, chẳng nhẽ không có chốn cho Sam Y cô trú thân sao?
Cô rời khỏi công ty định đến nhà của Băng Băng nhưng muộn sợ phiền nên thôi. Cô trở về nhà nhưng vẫn tần ngần do dự đứng ngoài. Trong nhà có ánh đèn, chắc hẳn Phong Thần vẫn chưa đi. Cô đã nói hết nước hết cái mà anh ta vẫn không chịu rời đi, bây giờ định đối mặt với nhau bằng thái độ gì đây?
Nhưng không thể đứng ngoài hết đêm thế này, Sam Y hít một hơi rồi đẩy cửa bước vào.
"Sao em về muộn thế?" Phong Thần đang ngủ gật trên ghế sofa nghe tiếng mở cửa liền thức giấc.
"Sao anh vẫn chưa đi? Còn phải đợi tôi đuổi nữa à?"
"Em có đói không? Trong bếp vẫn còn để phần đồ ăn cho em đấy. Anh đi hâm nóng lại nhé?" Phong Thần dụi mắt đứng dậy.
"Anh đừng giả vờ nữa. Anh định làm gì đây? Anh nghĩ tôi còn là Sam Y trước đây mặc anh chà đạp nữa à?" Sam Y bừng bừng lửa giận lên thẳng phòng.
"Đây là cái gì? Dọn hết đi cho tôi." Sam Y thấy phòng mình vẫn toàn đồ đạc của Phong Thần liền lớn tiếng đập phá.
"Em bình tĩnh lại đi, anh dọn là được. Em đừng giận, ăn chút đồ ăn đi." Phong Thần bê khay đồ ăn vào phòng cho cô.
Sam Y vừa nhìn thấy càng tức giận hơn liền hất đổ khay đồ ăn:
"Anh tưởng chút quan tâm vặt này của anh khiến tôi cảm động ư? Tôi hỏi anh này, thiếu gia Nam Phong, anh vẫn còn muốn chơi đùa với tôi nữa à? Anh chưa chán ư? Nhưng tôi đã chán ngấy đến tận cổ rồi, nhìn thấy anh tôi chỉ thấy vô cùng ngứa mắt, tôi muốn anh vĩnh viễn biến mất khỏi thế giới của tôi."
Phong Thần chỉ lẳng lặng cúi xuống nhặt hết đống đổ vỡ.
"Anh còn muốn nói gì nữa không? Không thì ra khỏi nhà tôi, tôi sẽ bảo luật sư gửi đơn ly hôn cho anh." Sam Y mệt mỏi nằm xuống giường nhắm chặt mắt lại.
Khi cô nghe thấy tiếng đóng cửa phòng mới chậm rãi mở mắt, nước mắt từ lúc nào đã thấm ướt gối. Cô sợ mình lại rung động, cô sợ mình lại bị chút quan tâm của anh mà mềm lòng để rồi lại bị tổn thương. Phong Thần vẫn mãi là cấm địa trong trái tim này của cô không cách nào xoá bỏ. Chỉ cần anh đối tốt với cô một chút thôi là cô đã sẵn lòng hy sinh tất cả cho anh. Bao nhiêu năm qua vẫn chưa từng thay đổi, cô luôn tự lừa mình dối người rằng cô không yêu anh, nhưng thực ra tình yêu này đã ăn sâu vào trong tiềm thức như một thói quen. Cô phải tỏ ra mạnh mẽ, giả vờ không yêu anh thì cô mới có thể đối diện với anh. Yêu sâu đậm bao nhiêu thì tổn thương càng nhiều bấy nhiêu.
Áp lực từ cả công việc lẫn đời sống khiến Sam Y đổ bệnh. Sức khoẻ cô đã suy yếu rất nhiều sau vụ tai nạn kia. Bên Phong Thần không đồng ý ly hôn khiến cô lại tăng thêm muộn phiền.
Cô nằm lỳ ở nhà mấy hôm vẫn không thấy khá hơn. Băng Băng sốt ruột chuyển hẳn sang bên đây để tiện chăm sóc cô. Quân Hàn cũng thường xuyên ghé sang thăm hỏi.
"Phong Thần lại đến đấy. Cứ đỗ xe ngoài không dám vào, cậu quyết thật rồi đấy à?" Băng Băng mở cửa đi vào.
"Kệ đi, là anh ta tự nguyện mà." Sam Y đọc tài liệu không chút bận tâm.
"Cậu đấy, bảo sao mãi không khỏi bệnh. Thời gian nghỉ ngơi mà cứ làm việc thế này", Băng Băng giật lấy mấy tờ giấy của Sam Y, "Nào ăn chút cháo đi, nhìn mặt mũi cậu hốc hác bơ phờ quá. Gầy quá rồi." Băng Băng vừa nói vừa xót thay cho bạn.
"Cậu như mẹ tớ rồi đấy, nói nhiều." Tuy ngoài mặt thì mạnh miệng nhưng Sam Y vô cùng cảm kích Băng Băng vì đã luôn ở bên cô dù xảy ra bất cứ chuyện gì.
"Trong lòng chắc đang biết ơn tớ lắm chứ gì, tôi biết tỏng nhà cô rồi." Băng Băng hớn hở tỏ ra hiểu chuyện lắm.
"Dạo này cậu thế nào rồi? Anh chàng bác sĩ thú y kia vẫn ok chứ?"
"Vẫn ổn. Bọn tớ chuẩn bị kết hôn rồi."
Sam Y nghe đến đây bị sặc cháo:
"Kết hôn? Cậu không đùa tớ chứ?"
"Băng Băng này không phải người thích đùa, sự thật đấy." Băng Băng vỗ ngực bảo đảm.
"Bố mẹ cậu đồng ý à? Tưởng đối tượng phải môn đăng hộ đối?" Sam Y khá bất ngờ với quyết định này của cô bạn.
"Bố mẹ tôn trọng quyết định của mình mà. Với cả gia cảnh của anh ấy rất tốt, chẳng qua người ta yêu động vật nên làm bác sĩ thú y thôi." Nhắc đến người yêu là mắt Băng Băng lại sáng lên như đèn pha.
"Đến hôm đó cậu nhất định phải làm phù dâu cho tớ, sau này phải làm mẹ nuôi cho con tớ nữa."
Sam Y hơi chạnh lòng khi nhắc đến con, có phải con cô nếu còn thì...
Thấy Sam Y ngẩn người Băng Băng liền biết mình đã chạm vào nỗi lòng của cô:
"Cậu xem tớ lỡ miệng rồi, xin lỗi cậu."
"Không sao, mọi chuyện đều đã qua rồi mà." Dù cố cho qua chuyện nhưng biểu hiện trên mặt Sam Y hoàn toàn bán đứng cô. Nụ cười gượng gạo, gương mặt trắng bệch hoàn toàn doạ Băng Băng.
"Cậu đừng cố thể hiện nữa, đau thì khóc đi, cậu có biết trông cậu giờ như thế nào không?"
"Cậu có hiểu cảm giác muốn khóc mà không khóc được không? Cái cảm giác đau đến tê tái tâm hồn, cái nỗi đau giằng xé tim mình mỗi ngày, đau đến nỗi nước mắt không chảy ra được nữa." Sam Y ngỡ mình quên rồi mà sao cảm giác ấy chân thực như vậy, mọi nỗi đau lại quay về tiếp tục giày vò cô.
"Cậu ra ngoài trước đi, tớ muốn yên tĩnh một mình."
Băng Băng hiểu cô đang cần không gian nên đồng ý ra ngoài.
Băng Băng xuống tầng thì thấy Phong Thần đang đứng đợi ngoài cửa.
"Cô ấy không sao chứ?"
"Anh nên về đi, đừng tốn công vô ích nữa. Cô ấy mà nhìn thấy anh thì lại nổi giận." Băng Băng buồn bã thở dài.
"Vậy mọi chuyện đành nhờ cô giúp vậy." Phong Thần lên tiếng.
"Tôi không hiểu. Nếu như anh biết trước có ngày hôm nay tại sao không đối xử tốt với cô ấy chứ. Mất đi rồi mới biết quý trọng là sao. Tôi không hiểu sao hai người cứ thích hành hạ nhau mãi thế?"
"Có nhiều chuyện không thể nói một hai câu là xong được. Có lẽ tôi đã bỏ qua quá nhiều thứ mà tôi không hề biết." Phong Thần không hiểu đây có phải là cảm giác hối hận không? Thật sự là anh đã sai sao?
"Tôi đầu óc đơn giản không nghĩ nhiều được như hai người, cứ phải đối chọi nhau mãi làm gì. Nếu như anh thật sự hối lỗi thì vẫn có thể sửa được mà. Anh nên biết người yêu anh nhất chỉ có một mình Sam Y mà thôi. Bao nhiêu năm qua như vậy chẳng nhẽ anh không hề có một chút cảm giác nào sao?"
"Có quá nhiều vướng mắc giữa tôi và cô ấy. Tôi thật sự đã không nhìn nhận rõ. Dù sao vẫn cảm ơn cô trong thời gian này đã chăm sóc tốt cho cô ấy."
"Đây là việc nên làm thôi. Sam Y bây giờ chắc chắn cố gắng tránh xa anh, muốn theo đuổi lại không phải đơn giản, còn tuỳ thuộc vào biểu hiện của anh thôi. Sam Y tuy luôn tỏ ra hờ hững và xa cách nhưng thực chất vẫn luôn âm thầm theo dõi anh. Cô ấy rất dễ mềm lòng." Sam Y mà biết mình bị bạn thân bán đứng thế này chắc chắn sẽ ăn thịt cô mất!
Phong Thần gật đầu cảm ơn rồi rời đi. Anh còn nhiều việc cần phải chuẩn bị lắm!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook